Công việc dạo này bận rộn vô cùng.mỗi ngày đều triệu kiến nhân viên phụ trách của phòng tổ chức, phòng tổ chức nhân sự, ủy ban đoàn huyện, trường đảng, và những phòng ban khác do mình quản lý đến nói chuyện.
Sau hai ngày họp phòng ban bí thư, Bạch Dương lại đề xuất việc để phó bí thư Liễu quản lý phòng tuyên truyền và ủy ban huyện, Liễu Tuấn là “Nhà lý luận trẻ tuổi nổi tiếng, học vấn cao, lập luận chặt chẽ, rõ ràng, kiêm thêm việc quản lý phòng tuyên truyền cũng danh chính ngôn thuận, huống hồ hai công việc này trước đây đều là do bí thư Bạch Dương nắm quyền, bây giờ cô ta chuyển giao nó cho Liễu Tuấn chẳng ai có thể nói gì, việc này cũng là kết quả sau khi cô ta và Liễu Tuấn bàn bạc đưa ra, trưởng phòng tuyên truyền ủy ban huyện Thư Kính Hàn là cán bộ được chuyển xuống từ phòng tuyên truyền của tỉnh, có lẽ người của trưởng phòng tuyên truyền ủy ban tỉnh Khổng Trạch Nguyên hay cũng chính là người của Hồ Vi Dân, kì thực nếu như sau khi Dung Bách Xuyên điều nhiệm đến làm phó bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh có thể đích thân đến chào hỏi Thư Kính Hàn, nhưng với vai trò của Liễu Tuấn hiện nay- quản lý phòng tuyên truyền- thì ông ta có thể quang minh chính đại đến để tạo nền móng cho quan hệ của hai người sau này. Dù sao quan hệ của Liễu Tuấn với Chu tiên sinh cũng sâu sắc thân thiết hơn so với Bạch Dương. Dù sao cũng mới đảm nhiệm chức vụ mới cho nên càng cần phải bỏ ra chút thời gian để làm quen với những cán bộ cấp dưới.
Công việc này nếu được tiến hành thì mọi người sẽ có cách nhìn khác đối với bí thư Liễu, cảm thấy vị phó bí thư trẻ tuổi này không hề giống như những lời đồn đại, rất nho nhã, lịch sự, hiểu rõ những quy tắc của chốn quan trường, đối xử với đồng nghiệp đặc biệt là đối với cấp dưới rất ôn hòa, không hề có chút khinh khỉnh. Một vài cán bộ còn nói đây là con ngoan của gia đình gia giáo bí thư thành ủy Liễu.
Bí thư thành ủy từ trước tới nay đều đối xử rất thân thiện với mọi người, chưa từng nói những câu quan trên với nhân viên cấp dưới.
Hơn nữa với thông tin truyền miệng về sự “Háo sắc” về bí thư Liễu , thì mọi người cho rằng, bí thư Liễu xưa nay chưa từng có bất kỳ hành vi không đúng nào với nhân viên nữ cả, ngay cả với nhân viên xinh đẹp cũng chỉ gật đầu, bắt tay, hay đơn giản chỉ nói vài câu.
Trên thực tế, Liễu Tuấn một mình trở về thành phố Đại Ninh, tìm đến sư phụ của ylà Lương Quốc Cường.
“Sư phụ, có việc làm phiền thầy”
Trong căn phòng của Lương Quốc Cường, Liễu Tuấn mở cửa sổ ra rồi nói.
“Nói đi!”
Lương Quốc Cường đích thân pha trà mời cho Liễu Tuấn.
Thấy đệ tử có bước tiến nhanh như vậy, trẻ tuổi đã làm lên được chứ phó bí thư, Lương Quốc Cường vô cùng vui mừng. Hai thầy trò cũng thường xuyên cùng uống rượu nói chuyện, tình cảm ngày càng gắn bó.
Liễu Tuấn nhận lấy tách trà, mời sư phụ thuốc lá, mới nói tiếp:
“Con muốn điều tra án của Phương Triêu Dương”
Theo quy tắc, huyện Ninh Bắc “Sự sa đọa” có sức ảnh hướng rất lớn, hơn nữa vụ việc này còn liên đới tới rất nhiều người trong thành ủy thành phố nữa, để bảo đảm sự công bằng pháp lý, bảo đảm công tác điều tra không chịu tác động của các thế lực bên ngoài, cho nên vụ việc này không để cho thành phố Đại Ninh giải quyết.thông thường sẽ do tòa án nhân dân tối cao chỉ định mộ cơ quan tòa án nào đó đảm nhiệm công việc này.
Bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hồ Vi Dân có ý định này nhưng Liễu Tấn Tài không đồng ý.
Ông ta kiên quyết cho rằng, trung viện của thành phố Đại Ninh có đủ sự công bằng- công chính để điều tra vụ án này, không cần ảnh hưởng đến những cơ quan khác gây tốn sức người sức của.
Cuối cùng bí thư tỉnh ủy đã đồng ý với kiến nghị của Liễu Tấn Tài, sự sa đọa của huyện Ninh Bắc giao cho tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh xử lý. Do đó hiện nay tất cả những nhân chứng, chứng cứ đều đã được tập trung tại thành phố Đại Ninh.
“Làm cái gì?”
Lương Quốc Cường không hiểu.
Án này đã đi vào giai đoạn cuối, nhanh chóng sẽ được đưa ra thẩm tra xử lý rồi.
“Hi hi, với án này, phương châm giải quyết của ủy ban kỷ luật là “Thả cá lớn bắt tôm nhỏ”, con muốn xem còn có con tôm nào còn ở lại huyện Ninh Bắc. Cho dù tại thành phố Đại Ninh họ chỉ là những con tôm nhỏ bé nhưng tại huyện Ninh Bắc không biết chừng lại là cá lớn”
Lương Quốc Cường rất ngạc nhiên.
Đứa đệ tử này, bây giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc kiêm của trưởng phòng tổ chức, trong việc sử dụng cán bộ có thế lực rất lớn. Nó muốn tìm hiểu tình hình cán bộ bậc trung của huyện Ninh Bắc thì nhất định sẽ làm có lý có tình.
Phương Triêu Dương là nhận hối lộ, trong lời khai của những cán bộ cấp dưới đều nói đến vấn đề này.
“Được, ta sẽ giao cho con tài liệu để con đi điều tra!”
Lương Quốc Cường nói.
Thầy ấy là bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố, những án do tòa án thành phố và tòa án trung cấp đều do sư phụ quản lý.
“Dạ, sư phụ con không muốn để người khác biết con điều tra vụ án này”
Liễu Tuấn muốn giữ bí mật chuyện này.
Lương Quốc Cường cười nói: “Ta nói là ta muốn xem, được chưa? Con thật cẩn thận”
Có lẽ bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng an ninh muốn điều tra vụ việc này cũng rất tự nhiên, sư phụ vốn có chức trách trong những vụ việc thế này.
Cả ngày Chủ nhật, Liễu Tuấn “Vùi đầu” vào trong tập hồ sơ đó. Đương nhiên, không chỉ có mình yđọc mà còn huy động thêm mấy người trợ thủ nữa---Trình Tân Kiến, Vương Bá Triệu cùng tham gia.
Tất cả những cán bộ, ông chủ kinh doanh có liên quan tới Phương Triêu Dương đều được ghi lại kỹ càng, cẩn thận. Liễu Tuấn chủ yếu đọc những ghi chép có liên quan tới việc thẩm vấn Phương Triêu Dương. Dù sao nhân vật này mới là nhân vật quan trọng của vụ án, còn những người hối lộ ông ta thì rất nhiều. Lữ Vượng Hưng, Trần Bảo Quý là hai cái tên lớn được viết trong danh sách.
Phương Triêu Dương khai, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai người này, đã hối lộ cho ông ta tất cả là 7 mươi nghìn nhân dân tệ, trong đó Lữ Vượng Hưng là 4 mươi nghìn, Trần Bảo Quý 20 ngàn, còn lại là những lễ vật đi kèm. Phương Triêu Dương “Báo đáp” họ cũng rất hậu hĩnh, một người lên làm bí thư một thì làm xã trưởng, những chức quan cao đều vào tay họ cả.
Ngoài việc này ra, còn hai việc gây được sự chú ý của Liễu Tuấn là:
Thứ nhất, đầu năm nay khi huyện Ninh Bắc điều nhiệm cán bộ, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lại tặng cho Phương Triêu Dương 10 vạn nữa, nhưng không phải là đề bạt, mà là tiếp tục giữ lại hai chức vụ hiện nay của họ.
