Có tới khách sạn Thu Thủy tham dự cuộc tụ hội này không, Cung Chiêu Lễ suy nghĩ rất lâu.
Lời mời do Liễu Tuấn phát ra.
Liễu Tuấn nói rõ, bí thư Khâu Tình Xuyên, tỉnh trưởng Cao Trường Hoành đều tham gia. Liễu bí thư hi vọng mọi người cùng tụ hội, thảo luận một số vấn đề kinh tế.
Nếu như chỉ là Liễu Tuấn thôi thì hắn không cần phải suy nghĩ, về tình về lý hắn đều không thể từ chối. Liễu Tuấn là cấp trên trực tiếp của hắn, là cấp dưới, quyết không thể vì phe cánh bất đồng mà từ chối được.
Đương nhiên bề ngoài là lời mời tư nhân.
Có điều dưới chính thể hiện nay, ai phân biệt được rò là lời mời tư nhân hay triệu tập công vụ.
Nhưng Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành cũng tới, đầu óc Cung Chiêu Lễ chao đảo. Thân phận hai người đó hắn hiểu rõ, nếu như thêm vào hắn thì thành bốn cán bộ cao cấp của bốn tập đoàn chính trị khác nhau.
Thế mà lại là cuộc hẹn tư nhân.
Nếu như là an bài công vụ cũng được.
Quan trọng là thân phận của Cung Chiêu Lễ khác biệt với ba vị kia, không phải là vấn đề chức vụ, mà là vấn đề địa vị trong hệ phái. Ca ba người kia đều là lãnh tụ thế hệ mới của hệ phái, bọn họ ăn cơm cùng nhau cũng được, trò chuyện cũng được, giải trí cũng được, đều không khiến đại lão hệ phái có hiểu lầm gì. Nhiều lắm là tín hiệu các tập đoàn lớn tăng cường liên lạc, không hoài nghi phẩm đức của bọn họ.
Cung Chiêu Lễ không có thân phận "miễn dịch" đó.
Năm ngoái không được toại nguyện lên tới cương vị lãnh đạo cấp chính bộ đã làm Cung Chiêu Lễ rất buồn bực rồi, đồng thời càng sinh ra cẩn thận, sợ đi sai một bước, không còn ngày ngóc đầu lên nữa.
Hiện giờ Liễu Tuấn lại ném một khó khăn như thế trước mặt hắn.
Cung Chiêu Lễ không khỏi căm hận.
Liễu nha nội đúng là không chịu yên phận.
Hình như cả sĩ đồ của Liễu Tuấn đều ở trong trạng thái "chinh chiến" không ngừng. Có lẽ đó là thủ pháp chính trị của Liễu Tuấn, không có đối thủ được yên thân, luôn phải ứng phó không hết với cá khó khăn. Lâ ngày không khỏi xảy ra sai lầm, tới khi đó cơ hội có rồi. Ít nhất cũng có thể trói chân trói tay đối thủ, tiêu hao tinh lực của đối thủ, tự nhiên công kích với Liễu Tuấn giảm đi.
Binh thư chẳng nói tấn công là cách phòng thủ tốt nhất sao?
Kỳ thực hắn do dự không phải là có nên đi tham dự tụ hội này hay không.
Không đi mà được à?
Hắn do dự là có nên báo cáo trước với lãnh đạo chuyện này không?
Lãnh đạo của hắn là Cù Hạo Cẩm.
Mới đầu, hắn không phải là cấp dưới trực tiếp của Cù Hạo Cẩm, bắt đầu tiếp xúc khi Cù Hạo Cẩm làm bí thư tỉnh ủy tỉnh D. Hai người ở cùng một hệ phái, phương hướng chung là nhất trí. Thông qua công tác, Cung Chiêu Lễ rất khâm phục Cù Hạo Cẩm, tự nhiên chủ động ngả theo. Năm ngoái Kính Thu Nhân nghỉ hưu, Cù Hạo Cẩm dần thay thế tiếp nhận trọng trách lớn điều hòa hành động nhất trí của hệ phái.
