Khi Liễu Tuấn rời khỏi chỗ của Chung Thái, thời gian đã không còn sớm. Tuy nhiên Liễu tỉnh trưởng vẫn chưa về phòng để nghỉ ngơi. Ngày kia Hội nghị TW sẽ chính thức khai mạc, đêm nay Liễu tỉnh trưởng không cần ở trong khách sạn vắng vẻ một mình nữa.
Bởi vì ngày lễ 1/10, Nghiêm Phỉ dẫn Liễu Dương trở về thủ đô, Liễu Tuấn đương nhiên trở về với vợ và con.
Đương nhiên, Liễu tỉnh trưởng cũng rất có hiếu tâm. Ngoại trừ vợ và con, cũng phải trở về trò chuyện với hai ông bà, vả lại Vu Hướng Hoành vừa mới bị đình chỉ công tác, kế tiếp ván cờ triển khai thế nào cũng cần hai vị lão gia tử bàn bạc lại, cho thấy một chút ý kiến của Liễu tỉnh trưởng.
Thời gian này phối hợp nhất trí mới là điều quan trọng hơn.
Để tránh một số người trong nội bộ đại phái hệ cho rằng đại cục đã định, chỉ lo vội vã hái thành quả thắng lợi, không khỏi sẽ tự loạn trận tuyến. Vu Hướng Hoành bị cách chức chỉ là ván cờ đã đạt được ưu thế nhất định, hoặc là nói đạt được thắng lợi có tính giai đoạn. Phải mở rộng thành quả như thế nào, làm tốt mọi việc kế tiếp mới là việc cấp bách. Chỉ có sau cùng chứng thực được ý đồ chính trị và củng cố lợi ích của đại phái hệ, thì mới xem như là thực sự giành được toàn thắng.
Liễu Tuấn vốn tưởng rằng lúc này Liễu Tấn Tài còn đang tại phòng làm việc bận rộn, không ngờ về đến đã thấy Liễu Tấn Tài đã về nhà, đồng thời trong nhà còn một vị khách đang chuyện trò vui vẻ với thủ tướng.
Hết thẩy người có loại đãi ngộ này đều là đại nhân vật khó lường, hơn nữa phải là thuộc hạ cũ của Liễu Tấn Tài.
Điền Văn Minh chính là người như thế.
Điền Văn Minh được coi là một trong những vị tướng trung kiên của Nghiêm Liễu hệ, nhưng nếu nói tỉ mỉ, quan hệ giữa hắn và Liễu Tấn Tài càng thân thiết hơn vậy. Thời gian Liễu Tấn Tài đảm nhiệm bí thư Thành ủy tại Bảo Châu, Điền Văn Minh là thư ký của bí thư Tỉnh ủy Liêu Khánh Khai, lần đó là Liễu Tấn Tài chủ động muốn Điền Văn Minh đến TP.Bảo Châu nhậm chức, vừa tới liền đảm nhiệm phó thị trưởng Thường ủy. Khi đó, Nghiêm Ngọc Thành đã là phó bí thư Tỉnh ủy. Cho nên, thời gian Điền Văn Minh nhậm chức tại Bảo Châu chủ yếu là tiếp xúc với Liễu Tấn Tài. Kinh nghiệm hắn chủ chính địa phương đa số là học được từ Liễu Tấn Tài. Mãi đến sau đó, Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh N, Điền Văn Minh đảm nhiệm bí thư Thành ủy Bảo Châu, hắn mới xem như là thuộc hạ trực tiếp của Nghiêm Ngọc Thành.
Lúc này, Điền Văn Minh xuất hiện tại nhà Liễu Tấn Tài là điều rất bình thường.
"Ba, chú Thúc, anh Giang."
Liễu Tuấn mỉm cười chào ba người.
Giang Hữu Tín cũng là tới để tới tham gia Hội nghị TW, ở thủ đô hắn cũng không có chỗ ở nào khác, lúc này đương nhiên phải về đại nội nói chuyện với cha mẹ vợ, nhằm tận đạo hiếu.
