- Được.
Nhiêu Nhiêu liên tục gật đầu.
- Chào chị Nhiêu Nhiêu, em là Tư Đồng.
Tư Đồng là chàng trai cực kỳ đẹp trai, nhìn qua tuổi tựa hồ còn ít hơn cả Ngân Muội, tươi cười chào hỏi Trầm Nhiêu, vừa mới mở miệng đã gọi “chị Nhiêu Nhiêu”.
Mặc dù các cô gái đều thích làm bộ ngây thơ, nhưng nghề của Trầm Nhiêu là giáo viên, có thói quen “lên mặt”. Câu “chị Nhiêu Nhiêu” vừa ra khỏi miệng, đã làm cô giáo Trầm cười tít mắt, vui mừng vô hạn.
Liễu bí thư thấy cảnh đó mà buồn cười.
Tính Trầm Nhiêu vẫn rất trẻ con.
Vốn Liễu bí thư không muốn dùng quyền uy, lấy việc công phục vụ việc riêng. Đoán chừng vì mệnh lệnh của y, bên phía công ty Phượng Hoàng phải dừng việc quay phim lại, đem hai ngôi sao tới lấy lòng Liễu bí thư.
Nhưng thấy Trầm Nhiêu vui sướng như thế, Liễu bí thư thấy việc mình làm rất là đáng.
Với y mà nói đây chỉ là một cái phẩy tay, có thể làm nữ nhân của mình vui vẻ như thế là không gì bằng được.
May mà Tiểu Vũ có một số việc ở lại bên Ngọc Lan, nếu giám đốc Sở đích thân dẫn Ngân Muội và Tư Đồng chờ Liễu bí thư và cô giáo Trầm ở đây thì cái mặt dày như thớt của Liễu bí thư cũng phải đỏ dừ.
Liễu Tuấn vừa mới tới, Chu Hiểu Tuệ khẽ giơ tay lên, lập tức có một cô phục vụ mặc đồ trắng đi tới, thấp giọng hỏi:
- Tiểu thư có gì sai bảo?
Chu Hiểu Tuệ gật đầu, nói với Liễu Tuấn:
- Chú Liễu còn có khách nữa không?
Liễu Tuấn cười lắc đầu:
- Hết rồi, mọi người tự gọi cơm đi, cho tôi một suất cơm canh là được.
Chu Hiểu Tuệ hơi ngạc nhiên, cứ cảm thấy như trò đò, cô đang đối diện với một vị ủy viên dự khuyết cục chính trị, lại ăn cơm suất.
Nhưng Liễu bí thư có lệnh, Chu Hiểu Tuệ không dám phản bác. Thực sự cô và Liễu Tuấn cũng không quen thuộc mấy, mới chỉ gặp nhau lần thứ hai.
Chu Hiểu Tuệ lập tức ra quyết định, hoàn toàn làm theo lời Liễu Tuấn. Trước khi Liễu Tuấn đi, y là chủ của bữa cơm này.
Bữa sáng ăn khá muộn Trầm Nhiêu không hề cảm thấy đói chút nào, chỉ gọi một chút salad hoa quả. Tiểu nha đầu gần đây rất chú ý tới vóc dáng của mình, sợ bị béo.
Chu Hiểu Tuệ lập tức liền làm ra quyết định, hoàn toàn dựa theo Liễu Tuấn phân phó bạn. Ở Liễu Tuấn trước khi rời đi, hắn mới là này trương trên bàn cơm chủ nhân.
Ba người Chu Hiểu Tuệ cũng chia nhau đồ ăn.
Trầm Nhiêu rất hưng phấn, không ngừng hỏi Tư Đồng và Ngân Muội hết câu này tới câu khác, phạm vi cũng không có giới hạn, không khác gì một fan hâm mộ. Có một số câu hỏi khá mẫn cảm, có điều Trầm Nhiêu cũng không để ý. Dù sao không phải là cuộc phỏng vấn chính thức, không có phóng viên ở bên cạnh, không sợ lộ nội tình.
