Về đến thành phố Bảo Châu, đã là thượng tuần tháng 9, các trường học đã bắt đầu vào học được lâu rồi.
Chị hai vừa ra trường, đã được sắp xếp vào làm nhân viên quản lý trong thư viện thành phố Bảo Châu, xem như đã có được cái “bát cơm sắt” (ví von công việc thu nhập ổn định), không phải lo lắng về miếng cơm manh áo. Dù sao thì lưng dựa vào ông em “Đứng đầu khu Bảo Châu”, tiền không cần phải lo nghĩ. Cho nhiều quá sợ người ta dị nghị, mỗi tháng 1,2 trăm đồng có lẽ không ai biết. Nói ra thì, về gia sản của tôi, trong nhà ngoài cha ra, chỉ có chị hai là rõ nhất. Tính chị hai không thích học hành, bình thường cũng hay đến dò hỏi tôi về mấy việc liên quan đến làm ăn buôn bán. Tất nhiên, cũng chỉ là thăm dò một chút thôi, chứ không đưa vào hành động thực tiễn. Phải biết rằng chị cũng nằm trong phạm trù con cái của cán bộ lãnh đạo, thuộc vào tầng lớp cấm buôn bán!
Tôi lên lớp 11, vẫn trốn học như thường, mẹ rất không hài lòng vì điều đó, kéo tôi đến nói cho một trận. Chị cả đã tốt nghiệp đại học, được phân công về thành phố Bảo Châu, làm việc ở ngân hàng Nhân Dân thành phố Bảo Châu. Hì hì, việc này cũng giống với quỹ đạo của kiếp trước, chỉ khác là kiếp trước chị cả làm việc trong ngân hàng Nhân Dân huyện Hướng Dương, thời gian cũng sớm hơn hai năm. Nhưng chị cả không hề bị thiệt, tốt nghiệp xong đại học, theo chính sách tương quan của nhà nước, chị cả được phân phối về làm ở ngân hàng và nhận đãi ngộ cán bộ chính cổ. Còn ở kiếp trước, chị cả muốn vươn lên cấp chính cổ, phải đợi đến 10 năm. Trước khi tôi xuyên thời gian về đây, cũng chỉ được hưởng đãi ngộ cấp chính khoa mà thôi. Tính ra thì, học xong đại học, đúng là kiếm được không ít tiền. Huống hồ giờ cha là ủy viên địa ủy, chặng đường của chị cả còn có thể tiến xa hơn nữa.
Trong nhà có một sinh viên thế này, mẹ nhất định sẽ lôi chị đến làm trợ thủ nói chuyện của mình.
Nhưng dù mẹ có làm ra thái độ nghiêm túc thế nào, tôi chẳng sợ chút nào cả, đối phó với mẹ, tôi có không ít cách. Một điểm quan trọng nhất, về phương diện học tập, thì tôi vô cùng tự tin.
Mặc dù kiếp trước chỉ thi được cái bằng trung cấp rách, nhưng kiếp này lại là học trò của Chu tiên sinh. Không học ban A thì học ban C, có trường đại học nào là làm khó tôi được?
Chế độ học của cấp ba đã thay đổi từ lâu, từ hai năm chuyển thành ba năm, sự phân biệt giữa ban A, ban C, cũng bắt đầu từ đây.
“Tiểu Tuấn, con chạy đến thành phố Giang Khẩu làm gì?”
Mẹ nghiêm mặt hỏi.
“Hì hì, Liễu Gia Sơn có chút đầu tư ở thành phố Giang Khẩu, bác năm không yên tâm, nên gọi con giúp bác đi xem thế nào.”
Tôi trả lời một cách tùy tiện. Cầm một quả táo trên bàn trà lên, cắn một miếng.
“Tiểu Tuấn, mẹ đang nói chuyện với con đấy, nghiêm chỉnh vào!”
Ha ha. Mẹ giờ làm cục trưởng lâu rồi, nên cũng rất coi trọng quyền uy.
