Trong khách sạn Phù Dung của thành phố Đại Ninh, có một hộp đêm tên là “Thiên Bách Độ”, đó là một nơi vui chơi mới xây dựng. Điều này là do chịu ảnh hưởng của khách sạn lớn Thu Thủy. Khách sạn Thu Thủy là khách sạn có đẳng cấp cao nhất ở thành phố Đại Ninh, là khách sạn năm sao duy nhất, về mọi mặt đều nhận được rất nhiều sự chú trọng của người trong ngành và thường được mô phỏng theo. Theo đề nghị của Liễu Tuấn, bắt đầu từ khách sạn Thu Thủy ở thành phố Giang Khẩu, mỗi khách sạn Thu Thủy, đều có một phòng biểu diễn rất hào nhoáng. Khách sạn Thu Thủy ở thành phố Đại Ninh đương nhiên cũng không nằm ngoài quy định đó.
Đi đến khách sạn Thu Thủy để xem biểu diễn, đã trở thành một danh từ thay thế cho mức độ tiêu dùng cấp cao của thành phố Đại Ninh. Cũng có một đám ca sĩ nghiệp dư và những diễn viên không nổi tiếng khác trưởng thành và nổi tiếng ở thành phố Đại Ninh này, đây đều là những điều do khách sạn Thu Thủy đem lại.
Ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung, đã học tập được điều đó, cải tạo lại khách sạn của mình, xây một phòng biểu diễn trong lòng khách sạn, và còn gây chú ý hơn nữa là, đặt tên phòng biểu diễn đó là nơi vui chơi về đêm “Thiên Bách Độ”.
Nơi vui chơi này Liễu Tuấn cũng đã đến mấy lần, anh ta đi cùng con trai của Đường Hải Thiên Đường Thắng Châu.
Đường Thắng Châu giờ đây là phó chủ nhiệm phòng làm việc của thành phố Bảo Châu đóng tại thành phố Đại Ninh, đã là cán bộ cấp phó sở rồi. Tốc độ thăng tiến của Nghiêm Minh cũng còn phải đứng sau anh ta. Đương nhiên, nếu luận về quyền lực thực tế, thì vẫn lớn hơn cái chức phó bí thư huyện ủy của Nghiêm Minh bây giờ.
Đường Thắng Châu làm việc ở thành phố Đại Ninh đã lâu, gần như thành người của Đại Ninh rồi. Giữa anh ta và Liễu Tuấn, cũng có qua lại với nhau từ trước đó. Tất nhiên, mức độ thân mật thì không thể bằng với đám Trình Tân Kiến, nhưng cũng được coi là những người bạn tốt của nhau.
Đường Hải Thiên là một đại tướng quan trọng trong hệ Nghiêm Liễu, trước kia khi Liễu Tuấn còn ở ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, cũng từng qua lại với Đường Thắng Châu, nhưng có điều lúc đó Liễu Tuấn còn nhỏ tuổi, nên quan hệ giữa họ cũng chẳng mật thiết là mấy.
Đường Thắng Châu làm việc trong sở công tác, công việc chính của anh ta là đón đón tiếp tiếp, nói trắng ra là một giám đốc cấp cao, thật ra chỉ là một vai vế nhỏ. Trước mặt là một thiếu gia tiền đồ rộng mở như Liễu Tuấn, chẳng lẽ lại không chủ động qua lại với anh ta sao? Dựa vào giao tình của hai ông bố, người làm con thân nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, mỗi lần Nghiêm Minh đến tỉnh thành, đều nhất định phải đến tìm Đường Thắng Châu uống rượu.
Dường như hai vị đó từng là “chiến hữu”, lại còn cùng tán gái với nhau nữa kìa!
Đường Thắng Châu từ trước đến giờ mời Liễu Tuấn hay là Nghiêm Minh đều chọn đến khách sạn Phù Dung. Về sau khách sạn Thu Thủy được xây lên, Đường Thắng Châu lại khiêng bàn tiệc đến khách sạn Thu Thủy. Có điều sau khi khu vui chơi Thiên Bách Độ được mở, Đường công tử lại rời bàn rượu về đó.
Chẳng có nguyên nhân nào khác, mà chính là do mặc dù biểu diễn của khách sạn Thu Thủy rất thượng hạng, nhưng biểu diễn của khu vui chơi Thiên Bách Độ lại rất nóng bỏng. Những diễn viên của khách sạn Thu Thủy, có thể nhìn không thể ăn, còn khách sạn Phù Dung thì không phải vậy, người ta làm thật đó!
Đường công tử đúng là đã trên quan trường từ lâu, nên biết cách bắt được đúng mạch người khác.
Tiếp đón lãnh đạo quan trọng, phải để ý đến vấn đề thể diện, còn phải quy tắc nữa. Không còn gì để nói, nhất định phải lựa chọn khách sạn Thu Thủy! Cả tỉnh N, anh không thể tìm được một chỗ nào hào nhoáng hơn thế nữa. Còn nếu như tiếp đón cán bộ trẻ, lại là những loại hình thiếu gia công tử ham chơi, thì hà hà, chọn khách sạn Phù Dung vẫn thích hợp hơn. Có cả nho nhã và dung tục!
Nếu như anh giả vờ làm thánh nhân, chỉ nhìn thôi, được, chẳng vấn đề gì, nếu như anh muốn chơi một chập, hà hà, càng chẳng thành vấn đề.
