Những lời này Ngụy Ninh Sinh làm người ta không thể bắt bẻ được gì, nhưng Liễu Tuấn biết, trọng điểm của ông ta là đặt vào bộ phận giàu lên trước kia.
Phải nói đó chẳng phải sự "đặc sắc" của cá nhân Ngụy Ninh Sinh, mà là "nhận thức chung" của đạo bộ phận quan viên.
Đối với bọn họ mà nói, để một bộ phận giàu lên trước là chân lý không thể đảo lộn. Chỉ cần một số thành phố phát triển, là các con số toàn tỉnh sẽ lên theo, đó là thành tích, người trong nước chỉ cần nhắc tới tỉnh D là nhắc tới Giang Khẩu, Nam Phương, có mấy ai nghĩ tới cuộc sống của quần chúng vùng núi phía tây?
Lãnh đao cấp trên chủ yếu chỉ nghĩ tới "con số" ở phát triển chỉnh thể, không lạc hậu so với người ta là được.
Ngụy Ninh Sinh chẳng tin Liễu Tuấn thực sự quan tâm tới cuộc sống của người dân vùng núi, chẳng qua chỉ là cái cớ nhúng tay vào lĩnh vực kiến thiết kinh tế mà thôi. Bí thư tỉnh ủy nếu không kiếm được một hai lý do thích hợp, làm sao can thiệp được vào công tác của tỉnh trưởng?
Ngụy Ninh Sinh suy nghĩ có nên nhượng bộ Liễu Tuấn hay không?
Nếu như nhượng bố, thì nhượng bộ thế nào, nhượng bộ bao nhiêu là thích hợp?
Dù sao hôm nay trao đổi chỉ cần đối phó cho qua là được, cho dù phải nhượng bộ, Ngụy Ninh Sinh cũng phải quan sát một thời gian, làm rõ chiêu số của Tiểu Liễu tồi hay nói.
- Tỉnh trưởng, vẫn đề thứ ba ảnh hưởng khu vực, tỉnh D là tỉnh kinh tế phát đạt nhất cả nước, nhưng tính ảnh hưởng khu vực, tôi cho rằng còn chưa làm tốt. Chúng ta thu hút được rất nhiều tài chính và kỹ thuật, đó là điều đúng. Nhưng đồng thời chúng ta cũng cần suy nghĩ tới việc đưa tài chính và kỹ thuật ra các tỉnh xung quanh, thúc đẩy kinh tế của họ, suy tính chi viện cho các tỉnh anh em. Hiển giờ mọi người đều nói tới toàn cầu hóa, đó không phải chỉ là một khái niệm chuyên môn, mà phải là chuyển biến về mặt tư tưởng có liên quan. Tỉnh D chúng ta có năng lực này, cũng có nghĩa vụ này, làm tốt công tác của người đi đầu.
Liễu Tuấn tiếp tục nói.
- Tỉnh trưởng, chỉ làm tốt sự phát triển của bản thân chúng ta thôi là không đủ, mục đích cuối cùng của chúng ta là cùng nhau giàu có, điểm này tuyệt đối không thể thay đổi.
Ngụy Ninh Sinh uống một ngụm trà, nói:
- Bí thư, công tác làm người đi đầu là rất nên. Có điều hiện giờ bản thân chúng ta cũng đối diện với rấtnhiều khó khăn, ví như bí thư vừa mới bảo, công tác chuyển hình kinh tế là điều rất quan trọng, cũng cần tiêu phí nhiều tài chính và tinh lực. Tôi cho rằng trước tiên phải làm cho bản thân lớn mạnh sau đó mới suy nghĩ tới việc tiếp theo.
Ngụy Ninh Sinh vừa khéo léo chất vấn chuyển hình kinh tế, giờ đã trở giọng, lấy mâu của người chống lại thuẫn của người rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Tỉnh trưởng, tôi kiến nghị trong cuộc họp thường ủy lần sau, chúng ta chuyên đề thảo luận vấn đề đại thế kinh tế của toàn tỉnh, mời tỉnh trưởng và chính phủ tỉnh chuẩn bị những điều cần thiết.
Đây là chỉ thị rõ ràng, là phó bí thư đảng ủy, Ngụy Ninh Sinh phải phối hợp.
- Vâng, xin bí thư yên tâm, tôi nhất định cùng các đồng chí chính phủ tỉnh chuẩn bị tốt báo cáo.
