“Cậu nói rõ cho chị, không được nói láo." Trong khách sạn Phù Dung, Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn chằm chằm.
Bạch Dương đã vì hắn mà cãi lại Trì Hiểu Ba, sau đó đối nghịch với Hàn Giang trong cuộc họp, thật ra đã có chút không giống cán bộ, nhất là không coi nguyên tắc ra gì mà cư xử như một cô bé đang học ở trường.
Mặc dù cô biết làm thế là không nên nhưng vẫn làm.Nhưng khi sự việc rất căng thẳng thì lại có chuyển biến lớn, đúng là khiến cho người ta nói không nên lời.
Bạch Dương sau khi biết tin vội vàng gọi điện cho Liễu Tuấn ra lệnh cho hắn mời mình ăn cơm, không đợi hắn nói đã gác điện thoại. Sau đó vì sự hung tợn của mình mà cảm thấy hài hước.
Liễu Tuấn cũng nhanh chóng đi đến, không để ý đến ánh mắt kì dị của mấy kẻ khác nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của họ.
"Ân. Em thực là từ tương lai trở về. Sự thật về lịch sử thế giới trong sách giáo khoa của bọn em đều viết!" Liễu Tuấn cười tủm tỉm nó hết bí mật của mình ra.
"Sau đó thì sao? Khi nào cậu trở lại tương lai?"Bạch Dương cũng cười tủm tỉm.
"Trở về? Sao phải trở về? Trong tương lai, em đâu có được thế này? Không quay về không quay về. Có chết em cũng không quay về!" Liễu Tuấn kêu lên.
"Tiểu tử, chị cấm cậu nói linh tinh!" Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi định đánh hắn một cái.
Liễu Tuấn khẽ tránh, bàn tay của Bạch đại tiểu thư đập trúng vai hắn.
"Hừ, nói thật lại không tin."
Liễu Tuấn thì thầm một câu trong đầu lại cảm giác vô cùng sung sướng!
Ha ha, cuối cùng cũng đã nói ra được chuyện hắn đã giấu bao năm nay, đúng là thoải mái.
"Hì hì, cậu cái tên tiểu tử này tử tế chút cho chị. Cậu nói Xô Viết sắp có biến động, quả thật là có chính biến. Coi như là nói bừa cũng không trùng hợp như vậy chứ..."
Bạch Dương lắc đầu thở dài không thôi. Liễu Tuấn liền cúi đầu uống đồ uống.
"Cục diện của Xô Viết tiếp theo sẽ có tiến triển thế nào?"
"Em làm sao biết được? Có phải chị nghĩ rằng em đến từ tương lai. Phân tích vậy thôi, ai ngờ lại đoán đúng!" Liễu Tuấn vui tươi hớn hở.
"Lần này cậu thành tiên rồi, hì hì đúng là rất thú vị!" Bạch Dương nhớ lại lúc bí thư Nhan đến văn phòng lấy lại chứng từ xử lý. Theo lý, Nhan bí thư không cần phải tự mình chạy khắp các phòng lấy lại văn kiện. Nhưng chắc do quá khiếp sợ, nên quên mất hoặc là làm theo ý của Hàn bí thư, chuyện này đến đây không nói thêm nữa. Đương nhiên nghị luận sẽ không có.
Liễu Tuấn quả thật là đã giáng cho cả tỉnh ủy này một đòn, nếu ai dám nghị luận chuyện này, chẳng phải là cố tình động vào vết thương của các bí thư.
Nhưng mà lén nghị luận thì không thể tránh được. Trên quan trường, việc nghị luận cũng phải xảy ra vài lần.
Bữa cơm này Bạch Dương ăn uống rất thoải mái. Cô ăn miếng thịt to rồi ngóc đầu lên nói “ lại lên cân” rồi cầm cốc nước trái cây lên uống.
"Chúng ta đi xem phim đi!" Liễu Tuấn đề nghị nói.
"Được!" Bạch Dương không hề nghĩ ngợi vui vẻ đồng ý.
"Lâu rồi chị chưa xem phim."
