Hà Mộng Doanh thức dậy thì Liễu Tuấn vẫn còn đang ngủ.
Nói nghiêm túc thì Hà đại tiểu thư hôm qua cũng có thể gọi là đã ngủ, nhưng luôn ở trạng thái hồ đồ, nửa tỉnh nửa mê. Cô đã thấy ân hận, không nên để Liễu Tuấn uống nhiều rượu như vậy hơn nữa lại là rượu mạnh. Người thanh niên khi đó mạnh mẽ như vậy không biết là do luyện võ từ nhỏ hay là sức mạnh của rượu nữa, Liễu Tuấn không phải người hiền lành, trong phút chốc Hà Mộng Doanh có chút mơ hồ thì người thanh niên này lại bắt đầu dở trò biến cũ thành mới.
Hà Mộng Doanh – một phụ nữ trẻ tuổi, xuất thân từ gia đình danh giá, đối nhân xử thế đều có những nguyên tắc riêng của mình, hoặc cũng có chủ kiến riêng, không dễ dàng bị người khác làm cho lung lay.
Nhưng một khi đã gặp phải một người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ, đặc biệt là Liễu Tuấn một người đàn ông ở phương diện nào cũng xuất chúng, Hà Mộng Doanh ngay lập tức bị lay chuyển, nhưng nguyên tắc chủ yến kia đều bay biến mất nhường chỗ cho sự dịu dàng đậm nữ tính.
Sau vài lần với những yêu cầu kì quái của Liễu Tuấn Cô cũng muốn tìm cách “Phản kháng” nhưng ngay lập tức lại gặp phải “Những trấn áp vô tình”, cuối cùng thì chẳng còn chút sức mạnh nào mà chống lại nữa.
Cái này cũng đành chấp nhận, ai bảo đã thích người ta làm gì?
Điều làm cho Hà Mộng Doanh khó chấp nhận nhất là, hệ thống điều hành trung ương của người này dường như khác với người thường, trong phút chốc còn mãnh liệt, nhiều lần công kích Cô, vậy mà sau khi xong việc thì ngay lập tức có thể lăn ra ngủ được, công việc hoàn thành thì cũng quên Cô luôn.
Hà đại tiểu thư ngắm nhìn Liễu Tuấn nằm ngủ ngon giấc, lúc thấy yêu lúc thì thấy thật đáng ghét, muốn véo cho anh ta một trận, cuối cùng lại trở thành nhẹ nhàng vuốt yêu anh ta.
Cô thật sự không dám làm gì anh ta.
Con người này có thể ngủ ngay được, nhưng cũng có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, sau đó lại lật người lại nhiều lần, còn Hà Mộng Doanh thì cả đêm lăn qua lăn lại đến lúc này mới có thể thoát được những giờ phút mê man này. Đứng dậy hít thở không khí trong lành, rồi lại quay lại chiếc giường đó nằm tiếp, dường như cả đêm qua nằm vẫn chưa đủ vậy.
Theo thói quen, sáng sớm tỉnh dậy luyện tập võ nghệ, Liễu Tuấn tỉnh giấc mở cánh tủ lạnh ra uống một chai nước lạnh rồi lại quay trở lại chiếc giường rộng rãi, thấy những nét thanh tú trên người Hà Mộng Doanh thì mỉm cười hôn lên đôi má ửng đỏ của Cô. Rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Hôm nay là chủ nhật cho nên không sợ phải trốn học. Hà Mộng Doanh lại bị tiếng điện thoại đánh thức.
“Ai đó, hôm nay là chủ nhật có chuyện gì..”
Hà Mộng Doanh hơi khó chịu nói, nhưng lại sợ Liễu Tuấn tỉnh giấc lại nhẹ nhàng đứng dậy nghe điện thoại.
“Nha đầu, vẫn còn đang ngủ đó à?”
Tiếng của Vũ Thu Hàn từ điện thoại vang ra.
Hà Mộng Doanh rất ngạc nhiên, vội vàng lấy chăn che đi cơ thể mình, má đỏ lên nóng bừng bừng có cảm giác như Vũ Thu Hàn có thể nhìn thấy Cô ngay khi nói chuyện qua điện thoại.
Nếu như chú ta biết Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn cùng “Hỗn loạn” như thế này, không biết có sống nổi không?
“Ừ….chủ nhật…chú Vũ, chú có chuyện gì ạ?”
Hà Mộng Doanh trả lời.
