Tuấn thiếu gia, chuyện tình mà ngài muốn tôi điều tra, đã có tiến triển rồi. Trong một căn phòng xa hoa ở khách sạn Thu Thủy của thành phố Bảo Châu, Đại Cương cùng Liễu Tuấn ngồi đối diện nhau. Xảo Nhi duỗi cánh tay thon như ngọc ở một bên pha trà.
Xảo Nhi biết sự việc xảy ra ở Bảo Châu khả năng là sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của 'Lão Công Công', cũng vội vàng từ thành phố Nam Phương bay trở về. Mặc kệ có giúp được gì hay không, thì đó là một thái độ tất yếu cần phải có của một vãn bối.
Căn phòng ở khách sạn Thu Thủy được bố trí không tồi, nhưng mà vật trên giường thì dựa theo yêu cầu của Xảo Nhi đổi thành màu sắc trang nhã, vật dụng trong phòng tắm cũng đổi thành thương hiệu mà Xảo Nhi vẫn thường yêu thích.
Ga giường thì dùng màu hồng, bởi vì tiểu Thanh yêu thích màu sắc này.
Chi nhánh của Công ty phân phối Thông Đạt tại thành phố Đại Ninh, Đại Cương cố ý đi ô tô từ Đại Ninh sáu bảy giờ liền chạy về thành phố Bảo Châu, thứ nhất là để tỏ vẻ tôn trọng đối với Tuấn thiếu gia cùng với Lương chủ tịch, thứ hai là do cảm thấy kết quả điều tra được rất quan trọng, cần phải gặp mặt để báo cáo.
"Xong rồi, trước tiên uống chén trà đã". Xảo Nhi bưng lên một ly nước vàng óng đặt trước mặt Đại Cương.
"Cảm ơn chủ tịch!" Đại Cương đứng lên, khom người.
"Đều là người nhà, không nên quá câu nệ". Liễu Tuấn khẽ cười nói.
"Sao có thể như thế được, tuân thủ quy củ là việc rất quan trọng". Đại Cương nói.
Hắc Tử, Đại Cương cùng Bàn Đại Hải tuy đều có những tật xấu, nhưng ở việc tuân thủ quy củ thì rất nhất trí. Liễu Tuấn đối với điểm này vô cùng tán thưởng. Có lẽ đây là nguyên nhân trước kia Hắc Tử giới thiệu Đại Cương cùng Bàn Đại Hải cho hắn.
Có câu "ngưu tầm ngưu mã tầm mã(trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa)". Hắc Tử cực kỳ xem trọng hai chữ 'nghĩa khí', tất nhiên cũng sẽ coi trọng những người nghĩa khí.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Thôi nói đi, tình hình như thế nào rồi?"
"Chuyện y phục kia là do ông chủ Hoàng làm ra, tên ông ta là Hoàng Minh Lương, quê quán là thành phố Hàn Hồ, sáu năm thì đến thành phố Đại Ninh làm ăn buôn bán dần dần phát triển lớn mạnh.
Liễu Tuấn cười cười: "Chỉ có cái cửa hàng trang phục kia?"
Đại Cương hiểu tại sao Tuấn thiếu gia lại bật cười. Giờ đây Tuấn thiếu gia rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, Đại Cương cũng không rõ rằng lắm. Hẳn chỉ biết rằng thời gian này bất động sản của "công ty phân phối Thông Đạt" gia tăng, tổng tài sản đã vượt qua giá trị một trăm triệu rồi. Công ty Thông Đạt ở thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương, thành phố Bảo Châu đã xây dựng các trạm trung chuyển vật chất, đất đai cùng tòa nhà đều có quyền tài sản, cũng không phải thuê. Đừng nói là một cái cửa hàng lớn, hai chi nhánh ở thành phố Giang Khẩu cùng Thượng Hải cũng đã xây lên hai khách sạn rồi. Thử hỏi quy mô ra sao chứ? Một cái cửa hàng trang phục quy mô lớn, Tuấn thiếu gia cũng không thèm để vào mắt.
"Không chỉ một cửa hàng trang phục, Hoàng Minh Lương còn làm trong ngành xây dựng, gần đây nhận thầu vài công trình lớn, công tuy quy mô rất lớn. Kể cả quảng trường thương mại mới khởi công thời gian gần đây, nghe nói cũng có phần của hắn".
Liễu Tuấn nghe đến đó thì bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: "Đúng là có chút thú vị".
Quảng trường thương mại Thiên Mã, thành phố Đại Ninh đã nói rõ dự tính xây dựng nó với quy mô gấp ba lần quảng trường bình thường, do chính quyền tỉnh đích thân giao khoán, chính quyền tỉnh Đại Ninh chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Có thể phân một chén canh tại quảng trường thương mại Thiên Mã, cái tên Hoàng Minh Lương này cũng không đơn giản, việc này không phải cứ có tiền là làm được, nhất định ở phía chính quyền có bối cảnh mới được như thế.
"Đúng vậy, Hoàng Minh Lương quả thật có là người đỡ đầu..."
Liễu Tuấn đột nhiên giơ tay ra hiệu cho Đại Cương, cười cười nói: "Đừng vội nói ra đáp án, để tôi thử đoán xem".
Đại Cương liền im lặng, nâng chén trà lên uống, mỉm cười nhìn Liễu Tuấn.