Liễu Tuấn trong nội tâm có chút khó chịu. Ai ngờ rằng một Bạch Dương bề ngoài oai phong là thế nhưng mà ngày thường lại sống của sống khổ hạnh như các nhà sư.
Rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim kinh điển “ Bản sắc anh hùng” do đạo diễn Hong Kong Ngô Vũ Sâm chỉ đạo.
Ngô Vũ Sâm là đạo diễn mà Liễu Tuấn rất hâm mộ, phim của ông ta thường mang chất bạo lực kết hợp với tri thức, động tĩnh, chính trực cùng tà ác. “ Bản sắc anh hùng” năm 1986 là bộ phim có một không hai ở Hong Kong, nam chính trong phim phải chịu nhiều uất ức nhưng không từ bỏ nghĩa khí, địa vị, tin tưởng và sự tôn nghiêm. Trong bộ phim này có những đại minh tinh màn bạc như Châu Nhuận Phát, Địch Long, Trương Quốc Vinh cùng tham gia. Sự bi thương và hào hùng của bộ phim bao nhiêu năm qua vẫn luôn thu hút người xem.
Kiếp trước, bộ phim này Liễu Tuấn xem không dưới năm lần, lần nào cũng hừng hực khí thế. Không biết Bạch Dương có thích loại phim bạo lực thế này không.
"Phim này từ đầu đến cuối đều là chém giết, không biết chị có thích xem không." Liễu Tuấn thấy thông cáo của rạp chiếu phim bèn có chút bận tâm nói.
"Đừng lo, xem phim thật ra là xem bằng tâm trạng. Tâm trạng tốt xem gì cũng hay." Bạch Dương mỉm cười nói.
Liễu Tuấn mua một túi bỏng ngô lớn cùng hạt dưa vào rạp.
Bạch Dương cười nói: "Vừa cơm nước xong, lại ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, cậu định biến chị thành bà béo sao?"
"Không sao, tôi thích người béo!" Liễu Tuấn thuận miệng đáp.
Bạch Dương trừng mắt, nhìn hắn. Trên thực tế, những người phụ nữ bên cạnh Liễu Tuấn, không có ai là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặc dù không phải là béo quá hay là gầy quá nhưng mà đều tràn đầy sức sống .
Liễu Nha Nội nói những lời tận đáy lòng.
Nhiều người xem phim xếp thành hai hàng ở cửa soát vé, một số người vô ý thức chen lên, Liễu Tuấn một tay cầm đồ ăn, một tay nắm lấy tay Bạch Dương.
Nắm tay thế này không phải là lần đầu cho nên Bạch Dương cũng không thấy có gì lạ.
Liễu Tuấn trước kia còn lo lắng Bạch Dương không thích loại phim này nhưng mà khi vào xem rất nhập tâm, đến đoạn kịch tính còn nắm tay hắn. Thấy tiểu Mã ca bị bắn hai hàng nước mắt chảy ra.
Liễu Tuấn vừa buồn cười vừa rút khăn giấy đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương cầm khăn lau nước mắt, thở dài, cảm thán nói: "kết bạn cần tìm người như tiểu Mã!"
Liễu Tuấn nhẹ nhàng cầm tay Bạch Dương nói: "Thật ra chị cũng nghĩa khi như tiểu Mã."
"Chị chỉ là làm theo nguyên tắc thôi. Chứ không nói chuyện nghĩa khí giang hồ với cậu!" Bạch Dương trợn mắt nhìn. Liễu Tuấn nhẹ nhàng cười.
Xem ra vào đoàn Tỉnh ủy cùng cùng Bạch Dương là lựa chọn chính xác!
...
Xem hết phim, Liễu Tuấn đưa Bạch Dương về. Vừa vào cửa, chị ba Liễu Yên nói cho hắn biết có cô gái họ Hà gọi điện cho hắn, nói là có việc gấp.
Liễu Nha Nội không khỏi đau đầu.
Không phải là vừa mới xa nhau chưa được bao lâu đã gọi điện về nhà? Không giống như tác phong của Hà Mộng Doanh. Liễu Tuấn trở lại phòng ngủ của mình, suy nghĩ rồi gọi cho Hà Mộng Doanh.