Lúc mới đầu Ngân Muội và Tư Đồng có chút câu nệ, chuyện như thế này bọn họ đã gặp qua rồi, thường có thể khiến bọn họ chờ ở cửa nửa ngày, đều là nhhân vật ghê gớm. Ví dụ như vị trường phòng tuyên truyền Bách Đảo hôm qua. Có điều dần dần cũng thả lỏng, nói cười cùng với Trầm Nhiêu. Dù sao bọn họ không rõ thân phận của Liễu Tuấn lắm, trẻ như thế chắc là công tử con quan hoặc nhà giàu nào đó. Đối với câu hỏi mẫn cảm của Trầm Nhiêu chỉ cười đánh lạc hướng, không làm cho Trầm Nhiêu khó xử.
Chỉ có Chu Hiểu Tuệ hết sức cận trọng, gần như không nói, chỉ mỉm cười.
Chỉ có Chu Hiểu Tuệ, thập phần cẩn thận, cơ hồ là một lời không, mặt mang mỉm cười.
Liễu Tuấn tất nhiên là không tham dự vào cuộc nói trò chuyện đó, tất cả mọi thứ hôm nay làm chỉ để Trầm Nhiêu vui vẻ mà thôi.
- Hiểu Tuệ, ba cháu có khỏe không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Chu Hiểu Tuệ lập tức đáp:
- Khỏe lắm ạ, tết âm lịch cháu có về, ba cháu rất vui, công tác cũng thuận lợi.
Chu Thành Bồi hiện là phó tổng cục trưởng cục bảo vệ môi trường, đoán chừng sau cuộc họp toàn thể TW sắp diễn ra, tổng cục môi trường nâng cấp thành bộ bảo vệ môi tường, chính thức trở thành một ban ngành trong Quốc vụ viện. Hiện giờ tổng cục môi trường chỉ là một đơn vị trực thuộc Quốc vụ viện, không phải là ban nghành tạo thành Quốc vụ viện. Cấp bậc hành chính cũng là chính bộ, nhưng ở quyền hạn định ra chính sách, cùng phương diện tham dự quyết sách cao tầng, có khác biệt lớn với việc thành ban ngành của Quốc vụ viện.
Điều này thể hiện mức độ quan tâm của nhà nước đối với công tác bảo vệ môi trường.
Chu Thành Bồi có được vị trí này, là do Liễu Tuấn và Hà Duyên An chiếu cố, có thực quyền nhất định, đem so với chức vị ở tỉnh A thì cao hơn không ít. Công tác lại thuận lợi, tâm tình tất nhiên là rất khoan khoái.
- Chú Liễu, cám ơn chú.
Chu Hiểu Tuệ cám ơn từ tận đáy lòng.
Liễu Tuấn cười khoát tay.
Liễu Tuấn nổi danh niệm tình cũ, luôn cố gắng ban bài tốt đường ra cho cấp dưới mình coi trọng. Ngay từ đầu, Liễu Tuấn chỉ làm việc theo bản tính của mình, chưa hề suy tính tới “hiệu quả và lợi ích”, có điều nàu này tự nhiên nghĩ tới “tác dụng quảng cáo”. Đây là nguyên nhân y có sức hiệu triệu mạnh mẽ. Cán bộ Liễu hệ đoàn kết thành một chỉnh thế có sức chiến đấu.
- Hiểu Tuệ, kế hoạch của cháu định ở lại Bách Đảo trong bao lâu?
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Chẳng phải là Liễu bí thư thực sự quan tâm tới vấn đề này, có điều hiện giờ là lúc nghỉ ngơi, giống như bạn bè tụ hội bình thường. Liễu Tuấn cố ý nói nhiều hơn vài câu, làm không khí thêm sôi động, tránh Chu Hiểu Tuệ khẩn trương quá mức.
- Dạ, ngoại cảnh kế hoạch quay chừng nửa tháng, bọn cháu đã sắp hoàn thành nửa công việc, đại khái ở lại chừng bảy tám ngày nữa.
Chu Hiểu Tuệ tính toán rồi nói.
