Tiểu Quân đầu bị ấn lên bàn, nhưng tai còn tốt, nghe rõ lời Hồ Hạo Nhiên nói, bất giác toàn thân run lên, biến rằng hôm nay lớn chuyện rồi.
Không nghe thấy Hồ Hạo Nhiên xưng hô với người kia sao?
Thủ trưởng.
Điều này nói rõ, "nam nhân đeo kính" vừa rồi ngồi im không nói kia không phải là người làm ăn, vệ sĩ của nhà giàu không gọi ông chủ là "thủ trưởng".
Hắn là quân nhân tại ngũ, biết rõ thông thường cách xưng hô này chỉ có ở trong quân đội.
Chẳng lẽ Đeo Kính là quan lớn trong bộ đội.
Nếu không sao có thể bó bốn vệ sĩ bảo vệ sát sườn.
Nhưng, hình như quá trẻ tuổi.
Có điều hiện giờ lộn xộn, đầu óc Tiểu Quân không được tỉnh táo lắm, tai nghe thấy Trương Hạo còn rống lên như heo bị chọc tiết, Tiểu Quân quát:
- Trương Hạo, đừng hét nữa...
Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu vừa mới xoay người, còn chưa rời đi, nhà ăn ngoài trời đã hỗn loạn, những người khách khác cũng ùn ùn đổ tới xem náo nhiệt, nhưng sau khi nhìn thấy súng trong tay Hồ Hạo Nhiên, liền lùi lại thật xa, không ngừng chỉ chỏ, nghị luận xôn xao.
Rất nhanh, một giám đốc của khách sạn liền dẫn mấy bảo vệ vội vàng chạy tới, miệng rối rít nói:
- Hiểu lầm hiểu lầm.
Giám đốc tuổi chừng ba mươi mấy, mặt đầy mồ hôi.
- Tiên sinh, đây là chuyện hiểu lầm, xin anh.. á, xin anh thu súng lại ... Tôi là giám đốc khách sạn, chuyện gì cũng thương lượng được mà..
Giám đốc thấy Hồ Hạo Nhiên tay cầm súng, cũng ngẩn ra, rồi thận trọng nói, nhưng bất giác dừng chân ngoài mấy bước, không dám đi tới.
Hồ Hạo Nhiên lấy giấy công tác ra nói:
- Cục cảnh vệ TW! Nơi này có kẻ cầm súng uy hiếp sự an toàn của thủ trưởng, lập tức sơ tán nhân viên, trông chừng những người này, thông báo cho các đồng chí tới xử lý.
Vừa nghe nói tới "cục cảnh vệ TW", tất cả mọi người đều có cảm giác mê muội, Tiểu Quân càng toàn thân run lên, Trương Hạo lúc này cũng ý thức được chuyện bất ổn, mặc trắng bệch.
... .....
Cảnh sát đồn cảnh sát Tân Hải tới khách sạn ngay lập tức, lúc này Trương Hạo, Tiểu Quân và tên Liêu Như Tùng sớm đã bị đưa tới văn phòng của khách sạn, Hồ Hạo Nhiên và Tiểu Mã giám thị nghiêm ngặt động tĩnh của cả ba.
Đồn cảnh sát phái tới một đồn trưởng và bốn cảnh sát.
Đồn trưởng trong điện thoại không làm rõ tình huống, vừa vào cửa đã nói lớn:
- Có chuyện gì đấy?
Hồ Hạo Nhiên liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Thân phận, chứng minh thư.
Đồn trưởng không khỏi tức giận, hỏi ngược lại:
- Anh là ai?
Trương Hạo vừa thấy tên đồn trường, lập tức kêu lên:
- Tạ đồn trưởng, anh tới đúng lúc quá.. Xin anh giải thích với họ, đây là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm...
Thấy dáng vẻ khốn đốn của Trương Hạo, Tạ đồn trưởng cả kinh, nhìn khắp một lượt. Mẹ tôi ơi, Thái Tiểu Quân và Liêu Như Tùng cũng có mặt, mấy tên công tử này hắn quen lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại gặp dáng vẻ này của bọn chúng.
Tạ đồn trưởng cũng từng trải, biết rõ khách sạn này do nhà Trương Hạo mở, ở địa bàn của mình, Trương công tử lại bị người ta bắt mà người của khách sạn không dám cứu. Trong chuyện này có vấn đề. Hơn nữa nghe giọng điệu của Trương Hạo, tựa hồ rất sợ Hồ Hạo Nhiên, không biết hai người này lai lịch ra sao.
