Điện thoại không ngờ là Hồ Hiếu Học chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy gọi tới.
Vị chủ nhiệm Hồ Hiếu Học này cùng Liễu tỉnh trưởng cũng có thể coi là "ngọn nguồn sâu xa". Thời gian đầu, hắn là phó sở trưởng sở Tài chính tỉnh, cùng sở trưởng Hướng Hoài không gợp nhau mấy, nên bị đẩy ra ngoài. Tám năm trước, sau khi Thai Duy Thanh điều nhiệm tỉnh trưởng tỉnh A, cơ hội của Hồ Hiếu Học đã ập đến. Vì trước khi lên tới tân nhiệm bí thư Tỉnh ủy, và muốn thu sở trưởng sở Tài chính Hướng Hoài dưới trướng của mình, Thai Duy Thanh thông qua Hồ Hiếu Học diễn một vở kịch, khiến cho Hướng Hoài run sợ trong lòng, đành phải chủ động dựa vào Thai Duy Thanh. Bắt đầu từ thời gian đó, Hồ Hiếu Học đã tiến vào pháp nhãn của Thai Duy Thanh, điều đến văn phòng Chính phủ tỉnh làm phó chủ nhiệm, sau đó là chủ nhiệm. Sau khi Thai Duy Thanh tiếp nhận chức vụ bí thư Tỉnh ủy, Hồ Hiếu Học nước lên thì thuyền lên, tiếp theo đến văn phòng Tỉnh ủy nhậm chức chủ nhiệm.
Thai Duy Thanh thôi chức, Lưu Phi Bằng tiếp nhận chức vụ bí thư Tỉnh ủy, Hồ Hiếu Học bỗng nhiên mất chỗ dựa vững chắc, cuộc sống vốn sẽ tương đối gian nan. Chiếu theo phân tích thông thường, chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy nhất định phải là người bí thư Tỉnh ủy tin được. Hồ Hiếu Học nói rõ là chi chính của Thai Duy Thanh, vua nào triều thần nấy, Lưu Phi Bằng làm sao có thể tiếp tục dùng hắn.
Nếu như giữa Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng là giao tiếp bình thường, như vậy vấn đề không lớn, trước khi Thai Duy Thanh rời chức, khẳng định sẽ an bài thích đáng cho chi chính thân tín của mình. Nhưng Thai Duy Thanh là "xảy ra chuyện" mà đi, ra đi rất không quang vinh, bọn Hồ Hiếu Học đương nhiên cũng không thể có được sự chiếu cố gì.
Không ngờ Hồ Hiếu Học này thật đúng là có năng lực, đã vài lần bên Tỉnh ủy truyền ra tin tức, nói là muốn điều hắn đến bên Chính hiệp tỉnh, cũng có tin nói muốn điều đến Hội liên hợp giới VHNT tỉnh, nào ngờ tin tức qua đi, hắn vẫn vững vàng ngồi tại vị trí chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, chưa hề bị xê dịch. Hơn nữa vị trí này vẫn ngồi cho đến bây giờ.
Đương nhiên, sau đó mọi người cũng từ từ tìm được nguyên nhân trong đó, đó chính là Hồ Hiếu Học có quan hệ rất tốt với thư ký trưởng Tỉnh ủy Triệu Đan, có thể nói là bằng hữu rất thân thiết. Lưu Phi Bằng muốn lung lạc người cũ của Thai Duy Thanh lưu lại, Triệu Đan vì thế bức bách, đành phải dựa vào Lưu Phi Bằng, vì thế cũng nói ngọt thêm cho Hồ Hiếu Học vài câu. Theo đó, giữa Triệu Đan và Lưu Phi Bằng phối hợp càng lúc càng ăn ý, địa vị của Hồ Hiếu Học cũng lại một lần nữa trở nên vững chắc.
Luận đến thủ đoạn quan trường, Hồ Hiếu Học cũng có chút tài năng.
Chỉ không biết lúc này hắn đột nhiên gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, là dụng ý gì?
Liễu Tuấn tiếp điện thoại: "Xin chào, tôi là Liễu Tuấn."
