Qua tết không lâu, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tổ chức ở thủ đô.
Đoàn trưởng đoàn đại biểu Giang Hán vẫn là Lý Trường Giang.
Trước đó ông ta đã chính thức đệ đơn từ chức, lý do là vấn đề tuổi tác.
Tw xét thực tế tình hình của Lý Trường Giang và tỉnh Giang Hán, chính thức đưa đề nghị này giao cho cục chính trị thảo. Đa số các ủy viên cục chính trị đồng ý, kiến nghị ông ta tạm thời giữ chức chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.
Bộ tổ chức TW tiến cử với cục chính trị và ban bí thư TW đồng chí Cao Trường Hoành làm bí thư tỉnh Giang Hán.
Qua thảo luận cục chính trị quyết định do Cao Trường Hoành làm bí thư tỉnh ủy Giang Hán, tạm thời kiêm chức vụ tỉnh trưởng.
Lý Đào bàn giao công tác ở tỉnh A, tới làm bộ trưởng xây dựng, chức vụ bí thư thành ủy Ngọc Lan do cục trưởng cục tài nguyên năng lượng Minh Dục điều nhiệm.
Mùa xuân tháng ba, cho dù chưa qua Thanh Minh, không phải là mùa buông câu, ở trong một khu câu cá ngoài thủ đô, vẫn kinh doanh. Người không quen biết, không ai ngờ được thanh niên đội mũ lưỡi trai kéo thếp nằm trên ghế chính là bí thư tỉnh ủy Liễu Tuấn.
Nam nhân trung niên bên cạnh chính là Liêu Thuận Lợi.
- Thuận Lợi, tóc anh cũng điểm sương rồi...
Liễu Tuấn nghiêng đầu qua nhìn Liêu Thuận Lợi, cảm khái nói.
Liêu Thuận Lợi là thư ký thứ hai của Liễu Tấn Tài, hơn y mười mấy tuổi, đã trên năm mươi rồi, nghe vậy cười:
- Tóc không trắng không được, tới tuổi rồi. Hơn nữa gió cát ở Ngân Châu lớn lắm ...
Liễu Tuấn gật đầu, hỏi:
- Dung bộ trưởng đã tìm anh nói chuyện chưa?
Liêu Thuận Lợi thu lại nụ cười, nói:
- Ừm, đã nói rồi.
- Cộng tác với Cao Trường Hoành khá thoải mái.
Đó là một trong nội dung giao dịch giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành, Lý Đào làm bộ trưởng xây dựng, Cao Trường Hoành làm bí thư Giang Hán, hai vị trí có trọng lượng giao ra. Minh Dục điều bằng, mục tiêu của Liễu Tuấn là chức vụ tỉnh trưởng Giang Hán.
Khi Cao Trường Hoành làm tỉnh trưởng Giang Hán, đề xuất chiến lược chấn hưng khoa học kỹ thuật, Liêu Thuận Lợi từng là phó bộ trưởng khoa học kỹ thuật, lại từng làm lãnh đạo địa phương, lý lịch nhậm chức rất hoàn chỉnh.
Tám năm cấp phó bộ, lần này làm tỉnh trưởng Giang Hán là hợp lý, không một hệ phái nào có lý do phản đối xác đáng.
Liêu Thuận Lợi cười:
- Tôi sớm được nghe nói Cao bí thư tầm nhìn rất rộng, có quan niệm đại cục, uy vọng ở Giang Hán rất cao. Có thể hợp tác với đồng chí ấy là nguyện vọng của tôi.
Liêu Thuận Lợi biết, lần này mình làm tỉnh trưởng Giang Hán không chỉ đơn thuần là cộng sự với Cao Trường Hoành. Liễu Tuấn hi vọng hắn làm tốt quan hệ với Cao Trường Hoành, tăng cường tình hữu nghị giữa hai hệ phái.