Chốn quan trường có câu nói: “Muốn làm giàu, phải động đến cán bộ”, chính là tình hình hiện nay của Phương Triêu Dương. Phương Triêu Dương làm chức bí thư huyện Ninh Bắc có lẽ mỗi năm điều chỉnh một lần cán bộ, quy mô không hề nhỏ. Còn về những thay đổi khác, thì cũng tùy ý thay đổi, một vài cán bộ vì muốn đề bạt lên làm những vị trí cao hay giữ vị trí hiện có mà không ít lần hối lộ cho ông ta.
Mấy ngày nay, Liễu Tuấn có lẽ cũng đã nắm khá rõ tình hình này.
Những việc thay đổi cán bộ với tần suất lớn như thế này, thật sự làm cho một tân phó bí thư như ycảm thấy vô cùng đau đầu.
Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý thuộc những người muốn bảo vệ cho chiếc ghế của mình. Có thể nói, sau khi Phương Triêu Dương đề bạt hai người này lên vị trí hiện nay, thì hai vị này không hề muốn thay đối vị trí của mình.
Ngoài ra, Phương Chiều Hướng còn khai hai người Lữ-Trần không những tặng tiền và quà cho ông ta mà còn có cả phụ nữ nữa!
Phương Triêu Dương nuôi bồ có lẽ là người của xã Mã Đầu. Xem xong lời khai của ông ta, Liễu Tuấn không nín được cười nhạt.
Ngày hôm nay đã đọc xong hồ sơ này, những “Con tôm nhỏ” cũng đã biết khá rõ ràng rồi. Đây là sự việc nhận hối lộ của Phương Triêu Dương, hơn nữa đã được xác minh, thực sự rất khó nghi ngờ.
“Liễu thiếu gia, huyện Ninh Bắc có thật sự là có vấn đề tham ô thế này ư!”
Vất vả cả một ngày, Trình Tân Kiến cũng hoa mắt chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn nữa, dịu mắt cười gượng. Dù sao ycũng đã ngoài 40 rồi, nếu không phải là vì Liễu thiếu gia, thì cũng làm vì bí thư Lương, cho nên cần tận tụy.
Mỗi người họ, đều đã chép không biết bao nhiêu thông tin quan trọng, một tập dày những tài liệu này tất cả đều được thu thập lại cho Liễu Tuấn.
“Vất vả cho các vị rồi, không cần nói gì nữa, ngay bây giờ chúng ta đến khách sạn Thu Thủy làm một bữa nhé!”
Liễu thiếu gia cười nói, mọi người vui mừng vô cùng.
Lần này, ngay cả Lương Quốc Cường cũng được mời đi cùng.
Sau bữa tiệc ăn uống đó tại khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn vẫn kiên quyết về huyện Ninh Bắc, ngày mai là thứ hai đầu tuần theo lệ phải triệu tập hội nghị bí thư, Liễu Tuấn không muốn vừa mới lên đã “Trốn họp” rồi.
Dù sao công tác tại địa phương không nặng nề như trong cơ quan đoàn tỉnh, nhưng dù sao bẳng chấm công này vẫn cần coi trọng
Thứ hai, việc cần làm vẫn là việc tư, Liễu Tuấn không gọi cho Vương Á lái xe đưa đi mà tự mình đi. Mà chiếc xe lái đi cũng chẳng phải xe của cơ quan mà là xe của chính mình. Dù sao công tư cũng phải phân minh. Đây là quy tắc riêng của một mình Liễu Tuấn.
Y có điều kiện này dù sao cũng không thiếu tiền, ít nhất cái thuộc về “Kinh tế” thì càng chẳng cần suy nghĩ.
Biết ysẽ đến huyện Ninh Bắc, mọi người cũng không khuyên yuống rượu, nhưng vừa được nửa bình rượu vẫn cho xuống bụng. Cho dù nói như thế nào, bạn bè cũng cùng ngồi với nhau cũng không thể làm cụt hứng được.
Cũng may, nửa bình rượu vẫn thuộc khả năng của y. Về đến huyện Ninh Bắc, đã gần 12 giờ rồi.
Tống Giai sau khi thu dọn xong phòng ốc, vẫn đang đợi yvề, nhưng lại nằm ngủ tại gian dành cho nhân viên phục vụ. Cô ta là nhân viên chuyên trách của phòng số 3, thi thoảng cũng có thể giúp đỡ những đồng sự của y. Dù sao bí thư cũng là đàn ông độc thân, hằng ngày cũng thường ở lại cơ quan, nhà tại nhà khách cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi, cũng không có quá nhiều việc cần Tống Giai làm, cho nên mỗi ngày của cô ta cũng rất nhẹ nhàng.