Ngụy Ninh Sinh không do dự nhiều, mỉm cười đồng ý.
Chính phủ tỉnh định kỳ báo cáo kiến thiết kinh tế với tỉnh ủy là thông lệ, Ngụy Ninh Sinh chẳng bẩn tâm, toàn là những thứ báo cáo giấy tờ. Trước kia Cù Hạo Cẩm tại nhiệm cũng chỉ nắm phương hướng chung, biểu thị quan tâm tới hạng mục đặc biệt lớn, còn công tác kinh tế thường ngày, Cù Hạo Cẩm không nhúng tay vào.
Hẳn là đồng chí Tiểu Liễu cũng không thể tùy tiện phá hỏng.
Sau khi Ngụy Ninh Sinh rời đi, trưởng phòng tổ chức La Lương Hoa đến theo lời mời, dù xếp hàng trên thường ủy của ông ta không cao, nhưng sau khi nhậm chức, là thành viên trong ban thứ hai mà Liễu Tuấn chính thức mời đàm thoại.
Điều này cũng dễ hiểu, bí thư quản cán bộ, sau Ngụy Ninh Sinh tất nhiên phải gặp La Lương Hoa.
La Lương Hoa là quan viên học giả điển hình, thường ngày rất nhã nhặn lịch thiệp. Thong thả tới tới văn phòng bí thư tỉnh ủy, chào hỏi Lý phó chủ nhiệm văn phong. Liễu Tuấn tạm thời chưa xác định thư ký, nên dó Lý phó chủ nhiệm phục vụ xử lý một số văn kiện liên quan.
- Chào bí thư.
La Lương Hoa đi vào văn phòng, tươi cười chào Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đi ra, nhiệt tình bắt tay La Lương Hoa:
- Ha ha, đồng chí Lương Hoa tới rồi! Mời đồng chí ngồi.
- Cám ơn bí thư.
Hai người ngồi xuống khu tiếp khách.
Ánh mắt La Lương Hoa đột nhiên dừng trên bức tranh lớn sau bàn làm việc của Liễu Tuấn, bức tranh đơn giản, chỉ có hai chữ: Chuyên chú.
- Bí thư, nhìn qua đây hình như là bút tích của Khương lão tiên sinh.
La Lương Hoa xuất thân học gia, có sở thích với các tác phẩm thư pháp. Bức tranh này treo lên hôm qua, Ngụy Ninh Sinh vào chẳng hề chú ý, hoặc là chẳng hề quan tâm.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đúng thế, hôm qua tôi đi bái phỏng thầy, đường thầy yêu quý, chuyên môn viết tặng cho hai chữ này.
- Ồ? Khương lão tiên sinh là thầy của bí thư?
La Lương Hoa có chút kinh ngạc, từ lý lịch của Liễu Tuấn thì đúng là y học ở đại học Hoa Nam, nhưng chỉ không ngờ là môn đệ của Khương lão tiên sinh. Có lẽ La Lương Hoa ngạc nhiên cũng có khả năng là giả vờ, tân bí thư mới nhậm chức, hành động khiến người ta chú ý, Liễu Tuấn tới đại học Hoa Nam thăm thầy, hẳn là rất nhiều người biết rồi.
Hành động này chẳng cần phải bảo mật, kính lão tôn hiền, tôn sư trọng đạo là truyền thông tốt đẹp.
- Đúng thế, khi tôi học đại học, làm nghiên cứu sinh là môn hạ của Khương lão tiên sinh.
La Lương Hoa cười:
- Từ xưa danh sư xuất cao đồ, Khương tiên sinh và bí thư coi là tô điểm cho nhau rồi. Hai chữ chuyên chú rất hay, cán bộ đảng chúng ta, nếu mỗi người đều có thể chuyên chú làm tốt công tác bổn phận thị quá tốt rồi.
- Đúng thế, đó cũng là kỳ vọng của tiên sinh với chúng tôi.
Liễu Tuấn bái phỏng tiên sinh, hai thầy trò nói chuyện vui vẻ, lão phu tử hứng trí, tức thì lấy bút mực viết hai chữ, trịnh trọng giao cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mời thuốc lá La Lương Hoa, mỉm cười nói:
- Đồng chí Lương Hoa, hôm qua tôi tới thăm tiên sinh, tiên sinh cũng nói chuyện với tôi về một số vấn đề kiến thiết đội ngũ cán bộ.