Nói cách khác, vai trò của Cù Hạo Cẩm trong hệ phái giống như Nghiêm Ngọc Thành ở Nghiêm Liễu hệ. Đương nhiên, ở phương diện sức hiệu triệu tạm thời không bằng.
Thấy sắp tới thời gian hẹn, Cung Chiêu Lễ cuối cùng quyết định báo cáo với Cù Hạo Cẩm.
Bất kể thế nào cáo cáo trước và sau có khác biệt rất lớn.
Cù Hạo Cẩm nghe thấy tình hình này có chút bất ngờ, đáng lý Liễu Tuấn không nên làm thế, chẳng phải cố ý gây khó cho Cung Chiêu Lễ sao? Thân là bí thư tỉnh ủy cần gì phải "thử thách" cấp dưới như thế.
Đây không phải là công tác, mà là chuyện tư.
Theo cách nhìn của người bình thường, Liễu Tuấn vội kéo Cung Chiêu Lễ vào tròng.
Mặc dù nói thế khó nghe, nhưng đúng là thế, y giăng bẫy cả rồi, chỉ đợi người khác chui vào.
Theo hiểu biết của Cù Hạo Cẩm về y, Liễu Tuấn đấu tranh cũng "đường hoàng chính đại", ví dụ như giao lưu bồi dưỡng cán bộ, đường đường chính chính, cho dù không biết bao kẻ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài không thể nói gì.
Đó là quyền lực của bí thư tỉnh ủy.
- Y có nói thương lượng chuyện gì không?
Cù Hạo Cẩm hỏi.
- Liễu bí thư nói, chủ yếu là thương thảo cách ứng phó với biến hóa của thị trường quốc tế.
Cung Chiêu Lễ đem nguyên văn truyền đạt lại cho Cù Hạo Cẩm.
- Ừ, chuyện này đúng là nên thương thảo một chút, đó là quyết định của cục chính trị. Giang Khẩu là thành phố thị trường hàng hóa hoàn thiện nhất, hòa nhập với thế giới sâu nhất. Phải ứng phó ra sao đúng là rất quan trọng, cậu không thể lơ là. Chuyện này ứng phó tốt, với quốc gia, với Giang Khẩu, với cả cậu đều có lợi.
Cù Hạo Cẩm đưa ra câu trả lời.
Cung Chiêu Lễ thầm thở phào, vội cung kính vâng dạ, rồi đi ra khỏi phòng, sai thư ký chuẩn bị xe. Lên xe, hắn mới ngẫm lại ý tứ của Cù Hạo Cẩm, không khỏi cả kinh.
Như thế xem ra lãnh đạo đồng ý với sách lược "quốc chiến" của Liễu Tuấn.
Hắn đã đọc ra quyết định của cục chính trị rồi, qua mấy tháng thám thỉnh, cũng hiểu rõ tình hình trên cuộc họp cục chính trị. Có thể nói hiện giờ phương châm kinh tế nhà nước áp dụng, một bộ phận lớn bắt nguồn từ Liễu Tuấn.
Bề ngoái thì các tỉnh thành đều hết sức ủng hộ chỉ thị của cục chính trị và quốc vụ viện, thực tế bên trong không thể không có ý kiến khác.
Bản thân Cung Chiêu Lễ cũng nửa tin nửa ngờ.
Hắn không phải là dân ngoài nghề, xét thục tế mô hình kinh tế mở của Giang Khẩu, Cung Chiêu Lễ theo dõi sát sao thay đổi của thị trưởng quốc tế. Căn cứ vào biểu hiện của thị trường Âu Mỹ mấy năm qua mà xét, đúng là có hiện trượng bong bóng kinh tế nghiêm trọng, dưới bế ngoài lung linh của "kinh tế địa ốc" phù phiếm, ẩn chứa nguy cơ sâu sắc. Nhưng cái nguy cơ này có bùng phát thật hay không, hay có bùng phát trong thời gian ngắn hay không, Cung Chiêu Lễ không dám khẳng định, chỉ cảm thấy rằng khả năng sẽ xảy ra. Thực lực kinh tế các quốc gia Âu Mỹ là rất mạnh, thị trường hoàn thiện, kinh nghiệm chính phủ về kinh tế rất phong phú, trong suy nghĩ của hắn, dù có nguy cơ thị trường, quốc gia Ây Mỹ tuyệt đối không khoanh tay ngồi nhìn.