Những nhân viên phục vụ của nhà khách thì thường đem cô ta và Mỹ Mỹ ra làm trò cười, nói hai người họ là “Có đặc quyền”, làm việc ít, lương lại nhiều. Chuyên trách phục vụ của lãnh đạo lương cao hơn cho những người khác. Đặc biết là Tống Giai, càng trở thành đối tượng được mọi người “Ngưỡng mộ”
Không phải ai cũng có thể ngày ngày được một thanh niên ưu tú như bí thư Liễu Tuấn trò chuyện. Cũng có chị em hỏi xem bí thư Liễu có hay không “Đòi hỏi” cô ta không.
Nghe nói bí thư Liễu “Rất háo sắc.”.
Tâm kế Tống Giai rất sâu sắc, ai hỏi câu này cũng chỉ cười không nói, cố ý không trả lời thêm gì, tạo cho mọi người không gian “Tưởng tượng”
Còn về nhân viên phục vụ tại nhà khách, thì dần dần cũng có một vài tin đồn, nói Tống Giai và bí thư Liễu là”Tình nhân”.
Nếu nhu bị đổi thành người khác thì được xem là miệt thị. Nhưng nếu đặt vào vị trí của phó bí thư Liễu thì lại hoàn toàn là một “Hướng về”.
Dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi mà, vẫn chưa kết hôn. Nói là tình nhân cũng được, dù sao bạn gái cũng chưa kết hôn nữa? không khéo bí thư Liễu có thể lấy Tống Giai thì đây không phải là một bước lên tiên hay sao, từ quạ đen thàng phượng hoàng sao?
Từ sau khi có những tin đồn này, Tống Giai phát hiện những đồng nghiệp trong nhà khách có những các nhìn khác với cô ta, đặc biệt là những nam thanh niên trẻ tuổi, trước đây nhìn thấy cô ấy thì đều “Mê mẩn”, vậy mà bây giờ chẳng dám có ý gì cả, hơn nữa lại có phần cẩn thận trong quan hệ hơn.
“Người của Liễu Tuấn” thì ai dám động đến cơ chứ?
Liễu Tuấn đỗ xe xong, leo lên tầng hai, trông thấy Tống Giai đang ngủ trong phòng của nhân viên thì mỉm cười, bước nhẹ nhàng bước vào phòng số 3.
“Á, bí thư Liễu , anh về rồi..”
Không ngờ Tống Giai lại tỉnh giấc, ngồi dậy nói.
“Ừ…”
Liễu Tuấn đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu nhỏ tiếng một chút. Tống Giai cười, khống nói nưa,x dáng về rất đáng yêu.
Nha đầu này 20, dáng đẹp. Thật sự là sự cuốn hút với đấng mày râu. Huống hồ Liễu nha nội cũng có khi thấy nhịp tim cũng loạn nhịp.
Tống Giai lấy chìa khóa, cùng đi lên tầng cùng, chiếc mũi xinh xinh hít hít hai cái nói: “Bí thư Liễu , anh uống rượu à?”
“Ừm, mấy người bạn tụ tập, uống một chút..”
“Vậy để tôi đỡ anh..”
Tống Giai nói xong liền dìu lấy Liễu Tuấn.
“Chưa đến mức đó đâu, tôi vừa lái xe từ thành phố Đại Ninh về, không sao”
Liễu Tuấn cười, khua khua tay, rồi đứng cách xa Tống Giai.
Đêm hôm thế này, cô nam quả nữ mình lại uống rượu nữa, vạn nhất có ai trông thấy mình và cô ta ôm nhauthì thật phiền phức, nói bí thư Liễu “Bản tính” khó đổi, sau khi uống rượu lại đòi hỏi nhân viên phục vụ.
Tống Giai thấy Liễu Tuấn thận trọng như vậy, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, mím môi, chạy lên trước mở cửa cho y.
“Bí thư Liễu , anh nghỉ chút đi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho”
Đồ dùng hằng ngày của Liễu Tuấn đều do Tống Giai chịu trách nhiệm cả.
“Không cần đâu, tự tôi làm được…muộn rồi, cô về nghỉ sớm đi!”
Liễu Tuấn đứng bên cửa, không có ý định để cho Tống Giai vào trong.
Liễu giai cười nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi”
Đọc văn bản cả ngày cũng mệt mỏi, tắm giặt xong nằm lên giường là có thể ngủ ngay được.