“Cũng không có gì, tối qua Liễu Tuấn vẫn tốt chứ?”
Vũ Thu Hàn đột nhiên nhắc đến Liễu Tuấn. Hà Mộng Doanh vừa yên tâm một lát, thì bây giờ lại thấy bát an: “Dạ…vẫn tốt ạ…tối qua cháu đưa cậu ý về, cậu ấy còn có thể tự lên lầu nữa…”
Hà đại tiểu thư cũng là một cao thủ nói dối, phản ứng rất nhanh.
“HẢ! tên tiểu tử này say rồi mà! Hôm nay chú gọi đến nhưng không thấy nhấc máy!”
“Chú gọi điện đến? có chuyện gì ạ?
Hà Mộng Doanh quay đầu lại nhìn Liễu Tuấn, trong lòng nghĩ cậu ta có thể nhận được điện thoại của chú mới là lạ!
“Ha ha, đột nhiên muốn nói chuyện với nó, tên tiểu tử này có ý….như vậy, nha đầu cháu đi tìm nó đi, đưa nó đến nhà chú ăn cơm trưa, ăn xong nói chuyện nữa, cháu nói với thím của cháu…cháu đã lâu chưa đến nhà chú rồi đó, thím rất nhớ cháu đó.”
Hà Mộng Doanh vô cùng ngạc nhiên, vợ của Vũ Thu Hàn không có việc gì thì lại hỏi han đến Cô, lại còn giới thiệu đối tượng cho Cô nữa. Những đối tượng mà thím giới thiệu không phải thương nhân giàu có thì cũng là những người có chức vị, đều là những nhân vật kiệt xuất cả.
Hà Mộng Doanh đang đinh nói thêm gì đó thì Vũ Thu Hàn đã cúp máy rồi.
Vũ Thu Hàn và Hà Trường Chinh không phải an hem mà lại giống như anh em vậy, ngay cả tính cách cũng giống nhau, toàn là một mình đưa ra ý kiến rồi cũng tự mình quyết định, mời khách cũng giống như đang hạ lệnh vậy, không có chỗ cho người ta suy nghĩ do dự.
Hà đại tiểu thư nhìn đồng hồ, trời, đã 10 giờ rồi.
Vội vàng thu dọn đồ đạc, trang điểm, đặc biệt là hai quầng thâm, phải chú ý đến chỗ này nữa. Nếu không thì với “Đôi mắt gấu trúc” này sẽ làm giảm đi nét thanh xuân trên khuôn mặt Cô.
Hà Mộng Doanh vừa đứng dậy, thì có một bàn tay to lớn đã ôm chặt lấy eo của Cô, ngay lập tức cả cơ thể đó đã nằm gọn trong lòng của Liễu Tuấn rồi, ôm rất chặt.
“Không được…không được…buổi trưa còn phải đến nhà chú Vũ ăn cơm..”
Hà Mộng Doanh tìm mọi cách thoát ra.
Liễu Tuấn chẳng để ý đến, vẫn tiếp tục hành động của mình.
Hà Mộng Doanh cố gắng quay người, hai tay giữ chặt khuôn mặt của Liễu Tuấn, hôn mấy cái, nói: “Tiểu tuấn ngoan…đến tối….được không? Chú Vũ có chuyện muốn nói, phải để ý, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đó…”
Liễu Tuấn cười nói: “Chú Vũ tại sao muốn nói chuyện với tôi?”
“Tôi không biết?”
Hà Mộng Doanh giương mắt nhìn.
“Ha ha, nhất định là muốn bàn về chuyện đại sự của Hà đại tiểu thư rồi, giới thiệu cho chị một đức lang quân như ý…”
Liễu Tuấn nói như vậy nhưng trong đầu đã có rất nhiều suy tính khác.
Quan hệ của anh ta và Vũ Thu Hàn không thân thiết, chỉ chào hỏi vài lần, chủ yếu là vì vụ án của Ninh Ái Vân,lần nói chuyện chính thức là tại lần uống quán rượu hôm qua.
Vũ Thu Hàn trầm ngâm suy nghĩ cũng không biết thích nói chuyện cùng kiểu người thế nào!
Điều này thật sự làm người khác phải suy nghĩ nhiều.
Hà Mộng Doanh đã trở lại với bản lĩnh vốn có của mình.
“Tôi cũng không biết…”
“Thôi đi, chỉ là nói chuyên giữa tiền bối và hậu bối, có lẽ không có gì..”
