Tết nguyên đán 2007, phó chủ nhiệm Quốc tư ủy* quốc gia, đồng chí Bạch Dương tạm thời thay đổi kế hoạch xuất hành. Vốn thương lượng là buổi trưa sẽ dẫn Tiểu Tiểu qua nhà ông bà ngoại chúc mừng năm mới, nhưng bởi vì những lời nói tối hôm qua của Tiểu Tiểu đã phải thay đổi chủ ý.
*Quốc tư ủy: Uỷ ban quản lý giám sát tài sản quốc hữu của Quốc vụ viện.
Năm nay Tiểu Tiểu bảy tuổi, đã học năm nhất tiểu học. Ngày hôm qua về đến nhà, Tiểu Tiểu còn chưa kịp buông ra túi sách Mickey Mouse đáng yêu đã khẩn cấp nói với Bạch Dương: "Mẹ à, ngày mai chúng ta khoan hãy đến nhà ông ngoại được không?"
Bạch Dương không khỏi khó hiểu. Bình thường Tiểu Tiểu rất nghe lời, chưa từng phản bác chủ ý của chị, ngày hôm nay đã xảy ra tình hình gì rồi?
"Sao thế Tiểu Tiểu? Sao lại chưa muốn đến nhà ông ngoại?"
"Dạ, Nam Phương nói với con, ngày mai muốn đến nhà chúng ta làm khách. Hỏi con là có chào đón không. Còn có, mẹ của Nam Phương cũng sẽ đi cùng. Dì Hà nói là, mẹ đã từng gặp qua dì ấy rồi, phải không mẹ?"
Tiểu Tiểu giọng thanh thúy nói.
Bạch Dương không khỏi ngây người.
Hà Mộng Doanh muốn đến nhà chị làm khách?
Trước đây Hà Nam Phương và Tiểu Tiểu đi cùng nhà trẻ, hai chị em rất hợp nhau. Tiểu Tiểu đặc biệt thích Nam Phương, hai đứa luôn chơi chung với nhau, có cái gì tốt cũng đều tặng cho nó trước. Vừa về đến nhà thì luôn miệng nói với Bạch Dương về Nam Phương. Còn nói Nam Phương rất dũng cảm, chưa bao giờ khóc, chân chính là nam tử hán.
Bạch Dương thầm cảm thán, đây thực sự là máu mủ tình thâm.
Tiểu Tiểu cùng Nam Phương mặc dù còn chưa rõ hai đứa là chị em, nhưng lại hợp ý nhau như vậy.
Trước đây khi Bạch Dương đi đón Tiểu Tiểu cũng bình thường nhìn thấy Nam Phương. Thằng bé này rất cao to, còn nhỏ tuổi mà đã lộ ra nét quật cường, thật không hỗ là giống loài của Liễu Tuấn.
"Tiểu Tiểu, Nam Phương nói với con lúc nào?"
Bạch Dương thoáng trố mắt, lúc này mới hỏi, lại duỗi tay tháo xuống túi sách cho con gái.
Tiểu Tiểu nghiêng đầu: "Vừa rồi ạ, dì Hà dẫn Nam Phương đến trường của con. Nói Nam Phương rất nhớ con, nhất định phải đến trường học tìm con, con cũng rất nhớ Nam Phương. Mới nhiều ngày không gặp mà Nam Phương đã cao thêm rồi."
Bạch Dương nhìn sang dì Thái.
Đưa đón Tiểu Tiểu vẫn là việc dì Thái phụ trách.
Dì Thái mỉm cười gật đầu: "Đúng như vậy, Hà tiểu thư nói, ngày mai muốn đến nhà thăm chủ nhiệm."
Bạch Dương nở nụ cười: "Được rồi, hoan nghênh thôi. Dì Thái, phiền dì trưa ngày mai làm thêm vài món ăn. . . Tiểu Tiểu, Nam Phương thích ăn cái gì?"
Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp: "Nam Phương thích ăn cay, trước đây khi ở nhà trẻ, tất cả các bạn chỉ có Nam Phương mới ăn được cay."
Bạch Dương không khỏi lại sửng sốt. Đặc điểm này của Nam Phương trước đây Tiểu Tiểu cũng đã nói qua với chị. Di truyền gien quả nhiên lợi hại. Nhưng còn Bạch chủ nhiệm, chính tông người tỉnh N nhưng lại không thể ăn được cay.
"Được, vậy chúng ta sẽ làm thêm mấy món cay để thết đãi Nam Phương và dì Hà, con có chịu không?"
"Mẹ đáp ứng rồi hả?"
Tiểu Tiểu liền hoan hô vỗ tay, bộ dạng rất là hưng phấn. Đây là lần đầu tiên "bạn" của nó đến nhà chơi mà, tiểu cô nương đương nhiên hưng phấn không ngớt.
Bạch Dương mỉm cười nói: "Đương nhiên phải đáp ứng rồi, con thích Nam Phương, ma ma cũng thích Nam Phương mà."
"Thật tốt quá thật tốt quá, mẹ giỏi quá!"
Tiểu Tiểu hướng về mẹ giang ra hai tay, Bạch Dương cười ôm Tiểu Tiểu lên, Tiểu Tiểu ôm lấy cổ của chị, hôn liền lên má chị vài cái.
"Đúng rồi mẹ, không biết mẹ của Nam Phương có ăn được cay không? Con và mẹ cũng không thể ăn cay, nếu không, chúng ta làm thêm mấy món không cay đi?"
Tiểu Tiểu tâm tư cẩn thận, lập tức lại nghĩ tới vấn đề mới.
Bạch Dương cười gật đầu.
10 giờ sáng, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe ô tô, Tiểu Tiểu không đợi khách án chuông đã lập tức chạy ngay ra cửa, mở cánh cửa bằng gỗ lim của căn biệt thự.
Ngoài cửa chính là Hà Nam Phương và dì Hà.
"Chào Dì Hà!"
Tiểu Tiểu đầu tiên là cúi đầu chào Hà Mộng Doanh.
"Tiểu Tiểu thật ngoan!"
Hà Mộng Doanh sờ đầu Tiểu Tiểu, mỉm cười gật đầu khích lệ.
"Nam Phương mau vào đi, tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho cậu rồi đấy. . ."
Chào hỏi xong trưởng bối, Tiểu Tiểu liền kéo tay Hà Nam Phương, mừng rỡ lạ thường mà nói. Tối hôm qua, Tiểu Tiểu đã tốn rất nhiều thời gian để thu xếp mấy món đồ chơi của nó, chính là muốn làm cho Nam Phương vui vẻ.
Bạch Dương mỉm cười ra nghênh tiếp.
"Chào Mộng Doanh."
"Xin chào Bạch chủ nhiệm."
Hai bàn tay trắng nõn mà lại nắm quyền lực vô biên, nhẹ nhàng nắm cùng nhau.
Hà Nam Phương lại không hề vội vã đi nhìn đồ chơi của Tiểu Tiểu, chạy tới trước mặt Bạch Dương, ra vẻ thân sĩ khom lưng một cái, dùng giọng trẻ con đầy quy củ chào hỏi: "Chào dì Bạch!"
"Nam Phương ngoan thật. Nam Phương, ngày hôm qua Tiểu Tiểu nói là cháu sẽ qua đây, nó rất vui. Cả buổi tối nó chuẩn bị đồ chơi cho cháu đấy."
Bạch Dương vừa cười vừa nói.
"Dì Bạch, cháu cũng chuẩn bị đồ chơi để tặng cho chị Tiểu Tiểu."
Nói xong, Hà Nam Phương lấy từ trong tay mẹ một cái hộp quà rất tinh xảo. So với thân thể cỏn nhỏ của nó thì cái hộp này hơi lớn, hai tay nó ôm còn có vẻ cật lực.