Có lẽ khoảng 2 giờ đêm. Một bóng đem nhẹ nhàng mở cửa phòng số 3 bước vàng bên trong.
Sau hai ngày họp phòng ban bí thư, Bạch Dương lại đề xuất việc để phó bí thư Liễu quản lý phòng tuyên truyền và ủy ban huyện, Liễu Tuấn là “Nhà lý luận trẻ tuổi nổi tiếng, học vấn cao, lập luận chặt chẽ, rõ ràng, kiêm thêm việc quản lý phòng tuyên truyền cũng danh chính ngôn thuận, huống hồ hai công việc này trước đây đều là do bí thư Bạch Dương nắm quyền, bây giờ cô ta chuyển giao nó cho Liễu Tuấn chẳng ai có thể nói gì, việc này cũng là kết quả sau khi cô ta và Liễu Tuấn bàn bạc đưa ra, trưởng phòng tuyên truyền ủy ban huyện Thư Kính Hàn là cán bộ được chuyển xuống từ phòng tuyên truyền của tỉnh, có lẽ người của trưởng phòng tuyên truyền ủy ban tỉnh Khổng Trạch Nguyên hay cũng chính là người của Hồ Vi Dân, kì thực nếu như sau khi Dung Bách Xuyên điều nhiệm đến làm phó bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh có thể đích thân đến chào hỏi Thư Kính Hàn, nhưng với vai trò của Liễu Tuấn hiện nay- quản lý phòng tuyên truyền- thì ông ta có thể quang minh chính đại đến để tạo nền móng cho quan hệ của hai người sau này. Dù sao quan hệ của Liễu Tuấn với Chu tiên sinh cũng sâu sắc thân thiết hơn so với Bạch Dương. Dù sao cũng mới đảm nhiệm chức vụ mới cho nên càng cần phải bỏ ra chút thời gian để làm quen với những cán bộ cấp dưới.
Công việc này nếu được tiến hành thì mọi người sẽ có cách nhìn khác đối với bí thư Liễu, cảm thấy vị phó bí thư trẻ tuổi này không hề giống như những lời đồn đại, rất nho nhã, lịch sự, hiểu rõ những quy tắc của chốn quan trường, đối xử với đồng nghiệp đặc biệt là đối với cấp dưới rất ôn hòa, không hề có chút khinh khỉnh. Một vài cán bộ còn nói đây là con ngoan của gia đình gia giáo bí thư thành ủy Liễu.
Bí thư thành ủy từ trước tới nay đều đối xử rất thân thiện với mọi người, chưa từng nói những câu quan trên với nhân viên cấp dưới.
Hơn nữa với thông tin truyền miệng về sự “Háo sắc” về bí thư Liễu , thì mọi người cho rằng, bí thư Liễu xưa nay chưa từng có bất kỳ hành vi không đúng nào với nhân viên nữ cả, ngay cả với nhân viên xinh đẹp cũng chỉ gật đầu, bắt tay, hay đơn giản chỉ nói vài câu.
Trên thực tế, Liễu Tuấn một mình trở về thành phố Đại Ninh, tìm đến sư phụ của ylà Lương Quốc Cường.
“Sư phụ, có việc làm phiền thầy”
Trong căn phòng của Lương Quốc Cường, Liễu Tuấn mở cửa sổ ra rồi nói.
“Nói đi!”
Lương Quốc Cường đích thân pha trà mời cho Liễu Tuấn.
Thấy đệ tử có bước tiến nhanh như vậy, trẻ tuổi đã làm lên được chứ phó bí thư, Lương Quốc Cường vô cùng vui mừng. Hai thầy trò cũng thường xuyên cùng uống rượu nói chuyện, tình cảm ngày càng gắn bó.
Liễu Tuấn nhận lấy tách trà, mời sư phụ thuốc lá, mới nói tiếp:
“Con muốn điều tra án của Phương Triêu Dương”
Theo quy tắc, huyện Ninh Bắc “Sự sa đọa” có sức ảnh hướng rất lớn, hơn nữa vụ việc này còn liên đới tới rất nhiều người trong thành ủy thành phố nữa, để bảo đảm sự công bằng pháp lý, bảo đảm công tác điều tra không chịu tác động của các thế lực bên ngoài, cho nên vụ việc này không để cho thành phố Đại Ninh giải quyết.thông thường sẽ do tòa án nhân dân tối cao chỉ định mộ cơ quan tòa án nào đó đảm nhiệm công việc này.
Bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hồ Vi Dân có ý định này nhưng Liễu Tấn Tài không đồng ý.
Ông ta kiên quyết cho rằng, trung viện của thành phố Đại Ninh có đủ sự công bằng- công chính để điều tra vụ án này, không cần ảnh hưởng đến những cơ quan khác gây tốn sức người sức của.
Cuối cùng bí thư tỉnh ủy đã đồng ý với kiến nghị của Liễu Tấn Tài, sự sa đọa của huyện Ninh Bắc giao cho tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh xử lý. Do đó hiện nay tất cả những nhân chứng, chứng cứ đều đã được tập trung tại thành phố Đại Ninh.
“Làm cái gì?”
Lương Quốc Cường không hiểu.
Án này đã đi vào giai đoạn cuối, nhanh chóng sẽ được đưa ra thẩm tra xử lý rồi.
“Hi hi, với án này, phương châm giải quyết của ủy ban kỷ luật là “Thả cá lớn bắt tôm nhỏ”, con muốn xem còn có con tôm nào còn ở lại huyện Ninh Bắc. Cho dù tại thành phố Đại Ninh họ chỉ là những con tôm nhỏ bé nhưng tại huyện Ninh Bắc không biết chừng lại là cá lớn”
Lương Quốc Cường rất ngạc nhiên.
Đứa đệ tử này, bây giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc kiêm của trưởng phòng tổ chức, trong việc sử dụng cán bộ có thế lực rất lớn. Nó muốn tìm hiểu tình hình cán bộ bậc trung của huyện Ninh Bắc thì nhất định sẽ làm có lý có tình.
Phương Triêu Dương là nhận hối lộ, trong lời khai của những cán bộ cấp dưới đều nói đến vấn đề này.
“Được, ta sẽ giao cho con tài liệu để con đi điều tra!”
Lương Quốc Cường nói.
Thầy ấy là bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố, những án do tòa án thành phố và tòa án trung cấp đều do sư phụ quản lý.
“Dạ, sư phụ con không muốn để người khác biết con điều tra vụ án này”
Liễu Tuấn muốn giữ bí mật chuyện này.
Lương Quốc Cường cười nói: “Ta nói là ta muốn xem, được chưa? Con thật cẩn thận”
Có lẽ bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng an ninh muốn điều tra vụ việc này cũng rất tự nhiên, sư phụ vốn có chức trách trong những vụ việc thế này.
Cả ngày Chủ nhật, Liễu Tuấn “Vùi đầu” vào trong tập hồ sơ đó. Đương nhiên, không chỉ có mình yđọc mà còn huy động thêm mấy người trợ thủ nữa---Trình Tân Kiến, Vương Bá Triệu cùng tham gia.
Tất cả những cán bộ, ông chủ kinh doanh có liên quan tới Phương Triêu Dương đều được ghi lại kỹ càng, cẩn thận. Liễu Tuấn chủ yếu đọc những ghi chép có liên quan tới việc thẩm vấn Phương Triêu Dương. Dù sao nhân vật này mới là nhân vật quan trọng của vụ án, còn những người hối lộ ông ta thì rất nhiều. Lữ Vượng Hưng, Trần Bảo Quý là hai cái tên lớn được viết trong danh sách.
Phương Triêu Dương khai, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai người này, đã hối lộ cho ông ta tất cả là 7 mươi nghìn nhân dân tệ, trong đó Lữ Vượng Hưng là 4 mươi nghìn, Trần Bảo Quý 20 ngàn, còn lại là những lễ vật đi kèm. Phương Triêu Dương “Báo đáp” họ cũng rất hậu hĩnh, một người lên làm bí thư một thì làm xã trưởng, những chức quan cao đều vào tay họ cả.
Ngoài việc này ra, còn hai việc gây được sự chú ý của Liễu Tuấn là:
Thứ nhất, đầu năm nay khi huyện Ninh Bắc điều nhiệm cán bộ, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lại tặng cho Phương Triêu Dương 10 vạn nữa, nhưng không phải là đề bạt, mà là tiếp tục giữ lại hai chức vụ hiện nay của họ.
Chốn quan trường có câu nói: “Muốn làm giàu, phải động đến cán bộ”, chính là tình hình hiện nay của Phương Triêu Dương. Phương Triêu Dương làm chức bí thư huyện Ninh Bắc có lẽ mỗi năm điều chỉnh một lần cán bộ, quy mô không hề nhỏ. Còn về những thay đổi khác, thì cũng tùy ý thay đổi, một vài cán bộ vì muốn đề bạt lên làm những vị trí cao hay giữ vị trí hiện có mà không ít lần hối lộ cho ông ta.
