Việc xây dựng công viên Nhân Dân, tuy có chủ tịch tỉnh ủng hộ, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải sửa đổi, mọi người xôn xao. Tháng 9 hạng mục mới chính thức bắt đầu tiến hành khởi công.
Công viên Nhân Dân và dãy phố buôn bán gần đó, chiếm diện tích gần một nghìn mẫu đất, tuy nhiên cũng không thể khẳng định trước được đây khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố. Vị trí bản dự án được đặt ở giao cách giữa thành phố Bảo Châu là Tú Thành Hương, là vì ở đây có hai cái hồ nước lớn, bao quanh là những ngon núi nhỏ, không có cây cổ thụ to, chỉ là những cây nhỏ xanh tốt, râm rạp, tươi tốt. Chỉ cần xây tường vây quanh, bên trong công viên xây dựng một số đình bàn lầu các, xây dựng nhiều chỗ vui chơi hơn, như vậy sau khi mở cửa, chúng ta vẫn có thể tiếp tục dần dần hoàn thiện nó.
Vì công viên nằm ở một nơi hẻo lánh, nên công việc giải toả, thi công có gặp chút khó khăn.
Ban đầu chỉ có hai doanh nghiệp hợp tác thi công, từ sau khi chính sách sửa đổi thành công khai kêu gọi doanh nghiệp đến đầu tư, nhưng ngoài công ty Ức Xương, công ty Đằng Phi, khu vực Bảo Châu cũng không có doanh nghiệp thứ ba hoặc cá nhân người nào đó lại có nhiều tiền như vậy, bọn họ không muốn " Bỏ tiền vào hồ nước".
Quyên góp xây dựng công viên? Nói đùa hay sao, người nào má chẳng túng thiếu, kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?
Dự án vừa bắt đầu khởi công xây dựng, doanh nghiệp nhỏ trong khu vực và cá thể kinh doanh như vừa đào được " Một thùng vàng", nhưng chúng tôi cũng không " Ngốc" như vậy."
"Ha ha, những vấn đề lớn thì để cho ông chủ Hồng Kông và Liễu Gia Sơn gánh vác, chúng ta chỉ đợi phố buôn bán xây dựng xong, dựa theo tình hình rồi ép giá mua với giá rẻ."
Thành thực mà nói, mọi người trong tổng công ty phát triển sự nghiệp Đằng Phi, đều phải đối việc đầu tư xây dựng công viên Nhân Dân. Ý của mọi người giống như rất nhiều cá nhân kinh doanh nhỏ lẻ, đợi đến thời gian giá xuống rẻ nhất mới mua.
Từ lúc giữ chức chủ tịch tổng công ty Đằng Phi, đây là lần đầu tiên bác Năm gặp phải tình trạng phản đối kịch liệt của mọi người, trong lúc phát biểu ý kiến, trong lọng mọi người ai lấy đều lo sợ, sợ chủ tịch Liễu, bí thư Văn, tức giận.
Những lời "Vô thượng uy " của bác Năm, bất luận là người có tài trong Liễu Gia Sơn, hay những nhà quản lý giỏi, không ai đủ can đảm dám đầu tư một lượng tiền lớn như vậy.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là, chủ tịch Liễu không tức nổi giận, chỉ im lặng, đổ nước pha chà. Chăm chú nghe từng câu, từng chữ, đợi mọi người nói xong, bác Năm trầm tư một lúc, nhẹ nhàng nói: " Vấn đề này, đợi tôi suy nghĩ kĩ, rồi trả lời mọi người sau."
Mọi người ngạc nhiên, từng người từng người một hương mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ mặt trời quả nhiên mọc ra từ hướng đông rồi.
Bác Năm đột nhiên thay đổi tính cách, nguyên nhân là vì nha nội tôi không có trong cuộc họp.
Sau khi trung ương ban hành chính sách cấm con cái cán bộ lãnh đạo tham gia làm ăn buôn bán, nha nội tôi bị ảnh hưởng không ít. Đến Liễu Gia Sơn cũng không được đến nhiều. Nếu tuổi tác lớn hơn một chút, có thể ra đường hỏi mọi người. Thực tế tham gia quản lí kinh doanh, có rất nhiều " Nha nội" đều làm như vậy. Hinh như một học sinh cấp ba, ra đường hỏi chuyện không được tốt.
Bác Năm gọi điện đến của hàng bánh mì.
" Tiểu Tuấn à, việc xây dựng công viên Nhân Dân, rốt cuộc trong lòng cháu đang nghĩ gì vậy?"
Khẩu ngữ của bác Năm trầm lại.