Liễu Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Chính thế…cậu ngủ tiếp đi, đến lúc đó sẽ gọi cậu dậy..”
Hà Mộng Doanh vỗ vỗ vào má Liễu Tuấn, cười bước đi.
……
Xuất hiện trước mặt Vũ Thu Hàn , Hà Mộng Doanh vẫn rất nghiêm trang trong bộ quân phục. Đây là đề nghị của Liễu Tuấn. Hà Mộng Doanh vốn trang điểm, mặc chiếc áo cánh rơi màu xanh, chân đi đôi giày màu đen, rất nữ tính và cuốn hút. Hà Mộng Doanh sau khi trang điểm xong liền vui vẻ chạy đến trước mặt Liễu Tuấn. Người này đang đánh răng trong nhà vệ sinh, miệng còn đầy bọt thuốc đánh răng, không thèm liếc nhìn liền nói:
“Mặc quân phục đi, cũng không mặc thê, mấy ngày nữa đâu”
Hà Mộng Doanh tức tối. Liễu Tuấn nói xong lại tiếp tục đánh răng tiếp.
Suy nghĩ một lát rồi cũng đi đổi sang bộ quân phục, không phải những người trong nhà luôn xem trọng nó hay với tư cách Hà đại tiểu thư trong nhà mà là không lâu sau tự mình cũng cởi bỏ bộ trang phục này, hơn nữa căn bản cũng không có cơ hội mặc lại nó nữa, với quân đội thực sự cũng có những cảm xúc nhất định. Khi đó Cô cong môi lên, cởi bộ đồ đang diện chuyển sang bộ quân phục.
Liễu Tuấn tắm giặt xong, mới hài lòng gật đầu.
“Ừ, như thế này mới được, chú Vũ cũng không thể tùy tiện chọn đối tượng cho chị được”
“Ha, dám đưa ra “Các biện pháp phòng ngừa” nữa”
Hà Mộng Doanh lườm anh ta, giống như những thiếu nữ vậy, rồi cười tươi.
Khi đó Hà Mộng Doanh đưa đồ nội y nam cho Liễu Tuấn, anh ta thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Ở đâu?”
Liễu nha nội giương mắt nhìn Hà đại tiểu thư.
Hà Mộng Doanh bĩu môi nói: “Mua riêng cho câu, để đây cũng lâu rồi”
Nói xong, khuôn mặt Cô liền đỏ lên. Chẳng nhẽ câu nói này có ý gì!
Không ngờ Hà đại tiểu thư cũng sớm dự liệu ngày này sẽ xảy ra.
Liễu Tuấn cười, ôm lấy eo chị Hà, hôn nồng nàn, sau đó nói vào tai Cô
“Háo sắc”
“Cậu..cậu vừa nói cái gì?”
Hà Mộng Doanh chưng mắt nhìn anh ta đầy tức giận.
“Bộ dạng chị hôm qua không giống háo sắc sao?”
Liễu Tuấn cười nói.
Thì ra tối qua mình bị vần đi chết đi sống lại, bây giờ lại bị chụp cho cái mũ “Háo sắc” này sao? Công lý ở đâu chứ? Hà Mộng Doanh vừa xấu hổ vừa tức, đột nhiên cắn vào vai Liễu Tuấn một cái.
………..
Thành phố Nam Phương là thành phố trực thuộc tỉnh, cửa khẩu lớn nhất của phương nam, cán bộ thường ủy thành ủy đương nhiên cũng có biệt thự riêng, hơn nữa còn sang trọng hơn tỉnh ủy tỉnh N nữa.
Nhà họ Vũ có một người giúp việc, nhưng vợ của chú ta vẫn đích thân ra mở cửa.
“Mộng Doanh đó à., hai tháng không gặp, càng ngày càng xinh đó…”
Vợ của Vũ Thu Hàn năm nay ngoài 40, nhưng vẫn rất xinh đẹp và quý phái.
“Chào thím”
Hà Mộng Doanh cười vấn an.
“Tiểu tử này là Liễu Tuấn đúng không? Ài, thật đẹp trai đó…”
Thím Bành lại quay ra khen Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cũng nhanh miệng chào lại “Chào dì Bành”
Sau đó đưa túi quà cho thím Bành.
“Thím Bành, chúng cháu có chút quà”
“Đứa trẻ này, đến ăn cơm đâu cần quà cáp gì, thật là..”