La Lương Hoa ngẩn ra:
- Khương lão là thái sơn bắc đẩu của giới học thuật, ý kiến của người khẳng định là vô cùng chuẩn xác rồi.
Phần tử tri thức trong nước, từ xưa có truyền thống quan tâm tới triều chính, đó gọi là " thân tại giang hồ vẫn lo việc nước", chính là như thế. Khương lão tiên sinh là thầy của Liễu Tuấn, ý kiến của ông càng quan trọng. Có lẽ Liễu Tuấn chỉ dựa vào cái danh của thầy, kỳ thực là ý kiến của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nghĩ một lát rồi nói:
- Tiên sinh khá quan tâm tới vấn đề cán bộ cơ sở. Tiên sinh cho rằng rất nhiều chính sách mà chúng ta định ra là tốt. Nhưng sau khi tới phía dưới, chấp hành có ít nhiều thay đổi, tới quần chúng phổ thông, là thành đại sự ảnh hưởng tới quyền lợi sát sườn. Tiên sinh cho rằng, loại tình huống này cần phải xoay chuyển. Dù sao quần chúng mỗi ngày phải đối diện với cán bộ cơ sở của chúng ta. Hình tượng của đảng và chính phủ là do những cán bộ cơ sở này thể hiện ra.
La Lương Hoa gật đầu:
- Lời này của Khương tiên sinh là chí lý, trúng ngay trọng điểm, chỉ ra một trong số vấn đề chủ yếu nhất tồn tại trong đội ngũ cán bộ của chúng ta.
La Lương Hoa không khỏi nhớ tới một câu lưu truyền trong xã hội: Tw là người thân, tỉnh ủy là người tốt, thành ủy là kẻ ác, huyện ủy là kẻ thù.
Đương nhiên lời này cũng khá phiến diện, nhưng thứ lưu truyền trong dân gian thì khá thuần phác, tại mức độ nào đó phản ánh tâm tư chân thực của người dân. Chính vì có chuyện chấp hành chính sách không chuẩn xác mới xảy ra chuyện này.
Có điều câu vè kiểu đó La Lương Hoa tuyệt đối không nhắc tới trước mặt bí thư tỉnh ủy, tránh mất nghiêm túc.
Là một cán bộ xuất thân học giả, La Lương Hoa được xem như là tín đồ của Khương lão tiên sinh, làm việc rất nghiêm túc.
- Đồng chí Lương Hoa, công tác ở tỉnh rất phức tạp, nhưng cương yếu chính, quan trọng nhất là kiến thiết đội ngũ cán bộ. Đây là điều căn bản, làm tốt rồi, những công tác khác sẽ trở nên thuận lợi. Tôi muốn nghe xem ở phương diện này, đồng chí có ý kiện gì hay?
Liễu Tuấn chậm rãi nói, ánh mắt nhìn La Lương Hoa rất nghiêm túc.
Từ sau khi TW công bố lệnh bố nhiệm Liễu Tuấn, La Lương Hoa luôn suy nghĩ vấn đề này. Tân bí thư nhậm chức chắc chắn là trao đổi kiến thiết đội ngũ cán bộ với mình, nhất là sau khi giảm phó, thực thí chế độ thường ủy chịu trách nhiệm. Công tác nhân sự hoàn toàn do La Lương Hoa phụ trách, ông ta sẽ là trợ thủ chủ yếu của Liễu Tuấn, cũng là đối tượng Liễu Tuấn phải toàn lực tranh thủ.
Đương nhiên, La Lương Hoa cũng biết rất rõ, nếu như mình không giành được sự tín nhiệm của Liễu Tuấn, chắn chắn sẽ thành mục tiêu đả kích của Liễu Tuấn. Bí thư tỉnh ủy quyết không thể cho pháp trưởng phòng tổ chức không nhìn cùng một hướng với mình.
Nhất là bí thư nổi danh mạnh mẽ như Liễu Tuấn.
Nhưng ông ta là cán bộ rất có nguyên tắc, không vì phe phái mà đi ngược lại. Trước kia Cù Hạo Cẩm nhìn trúng ông ta chính là vì cốt cách học giả này. Về bản chất, La Lương Hoa không thuộc về nhân vật hạch tâm của bất kỳ tập đoàn chính trị lớn nào. Vì được Cù Hạo Cẩm coi trọng cho nên một số cán bộ tính ông ta thuộc phe Cù Hạo Cẩm.