Chuyện này, sau khi tôi quyết định tham gia đấu thầu, tôi cũng đã bàn qua với bác Năm, nhưng tôi nói không được cụ thể, vì lúc đó nó vẫn chỉ là ý nghĩ, bác Năm cũng không yên tâm. Nhưng đối với mỗi một chuyện mà tôi đã quyết định, bác đều ủng hộ. Chính vì lúc đầu bác không xem xét tỉ mỉ, cho rằng " Trung tâm bồi dưỡng nghề" sẽ chịu trách nhiệm tiền bồi thường, bây giờ biết thành nhân tài trong Liễu Gia Sơn . Nghe nói học sinh nào có thành tích học tập xuất sắc sẽ được công ty nhận vào làm, người đến báo danh càng ngày càng nhiều, học phí bồi dưỡng cũng hợp lí, minh bạch, không có một chút " Ướt át bẩn thỉu". Thời gian 3 tháng để thực hiện cân bằng chi tiêu, sau đó tiếp tục thu lơi nhuận từ việc cung ứng nhân tài. Công viên vui chơi giải trí kia, tuy không thu được lợi nhuận, nhưng nhờ vào chức năng điều tiết của hồ nước, cũng làm cho Liễu Gia Sơn nổi danh, thậm chí còn một số cán bộ trong khu vực Bảo Châu mở mày mở mặt. Cuối tuần mọi người lái xe cho con cái đến chơi, hiệu quả quảng cáo rất lớn.
Bởi vậy, bản thân bác Năm đã đầu tư hơn 100 vạn nhân dân tệ xây dựng công viên Nhân, nhưng có chút phân vân. liền chủ động đến hỏi ý kiến của tôi.
" Bác Năm, tốc độ phát triển kinh tế cháu không phải nói, sau khi công viên Nhân Dân xây dựng xong, bên cạch giá sắt nhất định sẽ tăng, phố buôn bãn chẳng lẽ không kiếm ra tiền hay sao? Đơn giản mà nói việc này có lợi cho chính phủ vừa có lợi cho mọi người, bác Năm, bây giờ không phải bác chính là người thương nhân đại diện khu vực Bảo Châu sao?"
" Uh, cách đây không lâu có người của phòng hội nghị hiệp thương chính trị đến tìm bác, mời bác làm thường uỷ hiệp thương chính trị gì đó..."
Tôi cười: " Bác Năm, chúc mừng thường uỷ hiệp thương chính trị của khu vực, đó chính là sự đãi ngộ mà huyện dành cho bác ."
" Uh, điều này bác biết...Bác cũng già rồi, không tham hư danh...". Bác Năm gượng gạo nói trong điện thoại, nhưng cũng không thể che dấu được vẻ đắc ý, cho dù cách mấy trăm km, thông quan dây điện thoại, tôi cũng có thể đoán ra được.
Ha ha. ***, Tôi Tấn Văn có thể làm cán bộ đoàn cấp của huyện? Tuy nói là sụ đãi ngộ của đoàn cấp huyện, nhưng đó cũng là một một chuyện vui.
" Bác Năm à, xây dựng công viên Nhân Dân xong, nói không chừng bác còn có thể làm thường uỷ chính trị hiệp thương của tỉnh đó, hưởng thụ sự đãi ngộ cao cấp hơn."
Tôi cười, rồi miêu tả một tiền cảnh vô cùng tốt đẹp cho bác Năm nghe.
" Cái gì? Đãi ngộ cao cấp?"
Âm thanh chiếc cốc đặt xuống bàn chuyền vào điện thoại, có thể là bác Năm không khống chế được mình khi nghe tôi nói.
" Vậy không phải cao cấp hơn cha cháu sao?"
" Đúng vậy ạ...Tôi bảo bác Năm, bác cũng không thể thăng quan tiến chức được nữa, chuyện tiền đồ của cháu đã đến lúc phải suy nghĩ rồi? Việc này, cha cháu nhất định có dự định rồi."
Tôi rất hiểu bác Năm, nói đạo lí với bác không có tác dụng, bác ấy, chỉ có thể " Khích tướng" thôi.
" Uh, bác biết rồi."
Quả nhiên bác Năm nói không được hai câu liền cúp điện thoại.
Ha ha.
Tôi ở cửa hàng bánh mì, vui mừng, cười ra tiếng.
Bác Năm thật đáng yêu, giống tính của mẹ tôi, nhưng bác Năm phải trọc tức còn mẹ phải nịnh. Tháng 5 tôi đi thành phố Giang Khẩu, phải nịnh mẹ mất mấy ngày, có dùng một chút thủ đoạn, hứa lần kiểm tra cuối kì tới, phải xếp ở vị trí thứ nhất, có như vậy mẹ mới đồng ý cho đi.
Lương Xảo nhìn thấy tôi vui mừng, mỉm cười đi tới đưa cho tôi hộp sữa, hỏi: " Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?"