Lúc này cũng không biết Hà Mộng Doanh có ở nhà không. Không may là Hà Mộng Doanh không ở nhà. Liễu Tuấn nhìn đồng hồ đã hơn 9h liền đứng dậy đi đến thư phòng của cha, muốn nói vài chuyện. Đại sự xảy ra đương nhiên là hai cha con cần nói chuyện. Y lệ cũ, Liễu Tấn Tài vẫn chưa nghỉ ngơi, lúc này vẫn còn đang phê duyệt công văn. Gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời, Liễu Tuấn kinh ngạc.
"Cha con vẫn chưa về..." Nguyễn Bích Tú ngồi trên sô pha bất mãn nói.
Liễu Tuấn nhìn đồng hồ, mặc dù cha hắn rất chăm chỉ nhưng mà bây giờ đã là 10h.
"Tạ bí thư gọi điện nói tỉnh ủy hội họp gấp." Nguyễn Bích Tú giải thích.
Liễu Tuấn bừng tỉnh ngộ. Cũng đúng, nước láng giềng xảy ra biến cố lớn như vậy đương nhiên phải chuẩn bị. Tỉnh ủy lúc này chắc là đang bàn chuyện đó. Không biết bọn họ có nói về bài viết của mình không?
Nghĩ đến đó Liễu Tuấn có chút đắc ý. Nhưng mà cũng không được bao lâu, ngẫm ra cũng không phải là do mình thông minh, chỉ là biết trước mà thôi nên cũng không có gì đắc ý cả.
"Mẹ, con cùng mẹ xem tv." Liễu Tuấn cười hì hì ngồi xuống cạnh mẹ.
Đi học xa nhà, xa mẹ bao lâu, sau khi tốt nghiệp cũng bận công việc không có thời gian nói chuyện với mẹ.
Nguyễn Bích Tú mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu. Đứa con trai này quả thật khiến bà rất hài lòng, từ bảy tuổi nó chưa bao giờ làm bà phật lòng, ngược lại giúp đỡ bà xử lý nhiều chuyện. Bà vẫn còn nhớ rõ, cái tv đầu tiên do con lắp, không kém gì so với đi mua.
"Tiểu Tuấn con có quen biết ai giỏi giang không?" Nguyễn Bích Tú đột nhiên hỏi.
Liễu Tuấn ngẩn ra, lấy làm lạ hỏi: "Mẹ sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Nguyễn Bích Tú nhìn Liễu Yên trong phòng.
Liễu Tuấn lập tức giật mình, cười hì hì nói: "Sao thế, mẹ sợ không ai lấy chị ba à?"
Nguyễn Bích Tú lo lắng: "Chị ba của con, đúng là ngây thơ, xinh xắn. Nhưng mà vèo cái đã hai mươi bốn tuổi mà chưa có ai, đúng thật là..."
Nguyễn Bích Tú vừa nói vừa lắc đầu.
Đầu những năm 90, con gái 24 tuổi chưa kết hôn đã là “ bà cô”, 24 tuổi chưa đối tượng quả thật là…
Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ lo gì chứ, con chưa nghe thấy ai nói con gái của bí thư thị ủy không tìm được đối tượng!"
"Con bé này, cứ như thế thì chết già thôi." Nguyễn Bích Tú không vui nói.
"Cũng không phải là không có người giới thiệu, mà là chị ba con không muốn đi gặp mặt người ta. Mẹ nói với chị con nó lại bảo muốn tự do yêu đương không muốn theo lối cũ, thật là khiến mẹ tức chết..." Nguyễn Bích Tú cáu giận nói.
Liễu Tuấn ngược lại rất thông cảm mẹ. Hơn nữa trong nhà mọi việc yên ổn nên chỉ có việc này khiến Nguyễn Bích Tú lo lắng. Liễu Nha Nội cười nói: "Vậy mẹ đã có người nào vừa mắt chưa? Nếucó thì con có cách."
Nguyễn Bích Tú lập tức cao hứng trở lại, cười tủm tỉm: "Con có cách gì?"