Trong giọng nói lộ ra sự uy nghiêm thản nhiên.
Ở bên kia Hồ Hiếu Học luôn mồm vâng dạ, kính cẩn nói: "Chào ngài, tỉnh trưởng, tôi là Hồ Hiếu Học."
Liễu Tuấn vẫn thản nhiên nói: "Xin chào Hồ chủ nhiệm."
"Chào tỉnh trưởng chào tỉnh trưởng. . . Tỉnh trưởng, hiện tại ngài có rảnh không? Có một số công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng lần thứ 8 toàn tỉnh, tôi muốn báo cáo với tỉnh trưởng. . ."
Hồ Hiếu Học thăm dò hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng, Hồ chủ nhiệm có thể báo cáo với La bí thư và đồng chí Triệu Đan mà. Công tác này là do hai người họ phụ trách."
Hồ Hiếu Học vội nói: "Tỉnh trưởng, là như thế này, Triệu thư ký trưởng cho rằng có một số công tác cần phải liên hệ nhiều với Chính phủ tỉnh, cho nên cần phải báo cáo với tỉnh trưởng."
Nhẹ nhàng dẫn theo Triệu Đan, ý nói, chuyện này là phụng chỉ thị của Triệu Đan.
Hồ Hiếu Học thấy cái chứ chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy của mình ở trong mắt Liễu tỉnh trưởng không đủ phân lượng, liền lập tức xuất ra chiêu bài Triệu Đan, mặc kệ nói như thế nào, Triệu Đan là Thường ủy Tỉnh ủy, phân lượng này vẫn tương đối nặng.
Hiện tại thế cục trong tỉnh càng thêm vi diệu, vị đại nhân vật ở ngoài thiên lý đã ầm ầm sụp đổ, vòng chính trị tại tỉnh A cũng dẫn phát theo cơn địa chấn cường liệt. Trong nhất thời, các loại nghị luận đều có, lòng của các cán bộ lại đều bồn chồn.
Vốn tưởng rằng Lưu bí thư đã chiếm thượng phong, nhìn hiện tại thì cũng chưa hẳn vậy.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Đã như vậy, mời Hồ chủ nhiệm qua đây đi, tôi đang ở nhà."
"Vâng vâng, cảm ơn tỉnh trưởng, lập tức tôi sẽ qua đó ngay."
Hồ Hiếu Học liên thanh nói cảm tạ, trong giọng nói mang theo ý kích động rõ rệt. Đương nhiên, hơn phân nửa là giả bộ. Đã đến cái tầng cấp chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, ai lại không rõ lúc nào nên kích động, lúc nào thì nên bình tĩnh?
Liễu Tuấn buông điện thoại, châm một điếu thuốc, thong thả hút.
Trên quan trường, ai mà không thành tinh, xem ra đã có người bắt đầu "lo trước tính sau".
Hồ Hiếu Học tới cực nhanh, chưa tới vài phút đã chạy tới căn lầu số 18 viện Thường ủy Tỉnh ủy, khi vào cửa còn có chút thở hổn hển. Hồ Hiếu Học đậu xe ở cách đó không xa, đoạn đường ngắn cuối cùng là chạy bộ tới.
Đây cũng là vì muốn cho tỉnh trưởng thấy một thái độ.
Thân tại quan trường, cái gì quan trọng nhất?
Thái độ.
Chí ít Hồ Hiếu Học chính là lý giải như vậy.
"Chào tỉnh trưởng."
Hồ Hiếu Học vừa vào cửa liền hướng về Liễu tỉnh trưởng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa khom lưng một cái thật sâu, thắt lưng cong thành 90 độ. Lại nói tiếp, vóc người của Hồ Hiếu Học cũng không thon thả, mang một cái bụng như bà bầu, cũng khó cho hắn phải làm động tác yêu cầu cao độ như vậy.
Liễu Tuấn vẫn chưa đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu một cái, hơi mỉm cười nói: "Xin chào Hồ chủ nhiệm, qua đây ngồi đi."
"Vâng, cảm ơn tỉnh trưởng."