Hình như hai tiếng trước tôi vừa ăn sáng xong, đến của hàng bánh mì, trước mặt là nước tương thịt bò, bánh mì mới ra lò bày ra rất nhiều, bây giờ lại là hộp sữa, hình như Xảo Nhi muốn tôi béo hơn sao ấy? Nếu không phải nha nội tôi tập luyện võ công, nói không chừng đã biến thành bộ dạng giống như Chương Kiệt và Lí Ái Quốc mất.
" À, là bác Năm, chưa nói hết một câu, tiếng điện thoại lại kêu lên."
" Ha ha, tiểu Tuấn à, vẫn còn một chuyện nữa, vừa rồi bác quên mất....Bác Năm gia rồi, trí nhớ càng ngày càng kém đi...."
Tôi ngáp một cái để đối phó với bác Năm, trong lòng nghĩ, Liễu Gia Sơn bắt đầu xem xét tìm " Người kế nghiệp" rồi, năm nay bác Năm cũng sáu tư, sáu năm tuổi rồi?"
"Cháu nói bắt đầu từ bây giờ, mỗi một tháng để ra 100 vạn nhân dân tệ lợi nhuận, không được động đến, rốt cuội cháu đang dự định làm cái gì vậy?"
Việc này, khi ở thành phố Giang Khẩu tôi cũng đã nói qua cho bác, lúc đó bác Năm không nói gì, bây giờ đột nhiên lại hỏi lại.
" Bác Năm ạ, đây là một việc lớn, trong điện thoại nói không tiện, như vậy nhé, hai ngày nữa cháu đến Liễu Gia Sơn một chuyến, đi câu cá cùng bác, rồi nói chi tiết sự việc cho bác, có được không?"
" Uhm."
" Lại phải đi à."
Tôi cũng đến tuổi gánh vác công việc rồi, việc càng lúc càng nhiều, hết chạy đông rồi lại chạy tây, thời gian ở lại của hàng bánh mì càng ngày càng ít. Xảo Nhi nghe thấy tôi phải đi, mặt rầu rí không vui.
" Chỉ là đến Liễu Gia Sơn, rất nhanth là về mà ."
Tôi cười an ủi.
..........
Cái hồ trước cửa Liễu Gia Sơn đã xây dựng xong, bác Năm càng ngày càng thích đi câu cá. Dù sao cái hồ cũng ở trước cổng nhà, ô che nắng, mồi câu...v.v. Đến chổ nhân viên quản lý công viên nước cái gì cũng có, bác Năm muốn đi câu cá, chỉ cần cầm chiếc cần câu đến hồ nước, nhân viên quản lí tự biết cầm dụng cụ ra phục vụ bác.
Chuyện này cũng rất bình thường, cả đợi báchi sinh cho cách mệnh, đánh bài, cờ bạc, những thứ này, bác không thích, xem TV thì chỉ xem tin tức, đối với phim kiếm hiệp đang được mọi người yêu thích, những người già như bác bình luận đúng ba chữ đó là " Đánh nhau loạn".
Nghĩ đến cái tuổi của bác, cơ bản đã có tuổi rồi, đại bộ phận không thích những chò tiêu khiển, có lúc cảm thấy cô đơn, nhàm chán, câu cá là một tiêu khiển rất tốt, lại có thể rèn luyện tính kiên nhẫn.
Lúc tôi đến Liễu Gia Sơn, bác Năm đã đi câu rồi.
Không phải là cuối tuần, lại đang là thời gian đi làm, du khách cũng không có nhiều, lúc đó, khi nói chuyện với Bác Năm, cũng không sợ ai đó đến làm phiền.
Tôi bước vào hồ, thì nhìn thấy xe của Tô Kiến Trưng dừng ngay bên đường, hắn đang ở trong xe đọc chuyện, hắn sắp biến thành tay nghiện chuyện rồi.
Bên cạnh bác Năm là dụng cụ câu cá chuẩn bị sẵn cho tôi.
" Đến rồi à."
Bác Năm nói .
" Vâng ạ."
Tôi lấy cần câu ra, cho mồi vào, rồi thả xuống hồ, nhìn thấy bác Năm nằm, tôi cũng nằm theo.
" Ở đây không có người, cháu nói đi."
Mặc dù bác Năm không nắm rõ cụ thể nội dung như thế nào, nhưng mỗi tháng phải để ra 100 vạn vào tài khoản, đây là chuyện không nhỏ chút nào.
" Bác Năm, cháu muốn rút lui khỏi Đằng Phi, không giữ cổ phần trong đó nữa."
Tôi từ từ nói.
" Hả?"
Bác Năm giật mình, ngồi phắt dậy, như có việc gấp xảy ra, âm thanh " Kẽo kẹt, kẽo kẹt" của ghế vang lên.
" Vì sao?"
" Trung ương không phải đang thi hành chính sách cấm con cái cán bộ thàm gia kinh doanh, đây là một đường dây nóng, chúng ta không thể đụng vào được."