Từ phó chỉ đạo cục công an huyện Hướng Dương được điều làm phó cục trưởng cục công thương thành phố Bảo Châu, đáng lẽ là để giảm nhẹ công việc của mẹ, để dễ bề lo lắng cho cuộc sống của “lãnh đạo thị ủy”. Không ngờ cục công thương của thành phố Bảo Châu bây giờ cũng lắm việc đến thế. Nguyên nhân chính vẫn là thị trường bán buôn của tiểu thương phẩm và thị trường buôn bán nông phụ phẩm sắp sửa hoàn thành, khoảng tầm 1000 quầy hàng đều quy về cho cục công thương quản lý. Mặc dù muốn chính thức vận hành vẫn phải đợi đến cuối năm, nhưng trước mắt đã có rất nhiều người muốn chen chân vào rồi.
Cha yêu cầu đi yêu cầu lại, bán và thuê các quầy hàng này đều nhất định phải công khai rõ ràng minh bạch. Đây cũng là cái gọi là “Thao tác ánh mặt trời” thường được tuyên truyền về sau, không cho phép giao dịch sau lưng. Nếu các cán bộ của cục công thương dám lén lút có những tác phong không đúng mực, trên bảo dưới ăn hối lộ, kiểm tra ra, quyết không tha. Nếu nhẹ thì bị khai trừ khỏi chức vụ hiện thời, nặng thì bị giao cho luật pháp xử lý, lãnh đạo cũng bị liên lụy trách nhiệm.
Uy quyền của thư ký Liễu giờ đây ở thành phố Bảo Châu còn cao hơn cả thư ký Nghiêm Ngọc Thành nữa, về cơ bản là một lời nặng tựa ngàn cân!
Năm ngoái vừa nhậm chức, chưa được mấy tháng liền đem thường ủy thị ủy, thư ký chính pháp ủy bỏ tù, mọi người rất nể trọng. Mặc dù thư ký Nghiêm vẫn thường xuyên nghiêm mặt giáo dục người khác, nhưng mọi việc vẫn còn có nước thương lượng, thư ký Liễu cười hì hì, rất thân thiết dễ gần, nhưng ai đã động đến ông ấy, thì nhất định chết chắc!
Vì thế cha đã có một tên gọi không lấy làm nho nhã cho lắm---“Con hổ mặt cười”.
Tôi buồn một chập về chuyện ấy.
Bà nó chú, rõ ràng Chương Kiệt là tên khốn, ta chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Nhưng quan trường là như vậy, làm sao khác được.
Có điều “hổ mặt cười” cũng có cái tốt của hổ mặt cười, ít nhất những kẻ muốn phá hoại đã bớt đi nhiều rồi.
Còn về tính khí của mẹ, để mẹ đỡ bị người khác lợi dụng vì mình không biết rõ tình hình, tôi và cha đã thương lượng có cần phải đổi cho mẹ sang một vị trí khác. Nhưng mẹ lại rất tự tin, nếu ai dám làm trò trước mặt chỉ đạo Nguyễn, thì có lẽ người đó chán sống rồi.
Có tâm lý này, hèn gì mẹ thật là “uy nghiêm” trước mặt con trai.
Tôi cười hì hì đáp: “Mẹ, con ở chỗ thành phố Giang Khẩu khổ lắm, cơm canh ăn chẳng quen, mẹ nhìn này, con gầy đi bao nhiêu đấy, còn bị cháy đen thành người Châu Phi rồi...”
Thấy tôi như vậy, mẹ vừa bực vừa thương, lúc vui thì cười hì hì, có nói thế nào cũng được, nếu không vui thì tức đến cắn răng ken két. Nhưng dù thế nào, thì phần yêu vẫn lớn hơn.
“Đúng thế, mẹ, mẹ nhìn Tiểu Tuấn gầy đi thật nhiều.”
Chị cả lập tức phụ họa.
Mẹ ngay lập tức buồn bã. Hình như “Hoa Tử” là do mình gọi đến làm “trợ thủ” kia mà, sao nói vài câu lại nhảy sang “hàng ngũ địch” rồi? Lập trường của đứa này đúng là không kiên định chút nào.
Mẹ trừng mắt với chị cả, chị cả lúc này mới nhận ra thân phận “trợ thủ” của mình, bèn cười hì hì.
Con trai và con gái đều nói vậy, lúc này, mẹ thật sự không biết phải làm thế nào.
