Nhiệm vụ học tập chủ yếu của đồng chí Liễu Tuấn chính là chuẩn bị tốt nghiệp, điều này khiến cho Liễu Tuấn có đủ cớ để không lên lớp, ví dụ tìm tư liệu… thậm chí đều không cần lúc nào thông báo cho Khương lão tiên sinh.
Thật ra mà nói, Liễu Tuấn cũng không phải là thích trốn học, mà thực sự là có một chút việc bận.
Về công, bố của Liễu Tuấn vừa mới nhận chức bí thư thành phố Đại Ninh, đang cần mở phạm vi, Liễu nha nội rất muốn giúp bố một tay.
Về tư, cần phải rời khỏi thành phố Đại Ninh, cũng phải sắp xếp cho Lương Xảo, tối thiếu cũng cần phải đi cùng với cô ấy. Ngoài ra cũng phải qua lại chỗ Hà Mộng Doanh. Từ lần trước nắm tay Hà đại tiểu thư trên đại lộ Giải Phóng, Liễu đại thiếu gia cơ bản cũng như là truyền một tín hiệu khá rõ ràng. Mặc dù Liễu Tuấn vẫn còn thủ chặt phòng tuyến cuối cùng, tuy nhiên độ khó càng ngày càng lớn.
Hà Mộng Doanh thậm chí nói muốn “tìm lại cảm giác yêu thương trở về”.
Câu nói này Liễu Tuấn nghe không tránh phải có phần hãi hùng khiếp vía. Nhưng mà ngoài sự ngạc nhiên ra, từ sâu trong đáy lòng lại cũng có một tình cảm không diễn tả được.
Những cảm giác mang của Hà Mộng Doanh mang đến cho Liễu Tuấn quả thật rất kì diệu.
Hiển nhiên, lực của Liễu Tuấn vẫn sẽ đặt ở bên thành phố Đại Ninh. Vị trí của bố anh ta ngồi không ngồi được, sau này còn có thể hay không tiến thêm bước nữa, không những rất quan trọng đối với Liễu Tuấn, đối với rất nhiều người khác đều rất quan trọng.
Nói ra, Liễu Tấn Tài được nhiệm chức bí thư thị ủy Đại Ninh, bề ngoài là bình thường, thực ra thì là cùng cấp đề bạt. Mặc dù thành phố Bảo Châu những năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ, từng bước biến đổi không ngừng, rốt cuộc chỉ là “tân quí”.Trung ương đề bạt Liễu Tấn Tài tiến cấp phó bộ, càng nhiều hơn là đối sự cho phép của cá nhân ông ta, mà không là đối với sự cho phép của thành phố Bảo Châu. Trong đại đa số người dân, thành phố Bảo Châu vẫn là một thành phố cấp quận, nhiều nhất chỉ là thành phố cấp quận tiến bộ khá nhanh mà thôi, bí thư thị ủy Bảo Châu trở thành thường ủy tỉnh ủy, chỉ là “số ít”, chứ không có nghĩa thành phố Bảo Châu có danh là thành phố cấp phó tỉnh. Mà thành phố Đại Ninh là thành phố tỉnh, dù không phân định rõ là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng nhiều lần đảm nhiệm bí thư thị trưởng đều là tài giỏi, tối thiểu quan trường ở tỉnh xem thành phố Đại Ninh là thành phố cấp phó tỉnh để đối đãi. Rất nhiều thành phố tỉnh của tỉnh, bí thư thị ủy thậm chí là do phó bị thư tỉnh ủy kiêm nhiệm.
Tấn Tài tân phó bộ Tấn, trong thường ủy tỉnh ủy xếp danh tận cùng, thậm chí xếp sau thư kí trưởng tỉnh ủy. Sauk hi được điều làm bí thư thị ủy Đại Ninh, tên mặc dù xếp sau nhưng là lại không còn là hàng sau cùng.
Xếp danh trong quan trường từ trước đến giờ rất được coi trọng.
Cũng nói là, từ giờ phút này trở đi, Liễu Tấn Tài mới chính thức trở thành lãnh đạo tỉnh ủy trong mắt người khác. Không còn là lãnh đạo trên danh nghĩa nữa. Tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ỉu cũng không chỉ là giơ tay thôi, mà còn có quyền nói chính thức trong ban tỉnh ủy.
Đối với Liễu Tấn Tài đến đây đảm nhiệm, rất nhiều cán bộ, đặc biệt là các cán bộ thành phố Đại Ninh, điều đó vừa là vui vừa là buồn.
Vui là Đại Ninh trong vị trí tỉnh N vẫn là độc nhất vô nhị, Giữ chắc cảm giác ưu việt của mọi người hơn nữa cũng có rất nhiều điều tốt thực sự. cán bộ thành phố khác điều đến thành phố Đại Ninh. Mặc dù là bình điều, mọi người đều cho rằng cán bộ thành phố Đại Ninh rất ít khi bị điều đến thành phố khác. Một ngay bị điều đi, cấp bậc giường như đều sẽ điều chỉnh. Ví dụ phó thị trưởng thành phố Đại Ninh, mặc dù không là hưởng thụ đại ngỗ cấp phóng chính, nhưng nếu bị điều đến thành phố khác, thông thường sẽ làm thị trưởng. Giả thiết không có sự điều chỉnh đề bạt này, sẽ mãi khiến cho người đương sự chán nản. Cho rằng đây là lãnh đạo cấp cao không tín nhiệm mình nữa. Mà cán bộ khác cũng sẽ đoán là vị an hem này vì sao mà “thất sủng”. Sau đó tự giác kéo giãn khoảng cách, để tránh rước họa vào thân.
Giả sử Liễu Tấn Tài không được điều đi, tiếp tục ở lại vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu. Thời gian dài có nghĩa là tỉnh N có thêm một thành phố có thể tương đương với thành phố Đại Ninh. Cảm giác ưu việt của cán bộ thành phố Đại Ninh sẽ không còn. Cái gọi là “tiềm qui tắc” cũng có khả năng bị phá vỡ. Vậy có thể liên can đến lợi ích bản thân của quá nhiều người.
Còn về buồn, như vậy càng không cần phải nói nữa.
Hồ Vi Dân ở thành phố Đại Ninh nhiều nay, từ cao đến thấp, hình thành một mạng mối quan hệ rất phức tạp cũng rất to lớn, rất nhiều cán bộ hiện có của thành phố Đại Ninh đều là một thành viên của mang mối quan hệ này, hơn nữa lại chiếm vị trí hết sức quan trọng.
Bí thư mới lên nhiệm, nhất định cần nháo bài lại từ đầu.
Điều này là không thể tránh khỏi.