" Nói nhảm, cổ phần của cháu không phải lấy tên Triệu hay sao? Ngày trước không phải đã điều tra qua, không phát hiện ra điều gì sao?"
Bác Năm quát to.
Tôi cười: " Bác Năm đúng có nói to như vậy, cá sợ chạy hết đi giờ."
Bây giờ bác Năm lãnh đạo một công ty lơn,nên rất biết cách nhịn. Đây chỉ là kinh ngạc ban đầu, rồi rất nhanh bình tĩnh lại, bắt đầu nằm xuống, đợi tôi tiếp tục giải thích.
" Bác Năm à, bây giờ không giống như ngày trước. Ngày trước việc kinh doanh của Liễu Gai Sơn còn nhỏ, nhân viên không nhiều, người tài cũng không có mấy. Bây giờ khác trước rồi, đừng nói đến các tỉnh, mà là cả nước, đều biết đến công ty Đằng Phi của chúng ta. Không biết có bao nhiêu người nhìn vào, " Cái kim trong bọc, lâu ngày cũng lòi ra"....."
"Doanh nghiệp của chúng ta ở trong thôn, bọn họ muốn phá là có thể đến phá được sao?"
Bác Năm nói rất đúng, doanh nghiệp trong thôn, không giống như công ty quốc doanh, chế độ tài vụ gì đó rất kiện toàn, cơ quan chính phủ và người có thẩm quyền đến kiểm tra cái gì. Nói thẳng ra, doanh nghiệp Đằng Phi là như vậy đó, vấn đề cụ thể có chút mơ hồ giới hạn. Sau năm 82, cải cách mở cửa, kinh tế phát triển ngày càng nhanh, rất nhiều chính sách pháp luật còn hạn chế, mọi người chi biết "Mạc trứ thạch đầu quá hà ", nhưng vẫn có nhiều lúc không biết nên giải quyết như thế nào. Công ty Đằng Phi phát triển với tổng tài sản lên tới con số tỉ, càng ngày càng được nhiều người biết đến, và trở thành miếng bánh ngon trong mắt các vị lãnh chính phủ các cấp, quan trong là bảo vệ đối tượng, chỉ cần đóng thuế đầy đủ, mọi người sẽ ít đến điều tra.
" Con nữa, chức vụ của cha cháu càng ngày càng cao, đắc tôi với không ít người, mọi việc cẩn thận vẫn tốt hơn."
" Nói như cháu, chức nhỏ sẽ không sợ, đạo lí này ở đâu ra vậy?"
Theo giải thích của bác Năm, chúc vụ càng cao, thì "Không có gì phải sợ". Từ ý nghĩ nào đó mà nói, thì đạo lí này rất đúng, nhưng nói ngược lại, " Cao xử bất thắng", càng đứng ở trên cao càng phải cẩn thận, đừng như Lý Bạc Băng.
" Bác Năm. nói thế nào đi nữa, cẩn thận vấn tốt hơn. Hơn nữa sang năm cháu thi đại học rồi, đi học ở ngoài tỉnh, cũng không có nhiều thời gian đến Liễu Gia Sơn...."
" Bất luận cháu đi học ở đâu cũng được, cháu chỉ cần chú tâm vào học, phần của cháu, bác không vẫn chia."
Bác Năm sẽ giữ lại một chỗ đợi cháu trở về.
Tôi gãi đầu, bác Năm đúng là một người khó khuyên bảo, việc này, không tiện sử dụng phương pháp " Khiêu khích".
" Nói như vậy nhé, bác Năm, bác muốn nhìn thấy cha cháu bị mọi người điều tra vậy cổ phần này, cháu không rút lui nữa."
Nhắc đến chức quan của cha tôi, bác Năm có chút lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: " Nếu bây giờ cháu muốn rút lui, công ty cũng không có nhiều tiền mặt đưa cho cháu ...."
Tôi cười, nói: " Không sao, bắt đầu từ bây giờ mỗi tháng để lại 100 vạn tiền lợi nhuận, hai năm sau đưa cho cháu 2 nghìn 400 vạn là xong."
" Hàm hồ, cháu coi bác Năm là người như thế nào? Trong lòng cháu bác có giá rẻ mạc như vậy sao?"
Bác Năm đứng đậy, tài sản của công ty Đằng Phi, trước mắt là hơn 1 tỉ 1 nghìn vạn, cổ phần của cháu chiến khoảng 45%, tính thế nào đi chăng nữa cũng phải đến 5 nghìn vạn, đấy là vẫn chưa tính lợi nhuận trong hai năm này. Hai nghìn 400 vạn, bác Năm cảm thấy mình quá rẻ.
"Bác Năm, ý cháu không phải như vậy ạ."
"Năm nghìn vạn, trong vòng hai năm, trong vòng hai năm, bác sẽ đưa cho cháu 2 nghìn 400 vạn, phần còn lại, phân ra 3 năm sau, không tính lãi."