Vốn cô còn muốn đem một chút việc phiền lòng mình gặp phải ở Bách Đảo nới với Liễu Tuấn, nghĩ kỹ lại không dám, thân phận của Liễu Tuấn cấp cho nàng áp lực quá lớn.
Nhưng vẻ mặt ngập ngừng của Chu Hiểu Tuệ làm sao qua mặt Liễu Tuấn được?
- Sao thế? Gặp phải rắc rối à?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
- Dạ, cũng không phải là rắc rối, chỉ là.. chỉ là có mấy tên vô lại cứ quấn lấy.
Liễu Tuấn đã hỏi, Chu Hiểu Tuệ không thể không trả lời, nói xong ánh mắt đảo qua phía Ngân Muội.
Liễu Tuấn lập tức vỡ lẽ.
Phải nói dung mạo của Ngân Muội rất được, rất trẻ trung kiều diễm. Mấy đại hoa đán mà Cty Phượng Hoàng lăng xê đều có phong thái riêng. Ngân Muội là ngôi sao nổi tiếng, khiến cho mấy tên hoàn khố thèm khát cũng là hợp lý. Nghe nói một số tên hoàn khố có loại sở thích săn ngôi sao.
- Đừng lo, cháu cứ báo cho giám đốc Sở, cô ấy sẽ có cách giải quyết.
Liễu Tuấn không coi là chuyện lớn, thuận miệng nói một câu.
- Vâng.
Chu Hiểu Tuệ quy củ đáp, trong lòng nửa tin nửa ngờ, giám đốc Sở tất nhiên là thân phận hiển hách, nữ phú hào rất có mặt mũi ở xã hội thượng lưu. Có điều lần này gặp phải đám hoàn khố, mà giám đốc Sở lại ở Ngọc Lan, e rằng ngoài tầm với. Hơn nữa giám đốc Sở cũng là một mỹ nữ yểu điệu, lẽ ra phải là đối tượng bảo vệ mới đúng. Trong thời gian ngắn, Chu Hiểu Tuệ chưa đem giám đốc Sở liên hệ với “khắc tinh hoàn khố”.
Thật ra Liễu Tuấn cũng không phải là muốn Tiểu Vũ ra mặt xử lý những chuyện như vậy, nhưng sau khi Chu Hiểu Tuệ báo cáo, Tiểu Vũ hẳn sẽ cầu viện Bàn Đại Hải. Với thế lực của Bàn Đại Hải ở tỉnh D, dù đám hoàn khố này có là loại nào, Bàn Đại Hải hẳn đều có cách giải quyết. Chưa nói có thể làm gì được chúng, ít nhất cũng có thể ngăn cản bọn chúng tiếp tục sinh sự.
Phía bên kia, mặt Ngân Muội thoáng lộ vẻ thất vọng.
Đừng thấy cô luôn cười đùa với Trầm Nhiêu, nhưng tai luôn giương lên chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Chu Hiểu Tuệ và Liễu Tuấn. Người trong đoàn phim cũng mơ hồ nghe nói cha của đạo diễn Chu là quan lớn, rốt cuộc là chức gì thì không rõ lắm. Vừa rồi nghe hai người đối đáp, tựa hồ cha của đạo diễn Chu còn phải dựa vào sự chiếu cố của “chú Liễu”, điều này càng làm kiên định phán đoán của Ngân Muội. Chú Liễu nhất định là một nha nội, nói không chừng là là con cháu thế gia ở thủ đô. Vì thế đạo diễn chu mới thận trọng như thế.
Ngân Muội hoàn toàn không nghĩ tới bản thân chú Liễu có thể là quan lớn.
Thực sự “chú Liễu” còn quá trẻ, đạo diễn Chu có thể là xuất phát từ lễ tiết mới xưng hô như thế. Nếu là bạn bè bình thường, bọn họ có thể luận bối phận ngang hàng.
