Liễu Tuấn tới Cao phủ, Cao Trường Hoành đứng ở cửa nghênh đón.
- Liễu bí thư, chúc mừng năm mới.
Bất kể lúc nào trên mặt Cao Trường Hoành luôn mang nụ cười điềm đạm.
- Cao tỉnh trưởng, chúc mừng năm mới.
Liễu Tuấn đi tới bắt tay hàn huyên với Cao Trường Hoành.
- Liễu bí thư, mời. Ông tôi đang đợi bí thư.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cao tỉnh trưởng khách khí rồi, làm phiền Cao lão tỉnh dưỡng, Liễu Tuấn rất áy náy.
Cao Trường Hoành mỉm cười, dẫn Liễu Tuấn vào phòng khách.
Cao lão mặc áo khoác Trung Sơn màu xám, trang phục vô cùng chính thức, cho dù bên ngoài hết sức giá rét, nhưng bên trong đầy hơi ấm mùa xuân. Cao lão không cần mặc quá nhiều, ông ăn mặc như thế là do Liễu Tuấn tới bái phỏng.
Người già thích mặc đồ mềm nhẹ hơn.
Liễu Tuấn vừa thấy Cao lão gia tử, vội đi nhanh tới, khom người chào hỏi:
- Cao lão, chúc người năm mới vui vẻ, sức khỏe tràn trề.
- Ha ha, cũng chúc Liễu bí thư năm mới vui vẻ, công tác thuận lợi. Liễu bí thư, mời ngồi. Trường Hoành, mang trà.
Cao lão cười đáp lễ.
Cao gia tự có nhân viên phục vụ mang trà nóng tới cho Liễu bí thư, Cao lão bảo Cao Trường hoành mang trà lên chỉ là câu nói khách khí. Có điều hắn vẫn đón lấy trà nước từ tay phục vụ, đưa tới trước mặt Liễu Tuấn.
- Cám ơn.
Liễu Tuấn khách khí nói.
Cao lão nói:
- Cám ơn Liễu bí thư còn nhớ tới lão già này.
- Cao lão là bậc nguyên huân quốc gia, được toàn đảng toàn quốc toàn dân yêu quý. Liễu Tuấn luôn rất ngưỡng mộ người.
Cao lão và Cao Trường Hoành sắc mặt hơi cứng lại.
Lời bình này dùng trên người Cao lão đúng là hết sức thích hợp, không có chỗ nào không ổn. Nhưng từ miệng Liễu Tuấn nói rõ thì khác, hoàn toàn có thể coi là một thái dộ chính trị. Liễu Tuấn địa biểu cho tập đoàn chính trị phía sau chính thức đưa cành ô lưu ra với nhà họ Cao.
Cao lão mỉm cười gật đầu.
Ông đồng ý tiếp kiến Liễu Tuấn cơ bản là đã tỏ rõ thái độ rồi, ít nhất là không phản cảm với đề nghị của Liễu Tuấn. Ba năm trước Vu Hướng Hoành rớt đài, thực tế mang ý nghĩa cách cục chính trị một nhà nắm quyền đã bị phá vỡ hoàn toàn, chính cục trong nước có một biến hóa hoàn toàn mới, sự phân phối lợi ích giữa các tập đoàn lớn luôn không ngừng điều chỉnh.
Thế Nghiêm Liễu hệ sánh ngang Minh Châu hệ cơ bản đã hình thành, các hệ phái khác cũng cần phải định vị lại. Cao hệ lựa chọn hữu hảo với Nghiêm Liễu hệ là hết sức bình thường. Nhưng đề nghị này do Liễu Tuấn đưa ra lại có ý nghĩa đặc biệt.
Cùng với các nguyên lão dần điêu linh và lãnh đạo đời trước nghỉ hưu, vũ đài chính trị đã ngày càng xuất hiện nhiều bậc hậu bối kiệt xuất như Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành. Mười mấy năm sau, vũ đài này sẽ do bọn họ làm chủ.
Tới khi đó có lẽ đã cưỡi hạc về trời.