“Con đi Giang Khẩu làm gì? Liễu Gia Sơn đầu tư ở Giang Khẩu, quan hệ gì đến con?”
Về những việc tôi làm ở Liễu Gia Sơn, mẹ không hề biết nội tình ra sao. Không phải là vì cảnh giác của mẹ thấp đến thế, mà vì cha và tôi hò nhau lại để “dối” mẹ. Còn về cha, mẹ từ trước đến giờ đều tin ông vô điều kiện, không bao giờ nghĩ đến việc người như cha lại đi lừa mẹ.
Mẹ chỉ biết, bác năm rất xem trọng tôi, thường đến hỏi tôi về những vấn đề liên quan đến quản lí kinh doanh. Mẹ không thấy kỳ lạ về việc này, con trai nhỏ này của mình, chưa đến 10 tuổi liền có thể đứng nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành rồi, biết rõ những thứ khúc khuỷu trên quan trường, mấy việc “nhỏ nhặt” ở Liễu Gia Sơn đó, nhất định nó cũng biết.
“Con vốn cũng không muốn đi mà, ăn không được, ngủ cũng chẳng ngon...:
Tôi tiếp tục giở trò “làm mủi lòng”, chiêu này dùng trăm lần trăm lần trúng, quả nhiên nét mặt của mẹ đã có sự thay đổi.
“Chỉ là lần này, đầu tư hơi nhiều cút, không đi xem thì không được, mọi người ở thành phố Giang Khẩu đều không quen thuộc.”
“Đầu tư bao nhiêu?”
Chị cả hỏi tiếp một câu.
Hà hà, chị cả học ngành tài chính, quả nhiên thay đổi, rất mẫn cảm với chủ đề “đầu tư”.
“Một kỳ khoảng 1000 vạn.”
Tôi nói.
“Gì cơ? 1000 vạn?”
Cha và chị cả ngay lập tức đều ngớ người ra.
Chết rồi, con số kinh thiên động địa thế, không nên nói ra mới đúng. Nếu là kiếp sau, thì con số này cũng là đáng kể với những gia đình bình thường.
Nếu giờ chị biết tài sản của tôi nhiều đến vậy, tối nay mọi người nhất định loạn lên mất.
“Mẹ, chị, có gì phải kỳ lạ đâu, giờ đây Liễu Gia Sơn khí phách lắm, nếu chúng ta không chuyển ra đây, hì hì, dựa vào nó cũng trở thành hộ giàu đó...”
Tôi cố ý dùng một khẩu khí rất bình thường để nói về chuyện đó, làm hạ thấp mức độ kinh ngạc của chị và mẹ.
“Đúng rồi, nhà mình chẳng phải vẫn không có tủ lạnh sao, mấy ngày nữa gọi họ mang một cái đến đây, mang một cái cho bác Nghiêm nữa.”
“Tủ lạnh? Liễu Gia Sơn còn có thể sản xuất tủ lạnh nữa à?”
Sự chú ý của mẹ bị rời sang chỗ khác, hình như lúc đầu mẹ định nói chuyện với tôi về học hành mà nhỉ?
“Những đồ Liễu Gia Sơn có thể sản xuất nhiều lắm, à, đúng rồi....” tôi gõ trán nói: “Còn có cả máy giặt nữa, cũng gọi họ đưa hai chiếc đến đây, sắp đến mùa đông rồi, nếu dùng tay giặt quần áo thì chết mất....”
Mẹ và chị cả đều tròn mắt, hoàn toàn bị những thành tựu huy hoàng của Liễu Gia Sơn làm cho mê muội đầu óc.
“Ôi, bác năm thật là giỏi giang, không ngờ Liễu Gia Sơn vào tay bác lại phát triển đến thế...”
Mẹ khen ngợi không ngớt.
Tôi thầm đắc ý.
“Mẹ. Việc đi học mẹ không phải lo đâu, con hứa năm sau....ừm, năm sau nữa đi, nhất định sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng, nếu không thi được vào trường danh tiếng, con....con nhất định sẽ tự sát để tạ tội...”