Máy ngày qua ở Bách Đảo bị mấy tên hoàn khố vô lại quấn lấy, Ngân Muội rất là phiền não. Đoàn phim ở trên địa bàn của người ta, thường không dám quá cứng với đám địa đầu xà này. Cty Phượng Hoàng tuy lớn, nhưng cường long không áp được địa đầu xa, hơn nữa chỗ dựa đằng sau không phải lúc nào cũng có thể đem ra áp chế người ta.
Ngân Muội rất muốn chấm dứt quay ngoại cảnh bên này sớm rời khỏi chỗ thị phi.
Vừa rồi nghe đạo diễn Chu nói tới chuyện này với “chú Liễu”, Ngân Muội mang hi vọng rất lớn, mong dựa vào “chú Liễu” giải quyết phiền toái này cho cô. Không ngờ “chú Liễu” lại lên giọng “nhà quan” đá quả bóng trở lại.
Ngân Muội tất nhiên là thất vọng.
Biến hóa trên mặt Ngân Muội lập tức bị Trầm Nhiêu nhận ra, vừa rồi Liễu Tuấn và Chu Hiểu Tuệ đối đáp, cô cũng mơ hồ nghe thấy một chút, liên đưa tay ra khẽ nhéo hông Liễu bí thư, ý bảo y giúp việc này. Mặc kệ nói thế nào, Ngân Muội cũng là thần tượng của cô giáo Trầm.
Liễu Tuấn mỉm cười khẽ nói:
- Đừng lo.
Chỉ cần Chu Hiểu Tuệ báo cáo việc này với Tiểu Vũ, khẳng định có thể giải quyết, không cần phiền tới đại giá của Liễu bí thư.
Có điều chuyện trên thế giới luôn rất khéo, Liễu bí thư không muốn nhúng tay vào việc nhỏ, nhưng việc nhỏ lại cứ chủ động tìm tới Liễu bí thư, tự giác biến thành “phiền toái lớn”.
- A Ngân Muội thật trùng hợp.
Đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên giọng nói quai quái, nghe không có vẻ gì là bất ngờ mà lại lộ vẻ dâm tà.
Ngân Muội run lên, má trắng bệch cắt không ra máu.
Nhiêu Nhiêu liên tục gật đầu.
- Chào chị Nhiêu Nhiêu, em là Tư Đồng.
Tư Đồng là chàng trai cực kỳ đẹp trai, nhìn qua tuổi tựa hồ còn ít hơn cả Ngân Muội, tươi cười chào hỏi Trầm Nhiêu, vừa mới mở miệng đã gọi “chị Nhiêu Nhiêu”.
Mặc dù các cô gái đều thích làm bộ ngây thơ, nhưng nghề của Trầm Nhiêu là giáo viên, có thói quen “lên mặt”. Câu “chị Nhiêu Nhiêu” vừa ra khỏi miệng, đã làm cô giáo Trầm cười tít mắt, vui mừng vô hạn.
Liễu bí thư thấy cảnh đó mà buồn cười.
Tính Trầm Nhiêu vẫn rất trẻ con.
Vốn Liễu bí thư không muốn dùng quyền uy, lấy việc công phục vụ việc riêng. Đoán chừng vì mệnh lệnh của y, bên phía công ty Phượng Hoàng phải dừng việc quay phim lại, đem hai ngôi sao tới lấy lòng Liễu bí thư.
Nhưng thấy Trầm Nhiêu vui sướng như thế, Liễu bí thư thấy việc mình làm rất là đáng.
Với y mà nói đây chỉ là một cái phẩy tay, có thể làm nữ nhân của mình vui vẻ như thế là không gì bằng được.
May mà Tiểu Vũ có một số việc ở lại bên Ngọc Lan, nếu giám đốc Sở đích thân dẫn Ngân Muội và Tư Đồng chờ Liễu bí thư và cô giáo Trầm ở đây thì cái mặt dày như thớt của Liễu bí thư cũng phải đỏ dừ.
Liễu Tuấn vừa mới tới, Chu Hiểu Tuệ khẽ giơ tay lên, lập tức có một cô phục vụ mặc đồ trắng đi tới, thấp giọng hỏi:
- Tiểu thư có gì sai bảo?