- Đồng chí, tôi là đồn trưởng đồn công an Tân Hải, tôi họ Tạ, đây là giấy tờ của tôi.
Tạ đồn trưởng không dám chậm trễ, vội lấy giấy tờ ra đưa cho Hồ Hạo Nhiên.
Hồ Hạo Nhiên mặt lạnh tanh, nhận lấy xem kỹ một lượt rồi trả lại, đưa giấy tờ của mình ra.
- Cục cảnh vệ TW...
Tạ đồn trưởng giật nảy mình, hai chân khép lại.
- Chào Hồ thiếu tá... Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tạ đồn trưởng trả giấy tờ lại cho Hồ Hạo Nhiên, thận trọng hỏi.
Thậ kỳ lạ, có nghe nói tới có lãnh đạo TW nào tới Bách Đảo thị sát đâu? Sao quan quân của cục cảnh vệ TW lại xuất hiện ở đây, lại còn bắt giữ đám Trương Hạo?
Tức thì hắn đâm ra nghi ngờ thân phận của Hồ Hạo Nhiên.
Mặc dù hắn chỉ là cảnh sát cơ sở, cũng hiểu chút ít về đẳng cấp cảnh vệ của quan lớn trong thể chế. Nếu như nói tỉnh D có một vị đại lão nào được tiêu chuẩn cảnh vệ này thì chỉ có Liễu Tuấn.
Vừa nghĩ tới đây Tạ đồn trưởng thấy đầu óc váng vất.
Chẳng lẽ Liễu bí thư tới Bách Đảo.
Sao không có chút tin tức nào?
Bí thư tỉnh ủy tuần thị không thể không có chút động tĩnh nào.
- Tạ đồn trưởng, tên Thái Tiểu Quân này tự xưng là quan quân khu cảnh bị Bách Đảo, sử dụng súng phi pháp, uy hiếp an toàn của thủ trưởng. Chúng tôi phải điều tra rõ ràng.
Hồ Hạo Nhiên chỉ vào Thái Tiểu Quân mặt đầy dầu mỡ nói.
- Xin lỗi xin lỗi thủ trưởng... Đây đúng là hiểu lầm.. Tôi không định dùng súng, thật đó, hiểu lầm thôi mà...
Thái Tiểu Quân biết rõ chuyện hôm nay quá lớn, ứng phó thiếu cẩn thận một chút thôi là thành chuyện tày trời, đành hạ mình cầu khẩn.
Hồ Hạo Nhiên không để ý tới hắn:
- Tạ đồn trưởng, mời anh thông báo cho lãnh đạo khu cảnh bị tới đây.
.... ....
Thái Thế Lâm tư lệnh khu cảnh bị tới khách sạn thì gặp phải Trương Vạn Trung từ tên xe xuống, Trương Vạn Trung cũng được tin tin vội vàng từ thành phố chạy tới.
Thái Thế Lâm và Trương Vạn Trung là bạn bè lâu năm, nếu không hai tên công tử hai nhà cũng không thân nhau như vậy.
Hai người nhìn nhau một cái, đều không nói gì, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Ông chủ...
Giám đốc vẫn thấp thỏm ở đại sảnh vội vàng tới nghênh đón.
- Khốn kiếp.
Tính khí của Trương Vạn Trung không ôn hòa lắm, chửi ngay.
Viên giám đốc toàn thân run lên, cáu đầu liên tục.
Trương Vạn Trung chẳng có thời gian nói nhiều với hắn, liền để Thái Thế Lâm đi trước, dưới sự chỉ dẫn của giám đốc, vội vàng tới văn phòng.
Thấy cha, Trương Hạo và Thái Tiểu Quân vốn gục đầu ngồi trên ghế sô pha tức thì mông như gắn lò so nhảy dựng dậy. Trương Hạo gọi một tiếng "ba", Thái Tiểu Quân thì bị ánh mắt phẫn nộ của Thái Thế Lâm làm chột dạ cúi đầu xuống.
Thái Thế Lâm quân phục chỉnh tề, Hồ Hạo Nhiên đi tới kính lễ.
- Chào thủ trưởng.
- Xin chào.
Thái Thế Lâm đưa tay đám lễ.
- Xin hỏi...