"Chuyện này không phải quá đơn giản sao? Con gọi Phi Phi hẹn chị ba đi chơi, rồi giới thiệu người đó cho chị ba, thế không phải là tự do yêu đương sao?" Liễu Tuấn cười khanh khách nói.
Nguyễn Bích Tú mắt sáng lên, nói : "Cách này hay đấy. Mấy hôm trước mẹ và dì con đã nghĩ ra một người, là thầy giáo của trường đại học Trữ Thanh, điều kiện khá lắm..."
"Được, mẹ nói tên người đó con xem nào, con đi hỏi thăm chút, điều tra rõ xem có phù hợp hay không rồi về báo cáo mẹ." Liễu Tuấn nói.
Nguyễn Bích Tú ngẩng đầu lên, có phần xấu hổ: "Tên à, nhất thời mẹ quên mất rồi.."
Liễu Tuấn cả cười. Mẹ thật sự là càng ngày càng đáng yêu.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bên ngoài tiếng ô tô vang lên.
"Cha con về rồi đấy." Liễu Tuấn nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa.
Liễu Tấn Tài mỏi mệt đi vào trông thấy Liễu Tuấn, liền cười vui vẻ, gật nhẹ đầu.Thằng con trai này đúng là liều thuốc tan cơn mệt mỏi.
"Cha, Tỉnh ủy họp à?"Liễu Tuấn cầm lấy túi trong tay cha hỏi.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải họp rồi."
Liễu Tấn Tài cũng không giấu diếm nói.
"Bàn về việc gì vậy?" Liễu Tuấn để cha ngồi xuống ghế, đưa cho cha chén nước rồi hỏi.
"Cũng không có gì, đề cao cảnh giác, xem xét tình hình..." Liễu Tấn Tài nói .
Liễu Tuấn gật gật đầu, tình huống không rõ, tạm thời cũng chỉ có thể đưa ra đối sách này.Lúc này, chuông điện thoại vang lên.Liễu Tuấn cầm lên a lô một tiếng.
"Tiểu Tuấn sao? Cha chị bảo cậu đến thủ đô một chuyến. “Tiếng Hà Mộng Doanh vang lên trong điện thoại.
Bạch Dương đã vì hắn mà cãi lại Trì Hiểu Ba, sau đó đối nghịch với Hàn Giang trong cuộc họp, thật ra đã có chút không giống cán bộ, nhất là không coi nguyên tắc ra gì mà cư xử như một cô bé đang học ở trường.
Mặc dù cô biết làm thế là không nên nhưng vẫn làm.Nhưng khi sự việc rất căng thẳng thì lại có chuyển biến lớn, đúng là khiến cho người ta nói không nên lời.
Bạch Dương sau khi biết tin vội vàng gọi điện cho Liễu Tuấn ra lệnh cho hắn mời mình ăn cơm, không đợi hắn nói đã gác điện thoại. Sau đó vì sự hung tợn của mình mà cảm thấy hài hước.
Liễu Tuấn cũng nhanh chóng đi đến, không để ý đến ánh mắt kì dị của mấy kẻ khác nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của họ.
"Ân. Em thực là từ tương lai trở về. Sự thật về lịch sử thế giới trong sách giáo khoa của bọn em đều viết!" Liễu Tuấn cười tủm tỉm nó hết bí mật của mình ra.
"Sau đó thì sao? Khi nào cậu trở lại tương lai?"Bạch Dương cũng cười tủm tỉm.
"Trở về? Sao phải trở về? Trong tương lai, em đâu có được thế này? Không quay về không quay về. Có chết em cũng không quay về!" Liễu Tuấn kêu lên.
"Tiểu tử, chị cấm cậu nói linh tinh!" Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi định đánh hắn một cái.
Liễu Tuấn khẽ tránh, bàn tay của Bạch đại tiểu thư đập trúng vai hắn.
"Hừ, nói thật lại không tin."
Liễu Tuấn thì thầm một câu trong đầu lại cảm giác vô cùng sung sướng!
Ha ha, cuối cùng cũng đã nói ra được chuyện hắn đã giấu bao năm nay, đúng là thoải mái.