La Lương Hoa đeo kính vào, mở sổ ghi chép mang trên người, bắt đầu trình bày ý kiến của mình
Phải nói đó chẳng phải sự "đặc sắc" của cá nhân Ngụy Ninh Sinh, mà là "nhận thức chung" của đạo bộ phận quan viên.
Đối với bọn họ mà nói, để một bộ phận giàu lên trước là chân lý không thể đảo lộn. Chỉ cần một số thành phố phát triển, là các con số toàn tỉnh sẽ lên theo, đó là thành tích, người trong nước chỉ cần nhắc tới tỉnh D là nhắc tới Giang Khẩu, Nam Phương, có mấy ai nghĩ tới cuộc sống của quần chúng vùng núi phía tây?
Lãnh đao cấp trên chủ yếu chỉ nghĩ tới "con số" ở phát triển chỉnh thể, không lạc hậu so với người ta là được.
Ngụy Ninh Sinh chẳng tin Liễu Tuấn thực sự quan tâm tới cuộc sống của người dân vùng núi, chẳng qua chỉ là cái cớ nhúng tay vào lĩnh vực kiến thiết kinh tế mà thôi. Bí thư tỉnh ủy nếu không kiếm được một hai lý do thích hợp, làm sao can thiệp được vào công tác của tỉnh trưởng?
Ngụy Ninh Sinh suy nghĩ có nên nhượng bộ Liễu Tuấn hay không?
Nếu như nhượng bố, thì nhượng bộ thế nào, nhượng bộ bao nhiêu là thích hợp?
Dù sao hôm nay trao đổi chỉ cần đối phó cho qua là được, cho dù phải nhượng bộ, Ngụy Ninh Sinh cũng phải quan sát một thời gian, làm rõ chiêu số của Tiểu Liễu tồi hay nói.
- Tỉnh trưởng, vẫn đề thứ ba ảnh hưởng khu vực, tỉnh D là tỉnh kinh tế phát đạt nhất cả nước, nhưng tính ảnh hưởng khu vực, tôi cho rằng còn chưa làm tốt. Chúng ta thu hút được rất nhiều tài chính và kỹ thuật, đó là điều đúng. Nhưng đồng thời chúng ta cũng cần suy nghĩ tới việc đưa tài chính và kỹ thuật ra các tỉnh xung quanh, thúc đẩy kinh tế của họ, suy tính chi viện cho các tỉnh anh em. Hiển giờ mọi người đều nói tới toàn cầu hóa, đó không phải chỉ là một khái niệm chuyên môn, mà phải là chuyển biến về mặt tư tưởng có liên quan. Tỉnh D chúng ta có năng lực này, cũng có nghĩa vụ này, làm tốt công tác của người đi đầu.
Liễu Tuấn tiếp tục nói.
- Tỉnh trưởng, chỉ làm tốt sự phát triển của bản thân chúng ta thôi là không đủ, mục đích cuối cùng của chúng ta là cùng nhau giàu có, điểm này tuyệt đối không thể thay đổi.
Ngụy Ninh Sinh uống một ngụm trà, nói:
- Bí thư, công tác làm người đi đầu là rất nên. Có điều hiện giờ bản thân chúng ta cũng đối diện với rấtnhiều khó khăn, ví như bí thư vừa mới bảo, công tác chuyển hình kinh tế là điều rất quan trọng, cũng cần tiêu phí nhiều tài chính và tinh lực. Tôi cho rằng trước tiên phải làm cho bản thân lớn mạnh sau đó mới suy nghĩ tới việc tiếp theo.
Ngụy Ninh Sinh vừa khéo léo chất vấn chuyển hình kinh tế, giờ đã trở giọng, lấy mâu của người chống lại thuẫn của người rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Tỉnh trưởng, tôi kiến nghị trong cuộc họp thường ủy lần sau, chúng ta chuyên đề thảo luận vấn đề đại thế kinh tế của toàn tỉnh, mời tỉnh trưởng và chính phủ tỉnh chuẩn bị những điều cần thiết.
Đây là chỉ thị rõ ràng, là phó bí thư đảng ủy, Ngụy Ninh Sinh phải phối hợp.
- Vâng, xin bí thư yên tâm, tôi nhất định cùng các đồng chí chính phủ tỉnh chuẩn bị tốt báo cáo.
Ngụy Ninh Sinh không do dự nhiều, mỉm cười đồng ý.