Xảo Nhi rót trà cho hai người, rồi tự mình bưng chén lên nhấp một miếng, ánh mắt đầy nhu tình nhìn sang Liễu Tuấn. Nàng không thích uống trà cho lắm, vì sợ làn da trở thành màu vàng cho nên lúc này cũng nhấp tượng trưng một ngụm nhỏ.
Liễu Tuấn đưa hai ngón tay ra nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ hồ đào, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
"Ừm, người thành phố Hàn Hồ, sáu năm thì tới thành phố Đại Ninh buôn bán.... Bí thư kỷ ủy tỉnh Doãn Bảo Thanh, hình như cũng là sáu năm trước từ bí thư thành phố Hàn Hồ thăng nhiệm lên làm bí thư kỷ ủy tỉnh.
Đại Cương lập tức giơ ngón tay cái lên, cười hắc hắc: "Tuấn thiếu gia, giỏi quá! Hoàng Minh Lương chính là thân thích của Doãn Bảo Thanh, đương nhiên cũng không phải là quá thân thân thiết.
Liễu Tuấn mỉm cười, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, mày hơi cau lại.
Xảo Nhi giật nảy mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Hoàng Minh Lương có điều gì không đúng?"
"Không phải Hoàng Minh Lương có gì không đúng, là Doãn Xương Huy có vấn đề!" Liễu Tuấn nhíu mày nói..
"Doãn Xương Huy là ai?" Xảo Nhi mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, hiếu kỳ nói.
"Đại Cương, Doãn Xương Huy có phải là con trai của Doãn Bảo Thanh?"
Đại Cương một lần nữa giơ ngón tay cái lên: "Thật đúng là không thể gạt được con mắt của thiếu gia.... Doãn Xương Huy: Nam, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy đại học luật chính trị Đông Nam. Giờ đây làm việc trong tòa án của thành phố Đại Ninh, là một trợ lý của thẩm phán viên, là con trai của Doãn Bảo Thanh".
"Ha ha, rất thú vị". Miệng Liễu Tuấn phát ra hai chữ 'thú vị', còn ánh mắt thì dần trở nên sắc bén.
Hoàng Minh Lương cùng Doãn Xương Huy đột nhiên đến thăm 'phòng thiết kế thời trang Phi Thiên', Liễu Tuấn đã cảm thấy kì quái. Hôm nay chứng thực Doãn Xương Huy là con trai của Doãn Bảo Thanh, điều này thì càng thêm kỳ lạ rồi. Liễu Tuấn lập tức đem lập tức đem Doãn Xương Huy cùng Nghiêm Phỉ liên hệ với nhau. Nếu như không có Liễu Tuấn hắn, thì hai người này chẳng phải là thập phần xứng đôi? Vô luận là về điều kiện gia đình hay điều kiện của từng người, có thể nói là môn đăng hộ đối.
Giờ đây địa vị của Doãn Bảo Thanh không ổn, không biết có thông qua loại phương thức này lôi kéo Nghiêm Ngọc Thành? Giả dụ có thể cùng Nghiêm Ngọc Thành kết thành thông gia, mặc dù đối với Doãn Bảo Thanh không có bao nhiêu sự trợ giúp đích thực, nhưng đối với con trai của hắn chính là tìm được một chỗ dựa vững vàng rồi.
Những năm này thế lực của Nghiêm Ngọc Thành phát triển mạnh mẽ, năm mươi mốt đã là tam thủ lĩnh của tỉnh ủy, đặt ở cả nước cũng không có bao nhiêu người được như thế. Sau này còn có thể lên đến vị trí nào, ai cũng vô pháp đoán trước. Nếu như Doãn Xương Huy có thể trở thành rể hiền của Nghiêm gia, thì cả đời bình chân như vại rồi.
"Đại Cương, đi, tới tỉnh thành với tôi!" Liễu Tuấn rốt cuộc không thể ngồi yên nữa.
"Đi ngay bây giờ?" Xảo Nhi có phần không vui.
Điều này cũng không thể trách, ngày hôm qua nàng vừa từ thành phố Nam Phương bay tới. Mặc dù cùng Liễu Tuấn sống chung đã có đến ba bốn năm, nhưng lại vẫn giống như lúc mới tới thành phố Nam Phương, không muốn không muốn xa rời tình lang.
"Thực xin lỗi, Xảo Nhi, chuyện này thật sự rất khẩn cấp, sau khi anh xử lý xong rồi sẽ về cùng em!" Về phần sự tình cụ thể, Liễu Tuấn kiên quyết không nói với Xảo Nhi.
Cho dù Xảo Nhi không ghen tuông, Liễu Tuấn cũng không muốn cái loại sự tình chó má này làm nàng bực bội.
"Anh đi đi rồi trở về ăn cơm!" Xảo Nhi hiểu rằng chuyện Liễu Tuấn muốn làm có liên quan tới "Công công", nhưng lại không tiện ngăn trở, nhưng mà vẫn nói thêm một câu.
"Hay là, cơm nước xong rồi mới đi? Em gọi bọn họ đưa cơm tới".
"Không được, trên đường tùy ý ăn chút gì là được rồi". Liễu Tuấn vừa nói vừa chạy ra cửa, kéo cửa thì đụng phải Lương Thiếu Lan.