Liễu Tấn Tài mỉm cười gật đầu, Điền Văn Minh cũng ngồi không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói: "Liễu tỉnh trưởng đã trở về?"
Trước đây Điền Văn Minh cũng như Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú gọi "Tiểu Tuấn", giờ đây đương nhiên muốn đổi giọng. Ngoại trừ người trong nhà cực kỳ thân cận, những người khác xưng hô với một tỉnh trưởng tại như vậy cũng rất không thích hợp.
Liễu Tuấn đi qua và ngồi xuống vị trí cuối.
Khi Liễu Tấn Tài nói chuyện với cán bộ cao cấp, Nguyễn Bích Tú thường sẽ không ở bên cạnh. Đối với nội dung họ nói chuyện, Nguyễn Bích Tú cũng không có hứng thú để nghe bao nhiêu. Nhiều năm như vậy thực thi quy củ "phu nhân không tham gia vào chính sự", hai vị phu nhân sớm đã rời xa sự vụ quan trường.
Người giúp việc nhà dâng nước trà cho Liễu tỉnh trưởng.
"Ba, mẹ và Phỉ Phỉ đâu?"
"Mang Dương Dương qua bên kia rồi."
Bên kia đương nhiên chính là chỗ ở của Nghiêm Ngọc Thành. Nghiêm Minh vừa mới đảm nhiệm phó tỉnh trưởng tỉnh Hải Tây, trước đó vẫn chưa tiến vào hàng ngũ Ủy viên dự khuyết Trung ương, tuy nhiên Nghiêm Hạo lại ở thủ đô đi học, nghỉ lễ 1/10, Liễu Diệp nhất định sẽ gấp trở về thăm con trai. Cộng thêm Liễu Hoa và Giang Minh Nguyệt, phỏng chừng lúc này bên Nghiêm phủ quả thực tưng bừng náo nhiệt.
Nói chung mấy ngày nay, cũng là thời gian hai vị phu nhân vui vẻ nhất.
Điền Văn Minh nói với Giang Hữu Tín: "Hữu Tín, việc anh đề xuất làm một vòng tròn kinh tế tại biên cảnh hai tỉnh, tôi cảm thấy rất được. Việc này sau khi tôi trở về sẽ cùng đồng chí Thần Văn thương lượng một chút, sớm ngày đưa ra quyết định."
Xem ra trước khi Liễu Tuấn trở về, họ là đang trao đổi chuyện này.
Liễu Tấn Tài là thủ tướng nên rất quan tâm đến vấn đề phát triển kinh tế của mỗi tỉnh, đề tài này rất có thể khiến ông đồng tình, nghe vậy gật đầu nói: "Ừ, kiến nghị này rất được, có thể khả thi. Tôi thấy không chỉ tỉnh N và tỉnh Ích Đông, tỉnh Nam Quế và tỉnh Giang Hán cũng có thể tham dự vào, thậm chí Tp. Sơn Thành bên kia cũng có thể làm cùng, phải nhanh chóng hình thành vòng kinh tế biên cảnh của mấy tỉnh này, việc này rất có lợi đối với sự phát triển kinh tế của địa phương."
Khóe miệng Liễu Tuấn liền nở nụ cười. Chuyện này, trước đó y cũng chưa thương nghị qua với cha mình, có thể thấy được ánh mắt của hai cha con rất nhất trí.
Điền Văn Minh mỉm cười nói: "Kế hoạch của thủ tướng quả nhiên rất lớn. Đã như vậy, chúng ta không bằng nhân cơ hội yêu cầu thêm chút lợi ích. Xây dựng vòng kinh tế biên cảnh năm tỉnh này, có phải là Quốc vụ viện cũng hỗ trợ chúng ta một phần không?"