Nói thực, với điều này trong lòng Liêu Thuận Lợi không chắc lắm, thủ đoạn chính trị của Cao Trường Hoành thì khỏi phải nghi ngờ, vừa đoàn kết với hắn, lại duy trì sự độc lập của mình không bị hắn cho ra rìa không phải là dễ.
Xưa nay giữa bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng luôn khó đạt được quan hệ thân mật.
Liễu Tuấn hiểu lo lắng trong lòng hắn, là ai cũng sẽ lo lắng như vậy, Cao Trường Hoành không phải là bí thư tỉnh ủy bình thường.
Đương nhiên chủ yếu là vì hai người này còn chưa tiếp xúc với nhau, không quen thuộc cũng có thể tạo thành lo lắng này.
Có điều Liễu Tuấn không định cởi mối lo cho Liêu Thuận Lợi, quan hệ giữa y và Cao Trường Hoành là một chuyện, Liêu Thuận Lợi là người cộng tác kiêm trợ thủ, làm sao làm tốt quan hệ với Cao Trường Hoành là việc khác. Hơn nữa Liêu Thuận Lợi cũng lăn lộn quan trường bao năm, tự có cách ứng phó.
- Thuận Lợi, hạng mục khí đốt thiên nhiên mà anh làm ở Ngân Châu tiến triển ra sao?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài.
Hạng Mục này là hành động trọng đại nhất sau khi Liêu Thuận Lợi làm bí thư thành ủy Ngân Châu, ba năm trước được lập hạng mục, tổng đầu tư hơn 60 tỷ. Hạng mục này một khi hoàn thành, khong những tổng lượng kinh tế Ngân Châu tăng gấp bội, còn kéo theo cả tỉnh Tây Bắc phát triển. Có ý nghĩa rõ rệt với kinh tế vùng dân tộc thiểu số, được tỉnh và Quốc vụ viện rất coi trọng và ủng hộ.
Liễu Tuấn cũng luôn quan tâm tới hạng mục này.
Liêu Thuận Lợi đáp:
- Hạng mục này đã làm rồi, tài chính giai đoạn đầu đã tới, dự kiến cuối năm nay có thể hoàn thành. Có điều muốn hoàn thiện toàn bộ công trình này phải cần ba năm nữa ... Nói thực tôi có chút không nỡ rời đi, đã bỏ quá nhiều tâm huyết vào hạng mục này.
Liêu Thuận Lợi nói rồi khẽ lắc đầu, tựa hồ rất cảm khái.
Liễu Tuấn cười:
- Không sao cả, chỉ cần hạng mục thông quan, bắt đầu vận hành, người kế nhiệm sẽ tiếp tục nó.
Liêu Thuận Lợi gật đầu.
Bất kể thế nào trở thành quan lớn một cõi cũng làm người ta khoan khoái, hắn biết lần này mình có thể thuận lợi tiến bộ là nhờ Liễu Tuấn, nhưng tới tầng cấp này lời cám ơn không nhất định phải nói ra miệng.
Lúc này mặt nước phẳng lặng đột nhiên xao động, phao câu chìm xuống nước, một lúc sau lại nổi lên, Liễu Tuấn hất cổ tay, một con cá chép vọt ra khỏi mặt nước, phải to bằng bàn tay, nặng phải tới năm sáu lạng, coi như là con cá lớn rồi.
Liêu Thuận Lợi cười:
- Khá lắm, e phải tới nửa cân.
Liễu Tuấn gỡ cá ra, dùng tay ước lượng, mỉm cười nói:
- Khả năng không chỉ nửa cân...
Liêu Thuận Lợi đứng dậy đi tới, đón lấy con cá cho vào trong sô bên cạnh, quay về ghế ngồi, nói:
- Kỹ thuật câu cá của Liễu bí thư ngày càng cao minh rồi, tôi phải học tập mới được.