Mấy câu đầu, mẹ nghe mà rạng rỡ mặt mày, đến câu cuối cùng, ngay lập tức đổi nét mặt, giận dữ nói: “Trẻ con trẻ cái, nói linh tinh gì thế?”
Tôi lè lưỡi, làm chị cả cười khanh khách.
“Ý, đúng rồi, chị cả, chị và anh Giang định lúc nào lấy nhau thế? Em nhất định sẽ tặng quà to!”
Chị cả không kịp đề phòng, ngay lập tức đỏ mặt, nói: “Tiểu Tuấn, biết ngay là em lại nói linh tinh!”
Mẹ lại vui vẻ, vỗ tay chị cả nói: “Hoa Tử, con và Hữu Tín, yêu nhau cũng mấy năm rồi, mẹ thấy làm nhanh mọi việc cũng được.”
“Mẹ...”
Chị cả ngượng ngùng nói.
Tôi vừa nghĩ đến một chuyện, lại chau mày.
Mặc dù chị cả ngượng, nhưng lại rất chú trọng việc này, thấy tôi cau mày liền cuống lên, tưởng rằng có gì không được, vội vàng nói: “Tiểu Tuấn, sao thế?”
“Thành phố Bảo Châu vẫn chưa có cái quán ăn nào cho ra hồn để làm hôn lễ cả....em thấy cứ làm ở huyện Hướng Dương là được rồi, dù sao thì anh Giang cũng đang làm việc ở đó.”
Chị cả thở phào, cười nói: “Chị còn tưởng là....làm chị giật cả mình. Điều này có gì đâu, ở đâu mà chẳng vậy?”
Vừa nói xong, chị cả mới thấy không đúng, nói vậy chẳng phải ý là mình cũng muốn kết hôn sao? Nên quay sang lườm tôi một phát, vừa không cẩn thận là bị “vướng bẫy” ngay.
Mẹ lại suy nghĩ về chuyện này rất cẩn thận, nói: “Huyện Hướng Dương có quán rượu tốt gì? Như lần trước con gái của thư ký Bạch kết hôn đó, làm ở phòng tiếp đón tỉnh ủy mới có thể diện chứ!”
Bạch Dương và Cổ Phi kết hôn, ý của nhà Cổ là làm ở quán cơm Thập Nhất, bị Bạch Kiến Minh phủ quyết không chút do dự. Ông ta thân làm lãnh đạo tỉnh ủy, chẳng lẽ lại không chú ý đến ảnh hưởng sao? Mời bạn bè hai bên đến ăn bữa cơm cũng phải chú ý đến thể diện.
Bạch Kiến Minh làm quan to, nhà thông gia không dám làm mất mặt ông ta, chỉ đành đồng ý. Ai mà biết đến ngày làm hôn lễ, những người bạn bè biết tin đến nhiều khôn xiết, càng ngày càng đồng, chỉ hai nhà chúng tôi và hai vợ chồng Chu tiên sinh đã ngồi hơn một bàn. Mặc dù Bạch Kiến Minh không muốn làm quá to tá, nhưng người ta đã đến rồi, chẳng lẽ lại không đón tiếp, chỉ đành mặt cười ra nghênh đón, dặn dò phòng tiếp đón làm thêm cơm đãi khách.
May mà trưởng phòng đón tiếp là nhân vật nhìn xa trông rộng, trong lòng đã biết con gái nhà phó thư ký tỉnh ủy lấy chồng, nhất định không giống bình thường, nên đã chuẩn bị từ trước, vội vàng điều thêm người từ nhà hàng Thật Nhất Đại đến, tất cả đã chỉnh lý xong, không hề hoảng loạn chút nào, tiệc rượu làm ai nấy rất hài lòng, vừa ngon vừa đẹp mắt.
Lần đầu tiên mẹ đến phòng tiếp đón tỉnh ủy, ăn đồ ăn trong không khí trang trọng mà không kém phần đơn giản, thấy lộ ra vẻ phú quý, nên rất ngưỡng mộ. Người ta đến một địa vị nhất định, cảnh giới cũng không giống nhau.
Tôi cười nói: “Mẹ à, việc này mẹ không phải lo đâu, để con thu xếp, bảo đảm mẹ rất có thể diện!”