Liễu Tấn Tài cười ha ha: "Văn Minh, tôi biết anh nhất định sẽ nhân cơ hội mà áp chế, ha ha. Được, mọi người cứ thương lượng ra phương án cụ thể đi, sau khi báo cáo lên tôi sẽ nghiên cứu thêm, ủng hộ là khẳng định."
Điền Văn Minh cười nói: "Cơ hội hiếm thấy, nếu không nhân cơ hội áp chế thì thật không thoả đáng."
Mấy người đều bật cười.
Phỏng chừng thời gian Điền Văn Minh tới đây cũng không ngắn, hàn huyên một lúc, Điền Văn Minh thấy thời gian không còn sớm nên đứng dậy cáo từ, Liễu Tấn Tài tự mình tiễn hắn ra cửa.
Giao tình hơn 10 năm của họ, lại đến nhà làm khách, Điền Văn Minh cũng đương nhiên được hưởng lễ tiết này.
Điền Văn Minh đi rồi, mấy người Nguyễn Bích Tú thì vẫn chưa về, trong phòng khách chỉ còn lại ba cha con nên cũng không thấy cô quạnh. Liễu Tuấn lấy ra thuốc lá đưa cho cha mình và anh rể, ba người lại tiếp tục nói chuyện.
"Ba, xem ra chú Điền vẫn có thể tiếp tục đảm đương công việc quan trọng."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Không hề nghi ngờ, lần này Điền Văn Minh đến đây ngoại trừ nói chuyện với lãnh đạo cũ, khẳng định cũng có ý một mưu cầu tiến thêm một bước, nên trước tiên hắn muốn dò xét ý của Liễu Tấn Tài. Vừa mới đạt được ưu thế của ván cờ, tất cả mọi người có chút khẩn cấp muốn hái quả đào. Lấy tình hình của Điền Văn Minh tới phân tích, hắn cũng khó mà chờ đợi nổi.
Vẻ mặt Liễu Tấn Tài liền nghiêm túc, khẽ chau mày, trầm ngâm nói: "Việc đã định ra thì không thể sửa."
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Cũng không cần phải sửa mà."
Liễu Tấn Tài liền nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói: "Con cảm thấy, ánh mắt phải nhìn xa hơn một chút. Đương nhiên, thời gian thích hợp cũng có thể lấy ra để xem một số đồng chí khác có ý kiến gì."
Giang Hữu Tín mỉm cười nói: "Co thấy ý kiến này của Tiểu Tuấn cũng được."
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.
Liễu Tấn Tài rất rõ tâm tư của con trai và con rể, nhất là câu "ánh mắt phải nhìn xa hơn" của Liễu Tuấn rất có đạo lý, cũng rất ăn nhịp với đại cục lúc này.
Đánh cờ thắng lợi, hái thành quả thắng lợi là khẳng định, nhưng cách hái thế nào mới là thành quả thắng lợi lớn nhất, việc này rất đáng giá để bàn bạc, nội bộ đại tập đoàn cũng chưa hẳn có thể thống nhất ý kiến.
Điền Văn Minh vì suy nghĩ cho tiền đồ chính trị của bản thân mình, muốn tranh thủ một chút, điều này rất bình thường, không gì đáng trách. Nhưng nếu đứng ở trên lợi ích lâu dài của toàn bộ đại phái hệ, vì Điền Văn Minh mà tranh thủ một lần Ủy viên Cục chính trị không phải là rất thích hợp. Sau khi trải qua ván cờ lần này, bên kia bị ép phải nhượng bộ đối với Nghiêm Liễu hệ chính là điều tất nhiên. Sang năm sẽ tổ chức đại hội Đảng toàn quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chủ tịch Lý Trị Quốc và Liễu Tấn Tài sẽ giành được liên nhiệm, không nói lập tức trở thành đệ nhất đại tập đoàn chính trì, ít nhất có thể có địa vị ngang nhau với bên kia, không rơi xuống hạ phong. Mấy năm sau, thế cục sẽ tương đối bình tĩnh hơn. Việc chân chính cần phải chuẩn bị sẵn chính là đại hội Đảng toàn quốc lần tới nữa.