Bất cứ một người vị trí cấp trên nào, nếu không có sự cổ vũ của lự lương thân thiết của mình, không cần nói mở rộng đổi mới, thành tích làm ra chói mắt chính là muốn thủ thành, điều này cũng hết sức khó khăn. Một bước không cẩn thân, liền vào thế cục khó, bó tay bó chân, hoàn toàn không có cách nào tiến triển. Cuối cùng bị lãnh đạo cấp trên nhận định năng lực không đủ, còn cần rèn luyện.
Kỳ hạn rèn luyện này thông thường là “cả đời”.
Nhân sự quan trường càng thay đổi, cũng rất bình thường. Tuyệt ít có người đủ khả năng đuổi theo một vị lãnh đạo, vì thế mới có cách nói “Nhất triêu thiên tử, nhất triêu thần”.
Lãnh đạo chủ yếu mới cũ càng thay đổi, đối với một vài cán bộ mà nói thì đó là “ác mộng”, đối với một vài cán bộ khác thì đó lại là cơ hội hiếm có. Đương nhiên, người phía trước chủ yếu vừa là người được lợi ích, người phía sau chủ yếu là người buồn bực, không thành. Một vài “người lọc lõi” thành thục biết các phương thức vận tác trên quan trường, không phải là hoàn toàn không có sách ứng phó. Trừ phi là “giai đoạn quan sát” sau khi lợi dụng tân bí thư nhiêm chức thể hiện bản thân, một lần nữa đứng vào đội mà thôi. Làm tốt, không chừng còn có thể được nhiều chỗ tốt hơn nữa. Rốt cuộc tân bí thư cần bồi dưỡng cán bộ của mình cũng không thể toàn theo cán bộ từ ngoài điều vào, nhiều lúc còn cần người trong đội ngũ cán bộ hiện có.
Tuy nhiên tình hình của thành phố Đại Ninh khá đặc biệt.
Bí thư tiền nhiệm Hồ Vi Dân lại không phải điều đi ra tỉnh N, vẫn nhận chức trong tỉnh, hơn nữa theo cũ là thường ủy tỉnh ủy thực quyền, không hề chen vào đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hay là hiệp hội chính quyền tỉnh, bài danh thậm chí còn cao hơn trước.
Điều này lại gây ra vấn đề rồi.
Bí thư Hồ vẫn còn ở đây, liệu có thể “biểu thị trung ý” một các tùy tiện với bí thư Liễu sao?
Bất cứ người nào đều biết, bí thư Liễu và bí thư Hồ không phải rất hợp nhau.
Không nên đến lúc chưa được lòng bí thư Liễu, lại đắc tội với bí thư Hồ.
Thật là làm khó người quá.
Hiển nhiên, thật sự cảm thấy khó giải quyết nhất vẫn là bí thư Liễu.
Trong thư phòng nhà Nghiêm Ngọc Thành lại một lần nữa sương khói lờ mờ.
Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Liễu Tuấn ba người, trên miệng đều ngậm thuốc lá. Trong cốc trà trước mặt ba người đều đầy lá trà. Liễu Tuấn người “quân sư” này theo như trước lại kiêm phục vụ tạm thời, để không chốc chốc đứng dậy chạy đi chạy lại, dứt khoát đã để một bình nước bên chân, trước mặt bày một bình lá trà, trà của ai hết thì lập tức rót đầy.
“Trung ương sắp xếp như thế này, Hồ Vi Dân, ha ha…”
Liễu Tuấn lắc đầu.
“Hồ Vi Dân là người công tác đảng vụ lâu năm sắp xếp ông ta đi chính pháp ủy cũng xem là “tri nhân thiện nhâm”…”
Nghiêm Ngọc Thành lãnh đạm nói.
Liễu Tuấn dẹt miêng, không muốn nói nhiều.
Liêu Khánh Khai lại rõ ràng không có lỗi trong việc đề lên cấp trên, vì sự tình “quảng trường thương nghiệp Thiên Mã” Vi Dân không thích hợp ở lại tỉnh N thêm, kiến nghị trung ương sắp xếp lại công việc của ông ta.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hồ Vi Dân ở lại.
Kỳ thực nói trắng ra, vẫn là nhu cầu “thăng bằng”. Đối với tỉnh N, phe phái của Hồ Vi Dân sẽ không dễ dàng từ bỏ. Một ngày Hồ Vi Dân bị điều đi, lực lượng hệ Hồ sẽ gặp phải sự suy yếu rất lớn, hình thành cục diện hệ Liêu “độc đại”.
Tình huống này không phải là các lãnh đạo muốn nhìn thấy.
“Hồ Vi Dân đã ở lại rồi, xem có thể ở vị trí trưởng phòng công an này làm văn kiện.”
Liễu Tấn Tài hút một hơi, chậm rãi nói.
Nghiêm Ngọc Thành hơi gật đầu, trước mắt Liễu Tuấn bỗng sáng lên.
Hồ Vi Dân mới nắm chính pháp ủy, cũng đối mặt với tình hình như Liễu Tấn Tài, thanh lý cán bộ nòng cốt cũ của Long Thiết Quân, sau đó mới dễ thi triển quyền cước. Mà trưởng phòng công an, vị trí này hiên nhiên là vị trí đầu tiên Hồ Vi Dân để ý đến.
Trưởng phòng Chương với Nghiêm không đối phó, cũng không là trên tuyến Hồ Vi Dân, hơn nữa sắp hết hai nhiệm kì, sớm muộn gì cũng điều rời đi. Hồ Vi Dân nhất định sẽ lợi dụng cơ hội nay, chức trưởng phòng công an sẽ thay người của mình vào hoặc dứt khoát tự kiêm.
“Để cho Lão Chương làm hết hai nhiệm kì!”
Ngọc Thành nói.
Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên nói: “Lý do?”
Liễu Tấn Tài ánh mắt cũng sáng lên nhìn con trai.
Liễu Tuấn cười nói: “cái này gọi là mâu thuẫn dời đi.”
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài bèn mỉm cười, đối với việc này hết sức hài lòng.
“Tiểu tử, hiểu được cách lựa chọn, lại có tiến bộ rồi.”
Nghiêm Ngọc Thành thậm chí cười khen một câu.
Liễu Tấn Tài “ừ” một tiếng, nói: “tuy nhiên bây giờ cần lựa chọn người, không được để Hồ Vi Dân cướp mất cơ hội.”
Liễu Tuấn nghĩ một lát, nói: “theo con, người được chọn này để cho Trương Quang Minh xem xét là tốt nhất.”
Không để Hồ Vi Dân tự kiêm trưởng phòng công an, quả thật là một nước cờ hay, đương nhiên cũng không thể là thân tín của ông ta. Nếu mà như vậy, có một trưởng phòng công an không đối đường chống ông ta, Hồ Vi Dân sẽ bị tiêu hao rất nhiều lực lương để thanh lý công việc nội bộ, ảnh hưởng thành phố Đại Ninh sẽ yếu bớt đi.
