Trong câu lạc bộ nhỏ của Trần Khiết, Thôi Phúc Thành mặt cười rạng rõ, đưa tay ra với Liễu Tuấn.
Thôi Phúc Thành trong đại hội đảng khóa này trúng tuyển làm ủy viên TW, chức vụ cơ bản được xác định, làm bí thư tỉnh ủy tỉnh J. Tỉnh J vốn là đại bản doanh kiên cố của Nghiêm Liễu hệ, dù Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tư giao rất sâu, nhưng không phải là đại tướng Nghiêm Liễu hệ. Có kết quả này là nhớ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cho rằng cứ loanh quanh trong vòng tròn, tất nhiên có lợi cho việc đoàn kết nội bộ hệ phái, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, hơn nữa thói quen này nên thay đổi.
Tiêu Chí Hùng tới Liêu Đông, Thôi Phúc Thành đến tỉnh A, thể thiện tư tưởng của Liễu Tuấn.
Giờ Liễu Tuấn chính thức trở thành lãnh tụ thế hệ mới của hệ phái, được công nhận là một trong số nhân vật đứng đầu Nghiêm Liễu hệ, ý kiến của y tất nhiên khiến mọi người coi trọng.
Bố cục mới này hoàn toàn đi theo đường lối của Liễu Tuấn.
Mọi người cùng tới thủ đô, bạn bè cũ tất nhiên tụ hội một phen. Có điều lần này theo cùng Liễu Tuấn trừ Sài Thiệu Cơ, chỉ có ti trưởng Khuất Hiểu Đông của cục địa chấn quốc gia.
Thôi Phúc Thành theo quy tắc chính trị của thủ đô, gọi Liễu Tuấn là "Liễu chính cục".
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thôi chủ nhiệm không cần phải thế.
Chức vụ hiện tại của Thôi Phúc Thành vẫn là phó chủ nhiệm ỷ ban cải cách.
- Ha ha, bạn bè lâu ngày không gặp, thật là nhớ ... Thiệu Cơ, xin chào.
Thôi Phúc Thành cười lớn chào hỏi Sài Thiệu Cơ, tất nhiên là biết Sài Thiệu Cơ sắp tới tỉnh Du Trung nhậm chức. Vị chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Trường Hà năm xưa đã thành quan lớn một phương sánh vai với mình rồi.
Sài Thiệu Cơ cười bắt tay với Thôi Phúc Thành.
Tới lượt Khuất Hiểu Đông, Thôi Phúc Thành ngẩn ra một chút, khuôn mặt này rất xa lạ, còn cho rằng là vệ sĩ của Liễu Tuấn, có điều nhìn tuổi thì không giống lắm, người này phải bốn mươi mấy rồi.
Trong lòng Khuất Hiểu Đông cũng rất thấp thỏm vì cuộc tụ hội ngày hôm nay.
Khi Liễu Tuấn đưa ra lời mời, Khuất Hiểu Đông đúng là cả kinh, khoảng cách giữa hắn và Liễu Tuất quá lớn. Vì sao Liễu Tuấn chủ động qua lại với mình, cho tới nay Khuất Hiểu Đông vẫn nghĩ không ra, chỉ đành quy kết là "vận may từ trên trời rơi xuống".
Thôi Phúc Thành không nhận ra hắn, nhưng hắn không thể không nhận ra Thôi Phúc Thành. Một trong số thành viên quyền lực hạch tâm của nước cộng hòa, lại là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, Khuất Hiểu Đông là quan kinh thành, sao có thể ngờ nghệch không biết.
- Xin chào Thôi chủ nhiệm, tôi tên là Khuất Hiểu Đông, công tác ở ti dự đoán khoa học kỹ thuật cục địa chấn quốc gia.
Khuất Hiểu Đông hơi khom lưng bắt tay Thôi Phúc Thành tự giới thiệu.
Liễu Tuấn nói:
- Khuất ti trưởng là bạn học cũ của đồng chí Bạch Dương, cũng là bạn tôi.
- Ha ha, chào Khuất ti, hoan nghênh, hoan nghênh.
Thôi Phúc Thành nhiệt tình bắt tay Khuất Hiểu Đông không kém hai người trước. Ti trưởng cục địa chấn chẳng là cái gì, nhưng bạn học của Bạch Dương, nhất là danh hiệu bạn của Liễu Tuấn thì tuyệt đối không thể thất lễ. Liễu Tuấn mời hắn tới cuộc tụ hội tư nhân như thế này, có thể thấy không phải là bạn bè bình thường.