"Tiểu Tuấn, đi đâu thế?"
"Đi tỉnh thành bàn công việc".
"Tôi còn muốn báo cao tình hình buôn bán của khách sạn với các anh!" Lương Thiếu Lan mặt mày tươi rói, có thể thấy rằng việc làm ăn của khác sạn rất tốt, nàng tới báo tin vui.
Liễu Tuấn cười nói: "Tình hình buôn bán của khách sạn, cô báo cáo với chủ tịch là được rồi, không cần nói với tôi. Đại Cương nhanh lên..."
"Đây, đến đây rồi!" Đại Cương vội vã chạy đến, không quên chào Lương Thiếu Lan, đế tránh bị nói thiếu lễ nghĩa.
.....
Tình hình giao thông không tốt khiến cho Liễu Tuấn đi trên đường ước chừng bảy giờ, lúc đi tới tỉnh thành thì sắc trời đã sẩm tối. Liễu Tuấn cũng không quản nhiều chuyện, trực tiếp xông thẳng vào nhà Nghiêm Ngọc Thành.
"Ôi chao, tiểu Tuấn, sao giờ này mới đến?" Giải Anh ngạc nhiên.
" Ha ha, trên đường bị kẹt xe".
"Đã ăn cơm chưa? Cháu ngồi đi, dì đi hâm thức ăn cho cháu. Phi Phi... Tuấn đến kìa..."
Thật ra không cần Giải Anh gọi, trong lòng Nghiêm Phi tựa như có linh tê, Liễu Tuấn vừa vào cửa, liền từ trong phòng chạy ra, vui vẻ như chim sẻ, chạy tới ôm cổ Liễu Tuấn hôn một cái.
Hai người là thanh mai trúc mã, đã huyên náo thành thói quen, cũng không để ý tới Giải Anh, chỉ khi có mặt Nghiêm Ngọc Thành mới không dám.
Giải Anh mỉm cười lắc đầu, đi tới phòng bếp nấu mì.
"Có nhớ em không?" Nghiêm Phi nhìn sang Liễu Tuấn, mặt ửng đỏ, cười tủm tỉm hỏi.
"Có chứ, nhớ muốn chết... Phi Phi, cái tên Doãn Xương Huy, về sau có tìm em không?"
Liễu Tuấn không yên lòng trả lời một câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Doãn Xương Huy nào?" Nghiêm Phi khó hiểu hỏi.
Cô bé này đúng là không có lương tâm mà, hôm trước vừa gặp mặt người ta, giờ đã quên tận chín tầng mây.
"Chính là chàng trai trẻ hôm trước đi tới phòng làm việc của ông chủ cửa hàng trang phục" Tuấn vừa giải thích, vừa cảm thấy buồn cười.
Mình không phải là quá nhạy cảm ư? Xem tình hình như thế này, trong mắt Nghiêm Phi căn bản là không có bất luận người con trai nào khác.
"Hắn ư ? Không có! Hắn tới tìm em làm gì? Nhưng mà, ông chủ Hoàng ngày hôm trước có tới đây một lần, hỏi mua tất cả quần áo trong phòng trưng bày về cửa hàng của hắn để giới thiệu sản phẩm. Còn nói sau này việc thiết kế quần áo của em, hắn đều bao hết".
Gương mặt Nghiêm Phi giương lên, dường như là rất đắc ý.
"Hắn muốn bao cái rắm! Ta không thể bao sao?" Liễu Tuấn nổi giận, mắng một câu thô tục.
Đùa gì vậy, muốn dùng chút lợi nhỏ đó để 'câu dẫn' bạn gái của Liễu Tuấn ta ư? Lão Tử cầm tiền đập chết ngươi! Trong khoảnh khắc Liễu Tuấn nổi giận, thật muốn cầm tiền mà đập chết âm mưu của Hoàng Minh Lương.
Nghiêm Phi giật mình nhìn hắn, tựa hồ không thể nào tin vào lỗ tai mình. Từ lúc mà nàng quen biết Liễu Tuấn đến nay, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói lời thô tục.
"Tuấn, anh làm sao thế?".
"Người này không có ý tốt. Sau này em đừng để ý tới hắn, nếu hắn dám tới quấy rầy, anh sẽ gọi người tới chặt đứt chân hắn". Liễu Tuấn hung dữ nói.
"Ơ, ai lại khiến cho Liễu đại công tử tức giận như vậy? Còn muốn chặt đứt chân người ta? Cháu cho rằng giờ vẫn đang ở thời đại phong kiến à?" Nghiêm Ngọc Thành xuất hiện ở cửa thư phòng, vui vẻ nói.
Liễu Tuấn lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Nghiêm Phi, Nghiêm Phi thì không ngừng cười khanh khách.
"Tiểu tử, cháu không ở Bảo Châu, không có việc gì chạy tới đây làm gì vậy?" Nghiêm Ngọc Thành đi vào phòng khách ngồi xuống, móc thuốc ra, liếc nhìn Liễu Tuấn, đưa cho hắn một cây.
Liễu Tuấn cuống quít tiếp nhận, sau dó lập tức móc bật lửa ra châm khói cho Nghiêm Ngọc Thành, sau đó lui lại!
"Ba ba, con lấy trà cho ba".