Hồ Hiếu Học với tư thế chạy chậm, rất nhanh đi tới trước mặt Liễu Tuấn, rồi lại khom người thật sâu.
Liễu Tuấn khoát tay, ý bảo hắn ngồi đi.
Người giúp việc nhà kịp thời dâng nước chè xanh cho khách.
Không phải là bạn tốt đến nhà, Nghiêm Phỉ nhất định sẽ không ra tiếp.
"Đã trễ thế này, còn làm phiền tỉnh trưởng nghỉ ngơi, thực sự là rất xin lỗi. . ."
Hồ Hiếu Học ngồi nửa mông, vừa mở miệng đã liên tục khom người, vẻ áy náy trên mặt nhìn qua hoàn toàn thành khẩn.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Công việc đệ nhất. Hồ chủ nhiệm có cái gì thì mời nói."
"Vâng vâng, công việc đệ nhất công việc đệ nhất, tỉnh trưởng cần chính yêu dân, thái độ đối với công tác chính là gương mẫu của mọi người, có tác dụng tính quyết định đến sự chuyển biến tác phong của đội ngũ cán bộ tỉnh ta. . ."
Lời nịnh hót của Hồ Hiếu Học cứ như sóng biến, cứ một đợt tiếp một đợt ập đến.
Nghĩ đến năm đó, thời gian Hồ Hiếu Học đảm nhiệm phó sở trưởng sở Tài chính, đồng chí Liễu Tuấn chẳng qua là một thanh niên vừa mới từ bí thư Huyện ủy điều nhiệm đến Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan, mọi người cấp bậc tương đồng, Hồ sở trưởng thâm niên nhiều lắm, ưu thế tâm lý vẫn tương đối rõ rệt. Không ngờ chỉ mấy năm thời gian trôi qua, người này đã ngồi trên vị trí
tỉnh trưởng đến hai năm, còn Hồ Hiếu Học thì đã trở thành thuộc hạ danh phù kỳ thực.
Mặc dù lời tâng bốc của Hồ chủ nhiệm bay loạn đầy trời, kì thực lúc nào cũng quan tâm thần thái của Liễu Tuấn. Nhưng chỉ thấy những lời nói này vẫn chưa đạt được hiệu quả mong muốn, mà hai hàng lông mày của Liễu tỉnh trưởng đã hơi cau lại.
Hồ Hiếu Học không khỏi bị dọa một cú sốc, trong lòng không ngừng tự trách. Tại sao lại quên mất quy củ của người này rồi? Liễu Tuấn không thích nhất chính là cán bộ nịnh nọt. Làm thủ hạ của Liễu Tuấn, nếu muốn thu được trọng dụng thì chỉ có một con đường có thể đi.
Thường ngày Hồ Hiếu Học cùng đám người Lưu Phi Bằng và Triệu Đan giao tiếp với nhau, nịnh hót nói đã trở thành thói quen vốn có, trong nhất thời hơi khó mà sửa được, chẳng may lại phạm vào điều kiêng kỵ của Liễu Tuấn.
"Tỉnh trưởng, việc này, tôi sẽ báo cáo cho tỉnh trưởng một số công tác chuẩn bị cho đại hội tỉnh lần thứ 8 vậy. . ."
Hồ Hiếu Học vội vã thu lại lời tâng bốc, quy củ xin chỉ thị.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hồ Hiếu Học liền mở ra cuốn sổ mình mang theo, bắt đầu báo cáo.
Công tác chuẩn bị cho Đại hội tỉnh lần thứ 8, mặc dù là do La Tự Lập và Triệu Đan phụ trách, Liễu Tuấn nhìn qua cũng không có quá nhiều điều để hỏi. Nhưng công tác quan trọng như vậy, thân là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn đương nhiên không thể không dòm ngó tới.
Báo cáo của Hồ Hiếu Học trên cơ bản nhất trí với tình huống thông báo của La Tự Lập, Triệu Đan ở trên hội Thường ủy. Trên chuyện như vậy, Hồ Hiếu Học cũng không có can đảm tự ý làm chủ. Ngày hôm nay hắn qua đây báo cáo cho Liễu Tuấn, trên thực tế chỉ là cho thấy một thái độ.