Nhưng trưởng phòng này là mang quá nhiều vết tích của hệ Liêu, lại sẽ dẫn đến lòng “căm thù giặc” của Hồ phái. Làm sao gạt lão Hồ ra khỏi thành phố Đại Ninh vẫn chưa đủ, quyền lực chính pháp ủy cũng muốn ăn sạch nắm hết đây?
Mọi việc đều phải để lại đường rút, không thể làm một cách tuyệt tình.
Tuy nhiên nếu lên ngựa của Trương Quang Minh, lại không có kiêng kị này. Bất kể nói thế nào, phòng công an là thuộc về bên chính quyền tỉnh. Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, muốn cho người của mình lên vị trí trưởng phòng công an cũng là điều đương nhiên.
Đối với “món quà lớn” Nghiêm Liêu mang tặng, Trương Quang Minh sẽ vô cùng thích thú nhận. Biết rõ đây là cách làm mâu thuẫn chuyển dời Nghiêm Liễu, cũng sẽ tiếp nhận.
Rốt cuộc là tỉnh trưởng, Trương Quang Minh tuyệt không thể dễ dàng tha thứ trường kì bị ra rìa.
Thực lực không bằng hệ Liêu thì cũng thôi, chung qui người ta là bí thư, lại là lão tiền bối của giới chính tỉnh N, trương Quang Minh cũng không thể chỉ trông cậy vào Liêu Khánh Khai.
Nhưng thực lực không bằng Hồ phái, Trương Quang Minh nhất đinh “như hóc xương cá ở cổ”. Điều này không chỉ là vấn đề thể diên, mà liên quan đến cảm tưởng và đánh giá của ông ta. Hơn nữa không có đội ngũ chính qui, chính quyền tỉnh rất nhiều việc không dễ triển khai.
Lần này quảng trường Thiên Mã suýt nữa thì có một vụ lộn xộn lớn, cũng có liên quan đến điều này.
Cái tên Trang Hoa Dương vô liêm sỉ kia, kì thực chính vì có Hồ Vi Dân đứng sau nên mới dám làm như vậy.
Lần này Hồ Vi Dân may mắn qua khỏi, vẫn giữ được vị trí thường ủy tỉnh ủy, chỉ có Liêu Khánh Khai không hài lòng thôi à? Trương Quang Minh cũng hết sức tức giận, tuyệt đối sẽ không ngại trả lại Hồ Vi Dân một “đáp lễ”.
Nếu có sự ủng hộ của Liêu hê, có thể khẳng định vị trí trưởng phòng công an này nhất định có thể thuận lợi rơi vào tay Trương Quang Minh.
“Bố, công việc bên thành phố Đại Ninh này, bố định khai triển thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, mang đến cho Hồ Vi Dân một đòn “địa lôi”, tâm trang Liễu Tuấn rất tốt, cười hỏi.
“Đầu tiên xem thế nào đã rồi hãy nói.”
Liễu Tấn Tài điềm đạm đáp.
“Bác Nghiêm, Đào Nghĩa Âu con người này thế nào?”
Liễu Tuấn nhìn thấy cốc của Nghiêm Ngọc Thành trống rỗng, lập tức rót nước cho ông ta, hỏi.
“Đào Nghĩa Âu là từ khu vực Thanh Phụng điều về đây, trước là bí thư khu vực Thanh Phụng.”
Nghiêm Ngọc Thành nói.
Liễu Tuấn trầm tư một lát, kinh ngạc hỏi: “Người của Lưu Đông Sơn?”
Lưu Đông Sơn nhiều năm trước là phó bí thư tỉnh ủy, chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng tỉnh N, hai chức trong tay, giờ là bộ trưởng mưu bộ quốc vụ viên, có lẽ hai năm nữa là về hưu rồi.
Quê hương ông ấy là ở khu vực Thanh Phụng, hơn nữa còn từng đảm nhiệm chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng khu vực Thanh Phụng.
Nghiêm Ngọc Thành nói: “có thể nói như vậy, tuy nhiên cơ bản thì Đào Nghĩa Âu cũng có thể xem là cán bộ Hồ Vi Dân rất dựa vào.”
Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được.
Hồ Vi Dân có thể được như bây giờ, hiển nhiên không thể thiếu sự ủng hộ của vị thị trưởng Đào Nghĩa Âu này được. Liễu Tuấn hồi tết đã từng gặp Đào Nghĩa Âu ở Hồ gia, đó cũng là một nhân vật rất có quan uy, so với Hồ Vi Dân, đều thua kém. Thiết nghĩ nếu hai người đó đối đường nhau, bí thư thị ủy Hồ Vi Dân liệu có thể hài lòng như này không?
Xem ra Hồ Vi Dân tuy bị điều đi, nhưng người thay mặt vẫn còn đây. Hơn nữa là một người thay mặt có quyền lực lớn mạnh.
Liễu Tấn Tài tiếp nhận chỗ này, sao chữ “khó” lại cao như thế?
Lông mày Liễu Tuấn nhăn lại, lại châm một điếu thuốc, hít hai hơi, nói: “Bác Nghiêm, bố, con cảm thấy quản lý thành phố Đại Ninh không thể theo cách thông thương đươc…”
“Tại sao?”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
“Theo nói, mới đầu nhiệm chức, đầu tiên phải ổn đinh, xem kĩ càng xong rồi mới hạ thủ là đúng, nhưng tình hình thành phố Đại Ninh đặc biệt, quan trọng là thời gian không đợi ai hết.”
Liễu Tuấn vững vàng nói.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hai mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Liễu Tuấn, chậm rãi lắng nghe Liễu Tuấn nói tiếp.
“Bí thư Liêu có lẽ năm sau sẽ về hưu, tính từ bây giờ, đại khái chỉ có hơn một năm thôi. Nếu đợi thời gian quá lâu, bố cục tỉnh lị chưa chắc đã hoàn thành, tỉnh lị sẽ biến đổi, đến lúc đó càng khó giải quyết.”
Thành phố Đại Ninh rất nhiều cán bộ đều là cao xứng, thuộc về cán bộ tỉnh quản, có lúc thậm chí di động cả một bộ chức năng, đều không là thị ủy Đại Ninh có thể quyết định, cần ủng hộ của tỉnh ủy. Cần nhân Liêu Khánh Khai vẫn còn đây, nhanh chòng điều chỉnh. Nếu không Liễu Tấn Tài sẽ rất có khả năng đối diện với hoàn cảnh bất lợi “trận chiến hai mặt”. Một mặt cần ứng phó với ảnh hưởng do thay đổi điều chỉnh bản tỉnh ủy đem đến, một mặt khác lại cần lo lắng cục diện thị lị, trong ngoài đánh từ hai mặt, chỉ sợ ứng phó gian nan.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu vuốt cằm.