Nghiêm Phi hướng về phía Liễu Tuấn làm mặt quỷ, uyển chuyển chạy lên lầu, cặp chân thon dài dưới váy trông thật xinh đẹp.
"Giờ đây xảy ra việc hệ trong, so với việc của cho cháu còn cấp bách hơn, nếu cháu không đến, khó tránh khỏi việc bị người ta cướp đi bạn gái". Liễu Tuấn châm thuốc rồi nói.
Nghiêm Ngọc Thành hơi nhíu mày, nói với giọng không vui: "Nói lung tung cái gì vậy? Phi Phi cùng cháu không phải vẫn đang rất tốt sao?"
Liễu Tuấn vốn muốn nói hết với Nghiêm Ngọc Thành, nhưng lại cảm thấy đó thuần túy chỉ là suy đoán vô căn cứ, cho nên không tùy tiện nói ra, dù sao giờ đây Nghiêm Ngọc Thành cũng là tam thủ lĩnh của tỉnh ủy, làm sao có thể để ý tới những vấn đề nhỏ như vậy?
"Nói đi, trốn tránh cái gì?" Ai ngờ Liễu Tuấn càng không muốn nói, Nghiêm Ngọc Thành lại càng hiếu kỳ.
Vị đại nhân này, đôi khi tâm tính giống như đứa bé. Tất nhiên, cũng chỉ trước mặt Liễu Tuấn thì lão mới như thế. Trong mắt người khác, ông ta cao cao tại thượng, là một vị tai to mặt lớn của tỉnh ủy vô cùng uy nghiêm. Người khác làm sao có thể tưởng tượng nổi, Nghiêm bí thư cũng có lúc tinh quái như vậy.
"Nghiêm bá bá, đây chính là do bác muốn cháu nói ra đó nhé? Nói sai cũng không được mắng cháu đó!"
"Hừ hừ, trước tiên nghe cái đã, nói sai tất nhiên phải mắng rồi, có cái gì mà phải cò kè mặc cả?" Nghiêm Ngọc Thành cũng không mắc mưu.
Khuôn mặt Liễu Tuấn lập tức hiện lên vẻ khổ sở. Đừng xem hắn tự phụ 'thông minh đa trí', nhưng ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành thì lập tức bó chân bó tay, không có chỗ mà thể hiện kỹ xảo!
"Được rồi, là thế này, con trai của Doãn Bảo Thanh có chủ ý với Phi Phi!"
Nhất định phải nói, vậy thì trực tiếp nói ra, trước tiên khiến cho Nghiêm Ngọc Thành giật mình cái đã rồi tính sau.
Khóe mắt của Nghiêm Ngọc Thành nháy lên, vốn còn ẩn chưa ý cười bỗng nhiên biến mất không còn bóng dáng, nhìn chằm chằm Liễu Tuấn một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Có căn cứ không?"
Nghe nói sự tình có liên quan tới Doãn Bảo Thanh, tất nhiên Nghiêm Ngọc Thành phải cẩn thận thêm mấy phần.
Liễu Tuấn thở dài, đem chuyện tình hôm trước nói qua một lần. Tất nhiên, chuyện Hoàng Minh Lương có quan hệ thân thích với Doãn gia, và việc buôn bán của hắn mấy năm nay ở thành phố Đại Ninh cũng nói thật cặn kẽ.
"Tại sao cháu lại biết rõ ràng như vậy?"
Liễu Tuấn tức giận, hừ hừ nói: "Hắn có chủ ý với bạn gái của cháu, sao có thể không điều tra rõ ràng? Tiểu từ này tính toán thật là hay".
"Chỉ như vậy mà cháu muốn chặt đứt chân của người ta ư?"
"Chặt đứt chân là nhẹ rồi! Ai dám tranh đoạt Phi Phi với cháu, thì cháu nhất định không để yên cho hắn". Hiển nhiên thái độ không rõ ràng của Nghiêm Ngọc Thành khiến cho Liễu Tuấn tức giận!
"Tiểu Tuấn, nói bậy bạ gì đó, ai muốn tranh đoạt với anh.... Đoạt cái gì!.." Nghiêm Phi bưng tới hai chén thủy tinh , vừa vặn nghe được phần sau của câu nói, liền cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà với bộ dáng nôn nóng ngạo mạn của Liễu Tuấn, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Thật ra Liễu Tuấn cũng không phải là thiếu kiên nhẫn như thế, chỉ là ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, thể hiện tình cảm với con gái của người ta, tóm lại cũng không phải là chuyện xấu. Khặc khặc!
Nhìn thấy ' Xú tiểu tử' nôn nóng rồi, Nghiêm Ngọc Thành mới nở nụ cười, nhận chén trà Nghiêm Phi đưa tới uống một ngụm, duỗi ngón trỏ chỉ vào trán của Liễu Tuấn, cười mắng: "Suy đoán lung tung, vậy cũng nghĩ ra được? Hơn nữa hai người lưỡng tình tương duyệt, người khác muốn phá hoại thì có thể phá hoại được sao?"
Liễu Tuấn cười cười, cũng khôi phục lại bình tĩnh.
"Cháu chỉ lo Doãn Bảo Thanh ở sau lưng giật dây thôi, chứ tiểu tử kia Doãn Xương Huy kia , ai thèm để mắt tới?"