" Tôi cười: " Vâng."
Công viên Nhân Dân và dãy phố buôn bán gần đó, chiếm diện tích gần một nghìn mẫu đất, tuy nhiên cũng không thể khẳng định trước được đây khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố. Vị trí bản dự án được đặt ở giao cách giữa thành phố Bảo Châu là Tú Thành Hương, là vì ở đây có hai cái hồ nước lớn, bao quanh là những ngon núi nhỏ, không có cây cổ thụ to, chỉ là những cây nhỏ xanh tốt, râm rạp, tươi tốt. Chỉ cần xây tường vây quanh, bên trong công viên xây dựng một số đình bàn lầu các, xây dựng nhiều chỗ vui chơi hơn, như vậy sau khi mở cửa, chúng ta vẫn có thể tiếp tục dần dần hoàn thiện nó.
Vì công viên nằm ở một nơi hẻo lánh, nên công việc giải toả, thi công có gặp chút khó khăn.
Ban đầu chỉ có hai doanh nghiệp hợp tác thi công, từ sau khi chính sách sửa đổi thành công khai kêu gọi doanh nghiệp đến đầu tư, nhưng ngoài công ty Ức Xương, công ty Đằng Phi, khu vực Bảo Châu cũng không có doanh nghiệp thứ ba hoặc cá nhân người nào đó lại có nhiều tiền như vậy, bọn họ không muốn " Bỏ tiền vào hồ nước".
Quyên góp xây dựng công viên? Nói đùa hay sao, người nào má chẳng túng thiếu, kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?
Dự án vừa bắt đầu khởi công xây dựng, doanh nghiệp nhỏ trong khu vực và cá thể kinh doanh như vừa đào được " Một thùng vàng", nhưng chúng tôi cũng không " Ngốc" như vậy."
"Ha ha, những vấn đề lớn thì để cho ông chủ Hồng Kông và Liễu Gia Sơn gánh vác, chúng ta chỉ đợi phố buôn bán xây dựng xong, dựa theo tình hình rồi ép giá mua với giá rẻ."
Thành thực mà nói, mọi người trong tổng công ty phát triển sự nghiệp Đằng Phi, đều phải đối việc đầu tư xây dựng công viên Nhân Dân. Ý của mọi người giống như rất nhiều cá nhân kinh doanh nhỏ lẻ, đợi đến thời gian giá xuống rẻ nhất mới mua.
Từ lúc giữ chức chủ tịch tổng công ty Đằng Phi, đây là lần đầu tiên bác Năm gặp phải tình trạng phản đối kịch liệt của mọi người, trong lúc phát biểu ý kiến, trong lọng mọi người ai lấy đều lo sợ, sợ chủ tịch Liễu, bí thư Văn, tức giận.
Những lời "Vô thượng uy " của bác Năm, bất luận là người có tài trong Liễu Gia Sơn, hay những nhà quản lý giỏi, không ai đủ can đảm dám đầu tư một lượng tiền lớn như vậy.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là, chủ tịch Liễu không tức nổi giận, chỉ im lặng, đổ nước pha chà. Chăm chú nghe từng câu, từng chữ, đợi mọi người nói xong, bác Năm trầm tư một lúc, nhẹ nhàng nói: " Vấn đề này, đợi tôi suy nghĩ kĩ, rồi trả lời mọi người sau."
Mọi người ngạc nhiên, từng người từng người một hương mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ mặt trời quả nhiên mọc ra từ hướng đông rồi.
Bác Năm đột nhiên thay đổi tính cách, nguyên nhân là vì nha nội tôi không có trong cuộc họp.
Sau khi trung ương ban hành chính sách cấm con cái cán bộ lãnh đạo tham gia làm ăn buôn bán, nha nội tôi bị ảnh hưởng không ít. Đến Liễu Gia Sơn cũng không được đến nhiều. Nếu tuổi tác lớn hơn một chút, có thể ra đường hỏi mọi người. Thực tế tham gia quản lí kinh doanh, có rất nhiều " Nha nội" đều làm như vậy. Hinh như một học sinh cấp ba, ra đường hỏi chuyện không được tốt.
Bác Năm gọi điện đến của hàng bánh mì.
" Tiểu Tuấn à, việc xây dựng công viên Nhân Dân, rốt cuộc trong lòng cháu đang nghĩ gì vậy?"
Khẩu ngữ của bác Năm trầm lại.