Hôm nay, ông chẳng qua chỉ có vai trò người chứng kiến, chứng kiến giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành xác lập quan hệ hữu hảo mật thiết hơn. Có lẽ quan hệ này sẽ mãi mãi dừng ở giai đoạn hữu hảo. Hai nhân vật kiệt xuất nhất của nước cộng hòa có khả năng kết minh không lớn. Nhưng giữ được quan hệ hữu hảo chặt chẽ, đều có lợi cho sự tiến bộ của cả hai.
- Liễu bí thư, nghe nói ngư trường ở vùng biển Nam Hải đã được thành lập thuận lợi rồi...
Cao Trường Hoành nói.
- Đúng thế năm ngoái công ty ngư nghiệp địa phương kết hợp với viện nghiên cứu hải dương, thăm dò được mấy ngư trường lớn ở vùng biển Nam Hải. Bên phía chính phủ tỉnh, đồng chí Ngụy Ninh Sinh đích thân theo dõi quyết định việc này, hiện giờ đang tổ chức đội thuyền đánh bắt xa bờ, tới mùa cá sẽ ra khơi.
Cao Trường Hoành gật đầu.
Bất kể lúc nào chỉ cần liên quan tới vấn đề kinh tế, Liễu Tuấn sẽ đưa chính phủ và Ngụy Ninh Sinh ra. Trong hai năm y khống chế được tỉnh D hơn xa hai vị tiền nhiệm, không phải là không có lý.
Cao Trường Hoành hỏi:
- Liễu bí thư, thái độ của phía An Lãng về việc này ra sao?
Liễu Tuấn cười:
- Bọn họ muốn cùng khai thác đánh bắt, có điều chính phủ tỉnh không đồng ý. Trong lãnh hải của chúng ta mà, ban ngư chính đã quyết định phái hạm tuần tra định kỳ ở đó.
Cao Trường Hoành liền cười.
Kỳ thực ban đầu trong nước hứa cùng khai thác đánh bắt, khi thả thuyền D028, cũng tuyên bố chính thức cùng khai thác sử dụng tài nguyên Nam Hải. Mới qua chưa được vài tháng, tới chỗ Liễu Tuấn đã biến thành "lãnh hải của chúng ta", đoán chừng bên phía An Lãng cũng chỉ đành nén giận trong lòng.
Liễu Tuấn chẳng phải là "quân tử" chỉ động khẩu không động thủ, nếu như phía An Lãng gay chuyện, y sẽ không ngại cứng rắn. Sự thực chứng minh, chỉ cần phương pháp chính xác, cái gọi là "ông chủ đằng sau" kia của họ sẽ không dám ra mặt vì họ.
Bất kể ra sao, thực sự đối diện với người hàng xóm lớn phương bắc vẫn là chính bản thân nước An Lãng. Một khi phát sinh "sự cố" thì "ông chủ đằng sau" không đáng tin. Chọc giận một người khổng lồ đang vươn mình, "đồng minh" ở ngoài nghìn dặm kia nước xa không cứu được lửa gần, mà cái nước xa kia cũng chưa chắc đã tới cứu lửa gần.
Cao lão nói:
- Con sói cho ăn không no thì phải giáo huấn.
Liễu Tuấn khom người với Cao lão, cung kính nói:
- Vâng, cám ơn Cao lão giáo huấn.
Rất nhiều bậc nguyên lão tỏ thái độ quan tâm tới sự kiện Nam Hải, có ủng hộ cũng có chất vấn, Cao lão và cả Cao hệ trước đó không hề có ý kiến. Cao lão hiện giờ coi như tỏ thái độ rõ ràng. Có thêm Cao hệ , địa vị của Liễu Tuấn đã được xác định chắn chắn.
Có thể thấy vào thời điểm thích hợp, Cao lão sẽ chính thức tỏ thái độ với bên ngoài, những tiếng chất vấn yếu ớt kia tất nhiên sẽ biến mất.
Cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên khá thoải mái, ba người không nói tới chính trị mẫn cảm nữa, Cao lão hỏi tới tình hình ở tỉnh D và Giang Hán, ông xuất thân quân ngũ, sau khi lập quốc chuyển sang công tác hành chính và đảng, mấy chục năm quản lý chính sự không phải đùa. Thi thoảng mở miệng chỉ điểm cũng làm Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành mắt sáng lên, thu được nhiều ích lợi.