Mấy ngày nay, Liễu Tuấn có lẽ cũng đã nắm khá rõ tình hình này.
Những việc thay đổi cán bộ với tần suất lớn như thế này, thật sự làm cho một tân phó bí thư như ycảm thấy vô cùng đau đầu.
Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý thuộc những người muốn bảo vệ cho chiếc ghế của mình. Có thể nói, sau khi Phương Triêu Dương đề bạt hai người này lên vị trí hiện nay, thì hai vị này không hề muốn thay đối vị trí của mình.
Ngoài ra, Phương Chiều Hướng còn khai hai người Lữ-Trần không những tặng tiền và quà cho ông ta mà còn có cả phụ nữ nữa!
Phương Triêu Dương nuôi bồ có lẽ là người của xã Mã Đầu. Xem xong lời khai của ông ta, Liễu Tuấn không nín được cười nhạt.
Ngày hôm nay đã đọc xong hồ sơ này, những “Con tôm nhỏ” cũng đã biết khá rõ ràng rồi. Đây là sự việc nhận hối lộ của Phương Triêu Dương, hơn nữa đã được xác minh, thực sự rất khó nghi ngờ.
“Liễu thiếu gia, huyện Ninh Bắc có thật sự là có vấn đề tham ô thế này ư!”
Vất vả cả một ngày, Trình Tân Kiến cũng hoa mắt chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn nữa, dịu mắt cười gượng. Dù sao ycũng đã ngoài 40 rồi, nếu không phải là vì Liễu thiếu gia, thì cũng làm vì bí thư Lương, cho nên cần tận tụy.
Mỗi người họ, đều đã chép không biết bao nhiêu thông tin quan trọng, một tập dày những tài liệu này tất cả đều được thu thập lại cho Liễu Tuấn.
“Vất vả cho các vị rồi, không cần nói gì nữa, ngay bây giờ chúng ta đến khách sạn Thu Thủy làm một bữa nhé!”
Liễu thiếu gia cười nói, mọi người vui mừng vô cùng.
Lần này, ngay cả Lương Quốc Cường cũng được mời đi cùng.
Sau bữa tiệc ăn uống đó tại khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn vẫn kiên quyết về huyện Ninh Bắc, ngày mai là thứ hai đầu tuần theo lệ phải triệu tập hội nghị bí thư, Liễu Tuấn không muốn vừa mới lên đã “Trốn họp” rồi.
Dù sao công tác tại địa phương không nặng nề như trong cơ quan đoàn tỉnh, nhưng dù sao bẳng chấm công này vẫn cần coi trọng
Thứ hai, việc cần làm vẫn là việc tư, Liễu Tuấn không gọi cho Vương Á lái xe đưa đi mà tự mình đi. Mà chiếc xe lái đi cũng chẳng phải xe của cơ quan mà là xe của chính mình. Dù sao công tư cũng phải phân minh. Đây là quy tắc riêng của một mình Liễu Tuấn.
Y có điều kiện này dù sao cũng không thiếu tiền, ít nhất cái thuộc về “Kinh tế” thì càng chẳng cần suy nghĩ.
Biết ysẽ đến huyện Ninh Bắc, mọi người cũng không khuyên yuống rượu, nhưng vừa được nửa bình rượu vẫn cho xuống bụng. Cho dù nói như thế nào, bạn bè cũng cùng ngồi với nhau cũng không thể làm cụt hứng được.
Cũng may, nửa bình rượu vẫn thuộc khả năng của y. Về đến huyện Ninh Bắc, đã gần 12 giờ rồi.
Tống Giai sau khi thu dọn xong phòng ốc, vẫn đang đợi yvề, nhưng lại nằm ngủ tại gian dành cho nhân viên phục vụ. Cô ta là nhân viên chuyên trách của phòng số 3, thi thoảng cũng có thể giúp đỡ những đồng sự của y. Dù sao bí thư cũng là đàn ông độc thân, hằng ngày cũng thường ở lại cơ quan, nhà tại nhà khách cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi, cũng không có quá nhiều việc cần Tống Giai làm, cho nên mỗi ngày của cô ta cũng rất nhẹ nhàng.