Chuyện này, sau khi tôi quyết định tham gia đấu thầu, tôi cũng đã bàn qua với bác Năm, nhưng tôi nói không được cụ thể, vì lúc đó nó vẫn chỉ là ý nghĩ, bác Năm cũng không yên tâm. Nhưng đối với mỗi một chuyện mà tôi đã quyết định, bác đều ủng hộ. Chính vì lúc đầu bác không xem xét tỉ mỉ, cho rằng " Trung tâm bồi dưỡng nghề" sẽ chịu trách nhiệm tiền bồi thường, bây giờ biết thành nhân tài trong Liễu Gia Sơn . Nghe nói học sinh nào có thành tích học tập xuất sắc sẽ được công ty nhận vào làm, người đến báo danh càng ngày càng nhiều, học phí bồi dưỡng cũng hợp lí, minh bạch, không có một chút " Ướt át bẩn thỉu". Thời gian 3 tháng để thực hiện cân bằng chi tiêu, sau đó tiếp tục thu lơi nhuận từ việc cung ứng nhân tài. Công viên vui chơi giải trí kia, tuy không thu được lợi nhuận, nhưng nhờ vào chức năng điều tiết của hồ nước, cũng làm cho Liễu Gia Sơn nổi danh, thậm chí còn một số cán bộ trong khu vực Bảo Châu mở mày mở mặt. Cuối tuần mọi người lái xe cho con cái đến chơi, hiệu quả quảng cáo rất lớn.
Bởi vậy, bản thân bác Năm đã đầu tư hơn 100 vạn nhân dân tệ xây dựng công viên Nhân, nhưng có chút phân vân. liền chủ động đến hỏi ý kiến của tôi.
" Bác Năm, tốc độ phát triển kinh tế cháu không phải nói, sau khi công viên Nhân Dân xây dựng xong, bên cạch giá sắt nhất định sẽ tăng, phố buôn bãn chẳng lẽ không kiếm ra tiền hay sao? Đơn giản mà nói việc này có lợi cho chính phủ vừa có lợi cho mọi người, bác Năm, bây giờ không phải bác chính là người thương nhân đại diện khu vực Bảo Châu sao?"
" Uh, cách đây không lâu có người của phòng hội nghị hiệp thương chính trị đến tìm bác, mời bác làm thường uỷ hiệp thương chính trị gì đó..."
Tôi cười: " Bác Năm, chúc mừng thường uỷ hiệp thương chính trị của khu vực, đó chính là sự đãi ngộ mà huyện dành cho bác ."
" Uh, điều này bác biết...Bác cũng già rồi, không tham hư danh...". Bác Năm gượng gạo nói trong điện thoại, nhưng cũng không thể che dấu được vẻ đắc ý, cho dù cách mấy trăm km, thông quan dây điện thoại, tôi cũng có thể đoán ra được.
Ha ha. ***, Tôi Tấn Văn có thể làm cán bộ đoàn cấp của huyện? Tuy nói là sụ đãi ngộ của đoàn cấp huyện, nhưng đó cũng là một một chuyện vui.
" Bác Năm à, xây dựng công viên Nhân Dân xong, nói không chừng bác còn có thể làm thường uỷ chính trị hiệp thương của tỉnh đó, hưởng thụ sự đãi ngộ cao cấp hơn."
Tôi cười, rồi miêu tả một tiền cảnh vô cùng tốt đẹp cho bác Năm nghe.
" Cái gì? Đãi ngộ cao cấp?"
Âm thanh chiếc cốc đặt xuống bàn chuyền vào điện thoại, có thể là bác Năm không khống chế được mình khi nghe tôi nói.
" Vậy không phải cao cấp hơn cha cháu sao?"
" Đúng vậy ạ...Tôi bảo bác Năm, bác cũng không thể thăng quan tiến chức được nữa, chuyện tiền đồ của cháu đã đến lúc phải suy nghĩ rồi? Việc này, cha cháu nhất định có dự định rồi."
Tôi rất hiểu bác Năm, nói đạo lí với bác không có tác dụng, bác ấy, chỉ có thể " Khích tướng" thôi.
" Uh, bác biết rồi."
Quả nhiên bác Năm nói không được hai câu liền cúp điện thoại.
Ha ha.
Tôi ở cửa hàng bánh mì, vui mừng, cười ra tiếng.
Bác Năm thật đáng yêu, giống tính của mẹ tôi, nhưng bác Năm phải trọc tức còn mẹ phải nịnh. Tháng 5 tôi đi thành phố Giang Khẩu, phải nịnh mẹ mất mấy ngày, có dùng một chút thủ đoạn, hứa lần kiểm tra cuối kì tới, phải xếp ở vị trí thứ nhất, có như vậy mẹ mới đồng ý cho đi.
Lương Xảo nhìn thấy tôi vui mừng, mỉm cười đi tới đưa cho tôi hộp sữa, hỏi: " Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?"
Hình như hai tiếng trước tôi vừa ăn sáng xong, đến của hàng bánh mì, trước mặt là nước tương thịt bò, bánh mì mới ra lò bày ra rất nhiều, bây giờ lại là hộp sữa, hình như Xảo Nhi muốn tôi béo hơn sao ấy? Nếu không phải nha nội tôi tập luyện võ công, nói không chừng đã biến thành bộ dạng giống như Chương Kiệt và Lí Ái Quốc mất.
