Trong một quán ăn tây gần công viên nhỏ ở Giang Khẩu, Văn Cường đang thấp thỏm đợi em gái Văn Lệ tới.
Văn Cường rất sợ hãi, không dám nhìn thằng nam nhân áo đen ngồi trên ghế sô pha, người đó sát khí quá nặng, Văn Cường chưa bao giờ thấy một ai như thế.
Khi nam nhân áo đen này dẫn mấy tên đàn em cực kỳ đáng sợ tới tìm, Văn Cường thiếu chút nữa té xỉu, suy nghĩ đầu tiên là mình bị người ta tới trả thù rồi.
2 triệu của ngân hàng không phải là dễ chiếm.
Người này tất nhiên là Hắc Tử, vốn chuyện không cần tới Hắc Tử phải đích thân ra tay, Bàn Đại Hải đã nói, tùy tiện bảo mấy huynh đệ là xử lý được anh em Văn Cường.
Bàn Đại Hải mấy năm qua quen biết một đống nhân vật hắc bạch lưỡng đạo ở Giang Khẩu và Nam Phương, ai cũng phải nể mặt hắn ba phần. Cô ả Văn Lệ kia dám "chơi" Liễu thị trưởng, theo ý Bàn Đại Hải phải xử lý.
Nói ra, bỏ qua quan hệ với Tuấn thiếu gia, Bàn Đại Hải và Lý Huệ cũng coi như có chút giao tình, khi ở Tiềm Châu, thường cùng nhau uống rượu giải trí, là bạn bè thực sự.
Bàn Đại Hải ghét nhất là bạn bè mình bị người ta bắt thóp, càng không cần nói tới Lý Huệ là "anh em" của Tuấn thiếu gia.
Có điều Hắc Tử ngăn cản sự kích động của Bàn Đại Hải, cố gắng dùng phương thức hòa bình giải quyết vấn đề, các anh em hiện giờ đều là danh nhân xã hội rồi, nếu còn đem mình trộn lẫn với đại ca xã hội đen, là không biết tự trọng.
Dù là như thế Bàn Đại Hải vẫn sai bào mấy huynh đệ trông coi nghiêm ngặt anh em Văn Cường, nếu dám gây sự, sẽ xử lý.
Từ đầu tới cuối, Hắc Tử không nói chuyện với Văn Cường, đều do Hình Lỗi một cấp dưới của hắn "giao lưu" với Văn Cường.
Văn Cường sớm bị cảnh này dọa cho vỡ mật, Hình Lỗi bảo sao nghe vậy, bảo hắn gọi điện cho Văn Lệ, hắn không dám trần chừ. Văn Cường tuy gan không lớn, nhưng đầu óc không ngốc, mình không đắc tội với nhân vật lợi hại nào, người ta bày thế trận lớn như thế, chắc chắn là nhắm vào em hắn. Còn về vì sao Văn Lệ được "coi trọng" như vậy cũng dễ đoán, đằng sau chắc chắn có bóng dáng Lý Huệ.
Thực ra với chuyện giữa Văn Lệ và Lý Huệ, hắn chỉ biết chút bên ngoài, dù có là anh em ruột, Văn Lệ cũng không thể nói chi tiết. Hắn chỉ biết em gái và Lý thị trưởng có chút quan hệ mập mờ, nếu không cũng chẳng thể vay được từ ngân hàng 2 triệu, còn về phần hiện giờ hai người sinh chuyện, Văn Cường thực sự không rõ. Văn Cường thấy, em gái mình mặc dù xinh đẹp, nhưng mỹ nữ ở Giang Khẩu nhiều lắm, duyên phận này đáng trân trọng.
Nhưng không biết vì sao Văn Lệ lại cùng Lý Huệ đổ vỡ, làm hung thần tìm tới cửa.
Đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà.