Chu Hiểu Tuệ gật đầu, nói với Liễu Tuấn:
- Chú Liễu còn có khách nữa không?
Liễu Tuấn cười lắc đầu:
- Hết rồi, mọi người tự gọi cơm đi, cho tôi một suất cơm canh là được.
Chu Hiểu Tuệ hơi ngạc nhiên, cứ cảm thấy như trò đò, cô đang đối diện với một vị ủy viên dự khuyết cục chính trị, lại ăn cơm suất.
Nhưng Liễu bí thư có lệnh, Chu Hiểu Tuệ không dám phản bác. Thực sự cô và Liễu Tuấn cũng không quen thuộc mấy, mới chỉ gặp nhau lần thứ hai.
Chu Hiểu Tuệ lập tức ra quyết định, hoàn toàn làm theo lời Liễu Tuấn. Trước khi Liễu Tuấn đi, y là chủ của bữa cơm này.
Bữa sáng ăn khá muộn Trầm Nhiêu không hề cảm thấy đói chút nào, chỉ gọi một chút salad hoa quả. Tiểu nha đầu gần đây rất chú ý tới vóc dáng của mình, sợ bị béo.
Chu Hiểu Tuệ lập tức liền làm ra quyết định, hoàn toàn dựa theo Liễu Tuấn phân phó bạn. Ở Liễu Tuấn trước khi rời đi, hắn mới là này trương trên bàn cơm chủ nhân.
Ba người Chu Hiểu Tuệ cũng chia nhau đồ ăn.
Trầm Nhiêu rất hưng phấn, không ngừng hỏi Tư Đồng và Ngân Muội hết câu này tới câu khác, phạm vi cũng không có giới hạn, không khác gì một fan hâm mộ. Có một số câu hỏi khá mẫn cảm, có điều Trầm Nhiêu cũng không để ý. Dù sao không phải là cuộc phỏng vấn chính thức, không có phóng viên ở bên cạnh, không sợ lộ nội tình.
Lúc mới đầu Ngân Muội và Tư Đồng có chút câu nệ, chuyện như thế này bọn họ đã gặp qua rồi, thường có thể khiến bọn họ chờ ở cửa nửa ngày, đều là nhhân vật ghê gớm. Ví dụ như vị trường phòng tuyên truyền Bách Đảo hôm qua. Có điều dần dần cũng thả lỏng, nói cười cùng với Trầm Nhiêu. Dù sao bọn họ không rõ thân phận của Liễu Tuấn lắm, trẻ như thế chắc là công tử con quan hoặc nhà giàu nào đó. Đối với câu hỏi mẫn cảm của Trầm Nhiêu chỉ cười đánh lạc hướng, không làm cho Trầm Nhiêu khó xử.
Chỉ có Chu Hiểu Tuệ hết sức cận trọng, gần như không nói, chỉ mỉm cười.
Chỉ có Chu Hiểu Tuệ, thập phần cẩn thận, cơ hồ là một lời không, mặt mang mỉm cười.
Liễu Tuấn tất nhiên là không tham dự vào cuộc nói trò chuyện đó, tất cả mọi thứ hôm nay làm chỉ để Trầm Nhiêu vui vẻ mà thôi.
- Hiểu Tuệ, ba cháu có khỏe không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Chu Hiểu Tuệ lập tức đáp:
- Khỏe lắm ạ, tết âm lịch cháu có về, ba cháu rất vui, công tác cũng thuận lợi.
Chu Thành Bồi hiện là phó tổng cục trưởng cục bảo vệ môi trường, đoán chừng sau cuộc họp toàn thể TW sắp diễn ra, tổng cục môi trường nâng cấp thành bộ bảo vệ môi tường, chính thức trở thành một ban ngành trong Quốc vụ viện. Hiện giờ tổng cục môi trường chỉ là một đơn vị trực thuộc Quốc vụ viện, không phải là ban nghành tạo thành Quốc vụ viện. Cấp bậc hành chính cũng là chính bộ, nhưng ở quyền hạn định ra chính sách, cùng phương diện tham dự quyết sách cao tầng, có khác biệt lớn với việc thành ban ngành của Quốc vụ viện.