" À, là bác Năm, chưa nói hết một câu, tiếng điện thoại lại kêu lên."
" Ha ha, tiểu Tuấn à, vẫn còn một chuyện nữa, vừa rồi bác quên mất....Bác Năm gia rồi, trí nhớ càng ngày càng kém đi...."
Tôi ngáp một cái để đối phó với bác Năm, trong lòng nghĩ, Liễu Gia Sơn bắt đầu xem xét tìm " Người kế nghiệp" rồi, năm nay bác Năm cũng sáu tư, sáu năm tuổi rồi?"
"Cháu nói bắt đầu từ bây giờ, mỗi một tháng để ra 100 vạn nhân dân tệ lợi nhuận, không được động đến, rốt cuội cháu đang dự định làm cái gì vậy?"
Việc này, khi ở thành phố Giang Khẩu tôi cũng đã nói qua cho bác, lúc đó bác Năm không nói gì, bây giờ đột nhiên lại hỏi lại.
" Bác Năm ạ, đây là một việc lớn, trong điện thoại nói không tiện, như vậy nhé, hai ngày nữa cháu đến Liễu Gia Sơn một chuyến, đi câu cá cùng bác, rồi nói chi tiết sự việc cho bác, có được không?"
" Uhm."
" Lại phải đi à."
Tôi cũng đến tuổi gánh vác công việc rồi, việc càng lúc càng nhiều, hết chạy đông rồi lại chạy tây, thời gian ở lại của hàng bánh mì càng ngày càng ít. Xảo Nhi nghe thấy tôi phải đi, mặt rầu rí không vui.
" Chỉ là đến Liễu Gia Sơn, rất nhanth là về mà ."
Tôi cười an ủi.
..........
Cái hồ trước cửa Liễu Gia Sơn đã xây dựng xong, bác Năm càng ngày càng thích đi câu cá. Dù sao cái hồ cũng ở trước cổng nhà, ô che nắng, mồi câu...v.v. Đến chổ nhân viên quản lý công viên nước cái gì cũng có, bác Năm muốn đi câu cá, chỉ cần cầm chiếc cần câu đến hồ nước, nhân viên quản lí tự biết cầm dụng cụ ra phục vụ bác.
Chuyện này cũng rất bình thường, cả đợi báchi sinh cho cách mệnh, đánh bài, cờ bạc, những thứ này, bác không thích, xem TV thì chỉ xem tin tức, đối với phim kiếm hiệp đang được mọi người yêu thích, những người già như bác bình luận đúng ba chữ đó là " Đánh nhau loạn".
Nghĩ đến cái tuổi của bác, cơ bản đã có tuổi rồi, đại bộ phận không thích những chò tiêu khiển, có lúc cảm thấy cô đơn, nhàm chán, câu cá là một tiêu khiển rất tốt, lại có thể rèn luyện tính kiên nhẫn.
Lúc tôi đến Liễu Gia Sơn, bác Năm đã đi câu rồi.
Không phải là cuối tuần, lại đang là thời gian đi làm, du khách cũng không có nhiều, lúc đó, khi nói chuyện với Bác Năm, cũng không sợ ai đó đến làm phiền.
Tôi bước vào hồ, thì nhìn thấy xe của Tô Kiến Trưng dừng ngay bên đường, hắn đang ở trong xe đọc chuyện, hắn sắp biến thành tay nghiện chuyện rồi.
Bên cạnh bác Năm là dụng cụ câu cá chuẩn bị sẵn cho tôi.
" Đến rồi à."
Bác Năm nói .
" Vâng ạ."
Tôi lấy cần câu ra, cho mồi vào, rồi thả xuống hồ, nhìn thấy bác Năm nằm, tôi cũng nằm theo.
" Ở đây không có người, cháu nói đi."
Mặc dù bác Năm không nắm rõ cụ thể nội dung như thế nào, nhưng mỗi tháng phải để ra 100 vạn vào tài khoản, đây là chuyện không nhỏ chút nào.
" Bác Năm, cháu muốn rút lui khỏi Đằng Phi, không giữ cổ phần trong đó nữa."
Tôi từ từ nói.
" Hả?"
Bác Năm giật mình, ngồi phắt dậy, như có việc gấp xảy ra, âm thanh " Kẽo kẹt, kẽo kẹt" của ghế vang lên.
" Vì sao?"
" Trung ương không phải đang thi hành chính sách cấm con cái cán bộ thàm gia kinh doanh, đây là một đường dây nóng, chúng ta không thể đụng vào được."
" Nói nhảm, cổ phần của cháu không phải lấy tên Triệu hay sao? Ngày trước không phải đã điều tra qua, không phát hiện ra điều gì sao?"