Hồ Hạo Nhiên liền đưa giấy chứng nhận của mình ra.
- Đồng chí thiếu tá! Xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Thái Thế Lâm cố trấn áp sự bất an, bình tĩnh hỏi.
Hồ Hạo Nhiên đáp đơn giản:
- Đồng chí tư lệnh viên, tên Thái Tiểu Quân này dùng súng phi pháp, uy hiếp tới sự an toàn của thủ trưởng, chúng tôi phải điều tra rõ ràng.
- Ba, đúng là hiểu lầm, con không.. Không định dùng súng.
Thái Tiểu Quaan cuống cuồng giải thích.
- Im mồm đi.
Thái Thế Lâm rống lên, nếu chẳng phải ngại chỗ này đông người sớm tới tát cho hắn một cái rồi.
... ....
- Lãnh đạo..
Trương Vạn Trung nói vào điện thoại, giọng rất là cung kính.
Đã tới buổi tối, tất cả những chuyện xảy ra trong khách sạn tuy bảo mật, nhưng đã được truyền đi với tốc độ cực nhanh trong quan viên cấp tỉnh.
- Vạn Trung, chuyện này là sao? Vào thời khắc quan trọng thế này lại gây chuyện, đúng là làm càn.
Bên kia truyền tới một giọng nói già nua, ngữ khí rất là khó chịu.
Trong lòng Trương Vạn Trung cũng rất khó chịu, ông ta không phải không biết thằng con mình khốn kiếp, nhưng không quản nổi. Hơn nữa Trương Vạn Trung cho dù có không chỉ một nữ nhân, nhưng chỉ có một đứa con trai, hai đứa con gái. Nhưng Trương Vạn Trung là loại rất truyền thống, cho rằng con gái cuối cùng thành con người ta, chỉ có con trai mới có thể duy trì hương hỏa nhà họ Trương, cho nên không khỏi chiều chuộng hắn hơn, thường ngày mặc cho hắn làm càn. Trước kia không phải là không có rắc rối, nhưng không lớn.
Chống không nổi tiền của ông ta mà.
Chỉ cần vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không cần lo lắng.
Nhưng lần này thật quá xui xẻo, không ngờ gặp phải Liễu Tuấn thường phục vi hành.
Chết nữa là còn cùng con trai Thái Thế Lâm đi cùng nhau, thằng khốn kiếp kia còn dám rút súng.
Nghe nói Liễu Tuấn khi ở tỉnh A thích "vi hành", không ngờ tới tỉnh D vẫn tác phong đó, lại bị thằng con bảo bối của mình đụng vào, số đúng là không đen hơn được.
- Vâng thưa lãnh đạo, đều trách tôi không giáo dục tốt con cái...
Trương Vạn Trung rối rít nói, một lúc sau thăm dò:
- Lãnh đạo, chuyện này sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?
Giọng già nua kia lạnh lùng nói:
- Đừng quá xem thường, Liễu Tuấn không dễ lừa gạt đâu. Hiện giờ y không để ý chút chuyện của cậu. Nếu y ra tay thì cậu nếm đù! Thằng con của cậu, hừ!
- Vâng, vâng. Đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ giáo huấn tốt thằng nhãi không ra gì đó. Lãnh đạo, hay là tôi nên chút ý một chút, để lại chút gì đó.
Trương Vạn Trung thận trọng hỏi.
- Đương nhiên là phải để lại một chút, cậu định khoét sạch đấy hả? Làm thế không ai nói đỡ được cho cậu đâu.
Giọng già nua càng tỏ ra khó chịu.
- Vâng vâng, tôi hiểu rồi... Vậy lãnh đạo, chuyện hôm nay phải làm sao?
Điện thoại phía bên kia im lặng một lúc mới nói:
- Nghe nói chuyện hôn nay con của Thái Thế Lâm cũng có mặt?
- Đúng, là hắn rút súng.
- Thằng khốn kiếp không biết trời cao đất dầy.
Trương Vạn Trung toát mồ hôi lạnh.
Vô duyên vô cớ rút súng uy hiếp quần chúng bình thường đã là tội danh rất nghiêm trọng rồi, càng không nói tới thành viên cục chính trị. May là chưa rút súng ra đã bị khống chế, nếu không không có cách nào vãn hồi.
Một lúc sau, giọng già nua lại nói:
- Thôi vậy, chuyện này cậu đừng xen vào, để cho Thái Thế Lâm tự giải quyết đi.