Tiểu Tiểu vội nhận lấy, hiếu kỳ mà hỏi: "Nam Phương, đây là cái gì?"
Nam Phương lộ ra dáng cười "thần bí": "Tự chị mở ra xem đi. . ."
Tiểu Tiểu liền đặt hộp quà lên mặt bàn, đoạn cẩn thận tháo ra nơ con bướm phía trên, mở hộp ra, liền "Oa" một tiếng, thì ra là một con thỏ trắng đặc biệt tinh xảo. Cái lỗ tai thật dài, lông tơ màu trắng, nhất là cặp mắt, thậm chí lóng lánh như bảo thạch. Bởi vì hai con mắt linh động này, cả con thỏ trắng giống như là thật vậy, trông rất sống động.
"Tớ rất thích. . . Nam Phương, sao cậu biết tớ tuổi thỏ?"
Tiểu Tiểu hoan hô nhảy nhót, đưa tay dè dặt ôm lấy con thỏ trắng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng tinh, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.
"Em biết mà, mẹ nói cho em biết. Mẹ nói, chị là thỏ trắng, em là thiên lý mã!"
Thấy tình hình như vậy, Bạch Dương mỉm cười nói với Hà Mộng Doanh: "Mộng Doanh, khiến cô phải phí tâm rồi."
Hà Mộng Doanh cười nói: "Đừng khách sáo. Chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ là tốt rồi."
"Ha ha, đúng vậy, mời ngồi."
Ngày hôm nay Hà Mộng Doanh mặc trang phục mang theo phong cách Anh đậm đà, có vẻ cực kỳ thục nữ. Bạch Dương thì lại là tây trang phu nhân rất quy củ. Dù sao chức nghiệp của hai người bất đồng nên trang phục cũng khác nhau.
Hà Mộng Doanh ngồi xuống ghế sofa, Bạch Dương tự mình rót cho chị một ly trà nóng. Hết thẩy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn đều chịu ảnh hưởng của y, đồ uống hằng ngày lấy trà xanh là chủ.
"Đi Nam Phương, đến phòng của tớ chơi đi. . . Phòng của tớ là cung điện của công chúa Bạch Tuyết, còn có rất nhiều đồ chơi. . . còn có dây đu nữa."
Tiểu Tiểu một tay ôm thỏ trắng, một tay kéo theo Nam Phương. Hai người bạn nhỏ sôi nổi đi vào gian phòng của Tiểu Tiểu. Cung điện công chúa Bạch Tuyết này là mấy năm trước Liễu Tuấn đặc biệt mời người sửa sang lại cho Tiểu Tiểu, cả gian phòng bố trí như một tòa thành thần bí, trẻ con mà đi vào, căn bản là sẽ không muốn ra nữa.
Hà Mộng Doanh mỉm cười nói: "Hai đứa nó quá thân thiệt. Từ khi Tiểu Tiểu hết đi nhà trẻ, cứ vài ngày Nam Phương lại nhắc tôi một lần, nói là đã lâu rồi chưa có thấy chị Tiểu Tiểu."
Bạch Dương cười nói: "Tiểu Tiểu cũng vậy, trước đây còn đi nhà trẻ, mỗi lần về nhà, chuyện thứ nhất nói với tôi chính là nói về Nam Phương."
"Máu mủ tình thâm!"
Hà Mộng Doanh cảm khái nói.
Bạch Dương hơi ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, hình như cũng rất là cảm khái. Thời gian Liễu Tuấn còn làm tại đoàn ủy tỉnh N, Bạch Dương đã thấy qua Hà Mộng Doanh, dựa vào trực giác phụ nữ, hai người đây đó đều có thể cảm giác được quan hệ giữa đối phương và Liễu Tuấn. Nhiều năm qua như vậy, ngoại trừ ở trên hôn lễ của Hà Mộng Doanh cùng với hôn lễ của Liễu Tuấn hai người đã gặp mặt, thường vẫn chưa cùng xuất hiện quá nhiều. Không ngờ ngày hôm nay có thể ngồi cùng một chỗ, nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi đùa.