Điều này thể hiện mức độ quan tâm của nhà nước đối với công tác bảo vệ môi trường.
Chu Thành Bồi có được vị trí này, là do Liễu Tuấn và Hà Duyên An chiếu cố, có thực quyền nhất định, đem so với chức vị ở tỉnh A thì cao hơn không ít. Công tác lại thuận lợi, tâm tình tất nhiên là rất khoan khoái.
- Chú Liễu, cám ơn chú.
Chu Hiểu Tuệ cám ơn từ tận đáy lòng.
Liễu Tuấn cười khoát tay.
Liễu Tuấn nổi danh niệm tình cũ, luôn cố gắng ban bài tốt đường ra cho cấp dưới mình coi trọng. Ngay từ đầu, Liễu Tuấn chỉ làm việc theo bản tính của mình, chưa hề suy tính tới “hiệu quả và lợi ích”, có điều nàu này tự nhiên nghĩ tới “tác dụng quảng cáo”. Đây là nguyên nhân y có sức hiệu triệu mạnh mẽ. Cán bộ Liễu hệ đoàn kết thành một chỉnh thế có sức chiến đấu.
- Hiểu Tuệ, kế hoạch của cháu định ở lại Bách Đảo trong bao lâu?
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Chẳng phải là Liễu bí thư thực sự quan tâm tới vấn đề này, có điều hiện giờ là lúc nghỉ ngơi, giống như bạn bè tụ hội bình thường. Liễu Tuấn cố ý nói nhiều hơn vài câu, làm không khí thêm sôi động, tránh Chu Hiểu Tuệ khẩn trương quá mức.
- Dạ, ngoại cảnh kế hoạch quay chừng nửa tháng, bọn cháu đã sắp hoàn thành nửa công việc, đại khái ở lại chừng bảy tám ngày nữa.
Chu Hiểu Tuệ tính toán rồi nói.
Vốn cô còn muốn đem một chút việc phiền lòng mình gặp phải ở Bách Đảo nới với Liễu Tuấn, nghĩ kỹ lại không dám, thân phận của Liễu Tuấn cấp cho nàng áp lực quá lớn.
Nhưng vẻ mặt ngập ngừng của Chu Hiểu Tuệ làm sao qua mặt Liễu Tuấn được?
- Sao thế? Gặp phải rắc rối à?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
- Dạ, cũng không phải là rắc rối, chỉ là.. chỉ là có mấy tên vô lại cứ quấn lấy.
Liễu Tuấn đã hỏi, Chu Hiểu Tuệ không thể không trả lời, nói xong ánh mắt đảo qua phía Ngân Muội.
Liễu Tuấn lập tức vỡ lẽ.
Phải nói dung mạo của Ngân Muội rất được, rất trẻ trung kiều diễm. Mấy đại hoa đán mà Cty Phượng Hoàng lăng xê đều có phong thái riêng. Ngân Muội là ngôi sao nổi tiếng, khiến cho mấy tên hoàn khố thèm khát cũng là hợp lý. Nghe nói một số tên hoàn khố có loại sở thích săn ngôi sao.
- Đừng lo, cháu cứ báo cho giám đốc Sở, cô ấy sẽ có cách giải quyết.
Liễu Tuấn không coi là chuyện lớn, thuận miệng nói một câu.
- Vâng.
Chu Hiểu Tuệ quy củ đáp, trong lòng nửa tin nửa ngờ, giám đốc Sở tất nhiên là thân phận hiển hách, nữ phú hào rất có mặt mũi ở xã hội thượng lưu. Có điều lần này gặp phải đám hoàn khố, mà giám đốc Sở lại ở Ngọc Lan, e rằng ngoài tầm với. Hơn nữa giám đốc Sở cũng là một mỹ nữ yểu điệu, lẽ ra phải là đối tượng bảo vệ mới đúng. Trong thời gian ngắn, Chu Hiểu Tuệ chưa đem giám đốc Sở liên hệ với “khắc tinh hoàn khố”.