Tìm bành cười khách khí.
Vũ Thu Hàn “Hêng” một tiếng nói: “Nha đầu, lại có ý gì thế? Lại làm cái trò tầm thường này nữa!”
Hà Mộng Doanh vội nói: “Chú Vũ, sao lại đổ lỗi lên đầu cháu? Rõ ràng là ý của tiểu Tuấn, nói là lần đầu đến, không đem theo quà thì thấy thất lễ!”
“Liễu Tuấn, câu nói này là thật chứ?”
Liễu Tuấn cười nói: “Chú Vũ, cháu còn đang đi học mà!”
Vũ Thu Hàn gật đầu nhìn Hà Mộng Doanh.
Hà Mộng Doanh thấy vô cùng ấm ức. tên sinh viên này, tối qua còn làm chuyện tốt! sao lại có người đàn ông thế này, là đức hạnh gì chứ.
“Nhìn cháu kìa, ở cơ quan còn được, chứ ở nhà mà như thế này thì sợ là sẽ dọa trẻ con phát khóc đó”
Thím Bành trách.
“Mộng Doanh, Liễu Tuấn, mau ngồi xuống đi, ăn hoa quả nữa, đừng ngại nhé!”
Chú Vũ lại “Hêng” một tiếng, cầm tờ báo lật đi lật lại không chú ý đến họ.
Liễu Tuấn ngồi đó nghiêm túc uống trà ăn hoa quả, giống như dáng vẻ của 1 sinh viên, anh ta cũng biết, kì thực Vũ Thu Hàn luôn quan sát anh ta, đem theo chút rò xét nữa.
Nhưng không biết chú ta gặp Liễu Tuấn rốt cuộc là có chuyện gì?
“Thím Bành, Viên Viên đâu?”
Hà Mộng Doanh hỏi.
“Nó à, nha đầu này sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi. năm nay tốt nghiệp rồi, còn mải chơi như vậy ,chạy nhảy lung tung, cũng không biết tìm đối tượng thế nào..”
Thím Bành cười nói, mắt nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên. Vũ Thu Hàn không phải muốn nhận anh ta làm con rể chứ?
Việc này thật buồn cười!
Chỉ nghĩ đến đó, Liễu Tuấn tự nhiên “Lặng yên” có chút đứng ngồi không yên.
“Liễu Tuấn à, nghe nói cháu là thạc sĩ tại đại học Hoa Nam?”
Quả nhiên, thím Bành hỏi đến tình hình của Liễu Tuấn.
“Vâng, thưa thím”
Liễu Tuấn toát mồ hôi, trả lời.
“Ha, tiểu tử thật giỏi đó…Viên Viên nhà mình cũng đang học tại đại học Hoa Nam, chú Vũ của cháu bảo nó thi nghiên cứu sinh, nha đầu này lại không muốn..”
Liễu Tuấn cúi đầu cười không nói gì.
Hà Mộng Doanh rõ ràng đoán ra suy nghĩ của Liễu Tuấn, càng chăm chú nhìn anh ta, không thể cười được nữa. càng làm cho Liễu Tuấn thêm phần hỗn loạn. May khi đó, bảo mẫu đã bưng cơm lên, mời cả nhà vào ăn cơm, coi như là đã giúp anh ta giải vòng vây.
Vũ Thu Hàn cũng không khách khí, ngồi xuống nói: “Liễu Tuấn, đại nha đầu, mau vào ăn cơm”
Liễu Tuấn vội vàng đứng dậy đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Sau trận chiến tối qua, sáng lại ăn linh tinh nên bụng đói cồn cào, ngửi thấy mùi thức ăn thật sự là không nhịn được nữa.
“Liễu Tuấn, uống rượu không?”
Vũ Thu Hàn hỏi.
Liễu Tuấn gượng cười nói: “Chú Vũ, chú đùa cháu ạ, cháu không dám uống với chú!”
Vũ Thu Hàn cười: “Được, chúng ta ăn cơm”
Bữa trưa khá thịnh soạn, đủ các món từ cá, gà , rau, nhưng vẫn mang nét thanh đạm của những món ăn thành phố nam phương. Liễu Tuấn lúc này đã đói vô cùng rồi, cũng không xem xét nhiều, gắm thức ăn vào bát, liền 4 bát lớn mới thấy no.