"Hì hì, cậu cái tên tiểu tử này tử tế chút cho chị. Cậu nói Xô Viết sắp có biến động, quả thật là có chính biến. Coi như là nói bừa cũng không trùng hợp như vậy chứ..."
Bạch Dương lắc đầu thở dài không thôi. Liễu Tuấn liền cúi đầu uống đồ uống.
"Cục diện của Xô Viết tiếp theo sẽ có tiến triển thế nào?"
"Em làm sao biết được? Có phải chị nghĩ rằng em đến từ tương lai. Phân tích vậy thôi, ai ngờ lại đoán đúng!" Liễu Tuấn vui tươi hớn hở.
"Lần này cậu thành tiên rồi, hì hì đúng là rất thú vị!" Bạch Dương nhớ lại lúc bí thư Nhan đến văn phòng lấy lại chứng từ xử lý. Theo lý, Nhan bí thư không cần phải tự mình chạy khắp các phòng lấy lại văn kiện. Nhưng chắc do quá khiếp sợ, nên quên mất hoặc là làm theo ý của Hàn bí thư, chuyện này đến đây không nói thêm nữa. Đương nhiên nghị luận sẽ không có.
Liễu Tuấn quả thật là đã giáng cho cả tỉnh ủy này một đòn, nếu ai dám nghị luận chuyện này, chẳng phải là cố tình động vào vết thương của các bí thư.
Nhưng mà lén nghị luận thì không thể tránh được. Trên quan trường, việc nghị luận cũng phải xảy ra vài lần.
Bữa cơm này Bạch Dương ăn uống rất thoải mái. Cô ăn miếng thịt to rồi ngóc đầu lên nói “ lại lên cân” rồi cầm cốc nước trái cây lên uống.
"Chúng ta đi xem phim đi!" Liễu Tuấn đề nghị nói.
"Được!" Bạch Dương không hề nghĩ ngợi vui vẻ đồng ý.
"Lâu rồi chị chưa xem phim."
Liễu Tuấn trong nội tâm có chút khó chịu. Ai ngờ rằng một Bạch Dương bề ngoài oai phong là thế nhưng mà ngày thường lại sống của sống khổ hạnh như các nhà sư.
Rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim kinh điển “ Bản sắc anh hùng” do đạo diễn Hong Kong Ngô Vũ Sâm chỉ đạo.
Ngô Vũ Sâm là đạo diễn mà Liễu Tuấn rất hâm mộ, phim của ông ta thường mang chất bạo lực kết hợp với tri thức, động tĩnh, chính trực cùng tà ác. “ Bản sắc anh hùng” năm 1986 là bộ phim có một không hai ở Hong Kong, nam chính trong phim phải chịu nhiều uất ức nhưng không từ bỏ nghĩa khí, địa vị, tin tưởng và sự tôn nghiêm. Trong bộ phim này có những đại minh tinh màn bạc như Châu Nhuận Phát, Địch Long, Trương Quốc Vinh cùng tham gia. Sự bi thương và hào hùng của bộ phim bao nhiêu năm qua vẫn luôn thu hút người xem.
Kiếp trước, bộ phim này Liễu Tuấn xem không dưới năm lần, lần nào cũng hừng hực khí thế. Không biết Bạch Dương có thích loại phim bạo lực thế này không.
"Phim này từ đầu đến cuối đều là chém giết, không biết chị có thích xem không." Liễu Tuấn thấy thông cáo của rạp chiếu phim bèn có chút bận tâm nói.
"Đừng lo, xem phim thật ra là xem bằng tâm trạng. Tâm trạng tốt xem gì cũng hay." Bạch Dương mỉm cười nói.
Liễu Tuấn mua một túi bỏng ngô lớn cùng hạt dưa vào rạp.
Bạch Dương cười nói: "Vừa cơm nước xong, lại ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, cậu định biến chị thành bà béo sao?"
"Không sao, tôi thích người béo!" Liễu Tuấn thuận miệng đáp.
Bạch Dương trừng mắt, nhìn hắn. Trên thực tế, những người phụ nữ bên cạnh Liễu Tuấn, không có ai là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặc dù không phải là béo quá hay là gầy quá nhưng mà đều tràn đầy sức sống .