Chuyện này, Liễu tỉnh trưởng ngài cũng là lãnh đạo chủ quản, chúng tôi tỉnh trưởng ngài vô cùng tôn trọng.
Đối với suy nghĩ trong lòng Triệu Đan cùng Hồ Hiếu Học, Liễu Tuấn cực kỳ rõ ràng. Phải nói, là một người lọc lõi đã trà trộn nhiều năm trên quan trường, bất kể Triệu Đan hay là Hồ Hiếu Học, khứu giác trên chính trị đều rất nhạy cảm.
Vu Hướng Hoành rơi đài, ván cờ vẫn chưa kết thúc, mà chỉ có càng thêm kịch liệt.
Thật giống như chơi cờ vây, sau khi kết thúc ẩu đả trên bàn cờ, cuộc tranh chấp quan tử sẽ trở nên cực kỳ then chốt.
Thành công bắt Vu Hướng Hoành, chỉ có thể nói Nghiêm Liễu hệ bởi vậy đã xác lập ưu thế "tiến công ngoại tuyến", Minh Châu hệ chuyển thành trạng thái "phòng ngự chiến lược". Cuối cùng sẽ đạt thành một dạng cân đối thế nào thì còn cần trải qua quá trình "đàm phán" vô cùng gian nan. Nghiêm Liễu hệ đương nhiên muốn coi đây là cơ hội, tranh thủ thực hiện "tối đại hóa lợi ích", bên kia thì lại "ngoan cường chống lại", tranh thủ bằng chi phí nhỏ nhất để đạt thành thỏa hiệp cùng cân đối mới.
Cụ thể được tỉnh A đang tranh đấu kích liệt nhất tại, các cán bộ phỏng chừng, kết quả "thỏa hiệp" cuối cùng sẽ lấy Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn xem như là chong chóng đo chiều gió để phân biệt.
Mà khiến người khác đau đầu nhất chính là điều này không dễ phán đoán chút nào.
Vu Hướng Hoành đúng là đã ngã xuống, nhưng không có nghĩa là Lưu Phi Bằng nhất định sẽ chịu liên lụy. Bản thân Lưu Phi Bằng đã ở trên Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư nói qua, chỉ có từng làm cộng sự với Vu Hướng Hoành, "lý giải" không đủ thấu đáo, đây là có ý "thanh minh" cho mình. Nguyên nhân chính là vì bên kia đã ngã xuống một đại nhân vật cấp quan trọng, nên sẽ không cam tâm tình nguyện để ngã xuống thêm một đại nhân vật tương tự nữa.
Dường như một đại quan một tỉnh nặng quyền như Lưu Phi Bằng chính là đối tượng chủ yếu bên kia phải cực lực bảo vệ. Giả như những vị trí quan trọng này bị mất quá nhiều, bên kia thật sự sẽ bị quân lính tan rã.
Thái thượng tuyệt sẽ không dễ dàng để cho loại tình hình này phát sinh.
Mà Liễu Tuấn, theo mọi người thấy, vấn đề lớn nhất chính là tuổi tác của y.
Nếu nhìn từ vị trí hiện tại của Liễu Tuấn để so sánh, y thực sự quá trẻ tuổi, còn thái quá hơn cả khi y 24 tuổi đảm nhiệm bí thư Huyện ủy. Dù sao phạm vi ảnh hưởng của một huyện không lớn mà.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lúc này đoạt trước một bước hướng về Liễu Tuấn cho thấy thái độ của mình đó là việc rất cần thiết.
Hồ Hiếu Học rất hiểu chuyện, cũng không báo cáo số liệu khô khan quá lâu, sau khi đủ ý rồi mới thu nhỏ miệng lại, kính cẩn nói: "Tỉnh trưởng đối với công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng có chỉ thị gì không ạ?"
Nói rồi liền móc ra bút, bày ra tư thế ghi lại.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Công tác này vẫn do bí thư Tự Lập phụ trách, mọi người dựa theo chỉ thị của bí thư Tự Lập tiến hành là được."
Hồ Hiếu Học như bị ắc ứ, lập tức càng thêm kính cẩn đáp tiếng "Vâng".