Mẹ không vừa ý nói: “Trẻ con trẻ cái toàn nói chuyện bốc phét.”
Chị hai vừa ra trường, đã được sắp xếp vào làm nhân viên quản lý trong thư viện thành phố Bảo Châu, xem như đã có được cái “bát cơm sắt” (ví von công việc thu nhập ổn định), không phải lo lắng về miếng cơm manh áo. Dù sao thì lưng dựa vào ông em “Đứng đầu khu Bảo Châu”, tiền không cần phải lo nghĩ. Cho nhiều quá sợ người ta dị nghị, mỗi tháng 1,2 trăm đồng có lẽ không ai biết. Nói ra thì, về gia sản của tôi, trong nhà ngoài cha ra, chỉ có chị hai là rõ nhất. Tính chị hai không thích học hành, bình thường cũng hay đến dò hỏi tôi về mấy việc liên quan đến làm ăn buôn bán. Tất nhiên, cũng chỉ là thăm dò một chút thôi, chứ không đưa vào hành động thực tiễn. Phải biết rằng chị cũng nằm trong phạm trù con cái của cán bộ lãnh đạo, thuộc vào tầng lớp cấm buôn bán!
Tôi lên lớp 11, vẫn trốn học như thường, mẹ rất không hài lòng vì điều đó, kéo tôi đến nói cho một trận. Chị cả đã tốt nghiệp đại học, được phân công về thành phố Bảo Châu, làm việc ở ngân hàng Nhân Dân thành phố Bảo Châu. Hì hì, việc này cũng giống với quỹ đạo của kiếp trước, chỉ khác là kiếp trước chị cả làm việc trong ngân hàng Nhân Dân huyện Hướng Dương, thời gian cũng sớm hơn hai năm. Nhưng chị cả không hề bị thiệt, tốt nghiệp xong đại học, theo chính sách tương quan của nhà nước, chị cả được phân phối về làm ở ngân hàng và nhận đãi ngộ cán bộ chính cổ. Còn ở kiếp trước, chị cả muốn vươn lên cấp chính cổ, phải đợi đến 10 năm. Trước khi tôi xuyên thời gian về đây, cũng chỉ được hưởng đãi ngộ cấp chính khoa mà thôi. Tính ra thì, học xong đại học, đúng là kiếm được không ít tiền. Huống hồ giờ cha là ủy viên địa ủy, chặng đường của chị cả còn có thể tiến xa hơn nữa.
Trong nhà có một sinh viên thế này, mẹ nhất định sẽ lôi chị đến làm trợ thủ nói chuyện của mình.
Nhưng dù mẹ có làm ra thái độ nghiêm túc thế nào, tôi chẳng sợ chút nào cả, đối phó với mẹ, tôi có không ít cách. Một điểm quan trọng nhất, về phương diện học tập, thì tôi vô cùng tự tin.
Mặc dù kiếp trước chỉ thi được cái bằng trung cấp rách, nhưng kiếp này lại là học trò của Chu tiên sinh. Không học ban A thì học ban C, có trường đại học nào là làm khó tôi được?
Chế độ học của cấp ba đã thay đổi từ lâu, từ hai năm chuyển thành ba năm, sự phân biệt giữa ban A, ban C, cũng bắt đầu từ đây.
“Tiểu Tuấn, con chạy đến thành phố Giang Khẩu làm gì?”
Mẹ nghiêm mặt hỏi.
“Hì hì, Liễu Gia Sơn có chút đầu tư ở thành phố Giang Khẩu, bác năm không yên tâm, nên gọi con giúp bác đi xem thế nào.”
Tôi trả lời một cách tùy tiện. Cầm một quả táo trên bàn trà lên, cắn một miếng.
“Tiểu Tuấn, mẹ đang nói chuyện với con đấy, nghiêm chỉnh vào!”
Ha ha. Mẹ giờ làm cục trưởng lâu rồi, nên cũng rất coi trọng quyền uy.