Mà Liễu Tuấn, hay nói cách khác là Quốc vụ viện lại đánh cược quốc nguy cơ này ắt bùng phát, thậm chí có thể nói đây là đánh bạc.
Lấy một sự kiện chưa xảy ra làm sơ sở chính sách của cả quốc gia.
Thắng, tất nhiên làm uy danh Liễu Tuấn tăng vọt, khẳng định được địa vị trong đảng; chẳng may đoán sai, hay nói cách khác ứng phó sai, tạo thành tổn thất và bị động lớn hơn, Liễu Tuấn sẽ rất rắc rối, thậm chí cả Nghiêm Liễu hệ đều gặp rắc rối.
Mỗi lần nghĩ tới đó, Cung Chiêu Lễ không khỏi bội phục dũng cảm và khí phách của Liễu Tuấn.
Khí phách dũng cảm hướng về phá trước đo, có lẽ chínhlà sự khác biệt của Liễu Tuấn với các quan viên cùng cấp bậc. Vốn tinh thần này chỉ thích hợp với chính trị tầng thấp nhất. Nếu Liễu Tuấn chỉ là một bí thư huyện ủy thì tinh thần này cùng với sự chiếu cố của Nghiêm Liễu hệ, sẽ thành rất tốt, có thể giúp y mau chóng vươn lên, thực tế trong mười năm trước. Chính vì thao tác chính xác mà Liễu Tuấn có địa vị hôm nay. Nhưng giờ đã là lãnh đạo quốc gia mà tính cách không đổi, tựa hồ hơi quá. Thiếu sự vững vàng của người nắm quyền.
Hiện giờ xem ra cũng chưa chắc.
Ít nhất thì Cù Hạo Cẩm ủng hộ Liễu Tuấn.
Các cự đầu khác có hoàn toàn tán đồng với Liễu Tuấn hay không thì hắn không biết. Nhưng từ quyết định của cục chính trị ít nhất tán đồng chiếm đa số.
Có lẽ trong chuyện này có kết quả vận động của hệ phái, dù là thế, ý kiến của Nghiêm Liễu hệ vẫn chiếm thượng phong.
Những chuyện này sau khi vận hành cao tốc trong đầu Cung Chiêu Lễ, cuối cùng hắn cũng có quyết định.
Nếu lãnh đạo cũng đã tán đồng, vậy phải nghiêm túc đối đãi, không thể xem nhẹ, càng không thể đối phó qua loa.
Xác định được thái độ rồi, Cung Chiêu Lễ liền bình tĩnh lại, mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Với quan viên cấp bậc bọn họ, chỉ cần xác định được phương hướng chung, chấp hành ra sao không phải là vấn đề.
Khách sạn Thu Thủy không xa lắm, dù giữa hai kỳ đại hội, trậ tự giao thông thủ đô được cải thiện lớn, xe đi rất nhanh, không bao lâu tới cửa khách sạn.
Cung Chiêu Lễ vừa mới xuống xe, Chu Lương Thần lập tức đi tới, mỉm cười chào hỏi.
Cung Chiêu Lễ mỉm cười bắt tay.
Chu Lương Thần bất ngờ thành thư ký cho Liễu Tuấn, làm quan trường tỉnh D khối người lồi mắt, liền tra cặn cẽ tổ tông mười tám đời chu lương Thần, tất nhiên không được ìch gì. Mười tám đời nhà họ Chu và nhà họ Lương chẳng thấy nhau, mọi người liền từ vợ hắn và các mối quan hệ xã hội khác điều tra. Cuối cùng tìm ra được chỗ dựa lý luận, nghe nói con trai thứ ba của cậu hai của vợ Chu Lương Thần công tác ở Ngọc Lan, công tác ở ban ngành nào thì không biết, hẳn là thường xuyên tiếp xúc với Liễu bí thư.
Cung Chiêu Lễ không để ý tới thứ tìm cội rễ vớ vẩn đố.
Tiếp đó Chu Lương Thần dẫn hắn tới thẳng đỉnh của khách sạn Thu Thủy, chậm rãi đi trên đại sảnh trải thảm vàng.