Dù Cao lão tinh thần không tệ, dù sao đã trên trăm tuổi, nói chuyện chừng hơn nửa tiếng, bác sĩ chăm sóc tiến hành "can thiệp", khéo léo nhắc nhở Liễu bí thư và Cao tỉnh trưởng, Cao lão nên nghỉ ngơi rồi.
Liễu Tuấn đứng dậy cáo từ.
Cao lão phá lệ đứng dậy bắt tay Liễu Tuấn, nói:
- Trường Hoành, thay ông tiễn Liễu bí thư.
- Vâng thưa ông.
- Cám ơn Cao lão, cám ơn Cao tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành sóng vai đi ra ngoài, Cao Trường Hoành hỏi:
- Liễu bí thư còn có an bài khác không? Nếu tiện tôi muốn tới chúc tết thủ tướng.
Đây là chuyện hợp lý.
Liễu Tuấn tới chúc tết Cao lão, Cao Trường Hoành cũng phải đáp lễ.
Liễu Tuấn cười:
- Cám ơn Cao tỉnh trưởng.
- Không cần khách khí.
Tức thì cả hai lên xe của mình, một trước một sau tới đại nội. Có Liễu Tuấn đích thân dẫn đường không cần phải báo cáo trước, vệ sĩ đại nội chỉ kiểm tra qua rồi cho đi.
- Cao tỉnh trưởng, mời. Gia phụ hôm ngay nghỉ ngơi tại nhà.
Tới nhà, Liễu Tuấn đưa tay mời khách.
Cao Trường Hoành cười:
- Cái từ nghỉ ngơi này rất ít xuất hiện trên người thủ tướng.
Liễu Tuấn khẽ buông tiếng thở dài.
Kỳ thực Cao Trường Hoành cũng biết, Liễu Tấn Tài đặc biệt ở nhà đợi mình, sau khi Liễu Tuấn viếng thăm Cao lão, thì có thể dự đoán được cuộc viếng thăm này.
Liễu Tuấn rất tán thưởng năng lực và tầm nhìn của Cao Trường Hoành.
Rất nhiều hành động Quốc vụ viện đưa ra, bao gồm cả bình ổn giá nhà đất, đều được triển khai toàn diện ở tỉnh Giang Hán, với chính xác xuất hiện hiện sựu sai biệt trong thực thi, Cao Trường Hoành cũng không hề kỵ húy, hướng lãnh đạo Quốc vụ viện bày tỏ ý kiến của mình. Có thể nhìn thấy tinh thần thực sự cầu thì cực kỳ đáng quý trên người hắn.
Ở điểm này Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành có sự nhất trí cao độ.
Có lẽ đó là nguyên nhân chủ yếu bọn họ có thể tới gần nhau.
- Chúc thủ tướng năm mới tốt lành, thân thể khỏe mạnh.
Nhìn thấy Liễu Tấn Tài ngồi ở ghế sô pha, Cao Trường Hoành đi nhanh tới, khom người, chào hỏi quy củ.
Liễu Tấn Tài đứng dậy, mỉm cười bắt tay:
- Cám ơn đồng chí, chúc đồng chí năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. Mời ngồi.
- Vâng, cám ơn thủ tướng.
Cao Trường Hoành ngồi xuống đối diện Liễu Tấn Tài, lần này Liễu Tuấn làm phục vụ, đích thân đưa trà cho Cao Trường Hoành.
- Đồng chí Trường Hoành, Cao lão và đồng chí Kính Chương khỏe chứ?
Đợi Cao Trường Hoành ngồi xuống, Liễu Tấn Tài hỏi:
Cao Trường Hoành lần nữa khom người:
- Cám ơn thủ tướng, gia tổ và gia phủ đều rất khỏe.
Liễu Tuấn cười nói:
- Con vừa nói chuyện hơn nửa tiếng với Cao lão, tinh thần người rất tốt, đang nói chuyện say sưa, nếu không phải bắc sĩ chăm sóc can thiếp, lúc này có khi còn đang nghe Cao lão giáo huấn.
- Các lãnh tụ thế hệ trước là tài sản quý báu của quốc gia, Cao lão khỏe mạnh là may mắn của quốc gia.