Chính phủ tỉnh định kỳ báo cáo kiến thiết kinh tế với tỉnh ủy là thông lệ, Ngụy Ninh Sinh chẳng bẩn tâm, toàn là những thứ báo cáo giấy tờ. Trước kia Cù Hạo Cẩm tại nhiệm cũng chỉ nắm phương hướng chung, biểu thị quan tâm tới hạng mục đặc biệt lớn, còn công tác kinh tế thường ngày, Cù Hạo Cẩm không nhúng tay vào.
Hẳn là đồng chí Tiểu Liễu cũng không thể tùy tiện phá hỏng.
Sau khi Ngụy Ninh Sinh rời đi, trưởng phòng tổ chức La Lương Hoa đến theo lời mời, dù xếp hàng trên thường ủy của ông ta không cao, nhưng sau khi nhậm chức, là thành viên trong ban thứ hai mà Liễu Tuấn chính thức mời đàm thoại.
Điều này cũng dễ hiểu, bí thư quản cán bộ, sau Ngụy Ninh Sinh tất nhiên phải gặp La Lương Hoa.
La Lương Hoa là quan viên học giả điển hình, thường ngày rất nhã nhặn lịch thiệp. Thong thả tới tới văn phòng bí thư tỉnh ủy, chào hỏi Lý phó chủ nhiệm văn phong. Liễu Tuấn tạm thời chưa xác định thư ký, nên dó Lý phó chủ nhiệm phục vụ xử lý một số văn kiện liên quan.
- Chào bí thư.
La Lương Hoa đi vào văn phòng, tươi cười chào Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đi ra, nhiệt tình bắt tay La Lương Hoa:
- Ha ha, đồng chí Lương Hoa tới rồi! Mời đồng chí ngồi.
- Cám ơn bí thư.
Hai người ngồi xuống khu tiếp khách.
Ánh mắt La Lương Hoa đột nhiên dừng trên bức tranh lớn sau bàn làm việc của Liễu Tuấn, bức tranh đơn giản, chỉ có hai chữ: Chuyên chú.
- Bí thư, nhìn qua đây hình như là bút tích của Khương lão tiên sinh.
La Lương Hoa xuất thân học gia, có sở thích với các tác phẩm thư pháp. Bức tranh này treo lên hôm qua, Ngụy Ninh Sinh vào chẳng hề chú ý, hoặc là chẳng hề quan tâm.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đúng thế, hôm qua tôi đi bái phỏng thầy, đường thầy yêu quý, chuyên môn viết tặng cho hai chữ này.
- Ồ? Khương lão tiên sinh là thầy của bí thư?
La Lương Hoa có chút kinh ngạc, từ lý lịch của Liễu Tuấn thì đúng là y học ở đại học Hoa Nam, nhưng chỉ không ngờ là môn đệ của Khương lão tiên sinh. Có lẽ La Lương Hoa ngạc nhiên cũng có khả năng là giả vờ, tân bí thư mới nhậm chức, hành động khiến người ta chú ý, Liễu Tuấn tới đại học Hoa Nam thăm thầy, hẳn là rất nhiều người biết rồi.
Hành động này chẳng cần phải bảo mật, kính lão tôn hiền, tôn sư trọng đạo là truyền thông tốt đẹp.
- Đúng thế, khi tôi học đại học, làm nghiên cứu sinh là môn hạ của Khương lão tiên sinh.
La Lương Hoa cười:
- Từ xưa danh sư xuất cao đồ, Khương tiên sinh và bí thư coi là tô điểm cho nhau rồi. Hai chữ chuyên chú rất hay, cán bộ đảng chúng ta, nếu mỗi người đều có thể chuyên chú làm tốt công tác bổn phận thị quá tốt rồi.
- Đúng thế, đó cũng là kỳ vọng của tiên sinh với chúng tôi.
Liễu Tuấn bái phỏng tiên sinh, hai thầy trò nói chuyện vui vẻ, lão phu tử hứng trí, tức thì lấy bút mực viết hai chữ, trịnh trọng giao cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mời thuốc lá La Lương Hoa, mỉm cười nói:
- Đồng chí Lương Hoa, hôm qua tôi tới thăm tiên sinh, tiên sinh cũng nói chuyện với tôi về một số vấn đề kiến thiết đội ngũ cán bộ.
La Lương Hoa ngẩn ra:
- Khương lão là thái sơn bắc đẩu của giới học thuật, ý kiến của người khẳng định là vô cùng chuẩn xác rồi.