Liễu Tấn Tài thì dựa về phía sau, hai ngón tay gõ nhẹ vào ghế sa ***, một lúc lâu, từ miệng nói ra một câu: “sẽ hạ thủ từ đâu đây?”
Liễu Tuấn cười cười, nói: “Suy nghĩ từ chỗ nhỏ, bắt tay làm chỗ lớn.”
Tiếp đó vài ngày là thời gian vui vẻ nhất của Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn đại thiếu gia không biết là “lương tâm”, cảm thấy phải trả “món nợ” mấy năm gần đây, nên gần gũi bạn gái mình hơn, tóm lại mấy ngày này không có việc gì thì dẫn Nghiêm Phi đi dạo phố.
Nghiêm phi bắt đầu còn có chút lo lắng, cảm thấy bản thân làm việc không lâu, lai không có việc gì gấp gáp, xin nghỉ là nghỉ vài hôm, sợ rằng thế thì không hay cho lắm, sợ người ta nói là “ý thể hiếp người”.
Mãi đến khi Liễu Tuấn thúc giục, Nghiêm Phi mới dè dặt xin lãnh đạo nghỉ.
Từ khi Nghiêm đại tiểu thư chọn công việc làm ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, trưởng nhà văn hóa Mạc lại cũng vừa vui vừa buồn. Đơn vị thấp kém của mình như này, lại có một đương kim tiểu thư của phó bí thư thị ủy đến, giường như là nằm mơ cũng không nghĩ đến được. Những năm gần đây hễ là người có chút quan hệ, ai lại không tìm trăm phương nghìn kế để được điều đi? Được điều đi rồi, vui vẻ phấn khởi, như được nguyên bảo trên trời rơi xuống. Đường chưa đi thông, không thể không tiếp tục để lại “hỗn độn”, tất nhiên là cúi đầu ủ rũ, oán giận chính mình thời vân không đến. Không cần nói thiên kim phó bí thư thị ủy, hay là tiểu thư thiếu gia chủ nhiệm sở ban sự phố tuyệt đối cũng không đến nhà văn hóa này.
Thế này lại tốt, bỗng dưng trên trời lại rơi xuống một “kim phụng hoàng”.
Không cần nói trưởng nhà văn hóa Mạc, ngay cả cục trượng cục văn hóa cũng phải đến “thăm” Nghiêm đại tiểu thư, trước khi dặn dò Mạc quản trưởng, nhất định không thể gây oan ức gì cho “đồng chí Nghiêm Phi” một sinh viện trẻ tuổi có trình độ như này, cần phải ra sức tạo cơ hội mang lại một sân khấu để cho người trẻ tuổi thi triển.
Mạc quản trưởng cũng biết, hầu hạ tốt, bản thân không chừng trung niên rồi vận mệnh vẫn thay đổi. Nếu không cẩn thận khiến cho đại tiểu thư tức giận, không phải nói là Nghiêm bí thư sẽ thế nào, chứ cục trưởng cũng chẳng tha mạng cho mình được.
Nhưng trong mắt Mạc quản trưởng, lại có ai không vênh váo hống hách, không ai bì được đây?
Ai chứ Nghiêm Phi cô nương này lại không hề giống với mọi người, không những như thiên tiên, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa tính cách lại tốt vô cùng, gặp ai cũng cười, không hề tỏ ra là một đại tiểu thư quần áo lụa là, không hề biết gì về cuộc sống. Hơn nữa đi làm chưa được bao lâu, lại mang đến cho nhà văn hóa một thu nhập lớn, khiến nhà văn hóa kinh phí bỗng dưng tăng rất nhiều.
Đặc biệt việc khiến Mạc quản trường suy nghĩ, trước đây vì muốn có kinh phí, bản thân là quản trưởng đi cần khắp nơi. Lời tốt nói hết. Chính vì như thế, không dễ gì có được kinh phí.
Trong túi có tiền, Mạc quản trưởng tự cảm thấy lời nói mình cũng khác.
Kể từ đó, tất cả mọi người của nhà văn hóa chẳng có ai không yêu qui Nghiêm Phi. Chỉ là bậc cửa Nghiêm gia quá cao, Nghiêm Phi lại quá xinh đẹp, thích thì thích thật đấy nhưng lại cảm thấy mặc cảm tự ti, không dám bước chân “trèo cao”.
Mạc quan trưởng có lúc cũng âm thầm hổ thẹn. Cục trưởng muốn bản thân chăm lo “đồng chí Nghiêm Phi” hơn nữa. Hiện tai lại biến thành “đồng chí Nghiêm Phi” chăm lo cho nhà văn hoác. Thật là có chút xấu hổ.
Vì thế lúc Nghiêm Phi mở miệng xin nghỉ, quản trưởng không nghĩ ngợi gì cả nhận lời ngay, cũng không hỏi vì sao nghỉ hay là nghỉ bao lâu.
Tất cả đều do đại tiểu thư Nghiêm cô xem thế nào rồi làm.
Lúc nt vui vẻ mừng rỡ quay người ra cửa, quản trưởng bỗng dưng hỏi một câu: “Tiểu Nghiêm, nhà cô trong nhà có đại hỉ gì à?”
Thầm nghĩ nếu như nhà bí thư Nghiêm thật là có đại hỉ, không chừng là là một cơ hội tốt nghìn năm có một. Nếu như ngày thường, bản thân bất luận thế nào cũng không đứng trước mặt bí thư Nghiêm được, thì không chừng nhân cơ hội này có thể tiếp cận bí thư Nghiêm một chút.
Rốt cuộc Nghiêm Phi là cán bộ của đơn vị mình, ít nhiều xem như có một lí do để nói.
Nghiêm Phi rất thật thàm mặt đỏ lên nói: “Ừm, cũng không có việc gì cả… chỉ là Tiểu Tuấn từ thành phố Nam Phương trở về rồi, nói là sẽ dẫn tôi đi chơi…”
“Tiểu Tuấn?”
Mạc quản trưởng đầu tiên sững sờ, ngay lập tức hồi lại thần sắc. sớm nghe nói Nghiêm Phi và con trai bí thư Liễu đang tìm hiểu, mà con trai duy nhất của tân bí thư thị ủy tên là “Liễu Tuấn”, mọi người cũng sớm thăm dò hiểu rồi.
“Là công tử của bí thư Liễu phải không?”
Mạc quản trưởng thăm dò hỏi.
“Ừm…”
Nghiêm Phi mặt lại càng đỏ hơn, nhưng cũng tỏ ra một sự ngọt ngào trong đó.
