Tiếng súng ở ngoài khơi Nam Hải không chỉ làm thần kinh Nguyễn Triêu Đõ căng thẳng.
Rất nhiều người cũng căng thẳng.
Trong đó có cả nhân vật của nước cộng hòa, hơn nữa là quân vật quan trọng ở vị trí cao.
Áp lực lớn nhất tất nhiên đổ dồn lên đầu Cổ An. Hành động chống buôn lậu trên biển này là do Cổ An "độc đoán" quyết định, trước đó không báo cáo cho tổng cục, đã ra tay bắt thuyền và người, nhất là hai bên lại còn nổ súng, nổi ra đối kháng kịch liệt, thậm chí có đại đội trinh sát của hải quân lục chiến tham dự.
Đương nhiên là hải quân lục chiến chỉ trùng hợp thôi, lữ đoàn số 1 đang diện tập vào đúng khu vực phần tử buôn lậu đi qua, khi hai bên đụng độ thì đại đội trinh sát vừa khéo đang tác nghiệp ở vùng biển đó, phần tử buôn lậu kháng cự vũ trang, đại đội trinh sát tất nhiên phải gia nhập chiến đấu, sao có thể ngồi yên bỏ mặc.
Về trình tự không hề có vấn đề gì.
Cũng không ai dám công khai lấy ra để nói.
Chuyện nội bộ quân sự, không nên can thiệp nhiệp thì hơn.
Nghe nói từng có vị lãnh đạo cao tầng từng chất vấn lãnh đạo tổng cục hải quan, vì sao có hành động lớn như thế mà không báo cáo trước? Có còn kỷ luật tổ chức đảng nửa hay không?
Lãnh đạo tổng cục trả lời ra sao thì không ai biết, nhưng câu trả lời ra bên ngoài rất quan cách: Chấp pháp trong lĩnh hải, bắt phần tử buôn lậu, đả kích tội phạm, là chức trách của hải quan.
Cảnh sát chống buôn lậu đả kích tội phạm buôn lậu diễn ra mọi lúc mọi nơi, trước kia cũng có hành động lớn, có đụng đổ quyết liệt, nhưng không bị chủ ý như thế. Nguyên nhân tất nhiên vẫn liên quan tới hành động bắt giữ thuyền của nước An Lãng cách đó không lâu, nhiều người tự nhiên liên tưởng tới sự kiện ở đảo Minh Hà.
Rất nhiều bái chí nước ngoài lên tiếng, chính sách đối ngoại của nước cộng hòa đã thực sự thay đổi, một nước phương đông cứng rắn đang nhanh chóng quật khởi.
Còn số ít những chính khách phương Tây cực đoan thù địch thì càng lấy cớ giờ trò, nhảy dựng lên muốn "đề cao cảnh giác" với quốc gia tập quyền "nguy hiểm" này, không được coi thường quyết tâm quật khởi của quốc gia cổ phương đông.
- Liễu Tuấn, xốc nổi quá.
Nghiêm Minh là người đầu tiên gọi điện tới, ngay câu thứ nhất đã nói như vậy.
Nghiêm Minh hiện giờ là tỉnh trưởng Hải Tây, cũng chỉ có hắn nói chuyện với Liễu Tuấn vẫn thẳng thắn như vậy, thậm chí cả Giang Hữu Tín cũng không như thế, nói khá uyển chuyển.
Bề ngoài đây là hành động độc lập của hải quan tỉnh D, hải quan quản lý theo ngành dọc, không liên quan tới Liễu bí thư. Nhưng Nghiêm Minh nghe một cái biết ngay là ý của Liễu Tuấn.
Cho dù Nghiêm Minh không rõ lắm tình hình của Cổ An, nhưng cũng biết là một quan viên loại học giả điển hình, thường ngày làm việc hết sức bình tĩnh tỉnh táo. Không có Liễu Tuấn đẩy ở đằng sau, Cổ An quyết không kích động như vậy.
Con đường buôn lậu kia đầu phải chỉ có một hai ngày, đám Cổ An nếu muốn đụng vào, cần gì phải đợi tới ngày hôm nay.