Trần Khiết phong tư ưu nhã, đứng sau Thôi Phúc Thành, nhiệt tình bắt tay Liễu Tuấn, ánh mắt nhìn y đầy tò mò.
Vị quan lớn trẻ tuổi này mỗi lần gặp mặt, thân phận tựa hồ đều thay đổi. Hiện giờ thực sự thành lãnh đạo đảng và nhà nước rồi.
Hàn huyên xong, Thôi Phúc Thành dẫn khách vào cửa.
Câu lạc bộ này của Trần Khiết quy mô không lớn, quy cách phòng bao không thể so sánh được với bốn câu lạc bộ đỉnh cấp, nhưng đương nhiên không thể thấp lắm, phù hợp với thân phận của Thôi Phúc Thành.
Quan hệ giữa Trần Khiết và Thôi Phúc Thành chẳng phải là bí mật gì quá kín đáo, bạn bè với nhau chẳng cần phải kiêng kỵ.
Liễu chính cục đại giá quang lâm, Trần Khiết tất nhiên phải đích thân phục vụ, kéo ghế cho Liễu Tuấn rồi giục phục vụ đưa khăn ấm và thức ăn lên.
Thức ăn rất phong phú, rượu là Mao Đài lâu năm, tất cả đều an bài theo sở thích của Liễu Tuấn.
Trần Khiết rót đầy rượu cho mọi người, Thôi Phúc Thành cầm chén đứng dậy:
- Mọi người chúng ta kính Liễu bí thư một chén.
Thôi Phúc Thành trước kia là cấp trên của Liễu Tuấn, nhưng giờ phải dùng ngữ khí kính trọng với y, chẳng phải ai cũng có thể mãi là bạn của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành đã là may mắn lắm rồi.
Sài Thiệu Cơ và Khuất Hiểu Đông, Trần Khiết tất nhiên đứng lên theo.
Liễu Tuấn đứng dậy nói:
- Hôm nay bạn bè tụ hội, tùy ý một chút thì hơn.
Thôi Phúc Thành gật đầu:
- Đúng đúng, tùy ý tùy ý.
Liễu chính cục đã nói như thế mọi người không thể không tùy ý rồi, tất cả phải làm theo ý lãnh đạo.
Tiếp đó Trần Khiết tỏ ra rất tích cực, hết gắp thức ăn cho mọi người lại kể mấy câu chuyện vui là sôi động không khí. Trần Khiết được giáo dục cao cấp, là người thông minh, kể truyện cười không tệ. Không khí bữa tiệc khá sôi nổi, đương nhiên vì có Liễu chính cục, sôi nổi cũng có giới hạn, không mất trang trọng.
Sau ba lượt rượu, Trần Khiết hiểu chuyện đứng dậy nói với Liễu Tuấn:
- Liễu chính cục và mọi người trò chuyện, tôi tới các phòng khác xem sét.
Dù Thôi Phúc Thành đổi cách gọi, nhưng Trần Khiết thì không thể, quy củ trong thủ đô là thế, xưng hô với người nắm quyền, ngàn vạn lần không thể sai.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Trần Khiết nhẹ nhàng đi ra, thuận tiện đưa nhân viên phục vụ theo, đóng cửa lại.
- Cám ơn Liễu bí thư...
Trần Khiết vừa mới ra ngoài, Thôi Phúc Thành cảm khái nói.
Hắn biết lần này mình được làm bí thư tỉnh ủy công đầu là của Liễu Tuấn. Vốn mấy vị đại lão trong hệ phái Hà Duyên An muốn điều hắn làm tỉnh trưởng hoặc chính chức ở bộ ủy ban quốc gia. Dù sao hắn gần 60, nhiệm kỳ này là điểm cuối của sĩ đồ rồi. Đảm nhận bí thư tỉnh ủy hay tỉnh trưởng, khác biệt rất lớn. Quyền lực trong tay chưa nói, riêng năm năm sáu nghỉ hưu cũng có khác biệt nhiều.
Nếu làm bí thư tỉnh ủy có chính tích kiệt suất, năm năm sau lui về tuyến hai, thao tác thỏa đáng đãi ngộ chính trị có thể tiến thêm một bậc, tới cơ quan thanh nhàn cấp quốc gia, hoặc tạm lui đảm nhận chức vụ thực quyền ở cơ cấu nửa quan trường, sinh mệnh chính trị có thể kéo dài.