Mạc quản trưởng cười tủm tỉm.
“Vậy cô đi đi…”
“Ah, cảm ơn quản trưởng!”
Thật ra mà nói, Liễu Tuấn cũng không phải là thích trốn học, mà thực sự là có một chút việc bận.
Về công, bố của Liễu Tuấn vừa mới nhận chức bí thư thành phố Đại Ninh, đang cần mở phạm vi, Liễu nha nội rất muốn giúp bố một tay.
Về tư, cần phải rời khỏi thành phố Đại Ninh, cũng phải sắp xếp cho Lương Xảo, tối thiếu cũng cần phải đi cùng với cô ấy. Ngoài ra cũng phải qua lại chỗ Hà Mộng Doanh. Từ lần trước nắm tay Hà đại tiểu thư trên đại lộ Giải Phóng, Liễu đại thiếu gia cơ bản cũng như là truyền một tín hiệu khá rõ ràng. Mặc dù Liễu Tuấn vẫn còn thủ chặt phòng tuyến cuối cùng, tuy nhiên độ khó càng ngày càng lớn.
Hà Mộng Doanh thậm chí nói muốn “tìm lại cảm giác yêu thương trở về”.
Câu nói này Liễu Tuấn nghe không tránh phải có phần hãi hùng khiếp vía. Nhưng mà ngoài sự ngạc nhiên ra, từ sâu trong đáy lòng lại cũng có một tình cảm không diễn tả được.
Những cảm giác mang của Hà Mộng Doanh mang đến cho Liễu Tuấn quả thật rất kì diệu.
Hiển nhiên, lực của Liễu Tuấn vẫn sẽ đặt ở bên thành phố Đại Ninh. Vị trí của bố anh ta ngồi không ngồi được, sau này còn có thể hay không tiến thêm bước nữa, không những rất quan trọng đối với Liễu Tuấn, đối với rất nhiều người khác đều rất quan trọng.
Nói ra, Liễu Tấn Tài được nhiệm chức bí thư thị ủy Đại Ninh, bề ngoài là bình thường, thực ra thì là cùng cấp đề bạt. Mặc dù thành phố Bảo Châu những năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ, từng bước biến đổi không ngừng, rốt cuộc chỉ là “tân quí”.Trung ương đề bạt Liễu Tấn Tài tiến cấp phó bộ, càng nhiều hơn là đối sự cho phép của cá nhân ông ta, mà không là đối với sự cho phép của thành phố Bảo Châu. Trong đại đa số người dân, thành phố Bảo Châu vẫn là một thành phố cấp quận, nhiều nhất chỉ là thành phố cấp quận tiến bộ khá nhanh mà thôi, bí thư thị ủy Bảo Châu trở thành thường ủy tỉnh ủy, chỉ là “số ít”, chứ không có nghĩa thành phố Bảo Châu có danh là thành phố cấp phó tỉnh. Mà thành phố Đại Ninh là thành phố tỉnh, dù không phân định rõ là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng nhiều lần đảm nhiệm bí thư thị trưởng đều là tài giỏi, tối thiểu quan trường ở tỉnh xem thành phố Đại Ninh là thành phố cấp phó tỉnh để đối đãi. Rất nhiều thành phố tỉnh của tỉnh, bí thư thị ủy thậm chí là do phó bị thư tỉnh ủy kiêm nhiệm.
Tấn Tài tân phó bộ Tấn, trong thường ủy tỉnh ủy xếp danh tận cùng, thậm chí xếp sau thư kí trưởng tỉnh ủy. Sauk hi được điều làm bí thư thị ủy Đại Ninh, tên mặc dù xếp sau nhưng là lại không còn là hàng sau cùng.
Xếp danh trong quan trường từ trước đến giờ rất được coi trọng.
Cũng nói là, từ giờ phút này trở đi, Liễu Tấn Tài mới chính thức trở thành lãnh đạo tỉnh ủy trong mắt người khác. Không còn là lãnh đạo trên danh nghĩa nữa. Tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ỉu cũng không chỉ là giơ tay thôi, mà còn có quyền nói chính thức trong ban tỉnh ủy.
Đối với Liễu Tấn Tài đến đây đảm nhiệm, rất nhiều cán bộ, đặc biệt là các cán bộ thành phố Đại Ninh, điều đó vừa là vui vừa là buồn.
Vui là Đại Ninh trong vị trí tỉnh N vẫn là độc nhất vô nhị, Giữ chắc cảm giác ưu việt của mọi người hơn nữa cũng có rất nhiều điều tốt thực sự. cán bộ thành phố khác điều đến thành phố Đại Ninh. Mặc dù là bình điều, mọi người đều cho rằng cán bộ thành phố Đại Ninh rất ít khi bị điều đến thành phố khác. Một ngay bị điều đi, cấp bậc giường như đều sẽ điều chỉnh. Ví dụ phó thị trưởng thành phố Đại Ninh, mặc dù không là hưởng thụ đại ngỗ cấp phóng chính, nhưng nếu bị điều đến thành phố khác, thông thường sẽ làm thị trưởng. Giả thiết không có sự điều chỉnh đề bạt này, sẽ mãi khiến cho người đương sự chán nản. Cho rằng đây là lãnh đạo cấp cao không tín nhiệm mình nữa. Mà cán bộ khác cũng sẽ đoán là vị an hem này vì sao mà “thất sủng”. Sau đó tự giác kéo giãn khoảng cách, để tránh rước họa vào thân.
Giả sử Liễu Tấn Tài không được điều đi, tiếp tục ở lại vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu. Thời gian dài có nghĩa là tỉnh N có thêm một thành phố có thể tương đương với thành phố Đại Ninh. Cảm giác ưu việt của cán bộ thành phố Đại Ninh sẽ không còn. Cái gọi là “tiềm qui tắc” cũng có khả năng bị phá vỡ. Vậy có thể liên can đến lợi ích bản thân của quá nhiều người.
Còn về buồn, như vậy càng không cần phải nói nữa.
Hồ Vi Dân ở thành phố Đại Ninh nhiều nay, từ cao đến thấp, hình thành một mạng mối quan hệ rất phức tạp cũng rất to lớn, rất nhiều cán bộ hiện có của thành phố Đại Ninh đều là một thành viên của mang mối quan hệ này, hơn nữa lại chiếm vị trí hết sức quan trọng.
Bí thư mới lên nhiệm, nhất định cần nháo bài lại từ đầu.
Điều này là không thể tránh khỏi.
Bất cứ một người vị trí cấp trên nào, nếu không có sự cổ vũ của lự lương thân thiết của mình, không cần nói mở rộng đổi mới, thành tích làm ra chói mắt chính là muốn thủ thành, điều này cũng hết sức khó khăn. Một bước không cẩn thân, liền vào thế cục khó, bó tay bó chân, hoàn toàn không có cách nào tiến triển. Cuối cùng bị lãnh đạo cấp trên nhận định năng lực không đủ, còn cần rèn luyện.