Vũ Thu Hàn cười hài lòng với khẩu vị và không bị trói buộc bởi lễ tiết của Liễu Tuấn
Nói nghiêm túc thì Hà đại tiểu thư hôm qua cũng có thể gọi là đã ngủ, nhưng luôn ở trạng thái hồ đồ, nửa tỉnh nửa mê. Cô đã thấy ân hận, không nên để Liễu Tuấn uống nhiều rượu như vậy hơn nữa lại là rượu mạnh. Người thanh niên khi đó mạnh mẽ như vậy không biết là do luyện võ từ nhỏ hay là sức mạnh của rượu nữa, Liễu Tuấn không phải người hiền lành, trong phút chốc Hà Mộng Doanh có chút mơ hồ thì người thanh niên này lại bắt đầu dở trò biến cũ thành mới.
Hà Mộng Doanh – một phụ nữ trẻ tuổi, xuất thân từ gia đình danh giá, đối nhân xử thế đều có những nguyên tắc riêng của mình, hoặc cũng có chủ kiến riêng, không dễ dàng bị người khác làm cho lung lay.
Nhưng một khi đã gặp phải một người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ, đặc biệt là Liễu Tuấn một người đàn ông ở phương diện nào cũng xuất chúng, Hà Mộng Doanh ngay lập tức bị lay chuyển, nhưng nguyên tắc chủ yến kia đều bay biến mất nhường chỗ cho sự dịu dàng đậm nữ tính.
Sau vài lần với những yêu cầu kì quái của Liễu Tuấn Cô cũng muốn tìm cách “Phản kháng” nhưng ngay lập tức lại gặp phải “Những trấn áp vô tình”, cuối cùng thì chẳng còn chút sức mạnh nào mà chống lại nữa.
Cái này cũng đành chấp nhận, ai bảo đã thích người ta làm gì?
Điều làm cho Hà Mộng Doanh khó chấp nhận nhất là, hệ thống điều hành trung ương của người này dường như khác với người thường, trong phút chốc còn mãnh liệt, nhiều lần công kích Cô, vậy mà sau khi xong việc thì ngay lập tức có thể lăn ra ngủ được, công việc hoàn thành thì cũng quên Cô luôn.
Hà đại tiểu thư ngắm nhìn Liễu Tuấn nằm ngủ ngon giấc, lúc thấy yêu lúc thì thấy thật đáng ghét, muốn véo cho anh ta một trận, cuối cùng lại trở thành nhẹ nhàng vuốt yêu anh ta.
Cô thật sự không dám làm gì anh ta.
Con người này có thể ngủ ngay được, nhưng cũng có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, sau đó lại lật người lại nhiều lần, còn Hà Mộng Doanh thì cả đêm lăn qua lăn lại đến lúc này mới có thể thoát được những giờ phút mê man này. Đứng dậy hít thở không khí trong lành, rồi lại quay lại chiếc giường đó nằm tiếp, dường như cả đêm qua nằm vẫn chưa đủ vậy.
Theo thói quen, sáng sớm tỉnh dậy luyện tập võ nghệ, Liễu Tuấn tỉnh giấc mở cánh tủ lạnh ra uống một chai nước lạnh rồi lại quay trở lại chiếc giường rộng rãi, thấy những nét thanh tú trên người Hà Mộng Doanh thì mỉm cười hôn lên đôi má ửng đỏ của Cô. Rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Hôm nay là chủ nhật cho nên không sợ phải trốn học. Hà Mộng Doanh lại bị tiếng điện thoại đánh thức.
“Ai đó, hôm nay là chủ nhật có chuyện gì..”
Hà Mộng Doanh hơi khó chịu nói, nhưng lại sợ Liễu Tuấn tỉnh giấc lại nhẹ nhàng đứng dậy nghe điện thoại.
“Nha đầu, vẫn còn đang ngủ đó à?”
Tiếng của Vũ Thu Hàn từ điện thoại vang ra.
Hà Mộng Doanh rất ngạc nhiên, vội vàng lấy chăn che đi cơ thể mình, má đỏ lên nóng bừng bừng có cảm giác như Vũ Thu Hàn có thể nhìn thấy Cô ngay khi nói chuyện qua điện thoại.
Nếu như chú ta biết Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn cùng “Hỗn loạn” như thế này, không biết có sống nổi không?
“Ừ….chủ nhật…chú Vũ, chú có chuyện gì ạ?”
Hà Mộng Doanh trả lời.
“Cũng không có gì, tối qua Liễu Tuấn vẫn tốt chứ?”