Hơn nữa còn "tự ý hành động" không xin chỉ thị trước.
Đó là phong cách điển hình của Liễu Tuấn.
Bên kia điện thoại Nghiêm Minh mày nhíu chặt, chuyện này trong con mắt của Nghiêm Minh, ít nhất có hai điều phạm đại kỵ. Thứ nhất không thương lượng trao đổi trước, làm cho cao tầng, nhất là phương diện ngoại giao rơi vào thế bị động. Càng lên cao hành động tiền trảm hậu tấu càng kỵ húy.
Một người không khống chế được luôn làm các đại lão trong lòng không thoải mái.
Kỵ húy thứ hai là sự tham dự của quân đội.
Bề ngoài thì không hề có vấn đề gì, trình tự không có gì để bới móc, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng đối nội không phải vị cự đầu nào cũng tin chỉ là một sự trùng hợp.
Cho dù binh lực điều động không nhiều, chỉ vẻn vẹn một đại đội trình sát vài trăm người mà thôi, nhưng bản chất vẫn là tự ý điều động quân đội.
Vấn đề thứ hai thậm chí nghiêm trọng hơn vấn đề thứ nhất.
Nguyên tắc lãnh đạo của đảng không thể xảy ra dao động vào bất kỳ thời điểm nào.
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Em biết, nhưng có những chuyện không thể không làm. Chúng ta không đi thúc đẩy, vĩnh viễn không có thay đổi.
- Có cần thiết như vậy không?
Nghiêm Minh lo lắng hỏi.
- Có.
Liễu Tuấn chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
" đại chiến tài chính" với Mỹ và phương Tây đã đi vào thời kỳ quang trọng, các quốc gia phương Tây do Mỹ cầm đầu mặc dù có những mâu thuẫn với nhau, nhưng chính sách đối đãi với nước cộng hòa thì y hệt. Thái độ cứng rắn của nước cộng hòa khiến các quốc gia các rất bất mãn và bất an.
"Chiến tranh" đã âm thầm khơi lên, có phần tử cực đoan cá biệt đang cổ xúy chiến tranh.
Lúc này cần thiết phải thể hiện quyết tâm của chúng ta: Không sợ sự uy hiếp vũ lực nào.
Đấu tranh giữa các quốc gia, nghe qua thì rất phức tạp, nói trắng ra thì rất đơn giản, anh càng cứng, đối phương càng cố kỵ. Càng khách khí, càng có kẻ dám leo lên đầu lên cổ.
Nghiêm Minh hít sâu một hơi, nói:
- Liễu Tuấn, chuyện này phải xử lý cho tốt, nếu không hậu họa vô cùng.
Liễu Tuấn cười:
- Yên tâm, đau đầu không phải là chúng ta.
- Ừ ngày mai cậu có về không?
- Không về mà được sao? Nếu không ông cụ lại chẳng chửi cho một hồi.
Ngày mai là sinh nhật 70 tuổi của Nghiêm Ngọcc Thành, mọi người đều về thủ đô tụ hội cho vui.
- Được vậy thì ngay mai gặp.
Liễu Tuấn vừa mới cúp điện thoại, Nghiêm Phi đã đi tới nói:
- Tiểu Tuấn, hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đã bay rồi.
Thời gian qua nhiều việc, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Liễu Tuấn hơi loạn, thời gian đi ngũ ngày càng muộn, mỗi ngày còn kiên trì 6h dậy rèn luyện, Nghiêm Phi lo thân thể của y không chịu nổi.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
- Em chuẩn bị y phục cho anh rồi, đi tắm trước đi.
Nghiêm Phi nói.
.... .....
Biệt thự ở công viên Long Sơn, bề ngoài không có chút thay đổi nào, Nghiêm Ngọc Thành cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Điều này Giải Anh có thể hiểu, bà coi trọng là con cháu khắp nơi trở về, vui vẻ một chút.
Sinh nhật của ông chồng già chỉ là cái cớ thôi.