Liễu Tấn Tài gật đầu cảm khái nói.
- Liễu bí thư, chúc mừng năm mới.
Bất kể lúc nào trên mặt Cao Trường Hoành luôn mang nụ cười điềm đạm.
- Cao tỉnh trưởng, chúc mừng năm mới.
Liễu Tuấn đi tới bắt tay hàn huyên với Cao Trường Hoành.
- Liễu bí thư, mời. Ông tôi đang đợi bí thư.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cao tỉnh trưởng khách khí rồi, làm phiền Cao lão tỉnh dưỡng, Liễu Tuấn rất áy náy.
Cao Trường Hoành mỉm cười, dẫn Liễu Tuấn vào phòng khách.
Cao lão mặc áo khoác Trung Sơn màu xám, trang phục vô cùng chính thức, cho dù bên ngoài hết sức giá rét, nhưng bên trong đầy hơi ấm mùa xuân. Cao lão không cần mặc quá nhiều, ông ăn mặc như thế là do Liễu Tuấn tới bái phỏng.
Người già thích mặc đồ mềm nhẹ hơn.
Liễu Tuấn vừa thấy Cao lão gia tử, vội đi nhanh tới, khom người chào hỏi:
- Cao lão, chúc người năm mới vui vẻ, sức khỏe tràn trề.
- Ha ha, cũng chúc Liễu bí thư năm mới vui vẻ, công tác thuận lợi. Liễu bí thư, mời ngồi. Trường Hoành, mang trà.
Cao lão cười đáp lễ.
Cao gia tự có nhân viên phục vụ mang trà nóng tới cho Liễu bí thư, Cao lão bảo Cao Trường hoành mang trà lên chỉ là câu nói khách khí. Có điều hắn vẫn đón lấy trà nước từ tay phục vụ, đưa tới trước mặt Liễu Tuấn.
- Cám ơn.
Liễu Tuấn khách khí nói.
Cao lão nói:
- Cám ơn Liễu bí thư còn nhớ tới lão già này.
- Cao lão là bậc nguyên huân quốc gia, được toàn đảng toàn quốc toàn dân yêu quý. Liễu Tuấn luôn rất ngưỡng mộ người.
Cao lão và Cao Trường Hoành sắc mặt hơi cứng lại.
Lời bình này dùng trên người Cao lão đúng là hết sức thích hợp, không có chỗ nào không ổn. Nhưng từ miệng Liễu Tuấn nói rõ thì khác, hoàn toàn có thể coi là một thái dộ chính trị. Liễu Tuấn địa biểu cho tập đoàn chính trị phía sau chính thức đưa cành ô lưu ra với nhà họ Cao.
Cao lão mỉm cười gật đầu.
Ông đồng ý tiếp kiến Liễu Tuấn cơ bản là đã tỏ rõ thái độ rồi, ít nhất là không phản cảm với đề nghị của Liễu Tuấn. Ba năm trước Vu Hướng Hoành rớt đài, thực tế mang ý nghĩa cách cục chính trị một nhà nắm quyền đã bị phá vỡ hoàn toàn, chính cục trong nước có một biến hóa hoàn toàn mới, sự phân phối lợi ích giữa các tập đoàn lớn luôn không ngừng điều chỉnh.
Thế Nghiêm Liễu hệ sánh ngang Minh Châu hệ cơ bản đã hình thành, các hệ phái khác cũng cần phải định vị lại. Cao hệ lựa chọn hữu hảo với Nghiêm Liễu hệ là hết sức bình thường. Nhưng đề nghị này do Liễu Tuấn đưa ra lại có ý nghĩa đặc biệt.
Cùng với các nguyên lão dần điêu linh và lãnh đạo đời trước nghỉ hưu, vũ đài chính trị đã ngày càng xuất hiện nhiều bậc hậu bối kiệt xuất như Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành. Mười mấy năm sau, vũ đài này sẽ do bọn họ làm chủ.
Tới khi đó có lẽ đã cưỡi hạc về trời.