- Vâng vâng..
Trương Vạn Trung rối rít vâng dạ.
Không nghe thấy Hồ Hạo Nhiên xưng hô với người kia sao?
Thủ trưởng.
Điều này nói rõ, "nam nhân đeo kính" vừa rồi ngồi im không nói kia không phải là người làm ăn, vệ sĩ của nhà giàu không gọi ông chủ là "thủ trưởng".
Hắn là quân nhân tại ngũ, biết rõ thông thường cách xưng hô này chỉ có ở trong quân đội.
Chẳng lẽ Đeo Kính là quan lớn trong bộ đội.
Nếu không sao có thể bó bốn vệ sĩ bảo vệ sát sườn.
Nhưng, hình như quá trẻ tuổi.
Có điều hiện giờ lộn xộn, đầu óc Tiểu Quân không được tỉnh táo lắm, tai nghe thấy Trương Hạo còn rống lên như heo bị chọc tiết, Tiểu Quân quát:
- Trương Hạo, đừng hét nữa...
Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu vừa mới xoay người, còn chưa rời đi, nhà ăn ngoài trời đã hỗn loạn, những người khách khác cũng ùn ùn đổ tới xem náo nhiệt, nhưng sau khi nhìn thấy súng trong tay Hồ Hạo Nhiên, liền lùi lại thật xa, không ngừng chỉ chỏ, nghị luận xôn xao.
Rất nhanh, một giám đốc của khách sạn liền dẫn mấy bảo vệ vội vàng chạy tới, miệng rối rít nói:
- Hiểu lầm hiểu lầm.
Giám đốc tuổi chừng ba mươi mấy, mặt đầy mồ hôi.
- Tiên sinh, đây là chuyện hiểu lầm, xin anh.. á, xin anh thu súng lại ... Tôi là giám đốc khách sạn, chuyện gì cũng thương lượng được mà..
Giám đốc thấy Hồ Hạo Nhiên tay cầm súng, cũng ngẩn ra, rồi thận trọng nói, nhưng bất giác dừng chân ngoài mấy bước, không dám đi tới.
Hồ Hạo Nhiên lấy giấy công tác ra nói:
- Cục cảnh vệ TW! Nơi này có kẻ cầm súng uy hiếp sự an toàn của thủ trưởng, lập tức sơ tán nhân viên, trông chừng những người này, thông báo cho các đồng chí tới xử lý.
Vừa nghe nói tới "cục cảnh vệ TW", tất cả mọi người đều có cảm giác mê muội, Tiểu Quân càng toàn thân run lên, Trương Hạo lúc này cũng ý thức được chuyện bất ổn, mặc trắng bệch.
... .....
Cảnh sát đồn cảnh sát Tân Hải tới khách sạn ngay lập tức, lúc này Trương Hạo, Tiểu Quân và tên Liêu Như Tùng sớm đã bị đưa tới văn phòng của khách sạn, Hồ Hạo Nhiên và Tiểu Mã giám thị nghiêm ngặt động tĩnh của cả ba.
Đồn cảnh sát phái tới một đồn trưởng và bốn cảnh sát.
Đồn trưởng trong điện thoại không làm rõ tình huống, vừa vào cửa đã nói lớn:
- Có chuyện gì đấy?
Hồ Hạo Nhiên liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Thân phận, chứng minh thư.
Đồn trưởng không khỏi tức giận, hỏi ngược lại:
- Anh là ai?
Trương Hạo vừa thấy tên đồn trường, lập tức kêu lên:
- Tạ đồn trưởng, anh tới đúng lúc quá.. Xin anh giải thích với họ, đây là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm...
Thấy dáng vẻ khốn đốn của Trương Hạo, Tạ đồn trưởng cả kinh, nhìn khắp một lượt. Mẹ tôi ơi, Thái Tiểu Quân và Liêu Như Tùng cũng có mặt, mấy tên công tử này hắn quen lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại gặp dáng vẻ này của bọn chúng.
Tạ đồn trưởng cũng từng trải, biết rõ khách sạn này do nhà Trương Hạo mở, ở địa bàn của mình, Trương công tử lại bị người ta bắt mà người của khách sạn không dám cứu. Trong chuyện này có vấn đề. Hơn nữa nghe giọng điệu của Trương Hạo, tựa hồ rất sợ Hồ Hạo Nhiên, không biết hai người này lai lịch ra sao.