Sau khi nghỉ hưu, sinh hoạt của Nghiêm Ngọc Thành có chút biến hóa, lượng hoạt động nhiều hơn, mỗi ngày đúng giờ đi ngủ, đúng giờ dậy. Ăn xong bửa sáng được vệ sĩ tháp tùng, chắp tay đi dạo một vòng, ước chừng bốn năm dặm. Về tới nhà, nghe thư ký đọc văn kiện, nếu cần khoanh một cái trên văn kiện coi như đã duyệt. Duyệt văn kiện xong, Nghiêm Ngọc Thành có khi gọi điện trao đổi với cán bộ nào đó. Sau cơm trưa, hoạt động nửa tiếng đồng hồ, rồi tới thời gian đọc sách. Sách ông đọc phạm vi rất rộng, từ danh tác cổ điển, tới bài viết khoa học. Nghiêm bí thư thậm chí còn đọc tiểu thuyết trên mạng.
Liễu Tuấn thậm chí có một lần đùa với cha vợ, đăng ký một tài khoản xem chính bản chứ đừng xem bản ăn cắp. Nghiêm bí thư cũng nên sự vất vả của tay viết trên mạng.
Tất nhiên bị ông trừng mắt rồi.
Nghiêm bí thư chẳng đọc tiểu thuyết đó, ông chỉ xem qua nội dung vắn tắt, coi như có hiểu biết về trào lưu trên mạng. Chứ tiểu thuyết mạng cách Nghiêm bí thư hơi xa.
Khi tâm tình tốt, Nghiêm bí thư cũng bị vợ dụ dỗ ra ngoài đi dạo, lấy thân phận một người bình thường, cảm thụ sự biến hóa của thủ đô. Nghe Giải Anh nói, có một lần ông đi dạo trong một cái chợ tới mấy phút may không bị ai phát hiện.
Tin tức này phát ra, làm mọi người há hốc mồm.
Nghiêm Ngọc Thành liền khinh tường liếc họ một cái, tựa hồ trách bọn họ có gì phải ngạc nhiên.
Ai quy định Nghiêm bí thư không được đi chợ chơi.
Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên với cha vợ, tâm thái này của Nghiêm Ngọc Thành đúng là đáng nể. Liễu bí thư không biết tương lai mình nghỉ hưu có còn tâm thái tốt như vậy không?
Chuyến bay của Liễu Tuấn hạ cánh chậm hơn của Nghiêm Minh hai mấy phút, khi tới biệt thự nhà họ Nghiêm thì khách khứa đã ngồi đầy, tiếng cười nói vui vẻ.
Trừ Nghiêm Ngọc Thành ngồi giữa, thì ba vị ủy viên cục chính trị Dung Bách Xuyên, Quách Kỳ Lương, Hầu Xuân Minh. Tất nhiên Mai Ngạo Hàn, Tiêu Chí Hùng cũng tới.
Những vị khác đã đành, còn Hầu Xuân Minh chắc chắn là đại biểu cho Lý chủ tịch tới.
Những năm qua cả hệ phái cùng đi lên chắc chắn không thể bỏ qua công lao của Nghiêm Ngọc Thành, dù hiện giờ hệ phái vận hành vẫn không thể thiếu bậc nguyên lão như ông.
- Ha ha Liễu bí thư tới rồi.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, Dung Bách Xuyên liền cười nói, trừ Nghiêm Ngọc Thanh ra tất cả đều đứng dậy chào.
Mọi người bắt tay hàn huyên, những viên quan lớn này Nghiêm Phi tất nhiên đầu biết, quy củ chào mọi người, lại lớn tiếng vấn an cha. Trình tự xông vội vàng kéo tay Giải Anh, Liễu Diệp sang bên cạnh thì thầm chuyện phụ nữ, đây là những lúc Nghiêm Phi vui nhất.
- Liễu bí thư càng ngày càng nóng tính đấy nhỉ.
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật cha vợ, Nghiêm Ngọc Thành phê bình thẳng, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Mọi người mặt hơi khựng lại, nhìn qua Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười:
- Cha mẹ của dân phải có trách nhiệm
Rất nhiều người cũng căng thẳng.