Liễu Nha Nội nói những lời tận đáy lòng.
Nhiều người xem phim xếp thành hai hàng ở cửa soát vé, một số người vô ý thức chen lên, Liễu Tuấn một tay cầm đồ ăn, một tay nắm lấy tay Bạch Dương.
Nắm tay thế này không phải là lần đầu cho nên Bạch Dương cũng không thấy có gì lạ.
Liễu Tuấn trước kia còn lo lắng Bạch Dương không thích loại phim này nhưng mà khi vào xem rất nhập tâm, đến đoạn kịch tính còn nắm tay hắn. Thấy tiểu Mã ca bị bắn hai hàng nước mắt chảy ra.
Liễu Tuấn vừa buồn cười vừa rút khăn giấy đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương cầm khăn lau nước mắt, thở dài, cảm thán nói: "kết bạn cần tìm người như tiểu Mã!"
Liễu Tuấn nhẹ nhàng cầm tay Bạch Dương nói: "Thật ra chị cũng nghĩa khi như tiểu Mã."
"Chị chỉ là làm theo nguyên tắc thôi. Chứ không nói chuyện nghĩa khí giang hồ với cậu!" Bạch Dương trợn mắt nhìn. Liễu Tuấn nhẹ nhàng cười.
Xem ra vào đoàn Tỉnh ủy cùng cùng Bạch Dương là lựa chọn chính xác!
...
Xem hết phim, Liễu Tuấn đưa Bạch Dương về. Vừa vào cửa, chị ba Liễu Yên nói cho hắn biết có cô gái họ Hà gọi điện cho hắn, nói là có việc gấp.
Liễu Nha Nội không khỏi đau đầu.
Không phải là vừa mới xa nhau chưa được bao lâu đã gọi điện về nhà? Không giống như tác phong của Hà Mộng Doanh. Liễu Tuấn trở lại phòng ngủ của mình, suy nghĩ rồi gọi cho Hà Mộng Doanh.
Lúc này cũng không biết Hà Mộng Doanh có ở nhà không. Không may là Hà Mộng Doanh không ở nhà. Liễu Tuấn nhìn đồng hồ đã hơn 9h liền đứng dậy đi đến thư phòng của cha, muốn nói vài chuyện. Đại sự xảy ra đương nhiên là hai cha con cần nói chuyện. Y lệ cũ, Liễu Tấn Tài vẫn chưa nghỉ ngơi, lúc này vẫn còn đang phê duyệt công văn. Gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời, Liễu Tuấn kinh ngạc.
"Cha con vẫn chưa về..." Nguyễn Bích Tú ngồi trên sô pha bất mãn nói.
Liễu Tuấn nhìn đồng hồ, mặc dù cha hắn rất chăm chỉ nhưng mà bây giờ đã là 10h.
"Tạ bí thư gọi điện nói tỉnh ủy hội họp gấp." Nguyễn Bích Tú giải thích.
Liễu Tuấn bừng tỉnh ngộ. Cũng đúng, nước láng giềng xảy ra biến cố lớn như vậy đương nhiên phải chuẩn bị. Tỉnh ủy lúc này chắc là đang bàn chuyện đó. Không biết bọn họ có nói về bài viết của mình không?
Nghĩ đến đó Liễu Tuấn có chút đắc ý. Nhưng mà cũng không được bao lâu, ngẫm ra cũng không phải là do mình thông minh, chỉ là biết trước mà thôi nên cũng không có gì đắc ý cả.
"Mẹ, con cùng mẹ xem tv." Liễu Tuấn cười hì hì ngồi xuống cạnh mẹ.
Đi học xa nhà, xa mẹ bao lâu, sau khi tốt nghiệp cũng bận công việc không có thời gian nói chuyện với mẹ.
Nguyễn Bích Tú mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu. Đứa con trai này quả thật khiến bà rất hài lòng, từ bảy tuổi nó chưa bao giờ làm bà phật lòng, ngược lại giúp đỡ bà xử lý nhiều chuyện. Bà vẫn còn nhớ rõ, cái tv đầu tiên do con lắp, không kém gì so với đi mua.