Văn Lệ nhận được điện thoại của anh trai không có nghi ngờ gì, thong thả tới quán ăn, nhưng vừa vào phòng bao, gương mặt xinh đẹp liền tái đi.
Áp lực của Hắc Tử bất kể là nam hay nữ đều cảm thấy được.
Hắc Tử không hề che dấu ánh mắt của mình, nhìn khắp lượt cô gái đẩy Lý thí trưởng vào "hiểm địa", khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, mặc trang phục công sở xanh da trời, đúng là một người đẹp trí thức.
Chỉ luận vẻ bề ngoài, đúng là có vài phần tư sắc.
- Các người là ai?
Văn Lệ cảnh giác hỏi, cô ta bị Hắc Tử nhìn cho toàn thân nổi gai ốc.
Hai thủ hạ của Hắc Tử không hề khách khí khóa trái cửa, đứng canh hai bên, không nói một lời, mặt lạnh tanh.
- Cô Văn, chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô làm việc gì.
Hình Lỗi lạnh lùng nói, nói ra thì trong những người này, Hình Lỗi được coi là "ấp áp" lắm rồi, nhưng bề ngoài vẫn khiến người ta "rét run".
Hình Lỗi tư duy chu đáo, mồm miệng khéo léo, là thủ hạ tâm phục được Hắc Tử coi trọng, rất nhiều cuộc đàm phán Hắc Tử giao cho hắn làm, lần này cũng không phảingoại lệ.
- Tôi làm gì các người chẳng quản được.
Văn Lệ vẫn mạnh miệng, là phóng viên tin tức, cô ta có kiến thức, không vô dụng như Văn Cường. Ít nhất nhìn qua còn khá trẫn tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, đứng đó cảnh giác nhìn Hình Lỗi.
Hình Lỗi cười nhạt:
- Có quản được không, không phải do cô quyết. Anh cô ở đây, tôi nghĩ cô Văn là người thông minh, hẳn hiểu tôi tìm được anh ta, cũng có thể tìm được những người thân các của cô, nếu như cô không muốn họ xảy ra chuyện gì không may, thì tốt nhất nên ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Điều này tốt cho cô, cũng tốt cho người nhà của cô.
- Anh uy hiếp tôi?
Văn Lệ thét lên, mặt trắng bệch.
- Cô Văn, xem ra cô còn chưa hiiểu, cô có thể uy hiếp người khác, người ta cũng có thể uy hiếp cô! Trò chơi trên thế giới này rất công bằng. Cô Văn có phải cô cho rằng, cô muốn làm gì thì làm, người khác không làm gì được cô? Có có muốn thấy anh cô chịu khổ không?
Phối hợp với lời Hình Lỗi, hai hán tử xông tối đè Văn Cường xuống.
Văn Cường rống lên như heo sắp bị mổ:
- Em gái... Cứu anh..
Văn Lệ hạ giọng:
- Được, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói, các người đừng làm khó anh tôi, chuyện này không liên quan tới anh ấy.
- Không liên quan? Ha ha, cô Văn đừng nói nhẹ nhàng thế, trong túi anh ta có 2 triệu của ngân hàng. Món tiền này dùng vào đâu cô có biết không? Nói thực, nhà cô làm việc quá bất nghĩa, cầm tiền rồi còn làm chuyện khốn nạn, không phải quá đáng sao, tưởng người ta dễ bắt nạt hả?
Hình Lỗi nói với vẻ uy hiếp rõ ràng.
Văn Lệ vừa nghe thế tim liền đập thình thịch, mới vào cửa cô ta đã nghĩ tới những người này chắc chắn do Lý Huệ phái tới, hiện giờ nghe ra hình như chưa chắc, có lẽ là công ty đảm bảo cho họ phái tới đòi nợ, dù sao 2 triệu không phải con số nhỏ.
- Cô Văn, ngồi xuống nói chuyện cho rõ đi.
- Được.