Vũ Thu Hàn đột nhiên nhắc đến Liễu Tuấn. Hà Mộng Doanh vừa yên tâm một lát, thì bây giờ lại thấy bát an: “Dạ…vẫn tốt ạ…tối qua cháu đưa cậu ý về, cậu ấy còn có thể tự lên lầu nữa…”
Hà đại tiểu thư cũng là một cao thủ nói dối, phản ứng rất nhanh.
“HẢ! tên tiểu tử này say rồi mà! Hôm nay chú gọi đến nhưng không thấy nhấc máy!”
“Chú gọi điện đến? có chuyện gì ạ?
Hà Mộng Doanh quay đầu lại nhìn Liễu Tuấn, trong lòng nghĩ cậu ta có thể nhận được điện thoại của chú mới là lạ!
“Ha ha, đột nhiên muốn nói chuyện với nó, tên tiểu tử này có ý….như vậy, nha đầu cháu đi tìm nó đi, đưa nó đến nhà chú ăn cơm trưa, ăn xong nói chuyện nữa, cháu nói với thím của cháu…cháu đã lâu chưa đến nhà chú rồi đó, thím rất nhớ cháu đó.”
Hà Mộng Doanh vô cùng ngạc nhiên, vợ của Vũ Thu Hàn không có việc gì thì lại hỏi han đến Cô, lại còn giới thiệu đối tượng cho Cô nữa. Những đối tượng mà thím giới thiệu không phải thương nhân giàu có thì cũng là những người có chức vị, đều là những nhân vật kiệt xuất cả.
Hà Mộng Doanh đang đinh nói thêm gì đó thì Vũ Thu Hàn đã cúp máy rồi.
Vũ Thu Hàn và Hà Trường Chinh không phải an hem mà lại giống như anh em vậy, ngay cả tính cách cũng giống nhau, toàn là một mình đưa ra ý kiến rồi cũng tự mình quyết định, mời khách cũng giống như đang hạ lệnh vậy, không có chỗ cho người ta suy nghĩ do dự.
Hà đại tiểu thư nhìn đồng hồ, trời, đã 10 giờ rồi.
Vội vàng thu dọn đồ đạc, trang điểm, đặc biệt là hai quầng thâm, phải chú ý đến chỗ này nữa. Nếu không thì với “Đôi mắt gấu trúc” này sẽ làm giảm đi nét thanh xuân trên khuôn mặt Cô.
Hà Mộng Doanh vừa đứng dậy, thì có một bàn tay to lớn đã ôm chặt lấy eo của Cô, ngay lập tức cả cơ thể đó đã nằm gọn trong lòng của Liễu Tuấn rồi, ôm rất chặt.
“Không được…không được…buổi trưa còn phải đến nhà chú Vũ ăn cơm..”
Hà Mộng Doanh tìm mọi cách thoát ra.
Liễu Tuấn chẳng để ý đến, vẫn tiếp tục hành động của mình.
Hà Mộng Doanh cố gắng quay người, hai tay giữ chặt khuôn mặt của Liễu Tuấn, hôn mấy cái, nói: “Tiểu tuấn ngoan…đến tối….được không? Chú Vũ có chuyện muốn nói, phải để ý, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đó…”
Liễu Tuấn cười nói: “Chú Vũ tại sao muốn nói chuyện với tôi?”
“Tôi không biết?”
Hà Mộng Doanh giương mắt nhìn.
“Ha ha, nhất định là muốn bàn về chuyện đại sự của Hà đại tiểu thư rồi, giới thiệu cho chị một đức lang quân như ý…”
Liễu Tuấn nói như vậy nhưng trong đầu đã có rất nhiều suy tính khác.
Quan hệ của anh ta và Vũ Thu Hàn không thân thiết, chỉ chào hỏi vài lần, chủ yếu là vì vụ án của Ninh Ái Vân,lần nói chuyện chính thức là tại lần uống quán rượu hôm qua.
Vũ Thu Hàn trầm ngâm suy nghĩ cũng không biết thích nói chuyện cùng kiểu người thế nào!
Điều này thật sự làm người khác phải suy nghĩ nhiều.
Hà Mộng Doanh đã trở lại với bản lĩnh vốn có của mình.
“Tôi cũng không biết…”
“Thôi đi, chỉ là nói chuyên giữa tiền bối và hậu bối, có lẽ không có gì..”