Trong đó có cả nhân vật của nước cộng hòa, hơn nữa là quân vật quan trọng ở vị trí cao.
Áp lực lớn nhất tất nhiên đổ dồn lên đầu Cổ An. Hành động chống buôn lậu trên biển này là do Cổ An "độc đoán" quyết định, trước đó không báo cáo cho tổng cục, đã ra tay bắt thuyền và người, nhất là hai bên lại còn nổ súng, nổi ra đối kháng kịch liệt, thậm chí có đại đội trinh sát của hải quân lục chiến tham dự.
Đương nhiên là hải quân lục chiến chỉ trùng hợp thôi, lữ đoàn số 1 đang diện tập vào đúng khu vực phần tử buôn lậu đi qua, khi hai bên đụng độ thì đại đội trinh sát vừa khéo đang tác nghiệp ở vùng biển đó, phần tử buôn lậu kháng cự vũ trang, đại đội trinh sát tất nhiên phải gia nhập chiến đấu, sao có thể ngồi yên bỏ mặc.
Về trình tự không hề có vấn đề gì.
Cũng không ai dám công khai lấy ra để nói.
Chuyện nội bộ quân sự, không nên can thiệp nhiệp thì hơn.
Nghe nói từng có vị lãnh đạo cao tầng từng chất vấn lãnh đạo tổng cục hải quan, vì sao có hành động lớn như thế mà không báo cáo trước? Có còn kỷ luật tổ chức đảng nửa hay không?
Lãnh đạo tổng cục trả lời ra sao thì không ai biết, nhưng câu trả lời ra bên ngoài rất quan cách: Chấp pháp trong lĩnh hải, bắt phần tử buôn lậu, đả kích tội phạm, là chức trách của hải quan.
Cảnh sát chống buôn lậu đả kích tội phạm buôn lậu diễn ra mọi lúc mọi nơi, trước kia cũng có hành động lớn, có đụng đổ quyết liệt, nhưng không bị chủ ý như thế. Nguyên nhân tất nhiên vẫn liên quan tới hành động bắt giữ thuyền của nước An Lãng cách đó không lâu, nhiều người tự nhiên liên tưởng tới sự kiện ở đảo Minh Hà.
Rất nhiều bái chí nước ngoài lên tiếng, chính sách đối ngoại của nước cộng hòa đã thực sự thay đổi, một nước phương đông cứng rắn đang nhanh chóng quật khởi.
Còn số ít những chính khách phương Tây cực đoan thù địch thì càng lấy cớ giờ trò, nhảy dựng lên muốn "đề cao cảnh giác" với quốc gia tập quyền "nguy hiểm" này, không được coi thường quyết tâm quật khởi của quốc gia cổ phương đông.
- Liễu Tuấn, xốc nổi quá.
Nghiêm Minh là người đầu tiên gọi điện tới, ngay câu thứ nhất đã nói như vậy.
Nghiêm Minh hiện giờ là tỉnh trưởng Hải Tây, cũng chỉ có hắn nói chuyện với Liễu Tuấn vẫn thẳng thắn như vậy, thậm chí cả Giang Hữu Tín cũng không như thế, nói khá uyển chuyển.
Bề ngoài đây là hành động độc lập của hải quan tỉnh D, hải quan quản lý theo ngành dọc, không liên quan tới Liễu bí thư. Nhưng Nghiêm Minh nghe một cái biết ngay là ý của Liễu Tuấn.
Cho dù Nghiêm Minh không rõ lắm tình hình của Cổ An, nhưng cũng biết là một quan viên loại học giả điển hình, thường ngày làm việc hết sức bình tĩnh tỉnh táo. Không có Liễu Tuấn đẩy ở đằng sau, Cổ An quyết không kích động như vậy.
Con đường buôn lậu kia đầu phải chỉ có một hai ngày, đám Cổ An nếu muốn đụng vào, cần gì phải đợi tới ngày hôm nay.