Phải nói, giữa hai người sớm đã không còn cái loại "địch ý" kỳ lạ này, hoặc là nói "ghen tuông", tuy nhiên hình như đều đang dè dặt lảng tránh điều gì. Ngày hôm nay Hà Mộng Doanh chủ động đến nhà chơi không chỉ khiến Bạch Dương cảm thấy ngoài ý muốn, càng khiến chị cảm thấy vui mừng.
Hai người, ở trong mắt người khác đều là quá xuất sắc.
Một người là bí thư cấp Phó bộ của thể chế nội. Theo phân tích của nhà quan sát nghiệp dư, chậm nhất là sau đại hội Đảng toàn quốc năm nay, Bạch Dương nhất định sẽ leo lên cấp Chính bộ; một người khác chính là ông chủ nổi danh khắp kinh thành, càng là nhà từ thiện nổi danh thiên hạ, gia tài hơn 100 tỷ.
Đã đến tầng cấp này, chắc chắn cũng không cần giống như những cô gái bình thường, đi tính toán những việc đâu đâu.
"Bạch Dương, đã liên hệ qua điện thoại với Tiểu Tuấn chưa? Trong khoảng thời gian này!"
Hai người hàn huyên một hồi về việc nhà, Hà Mộng Doanh bỗng nhiên hỏi, xưng hô cũng từ "Bạch chủ nhiệm" theo quy củ mà biến thành "Bạch Dương", hơn nữa trực tiếp hỏi đến việc của Liễu Tuấn, có vẻ vô cùng tùy ý, còn mang theo vài phần thân cận.
Bạch Dương cười cười, nói: "Liên hệ qua điện thoại. Nói như thế nào cũng phải chúc mừng cậu ta một chút."
"Chúc mừng? Ha ha, tôi thấy chưa hẳn đâu."
Hà Mộng Doanh cười lắc đầu, nói ra lời làm kinh ngạc.
Bạch Dương hơi giương mày lên, trưng cầu mà hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Anh ta quá cường thế. Lần này đừng thấy là giành được toàn thắng, cũng phạm vào kiêng kỵ không nhỏ. Tôi lo là người khác sẽ không để anh ta thoải mái như thế đâu, nhất định sẽ gây khó dễ với anh ta thôi."
Giọng Hà Mộng Doanh có chút u buồn.
Phải nói, Hà Mộng Doanh lo lắng như vậy cũng không phải không có đạo lý. Vu Hướng Hoành rơi đài, một vị siêu cấp đại nhân vật nào đó bị bệnh nghỉ, bên kia có thể nói đã bị thương nặng. Trong khoảng thời gian ngắn công khai xuất thủ là khả năng không lớn, nhưng cũng không có ý nghĩa từ nay về sau họ sẽ để yên, xuất ra chút ám chiêu thì hoàn toàn có khả năng.
Bạch Dương lặng lẽ gật đầu.
Kỳ thực chị cũng đang lo lắng như vậy.
Mặc dù Hà Mộng Doanh không ở trong thể chế, nhưng đối với động thái của bí thư cao tầng còn lý giải hơn nhiều so với cán bộ thông thường.
"Trong khoảng thời gian ngắn, họ sẽ ngăn không được anh ta. Con người anh ta chịu cũng biết, không có người có thể chính diện giao phong mà đánh bại được. Tôi lo lắng là họ sẽ đưa qua đó một tỉnh trưởng không hợp với anh ta. Đến lúc đó, sẽ có thể chỉ trích anh ta không biết đoàn kết đồng chí. Lúc này không có việc gì, nhưng sau đó sẽ khó nói. Tại phương diện này, kỳ thực anh ta nên học một người của Tiết gia."
Bạch Dương suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không cần gấp vậy. Xuất thân bất đồng, con đường trưởng thành đương nhiên cũng không giống nhau. Phương pháp của người Tiết gia đã từng đạt được hiệu quả, Tiểu Tuấn chưa hẳn có thể sử dụng. Đừng lo lắng, giống như cô nói vậy, không ai ngăn được cậu ta đâu!"