Đại nhiệm kỳ mới.
Sẽ là tẩy rửa lại một lần nữa.
Phân tích từ tình thế hiện tại, Vu Hướng Hoành rơi đài, thậm chí có khả năng sẽ dẫn đến một đại nhân vật khác xảy ra vấn đề. Bên kia sắp phải đối mặt với áp lực cực lớn chưa từng có, thế lực chính trị khác nhất định sẽ tự giác mà vén tay áo lên đè ép không gian của họ. Trong khoảng thời gian ngắn muốn gạt bỏ trở ngại, một lần nữa khôi phục cục diện đang thịnh thì độ khó quá lớn, cũng rất không hiện thực. Cho nên sách lược tốt nhất chính là toàn lực ủng hộ Tiết Viễn Sơn thượng vị. Cứ như vậy, họ có hi vọng cùng Tiết gia tiến thêm một bước thành lập hữu nghị. Trước một bước thu được địa vị ưu thế của 6 năm sau.
Vì vậy, sách lược chính xác của Nghiêm Liễu hệ chính là lợi dụng thời cơ này, trong hai năm đưa một nhóm cán bộ tân sinh tới các vị trí quan trọng, để bồi dưỡng thành lực lượng hậu bị. Có thời gian 6 năm, cũng đủ bồi dưỡng ra số lượng tương đối cán bộ cao cấp trẻ tuổi. Thời gian nhiệm kỳ mới, những người này đã có đủ năng lực cạnh tranh rất mạnh.
Như vậy mới có thể bảo chứng Nghiêm Liễu hệ trường thịnh không suy, vững bước bay lên.
Đối mặt với thế cục như vậy, cái nhìn đại cục và hướng tới tương lai là cực kỳ quan trọng, không thể lẫn lộn đầu đuôi.
"Chủ tịch Lý Trị Quốc không biết sẽ đi ván cờ này như thế nào."
Lát sau, Giang Hữu Tín lại nhẹ nhàng nói một câu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Cho nên nói, thời gian thích hợp, việc của chú Điền cũng có thể nêu ra."
Hiện nay hai người thay thế có tiếng hô cao nhất, ngoại trừ Tiết Viễn Sơn, chính là Tưởng Hướng Kiệt của phương bắc. Tưởng Hướng Kiệt là nhân tuyển chủ tịch Lý Trị Quốc nhắm vào nhất, lợi dụng cơ hội tốt lần này, cực lực ủng hộ Tưởng Hướng Kiệt thế chỗ, không thể nghi ngờ cũng là thời cơ rất tốt.
Chỉ cần không phải đại thắng nghiêng về một bên, lợi ích thu hoạch luôn luôn có mức độ. Cực lực ủng hộ Tưởng Hướng Kiệt thay thế, thì không thể tránh khỏi phải tại phương diện khác làm ra nhượng bộ, trong đó cũng bao gồm cả việc phải hoãn lại bước tiến của những cán bộ cao cấp tân sinh như Liễu Tuấn.
Vào lúc này, đưa ra yêu cầu của Điền Văn Minh một cách thoả đáng đã trở nên cực kỳ cần thiết. Tuổi tác của Điền Văn Minh đã cao nên không thể lên, như vậy đồng chí tương đối trẻ tuổi khác thì sao, có phải có thể suy nghĩ lên đến vị trí quan trọng hơn?
Thắng lợi lần này, Nghiêm Liễu hệ là chủ lực "tác chiến" tuyệt đối, đương nhiên muốn được thành quả thắng lợi lớn nhất.
Ván cờ chính trị, xưa nay là rất hiện thực, ôn hòa nhường nhịn thì không thích hợp với chính trị.
"Chuyện như vậy, phải có suy nghĩ toàn diện, hai đứa cũng đừng nghĩ đến nhiều quá. Vẫn là câu nói kia, then chốt là làm tốt công tác bản chức, kiến thiết kinh tế địa phương đi tới, vì quần chúng tạo phúc."