Bác Năm quát to.
Tôi cười: " Bác Năm đúng có nói to như vậy, cá sợ chạy hết đi giờ."
Bây giờ bác Năm lãnh đạo một công ty lơn,nên rất biết cách nhịn. Đây chỉ là kinh ngạc ban đầu, rồi rất nhanh bình tĩnh lại, bắt đầu nằm xuống, đợi tôi tiếp tục giải thích.
" Bác Năm à, bây giờ không giống như ngày trước. Ngày trước việc kinh doanh của Liễu Gai Sơn còn nhỏ, nhân viên không nhiều, người tài cũng không có mấy. Bây giờ khác trước rồi, đừng nói đến các tỉnh, mà là cả nước, đều biết đến công ty Đằng Phi của chúng ta. Không biết có bao nhiêu người nhìn vào, " Cái kim trong bọc, lâu ngày cũng lòi ra"....."
"Doanh nghiệp của chúng ta ở trong thôn, bọn họ muốn phá là có thể đến phá được sao?"
Bác Năm nói rất đúng, doanh nghiệp trong thôn, không giống như công ty quốc doanh, chế độ tài vụ gì đó rất kiện toàn, cơ quan chính phủ và người có thẩm quyền đến kiểm tra cái gì. Nói thẳng ra, doanh nghiệp Đằng Phi là như vậy đó, vấn đề cụ thể có chút mơ hồ giới hạn. Sau năm 82, cải cách mở cửa, kinh tế phát triển ngày càng nhanh, rất nhiều chính sách pháp luật còn hạn chế, mọi người chi biết "Mạc trứ thạch đầu quá hà ", nhưng vẫn có nhiều lúc không biết nên giải quyết như thế nào. Công ty Đằng Phi phát triển với tổng tài sản lên tới con số tỉ, càng ngày càng được nhiều người biết đến, và trở thành miếng bánh ngon trong mắt các vị lãnh chính phủ các cấp, quan trong là bảo vệ đối tượng, chỉ cần đóng thuế đầy đủ, mọi người sẽ ít đến điều tra.
" Con nữa, chức vụ của cha cháu càng ngày càng cao, đắc tôi với không ít người, mọi việc cẩn thận vẫn tốt hơn."
" Nói như cháu, chức nhỏ sẽ không sợ, đạo lí này ở đâu ra vậy?"
Theo giải thích của bác Năm, chúc vụ càng cao, thì "Không có gì phải sợ". Từ ý nghĩ nào đó mà nói, thì đạo lí này rất đúng, nhưng nói ngược lại, " Cao xử bất thắng", càng đứng ở trên cao càng phải cẩn thận, đừng như Lý Bạc Băng.
" Bác Năm. nói thế nào đi nữa, cẩn thận vấn tốt hơn. Hơn nữa sang năm cháu thi đại học rồi, đi học ở ngoài tỉnh, cũng không có nhiều thời gian đến Liễu Gia Sơn...."
" Bất luận cháu đi học ở đâu cũng được, cháu chỉ cần chú tâm vào học, phần của cháu, bác không vẫn chia."
Bác Năm sẽ giữ lại một chỗ đợi cháu trở về.
Tôi gãi đầu, bác Năm đúng là một người khó khuyên bảo, việc này, không tiện sử dụng phương pháp " Khiêu khích".
" Nói như vậy nhé, bác Năm, bác muốn nhìn thấy cha cháu bị mọi người điều tra vậy cổ phần này, cháu không rút lui nữa."
Nhắc đến chức quan của cha tôi, bác Năm có chút lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: " Nếu bây giờ cháu muốn rút lui, công ty cũng không có nhiều tiền mặt đưa cho cháu ...."
Tôi cười, nói: " Không sao, bắt đầu từ bây giờ mỗi tháng để lại 100 vạn tiền lợi nhuận, hai năm sau đưa cho cháu 2 nghìn 400 vạn là xong."
" Hàm hồ, cháu coi bác Năm là người như thế nào? Trong lòng cháu bác có giá rẻ mạc như vậy sao?"
Bác Năm đứng đậy, tài sản của công ty Đằng Phi, trước mắt là hơn 1 tỉ 1 nghìn vạn, cổ phần của cháu chiến khoảng 45%, tính thế nào đi chăng nữa cũng phải đến 5 nghìn vạn, đấy là vẫn chưa tính lợi nhuận trong hai năm này. Hai nghìn 400 vạn, bác Năm cảm thấy mình quá rẻ.
"Bác Năm, ý cháu không phải như vậy ạ."
"Năm nghìn vạn, trong vòng hai năm, trong vòng hai năm, bác sẽ đưa cho cháu 2 nghìn 400 vạn, phần còn lại, phân ra 3 năm sau, không tính lãi."
" Tôi cười: " Vâng."
/2140
|