Lời này chẳng phải là nịnh bợ, hai người ở đây câu đã được một tiếng, Liễu Tuấn ba lần kéo cần, lần nào cũng có thu hoạch, Liêu Thuận Lợi thì chẳng có chút động tĩnh nào, chênh lệch rõ ràng. Có điều món câu cá này là sở thích của Liễu bí thư, Liêu Thuận Lợi không sở trường, chỉ là khách bồi, nên chẳng vội.
Liễu Tuấn cười:
- Câu cá đôi khi nhờ vào vận may. Chủ yếu là điều hòa nóng nảy trong lòng, thu hoạch nhiều hay ít không phải là quan trọng nhất.
- Nói rất đúng.
Liêu Thuận Lợi gật đầu, uống một ngụm nước quả hỏi:
- Nghe nói Khâu bí thư có ý đưa ra phương án cải cách hội đồng nhân dân cơ sở ở đại hội lần này?
- Ừm, hai năm qua anh ta luôn nghiên cứu chuyện này. Nếu như làm theo sẽ thực sự phát huy được tác dụng giám sát của hội đồng nhân dân, đường lối này đáng khẳng định. Hiện giờ công tác kiến thiết và giám sát đảng càng trọng yếu hơn. Đơn thuần dựa vào thành viên trong ban và tự bản thân ước thúc cùng giám sát của kỷ ủy đồng cấp hiển nhiên là không đủ..
Liễu Tuấn lộ vẻ trầm tư.
Đảng và chính phủ cấp huyện gánh vác trọng trách nặng nề, bí thư huyện ủy và huyện trưởng là quan thân dân chân chính, mỗi việc làm của bọn họ chẳng những liên quan tới cuộc sống của hàng vạn hộ dân còn ảnh hưởng tới hình tượng chấp chính của đảng. Mà gần đây vụ án cấp huyện xảy ra không ngớt, đa phần còn là vụ án liên hoàn, hiện tượng này khiến lãnh đạo TW coi trọng cao độ, làm sao tăng cường giám sát ban bệ cấp huyện thành đề tài bàn luận sôi nổi trong đảng.
Khâu Tình Xuyên sau khi nhậm chức ở tỉnh A không lâu, liền tiến hành cải cách hội động nhân dân (HDND) cấp huyện, chủ trì tiến thêm một bước phát huy vai trò giám sát của HDND, cơ bản độc lập với đảng ủy và chính phủ, tiếp nhận sự lãnh đạo của HDND cấp trên. Dựa theo quy định của luật pháp liên quan thì HDND các cấp địa phương là cơ quan giám sát và là cơ quan quyền lực tối cao.
Nhưng thực tế nó chưa bao giờ phát huy tác dụng này.
Trải qua hai năm thí điểm, Khâu Tình Xuyên mày mò ra một biện pháp khả thi, quyết định đề xuất ra ở đại hội lần này, hi vọng có thể được thêm nhiều tỉnh trong cả nước tiền hành thí điểm.
Liễu Tuấn khá tán đồng hành động này của Khâu Tình Xuyên, thời cơ thích hợp y cũng sẽ đem mô hình này vào tỉnh D, tiến hành thì điểm. Ở thể chế hiện tại, tiến hành cải cách lớn từ trên xuống là rất khó, nguy hiểm cao, với sự uy thế của Liễu Tuấn cũng không thể không thận trọng.
Bất kỳ sự cải cách nào, nhất là cải cách thể chế, phải tiến dần từng bước, không thể quá vội, nếu không sẽ gây ra đại loạn.
Liêu Thuận Lợi gật đầu, không tiếp lời. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ còn đại cục kinh tế tỉnh Giang Hán, tạm thời còn chưa hứng thù với chuyện cải cách này.
Đang nói chuyện thì di động của Liễu Tuấn vang lên.
Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại lên nhìn, nhướng mày lên, ấn nút nghe.
- Anh Triệu Ngọc...
Điện thoại do Liễu Triệu Ngọc gọi tới.
- Tiểu Tuấn, không hay rồi, Triệu Mẫn ở nước Tượng Nha xảy ra chuyện..