Hơn nữa còn "tự ý hành động" không xin chỉ thị trước.
Đó là phong cách điển hình của Liễu Tuấn.
Bên kia điện thoại Nghiêm Minh mày nhíu chặt, chuyện này trong con mắt của Nghiêm Minh, ít nhất có hai điều phạm đại kỵ. Thứ nhất không thương lượng trao đổi trước, làm cho cao tầng, nhất là phương diện ngoại giao rơi vào thế bị động. Càng lên cao hành động tiền trảm hậu tấu càng kỵ húy.
Một người không khống chế được luôn làm các đại lão trong lòng không thoải mái.
Kỵ húy thứ hai là sự tham dự của quân đội.
Bề ngoài thì không hề có vấn đề gì, trình tự không có gì để bới móc, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng đối nội không phải vị cự đầu nào cũng tin chỉ là một sự trùng hợp.
Cho dù binh lực điều động không nhiều, chỉ vẻn vẹn một đại đội trình sát vài trăm người mà thôi, nhưng bản chất vẫn là tự ý điều động quân đội.
Vấn đề thứ hai thậm chí nghiêm trọng hơn vấn đề thứ nhất.
Nguyên tắc lãnh đạo của đảng không thể xảy ra dao động vào bất kỳ thời điểm nào.
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Em biết, nhưng có những chuyện không thể không làm. Chúng ta không đi thúc đẩy, vĩnh viễn không có thay đổi.
- Có cần thiết như vậy không?
Nghiêm Minh lo lắng hỏi.
- Có.
Liễu Tuấn chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
" đại chiến tài chính" với Mỹ và phương Tây đã đi vào thời kỳ quang trọng, các quốc gia phương Tây do Mỹ cầm đầu mặc dù có những mâu thuẫn với nhau, nhưng chính sách đối đãi với nước cộng hòa thì y hệt. Thái độ cứng rắn của nước cộng hòa khiến các quốc gia các rất bất mãn và bất an.
"Chiến tranh" đã âm thầm khơi lên, có phần tử cực đoan cá biệt đang cổ xúy chiến tranh.
Lúc này cần thiết phải thể hiện quyết tâm của chúng ta: Không sợ sự uy hiếp vũ lực nào.
Đấu tranh giữa các quốc gia, nghe qua thì rất phức tạp, nói trắng ra thì rất đơn giản, anh càng cứng, đối phương càng cố kỵ. Càng khách khí, càng có kẻ dám leo lên đầu lên cổ.
Nghiêm Minh hít sâu một hơi, nói:
- Liễu Tuấn, chuyện này phải xử lý cho tốt, nếu không hậu họa vô cùng.
Liễu Tuấn cười:
- Yên tâm, đau đầu không phải là chúng ta.
- Ừ ngày mai cậu có về không?
- Không về mà được sao? Nếu không ông cụ lại chẳng chửi cho một hồi.
Ngày mai là sinh nhật 70 tuổi của Nghiêm Ngọcc Thành, mọi người đều về thủ đô tụ hội cho vui.
- Được vậy thì ngay mai gặp.
Liễu Tuấn vừa mới cúp điện thoại, Nghiêm Phi đã đi tới nói:
- Tiểu Tuấn, hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đã bay rồi.
Thời gian qua nhiều việc, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Liễu Tuấn hơi loạn, thời gian đi ngũ ngày càng muộn, mỗi ngày còn kiên trì 6h dậy rèn luyện, Nghiêm Phi lo thân thể của y không chịu nổi.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
- Em chuẩn bị y phục cho anh rồi, đi tắm trước đi.
Nghiêm Phi nói.
.... .....
Biệt thự ở công viên Long Sơn, bề ngoài không có chút thay đổi nào, Nghiêm Ngọc Thành cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Điều này Giải Anh có thể hiểu, bà coi trọng là con cháu khắp nơi trở về, vui vẻ một chút.
Sinh nhật của ông chồng già chỉ là cái cớ thôi.