Lời mời do Liễu Tuấn phát ra.
Liễu Tuấn nói rõ, bí thư Khâu Tình Xuyên, tỉnh trưởng Cao Trường Hoành đều tham gia. Liễu bí thư hi vọng mọi người cùng tụ hội, thảo luận một số vấn đề kinh tế.
Nếu như chỉ là Liễu Tuấn thôi thì hắn không cần phải suy nghĩ, về tình về lý hắn đều không thể từ chối. Liễu Tuấn là cấp trên trực tiếp của hắn, là cấp dưới, quyết không thể vì phe cánh bất đồng mà từ chối được.
Đương nhiên bề ngoài là lời mời tư nhân.
Có điều dưới chính thể hiện nay, ai phân biệt được rò là lời mời tư nhân hay triệu tập công vụ.
Nhưng Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành cũng tới, đầu óc Cung Chiêu Lễ chao đảo. Thân phận hai người đó hắn hiểu rõ, nếu như thêm vào hắn thì thành bốn cán bộ cao cấp của bốn tập đoàn chính trị khác nhau.
Thế mà lại là cuộc hẹn tư nhân.
Nếu như là an bài công vụ cũng được.
Quan trọng là thân phận của Cung Chiêu Lễ khác biệt với ba vị kia, không phải là vấn đề chức vụ, mà là vấn đề địa vị trong hệ phái. Ca ba người kia đều là lãnh tụ thế hệ mới của hệ phái, bọn họ ăn cơm cùng nhau cũng được, trò chuyện cũng được, giải trí cũng được, đều không khiến đại lão hệ phái có hiểu lầm gì. Nhiều lắm là tín hiệu các tập đoàn lớn tăng cường liên lạc, không hoài nghi phẩm đức của bọn họ.
Cung Chiêu Lễ không có thân phận "miễn dịch" đó.
Năm ngoái không được toại nguyện lên tới cương vị lãnh đạo cấp chính bộ đã làm Cung Chiêu Lễ rất buồn bực rồi, đồng thời càng sinh ra cẩn thận, sợ đi sai một bước, không còn ngày ngóc đầu lên nữa.
Hiện giờ Liễu Tuấn lại ném một khó khăn như thế trước mặt hắn.
Cung Chiêu Lễ không khỏi căm hận.
Liễu nha nội đúng là không chịu yên phận.
Hình như cả sĩ đồ của Liễu Tuấn đều ở trong trạng thái "chinh chiến" không ngừng. Có lẽ đó là thủ pháp chính trị của Liễu Tuấn, không có đối thủ được yên thân, luôn phải ứng phó không hết với cá khó khăn. Lâ ngày không khỏi xảy ra sai lầm, tới khi đó cơ hội có rồi. Ít nhất cũng có thể trói chân trói tay đối thủ, tiêu hao tinh lực của đối thủ, tự nhiên công kích với Liễu Tuấn giảm đi.
Binh thư chẳng nói tấn công là cách phòng thủ tốt nhất sao?
Kỳ thực hắn do dự không phải là có nên đi tham dự tụ hội này hay không.
Không đi mà được à?
Hắn do dự là có nên báo cáo trước với lãnh đạo chuyện này không?
Lãnh đạo của hắn là Cù Hạo Cẩm.
Mới đầu, hắn không phải là cấp dưới trực tiếp của Cù Hạo Cẩm, bắt đầu tiếp xúc khi Cù Hạo Cẩm làm bí thư tỉnh ủy tỉnh D. Hai người ở cùng một hệ phái, phương hướng chung là nhất trí. Thông qua công tác, Cung Chiêu Lễ rất khâm phục Cù Hạo Cẩm, tự nhiên chủ động ngả theo. Năm ngoái Kính Thu Nhân nghỉ hưu, Cù Hạo Cẩm dần thay thế tiếp nhận trọng trách lớn điều hòa hành động nhất trí của hệ phái.
Nói cách khác, vai trò của Cù Hạo Cẩm trong hệ phái giống như Nghiêm Ngọc Thành ở Nghiêm Liễu hệ. Đương nhiên, ở phương diện sức hiệu triệu tạm thời không bằng.