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, trầm giọng nói.
"Vâng."
Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín đồng thời đáp ứng.
Bởi vì ngày lễ 1/10, Nghiêm Phỉ dẫn Liễu Dương trở về thủ đô, Liễu Tuấn đương nhiên trở về với vợ và con.
Đương nhiên, Liễu tỉnh trưởng cũng rất có hiếu tâm. Ngoại trừ vợ và con, cũng phải trở về trò chuyện với hai ông bà, vả lại Vu Hướng Hoành vừa mới bị đình chỉ công tác, kế tiếp ván cờ triển khai thế nào cũng cần hai vị lão gia tử bàn bạc lại, cho thấy một chút ý kiến của Liễu tỉnh trưởng.
Thời gian này phối hợp nhất trí mới là điều quan trọng hơn.
Để tránh một số người trong nội bộ đại phái hệ cho rằng đại cục đã định, chỉ lo vội vã hái thành quả thắng lợi, không khỏi sẽ tự loạn trận tuyến. Vu Hướng Hoành bị cách chức chỉ là ván cờ đã đạt được ưu thế nhất định, hoặc là nói đạt được thắng lợi có tính giai đoạn. Phải mở rộng thành quả như thế nào, làm tốt mọi việc kế tiếp mới là việc cấp bách. Chỉ có sau cùng chứng thực được ý đồ chính trị và củng cố lợi ích của đại phái hệ, thì mới xem như là thực sự giành được toàn thắng.
Liễu Tuấn vốn tưởng rằng lúc này Liễu Tấn Tài còn đang tại phòng làm việc bận rộn, không ngờ về đến đã thấy Liễu Tấn Tài đã về nhà, đồng thời trong nhà còn một vị khách đang chuyện trò vui vẻ với thủ tướng.
Hết thẩy người có loại đãi ngộ này đều là đại nhân vật khó lường, hơn nữa phải là thuộc hạ cũ của Liễu Tấn Tài.
Điền Văn Minh chính là người như thế.
Điền Văn Minh được coi là một trong những vị tướng trung kiên của Nghiêm Liễu hệ, nhưng nếu nói tỉ mỉ, quan hệ giữa hắn và Liễu Tấn Tài càng thân thiết hơn vậy. Thời gian Liễu Tấn Tài đảm nhiệm bí thư Thành ủy tại Bảo Châu, Điền Văn Minh là thư ký của bí thư Tỉnh ủy Liêu Khánh Khai, lần đó là Liễu Tấn Tài chủ động muốn Điền Văn Minh đến TP.Bảo Châu nhậm chức, vừa tới liền đảm nhiệm phó thị trưởng Thường ủy. Khi đó, Nghiêm Ngọc Thành đã là phó bí thư Tỉnh ủy. Cho nên, thời gian Điền Văn Minh nhậm chức tại Bảo Châu chủ yếu là tiếp xúc với Liễu Tấn Tài. Kinh nghiệm hắn chủ chính địa phương đa số là học được từ Liễu Tấn Tài. Mãi đến sau đó, Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh N, Điền Văn Minh đảm nhiệm bí thư Thành ủy Bảo Châu, hắn mới xem như là thuộc hạ trực tiếp của Nghiêm Ngọc Thành.
Lúc này, Điền Văn Minh xuất hiện tại nhà Liễu Tấn Tài là điều rất bình thường.
"Ba, chú Thúc, anh Giang."
Liễu Tuấn mỉm cười chào ba người.
Giang Hữu Tín cũng là tới để tới tham gia Hội nghị TW, ở thủ đô hắn cũng không có chỗ ở nào khác, lúc này đương nhiên phải về đại nội nói chuyện với cha mẹ vợ, nhằm tận đạo hiếu.
Liễu Tấn Tài mỉm cười gật đầu, Điền Văn Minh cũng ngồi không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói: "Liễu tỉnh trưởng đã trở về?"