"Tiểu Tuấn con có quen biết ai giỏi giang không?" Nguyễn Bích Tú đột nhiên hỏi.
Liễu Tuấn ngẩn ra, lấy làm lạ hỏi: "Mẹ sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Nguyễn Bích Tú nhìn Liễu Yên trong phòng.
Liễu Tuấn lập tức giật mình, cười hì hì nói: "Sao thế, mẹ sợ không ai lấy chị ba à?"
Nguyễn Bích Tú lo lắng: "Chị ba của con, đúng là ngây thơ, xinh xắn. Nhưng mà vèo cái đã hai mươi bốn tuổi mà chưa có ai, đúng thật là..."
Nguyễn Bích Tú vừa nói vừa lắc đầu.
Đầu những năm 90, con gái 24 tuổi chưa kết hôn đã là “ bà cô”, 24 tuổi chưa đối tượng quả thật là…
Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ lo gì chứ, con chưa nghe thấy ai nói con gái của bí thư thị ủy không tìm được đối tượng!"
"Con bé này, cứ như thế thì chết già thôi." Nguyễn Bích Tú không vui nói.
"Cũng không phải là không có người giới thiệu, mà là chị ba con không muốn đi gặp mặt người ta. Mẹ nói với chị con nó lại bảo muốn tự do yêu đương không muốn theo lối cũ, thật là khiến mẹ tức chết..." Nguyễn Bích Tú cáu giận nói.
Liễu Tuấn ngược lại rất thông cảm mẹ. Hơn nữa trong nhà mọi việc yên ổn nên chỉ có việc này khiến Nguyễn Bích Tú lo lắng. Liễu Nha Nội cười nói: "Vậy mẹ đã có người nào vừa mắt chưa? Nếucó thì con có cách."
Nguyễn Bích Tú lập tức cao hứng trở lại, cười tủm tỉm: "Con có cách gì?"
"Chuyện này không phải quá đơn giản sao? Con gọi Phi Phi hẹn chị ba đi chơi, rồi giới thiệu người đó cho chị ba, thế không phải là tự do yêu đương sao?" Liễu Tuấn cười khanh khách nói.
Nguyễn Bích Tú mắt sáng lên, nói : "Cách này hay đấy. Mấy hôm trước mẹ và dì con đã nghĩ ra một người, là thầy giáo của trường đại học Trữ Thanh, điều kiện khá lắm..."
"Được, mẹ nói tên người đó con xem nào, con đi hỏi thăm chút, điều tra rõ xem có phù hợp hay không rồi về báo cáo mẹ." Liễu Tuấn nói.
Nguyễn Bích Tú ngẩng đầu lên, có phần xấu hổ: "Tên à, nhất thời mẹ quên mất rồi.."
Liễu Tuấn cả cười. Mẹ thật sự là càng ngày càng đáng yêu.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bên ngoài tiếng ô tô vang lên.
"Cha con về rồi đấy." Liễu Tuấn nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa.
Liễu Tấn Tài mỏi mệt đi vào trông thấy Liễu Tuấn, liền cười vui vẻ, gật nhẹ đầu.Thằng con trai này đúng là liều thuốc tan cơn mệt mỏi.
"Cha, Tỉnh ủy họp à?"Liễu Tuấn cầm lấy túi trong tay cha hỏi.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải họp rồi."
Liễu Tấn Tài cũng không giấu diếm nói.
"Bàn về việc gì vậy?" Liễu Tuấn để cha ngồi xuống ghế, đưa cho cha chén nước rồi hỏi.
"Cũng không có gì, đề cao cảnh giác, xem xét tình hình..." Liễu Tấn Tài nói .
Liễu Tuấn gật gật đầu, tình huống không rõ, tạm thời cũng chỉ có thể đưa ra đối sách này.Lúc này, chuông điện thoại vang lên.Liễu Tuấn cầm lên a lô một tiếng.
"Tiểu Tuấn sao? Cha chị bảo cậu đến thủ đô một chuyến. “Tiếng Hà Mộng Doanh vang lên trong điện thoại.
/2140
|