Hắn vội vàng đến thành phố Đại Ninh, trọng điểm rơi vào ba chữ Doãn Bảo Thanh.
Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục cười, chậm rãi nói: "Sao cháu không đi làm cho rõ ràng đi?"
Xảo Nhi biết sự việc xảy ra ở Bảo Châu khả năng là sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của 'Lão Công Công', cũng vội vàng từ thành phố Nam Phương bay trở về. Mặc kệ có giúp được gì hay không, thì đó là một thái độ tất yếu cần phải có của một vãn bối.
Căn phòng ở khách sạn Thu Thủy được bố trí không tồi, nhưng mà vật trên giường thì dựa theo yêu cầu của Xảo Nhi đổi thành màu sắc trang nhã, vật dụng trong phòng tắm cũng đổi thành thương hiệu mà Xảo Nhi vẫn thường yêu thích.
Ga giường thì dùng màu hồng, bởi vì tiểu Thanh yêu thích màu sắc này.
Chi nhánh của Công ty phân phối Thông Đạt tại thành phố Đại Ninh, Đại Cương cố ý đi ô tô từ Đại Ninh sáu bảy giờ liền chạy về thành phố Bảo Châu, thứ nhất là để tỏ vẻ tôn trọng đối với Tuấn thiếu gia cùng với Lương chủ tịch, thứ hai là do cảm thấy kết quả điều tra được rất quan trọng, cần phải gặp mặt để báo cáo.
"Xong rồi, trước tiên uống chén trà đã". Xảo Nhi bưng lên một ly nước vàng óng đặt trước mặt Đại Cương.
"Cảm ơn chủ tịch!" Đại Cương đứng lên, khom người.
"Đều là người nhà, không nên quá câu nệ". Liễu Tuấn khẽ cười nói.
"Sao có thể như thế được, tuân thủ quy củ là việc rất quan trọng". Đại Cương nói.
Hắc Tử, Đại Cương cùng Bàn Đại Hải tuy đều có những tật xấu, nhưng ở việc tuân thủ quy củ thì rất nhất trí. Liễu Tuấn đối với điểm này vô cùng tán thưởng. Có lẽ đây là nguyên nhân trước kia Hắc Tử giới thiệu Đại Cương cùng Bàn Đại Hải cho hắn.
Có câu "ngưu tầm ngưu mã tầm mã(trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa)". Hắc Tử cực kỳ xem trọng hai chữ 'nghĩa khí', tất nhiên cũng sẽ coi trọng những người nghĩa khí.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Thôi nói đi, tình hình như thế nào rồi?"
"Chuyện y phục kia là do ông chủ Hoàng làm ra, tên ông ta là Hoàng Minh Lương, quê quán là thành phố Hàn Hồ, sáu năm thì đến thành phố Đại Ninh làm ăn buôn bán dần dần phát triển lớn mạnh.
Liễu Tuấn cười cười: "Chỉ có cái cửa hàng trang phục kia?"
Đại Cương hiểu tại sao Tuấn thiếu gia lại bật cười. Giờ đây Tuấn thiếu gia rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, Đại Cương cũng không rõ rằng lắm. Hẳn chỉ biết rằng thời gian này bất động sản của "công ty phân phối Thông Đạt" gia tăng, tổng tài sản đã vượt qua giá trị một trăm triệu rồi. Công ty Thông Đạt ở thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương, thành phố Bảo Châu đã xây dựng các trạm trung chuyển vật chất, đất đai cùng tòa nhà đều có quyền tài sản, cũng không phải thuê. Đừng nói là một cái cửa hàng lớn, hai chi nhánh ở thành phố Giang Khẩu cùng Thượng Hải cũng đã xây lên hai khách sạn rồi. Thử hỏi quy mô ra sao chứ? Một cái cửa hàng trang phục quy mô lớn, Tuấn thiếu gia cũng không thèm để vào mắt.
"Không chỉ một cửa hàng trang phục, Hoàng Minh Lương còn làm trong ngành xây dựng, gần đây nhận thầu vài công trình lớn, công tuy quy mô rất lớn. Kể cả quảng trường thương mại mới khởi công thời gian gần đây, nghe nói cũng có phần của hắn".
Liễu Tuấn nghe đến đó thì bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: "Đúng là có chút thú vị".
Quảng trường thương mại Thiên Mã, thành phố Đại Ninh đã nói rõ dự tính xây dựng nó với quy mô gấp ba lần quảng trường bình thường, do chính quyền tỉnh đích thân giao khoán, chính quyền tỉnh Đại Ninh chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Có thể phân một chén canh tại quảng trường thương mại Thiên Mã, cái tên Hoàng Minh Lương này cũng không đơn giản, việc này không phải cứ có tiền là làm được, nhất định ở phía chính quyền có bối cảnh mới được như thế.
"Đúng vậy, Hoàng Minh Lương quả thật có là người đỡ đầu..."
Liễu Tuấn đột nhiên giơ tay ra hiệu cho Đại Cương, cười cười nói: "Đừng vội nói ra đáp án, để tôi thử đoán xem".
Đại Cương liền im lặng, nâng chén trà lên uống, mỉm cười nhìn Liễu Tuấn.