Trước đây Điền Văn Minh cũng như Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú gọi "Tiểu Tuấn", giờ đây đương nhiên muốn đổi giọng. Ngoại trừ người trong nhà cực kỳ thân cận, những người khác xưng hô với một tỉnh trưởng tại như vậy cũng rất không thích hợp.
Liễu Tuấn đi qua và ngồi xuống vị trí cuối.
Khi Liễu Tấn Tài nói chuyện với cán bộ cao cấp, Nguyễn Bích Tú thường sẽ không ở bên cạnh. Đối với nội dung họ nói chuyện, Nguyễn Bích Tú cũng không có hứng thú để nghe bao nhiêu. Nhiều năm như vậy thực thi quy củ "phu nhân không tham gia vào chính sự", hai vị phu nhân sớm đã rời xa sự vụ quan trường.
Người giúp việc nhà dâng nước trà cho Liễu tỉnh trưởng.
"Ba, mẹ và Phỉ Phỉ đâu?"
"Mang Dương Dương qua bên kia rồi."
Bên kia đương nhiên chính là chỗ ở của Nghiêm Ngọc Thành. Nghiêm Minh vừa mới đảm nhiệm phó tỉnh trưởng tỉnh Hải Tây, trước đó vẫn chưa tiến vào hàng ngũ Ủy viên dự khuyết Trung ương, tuy nhiên Nghiêm Hạo lại ở thủ đô đi học, nghỉ lễ 1/10, Liễu Diệp nhất định sẽ gấp trở về thăm con trai. Cộng thêm Liễu Hoa và Giang Minh Nguyệt, phỏng chừng lúc này bên Nghiêm phủ quả thực tưng bừng náo nhiệt.
Nói chung mấy ngày nay, cũng là thời gian hai vị phu nhân vui vẻ nhất.
Điền Văn Minh nói với Giang Hữu Tín: "Hữu Tín, việc anh đề xuất làm một vòng tròn kinh tế tại biên cảnh hai tỉnh, tôi cảm thấy rất được. Việc này sau khi tôi trở về sẽ cùng đồng chí Thần Văn thương lượng một chút, sớm ngày đưa ra quyết định."
Xem ra trước khi Liễu Tuấn trở về, họ là đang trao đổi chuyện này.
Liễu Tấn Tài là thủ tướng nên rất quan tâm đến vấn đề phát triển kinh tế của mỗi tỉnh, đề tài này rất có thể khiến ông đồng tình, nghe vậy gật đầu nói: "Ừ, kiến nghị này rất được, có thể khả thi. Tôi thấy không chỉ tỉnh N và tỉnh Ích Đông, tỉnh Nam Quế và tỉnh Giang Hán cũng có thể tham dự vào, thậm chí Tp. Sơn Thành bên kia cũng có thể làm cùng, phải nhanh chóng hình thành vòng kinh tế biên cảnh của mấy tỉnh này, việc này rất có lợi đối với sự phát triển kinh tế của địa phương."
Khóe miệng Liễu Tuấn liền nở nụ cười. Chuyện này, trước đó y cũng chưa thương nghị qua với cha mình, có thể thấy được ánh mắt của hai cha con rất nhất trí.
Điền Văn Minh mỉm cười nói: "Kế hoạch của thủ tướng quả nhiên rất lớn. Đã như vậy, chúng ta không bằng nhân cơ hội yêu cầu thêm chút lợi ích. Xây dựng vòng kinh tế biên cảnh năm tỉnh này, có phải là Quốc vụ viện cũng hỗ trợ chúng ta một phần không?"
Liễu Tấn Tài cười ha ha: "Văn Minh, tôi biết anh nhất định sẽ nhân cơ hội mà áp chế, ha ha. Được, mọi người cứ thương lượng ra phương án cụ thể đi, sau khi báo cáo lên tôi sẽ nghiên cứu thêm, ủng hộ là khẳng định."