Thấy sắp tới thời gian hẹn, Cung Chiêu Lễ cuối cùng quyết định báo cáo với Cù Hạo Cẩm.
Bất kể thế nào cáo cáo trước và sau có khác biệt rất lớn.
Cù Hạo Cẩm nghe thấy tình hình này có chút bất ngờ, đáng lý Liễu Tuấn không nên làm thế, chẳng phải cố ý gây khó cho Cung Chiêu Lễ sao? Thân là bí thư tỉnh ủy cần gì phải "thử thách" cấp dưới như thế.
Đây không phải là công tác, mà là chuyện tư.
Theo cách nhìn của người bình thường, Liễu Tuấn vội kéo Cung Chiêu Lễ vào tròng.
Mặc dù nói thế khó nghe, nhưng đúng là thế, y giăng bẫy cả rồi, chỉ đợi người khác chui vào.
Theo hiểu biết của Cù Hạo Cẩm về y, Liễu Tuấn đấu tranh cũng "đường hoàng chính đại", ví dụ như giao lưu bồi dưỡng cán bộ, đường đường chính chính, cho dù không biết bao kẻ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài không thể nói gì.
Đó là quyền lực của bí thư tỉnh ủy.
- Y có nói thương lượng chuyện gì không?
Cù Hạo Cẩm hỏi.
- Liễu bí thư nói, chủ yếu là thương thảo cách ứng phó với biến hóa của thị trường quốc tế.
Cung Chiêu Lễ đem nguyên văn truyền đạt lại cho Cù Hạo Cẩm.
- Ừ, chuyện này đúng là nên thương thảo một chút, đó là quyết định của cục chính trị. Giang Khẩu là thành phố thị trường hàng hóa hoàn thiện nhất, hòa nhập với thế giới sâu nhất. Phải ứng phó ra sao đúng là rất quan trọng, cậu không thể lơ là. Chuyện này ứng phó tốt, với quốc gia, với Giang Khẩu, với cả cậu đều có lợi.
Cù Hạo Cẩm đưa ra câu trả lời.
Cung Chiêu Lễ thầm thở phào, vội cung kính vâng dạ, rồi đi ra khỏi phòng, sai thư ký chuẩn bị xe. Lên xe, hắn mới ngẫm lại ý tứ của Cù Hạo Cẩm, không khỏi cả kinh.
Như thế xem ra lãnh đạo đồng ý với sách lược "quốc chiến" của Liễu Tuấn.
Hắn đã đọc ra quyết định của cục chính trị rồi, qua mấy tháng thám thỉnh, cũng hiểu rõ tình hình trên cuộc họp cục chính trị. Có thể nói hiện giờ phương châm kinh tế nhà nước áp dụng, một bộ phận lớn bắt nguồn từ Liễu Tuấn.
Bề ngoái thì các tỉnh thành đều hết sức ủng hộ chỉ thị của cục chính trị và quốc vụ viện, thực tế bên trong không thể không có ý kiến khác.
Bản thân Cung Chiêu Lễ cũng nửa tin nửa ngờ.
Hắn không phải là dân ngoài nghề, xét thục tế mô hình kinh tế mở của Giang Khẩu, Cung Chiêu Lễ theo dõi sát sao thay đổi của thị trưởng quốc tế. Căn cứ vào biểu hiện của thị trường Âu Mỹ mấy năm qua mà xét, đúng là có hiện trượng bong bóng kinh tế nghiêm trọng, dưới bế ngoài lung linh của "kinh tế địa ốc" phù phiếm, ẩn chứa nguy cơ sâu sắc. Nhưng cái nguy cơ này có bùng phát thật hay không, hay có bùng phát trong thời gian ngắn hay không, Cung Chiêu Lễ không dám khẳng định, chỉ cảm thấy rằng khả năng sẽ xảy ra. Thực lực kinh tế các quốc gia Âu Mỹ là rất mạnh, thị trường hoàn thiện, kinh nghiệm chính phủ về kinh tế rất phong phú, trong suy nghĩ của hắn, dù có nguy cơ thị trường, quốc gia Ây Mỹ tuyệt đối không khoanh tay ngồi nhìn.