Xảo Nhi rót trà cho hai người, rồi tự mình bưng chén lên nhấp một miếng, ánh mắt đầy nhu tình nhìn sang Liễu Tuấn. Nàng không thích uống trà cho lắm, vì sợ làn da trở thành màu vàng cho nên lúc này cũng nhấp tượng trưng một ngụm nhỏ.
Liễu Tuấn đưa hai ngón tay ra nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ hồ đào, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
"Ừm, người thành phố Hàn Hồ, sáu năm thì tới thành phố Đại Ninh buôn bán.... Bí thư kỷ ủy tỉnh Doãn Bảo Thanh, hình như cũng là sáu năm trước từ bí thư thành phố Hàn Hồ thăng nhiệm lên làm bí thư kỷ ủy tỉnh.
Đại Cương lập tức giơ ngón tay cái lên, cười hắc hắc: "Tuấn thiếu gia, giỏi quá! Hoàng Minh Lương chính là thân thích của Doãn Bảo Thanh, đương nhiên cũng không phải là quá thân thân thiết.
Liễu Tuấn mỉm cười, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, mày hơi cau lại.
Xảo Nhi giật nảy mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Hoàng Minh Lương có điều gì không đúng?"
"Không phải Hoàng Minh Lương có gì không đúng, là Doãn Xương Huy có vấn đề!" Liễu Tuấn nhíu mày nói..
"Doãn Xương Huy là ai?" Xảo Nhi mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, hiếu kỳ nói.
"Đại Cương, Doãn Xương Huy có phải là con trai của Doãn Bảo Thanh?"
Đại Cương một lần nữa giơ ngón tay cái lên: "Thật đúng là không thể gạt được con mắt của thiếu gia.... Doãn Xương Huy: Nam, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy đại học luật chính trị Đông Nam. Giờ đây làm việc trong tòa án của thành phố Đại Ninh, là một trợ lý của thẩm phán viên, là con trai của Doãn Bảo Thanh".
"Ha ha, rất thú vị". Miệng Liễu Tuấn phát ra hai chữ 'thú vị', còn ánh mắt thì dần trở nên sắc bén.
Hoàng Minh Lương cùng Doãn Xương Huy đột nhiên đến thăm 'phòng thiết kế thời trang Phi Thiên', Liễu Tuấn đã cảm thấy kì quái. Hôm nay chứng thực Doãn Xương Huy là con trai của Doãn Bảo Thanh, điều này thì càng thêm kỳ lạ rồi. Liễu Tuấn lập tức đem lập tức đem Doãn Xương Huy cùng Nghiêm Phỉ liên hệ với nhau. Nếu như không có Liễu Tuấn hắn, thì hai người này chẳng phải là thập phần xứng đôi? Vô luận là về điều kiện gia đình hay điều kiện của từng người, có thể nói là môn đăng hộ đối.
Giờ đây địa vị của Doãn Bảo Thanh không ổn, không biết có thông qua loại phương thức này lôi kéo Nghiêm Ngọc Thành? Giả dụ có thể cùng Nghiêm Ngọc Thành kết thành thông gia, mặc dù đối với Doãn Bảo Thanh không có bao nhiêu sự trợ giúp đích thực, nhưng đối với con trai của hắn chính là tìm được một chỗ dựa vững vàng rồi.
Những năm này thế lực của Nghiêm Ngọc Thành phát triển mạnh mẽ, năm mươi mốt đã là tam thủ lĩnh của tỉnh ủy, đặt ở cả nước cũng không có bao nhiêu người được như thế. Sau này còn có thể lên đến vị trí nào, ai cũng vô pháp đoán trước. Nếu như Doãn Xương Huy có thể trở thành rể hiền của Nghiêm gia, thì cả đời bình chân như vại rồi.
"Đại Cương, đi, tới tỉnh thành với tôi!" Liễu Tuấn rốt cuộc không thể ngồi yên nữa.
"Đi ngay bây giờ?" Xảo Nhi có phần không vui.
Điều này cũng không thể trách, ngày hôm qua nàng vừa từ thành phố Nam Phương bay tới. Mặc dù cùng Liễu Tuấn sống chung đã có đến ba bốn năm, nhưng lại vẫn giống như lúc mới tới thành phố Nam Phương, không muốn không muốn xa rời tình lang.
"Thực xin lỗi, Xảo Nhi, chuyện này thật sự rất khẩn cấp, sau khi anh xử lý xong rồi sẽ về cùng em!" Về phần sự tình cụ thể, Liễu Tuấn kiên quyết không nói với Xảo Nhi.
Cho dù Xảo Nhi không ghen tuông, Liễu Tuấn cũng không muốn cái loại sự tình chó má này làm nàng bực bội.
"Anh đi đi rồi trở về ăn cơm!" Xảo Nhi hiểu rằng chuyện Liễu Tuấn muốn làm có liên quan tới "Công công", nhưng lại không tiện ngăn trở, nhưng mà vẫn nói thêm một câu.
"Hay là, cơm nước xong rồi mới đi? Em gọi bọn họ đưa cơm tới".
"Không được, trên đường tùy ý ăn chút gì là được rồi". Liễu Tuấn vừa nói vừa chạy ra cửa, kéo cửa thì đụng phải Lương Thiếu Lan.
"Tiểu Tuấn, đi đâu thế?"
"Đi tỉnh thành bàn công việc".