Thật ra Liễu Tuấn cũng không phải là muốn Tiểu Vũ ra mặt xử lý những chuyện như vậy, nhưng sau khi Chu Hiểu Tuệ báo cáo, Tiểu Vũ hẳn sẽ cầu viện Bàn Đại Hải. Với thế lực của Bàn Đại Hải ở tỉnh D, dù đám hoàn khố này có là loại nào, Bàn Đại Hải hẳn đều có cách giải quyết. Chưa nói có thể làm gì được chúng, ít nhất cũng có thể ngăn cản bọn chúng tiếp tục sinh sự.
Phía bên kia, mặt Ngân Muội thoáng lộ vẻ thất vọng.
Đừng thấy cô luôn cười đùa với Trầm Nhiêu, nhưng tai luôn giương lên chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Chu Hiểu Tuệ và Liễu Tuấn. Người trong đoàn phim cũng mơ hồ nghe nói cha của đạo diễn Chu là quan lớn, rốt cuộc là chức gì thì không rõ lắm. Vừa rồi nghe hai người đối đáp, tựa hồ cha của đạo diễn Chu còn phải dựa vào sự chiếu cố của “chú Liễu”, điều này càng làm kiên định phán đoán của Ngân Muội. Chú Liễu nhất định là một nha nội, nói không chừng là là con cháu thế gia ở thủ đô. Vì thế đạo diễn chu mới thận trọng như thế.
Ngân Muội hoàn toàn không nghĩ tới bản thân chú Liễu có thể là quan lớn.
Thực sự “chú Liễu” còn quá trẻ, đạo diễn Chu có thể là xuất phát từ lễ tiết mới xưng hô như thế. Nếu là bạn bè bình thường, bọn họ có thể luận bối phận ngang hàng.
Máy ngày qua ở Bách Đảo bị mấy tên hoàn khố vô lại quấn lấy, Ngân Muội rất là phiền não. Đoàn phim ở trên địa bàn của người ta, thường không dám quá cứng với đám địa đầu xà này. Cty Phượng Hoàng tuy lớn, nhưng cường long không áp được địa đầu xa, hơn nữa chỗ dựa đằng sau không phải lúc nào cũng có thể đem ra áp chế người ta.
Ngân Muội rất muốn chấm dứt quay ngoại cảnh bên này sớm rời khỏi chỗ thị phi.
Vừa rồi nghe đạo diễn Chu nói tới chuyện này với “chú Liễu”, Ngân Muội mang hi vọng rất lớn, mong dựa vào “chú Liễu” giải quyết phiền toái này cho cô. Không ngờ “chú Liễu” lại lên giọng “nhà quan” đá quả bóng trở lại.
Ngân Muội tất nhiên là thất vọng.
Biến hóa trên mặt Ngân Muội lập tức bị Trầm Nhiêu nhận ra, vừa rồi Liễu Tuấn và Chu Hiểu Tuệ đối đáp, cô cũng mơ hồ nghe thấy một chút, liên đưa tay ra khẽ nhéo hông Liễu bí thư, ý bảo y giúp việc này. Mặc kệ nói thế nào, Ngân Muội cũng là thần tượng của cô giáo Trầm.
Liễu Tuấn mỉm cười khẽ nói:
- Đừng lo.
Chỉ cần Chu Hiểu Tuệ báo cáo việc này với Tiểu Vũ, khẳng định có thể giải quyết, không cần phiền tới đại giá của Liễu bí thư.
Có điều chuyện trên thế giới luôn rất khéo, Liễu bí thư không muốn nhúng tay vào việc nhỏ, nhưng việc nhỏ lại cứ chủ động tìm tới Liễu bí thư, tự giác biến thành “phiền toái lớn”.
- A Ngân Muội thật trùng hợp.
Đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên giọng nói quai quái, nghe không có vẻ gì là bất ngờ mà lại lộ vẻ dâm tà.
Ngân Muội run lên, má trắng bệch cắt không ra máu.
/2140
|