Bạch Dương nói một cách tự tin.
*Quốc tư ủy: Uỷ ban quản lý giám sát tài sản quốc hữu của Quốc vụ viện.
Năm nay Tiểu Tiểu bảy tuổi, đã học năm nhất tiểu học. Ngày hôm qua về đến nhà, Tiểu Tiểu còn chưa kịp buông ra túi sách Mickey Mouse đáng yêu đã khẩn cấp nói với Bạch Dương: "Mẹ à, ngày mai chúng ta khoan hãy đến nhà ông ngoại được không?"
Bạch Dương không khỏi khó hiểu. Bình thường Tiểu Tiểu rất nghe lời, chưa từng phản bác chủ ý của chị, ngày hôm nay đã xảy ra tình hình gì rồi?
"Sao thế Tiểu Tiểu? Sao lại chưa muốn đến nhà ông ngoại?"
"Dạ, Nam Phương nói với con, ngày mai muốn đến nhà chúng ta làm khách. Hỏi con là có chào đón không. Còn có, mẹ của Nam Phương cũng sẽ đi cùng. Dì Hà nói là, mẹ đã từng gặp qua dì ấy rồi, phải không mẹ?"
Tiểu Tiểu giọng thanh thúy nói.
Bạch Dương không khỏi ngây người.
Hà Mộng Doanh muốn đến nhà chị làm khách?
Trước đây Hà Nam Phương và Tiểu Tiểu đi cùng nhà trẻ, hai chị em rất hợp nhau. Tiểu Tiểu đặc biệt thích Nam Phương, hai đứa luôn chơi chung với nhau, có cái gì tốt cũng đều tặng cho nó trước. Vừa về đến nhà thì luôn miệng nói với Bạch Dương về Nam Phương. Còn nói Nam Phương rất dũng cảm, chưa bao giờ khóc, chân chính là nam tử hán.
Bạch Dương thầm cảm thán, đây thực sự là máu mủ tình thâm.
Tiểu Tiểu cùng Nam Phương mặc dù còn chưa rõ hai đứa là chị em, nhưng lại hợp ý nhau như vậy.
Trước đây khi Bạch Dương đi đón Tiểu Tiểu cũng bình thường nhìn thấy Nam Phương. Thằng bé này rất cao to, còn nhỏ tuổi mà đã lộ ra nét quật cường, thật không hỗ là giống loài của Liễu Tuấn.
"Tiểu Tiểu, Nam Phương nói với con lúc nào?"
Bạch Dương thoáng trố mắt, lúc này mới hỏi, lại duỗi tay tháo xuống túi sách cho con gái.
Tiểu Tiểu nghiêng đầu: "Vừa rồi ạ, dì Hà dẫn Nam Phương đến trường của con. Nói Nam Phương rất nhớ con, nhất định phải đến trường học tìm con, con cũng rất nhớ Nam Phương. Mới nhiều ngày không gặp mà Nam Phương đã cao thêm rồi."
Bạch Dương nhìn sang dì Thái.
Đưa đón Tiểu Tiểu vẫn là việc dì Thái phụ trách.
Dì Thái mỉm cười gật đầu: "Đúng như vậy, Hà tiểu thư nói, ngày mai muốn đến nhà thăm chủ nhiệm."
Bạch Dương nở nụ cười: "Được rồi, hoan nghênh thôi. Dì Thái, phiền dì trưa ngày mai làm thêm vài món ăn. . . Tiểu Tiểu, Nam Phương thích ăn cái gì?"
Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp: "Nam Phương thích ăn cay, trước đây khi ở nhà trẻ, tất cả các bạn chỉ có Nam Phương mới ăn được cay."