- Đồng chí, tôi là đồn trưởng đồn công an Tân Hải, tôi họ Tạ, đây là giấy tờ của tôi.
Tạ đồn trưởng không dám chậm trễ, vội lấy giấy tờ ra đưa cho Hồ Hạo Nhiên.
Hồ Hạo Nhiên mặt lạnh tanh, nhận lấy xem kỹ một lượt rồi trả lại, đưa giấy tờ của mình ra.
- Cục cảnh vệ TW...
Tạ đồn trưởng giật nảy mình, hai chân khép lại.
- Chào Hồ thiếu tá... Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tạ đồn trưởng trả giấy tờ lại cho Hồ Hạo Nhiên, thận trọng hỏi.
Thậ kỳ lạ, có nghe nói tới có lãnh đạo TW nào tới Bách Đảo thị sát đâu? Sao quan quân của cục cảnh vệ TW lại xuất hiện ở đây, lại còn bắt giữ đám Trương Hạo?
Tức thì hắn đâm ra nghi ngờ thân phận của Hồ Hạo Nhiên.
Mặc dù hắn chỉ là cảnh sát cơ sở, cũng hiểu chút ít về đẳng cấp cảnh vệ của quan lớn trong thể chế. Nếu như nói tỉnh D có một vị đại lão nào được tiêu chuẩn cảnh vệ này thì chỉ có Liễu Tuấn.
Vừa nghĩ tới đây Tạ đồn trưởng thấy đầu óc váng vất.
Chẳng lẽ Liễu bí thư tới Bách Đảo.
Sao không có chút tin tức nào?
Bí thư tỉnh ủy tuần thị không thể không có chút động tĩnh nào.
- Tạ đồn trưởng, tên Thái Tiểu Quân này tự xưng là quan quân khu cảnh bị Bách Đảo, sử dụng súng phi pháp, uy hiếp an toàn của thủ trưởng. Chúng tôi phải điều tra rõ ràng.
Hồ Hạo Nhiên chỉ vào Thái Tiểu Quân mặt đầy dầu mỡ nói.
- Xin lỗi xin lỗi thủ trưởng... Đây đúng là hiểu lầm.. Tôi không định dùng súng, thật đó, hiểu lầm thôi mà...
Thái Tiểu Quân biết rõ chuyện hôm nay quá lớn, ứng phó thiếu cẩn thận một chút thôi là thành chuyện tày trời, đành hạ mình cầu khẩn.
Hồ Hạo Nhiên không để ý tới hắn:
- Tạ đồn trưởng, mời anh thông báo cho lãnh đạo khu cảnh bị tới đây.
.... ....
Thái Thế Lâm tư lệnh khu cảnh bị tới khách sạn thì gặp phải Trương Vạn Trung từ tên xe xuống, Trương Vạn Trung cũng được tin tin vội vàng từ thành phố chạy tới.
Thái Thế Lâm và Trương Vạn Trung là bạn bè lâu năm, nếu không hai tên công tử hai nhà cũng không thân nhau như vậy.
Hai người nhìn nhau một cái, đều không nói gì, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Ông chủ...
Giám đốc vẫn thấp thỏm ở đại sảnh vội vàng tới nghênh đón.
- Khốn kiếp.
Tính khí của Trương Vạn Trung không ôn hòa lắm, chửi ngay.
Viên giám đốc toàn thân run lên, cáu đầu liên tục.
Trương Vạn Trung chẳng có thời gian nói nhiều với hắn, liền để Thái Thế Lâm đi trước, dưới sự chỉ dẫn của giám đốc, vội vàng tới văn phòng.
Thấy cha, Trương Hạo và Thái Tiểu Quân vốn gục đầu ngồi trên ghế sô pha tức thì mông như gắn lò so nhảy dựng dậy. Trương Hạo gọi một tiếng "ba", Thái Tiểu Quân thì bị ánh mắt phẫn nộ của Thái Thế Lâm làm chột dạ cúi đầu xuống.
Thái Thế Lâm quân phục chỉnh tề, Hồ Hạo Nhiên đi tới kính lễ.
- Chào thủ trưởng.
- Xin chào.
Thái Thế Lâm đưa tay đám lễ.
- Xin hỏi...
Hồ Hạo Nhiên liền đưa giấy chứng nhận của mình ra.
- Đồng chí thiếu tá! Xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Thái Thế Lâm cố trấn áp sự bất an, bình tĩnh hỏi.