Vị chủ nhiệm Hồ Hiếu Học này cùng Liễu tỉnh trưởng cũng có thể coi là "ngọn nguồn sâu xa". Thời gian đầu, hắn là phó sở trưởng sở Tài chính tỉnh, cùng sở trưởng Hướng Hoài không gợp nhau mấy, nên bị đẩy ra ngoài. Tám năm trước, sau khi Thai Duy Thanh điều nhiệm tỉnh trưởng tỉnh A, cơ hội của Hồ Hiếu Học đã ập đến. Vì trước khi lên tới tân nhiệm bí thư Tỉnh ủy, và muốn thu sở trưởng sở Tài chính Hướng Hoài dưới trướng của mình, Thai Duy Thanh thông qua Hồ Hiếu Học diễn một vở kịch, khiến cho Hướng Hoài run sợ trong lòng, đành phải chủ động dựa vào Thai Duy Thanh. Bắt đầu từ thời gian đó, Hồ Hiếu Học đã tiến vào pháp nhãn của Thai Duy Thanh, điều đến văn phòng Chính phủ tỉnh làm phó chủ nhiệm, sau đó là chủ nhiệm. Sau khi Thai Duy Thanh tiếp nhận chức vụ bí thư Tỉnh ủy, Hồ Hiếu Học nước lên thì thuyền lên, tiếp theo đến văn phòng Tỉnh ủy nhậm chức chủ nhiệm.
Thai Duy Thanh thôi chức, Lưu Phi Bằng tiếp nhận chức vụ bí thư Tỉnh ủy, Hồ Hiếu Học bỗng nhiên mất chỗ dựa vững chắc, cuộc sống vốn sẽ tương đối gian nan. Chiếu theo phân tích thông thường, chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy nhất định phải là người bí thư Tỉnh ủy tin được. Hồ Hiếu Học nói rõ là chi chính của Thai Duy Thanh, vua nào triều thần nấy, Lưu Phi Bằng làm sao có thể tiếp tục dùng hắn.
Nếu như giữa Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng là giao tiếp bình thường, như vậy vấn đề không lớn, trước khi Thai Duy Thanh rời chức, khẳng định sẽ an bài thích đáng cho chi chính thân tín của mình. Nhưng Thai Duy Thanh là "xảy ra chuyện" mà đi, ra đi rất không quang vinh, bọn Hồ Hiếu Học đương nhiên cũng không thể có được sự chiếu cố gì.
Không ngờ Hồ Hiếu Học này thật đúng là có năng lực, đã vài lần bên Tỉnh ủy truyền ra tin tức, nói là muốn điều hắn đến bên Chính hiệp tỉnh, cũng có tin nói muốn điều đến Hội liên hợp giới VHNT tỉnh, nào ngờ tin tức qua đi, hắn vẫn vững vàng ngồi tại vị trí chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, chưa hề bị xê dịch. Hơn nữa vị trí này vẫn ngồi cho đến bây giờ.
Đương nhiên, sau đó mọi người cũng từ từ tìm được nguyên nhân trong đó, đó chính là Hồ Hiếu Học có quan hệ rất tốt với thư ký trưởng Tỉnh ủy Triệu Đan, có thể nói là bằng hữu rất thân thiết. Lưu Phi Bằng muốn lung lạc người cũ của Thai Duy Thanh lưu lại, Triệu Đan vì thế bức bách, đành phải dựa vào Lưu Phi Bằng, vì thế cũng nói ngọt thêm cho Hồ Hiếu Học vài câu. Theo đó, giữa Triệu Đan và Lưu Phi Bằng phối hợp càng lúc càng ăn ý, địa vị của Hồ Hiếu Học cũng lại một lần nữa trở nên vững chắc.
Luận đến thủ đoạn quan trường, Hồ Hiếu Học cũng có chút tài năng.
Chỉ không biết lúc này hắn đột nhiên gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, là dụng ý gì?
Liễu Tuấn tiếp điện thoại: "Xin chào, tôi là Liễu Tuấn."
Trong giọng nói lộ ra sự uy nghiêm thản nhiên.