Liễu Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Chính thế…cậu ngủ tiếp đi, đến lúc đó sẽ gọi cậu dậy..”
Hà Mộng Doanh vỗ vỗ vào má Liễu Tuấn, cười bước đi.
……
Xuất hiện trước mặt Vũ Thu Hàn , Hà Mộng Doanh vẫn rất nghiêm trang trong bộ quân phục. Đây là đề nghị của Liễu Tuấn. Hà Mộng Doanh vốn trang điểm, mặc chiếc áo cánh rơi màu xanh, chân đi đôi giày màu đen, rất nữ tính và cuốn hút. Hà Mộng Doanh sau khi trang điểm xong liền vui vẻ chạy đến trước mặt Liễu Tuấn. Người này đang đánh răng trong nhà vệ sinh, miệng còn đầy bọt thuốc đánh răng, không thèm liếc nhìn liền nói:
“Mặc quân phục đi, cũng không mặc thê, mấy ngày nữa đâu”
Hà Mộng Doanh tức tối. Liễu Tuấn nói xong lại tiếp tục đánh răng tiếp.
Suy nghĩ một lát rồi cũng đi đổi sang bộ quân phục, không phải những người trong nhà luôn xem trọng nó hay với tư cách Hà đại tiểu thư trong nhà mà là không lâu sau tự mình cũng cởi bỏ bộ trang phục này, hơn nữa căn bản cũng không có cơ hội mặc lại nó nữa, với quân đội thực sự cũng có những cảm xúc nhất định. Khi đó Cô cong môi lên, cởi bộ đồ đang diện chuyển sang bộ quân phục.
Liễu Tuấn tắm giặt xong, mới hài lòng gật đầu.
“Ừ, như thế này mới được, chú Vũ cũng không thể tùy tiện chọn đối tượng cho chị được”
“Ha, dám đưa ra “Các biện pháp phòng ngừa” nữa”
Hà Mộng Doanh lườm anh ta, giống như những thiếu nữ vậy, rồi cười tươi.
Khi đó Hà Mộng Doanh đưa đồ nội y nam cho Liễu Tuấn, anh ta thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Ở đâu?”
Liễu nha nội giương mắt nhìn Hà đại tiểu thư.
Hà Mộng Doanh bĩu môi nói: “Mua riêng cho câu, để đây cũng lâu rồi”
Nói xong, khuôn mặt Cô liền đỏ lên. Chẳng nhẽ câu nói này có ý gì!
Không ngờ Hà đại tiểu thư cũng sớm dự liệu ngày này sẽ xảy ra.
Liễu Tuấn cười, ôm lấy eo chị Hà, hôn nồng nàn, sau đó nói vào tai Cô
“Háo sắc”
“Cậu..cậu vừa nói cái gì?”
Hà Mộng Doanh chưng mắt nhìn anh ta đầy tức giận.
“Bộ dạng chị hôm qua không giống háo sắc sao?”
Liễu Tuấn cười nói.
Thì ra tối qua mình bị vần đi chết đi sống lại, bây giờ lại bị chụp cho cái mũ “Háo sắc” này sao? Công lý ở đâu chứ? Hà Mộng Doanh vừa xấu hổ vừa tức, đột nhiên cắn vào vai Liễu Tuấn một cái.
………..
Thành phố Nam Phương là thành phố trực thuộc tỉnh, cửa khẩu lớn nhất của phương nam, cán bộ thường ủy thành ủy đương nhiên cũng có biệt thự riêng, hơn nữa còn sang trọng hơn tỉnh ủy tỉnh N nữa.
Nhà họ Vũ có một người giúp việc, nhưng vợ của chú ta vẫn đích thân ra mở cửa.
“Mộng Doanh đó à., hai tháng không gặp, càng ngày càng xinh đó…”
Vợ của Vũ Thu Hàn năm nay ngoài 40, nhưng vẫn rất xinh đẹp và quý phái.
“Chào thím”
Hà Mộng Doanh cười vấn an.
“Tiểu tử này là Liễu Tuấn đúng không? Ài, thật đẹp trai đó…”
Thím Bành lại quay ra khen Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cũng nhanh miệng chào lại “Chào dì Bành”
Sau đó đưa túi quà cho thím Bành.
“Thím Bành, chúng cháu có chút quà”
“Đứa trẻ này, đến ăn cơm đâu cần quà cáp gì, thật là..”
Tìm bành cười khách khí.