Bạch Dương không khỏi lại sửng sốt. Đặc điểm này của Nam Phương trước đây Tiểu Tiểu cũng đã nói qua với chị. Di truyền gien quả nhiên lợi hại. Nhưng còn Bạch chủ nhiệm, chính tông người tỉnh N nhưng lại không thể ăn được cay.
"Được, vậy chúng ta sẽ làm thêm mấy món cay để thết đãi Nam Phương và dì Hà, con có chịu không?"
"Mẹ đáp ứng rồi hả?"
Tiểu Tiểu liền hoan hô vỗ tay, bộ dạng rất là hưng phấn. Đây là lần đầu tiên "bạn" của nó đến nhà chơi mà, tiểu cô nương đương nhiên hưng phấn không ngớt.
Bạch Dương mỉm cười nói: "Đương nhiên phải đáp ứng rồi, con thích Nam Phương, ma ma cũng thích Nam Phương mà."
"Thật tốt quá thật tốt quá, mẹ giỏi quá!"
Tiểu Tiểu hướng về mẹ giang ra hai tay, Bạch Dương cười ôm Tiểu Tiểu lên, Tiểu Tiểu ôm lấy cổ của chị, hôn liền lên má chị vài cái.
"Đúng rồi mẹ, không biết mẹ của Nam Phương có ăn được cay không? Con và mẹ cũng không thể ăn cay, nếu không, chúng ta làm thêm mấy món không cay đi?"
Tiểu Tiểu tâm tư cẩn thận, lập tức lại nghĩ tới vấn đề mới.
Bạch Dương cười gật đầu.
10 giờ sáng, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe ô tô, Tiểu Tiểu không đợi khách án chuông đã lập tức chạy ngay ra cửa, mở cánh cửa bằng gỗ lim của căn biệt thự.
Ngoài cửa chính là Hà Nam Phương và dì Hà.
"Chào Dì Hà!"
Tiểu Tiểu đầu tiên là cúi đầu chào Hà Mộng Doanh.
"Tiểu Tiểu thật ngoan!"
Hà Mộng Doanh sờ đầu Tiểu Tiểu, mỉm cười gật đầu khích lệ.
"Nam Phương mau vào đi, tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho cậu rồi đấy. . ."
Chào hỏi xong trưởng bối, Tiểu Tiểu liền kéo tay Hà Nam Phương, mừng rỡ lạ thường mà nói. Tối hôm qua, Tiểu Tiểu đã tốn rất nhiều thời gian để thu xếp mấy món đồ chơi của nó, chính là muốn làm cho Nam Phương vui vẻ.
Bạch Dương mỉm cười ra nghênh tiếp.
"Chào Mộng Doanh."
"Xin chào Bạch chủ nhiệm."
Hai bàn tay trắng nõn mà lại nắm quyền lực vô biên, nhẹ nhàng nắm cùng nhau.
Hà Nam Phương lại không hề vội vã đi nhìn đồ chơi của Tiểu Tiểu, chạy tới trước mặt Bạch Dương, ra vẻ thân sĩ khom lưng một cái, dùng giọng trẻ con đầy quy củ chào hỏi: "Chào dì Bạch!"
"Nam Phương ngoan thật. Nam Phương, ngày hôm qua Tiểu Tiểu nói là cháu sẽ qua đây, nó rất vui. Cả buổi tối nó chuẩn bị đồ chơi cho cháu đấy."
Bạch Dương vừa cười vừa nói.
"Dì Bạch, cháu cũng chuẩn bị đồ chơi để tặng cho chị Tiểu Tiểu."
Nói xong, Hà Nam Phương lấy từ trong tay mẹ một cái hộp quà rất tinh xảo. So với thân thể cỏn nhỏ của nó thì cái hộp này hơi lớn, hai tay nó ôm còn có vẻ cật lực.
Tiểu Tiểu vội nhận lấy, hiếu kỳ mà hỏi: "Nam Phương, đây là cái gì?"
Nam Phương lộ ra dáng cười "thần bí": "Tự chị mở ra xem đi. . ."