Hôm nay, ông chẳng qua chỉ có vai trò người chứng kiến, chứng kiến giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành xác lập quan hệ hữu hảo mật thiết hơn. Có lẽ quan hệ này sẽ mãi mãi dừng ở giai đoạn hữu hảo. Hai nhân vật kiệt xuất nhất của nước cộng hòa có khả năng kết minh không lớn. Nhưng giữ được quan hệ hữu hảo chặt chẽ, đều có lợi cho sự tiến bộ của cả hai.
- Liễu bí thư, nghe nói ngư trường ở vùng biển Nam Hải đã được thành lập thuận lợi rồi...
Cao Trường Hoành nói.
- Đúng thế năm ngoái công ty ngư nghiệp địa phương kết hợp với viện nghiên cứu hải dương, thăm dò được mấy ngư trường lớn ở vùng biển Nam Hải. Bên phía chính phủ tỉnh, đồng chí Ngụy Ninh Sinh đích thân theo dõi quyết định việc này, hiện giờ đang tổ chức đội thuyền đánh bắt xa bờ, tới mùa cá sẽ ra khơi.
Cao Trường Hoành gật đầu.
Bất kể lúc nào chỉ cần liên quan tới vấn đề kinh tế, Liễu Tuấn sẽ đưa chính phủ và Ngụy Ninh Sinh ra. Trong hai năm y khống chế được tỉnh D hơn xa hai vị tiền nhiệm, không phải là không có lý.
Cao Trường Hoành hỏi:
- Liễu bí thư, thái độ của phía An Lãng về việc này ra sao?
Liễu Tuấn cười:
- Bọn họ muốn cùng khai thác đánh bắt, có điều chính phủ tỉnh không đồng ý. Trong lãnh hải của chúng ta mà, ban ngư chính đã quyết định phái hạm tuần tra định kỳ ở đó.
Cao Trường Hoành liền cười.
Kỳ thực ban đầu trong nước hứa cùng khai thác đánh bắt, khi thả thuyền D028, cũng tuyên bố chính thức cùng khai thác sử dụng tài nguyên Nam Hải. Mới qua chưa được vài tháng, tới chỗ Liễu Tuấn đã biến thành "lãnh hải của chúng ta", đoán chừng bên phía An Lãng cũng chỉ đành nén giận trong lòng.
Liễu Tuấn chẳng phải là "quân tử" chỉ động khẩu không động thủ, nếu như phía An Lãng gay chuyện, y sẽ không ngại cứng rắn. Sự thực chứng minh, chỉ cần phương pháp chính xác, cái gọi là "ông chủ đằng sau" kia của họ sẽ không dám ra mặt vì họ.
Bất kể ra sao, thực sự đối diện với người hàng xóm lớn phương bắc vẫn là chính bản thân nước An Lãng. Một khi phát sinh "sự cố" thì "ông chủ đằng sau" không đáng tin. Chọc giận một người khổng lồ đang vươn mình, "đồng minh" ở ngoài nghìn dặm kia nước xa không cứu được lửa gần, mà cái nước xa kia cũng chưa chắc đã tới cứu lửa gần.
Cao lão nói:
- Con sói cho ăn không no thì phải giáo huấn.
Liễu Tuấn khom người với Cao lão, cung kính nói:
- Vâng, cám ơn Cao lão giáo huấn.
Rất nhiều bậc nguyên lão tỏ thái độ quan tâm tới sự kiện Nam Hải, có ủng hộ cũng có chất vấn, Cao lão và cả Cao hệ trước đó không hề có ý kiến. Cao lão hiện giờ coi như tỏ thái độ rõ ràng. Có thêm Cao hệ , địa vị của Liễu Tuấn đã được xác định chắn chắn.
Có thể thấy vào thời điểm thích hợp, Cao lão sẽ chính thức tỏ thái độ với bên ngoài, những tiếng chất vấn yếu ớt kia tất nhiên sẽ biến mất.
Cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên khá thoải mái, ba người không nói tới chính trị mẫn cảm nữa, Cao lão hỏi tới tình hình ở tỉnh D và Giang Hán, ông xuất thân quân ngũ, sau khi lập quốc chuyển sang công tác hành chính và đảng, mấy chục năm quản lý chính sự không phải đùa. Thi thoảng mở miệng chỉ điểm cũng làm Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành mắt sáng lên, thu được nhiều ích lợi.