Phía bên kia Liễu Triệu Ngọc nhớn nhác nói
Đoàn trưởng đoàn đại biểu Giang Hán vẫn là Lý Trường Giang.
Trước đó ông ta đã chính thức đệ đơn từ chức, lý do là vấn đề tuổi tác.
Tw xét thực tế tình hình của Lý Trường Giang và tỉnh Giang Hán, chính thức đưa đề nghị này giao cho cục chính trị thảo. Đa số các ủy viên cục chính trị đồng ý, kiến nghị ông ta tạm thời giữ chức chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.
Bộ tổ chức TW tiến cử với cục chính trị và ban bí thư TW đồng chí Cao Trường Hoành làm bí thư tỉnh Giang Hán.
Qua thảo luận cục chính trị quyết định do Cao Trường Hoành làm bí thư tỉnh ủy Giang Hán, tạm thời kiêm chức vụ tỉnh trưởng.
Lý Đào bàn giao công tác ở tỉnh A, tới làm bộ trưởng xây dựng, chức vụ bí thư thành ủy Ngọc Lan do cục trưởng cục tài nguyên năng lượng Minh Dục điều nhiệm.
Mùa xuân tháng ba, cho dù chưa qua Thanh Minh, không phải là mùa buông câu, ở trong một khu câu cá ngoài thủ đô, vẫn kinh doanh. Người không quen biết, không ai ngờ được thanh niên đội mũ lưỡi trai kéo thếp nằm trên ghế chính là bí thư tỉnh ủy Liễu Tuấn.
Nam nhân trung niên bên cạnh chính là Liêu Thuận Lợi.
- Thuận Lợi, tóc anh cũng điểm sương rồi...
Liễu Tuấn nghiêng đầu qua nhìn Liêu Thuận Lợi, cảm khái nói.
Liêu Thuận Lợi là thư ký thứ hai của Liễu Tấn Tài, hơn y mười mấy tuổi, đã trên năm mươi rồi, nghe vậy cười:
- Tóc không trắng không được, tới tuổi rồi. Hơn nữa gió cát ở Ngân Châu lớn lắm ...
Liễu Tuấn gật đầu, hỏi:
- Dung bộ trưởng đã tìm anh nói chuyện chưa?
Liêu Thuận Lợi thu lại nụ cười, nói:
- Ừm, đã nói rồi.
- Cộng tác với Cao Trường Hoành khá thoải mái.
Đó là một trong nội dung giao dịch giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành, Lý Đào làm bộ trưởng xây dựng, Cao Trường Hoành làm bí thư Giang Hán, hai vị trí có trọng lượng giao ra. Minh Dục điều bằng, mục tiêu của Liễu Tuấn là chức vụ tỉnh trưởng Giang Hán.
Khi Cao Trường Hoành làm tỉnh trưởng Giang Hán, đề xuất chiến lược chấn hưng khoa học kỹ thuật, Liêu Thuận Lợi từng là phó bộ trưởng khoa học kỹ thuật, lại từng làm lãnh đạo địa phương, lý lịch nhậm chức rất hoàn chỉnh.
Tám năm cấp phó bộ, lần này làm tỉnh trưởng Giang Hán là hợp lý, không một hệ phái nào có lý do phản đối xác đáng.
Liêu Thuận Lợi cười:
- Tôi sớm được nghe nói Cao bí thư tầm nhìn rất rộng, có quan niệm đại cục, uy vọng ở Giang Hán rất cao. Có thể hợp tác với đồng chí ấy là nguyện vọng của tôi.
Liêu Thuận Lợi biết, lần này mình làm tỉnh trưởng Giang Hán không chỉ đơn thuần là cộng sự với Cao Trường Hoành. Liễu Tuấn hi vọng hắn làm tốt quan hệ với Cao Trường Hoành, tăng cường tình hữu nghị giữa hai hệ phái.