Tiểu Tiểu liền đặt hộp quà lên mặt bàn, đoạn cẩn thận tháo ra nơ con bướm phía trên, mở hộp ra, liền "Oa" một tiếng, thì ra là một con thỏ trắng đặc biệt tinh xảo. Cái lỗ tai thật dài, lông tơ màu trắng, nhất là cặp mắt, thậm chí lóng lánh như bảo thạch. Bởi vì hai con mắt linh động này, cả con thỏ trắng giống như là thật vậy, trông rất sống động.
"Tớ rất thích. . . Nam Phương, sao cậu biết tớ tuổi thỏ?"
Tiểu Tiểu hoan hô nhảy nhót, đưa tay dè dặt ôm lấy con thỏ trắng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng tinh, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.
"Em biết mà, mẹ nói cho em biết. Mẹ nói, chị là thỏ trắng, em là thiên lý mã!"
Thấy tình hình như vậy, Bạch Dương mỉm cười nói với Hà Mộng Doanh: "Mộng Doanh, khiến cô phải phí tâm rồi."
Hà Mộng Doanh cười nói: "Đừng khách sáo. Chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ là tốt rồi."
"Ha ha, đúng vậy, mời ngồi."
Ngày hôm nay Hà Mộng Doanh mặc trang phục mang theo phong cách Anh đậm đà, có vẻ cực kỳ thục nữ. Bạch Dương thì lại là tây trang phu nhân rất quy củ. Dù sao chức nghiệp của hai người bất đồng nên trang phục cũng khác nhau.
Hà Mộng Doanh ngồi xuống ghế sofa, Bạch Dương tự mình rót cho chị một ly trà nóng. Hết thẩy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn đều chịu ảnh hưởng của y, đồ uống hằng ngày lấy trà xanh là chủ.
"Đi Nam Phương, đến phòng của tớ chơi đi. . . Phòng của tớ là cung điện của công chúa Bạch Tuyết, còn có rất nhiều đồ chơi. . . còn có dây đu nữa."
Tiểu Tiểu một tay ôm thỏ trắng, một tay kéo theo Nam Phương. Hai người bạn nhỏ sôi nổi đi vào gian phòng của Tiểu Tiểu. Cung điện công chúa Bạch Tuyết này là mấy năm trước Liễu Tuấn đặc biệt mời người sửa sang lại cho Tiểu Tiểu, cả gian phòng bố trí như một tòa thành thần bí, trẻ con mà đi vào, căn bản là sẽ không muốn ra nữa.
Hà Mộng Doanh mỉm cười nói: "Hai đứa nó quá thân thiệt. Từ khi Tiểu Tiểu hết đi nhà trẻ, cứ vài ngày Nam Phương lại nhắc tôi một lần, nói là đã lâu rồi chưa có thấy chị Tiểu Tiểu."
Bạch Dương cười nói: "Tiểu Tiểu cũng vậy, trước đây còn đi nhà trẻ, mỗi lần về nhà, chuyện thứ nhất nói với tôi chính là nói về Nam Phương."
"Máu mủ tình thâm!"
Hà Mộng Doanh cảm khái nói.
Bạch Dương hơi ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, hình như cũng rất là cảm khái. Thời gian Liễu Tuấn còn làm tại đoàn ủy tỉnh N, Bạch Dương đã thấy qua Hà Mộng Doanh, dựa vào trực giác phụ nữ, hai người đây đó đều có thể cảm giác được quan hệ giữa đối phương và Liễu Tuấn. Nhiều năm qua như vậy, ngoại trừ ở trên hôn lễ của Hà Mộng Doanh cùng với hôn lễ của Liễu Tuấn hai người đã gặp mặt, thường vẫn chưa cùng xuất hiện quá nhiều. Không ngờ ngày hôm nay có thể ngồi cùng một chỗ, nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi đùa.