Vũ Thu Hàn “Hêng” một tiếng nói: “Nha đầu, lại có ý gì thế? Lại làm cái trò tầm thường này nữa!”
Hà Mộng Doanh vội nói: “Chú Vũ, sao lại đổ lỗi lên đầu cháu? Rõ ràng là ý của tiểu Tuấn, nói là lần đầu đến, không đem theo quà thì thấy thất lễ!”
“Liễu Tuấn, câu nói này là thật chứ?”
Liễu Tuấn cười nói: “Chú Vũ, cháu còn đang đi học mà!”
Vũ Thu Hàn gật đầu nhìn Hà Mộng Doanh.
Hà Mộng Doanh thấy vô cùng ấm ức. tên sinh viên này, tối qua còn làm chuyện tốt! sao lại có người đàn ông thế này, là đức hạnh gì chứ.
“Nhìn cháu kìa, ở cơ quan còn được, chứ ở nhà mà như thế này thì sợ là sẽ dọa trẻ con phát khóc đó”
Thím Bành trách.
“Mộng Doanh, Liễu Tuấn, mau ngồi xuống đi, ăn hoa quả nữa, đừng ngại nhé!”
Chú Vũ lại “Hêng” một tiếng, cầm tờ báo lật đi lật lại không chú ý đến họ.
Liễu Tuấn ngồi đó nghiêm túc uống trà ăn hoa quả, giống như dáng vẻ của 1 sinh viên, anh ta cũng biết, kì thực Vũ Thu Hàn luôn quan sát anh ta, đem theo chút rò xét nữa.
Nhưng không biết chú ta gặp Liễu Tuấn rốt cuộc là có chuyện gì?
“Thím Bành, Viên Viên đâu?”
Hà Mộng Doanh hỏi.
“Nó à, nha đầu này sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi. năm nay tốt nghiệp rồi, còn mải chơi như vậy ,chạy nhảy lung tung, cũng không biết tìm đối tượng thế nào..”
Thím Bành cười nói, mắt nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên. Vũ Thu Hàn không phải muốn nhận anh ta làm con rể chứ?
Việc này thật buồn cười!
Chỉ nghĩ đến đó, Liễu Tuấn tự nhiên “Lặng yên” có chút đứng ngồi không yên.
“Liễu Tuấn à, nghe nói cháu là thạc sĩ tại đại học Hoa Nam?”
Quả nhiên, thím Bành hỏi đến tình hình của Liễu Tuấn.
“Vâng, thưa thím”
Liễu Tuấn toát mồ hôi, trả lời.
“Ha, tiểu tử thật giỏi đó…Viên Viên nhà mình cũng đang học tại đại học Hoa Nam, chú Vũ của cháu bảo nó thi nghiên cứu sinh, nha đầu này lại không muốn..”
Liễu Tuấn cúi đầu cười không nói gì.
Hà Mộng Doanh rõ ràng đoán ra suy nghĩ của Liễu Tuấn, càng chăm chú nhìn anh ta, không thể cười được nữa. càng làm cho Liễu Tuấn thêm phần hỗn loạn. May khi đó, bảo mẫu đã bưng cơm lên, mời cả nhà vào ăn cơm, coi như là đã giúp anh ta giải vòng vây.
Vũ Thu Hàn cũng không khách khí, ngồi xuống nói: “Liễu Tuấn, đại nha đầu, mau vào ăn cơm”
Liễu Tuấn vội vàng đứng dậy đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Sau trận chiến tối qua, sáng lại ăn linh tinh nên bụng đói cồn cào, ngửi thấy mùi thức ăn thật sự là không nhịn được nữa.
“Liễu Tuấn, uống rượu không?”
Vũ Thu Hàn hỏi.
Liễu Tuấn gượng cười nói: “Chú Vũ, chú đùa cháu ạ, cháu không dám uống với chú!”
Vũ Thu Hàn cười: “Được, chúng ta ăn cơm”
Bữa trưa khá thịnh soạn, đủ các món từ cá, gà , rau, nhưng vẫn mang nét thanh đạm của những món ăn thành phố nam phương. Liễu Tuấn lúc này đã đói vô cùng rồi, cũng không xem xét nhiều, gắm thức ăn vào bát, liền 4 bát lớn mới thấy no.
Vũ Thu Hàn cười hài lòng với khẩu vị và không bị trói buộc bởi lễ tiết của Liễu Tuấn
/2140
|