Kỳ hạn rèn luyện này thông thường là “cả đời”.
Nhân sự quan trường càng thay đổi, cũng rất bình thường. Tuyệt ít có người đủ khả năng đuổi theo một vị lãnh đạo, vì thế mới có cách nói “Nhất triêu thiên tử, nhất triêu thần”.
Lãnh đạo chủ yếu mới cũ càng thay đổi, đối với một vài cán bộ mà nói thì đó là “ác mộng”, đối với một vài cán bộ khác thì đó lại là cơ hội hiếm có. Đương nhiên, người phía trước chủ yếu vừa là người được lợi ích, người phía sau chủ yếu là người buồn bực, không thành. Một vài “người lọc lõi” thành thục biết các phương thức vận tác trên quan trường, không phải là hoàn toàn không có sách ứng phó. Trừ phi là “giai đoạn quan sát” sau khi lợi dụng tân bí thư nhiêm chức thể hiện bản thân, một lần nữa đứng vào đội mà thôi. Làm tốt, không chừng còn có thể được nhiều chỗ tốt hơn nữa. Rốt cuộc tân bí thư cần bồi dưỡng cán bộ của mình cũng không thể toàn theo cán bộ từ ngoài điều vào, nhiều lúc còn cần người trong đội ngũ cán bộ hiện có.
Tuy nhiên tình hình của thành phố Đại Ninh khá đặc biệt.
Bí thư tiền nhiệm Hồ Vi Dân lại không phải điều đi ra tỉnh N, vẫn nhận chức trong tỉnh, hơn nữa theo cũ là thường ủy tỉnh ủy thực quyền, không hề chen vào đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hay là hiệp hội chính quyền tỉnh, bài danh thậm chí còn cao hơn trước.
Điều này lại gây ra vấn đề rồi.
Bí thư Hồ vẫn còn ở đây, liệu có thể “biểu thị trung ý” một các tùy tiện với bí thư Liễu sao?
Bất cứ người nào đều biết, bí thư Liễu và bí thư Hồ không phải rất hợp nhau.
Không nên đến lúc chưa được lòng bí thư Liễu, lại đắc tội với bí thư Hồ.
Thật là làm khó người quá.
Hiển nhiên, thật sự cảm thấy khó giải quyết nhất vẫn là bí thư Liễu.
Trong thư phòng nhà Nghiêm Ngọc Thành lại một lần nữa sương khói lờ mờ.
Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Liễu Tuấn ba người, trên miệng đều ngậm thuốc lá. Trong cốc trà trước mặt ba người đều đầy lá trà. Liễu Tuấn người “quân sư” này theo như trước lại kiêm phục vụ tạm thời, để không chốc chốc đứng dậy chạy đi chạy lại, dứt khoát đã để một bình nước bên chân, trước mặt bày một bình lá trà, trà của ai hết thì lập tức rót đầy.
“Trung ương sắp xếp như thế này, Hồ Vi Dân, ha ha…”
Liễu Tuấn lắc đầu.
“Hồ Vi Dân là người công tác đảng vụ lâu năm sắp xếp ông ta đi chính pháp ủy cũng xem là “tri nhân thiện nhâm”…”
Nghiêm Ngọc Thành lãnh đạm nói.
Liễu Tuấn dẹt miêng, không muốn nói nhiều.
Liêu Khánh Khai lại rõ ràng không có lỗi trong việc đề lên cấp trên, vì sự tình “quảng trường thương nghiệp Thiên Mã” Vi Dân không thích hợp ở lại tỉnh N thêm, kiến nghị trung ương sắp xếp lại công việc của ông ta.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hồ Vi Dân ở lại.
Kỳ thực nói trắng ra, vẫn là nhu cầu “thăng bằng”. Đối với tỉnh N, phe phái của Hồ Vi Dân sẽ không dễ dàng từ bỏ. Một ngày Hồ Vi Dân bị điều đi, lực lượng hệ Hồ sẽ gặp phải sự suy yếu rất lớn, hình thành cục diện hệ Liêu “độc đại”.
Tình huống này không phải là các lãnh đạo muốn nhìn thấy.
“Hồ Vi Dân đã ở lại rồi, xem có thể ở vị trí trưởng phòng công an này làm văn kiện.”
Liễu Tấn Tài hút một hơi, chậm rãi nói.
Nghiêm Ngọc Thành hơi gật đầu, trước mắt Liễu Tuấn bỗng sáng lên.
Hồ Vi Dân mới nắm chính pháp ủy, cũng đối mặt với tình hình như Liễu Tấn Tài, thanh lý cán bộ nòng cốt cũ của Long Thiết Quân, sau đó mới dễ thi triển quyền cước. Mà trưởng phòng công an, vị trí này hiên nhiên là vị trí đầu tiên Hồ Vi Dân để ý đến.
Trưởng phòng Chương với Nghiêm không đối phó, cũng không là trên tuyến Hồ Vi Dân, hơn nữa sắp hết hai nhiệm kì, sớm muộn gì cũng điều rời đi. Hồ Vi Dân nhất định sẽ lợi dụng cơ hội nay, chức trưởng phòng công an sẽ thay người của mình vào hoặc dứt khoát tự kiêm.
“Để cho Lão Chương làm hết hai nhiệm kì!”
Ngọc Thành nói.
Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên nói: “Lý do?”
Liễu Tấn Tài ánh mắt cũng sáng lên nhìn con trai.
Liễu Tuấn cười nói: “cái này gọi là mâu thuẫn dời đi.”
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài bèn mỉm cười, đối với việc này hết sức hài lòng.
“Tiểu tử, hiểu được cách lựa chọn, lại có tiến bộ rồi.”
Nghiêm Ngọc Thành thậm chí cười khen một câu.
Liễu Tấn Tài “ừ” một tiếng, nói: “tuy nhiên bây giờ cần lựa chọn người, không được để Hồ Vi Dân cướp mất cơ hội.”
Liễu Tuấn nghĩ một lát, nói: “theo con, người được chọn này để cho Trương Quang Minh xem xét là tốt nhất.”
Không để Hồ Vi Dân tự kiêm trưởng phòng công an, quả thật là một nước cờ hay, đương nhiên cũng không thể là thân tín của ông ta. Nếu mà như vậy, có một trưởng phòng công an không đối đường chống ông ta, Hồ Vi Dân sẽ bị tiêu hao rất nhiều lực lương để thanh lý công việc nội bộ, ảnh hưởng thành phố Đại Ninh sẽ yếu bớt đi.