Văn Lệ thấy thế biết hôm nay không nói rõ là không xong, liền ngồi xuống bên bàn, đưa tay vén tóc, vẫn tỏ ra rất đúng mực.
- Còn chưa thỉnh giáo tên họ của tiên sinh, làm việc ở nơi nào?
Hình Lỗi cười khẽ:
- Tôi họ Hình, làm việc ở đâu không cần cô Văn nhọc lòng, hôm nay chúng tôi cũng chỉ nhận sự ủy thác của người ta. Cô Văn là phóng viên, đi nhiều biết rộng, hẳn là biết luật lệ của chúng tôi. Hôm nay chuyện không nói cho ra nhẽ, chúng tôi không về được.
Văn Lệ thầm hít một hơi khí lạnh.
Càng như thế càng khó làm, xem ra những kẻ này không phải là người quan trường, cũng sẽ không làm việc theo quy tắc. Như Hình Lỗi nói bọn họ tự có luật lệ của mình.
- Hình tiên sinh có gì cứ nói thẳng.
Văn Lệ khách khí hơn một chút.
- Được, cô Văn rất sảng khoái, chúng tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Nói đơn giản, có người không hi vọng cô nói bừa, tới vui vẻ đi vui vẻ, mọi người lưu lại thể diện còn nhìn nhau. Nếu muốn cá chết lưới rách, cô Văn cũng chẳng có lợi gì.
- Hình tiên sinh hãy nói rõ hơn một chút.
- Thứ nhất, Văn Cường nợ ngân hàng hai triệu, phải trả ngay. Thứ hai chúng tôi hi vọng cô Văn ra nước ngoài thư dãn, ở nước ngoài vài ba năm, đi học cũng được, du lịch cũng được.
Văn Lệ nhướng mày:
- Hình tiên sinh nói nhẹ nhàng quá nhỉ? Như lời Hình tiên sinh nói, quy tắc trò chơi là mỗi người đều công bằng, xử lý như thế có công bằng với tôi không?
Hình Lỗi mỉm cười:
- Đương nhiên là công bằng, cô Văn chớ sốt ruột, chúng tôi không phải không nói tình lý, công tác chuẩn bị đều làm xong rồi.
- Vậy tôi có thể biết công tác chuẩn bị của các vị là gì không?
- Đương nhiên là có thể, hai triệu Văn Cường nợ khách hàng, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn chi phiếu, chỉ cần Văn Cường cùng chúng tôi tới ngân hàng làm thủ tục chuyển tiền, ký tên, coi như anh ta trả. Thứ Hai, nơi này có 1 triệu USD, và thủ tục tới Bolivia.
Hình Lỗi phất tay lên.
Một đại hán liền mang một cái cặp da tới, đặt lên bàn mở ra, bên trong là sập USD chỉnh tề.
Nhìn thấy những đồng USD đó, mắt Văn Cường trố ra, bất giác nuốt nước bọt, hi vọng cô ta mau mau đồng ý. Hình Lỗi nói rất rõ ràng, 2 triệu hắn nợ ngân hàng không cần trả nữa, còn về 1 triệu USD kia tất nhiên cũng là tặng.
Điều kiện hậu hĩnh như thế, là cái bánh lớn trên trời rơi xuống, hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đó của Văn Cường.
Thế này mà không đồng ý, trừ khi là đồ ngốc.
Văn Lệ khẽ thở dài:
- Hình tiên sinh, không phải tôi không hiểu chuyện, mà tôi cũng có lời khó nói....
Hình Lỗi đưa tay ra chặn lời cảm khái của cô ta lại:
- Cô Văn, tôi không tới để nge chuyện của cô. Tôi chỉ muốn biết một câu, cô có đồng ý hay không?
Văn Lệ cười khổ:
- Hình tiên sinh, tôi không đồng ý mà được sao? Xin tiên sinh chuyển lời cho người kia, tôi thực sự không muốn hại anh ấy, chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
- Được tôi sẽ chuyển câu nói này. Hi vọng cô Văn ra nước ngoài vui vẻ.