Điền Văn Minh cười nói: "Cơ hội hiếm thấy, nếu không nhân cơ hội áp chế thì thật không thoả đáng."
Mấy người đều bật cười.
Phỏng chừng thời gian Điền Văn Minh tới đây cũng không ngắn, hàn huyên một lúc, Điền Văn Minh thấy thời gian không còn sớm nên đứng dậy cáo từ, Liễu Tấn Tài tự mình tiễn hắn ra cửa.
Giao tình hơn 10 năm của họ, lại đến nhà làm khách, Điền Văn Minh cũng đương nhiên được hưởng lễ tiết này.
Điền Văn Minh đi rồi, mấy người Nguyễn Bích Tú thì vẫn chưa về, trong phòng khách chỉ còn lại ba cha con nên cũng không thấy cô quạnh. Liễu Tuấn lấy ra thuốc lá đưa cho cha mình và anh rể, ba người lại tiếp tục nói chuyện.
"Ba, xem ra chú Điền vẫn có thể tiếp tục đảm đương công việc quan trọng."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Không hề nghi ngờ, lần này Điền Văn Minh đến đây ngoại trừ nói chuyện với lãnh đạo cũ, khẳng định cũng có ý một mưu cầu tiến thêm một bước, nên trước tiên hắn muốn dò xét ý của Liễu Tấn Tài. Vừa mới đạt được ưu thế của ván cờ, tất cả mọi người có chút khẩn cấp muốn hái quả đào. Lấy tình hình của Điền Văn Minh tới phân tích, hắn cũng khó mà chờ đợi nổi.
Vẻ mặt Liễu Tấn Tài liền nghiêm túc, khẽ chau mày, trầm ngâm nói: "Việc đã định ra thì không thể sửa."
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Cũng không cần phải sửa mà."
Liễu Tấn Tài liền nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói: "Con cảm thấy, ánh mắt phải nhìn xa hơn một chút. Đương nhiên, thời gian thích hợp cũng có thể lấy ra để xem một số đồng chí khác có ý kiến gì."
Giang Hữu Tín mỉm cười nói: "Co thấy ý kiến này của Tiểu Tuấn cũng được."
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.
Liễu Tấn Tài rất rõ tâm tư của con trai và con rể, nhất là câu "ánh mắt phải nhìn xa hơn" của Liễu Tuấn rất có đạo lý, cũng rất ăn nhịp với đại cục lúc này.
Đánh cờ thắng lợi, hái thành quả thắng lợi là khẳng định, nhưng cách hái thế nào mới là thành quả thắng lợi lớn nhất, việc này rất đáng giá để bàn bạc, nội bộ đại tập đoàn cũng chưa hẳn có thể thống nhất ý kiến.
Điền Văn Minh vì suy nghĩ cho tiền đồ chính trị của bản thân mình, muốn tranh thủ một chút, điều này rất bình thường, không gì đáng trách. Nhưng nếu đứng ở trên lợi ích lâu dài của toàn bộ đại phái hệ, vì Điền Văn Minh mà tranh thủ một lần Ủy viên Cục chính trị không phải là rất thích hợp. Sau khi trải qua ván cờ lần này, bên kia bị ép phải nhượng bộ đối với Nghiêm Liễu hệ chính là điều tất nhiên. Sang năm sẽ tổ chức đại hội Đảng toàn quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chủ tịch Lý Trị Quốc và Liễu Tấn Tài sẽ giành được liên nhiệm, không nói lập tức trở thành đệ nhất đại tập đoàn chính trì, ít nhất có thể có địa vị ngang nhau với bên kia, không rơi xuống hạ phong. Mấy năm sau, thế cục sẽ tương đối bình tĩnh hơn. Việc chân chính cần phải chuẩn bị sẵn chính là đại hội Đảng toàn quốc lần tới nữa.
Đại nhiệm kỳ mới.
Sẽ là tẩy rửa lại một lần nữa.