Ở bên kia Hồ Hiếu Học luôn mồm vâng dạ, kính cẩn nói: "Chào ngài, tỉnh trưởng, tôi là Hồ Hiếu Học."
Liễu Tuấn vẫn thản nhiên nói: "Xin chào Hồ chủ nhiệm."
"Chào tỉnh trưởng chào tỉnh trưởng. . . Tỉnh trưởng, hiện tại ngài có rảnh không? Có một số công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng lần thứ 8 toàn tỉnh, tôi muốn báo cáo với tỉnh trưởng. . ."
Hồ Hiếu Học thăm dò hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng, Hồ chủ nhiệm có thể báo cáo với La bí thư và đồng chí Triệu Đan mà. Công tác này là do hai người họ phụ trách."
Hồ Hiếu Học vội nói: "Tỉnh trưởng, là như thế này, Triệu thư ký trưởng cho rằng có một số công tác cần phải liên hệ nhiều với Chính phủ tỉnh, cho nên cần phải báo cáo với tỉnh trưởng."
Nhẹ nhàng dẫn theo Triệu Đan, ý nói, chuyện này là phụng chỉ thị của Triệu Đan.
Hồ Hiếu Học thấy cái chứ chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy của mình ở trong mắt Liễu tỉnh trưởng không đủ phân lượng, liền lập tức xuất ra chiêu bài Triệu Đan, mặc kệ nói như thế nào, Triệu Đan là Thường ủy Tỉnh ủy, phân lượng này vẫn tương đối nặng.
Hiện tại thế cục trong tỉnh càng thêm vi diệu, vị đại nhân vật ở ngoài thiên lý đã ầm ầm sụp đổ, vòng chính trị tại tỉnh A cũng dẫn phát theo cơn địa chấn cường liệt. Trong nhất thời, các loại nghị luận đều có, lòng của các cán bộ lại đều bồn chồn.
Vốn tưởng rằng Lưu bí thư đã chiếm thượng phong, nhìn hiện tại thì cũng chưa hẳn vậy.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Đã như vậy, mời Hồ chủ nhiệm qua đây đi, tôi đang ở nhà."
"Vâng vâng, cảm ơn tỉnh trưởng, lập tức tôi sẽ qua đó ngay."
Hồ Hiếu Học liên thanh nói cảm tạ, trong giọng nói mang theo ý kích động rõ rệt. Đương nhiên, hơn phân nửa là giả bộ. Đã đến cái tầng cấp chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, ai lại không rõ lúc nào nên kích động, lúc nào thì nên bình tĩnh?
Liễu Tuấn buông điện thoại, châm một điếu thuốc, thong thả hút.
Trên quan trường, ai mà không thành tinh, xem ra đã có người bắt đầu "lo trước tính sau".
Hồ Hiếu Học tới cực nhanh, chưa tới vài phút đã chạy tới căn lầu số 18 viện Thường ủy Tỉnh ủy, khi vào cửa còn có chút thở hổn hển. Hồ Hiếu Học đậu xe ở cách đó không xa, đoạn đường ngắn cuối cùng là chạy bộ tới.
Đây cũng là vì muốn cho tỉnh trưởng thấy một thái độ.
Thân tại quan trường, cái gì quan trọng nhất?
Thái độ.
Chí ít Hồ Hiếu Học chính là lý giải như vậy.
"Chào tỉnh trưởng."
Hồ Hiếu Học vừa vào cửa liền hướng về Liễu tỉnh trưởng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa khom lưng một cái thật sâu, thắt lưng cong thành 90 độ. Lại nói tiếp, vóc người của Hồ Hiếu Học cũng không thon thả, mang một cái bụng như bà bầu, cũng khó cho hắn phải làm động tác yêu cầu cao độ như vậy.
Liễu Tuấn vẫn chưa đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu một cái, hơi mỉm cười nói: "Xin chào Hồ chủ nhiệm, qua đây ngồi đi."
"Vâng, cảm ơn tỉnh trưởng."
Hồ Hiếu Học với tư thế chạy chậm, rất nhanh đi tới trước mặt Liễu Tuấn, rồi lại khom người thật sâu.