Liễu Tuấn ra mặt làm công tác với Hà Duyên An cùng đại lão trong hệ phái, để hắn làm bí thư tỉnh ủy tỉnh A, ân tình này thực sự quá lớn.
Đương nhiên trong đó có một số trao đổi lợi ích, Liễu Tuấn được hệ phái của Hà Duyên An ủng hộ mạnh mẽ hơn.
Thực tế, là kẻ thắng lợi trong cuộc đấu tranh lớn vừa qua, Nghiêm Liễu hệ xử lý bình hành chính trị sau đó rất chuẩn xác, chủ động nhường ra một phần lợi ích, tranh nhủ sự ủng hộ của các hệ phái khác với cán bộ thế hệ mới của mình. Nghiêm Minh, Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ..v..v. Được tiến vào hàng ngũ ủy viên TW chính là thể hiện của loại sách lược này. Nghiêm Liễu hệ đưa mục tiêu đặt vào năm năm sau thậm chí lâu hơn nữa.
Có đội ngũ cán bộ thế hệ mới cường thịnh này, dưới sự lãnh đạo của Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn, năm năm sau, sức cạnh tranh của hệ phái là chưa từng có.
Cụ thể tới Thôi Phúc Thành, lời cám ơn này phát ra từ tận đáy lòng, Liễu Tuấn quả nhiên là người có tình có nghĩa, khác hẳn chính trị gia bình thường.
Liễu Tuấn xua tay nói:
- Thôi chủ nhiệm, giữa chúng ta đâu cần phải nói lời khách sáo như thế. Tỉnh J mấy năm quá phát triển đúng là rất nhanh, nhưng tổn thể mà nói còn có chênh lệch nhất định với vùng phát triển ở duyên hải. Thôi chủ nhiệm tới tỉnh J rồi, tôi tin nơi đó nhất định sẽ có phát triển nhảy vọt.
Thôi Phúc Thành vội nói:
- Tỉnh J là nơi thủ tướng từng công tác qua, cơ sở vô cùng tốt, biến đổi kinh người, tôi chỉ tới hái trái quả chín sẵn... Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.
Liễu Tuấn gật đầu quay sang Sài Thiệu Cơ:
- Thiệu Cơ, tình hình tỉnh Du Trung tôi không nói nhiều nữa, đồng chí Bao Văn Huy là cán bộ năng lực rất cao, anh tới đó phải phối hợp công tác tốt với đồng chí ấy.
Đồng chí Bao Huy Văn là bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm của tỉnh Du Trung, là cán bộ Lý chủ tịch rất coi trọng, mọi người là chiến hữu cùng một chiến hào.
Sài Thiệu Cơ gật đầu.
- Kỳ thực đây không phải là điều tôi lo lắng, bất kể là ai có người cộng sự như anh đều là một may mắn.
Liễu Tuấn cười ha hả nói.
Đây đúng là lời đánh giá rất cao, có điều Sài Thiệu Cơ rất xứng đáng.
- Hôm nay tôi mời Hiểu Đông qua đây là có một chuyện quan trọng nhắc nhở anh. Căn cứ vào đo đạc của cục địa chấn, phía bắc tỉnh Du Trung mấy nắm qua có hoạt động địa chất bất thường , mấy tháng sau có khả năng phát sinh động đất mạnh. Điều này anh nhất định phải chú ý, tới Du Trung rồi, phải coi đây như đại sự hàng đầu, phải chuẩn bị sẵn sàng, chẳng may phát sinh động đất mạnh, phải giảm thiệt hại về người và của tới mức thấp nhất.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.
Khuất Hiểu Đông cả kinh.
Cục địa chấn bọn họ không đưa ra dự đoán chuẩn xác như thế, nói mấy tháng sau có khả năng xảy ra động đất cường độ cao hoàn toàn là "dự đoán" của Liễu chính cục. Nhưng Liễu Tuấn đã nói thế, hắn sao dám phản bác.
Sài Thiệu Cơ ngồi thẳng dậy, đáp chắn chắn:
- Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định coi trọng công tác này.
Liễu Tuấn gật đầu.