Mà Liễu Tuấn, hay nói cách khác là Quốc vụ viện lại đánh cược quốc nguy cơ này ắt bùng phát, thậm chí có thể nói đây là đánh bạc.
Lấy một sự kiện chưa xảy ra làm sơ sở chính sách của cả quốc gia.
Thắng, tất nhiên làm uy danh Liễu Tuấn tăng vọt, khẳng định được địa vị trong đảng; chẳng may đoán sai, hay nói cách khác ứng phó sai, tạo thành tổn thất và bị động lớn hơn, Liễu Tuấn sẽ rất rắc rối, thậm chí cả Nghiêm Liễu hệ đều gặp rắc rối.
Mỗi lần nghĩ tới đó, Cung Chiêu Lễ không khỏi bội phục dũng cảm và khí phách của Liễu Tuấn.
Khí phách dũng cảm hướng về phá trước đo, có lẽ chínhlà sự khác biệt của Liễu Tuấn với các quan viên cùng cấp bậc. Vốn tinh thần này chỉ thích hợp với chính trị tầng thấp nhất. Nếu Liễu Tuấn chỉ là một bí thư huyện ủy thì tinh thần này cùng với sự chiếu cố của Nghiêm Liễu hệ, sẽ thành rất tốt, có thể giúp y mau chóng vươn lên, thực tế trong mười năm trước. Chính vì thao tác chính xác mà Liễu Tuấn có địa vị hôm nay. Nhưng giờ đã là lãnh đạo quốc gia mà tính cách không đổi, tựa hồ hơi quá. Thiếu sự vững vàng của người nắm quyền.
Hiện giờ xem ra cũng chưa chắc.
Ít nhất thì Cù Hạo Cẩm ủng hộ Liễu Tuấn.
Các cự đầu khác có hoàn toàn tán đồng với Liễu Tuấn hay không thì hắn không biết. Nhưng từ quyết định của cục chính trị ít nhất tán đồng chiếm đa số.
Có lẽ trong chuyện này có kết quả vận động của hệ phái, dù là thế, ý kiến của Nghiêm Liễu hệ vẫn chiếm thượng phong.
Những chuyện này sau khi vận hành cao tốc trong đầu Cung Chiêu Lễ, cuối cùng hắn cũng có quyết định.
Nếu lãnh đạo cũng đã tán đồng, vậy phải nghiêm túc đối đãi, không thể xem nhẹ, càng không thể đối phó qua loa.
Xác định được thái độ rồi, Cung Chiêu Lễ liền bình tĩnh lại, mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Với quan viên cấp bậc bọn họ, chỉ cần xác định được phương hướng chung, chấp hành ra sao không phải là vấn đề.
Khách sạn Thu Thủy không xa lắm, dù giữa hai kỳ đại hội, trậ tự giao thông thủ đô được cải thiện lớn, xe đi rất nhanh, không bao lâu tới cửa khách sạn.
Cung Chiêu Lễ vừa mới xuống xe, Chu Lương Thần lập tức đi tới, mỉm cười chào hỏi.
Cung Chiêu Lễ mỉm cười bắt tay.
Chu Lương Thần bất ngờ thành thư ký cho Liễu Tuấn, làm quan trường tỉnh D khối người lồi mắt, liền tra cặn cẽ tổ tông mười tám đời chu lương Thần, tất nhiên không được ìch gì. Mười tám đời nhà họ Chu và nhà họ Lương chẳng thấy nhau, mọi người liền từ vợ hắn và các mối quan hệ xã hội khác điều tra. Cuối cùng tìm ra được chỗ dựa lý luận, nghe nói con trai thứ ba của cậu hai của vợ Chu Lương Thần công tác ở Ngọc Lan, công tác ở ban ngành nào thì không biết, hẳn là thường xuyên tiếp xúc với Liễu bí thư.
Cung Chiêu Lễ không để ý tới thứ tìm cội rễ vớ vẩn đố.
Tiếp đó Chu Lương Thần dẫn hắn tới thẳng đỉnh của khách sạn Thu Thủy, chậm rãi đi trên đại sảnh trải thảm vàng.
/2140
|