Nhưng trưởng phòng này là mang quá nhiều vết tích của hệ Liêu, lại sẽ dẫn đến lòng “căm thù giặc” của Hồ phái. Làm sao gạt lão Hồ ra khỏi thành phố Đại Ninh vẫn chưa đủ, quyền lực chính pháp ủy cũng muốn ăn sạch nắm hết đây?
Mọi việc đều phải để lại đường rút, không thể làm một cách tuyệt tình.
Tuy nhiên nếu lên ngựa của Trương Quang Minh, lại không có kiêng kị này. Bất kể nói thế nào, phòng công an là thuộc về bên chính quyền tỉnh. Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, muốn cho người của mình lên vị trí trưởng phòng công an cũng là điều đương nhiên.
Đối với “món quà lớn” Nghiêm Liêu mang tặng, Trương Quang Minh sẽ vô cùng thích thú nhận. Biết rõ đây là cách làm mâu thuẫn chuyển dời Nghiêm Liễu, cũng sẽ tiếp nhận.
Rốt cuộc là tỉnh trưởng, Trương Quang Minh tuyệt không thể dễ dàng tha thứ trường kì bị ra rìa.
Thực lực không bằng hệ Liêu thì cũng thôi, chung qui người ta là bí thư, lại là lão tiền bối của giới chính tỉnh N, trương Quang Minh cũng không thể chỉ trông cậy vào Liêu Khánh Khai.
Nhưng thực lực không bằng Hồ phái, Trương Quang Minh nhất đinh “như hóc xương cá ở cổ”. Điều này không chỉ là vấn đề thể diên, mà liên quan đến cảm tưởng và đánh giá của ông ta. Hơn nữa không có đội ngũ chính qui, chính quyền tỉnh rất nhiều việc không dễ triển khai.
Lần này quảng trường Thiên Mã suýt nữa thì có một vụ lộn xộn lớn, cũng có liên quan đến điều này.
Cái tên Trang Hoa Dương vô liêm sỉ kia, kì thực chính vì có Hồ Vi Dân đứng sau nên mới dám làm như vậy.
Lần này Hồ Vi Dân may mắn qua khỏi, vẫn giữ được vị trí thường ủy tỉnh ủy, chỉ có Liêu Khánh Khai không hài lòng thôi à? Trương Quang Minh cũng hết sức tức giận, tuyệt đối sẽ không ngại trả lại Hồ Vi Dân một “đáp lễ”.
Nếu có sự ủng hộ của Liêu hê, có thể khẳng định vị trí trưởng phòng công an này nhất định có thể thuận lợi rơi vào tay Trương Quang Minh.
“Bố, công việc bên thành phố Đại Ninh này, bố định khai triển thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, mang đến cho Hồ Vi Dân một đòn “địa lôi”, tâm trang Liễu Tuấn rất tốt, cười hỏi.
“Đầu tiên xem thế nào đã rồi hãy nói.”
Liễu Tấn Tài điềm đạm đáp.
“Bác Nghiêm, Đào Nghĩa Âu con người này thế nào?”
Liễu Tuấn nhìn thấy cốc của Nghiêm Ngọc Thành trống rỗng, lập tức rót nước cho ông ta, hỏi.
“Đào Nghĩa Âu là từ khu vực Thanh Phụng điều về đây, trước là bí thư khu vực Thanh Phụng.”
Nghiêm Ngọc Thành nói.
Liễu Tuấn trầm tư một lát, kinh ngạc hỏi: “Người của Lưu Đông Sơn?”
Lưu Đông Sơn nhiều năm trước là phó bí thư tỉnh ủy, chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng tỉnh N, hai chức trong tay, giờ là bộ trưởng mưu bộ quốc vụ viên, có lẽ hai năm nữa là về hưu rồi.
Quê hương ông ấy là ở khu vực Thanh Phụng, hơn nữa còn từng đảm nhiệm chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng khu vực Thanh Phụng.
Nghiêm Ngọc Thành nói: “có thể nói như vậy, tuy nhiên cơ bản thì Đào Nghĩa Âu cũng có thể xem là cán bộ Hồ Vi Dân rất dựa vào.”
Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được.
Hồ Vi Dân có thể được như bây giờ, hiển nhiên không thể thiếu sự ủng hộ của vị thị trưởng Đào Nghĩa Âu này được. Liễu Tuấn hồi tết đã từng gặp Đào Nghĩa Âu ở Hồ gia, đó cũng là một nhân vật rất có quan uy, so với Hồ Vi Dân, đều thua kém. Thiết nghĩ nếu hai người đó đối đường nhau, bí thư thị ủy Hồ Vi Dân liệu có thể hài lòng như này không?
Xem ra Hồ Vi Dân tuy bị điều đi, nhưng người thay mặt vẫn còn đây. Hơn nữa là một người thay mặt có quyền lực lớn mạnh.
Liễu Tấn Tài tiếp nhận chỗ này, sao chữ “khó” lại cao như thế?
Lông mày Liễu Tuấn nhăn lại, lại châm một điếu thuốc, hít hai hơi, nói: “Bác Nghiêm, bố, con cảm thấy quản lý thành phố Đại Ninh không thể theo cách thông thương đươc…”
“Tại sao?”
Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
“Theo nói, mới đầu nhiệm chức, đầu tiên phải ổn đinh, xem kĩ càng xong rồi mới hạ thủ là đúng, nhưng tình hình thành phố Đại Ninh đặc biệt, quan trọng là thời gian không đợi ai hết.”
Liễu Tuấn vững vàng nói.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hai mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Liễu Tuấn, chậm rãi lắng nghe Liễu Tuấn nói tiếp.
“Bí thư Liêu có lẽ năm sau sẽ về hưu, tính từ bây giờ, đại khái chỉ có hơn một năm thôi. Nếu đợi thời gian quá lâu, bố cục tỉnh lị chưa chắc đã hoàn thành, tỉnh lị sẽ biến đổi, đến lúc đó càng khó giải quyết.”
Thành phố Đại Ninh rất nhiều cán bộ đều là cao xứng, thuộc về cán bộ tỉnh quản, có lúc thậm chí di động cả một bộ chức năng, đều không là thị ủy Đại Ninh có thể quyết định, cần ủng hộ của tỉnh ủy. Cần nhân Liêu Khánh Khai vẫn còn đây, nhanh chòng điều chỉnh. Nếu không Liễu Tấn Tài sẽ rất có khả năng đối diện với hoàn cảnh bất lợi “trận chiến hai mặt”. Một mặt cần ứng phó với ảnh hưởng do thay đổi điều chỉnh bản tỉnh ủy đem đến, một mặt khác lại cần lo lắng cục diện thị lị, trong ngoài đánh từ hai mặt, chỉ sợ ứng phó gian nan.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu vuốt cằm.