Có Sài Thiệu Cơ tới tỉnh Du Trung, khối đá lớn trong lòng y cuối cùng cũng được bỏ xuống
Thôi Phúc Thành trong đại hội đảng khóa này trúng tuyển làm ủy viên TW, chức vụ cơ bản được xác định, làm bí thư tỉnh ủy tỉnh J. Tỉnh J vốn là đại bản doanh kiên cố của Nghiêm Liễu hệ, dù Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tư giao rất sâu, nhưng không phải là đại tướng Nghiêm Liễu hệ. Có kết quả này là nhớ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cho rằng cứ loanh quanh trong vòng tròn, tất nhiên có lợi cho việc đoàn kết nội bộ hệ phái, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, hơn nữa thói quen này nên thay đổi.
Tiêu Chí Hùng tới Liêu Đông, Thôi Phúc Thành đến tỉnh A, thể thiện tư tưởng của Liễu Tuấn.
Giờ Liễu Tuấn chính thức trở thành lãnh tụ thế hệ mới của hệ phái, được công nhận là một trong số nhân vật đứng đầu Nghiêm Liễu hệ, ý kiến của y tất nhiên khiến mọi người coi trọng.
Bố cục mới này hoàn toàn đi theo đường lối của Liễu Tuấn.
Mọi người cùng tới thủ đô, bạn bè cũ tất nhiên tụ hội một phen. Có điều lần này theo cùng Liễu Tuấn trừ Sài Thiệu Cơ, chỉ có ti trưởng Khuất Hiểu Đông của cục địa chấn quốc gia.
Thôi Phúc Thành theo quy tắc chính trị của thủ đô, gọi Liễu Tuấn là "Liễu chính cục".
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thôi chủ nhiệm không cần phải thế.
Chức vụ hiện tại của Thôi Phúc Thành vẫn là phó chủ nhiệm ỷ ban cải cách.
- Ha ha, bạn bè lâu ngày không gặp, thật là nhớ ... Thiệu Cơ, xin chào.
Thôi Phúc Thành cười lớn chào hỏi Sài Thiệu Cơ, tất nhiên là biết Sài Thiệu Cơ sắp tới tỉnh Du Trung nhậm chức. Vị chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Trường Hà năm xưa đã thành quan lớn một phương sánh vai với mình rồi.
Sài Thiệu Cơ cười bắt tay với Thôi Phúc Thành.
Tới lượt Khuất Hiểu Đông, Thôi Phúc Thành ngẩn ra một chút, khuôn mặt này rất xa lạ, còn cho rằng là vệ sĩ của Liễu Tuấn, có điều nhìn tuổi thì không giống lắm, người này phải bốn mươi mấy rồi.
Trong lòng Khuất Hiểu Đông cũng rất thấp thỏm vì cuộc tụ hội ngày hôm nay.
Khi Liễu Tuấn đưa ra lời mời, Khuất Hiểu Đông đúng là cả kinh, khoảng cách giữa hắn và Liễu Tuất quá lớn. Vì sao Liễu Tuấn chủ động qua lại với mình, cho tới nay Khuất Hiểu Đông vẫn nghĩ không ra, chỉ đành quy kết là "vận may từ trên trời rơi xuống".
Thôi Phúc Thành không nhận ra hắn, nhưng hắn không thể không nhận ra Thôi Phúc Thành. Một trong số thành viên quyền lực hạch tâm của nước cộng hòa, lại là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, Khuất Hiểu Đông là quan kinh thành, sao có thể ngờ nghệch không biết.
- Xin chào Thôi chủ nhiệm, tôi tên là Khuất Hiểu Đông, công tác ở ti dự đoán khoa học kỹ thuật cục địa chấn quốc gia.
Khuất Hiểu Đông hơi khom lưng bắt tay Thôi Phúc Thành tự giới thiệu.
Liễu Tuấn nói:
- Khuất ti trưởng là bạn học cũ của đồng chí Bạch Dương, cũng là bạn tôi.
- Ha ha, chào Khuất ti, hoan nghênh, hoan nghênh.
Thôi Phúc Thành nhiệt tình bắt tay Khuất Hiểu Đông không kém hai người trước. Ti trưởng cục địa chấn chẳng là cái gì, nhưng bạn học của Bạch Dương, nhất là danh hiệu bạn của Liễu Tuấn thì tuyệt đối không thể thất lễ. Liễu Tuấn mời hắn tới cuộc tụ hội tư nhân như thế này, có thể thấy không phải là bạn bè bình thường.