Nói thực, với điều này trong lòng Liêu Thuận Lợi không chắc lắm, thủ đoạn chính trị của Cao Trường Hoành thì khỏi phải nghi ngờ, vừa đoàn kết với hắn, lại duy trì sự độc lập của mình không bị hắn cho ra rìa không phải là dễ.
Xưa nay giữa bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng luôn khó đạt được quan hệ thân mật.
Liễu Tuấn hiểu lo lắng trong lòng hắn, là ai cũng sẽ lo lắng như vậy, Cao Trường Hoành không phải là bí thư tỉnh ủy bình thường.
Đương nhiên chủ yếu là vì hai người này còn chưa tiếp xúc với nhau, không quen thuộc cũng có thể tạo thành lo lắng này.
Có điều Liễu Tuấn không định cởi mối lo cho Liêu Thuận Lợi, quan hệ giữa y và Cao Trường Hoành là một chuyện, Liêu Thuận Lợi là người cộng tác kiêm trợ thủ, làm sao làm tốt quan hệ với Cao Trường Hoành là việc khác. Hơn nữa Liêu Thuận Lợi cũng lăn lộn quan trường bao năm, tự có cách ứng phó.
- Thuận Lợi, hạng mục khí đốt thiên nhiên mà anh làm ở Ngân Châu tiến triển ra sao?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài.
Hạng Mục này là hành động trọng đại nhất sau khi Liêu Thuận Lợi làm bí thư thành ủy Ngân Châu, ba năm trước được lập hạng mục, tổng đầu tư hơn 60 tỷ. Hạng mục này một khi hoàn thành, khong những tổng lượng kinh tế Ngân Châu tăng gấp bội, còn kéo theo cả tỉnh Tây Bắc phát triển. Có ý nghĩa rõ rệt với kinh tế vùng dân tộc thiểu số, được tỉnh và Quốc vụ viện rất coi trọng và ủng hộ.
Liễu Tuấn cũng luôn quan tâm tới hạng mục này.
Liêu Thuận Lợi đáp:
- Hạng mục này đã làm rồi, tài chính giai đoạn đầu đã tới, dự kiến cuối năm nay có thể hoàn thành. Có điều muốn hoàn thiện toàn bộ công trình này phải cần ba năm nữa ... Nói thực tôi có chút không nỡ rời đi, đã bỏ quá nhiều tâm huyết vào hạng mục này.
Liêu Thuận Lợi nói rồi khẽ lắc đầu, tựa hồ rất cảm khái.
Liễu Tuấn cười:
- Không sao cả, chỉ cần hạng mục thông quan, bắt đầu vận hành, người kế nhiệm sẽ tiếp tục nó.
Liêu Thuận Lợi gật đầu.
Bất kể thế nào trở thành quan lớn một cõi cũng làm người ta khoan khoái, hắn biết lần này mình có thể thuận lợi tiến bộ là nhờ Liễu Tuấn, nhưng tới tầng cấp này lời cám ơn không nhất định phải nói ra miệng.
Lúc này mặt nước phẳng lặng đột nhiên xao động, phao câu chìm xuống nước, một lúc sau lại nổi lên, Liễu Tuấn hất cổ tay, một con cá chép vọt ra khỏi mặt nước, phải to bằng bàn tay, nặng phải tới năm sáu lạng, coi như là con cá lớn rồi.
Liêu Thuận Lợi cười:
- Khá lắm, e phải tới nửa cân.
Liễu Tuấn gỡ cá ra, dùng tay ước lượng, mỉm cười nói:
- Khả năng không chỉ nửa cân...
Liêu Thuận Lợi đứng dậy đi tới, đón lấy con cá cho vào trong sô bên cạnh, quay về ghế ngồi, nói:
- Kỹ thuật câu cá của Liễu bí thư ngày càng cao minh rồi, tôi phải học tập mới được.
Lời này chẳng phải là nịnh bợ, hai người ở đây câu đã được một tiếng, Liễu Tuấn ba lần kéo cần, lần nào cũng có thu hoạch, Liêu Thuận Lợi thì chẳng có chút động tĩnh nào, chênh lệch rõ ràng. Có điều món câu cá này là sở thích của Liễu bí thư, Liêu Thuận Lợi không sở trường, chỉ là khách bồi, nên chẳng vội.