Văn Cường rất sợ hãi, không dám nhìn thằng nam nhân áo đen ngồi trên ghế sô pha, người đó sát khí quá nặng, Văn Cường chưa bao giờ thấy một ai như thế.
Khi nam nhân áo đen này dẫn mấy tên đàn em cực kỳ đáng sợ tới tìm, Văn Cường thiếu chút nữa té xỉu, suy nghĩ đầu tiên là mình bị người ta tới trả thù rồi.
2 triệu của ngân hàng không phải là dễ chiếm.
Người này tất nhiên là Hắc Tử, vốn chuyện không cần tới Hắc Tử phải đích thân ra tay, Bàn Đại Hải đã nói, tùy tiện bảo mấy huynh đệ là xử lý được anh em Văn Cường.
Bàn Đại Hải mấy năm qua quen biết một đống nhân vật hắc bạch lưỡng đạo ở Giang Khẩu và Nam Phương, ai cũng phải nể mặt hắn ba phần. Cô ả Văn Lệ kia dám "chơi" Liễu thị trưởng, theo ý Bàn Đại Hải phải xử lý.
Nói ra, bỏ qua quan hệ với Tuấn thiếu gia, Bàn Đại Hải và Lý Huệ cũng coi như có chút giao tình, khi ở Tiềm Châu, thường cùng nhau uống rượu giải trí, là bạn bè thực sự.
Bàn Đại Hải ghét nhất là bạn bè mình bị người ta bắt thóp, càng không cần nói tới Lý Huệ là "anh em" của Tuấn thiếu gia.
Có điều Hắc Tử ngăn cản sự kích động của Bàn Đại Hải, cố gắng dùng phương thức hòa bình giải quyết vấn đề, các anh em hiện giờ đều là danh nhân xã hội rồi, nếu còn đem mình trộn lẫn với đại ca xã hội đen, là không biết tự trọng.
Dù là như thế Bàn Đại Hải vẫn sai bào mấy huynh đệ trông coi nghiêm ngặt anh em Văn Cường, nếu dám gây sự, sẽ xử lý.
Từ đầu tới cuối, Hắc Tử không nói chuyện với Văn Cường, đều do Hình Lỗi một cấp dưới của hắn "giao lưu" với Văn Cường.
Văn Cường sớm bị cảnh này dọa cho vỡ mật, Hình Lỗi bảo sao nghe vậy, bảo hắn gọi điện cho Văn Lệ, hắn không dám trần chừ. Văn Cường tuy gan không lớn, nhưng đầu óc không ngốc, mình không đắc tội với nhân vật lợi hại nào, người ta bày thế trận lớn như thế, chắc chắn là nhắm vào em hắn. Còn về vì sao Văn Lệ được "coi trọng" như vậy cũng dễ đoán, đằng sau chắc chắn có bóng dáng Lý Huệ.
Thực ra với chuyện giữa Văn Lệ và Lý Huệ, hắn chỉ biết chút bên ngoài, dù có là anh em ruột, Văn Lệ cũng không thể nói chi tiết. Hắn chỉ biết em gái và Lý thị trưởng có chút quan hệ mập mờ, nếu không cũng chẳng thể vay được từ ngân hàng 2 triệu, còn về phần hiện giờ hai người sinh chuyện, Văn Cường thực sự không rõ. Văn Cường thấy, em gái mình mặc dù xinh đẹp, nhưng mỹ nữ ở Giang Khẩu nhiều lắm, duyên phận này đáng trân trọng.
Nhưng không biết vì sao Văn Lệ lại cùng Lý Huệ đổ vỡ, làm hung thần tìm tới cửa.
Đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà.
Văn Lệ nhận được điện thoại của anh trai không có nghi ngờ gì, thong thả tới quán ăn, nhưng vừa vào phòng bao, gương mặt xinh đẹp liền tái đi.