Trần Khiết phong tư ưu nhã, đứng sau Thôi Phúc Thành, nhiệt tình bắt tay Liễu Tuấn, ánh mắt nhìn y đầy tò mò.
Vị quan lớn trẻ tuổi này mỗi lần gặp mặt, thân phận tựa hồ đều thay đổi. Hiện giờ thực sự thành lãnh đạo đảng và nhà nước rồi.
Hàn huyên xong, Thôi Phúc Thành dẫn khách vào cửa.
Câu lạc bộ này của Trần Khiết quy mô không lớn, quy cách phòng bao không thể so sánh được với bốn câu lạc bộ đỉnh cấp, nhưng đương nhiên không thể thấp lắm, phù hợp với thân phận của Thôi Phúc Thành.
Quan hệ giữa Trần Khiết và Thôi Phúc Thành chẳng phải là bí mật gì quá kín đáo, bạn bè với nhau chẳng cần phải kiêng kỵ.
Liễu chính cục đại giá quang lâm, Trần Khiết tất nhiên phải đích thân phục vụ, kéo ghế cho Liễu Tuấn rồi giục phục vụ đưa khăn ấm và thức ăn lên.
Thức ăn rất phong phú, rượu là Mao Đài lâu năm, tất cả đều an bài theo sở thích của Liễu Tuấn.
Trần Khiết rót đầy rượu cho mọi người, Thôi Phúc Thành cầm chén đứng dậy:
- Mọi người chúng ta kính Liễu bí thư một chén.
Thôi Phúc Thành trước kia là cấp trên của Liễu Tuấn, nhưng giờ phải dùng ngữ khí kính trọng với y, chẳng phải ai cũng có thể mãi là bạn của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành đã là may mắn lắm rồi.
Sài Thiệu Cơ và Khuất Hiểu Đông, Trần Khiết tất nhiên đứng lên theo.
Liễu Tuấn đứng dậy nói:
- Hôm nay bạn bè tụ hội, tùy ý một chút thì hơn.
Thôi Phúc Thành gật đầu:
- Đúng đúng, tùy ý tùy ý.
Liễu chính cục đã nói như thế mọi người không thể không tùy ý rồi, tất cả phải làm theo ý lãnh đạo.
Tiếp đó Trần Khiết tỏ ra rất tích cực, hết gắp thức ăn cho mọi người lại kể mấy câu chuyện vui là sôi động không khí. Trần Khiết được giáo dục cao cấp, là người thông minh, kể truyện cười không tệ. Không khí bữa tiệc khá sôi nổi, đương nhiên vì có Liễu chính cục, sôi nổi cũng có giới hạn, không mất trang trọng.
Sau ba lượt rượu, Trần Khiết hiểu chuyện đứng dậy nói với Liễu Tuấn:
- Liễu chính cục và mọi người trò chuyện, tôi tới các phòng khác xem sét.
Dù Thôi Phúc Thành đổi cách gọi, nhưng Trần Khiết thì không thể, quy củ trong thủ đô là thế, xưng hô với người nắm quyền, ngàn vạn lần không thể sai.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Trần Khiết nhẹ nhàng đi ra, thuận tiện đưa nhân viên phục vụ theo, đóng cửa lại.
- Cám ơn Liễu bí thư...
Trần Khiết vừa mới ra ngoài, Thôi Phúc Thành cảm khái nói.
Hắn biết lần này mình được làm bí thư tỉnh ủy công đầu là của Liễu Tuấn. Vốn mấy vị đại lão trong hệ phái Hà Duyên An muốn điều hắn làm tỉnh trưởng hoặc chính chức ở bộ ủy ban quốc gia. Dù sao hắn gần 60, nhiệm kỳ này là điểm cuối của sĩ đồ rồi. Đảm nhận bí thư tỉnh ủy hay tỉnh trưởng, khác biệt rất lớn. Quyền lực trong tay chưa nói, riêng năm năm sáu nghỉ hưu cũng có khác biệt nhiều.
Nếu làm bí thư tỉnh ủy có chính tích kiệt suất, năm năm sau lui về tuyến hai, thao tác thỏa đáng đãi ngộ chính trị có thể tiến thêm một bậc, tới cơ quan thanh nhàn cấp quốc gia, hoặc tạm lui đảm nhận chức vụ thực quyền ở cơ cấu nửa quan trường, sinh mệnh chính trị có thể kéo dài.