Liễu Tuấn cười:
- Câu cá đôi khi nhờ vào vận may. Chủ yếu là điều hòa nóng nảy trong lòng, thu hoạch nhiều hay ít không phải là quan trọng nhất.
- Nói rất đúng.
Liêu Thuận Lợi gật đầu, uống một ngụm nước quả hỏi:
- Nghe nói Khâu bí thư có ý đưa ra phương án cải cách hội đồng nhân dân cơ sở ở đại hội lần này?
- Ừm, hai năm qua anh ta luôn nghiên cứu chuyện này. Nếu như làm theo sẽ thực sự phát huy được tác dụng giám sát của hội đồng nhân dân, đường lối này đáng khẳng định. Hiện giờ công tác kiến thiết và giám sát đảng càng trọng yếu hơn. Đơn thuần dựa vào thành viên trong ban và tự bản thân ước thúc cùng giám sát của kỷ ủy đồng cấp hiển nhiên là không đủ..
Liễu Tuấn lộ vẻ trầm tư.
Đảng và chính phủ cấp huyện gánh vác trọng trách nặng nề, bí thư huyện ủy và huyện trưởng là quan thân dân chân chính, mỗi việc làm của bọn họ chẳng những liên quan tới cuộc sống của hàng vạn hộ dân còn ảnh hưởng tới hình tượng chấp chính của đảng. Mà gần đây vụ án cấp huyện xảy ra không ngớt, đa phần còn là vụ án liên hoàn, hiện tượng này khiến lãnh đạo TW coi trọng cao độ, làm sao tăng cường giám sát ban bệ cấp huyện thành đề tài bàn luận sôi nổi trong đảng.
Khâu Tình Xuyên sau khi nhậm chức ở tỉnh A không lâu, liền tiến hành cải cách hội động nhân dân (HDND) cấp huyện, chủ trì tiến thêm một bước phát huy vai trò giám sát của HDND, cơ bản độc lập với đảng ủy và chính phủ, tiếp nhận sự lãnh đạo của HDND cấp trên. Dựa theo quy định của luật pháp liên quan thì HDND các cấp địa phương là cơ quan giám sát và là cơ quan quyền lực tối cao.
Nhưng thực tế nó chưa bao giờ phát huy tác dụng này.
Trải qua hai năm thí điểm, Khâu Tình Xuyên mày mò ra một biện pháp khả thi, quyết định đề xuất ra ở đại hội lần này, hi vọng có thể được thêm nhiều tỉnh trong cả nước tiền hành thí điểm.
Liễu Tuấn khá tán đồng hành động này của Khâu Tình Xuyên, thời cơ thích hợp y cũng sẽ đem mô hình này vào tỉnh D, tiến hành thì điểm. Ở thể chế hiện tại, tiến hành cải cách lớn từ trên xuống là rất khó, nguy hiểm cao, với sự uy thế của Liễu Tuấn cũng không thể không thận trọng.
Bất kỳ sự cải cách nào, nhất là cải cách thể chế, phải tiến dần từng bước, không thể quá vội, nếu không sẽ gây ra đại loạn.
Liêu Thuận Lợi gật đầu, không tiếp lời. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ còn đại cục kinh tế tỉnh Giang Hán, tạm thời còn chưa hứng thù với chuyện cải cách này.
Đang nói chuyện thì di động của Liễu Tuấn vang lên.
Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại lên nhìn, nhướng mày lên, ấn nút nghe.
- Anh Triệu Ngọc...
Điện thoại do Liễu Triệu Ngọc gọi tới.
- Tiểu Tuấn, không hay rồi, Triệu Mẫn ở nước Tượng Nha xảy ra chuyện..
Phía bên kia Liễu Triệu Ngọc nhớn nhác nói
/2140
|