Phần tử tri thức trong nước, từ xưa có truyền thống quan tâm tới triều chính, đó gọi là " thân tại giang hồ vẫn lo việc nước", chính là như thế. Khương lão tiên sinh là thầy của Liễu Tuấn, ý kiến của ông càng quan trọng. Có lẽ Liễu Tuấn chỉ dựa vào cái danh của thầy, kỳ thực là ý kiến của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nghĩ một lát rồi nói:
- Tiên sinh khá quan tâm tới vấn đề cán bộ cơ sở. Tiên sinh cho rằng rất nhiều chính sách mà chúng ta định ra là tốt. Nhưng sau khi tới phía dưới, chấp hành có ít nhiều thay đổi, tới quần chúng phổ thông, là thành đại sự ảnh hưởng tới quyền lợi sát sườn. Tiên sinh cho rằng, loại tình huống này cần phải xoay chuyển. Dù sao quần chúng mỗi ngày phải đối diện với cán bộ cơ sở của chúng ta. Hình tượng của đảng và chính phủ là do những cán bộ cơ sở này thể hiện ra.
La Lương Hoa gật đầu:
- Lời này của Khương tiên sinh là chí lý, trúng ngay trọng điểm, chỉ ra một trong số vấn đề chủ yếu nhất tồn tại trong đội ngũ cán bộ của chúng ta.
La Lương Hoa không khỏi nhớ tới một câu lưu truyền trong xã hội: Tw là người thân, tỉnh ủy là người tốt, thành ủy là kẻ ác, huyện ủy là kẻ thù.
Đương nhiên lời này cũng khá phiến diện, nhưng thứ lưu truyền trong dân gian thì khá thuần phác, tại mức độ nào đó phản ánh tâm tư chân thực của người dân. Chính vì có chuyện chấp hành chính sách không chuẩn xác mới xảy ra chuyện này.
Có điều câu vè kiểu đó La Lương Hoa tuyệt đối không nhắc tới trước mặt bí thư tỉnh ủy, tránh mất nghiêm túc.
Là một cán bộ xuất thân học giả, La Lương Hoa được xem như là tín đồ của Khương lão tiên sinh, làm việc rất nghiêm túc.
- Đồng chí Lương Hoa, công tác ở tỉnh rất phức tạp, nhưng cương yếu chính, quan trọng nhất là kiến thiết đội ngũ cán bộ. Đây là điều căn bản, làm tốt rồi, những công tác khác sẽ trở nên thuận lợi. Tôi muốn nghe xem ở phương diện này, đồng chí có ý kiện gì hay?
Liễu Tuấn chậm rãi nói, ánh mắt nhìn La Lương Hoa rất nghiêm túc.
Từ sau khi TW công bố lệnh bố nhiệm Liễu Tuấn, La Lương Hoa luôn suy nghĩ vấn đề này. Tân bí thư nhậm chức chắc chắn là trao đổi kiến thiết đội ngũ cán bộ với mình, nhất là sau khi giảm phó, thực thí chế độ thường ủy chịu trách nhiệm. Công tác nhân sự hoàn toàn do La Lương Hoa phụ trách, ông ta sẽ là trợ thủ chủ yếu của Liễu Tuấn, cũng là đối tượng Liễu Tuấn phải toàn lực tranh thủ.
Đương nhiên, La Lương Hoa cũng biết rất rõ, nếu như mình không giành được sự tín nhiệm của Liễu Tuấn, chắn chắn sẽ thành mục tiêu đả kích của Liễu Tuấn. Bí thư tỉnh ủy quyết không thể cho pháp trưởng phòng tổ chức không nhìn cùng một hướng với mình.
Nhất là bí thư nổi danh mạnh mẽ như Liễu Tuấn.
Nhưng ông ta là cán bộ rất có nguyên tắc, không vì phe phái mà đi ngược lại. Trước kia Cù Hạo Cẩm nhìn trúng ông ta chính là vì cốt cách học giả này. Về bản chất, La Lương Hoa không thuộc về nhân vật hạch tâm của bất kỳ tập đoàn chính trị lớn nào. Vì được Cù Hạo Cẩm coi trọng cho nên một số cán bộ tính ông ta thuộc phe Cù Hạo Cẩm.
La Lương Hoa đeo kính vào, mở sổ ghi chép mang trên người, bắt đầu trình bày ý kiến của mình
/2140
|