Áp lực của Hắc Tử bất kể là nam hay nữ đều cảm thấy được.
Hắc Tử không hề che dấu ánh mắt của mình, nhìn khắp lượt cô gái đẩy Lý thí trưởng vào "hiểm địa", khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, mặc trang phục công sở xanh da trời, đúng là một người đẹp trí thức.
Chỉ luận vẻ bề ngoài, đúng là có vài phần tư sắc.
- Các người là ai?
Văn Lệ cảnh giác hỏi, cô ta bị Hắc Tử nhìn cho toàn thân nổi gai ốc.
Hai thủ hạ của Hắc Tử không hề khách khí khóa trái cửa, đứng canh hai bên, không nói một lời, mặt lạnh tanh.
- Cô Văn, chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô làm việc gì.
Hình Lỗi lạnh lùng nói, nói ra thì trong những người này, Hình Lỗi được coi là "ấp áp" lắm rồi, nhưng bề ngoài vẫn khiến người ta "rét run".
Hình Lỗi tư duy chu đáo, mồm miệng khéo léo, là thủ hạ tâm phục được Hắc Tử coi trọng, rất nhiều cuộc đàm phán Hắc Tử giao cho hắn làm, lần này cũng không phảingoại lệ.
- Tôi làm gì các người chẳng quản được.
Văn Lệ vẫn mạnh miệng, là phóng viên tin tức, cô ta có kiến thức, không vô dụng như Văn Cường. Ít nhất nhìn qua còn khá trẫn tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, đứng đó cảnh giác nhìn Hình Lỗi.
Hình Lỗi cười nhạt:
- Có quản được không, không phải do cô quyết. Anh cô ở đây, tôi nghĩ cô Văn là người thông minh, hẳn hiểu tôi tìm được anh ta, cũng có thể tìm được những người thân các của cô, nếu như cô không muốn họ xảy ra chuyện gì không may, thì tốt nhất nên ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Điều này tốt cho cô, cũng tốt cho người nhà của cô.
- Anh uy hiếp tôi?
Văn Lệ thét lên, mặt trắng bệch.
- Cô Văn, xem ra cô còn chưa hiiểu, cô có thể uy hiếp người khác, người ta cũng có thể uy hiếp cô! Trò chơi trên thế giới này rất công bằng. Cô Văn có phải cô cho rằng, cô muốn làm gì thì làm, người khác không làm gì được cô? Có có muốn thấy anh cô chịu khổ không?
Phối hợp với lời Hình Lỗi, hai hán tử xông tối đè Văn Cường xuống.
Văn Cường rống lên như heo sắp bị mổ:
- Em gái... Cứu anh..
Văn Lệ hạ giọng:
- Được, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói, các người đừng làm khó anh tôi, chuyện này không liên quan tới anh ấy.
- Không liên quan? Ha ha, cô Văn đừng nói nhẹ nhàng thế, trong túi anh ta có 2 triệu của ngân hàng. Món tiền này dùng vào đâu cô có biết không? Nói thực, nhà cô làm việc quá bất nghĩa, cầm tiền rồi còn làm chuyện khốn nạn, không phải quá đáng sao, tưởng người ta dễ bắt nạt hả?
Hình Lỗi nói với vẻ uy hiếp rõ ràng.
Văn Lệ vừa nghe thế tim liền đập thình thịch, mới vào cửa cô ta đã nghĩ tới những người này chắc chắn do Lý Huệ phái tới, hiện giờ nghe ra hình như chưa chắc, có lẽ là công ty đảm bảo cho họ phái tới đòi nợ, dù sao 2 triệu không phải con số nhỏ.
- Cô Văn, ngồi xuống nói chuyện cho rõ đi.
- Được.
Văn Lệ thấy thế biết hôm nay không nói rõ là không xong, liền ngồi xuống bên bàn, đưa tay vén tóc, vẫn tỏ ra rất đúng mực.