Từ phó chỉ đạo cục công an huyện Hướng Dương được điều làm phó cục trưởng cục công thương thành phố Bảo Châu, đáng lẽ là để giảm nhẹ công việc của mẹ, để dễ bề lo lắng cho cuộc sống của “lãnh đạo thị ủy”. Không ngờ cục công thương của thành phố Bảo Châu bây giờ cũng lắm việc đến thế. Nguyên nhân chính vẫn là thị trường bán buôn của tiểu thương phẩm và thị trường buôn bán nông phụ phẩm sắp sửa hoàn thành, khoảng tầm 1000 quầy hàng đều quy về cho cục công thương quản lý. Mặc dù muốn chính thức vận hành vẫn phải đợi đến cuối năm, nhưng trước mắt đã có rất nhiều người muốn chen chân vào rồi.
Cha yêu cầu đi yêu cầu lại, bán và thuê các quầy hàng này đều nhất định phải công khai rõ ràng minh bạch. Đây cũng là cái gọi là “Thao tác ánh mặt trời” thường được tuyên truyền về sau, không cho phép giao dịch sau lưng. Nếu các cán bộ của cục công thương dám lén lút có những tác phong không đúng mực, trên bảo dưới ăn hối lộ, kiểm tra ra, quyết không tha. Nếu nhẹ thì bị khai trừ khỏi chức vụ hiện thời, nặng thì bị giao cho luật pháp xử lý, lãnh đạo cũng bị liên lụy trách nhiệm.
Uy quyền của thư ký Liễu giờ đây ở thành phố Bảo Châu còn cao hơn cả thư ký Nghiêm Ngọc Thành nữa, về cơ bản là một lời nặng tựa ngàn cân!
Năm ngoái vừa nhậm chức, chưa được mấy tháng liền đem thường ủy thị ủy, thư ký chính pháp ủy bỏ tù, mọi người rất nể trọng. Mặc dù thư ký Nghiêm vẫn thường xuyên nghiêm mặt giáo dục người khác, nhưng mọi việc vẫn còn có nước thương lượng, thư ký Liễu cười hì hì, rất thân thiết dễ gần, nhưng ai đã động đến ông ấy, thì nhất định chết chắc!
Vì thế cha đã có một tên gọi không lấy làm nho nhã cho lắm---“Con hổ mặt cười”.
Tôi buồn một chập về chuyện ấy.
Bà nó chú, rõ ràng Chương Kiệt là tên khốn, ta chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Nhưng quan trường là như vậy, làm sao khác được.
Có điều “hổ mặt cười” cũng có cái tốt của hổ mặt cười, ít nhất những kẻ muốn phá hoại đã bớt đi nhiều rồi.
Còn về tính khí của mẹ, để mẹ đỡ bị người khác lợi dụng vì mình không biết rõ tình hình, tôi và cha đã thương lượng có cần phải đổi cho mẹ sang một vị trí khác. Nhưng mẹ lại rất tự tin, nếu ai dám làm trò trước mặt chỉ đạo Nguyễn, thì có lẽ người đó chán sống rồi.
Có tâm lý này, hèn gì mẹ thật là “uy nghiêm” trước mặt con trai.
Tôi cười hì hì đáp: “Mẹ, con ở chỗ thành phố Giang Khẩu khổ lắm, cơm canh ăn chẳng quen, mẹ nhìn này, con gầy đi bao nhiêu đấy, còn bị cháy đen thành người Châu Phi rồi...”
Thấy tôi như vậy, mẹ vừa bực vừa thương, lúc vui thì cười hì hì, có nói thế nào cũng được, nếu không vui thì tức đến cắn răng ken két. Nhưng dù thế nào, thì phần yêu vẫn lớn hơn.
“Đúng thế, mẹ, mẹ nhìn Tiểu Tuấn gầy đi thật nhiều.”
Chị cả lập tức phụ họa.
Mẹ ngay lập tức buồn bã. Hình như “Hoa Tử” là do mình gọi đến làm “trợ thủ” kia mà, sao nói vài câu lại nhảy sang “hàng ngũ địch” rồi? Lập trường của đứa này đúng là không kiên định chút nào.
Mẹ trừng mắt với chị cả, chị cả lúc này mới nhận ra thân phận “trợ thủ” của mình, bèn cười hì hì.
Con trai và con gái đều nói vậy, lúc này, mẹ thật sự không biết phải làm thế nào.