"Tôi còn muốn báo cao tình hình buôn bán của khách sạn với các anh!" Lương Thiếu Lan mặt mày tươi rói, có thể thấy rằng việc làm ăn của khác sạn rất tốt, nàng tới báo tin vui.
Liễu Tuấn cười nói: "Tình hình buôn bán của khách sạn, cô báo cáo với chủ tịch là được rồi, không cần nói với tôi. Đại Cương nhanh lên..."
"Đây, đến đây rồi!" Đại Cương vội vã chạy đến, không quên chào Lương Thiếu Lan, đế tránh bị nói thiếu lễ nghĩa.
.....
Tình hình giao thông không tốt khiến cho Liễu Tuấn đi trên đường ước chừng bảy giờ, lúc đi tới tỉnh thành thì sắc trời đã sẩm tối. Liễu Tuấn cũng không quản nhiều chuyện, trực tiếp xông thẳng vào nhà Nghiêm Ngọc Thành.
"Ôi chao, tiểu Tuấn, sao giờ này mới đến?" Giải Anh ngạc nhiên.
" Ha ha, trên đường bị kẹt xe".
"Đã ăn cơm chưa? Cháu ngồi đi, dì đi hâm thức ăn cho cháu. Phi Phi... Tuấn đến kìa..."
Thật ra không cần Giải Anh gọi, trong lòng Nghiêm Phi tựa như có linh tê, Liễu Tuấn vừa vào cửa, liền từ trong phòng chạy ra, vui vẻ như chim sẻ, chạy tới ôm cổ Liễu Tuấn hôn một cái.
Hai người là thanh mai trúc mã, đã huyên náo thành thói quen, cũng không để ý tới Giải Anh, chỉ khi có mặt Nghiêm Ngọc Thành mới không dám.
Giải Anh mỉm cười lắc đầu, đi tới phòng bếp nấu mì.
"Có nhớ em không?" Nghiêm Phi nhìn sang Liễu Tuấn, mặt ửng đỏ, cười tủm tỉm hỏi.
"Có chứ, nhớ muốn chết... Phi Phi, cái tên Doãn Xương Huy, về sau có tìm em không?"
Liễu Tuấn không yên lòng trả lời một câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Doãn Xương Huy nào?" Nghiêm Phi khó hiểu hỏi.
Cô bé này đúng là không có lương tâm mà, hôm trước vừa gặp mặt người ta, giờ đã quên tận chín tầng mây.
"Chính là chàng trai trẻ hôm trước đi tới phòng làm việc của ông chủ cửa hàng trang phục" Tuấn vừa giải thích, vừa cảm thấy buồn cười.
Mình không phải là quá nhạy cảm ư? Xem tình hình như thế này, trong mắt Nghiêm Phi căn bản là không có bất luận người con trai nào khác.
"Hắn ư ? Không có! Hắn tới tìm em làm gì? Nhưng mà, ông chủ Hoàng ngày hôm trước có tới đây một lần, hỏi mua tất cả quần áo trong phòng trưng bày về cửa hàng của hắn để giới thiệu sản phẩm. Còn nói sau này việc thiết kế quần áo của em, hắn đều bao hết".
Gương mặt Nghiêm Phi giương lên, dường như là rất đắc ý.
"Hắn muốn bao cái rắm! Ta không thể bao sao?" Liễu Tuấn nổi giận, mắng một câu thô tục.
Đùa gì vậy, muốn dùng chút lợi nhỏ đó để 'câu dẫn' bạn gái của Liễu Tuấn ta ư? Lão Tử cầm tiền đập chết ngươi! Trong khoảnh khắc Liễu Tuấn nổi giận, thật muốn cầm tiền mà đập chết âm mưu của Hoàng Minh Lương.
Nghiêm Phi giật mình nhìn hắn, tựa hồ không thể nào tin vào lỗ tai mình. Từ lúc mà nàng quen biết Liễu Tuấn đến nay, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói lời thô tục.
"Tuấn, anh làm sao thế?".
"Người này không có ý tốt. Sau này em đừng để ý tới hắn, nếu hắn dám tới quấy rầy, anh sẽ gọi người tới chặt đứt chân hắn". Liễu Tuấn hung dữ nói.
"Ơ, ai lại khiến cho Liễu đại công tử tức giận như vậy? Còn muốn chặt đứt chân người ta? Cháu cho rằng giờ vẫn đang ở thời đại phong kiến à?" Nghiêm Ngọc Thành xuất hiện ở cửa thư phòng, vui vẻ nói.
Liễu Tuấn lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Nghiêm Phi, Nghiêm Phi thì không ngừng cười khanh khách.
"Tiểu tử, cháu không ở Bảo Châu, không có việc gì chạy tới đây làm gì vậy?" Nghiêm Ngọc Thành đi vào phòng khách ngồi xuống, móc thuốc ra, liếc nhìn Liễu Tuấn, đưa cho hắn một cây.
Liễu Tuấn cuống quít tiếp nhận, sau dó lập tức móc bật lửa ra châm khói cho Nghiêm Ngọc Thành, sau đó lui lại!
"Ba ba, con lấy trà cho ba".
Nghiêm Phi hướng về phía Liễu Tuấn làm mặt quỷ, uyển chuyển chạy lên lầu, cặp chân thon dài dưới váy trông thật xinh đẹp.