Những nhân viên phục vụ của nhà khách thì thường đem cô ta và Mỹ Mỹ ra làm trò cười, nói hai người họ là “Có đặc quyền”, làm việc ít, lương lại nhiều. Chuyên trách phục vụ của lãnh đạo lương cao hơn cho những người khác. Đặc biết là Tống Giai, càng trở thành đối tượng được mọi người “Ngưỡng mộ”
Không phải ai cũng có thể ngày ngày được một thanh niên ưu tú như bí thư Liễu Tuấn trò chuyện. Cũng có chị em hỏi xem bí thư Liễu có hay không “Đòi hỏi” cô ta không.
Nghe nói bí thư Liễu “Rất háo sắc.”.
Tâm kế Tống Giai rất sâu sắc, ai hỏi câu này cũng chỉ cười không nói, cố ý không trả lời thêm gì, tạo cho mọi người không gian “Tưởng tượng”
Còn về nhân viên phục vụ tại nhà khách, thì dần dần cũng có một vài tin đồn, nói Tống Giai và bí thư Liễu là”Tình nhân”.
Nếu nhu bị đổi thành người khác thì được xem là miệt thị. Nhưng nếu đặt vào vị trí của phó bí thư Liễu thì lại hoàn toàn là một “Hướng về”.
Dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi mà, vẫn chưa kết hôn. Nói là tình nhân cũng được, dù sao bạn gái cũng chưa kết hôn nữa? không khéo bí thư Liễu có thể lấy Tống Giai thì đây không phải là một bước lên tiên hay sao, từ quạ đen thàng phượng hoàng sao?
Từ sau khi có những tin đồn này, Tống Giai phát hiện những đồng nghiệp trong nhà khách có những các nhìn khác với cô ta, đặc biệt là những nam thanh niên trẻ tuổi, trước đây nhìn thấy cô ấy thì đều “Mê mẩn”, vậy mà bây giờ chẳng dám có ý gì cả, hơn nữa lại có phần cẩn thận trong quan hệ hơn.
“Người của Liễu Tuấn” thì ai dám động đến cơ chứ?
Liễu Tuấn đỗ xe xong, leo lên tầng hai, trông thấy Tống Giai đang ngủ trong phòng của nhân viên thì mỉm cười, bước nhẹ nhàng bước vào phòng số 3.
“Á, bí thư Liễu , anh về rồi..”
Không ngờ Tống Giai lại tỉnh giấc, ngồi dậy nói.
“Ừ…”
Liễu Tuấn đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu nhỏ tiếng một chút. Tống Giai cười, khống nói nưa,x dáng về rất đáng yêu.
Nha đầu này 20, dáng đẹp. Thật sự là sự cuốn hút với đấng mày râu. Huống hồ Liễu nha nội cũng có khi thấy nhịp tim cũng loạn nhịp.
Tống Giai lấy chìa khóa, cùng đi lên tầng cùng, chiếc mũi xinh xinh hít hít hai cái nói: “Bí thư Liễu , anh uống rượu à?”
“Ừm, mấy người bạn tụ tập, uống một chút..”
“Vậy để tôi đỡ anh..”
Tống Giai nói xong liền dìu lấy Liễu Tuấn.
“Chưa đến mức đó đâu, tôi vừa lái xe từ thành phố Đại Ninh về, không sao”
Liễu Tuấn cười, khua khua tay, rồi đứng cách xa Tống Giai.
Đêm hôm thế này, cô nam quả nữ mình lại uống rượu nữa, vạn nhất có ai trông thấy mình và cô ta ôm nhauthì thật phiền phức, nói bí thư Liễu “Bản tính” khó đổi, sau khi uống rượu lại đòi hỏi nhân viên phục vụ.
Tống Giai thấy Liễu Tuấn thận trọng như vậy, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, mím môi, chạy lên trước mở cửa cho y.
“Bí thư Liễu , anh nghỉ chút đi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho”
Đồ dùng hằng ngày của Liễu Tuấn đều do Tống Giai chịu trách nhiệm cả.
“Không cần đâu, tự tôi làm được…muộn rồi, cô về nghỉ sớm đi!”
Liễu Tuấn đứng bên cửa, không có ý định để cho Tống Giai vào trong.
Liễu giai cười nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi”
Đọc văn bản cả ngày cũng mệt mỏi, tắm giặt xong nằm lên giường là có thể ngủ ngay được.
Có lẽ khoảng 2 giờ đêm. Một bóng đem nhẹ nhàng mở cửa phòng số 3 bước vàng bên trong.
/2140
|