“Con đi Giang Khẩu làm gì? Liễu Gia Sơn đầu tư ở Giang Khẩu, quan hệ gì đến con?”
Về những việc tôi làm ở Liễu Gia Sơn, mẹ không hề biết nội tình ra sao. Không phải là vì cảnh giác của mẹ thấp đến thế, mà vì cha và tôi hò nhau lại để “dối” mẹ. Còn về cha, mẹ từ trước đến giờ đều tin ông vô điều kiện, không bao giờ nghĩ đến việc người như cha lại đi lừa mẹ.
Mẹ chỉ biết, bác năm rất xem trọng tôi, thường đến hỏi tôi về những vấn đề liên quan đến quản lí kinh doanh. Mẹ không thấy kỳ lạ về việc này, con trai nhỏ này của mình, chưa đến 10 tuổi liền có thể đứng nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành rồi, biết rõ những thứ khúc khuỷu trên quan trường, mấy việc “nhỏ nhặt” ở Liễu Gia Sơn đó, nhất định nó cũng biết.
“Con vốn cũng không muốn đi mà, ăn không được, ngủ cũng chẳng ngon...:
Tôi tiếp tục giở trò “làm mủi lòng”, chiêu này dùng trăm lần trăm lần trúng, quả nhiên nét mặt của mẹ đã có sự thay đổi.
“Chỉ là lần này, đầu tư hơi nhiều cút, không đi xem thì không được, mọi người ở thành phố Giang Khẩu đều không quen thuộc.”
“Đầu tư bao nhiêu?”
Chị cả hỏi tiếp một câu.
Hà hà, chị cả học ngành tài chính, quả nhiên thay đổi, rất mẫn cảm với chủ đề “đầu tư”.
“Một kỳ khoảng 1000 vạn.”
Tôi nói.
“Gì cơ? 1000 vạn?”
Cha và chị cả ngay lập tức đều ngớ người ra.
Chết rồi, con số kinh thiên động địa thế, không nên nói ra mới đúng. Nếu là kiếp sau, thì con số này cũng là đáng kể với những gia đình bình thường.
Nếu giờ chị biết tài sản của tôi nhiều đến vậy, tối nay mọi người nhất định loạn lên mất.
“Mẹ, chị, có gì phải kỳ lạ đâu, giờ đây Liễu Gia Sơn khí phách lắm, nếu chúng ta không chuyển ra đây, hì hì, dựa vào nó cũng trở thành hộ giàu đó...”
Tôi cố ý dùng một khẩu khí rất bình thường để nói về chuyện đó, làm hạ thấp mức độ kinh ngạc của chị và mẹ.
“Đúng rồi, nhà mình chẳng phải vẫn không có tủ lạnh sao, mấy ngày nữa gọi họ mang một cái đến đây, mang một cái cho bác Nghiêm nữa.”
“Tủ lạnh? Liễu Gia Sơn còn có thể sản xuất tủ lạnh nữa à?”
Sự chú ý của mẹ bị rời sang chỗ khác, hình như lúc đầu mẹ định nói chuyện với tôi về học hành mà nhỉ?
“Những đồ Liễu Gia Sơn có thể sản xuất nhiều lắm, à, đúng rồi....” tôi gõ trán nói: “Còn có cả máy giặt nữa, cũng gọi họ đưa hai chiếc đến đây, sắp đến mùa đông rồi, nếu dùng tay giặt quần áo thì chết mất....”
Mẹ và chị cả đều tròn mắt, hoàn toàn bị những thành tựu huy hoàng của Liễu Gia Sơn làm cho mê muội đầu óc.
“Ôi, bác năm thật là giỏi giang, không ngờ Liễu Gia Sơn vào tay bác lại phát triển đến thế...”
Mẹ khen ngợi không ngớt.
Tôi thầm đắc ý.
“Mẹ. Việc đi học mẹ không phải lo đâu, con hứa năm sau....ừm, năm sau nữa đi, nhất định sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng, nếu không thi được vào trường danh tiếng, con....con nhất định sẽ tự sát để tạ tội...”
Mấy câu đầu, mẹ nghe mà rạng rỡ mặt mày, đến câu cuối cùng, ngay lập tức đổi nét mặt, giận dữ nói: “Trẻ con trẻ cái, nói linh tinh gì thế?”