Hồ Hạo Nhiên đáp đơn giản:
- Đồng chí tư lệnh viên, tên Thái Tiểu Quân này dùng súng phi pháp, uy hiếp tới sự an toàn của thủ trưởng, chúng tôi phải điều tra rõ ràng.
- Ba, đúng là hiểu lầm, con không.. Không định dùng súng.
Thái Tiểu Quaan cuống cuồng giải thích.
- Im mồm đi.
Thái Thế Lâm rống lên, nếu chẳng phải ngại chỗ này đông người sớm tới tát cho hắn một cái rồi.
... ....
- Lãnh đạo..
Trương Vạn Trung nói vào điện thoại, giọng rất là cung kính.
Đã tới buổi tối, tất cả những chuyện xảy ra trong khách sạn tuy bảo mật, nhưng đã được truyền đi với tốc độ cực nhanh trong quan viên cấp tỉnh.
- Vạn Trung, chuyện này là sao? Vào thời khắc quan trọng thế này lại gây chuyện, đúng là làm càn.
Bên kia truyền tới một giọng nói già nua, ngữ khí rất là khó chịu.
Trong lòng Trương Vạn Trung cũng rất khó chịu, ông ta không phải không biết thằng con mình khốn kiếp, nhưng không quản nổi. Hơn nữa Trương Vạn Trung cho dù có không chỉ một nữ nhân, nhưng chỉ có một đứa con trai, hai đứa con gái. Nhưng Trương Vạn Trung là loại rất truyền thống, cho rằng con gái cuối cùng thành con người ta, chỉ có con trai mới có thể duy trì hương hỏa nhà họ Trương, cho nên không khỏi chiều chuộng hắn hơn, thường ngày mặc cho hắn làm càn. Trước kia không phải là không có rắc rối, nhưng không lớn.
Chống không nổi tiền của ông ta mà.
Chỉ cần vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không cần lo lắng.
Nhưng lần này thật quá xui xẻo, không ngờ gặp phải Liễu Tuấn thường phục vi hành.
Chết nữa là còn cùng con trai Thái Thế Lâm đi cùng nhau, thằng khốn kiếp kia còn dám rút súng.
Nghe nói Liễu Tuấn khi ở tỉnh A thích "vi hành", không ngờ tới tỉnh D vẫn tác phong đó, lại bị thằng con bảo bối của mình đụng vào, số đúng là không đen hơn được.
- Vâng thưa lãnh đạo, đều trách tôi không giáo dục tốt con cái...
Trương Vạn Trung rối rít nói, một lúc sau thăm dò:
- Lãnh đạo, chuyện này sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?
Giọng già nua kia lạnh lùng nói:
- Đừng quá xem thường, Liễu Tuấn không dễ lừa gạt đâu. Hiện giờ y không để ý chút chuyện của cậu. Nếu y ra tay thì cậu nếm đù! Thằng con của cậu, hừ!
- Vâng, vâng. Đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ giáo huấn tốt thằng nhãi không ra gì đó. Lãnh đạo, hay là tôi nên chút ý một chút, để lại chút gì đó.
Trương Vạn Trung thận trọng hỏi.
- Đương nhiên là phải để lại một chút, cậu định khoét sạch đấy hả? Làm thế không ai nói đỡ được cho cậu đâu.
Giọng già nua càng tỏ ra khó chịu.
- Vâng vâng, tôi hiểu rồi... Vậy lãnh đạo, chuyện hôm nay phải làm sao?
Điện thoại phía bên kia im lặng một lúc mới nói:
- Nghe nói chuyện hôn nay con của Thái Thế Lâm cũng có mặt?
- Đúng, là hắn rút súng.
- Thằng khốn kiếp không biết trời cao đất dầy.
Trương Vạn Trung toát mồ hôi lạnh.
Vô duyên vô cớ rút súng uy hiếp quần chúng bình thường đã là tội danh rất nghiêm trọng rồi, càng không nói tới thành viên cục chính trị. May là chưa rút súng ra đã bị khống chế, nếu không không có cách nào vãn hồi.
Một lúc sau, giọng già nua lại nói:
- Thôi vậy, chuyện này cậu đừng xen vào, để cho Thái Thế Lâm tự giải quyết đi.
- Vâng vâng..
Trương Vạn Trung rối rít vâng dạ.
/2140
|