"Giờ đây xảy ra việc hệ trong, so với việc của cho cháu còn cấp bách hơn, nếu cháu không đến, khó tránh khỏi việc bị người ta cướp đi bạn gái". Liễu Tuấn châm thuốc rồi nói.
Nghiêm Ngọc Thành hơi nhíu mày, nói với giọng không vui: "Nói lung tung cái gì vậy? Phi Phi cùng cháu không phải vẫn đang rất tốt sao?"
Liễu Tuấn vốn muốn nói hết với Nghiêm Ngọc Thành, nhưng lại cảm thấy đó thuần túy chỉ là suy đoán vô căn cứ, cho nên không tùy tiện nói ra, dù sao giờ đây Nghiêm Ngọc Thành cũng là tam thủ lĩnh của tỉnh ủy, làm sao có thể để ý tới những vấn đề nhỏ như vậy?
"Nói đi, trốn tránh cái gì?" Ai ngờ Liễu Tuấn càng không muốn nói, Nghiêm Ngọc Thành lại càng hiếu kỳ.
Vị đại nhân này, đôi khi tâm tính giống như đứa bé. Tất nhiên, cũng chỉ trước mặt Liễu Tuấn thì lão mới như thế. Trong mắt người khác, ông ta cao cao tại thượng, là một vị tai to mặt lớn của tỉnh ủy vô cùng uy nghiêm. Người khác làm sao có thể tưởng tượng nổi, Nghiêm bí thư cũng có lúc tinh quái như vậy.
"Nghiêm bá bá, đây chính là do bác muốn cháu nói ra đó nhé? Nói sai cũng không được mắng cháu đó!"
"Hừ hừ, trước tiên nghe cái đã, nói sai tất nhiên phải mắng rồi, có cái gì mà phải cò kè mặc cả?" Nghiêm Ngọc Thành cũng không mắc mưu.
Khuôn mặt Liễu Tuấn lập tức hiện lên vẻ khổ sở. Đừng xem hắn tự phụ 'thông minh đa trí', nhưng ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành thì lập tức bó chân bó tay, không có chỗ mà thể hiện kỹ xảo!
"Được rồi, là thế này, con trai của Doãn Bảo Thanh có chủ ý với Phi Phi!"
Nhất định phải nói, vậy thì trực tiếp nói ra, trước tiên khiến cho Nghiêm Ngọc Thành giật mình cái đã rồi tính sau.
Khóe mắt của Nghiêm Ngọc Thành nháy lên, vốn còn ẩn chưa ý cười bỗng nhiên biến mất không còn bóng dáng, nhìn chằm chằm Liễu Tuấn một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Có căn cứ không?"
Nghe nói sự tình có liên quan tới Doãn Bảo Thanh, tất nhiên Nghiêm Ngọc Thành phải cẩn thận thêm mấy phần.
Liễu Tuấn thở dài, đem chuyện tình hôm trước nói qua một lần. Tất nhiên, chuyện Hoàng Minh Lương có quan hệ thân thích với Doãn gia, và việc buôn bán của hắn mấy năm nay ở thành phố Đại Ninh cũng nói thật cặn kẽ.
"Tại sao cháu lại biết rõ ràng như vậy?"
Liễu Tuấn tức giận, hừ hừ nói: "Hắn có chủ ý với bạn gái của cháu, sao có thể không điều tra rõ ràng? Tiểu từ này tính toán thật là hay".
"Chỉ như vậy mà cháu muốn chặt đứt chân của người ta ư?"
"Chặt đứt chân là nhẹ rồi! Ai dám tranh đoạt Phi Phi với cháu, thì cháu nhất định không để yên cho hắn". Hiển nhiên thái độ không rõ ràng của Nghiêm Ngọc Thành khiến cho Liễu Tuấn tức giận!
"Tiểu Tuấn, nói bậy bạ gì đó, ai muốn tranh đoạt với anh.... Đoạt cái gì!.." Nghiêm Phi bưng tới hai chén thủy tinh , vừa vặn nghe được phần sau của câu nói, liền cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà với bộ dáng nôn nóng ngạo mạn của Liễu Tuấn, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Thật ra Liễu Tuấn cũng không phải là thiếu kiên nhẫn như thế, chỉ là ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, thể hiện tình cảm với con gái của người ta, tóm lại cũng không phải là chuyện xấu. Khặc khặc!
Nhìn thấy ' Xú tiểu tử' nôn nóng rồi, Nghiêm Ngọc Thành mới nở nụ cười, nhận chén trà Nghiêm Phi đưa tới uống một ngụm, duỗi ngón trỏ chỉ vào trán của Liễu Tuấn, cười mắng: "Suy đoán lung tung, vậy cũng nghĩ ra được? Hơn nữa hai người lưỡng tình tương duyệt, người khác muốn phá hoại thì có thể phá hoại được sao?"
Liễu Tuấn cười cười, cũng khôi phục lại bình tĩnh.
"Cháu chỉ lo Doãn Bảo Thanh ở sau lưng giật dây thôi, chứ tiểu tử kia Doãn Xương Huy kia , ai thèm để mắt tới?"
Hắn vội vàng đến thành phố Đại Ninh, trọng điểm rơi vào ba chữ Doãn Bảo Thanh.
Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục cười, chậm rãi nói: "Sao cháu không đi làm cho rõ ràng đi?"
/2140
|