Phải nói, giữa hai người sớm đã không còn cái loại "địch ý" kỳ lạ này, hoặc là nói "ghen tuông", tuy nhiên hình như đều đang dè dặt lảng tránh điều gì. Ngày hôm nay Hà Mộng Doanh chủ động đến nhà chơi không chỉ khiến Bạch Dương cảm thấy ngoài ý muốn, càng khiến chị cảm thấy vui mừng.
Hai người, ở trong mắt người khác đều là quá xuất sắc.
Một người là bí thư cấp Phó bộ của thể chế nội. Theo phân tích của nhà quan sát nghiệp dư, chậm nhất là sau đại hội Đảng toàn quốc năm nay, Bạch Dương nhất định sẽ leo lên cấp Chính bộ; một người khác chính là ông chủ nổi danh khắp kinh thành, càng là nhà từ thiện nổi danh thiên hạ, gia tài hơn 100 tỷ.
Đã đến tầng cấp này, chắc chắn cũng không cần giống như những cô gái bình thường, đi tính toán những việc đâu đâu.
"Bạch Dương, đã liên hệ qua điện thoại với Tiểu Tuấn chưa? Trong khoảng thời gian này!"
Hai người hàn huyên một hồi về việc nhà, Hà Mộng Doanh bỗng nhiên hỏi, xưng hô cũng từ "Bạch chủ nhiệm" theo quy củ mà biến thành "Bạch Dương", hơn nữa trực tiếp hỏi đến việc của Liễu Tuấn, có vẻ vô cùng tùy ý, còn mang theo vài phần thân cận.
Bạch Dương cười cười, nói: "Liên hệ qua điện thoại. Nói như thế nào cũng phải chúc mừng cậu ta một chút."
"Chúc mừng? Ha ha, tôi thấy chưa hẳn đâu."
Hà Mộng Doanh cười lắc đầu, nói ra lời làm kinh ngạc.
Bạch Dương hơi giương mày lên, trưng cầu mà hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Anh ta quá cường thế. Lần này đừng thấy là giành được toàn thắng, cũng phạm vào kiêng kỵ không nhỏ. Tôi lo là người khác sẽ không để anh ta thoải mái như thế đâu, nhất định sẽ gây khó dễ với anh ta thôi."
Giọng Hà Mộng Doanh có chút u buồn.
Phải nói, Hà Mộng Doanh lo lắng như vậy cũng không phải không có đạo lý. Vu Hướng Hoành rơi đài, một vị siêu cấp đại nhân vật nào đó bị bệnh nghỉ, bên kia có thể nói đã bị thương nặng. Trong khoảng thời gian ngắn công khai xuất thủ là khả năng không lớn, nhưng cũng không có ý nghĩa từ nay về sau họ sẽ để yên, xuất ra chút ám chiêu thì hoàn toàn có khả năng.
Bạch Dương lặng lẽ gật đầu.
Kỳ thực chị cũng đang lo lắng như vậy.
Mặc dù Hà Mộng Doanh không ở trong thể chế, nhưng đối với động thái của bí thư cao tầng còn lý giải hơn nhiều so với cán bộ thông thường.
"Trong khoảng thời gian ngắn, họ sẽ ngăn không được anh ta. Con người anh ta chịu cũng biết, không có người có thể chính diện giao phong mà đánh bại được. Tôi lo lắng là họ sẽ đưa qua đó một tỉnh trưởng không hợp với anh ta. Đến lúc đó, sẽ có thể chỉ trích anh ta không biết đoàn kết đồng chí. Lúc này không có việc gì, nhưng sau đó sẽ khó nói. Tại phương diện này, kỳ thực anh ta nên học một người của Tiết gia."
Bạch Dương suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không cần gấp vậy. Xuất thân bất đồng, con đường trưởng thành đương nhiên cũng không giống nhau. Phương pháp của người Tiết gia đã từng đạt được hiệu quả, Tiểu Tuấn chưa hẳn có thể sử dụng. Đừng lo lắng, giống như cô nói vậy, không ai ngăn được cậu ta đâu!"
Bạch Dương nói một cách tự tin.
/2140
|