Liễu Tấn Tài thì dựa về phía sau, hai ngón tay gõ nhẹ vào ghế sa ***, một lúc lâu, từ miệng nói ra một câu: “sẽ hạ thủ từ đâu đây?”
Liễu Tuấn cười cười, nói: “Suy nghĩ từ chỗ nhỏ, bắt tay làm chỗ lớn.”
Tiếp đó vài ngày là thời gian vui vẻ nhất của Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn đại thiếu gia không biết là “lương tâm”, cảm thấy phải trả “món nợ” mấy năm gần đây, nên gần gũi bạn gái mình hơn, tóm lại mấy ngày này không có việc gì thì dẫn Nghiêm Phi đi dạo phố.
Nghiêm phi bắt đầu còn có chút lo lắng, cảm thấy bản thân làm việc không lâu, lai không có việc gì gấp gáp, xin nghỉ là nghỉ vài hôm, sợ rằng thế thì không hay cho lắm, sợ người ta nói là “ý thể hiếp người”.
Mãi đến khi Liễu Tuấn thúc giục, Nghiêm Phi mới dè dặt xin lãnh đạo nghỉ.
Từ khi Nghiêm đại tiểu thư chọn công việc làm ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, trưởng nhà văn hóa Mạc lại cũng vừa vui vừa buồn. Đơn vị thấp kém của mình như này, lại có một đương kim tiểu thư của phó bí thư thị ủy đến, giường như là nằm mơ cũng không nghĩ đến được. Những năm gần đây hễ là người có chút quan hệ, ai lại không tìm trăm phương nghìn kế để được điều đi? Được điều đi rồi, vui vẻ phấn khởi, như được nguyên bảo trên trời rơi xuống. Đường chưa đi thông, không thể không tiếp tục để lại “hỗn độn”, tất nhiên là cúi đầu ủ rũ, oán giận chính mình thời vân không đến. Không cần nói thiên kim phó bí thư thị ủy, hay là tiểu thư thiếu gia chủ nhiệm sở ban sự phố tuyệt đối cũng không đến nhà văn hóa này.
Thế này lại tốt, bỗng dưng trên trời lại rơi xuống một “kim phụng hoàng”.
Không cần nói trưởng nhà văn hóa Mạc, ngay cả cục trượng cục văn hóa cũng phải đến “thăm” Nghiêm đại tiểu thư, trước khi dặn dò Mạc quản trưởng, nhất định không thể gây oan ức gì cho “đồng chí Nghiêm Phi” một sinh viện trẻ tuổi có trình độ như này, cần phải ra sức tạo cơ hội mang lại một sân khấu để cho người trẻ tuổi thi triển.
Mạc quản trưởng cũng biết, hầu hạ tốt, bản thân không chừng trung niên rồi vận mệnh vẫn thay đổi. Nếu không cẩn thận khiến cho đại tiểu thư tức giận, không phải nói là Nghiêm bí thư sẽ thế nào, chứ cục trưởng cũng chẳng tha mạng cho mình được.
Nhưng trong mắt Mạc quản trưởng, lại có ai không vênh váo hống hách, không ai bì được đây?
Ai chứ Nghiêm Phi cô nương này lại không hề giống với mọi người, không những như thiên tiên, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa tính cách lại tốt vô cùng, gặp ai cũng cười, không hề tỏ ra là một đại tiểu thư quần áo lụa là, không hề biết gì về cuộc sống. Hơn nữa đi làm chưa được bao lâu, lại mang đến cho nhà văn hóa một thu nhập lớn, khiến nhà văn hóa kinh phí bỗng dưng tăng rất nhiều.
Đặc biệt việc khiến Mạc quản trường suy nghĩ, trước đây vì muốn có kinh phí, bản thân là quản trưởng đi cần khắp nơi. Lời tốt nói hết. Chính vì như thế, không dễ gì có được kinh phí.
Trong túi có tiền, Mạc quản trưởng tự cảm thấy lời nói mình cũng khác.
Kể từ đó, tất cả mọi người của nhà văn hóa chẳng có ai không yêu qui Nghiêm Phi. Chỉ là bậc cửa Nghiêm gia quá cao, Nghiêm Phi lại quá xinh đẹp, thích thì thích thật đấy nhưng lại cảm thấy mặc cảm tự ti, không dám bước chân “trèo cao”.
Mạc quan trưởng có lúc cũng âm thầm hổ thẹn. Cục trưởng muốn bản thân chăm lo “đồng chí Nghiêm Phi” hơn nữa. Hiện tai lại biến thành “đồng chí Nghiêm Phi” chăm lo cho nhà văn hoác. Thật là có chút xấu hổ.
Vì thế lúc Nghiêm Phi mở miệng xin nghỉ, quản trưởng không nghĩ ngợi gì cả nhận lời ngay, cũng không hỏi vì sao nghỉ hay là nghỉ bao lâu.
Tất cả đều do đại tiểu thư Nghiêm cô xem thế nào rồi làm.
Lúc nt vui vẻ mừng rỡ quay người ra cửa, quản trưởng bỗng dưng hỏi một câu: “Tiểu Nghiêm, nhà cô trong nhà có đại hỉ gì à?”
Thầm nghĩ nếu như nhà bí thư Nghiêm thật là có đại hỉ, không chừng là là một cơ hội tốt nghìn năm có một. Nếu như ngày thường, bản thân bất luận thế nào cũng không đứng trước mặt bí thư Nghiêm được, thì không chừng nhân cơ hội này có thể tiếp cận bí thư Nghiêm một chút.
Rốt cuộc Nghiêm Phi là cán bộ của đơn vị mình, ít nhiều xem như có một lí do để nói.
Nghiêm Phi rất thật thàm mặt đỏ lên nói: “Ừm, cũng không có việc gì cả… chỉ là Tiểu Tuấn từ thành phố Nam Phương trở về rồi, nói là sẽ dẫn tôi đi chơi…”
“Tiểu Tuấn?”
Mạc quản trưởng đầu tiên sững sờ, ngay lập tức hồi lại thần sắc. sớm nghe nói Nghiêm Phi và con trai bí thư Liễu đang tìm hiểu, mà con trai duy nhất của tân bí thư thị ủy tên là “Liễu Tuấn”, mọi người cũng sớm thăm dò hiểu rồi.
“Là công tử của bí thư Liễu phải không?”
Mạc quản trưởng thăm dò hỏi.
“Ừm…”
Nghiêm Phi mặt lại càng đỏ hơn, nhưng cũng tỏ ra một sự ngọt ngào trong đó.
Mạc quản trưởng cười tủm tỉm.
“Vậy cô đi đi…”
“Ah, cảm ơn quản trưởng!”
/2140
|