- Còn chưa thỉnh giáo tên họ của tiên sinh, làm việc ở nơi nào?
Hình Lỗi cười khẽ:
- Tôi họ Hình, làm việc ở đâu không cần cô Văn nhọc lòng, hôm nay chúng tôi cũng chỉ nhận sự ủy thác của người ta. Cô Văn là phóng viên, đi nhiều biết rộng, hẳn là biết luật lệ của chúng tôi. Hôm nay chuyện không nói cho ra nhẽ, chúng tôi không về được.
Văn Lệ thầm hít một hơi khí lạnh.
Càng như thế càng khó làm, xem ra những kẻ này không phải là người quan trường, cũng sẽ không làm việc theo quy tắc. Như Hình Lỗi nói bọn họ tự có luật lệ của mình.
- Hình tiên sinh có gì cứ nói thẳng.
Văn Lệ khách khí hơn một chút.
- Được, cô Văn rất sảng khoái, chúng tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Nói đơn giản, có người không hi vọng cô nói bừa, tới vui vẻ đi vui vẻ, mọi người lưu lại thể diện còn nhìn nhau. Nếu muốn cá chết lưới rách, cô Văn cũng chẳng có lợi gì.
- Hình tiên sinh hãy nói rõ hơn một chút.
- Thứ nhất, Văn Cường nợ ngân hàng hai triệu, phải trả ngay. Thứ hai chúng tôi hi vọng cô Văn ra nước ngoài thư dãn, ở nước ngoài vài ba năm, đi học cũng được, du lịch cũng được.
Văn Lệ nhướng mày:
- Hình tiên sinh nói nhẹ nhàng quá nhỉ? Như lời Hình tiên sinh nói, quy tắc trò chơi là mỗi người đều công bằng, xử lý như thế có công bằng với tôi không?
Hình Lỗi mỉm cười:
- Đương nhiên là công bằng, cô Văn chớ sốt ruột, chúng tôi không phải không nói tình lý, công tác chuẩn bị đều làm xong rồi.
- Vậy tôi có thể biết công tác chuẩn bị của các vị là gì không?
- Đương nhiên là có thể, hai triệu Văn Cường nợ khách hàng, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn chi phiếu, chỉ cần Văn Cường cùng chúng tôi tới ngân hàng làm thủ tục chuyển tiền, ký tên, coi như anh ta trả. Thứ Hai, nơi này có 1 triệu USD, và thủ tục tới Bolivia.
Hình Lỗi phất tay lên.
Một đại hán liền mang một cái cặp da tới, đặt lên bàn mở ra, bên trong là sập USD chỉnh tề.
Nhìn thấy những đồng USD đó, mắt Văn Cường trố ra, bất giác nuốt nước bọt, hi vọng cô ta mau mau đồng ý. Hình Lỗi nói rất rõ ràng, 2 triệu hắn nợ ngân hàng không cần trả nữa, còn về 1 triệu USD kia tất nhiên cũng là tặng.
Điều kiện hậu hĩnh như thế, là cái bánh lớn trên trời rơi xuống, hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đó của Văn Cường.
Thế này mà không đồng ý, trừ khi là đồ ngốc.
Văn Lệ khẽ thở dài:
- Hình tiên sinh, không phải tôi không hiểu chuyện, mà tôi cũng có lời khó nói....
Hình Lỗi đưa tay ra chặn lời cảm khái của cô ta lại:
- Cô Văn, tôi không tới để nge chuyện của cô. Tôi chỉ muốn biết một câu, cô có đồng ý hay không?
Văn Lệ cười khổ:
- Hình tiên sinh, tôi không đồng ý mà được sao? Xin tiên sinh chuyển lời cho người kia, tôi thực sự không muốn hại anh ấy, chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
- Được tôi sẽ chuyển câu nói này. Hi vọng cô Văn ra nước ngoài vui vẻ.
/2140
|