Liễu Tuấn ra mặt làm công tác với Hà Duyên An cùng đại lão trong hệ phái, để hắn làm bí thư tỉnh ủy tỉnh A, ân tình này thực sự quá lớn.
Đương nhiên trong đó có một số trao đổi lợi ích, Liễu Tuấn được hệ phái của Hà Duyên An ủng hộ mạnh mẽ hơn.
Thực tế, là kẻ thắng lợi trong cuộc đấu tranh lớn vừa qua, Nghiêm Liễu hệ xử lý bình hành chính trị sau đó rất chuẩn xác, chủ động nhường ra một phần lợi ích, tranh nhủ sự ủng hộ của các hệ phái khác với cán bộ thế hệ mới của mình. Nghiêm Minh, Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ..v..v. Được tiến vào hàng ngũ ủy viên TW chính là thể hiện của loại sách lược này. Nghiêm Liễu hệ đưa mục tiêu đặt vào năm năm sau thậm chí lâu hơn nữa.
Có đội ngũ cán bộ thế hệ mới cường thịnh này, dưới sự lãnh đạo của Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn, năm năm sau, sức cạnh tranh của hệ phái là chưa từng có.
Cụ thể tới Thôi Phúc Thành, lời cám ơn này phát ra từ tận đáy lòng, Liễu Tuấn quả nhiên là người có tình có nghĩa, khác hẳn chính trị gia bình thường.
Liễu Tuấn xua tay nói:
- Thôi chủ nhiệm, giữa chúng ta đâu cần phải nói lời khách sáo như thế. Tỉnh J mấy năm quá phát triển đúng là rất nhanh, nhưng tổn thể mà nói còn có chênh lệch nhất định với vùng phát triển ở duyên hải. Thôi chủ nhiệm tới tỉnh J rồi, tôi tin nơi đó nhất định sẽ có phát triển nhảy vọt.
Thôi Phúc Thành vội nói:
- Tỉnh J là nơi thủ tướng từng công tác qua, cơ sở vô cùng tốt, biến đổi kinh người, tôi chỉ tới hái trái quả chín sẵn... Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.
Liễu Tuấn gật đầu quay sang Sài Thiệu Cơ:
- Thiệu Cơ, tình hình tỉnh Du Trung tôi không nói nhiều nữa, đồng chí Bao Văn Huy là cán bộ năng lực rất cao, anh tới đó phải phối hợp công tác tốt với đồng chí ấy.
Đồng chí Bao Huy Văn là bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm của tỉnh Du Trung, là cán bộ Lý chủ tịch rất coi trọng, mọi người là chiến hữu cùng một chiến hào.
Sài Thiệu Cơ gật đầu.
- Kỳ thực đây không phải là điều tôi lo lắng, bất kể là ai có người cộng sự như anh đều là một may mắn.
Liễu Tuấn cười ha hả nói.
Đây đúng là lời đánh giá rất cao, có điều Sài Thiệu Cơ rất xứng đáng.
- Hôm nay tôi mời Hiểu Đông qua đây là có một chuyện quan trọng nhắc nhở anh. Căn cứ vào đo đạc của cục địa chấn, phía bắc tỉnh Du Trung mấy nắm qua có hoạt động địa chất bất thường , mấy tháng sau có khả năng phát sinh động đất mạnh. Điều này anh nhất định phải chú ý, tới Du Trung rồi, phải coi đây như đại sự hàng đầu, phải chuẩn bị sẵn sàng, chẳng may phát sinh động đất mạnh, phải giảm thiệt hại về người và của tới mức thấp nhất.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.
Khuất Hiểu Đông cả kinh.
Cục địa chấn bọn họ không đưa ra dự đoán chuẩn xác như thế, nói mấy tháng sau có khả năng xảy ra động đất cường độ cao hoàn toàn là "dự đoán" của Liễu chính cục. Nhưng Liễu Tuấn đã nói thế, hắn sao dám phản bác.
Sài Thiệu Cơ ngồi thẳng dậy, đáp chắn chắn:
- Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định coi trọng công tác này.
Liễu Tuấn gật đầu.
Có Sài Thiệu Cơ tới tỉnh Du Trung, khối đá lớn trong lòng y cuối cùng cũng được bỏ xuống
/2140
|