Sau khi nghỉ hưu, sinh hoạt của Nghiêm Ngọc Thành có chút biến hóa, lượng hoạt động nhiều hơn, mỗi ngày đúng giờ đi ngủ, đúng giờ dậy. Ăn xong bửa sáng được vệ sĩ tháp tùng, chắp tay đi dạo một vòng, ước chừng bốn năm dặm. Về tới nhà, nghe thư ký đọc văn kiện, nếu cần khoanh một cái trên văn kiện coi như đã duyệt. Duyệt văn kiện xong, Nghiêm Ngọc Thành có khi gọi điện trao đổi với cán bộ nào đó. Sau cơm trưa, hoạt động nửa tiếng đồng hồ, rồi tới thời gian đọc sách. Sách ông đọc phạm vi rất rộng, từ danh tác cổ điển, tới bài viết khoa học. Nghiêm bí thư thậm chí còn đọc tiểu thuyết trên mạng.
Liễu Tuấn thậm chí có một lần đùa với cha vợ, đăng ký một tài khoản xem chính bản chứ đừng xem bản ăn cắp. Nghiêm bí thư cũng nên sự vất vả của tay viết trên mạng.
Tất nhiên bị ông trừng mắt rồi.
Nghiêm bí thư chẳng đọc tiểu thuyết đó, ông chỉ xem qua nội dung vắn tắt, coi như có hiểu biết về trào lưu trên mạng. Chứ tiểu thuyết mạng cách Nghiêm bí thư hơi xa.
Khi tâm tình tốt, Nghiêm bí thư cũng bị vợ dụ dỗ ra ngoài đi dạo, lấy thân phận một người bình thường, cảm thụ sự biến hóa của thủ đô. Nghe Giải Anh nói, có một lần ông đi dạo trong một cái chợ tới mấy phút may không bị ai phát hiện.
Tin tức này phát ra, làm mọi người há hốc mồm.
Nghiêm Ngọc Thành liền khinh tường liếc họ một cái, tựa hồ trách bọn họ có gì phải ngạc nhiên.
Ai quy định Nghiêm bí thư không được đi chợ chơi.
Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên với cha vợ, tâm thái này của Nghiêm Ngọc Thành đúng là đáng nể. Liễu bí thư không biết tương lai mình nghỉ hưu có còn tâm thái tốt như vậy không?
Chuyến bay của Liễu Tuấn hạ cánh chậm hơn của Nghiêm Minh hai mấy phút, khi tới biệt thự nhà họ Nghiêm thì khách khứa đã ngồi đầy, tiếng cười nói vui vẻ.
Trừ Nghiêm Ngọc Thành ngồi giữa, thì ba vị ủy viên cục chính trị Dung Bách Xuyên, Quách Kỳ Lương, Hầu Xuân Minh. Tất nhiên Mai Ngạo Hàn, Tiêu Chí Hùng cũng tới.
Những vị khác đã đành, còn Hầu Xuân Minh chắc chắn là đại biểu cho Lý chủ tịch tới.
Những năm qua cả hệ phái cùng đi lên chắc chắn không thể bỏ qua công lao của Nghiêm Ngọc Thành, dù hiện giờ hệ phái vận hành vẫn không thể thiếu bậc nguyên lão như ông.
- Ha ha Liễu bí thư tới rồi.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, Dung Bách Xuyên liền cười nói, trừ Nghiêm Ngọc Thanh ra tất cả đều đứng dậy chào.
Mọi người bắt tay hàn huyên, những viên quan lớn này Nghiêm Phi tất nhiên đầu biết, quy củ chào mọi người, lại lớn tiếng vấn an cha. Trình tự xông vội vàng kéo tay Giải Anh, Liễu Diệp sang bên cạnh thì thầm chuyện phụ nữ, đây là những lúc Nghiêm Phi vui nhất.
- Liễu bí thư càng ngày càng nóng tính đấy nhỉ.
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật cha vợ, Nghiêm Ngọc Thành phê bình thẳng, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Mọi người mặt hơi khựng lại, nhìn qua Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười:
- Cha mẹ của dân phải có trách nhiệm
/2140
|