Phân tích từ tình thế hiện tại, Vu Hướng Hoành rơi đài, thậm chí có khả năng sẽ dẫn đến một đại nhân vật khác xảy ra vấn đề. Bên kia sắp phải đối mặt với áp lực cực lớn chưa từng có, thế lực chính trị khác nhất định sẽ tự giác mà vén tay áo lên đè ép không gian của họ. Trong khoảng thời gian ngắn muốn gạt bỏ trở ngại, một lần nữa khôi phục cục diện đang thịnh thì độ khó quá lớn, cũng rất không hiện thực. Cho nên sách lược tốt nhất chính là toàn lực ủng hộ Tiết Viễn Sơn thượng vị. Cứ như vậy, họ có hi vọng cùng Tiết gia tiến thêm một bước thành lập hữu nghị. Trước một bước thu được địa vị ưu thế của 6 năm sau.
Vì vậy, sách lược chính xác của Nghiêm Liễu hệ chính là lợi dụng thời cơ này, trong hai năm đưa một nhóm cán bộ tân sinh tới các vị trí quan trọng, để bồi dưỡng thành lực lượng hậu bị. Có thời gian 6 năm, cũng đủ bồi dưỡng ra số lượng tương đối cán bộ cao cấp trẻ tuổi. Thời gian nhiệm kỳ mới, những người này đã có đủ năng lực cạnh tranh rất mạnh.
Như vậy mới có thể bảo chứng Nghiêm Liễu hệ trường thịnh không suy, vững bước bay lên.
Đối mặt với thế cục như vậy, cái nhìn đại cục và hướng tới tương lai là cực kỳ quan trọng, không thể lẫn lộn đầu đuôi.
"Chủ tịch Lý Trị Quốc không biết sẽ đi ván cờ này như thế nào."
Lát sau, Giang Hữu Tín lại nhẹ nhàng nói một câu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Cho nên nói, thời gian thích hợp, việc của chú Điền cũng có thể nêu ra."
Hiện nay hai người thay thế có tiếng hô cao nhất, ngoại trừ Tiết Viễn Sơn, chính là Tưởng Hướng Kiệt của phương bắc. Tưởng Hướng Kiệt là nhân tuyển chủ tịch Lý Trị Quốc nhắm vào nhất, lợi dụng cơ hội tốt lần này, cực lực ủng hộ Tưởng Hướng Kiệt thế chỗ, không thể nghi ngờ cũng là thời cơ rất tốt.
Chỉ cần không phải đại thắng nghiêng về một bên, lợi ích thu hoạch luôn luôn có mức độ. Cực lực ủng hộ Tưởng Hướng Kiệt thay thế, thì không thể tránh khỏi phải tại phương diện khác làm ra nhượng bộ, trong đó cũng bao gồm cả việc phải hoãn lại bước tiến của những cán bộ cao cấp tân sinh như Liễu Tuấn.
Vào lúc này, đưa ra yêu cầu của Điền Văn Minh một cách thoả đáng đã trở nên cực kỳ cần thiết. Tuổi tác của Điền Văn Minh đã cao nên không thể lên, như vậy đồng chí tương đối trẻ tuổi khác thì sao, có phải có thể suy nghĩ lên đến vị trí quan trọng hơn?
Thắng lợi lần này, Nghiêm Liễu hệ là chủ lực "tác chiến" tuyệt đối, đương nhiên muốn được thành quả thắng lợi lớn nhất.
Ván cờ chính trị, xưa nay là rất hiện thực, ôn hòa nhường nhịn thì không thích hợp với chính trị.
"Chuyện như vậy, phải có suy nghĩ toàn diện, hai đứa cũng đừng nghĩ đến nhiều quá. Vẫn là câu nói kia, then chốt là làm tốt công tác bản chức, kiến thiết kinh tế địa phương đi tới, vì quần chúng tạo phúc."
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, trầm giọng nói.
"Vâng."
Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín đồng thời đáp ứng.
/2140
|