Dù Cao lão tinh thần không tệ, dù sao đã trên trăm tuổi, nói chuyện chừng hơn nửa tiếng, bác sĩ chăm sóc tiến hành "can thiệp", khéo léo nhắc nhở Liễu bí thư và Cao tỉnh trưởng, Cao lão nên nghỉ ngơi rồi.
Liễu Tuấn đứng dậy cáo từ.
Cao lão phá lệ đứng dậy bắt tay Liễu Tuấn, nói:
- Trường Hoành, thay ông tiễn Liễu bí thư.
- Vâng thưa ông.
- Cám ơn Cao lão, cám ơn Cao tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành sóng vai đi ra ngoài, Cao Trường Hoành hỏi:
- Liễu bí thư còn có an bài khác không? Nếu tiện tôi muốn tới chúc tết thủ tướng.
Đây là chuyện hợp lý.
Liễu Tuấn tới chúc tết Cao lão, Cao Trường Hoành cũng phải đáp lễ.
Liễu Tuấn cười:
- Cám ơn Cao tỉnh trưởng.
- Không cần khách khí.
Tức thì cả hai lên xe của mình, một trước một sau tới đại nội. Có Liễu Tuấn đích thân dẫn đường không cần phải báo cáo trước, vệ sĩ đại nội chỉ kiểm tra qua rồi cho đi.
- Cao tỉnh trưởng, mời. Gia phụ hôm ngay nghỉ ngơi tại nhà.
Tới nhà, Liễu Tuấn đưa tay mời khách.
Cao Trường Hoành cười:
- Cái từ nghỉ ngơi này rất ít xuất hiện trên người thủ tướng.
Liễu Tuấn khẽ buông tiếng thở dài.
Kỳ thực Cao Trường Hoành cũng biết, Liễu Tấn Tài đặc biệt ở nhà đợi mình, sau khi Liễu Tuấn viếng thăm Cao lão, thì có thể dự đoán được cuộc viếng thăm này.
Liễu Tuấn rất tán thưởng năng lực và tầm nhìn của Cao Trường Hoành.
Rất nhiều hành động Quốc vụ viện đưa ra, bao gồm cả bình ổn giá nhà đất, đều được triển khai toàn diện ở tỉnh Giang Hán, với chính xác xuất hiện hiện sựu sai biệt trong thực thi, Cao Trường Hoành cũng không hề kỵ húy, hướng lãnh đạo Quốc vụ viện bày tỏ ý kiến của mình. Có thể nhìn thấy tinh thần thực sự cầu thì cực kỳ đáng quý trên người hắn.
Ở điểm này Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành có sự nhất trí cao độ.
Có lẽ đó là nguyên nhân chủ yếu bọn họ có thể tới gần nhau.
- Chúc thủ tướng năm mới tốt lành, thân thể khỏe mạnh.
Nhìn thấy Liễu Tấn Tài ngồi ở ghế sô pha, Cao Trường Hoành đi nhanh tới, khom người, chào hỏi quy củ.
Liễu Tấn Tài đứng dậy, mỉm cười bắt tay:
- Cám ơn đồng chí, chúc đồng chí năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. Mời ngồi.
- Vâng, cám ơn thủ tướng.
Cao Trường Hoành ngồi xuống đối diện Liễu Tấn Tài, lần này Liễu Tuấn làm phục vụ, đích thân đưa trà cho Cao Trường Hoành.
- Đồng chí Trường Hoành, Cao lão và đồng chí Kính Chương khỏe chứ?
Đợi Cao Trường Hoành ngồi xuống, Liễu Tấn Tài hỏi:
Cao Trường Hoành lần nữa khom người:
- Cám ơn thủ tướng, gia tổ và gia phủ đều rất khỏe.
Liễu Tuấn cười nói:
- Con vừa nói chuyện hơn nửa tiếng với Cao lão, tinh thần người rất tốt, đang nói chuyện say sưa, nếu không phải bắc sĩ chăm sóc can thiếp, lúc này có khi còn đang nghe Cao lão giáo huấn.
- Các lãnh tụ thế hệ trước là tài sản quý báu của quốc gia, Cao lão khỏe mạnh là may mắn của quốc gia.
Liễu Tấn Tài gật đầu cảm khái nói.
/2140
|