Tôi lè lưỡi, làm chị cả cười khanh khách.
“Ý, đúng rồi, chị cả, chị và anh Giang định lúc nào lấy nhau thế? Em nhất định sẽ tặng quà to!”
Chị cả không kịp đề phòng, ngay lập tức đỏ mặt, nói: “Tiểu Tuấn, biết ngay là em lại nói linh tinh!”
Mẹ lại vui vẻ, vỗ tay chị cả nói: “Hoa Tử, con và Hữu Tín, yêu nhau cũng mấy năm rồi, mẹ thấy làm nhanh mọi việc cũng được.”
“Mẹ...”
Chị cả ngượng ngùng nói.
Tôi vừa nghĩ đến một chuyện, lại chau mày.
Mặc dù chị cả ngượng, nhưng lại rất chú trọng việc này, thấy tôi cau mày liền cuống lên, tưởng rằng có gì không được, vội vàng nói: “Tiểu Tuấn, sao thế?”
“Thành phố Bảo Châu vẫn chưa có cái quán ăn nào cho ra hồn để làm hôn lễ cả....em thấy cứ làm ở huyện Hướng Dương là được rồi, dù sao thì anh Giang cũng đang làm việc ở đó.”
Chị cả thở phào, cười nói: “Chị còn tưởng là....làm chị giật cả mình. Điều này có gì đâu, ở đâu mà chẳng vậy?”
Vừa nói xong, chị cả mới thấy không đúng, nói vậy chẳng phải ý là mình cũng muốn kết hôn sao? Nên quay sang lườm tôi một phát, vừa không cẩn thận là bị “vướng bẫy” ngay.
Mẹ lại suy nghĩ về chuyện này rất cẩn thận, nói: “Huyện Hướng Dương có quán rượu tốt gì? Như lần trước con gái của thư ký Bạch kết hôn đó, làm ở phòng tiếp đón tỉnh ủy mới có thể diện chứ!”
Bạch Dương và Cổ Phi kết hôn, ý của nhà Cổ là làm ở quán cơm Thập Nhất, bị Bạch Kiến Minh phủ quyết không chút do dự. Ông ta thân làm lãnh đạo tỉnh ủy, chẳng lẽ lại không chú ý đến ảnh hưởng sao? Mời bạn bè hai bên đến ăn bữa cơm cũng phải chú ý đến thể diện.
Bạch Kiến Minh làm quan to, nhà thông gia không dám làm mất mặt ông ta, chỉ đành đồng ý. Ai mà biết đến ngày làm hôn lễ, những người bạn bè biết tin đến nhiều khôn xiết, càng ngày càng đồng, chỉ hai nhà chúng tôi và hai vợ chồng Chu tiên sinh đã ngồi hơn một bàn. Mặc dù Bạch Kiến Minh không muốn làm quá to tá, nhưng người ta đã đến rồi, chẳng lẽ lại không đón tiếp, chỉ đành mặt cười ra nghênh đón, dặn dò phòng tiếp đón làm thêm cơm đãi khách.
May mà trưởng phòng đón tiếp là nhân vật nhìn xa trông rộng, trong lòng đã biết con gái nhà phó thư ký tỉnh ủy lấy chồng, nhất định không giống bình thường, nên đã chuẩn bị từ trước, vội vàng điều thêm người từ nhà hàng Thật Nhất Đại đến, tất cả đã chỉnh lý xong, không hề hoảng loạn chút nào, tiệc rượu làm ai nấy rất hài lòng, vừa ngon vừa đẹp mắt.
Lần đầu tiên mẹ đến phòng tiếp đón tỉnh ủy, ăn đồ ăn trong không khí trang trọng mà không kém phần đơn giản, thấy lộ ra vẻ phú quý, nên rất ngưỡng mộ. Người ta đến một địa vị nhất định, cảnh giới cũng không giống nhau.
Tôi cười nói: “Mẹ à, việc này mẹ không phải lo đâu, để con thu xếp, bảo đảm mẹ rất có thể diện!”
Mẹ không vừa ý nói: “Trẻ con trẻ cái toàn nói chuyện bốc phét.”
/2140
|