Liễu Tuấn khoát tay, ý bảo hắn ngồi đi.
Người giúp việc nhà kịp thời dâng nước chè xanh cho khách.
Không phải là bạn tốt đến nhà, Nghiêm Phỉ nhất định sẽ không ra tiếp.
"Đã trễ thế này, còn làm phiền tỉnh trưởng nghỉ ngơi, thực sự là rất xin lỗi. . ."
Hồ Hiếu Học ngồi nửa mông, vừa mở miệng đã liên tục khom người, vẻ áy náy trên mặt nhìn qua hoàn toàn thành khẩn.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Công việc đệ nhất. Hồ chủ nhiệm có cái gì thì mời nói."
"Vâng vâng, công việc đệ nhất công việc đệ nhất, tỉnh trưởng cần chính yêu dân, thái độ đối với công tác chính là gương mẫu của mọi người, có tác dụng tính quyết định đến sự chuyển biến tác phong của đội ngũ cán bộ tỉnh ta. . ."
Lời nịnh hót của Hồ Hiếu Học cứ như sóng biến, cứ một đợt tiếp một đợt ập đến.
Nghĩ đến năm đó, thời gian Hồ Hiếu Học đảm nhiệm phó sở trưởng sở Tài chính, đồng chí Liễu Tuấn chẳng qua là một thanh niên vừa mới từ bí thư Huyện ủy điều nhiệm đến Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan, mọi người cấp bậc tương đồng, Hồ sở trưởng thâm niên nhiều lắm, ưu thế tâm lý vẫn tương đối rõ rệt. Không ngờ chỉ mấy năm thời gian trôi qua, người này đã ngồi trên vị trí
tỉnh trưởng đến hai năm, còn Hồ Hiếu Học thì đã trở thành thuộc hạ danh phù kỳ thực.
Mặc dù lời tâng bốc của Hồ chủ nhiệm bay loạn đầy trời, kì thực lúc nào cũng quan tâm thần thái của Liễu Tuấn. Nhưng chỉ thấy những lời nói này vẫn chưa đạt được hiệu quả mong muốn, mà hai hàng lông mày của Liễu tỉnh trưởng đã hơi cau lại.
Hồ Hiếu Học không khỏi bị dọa một cú sốc, trong lòng không ngừng tự trách. Tại sao lại quên mất quy củ của người này rồi? Liễu Tuấn không thích nhất chính là cán bộ nịnh nọt. Làm thủ hạ của Liễu Tuấn, nếu muốn thu được trọng dụng thì chỉ có một con đường có thể đi.
Thường ngày Hồ Hiếu Học cùng đám người Lưu Phi Bằng và Triệu Đan giao tiếp với nhau, nịnh hót nói đã trở thành thói quen vốn có, trong nhất thời hơi khó mà sửa được, chẳng may lại phạm vào điều kiêng kỵ của Liễu Tuấn.
"Tỉnh trưởng, việc này, tôi sẽ báo cáo cho tỉnh trưởng một số công tác chuẩn bị cho đại hội tỉnh lần thứ 8 vậy. . ."
Hồ Hiếu Học vội vã thu lại lời tâng bốc, quy củ xin chỉ thị.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hồ Hiếu Học liền mở ra cuốn sổ mình mang theo, bắt đầu báo cáo.
Công tác chuẩn bị cho Đại hội tỉnh lần thứ 8, mặc dù là do La Tự Lập và Triệu Đan phụ trách, Liễu Tuấn nhìn qua cũng không có quá nhiều điều để hỏi. Nhưng công tác quan trọng như vậy, thân là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn đương nhiên không thể không dòm ngó tới.
Báo cáo của Hồ Hiếu Học trên cơ bản nhất trí với tình huống thông báo của La Tự Lập, Triệu Đan ở trên hội Thường ủy. Trên chuyện như vậy, Hồ Hiếu Học cũng không có can đảm tự ý làm chủ. Ngày hôm nay hắn qua đây báo cáo cho Liễu Tuấn, trên thực tế chỉ là cho thấy một thái độ.
Chuyện này, Liễu tỉnh trưởng ngài cũng là lãnh đạo chủ quản, chúng tôi tỉnh trưởng ngài vô cùng tôn trọng.
Đối với suy nghĩ trong lòng Triệu Đan cùng Hồ Hiếu Học, Liễu Tuấn cực kỳ rõ ràng. Phải nói, là một người lọc lõi đã trà trộn nhiều năm trên quan trường, bất kể Triệu Đan hay là Hồ Hiếu Học, khứu giác trên chính trị đều rất nhạy cảm.
Vu Hướng Hoành rơi đài, ván cờ vẫn chưa kết thúc, mà chỉ có càng thêm kịch liệt.
Thật giống như chơi cờ vây, sau khi kết thúc ẩu đả trên bàn cờ, cuộc tranh chấp quan tử sẽ trở nên cực kỳ then chốt.
Thành công bắt Vu Hướng Hoành, chỉ có thể nói Nghiêm Liễu hệ bởi vậy đã xác lập ưu thế "tiến công ngoại tuyến", Minh Châu hệ chuyển thành trạng thái "phòng ngự chiến lược". Cuối cùng sẽ đạt thành một dạng cân đối thế nào thì còn cần trải qua quá trình "đàm phán" vô cùng gian nan. Nghiêm Liễu hệ đương nhiên muốn coi đây là cơ hội, tranh thủ thực hiện "tối đại hóa lợi ích", bên kia thì lại "ngoan cường chống lại", tranh thủ bằng chi phí nhỏ nhất để đạt thành thỏa hiệp cùng cân đối mới.
Cụ thể được tỉnh A đang tranh đấu kích liệt nhất tại, các cán bộ phỏng chừng, kết quả "thỏa hiệp" cuối cùng sẽ lấy Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn xem như là chong chóng đo chiều gió để phân biệt.
Mà khiến người khác đau đầu nhất chính là điều này không dễ phán đoán chút nào.
Vu Hướng Hoành đúng là đã ngã xuống, nhưng không có nghĩa là Lưu Phi Bằng nhất định sẽ chịu liên lụy. Bản thân Lưu Phi Bằng đã ở trên Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư nói qua, chỉ có từng làm cộng sự với Vu Hướng Hoành, "lý giải" không đủ thấu đáo, đây là có ý "thanh minh" cho mình. Nguyên nhân chính là vì bên kia đã ngã xuống một đại nhân vật cấp quan trọng, nên sẽ không cam tâm tình nguyện để ngã xuống thêm một đại nhân vật tương tự nữa.
Dường như một đại quan một tỉnh nặng quyền như Lưu Phi Bằng chính là đối tượng chủ yếu bên kia phải cực lực bảo vệ. Giả như những vị trí quan trọng này bị mất quá nhiều, bên kia thật sự sẽ bị quân lính tan rã.
Thái thượng tuyệt sẽ không dễ dàng để cho loại tình hình này phát sinh.
Mà Liễu Tuấn, theo mọi người thấy, vấn đề lớn nhất chính là tuổi tác của y.
Nếu nhìn từ vị trí hiện tại của Liễu Tuấn để so sánh, y thực sự quá trẻ tuổi, còn thái quá hơn cả khi y 24 tuổi đảm nhiệm bí thư Huyện ủy. Dù sao phạm vi ảnh hưởng của một huyện không lớn mà.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lúc này đoạt trước một bước hướng về Liễu Tuấn cho thấy thái độ của mình đó là việc rất cần thiết.
Hồ Hiếu Học rất hiểu chuyện, cũng không báo cáo số liệu khô khan quá lâu, sau khi đủ ý rồi mới thu nhỏ miệng lại, kính cẩn nói: "Tỉnh trưởng đối với công tác chuẩn bị cho đại hội Đảng có chỉ thị gì không ạ?"
Nói rồi liền móc ra bút, bày ra tư thế ghi lại.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Công tác này vẫn do bí thư Tự Lập phụ trách, mọi người dựa theo chỉ thị của bí thư Tự Lập tiến hành là được."
Hồ Hiếu Học như bị ắc ứ, lập tức càng thêm kính cẩn đáp tiếng "Vâng".
/2140
|