Lần nào Liễu Tuấn cũng chỉ nhìn mà không chơi.
Không phải anh ta giả vờ thanh cao, mà thật sự anh ta không hứng thú gì với sự dung tục ở đây. Với điểm này, Đường Thắng Châu cũng hiểu. Anh ta cũng được coi là người chứng kiến bước trưởng thành của Nghiêm Phi, ai đã vớ được cô bạn gái như vậy rồi, mà còn có thể để ý đến người phụ nữ khác được nữa sao? Đặc biệt lại là loại “làm việc” thế này.
Đường Thắng Châu cảm thấy Liễu Tuấn tốt cũng là ở điểm này!
Liễu tuấn chỉ nhìn mà không chơi, nhưng cũng không ngăn cản người khác đi chơi, anh ta rất cho Đường Thắng Châu thể diện.
Vì thế khi Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Đường Thắng Châu, nói muốn mời anh ta đến khách sạn Phù Dung tụ tập chút, Đường Thắng Châu mừng húm. Vị này trước giờ chưa bao giờ chủ động mời mình cả. Mỗi lần đều là mình đi mời anh ta!
Liễu Tuấn gọi cả Tôn Hữu Đạo, Trình Tân Kiến và cả Tiêu Kiếm Vũ Vương Bác Siêu Trần Hoài Nghĩa đi cùng nữa.
Đường Thắng Châu chạy vào phòng nhìn, toàn là những người quen mặt cả, liền mừng rơn, hì hì hà hà vỗ vai mọi người, nhộn nhịp một hồi. Tôn Hữu Đạo mới biết rằng “đi gặp một người” mà Liễu Tuấn nói chính là Đường Thắng Châu.
Giữa anh ta và Đường Thắng Châu, cũng có qua lại với nhau. Dù thế nào, người ta cũng là con trai của bí thư thị ủy Bảo Châu, là “thiếu gia đứng đầu của thành phố Bảo Châu” mới, là cán bộ của Bảo Châu, gây dựng một mối quan hệ tốt với thiếu gia Đường hoàn toàn là việc nên làm.
Nhưng Tôn Hữu Đạo cũng biết rằng, quan hệ của mình với Đường Thắng Châu là một việc, Tuấn thiếu dẫn anh ta đến gặp Đường Thắng Châu lại là một việc khác. Anh ta mở miệng nhờ Đường Thắng Châu nói tốt vài câu với bí thư Đường hoàn toàn khác với việc Tuấn thiếu bảo Đường Thắng Châu đưa vài lời đến ông ấy.
Với sự liêm khiết của Đường Hải Thiên, Đường Thắng Châu chưa chắc đã dám nói chuyện cán bộ quan trường của Bảo Châu với cha, rất cả khả năng dù đã gan góc nói ra rồi nhưng vẫn chẳng được tác dụng gì, không chừng còn bị mắng cho một trận. Có điều nếu như Đường Thắng Châu nói rằng đây là ý của Liễu Tuấn, Đường Hải Thiên nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc đó.
Với “dị năng” của LIễu Tuấn, ngoài Nghiêm Liễu, Đường Hải Thiên cũng được coi là người đã được chứng kiến nhiều, từ trước đến giờ ông chưa từng xem Liễu Tuấn là trẻ con, biết rằng những lời anh ta nói rất nhiều lúc có thể coi là đại diện của ý kiến Nghiêm Liễu.
Trước kia LIễu Tuấn cũng thường làm cái trò “đưa lời” này.
Rất nhiều chuyện, Nghiêm Liễu không tiện nói ra, Liễu Tuấn lại có thể nói chẳng nghi kị gì. Tất nhiên, trong đó không thể tránh khỏi có chút tư lợi riêng. Có điều Liễu Tuấn làm việc rất biết chừng mực, không “buôn lậu” linh tinh, mỗi thứ hàng lậu anh ta mang đến đều có lợi hơn của hàng chính hiệu, lâu dần, Nghiêm Liễu Đường cũng chẳng thèm phân biệt đâu là hàng thật đâu là hàng giả nữa, về cơ bản mỗi lần làm theo những điều đó đều không xảy ra vấn đề gì lớn.
Bàn rượu đã được đặt từ lâu, mọi người nhập tiệc rất vui vẻ, bắt đầu ăn rất ngon lành.
“Tiểu Tuấn, giỏi lắm! Nào, làm một chén!”
Đường Thắng Châu đưa cốc rượu đến trước mặt Liễu Tuấn nói.
Liễu Tuấn cười, nâng chén cụng li với anh ta.
“Đường thiếu, có gì là giỏi?”
Tôn Hữu Đạo chen vào, hỏi.
“Hì hì, cách làm của Tiểu Tuấn ở huyện Ninh Bắc giỏi chứ còn gì nữa! Ông già nhà tôi lúc ở nhà còn đập bàn khen giỏi, nói rằng làm như vậy đã tạo thành một tiền lệ tốt cho việc xử lí những mỏ than nhỏ của huyện, có thể làm thành mô phạm!”
Đường Thắng Châu cười nói.
“Thật lòng mà nói, tôi rất ít khi nghe thấy cha tôi khen ai ở nhà. Nhưng cái tên Liễu Tuấn thì đã nghe đến mấy lần rồi! Mỗi lần cha tôi nhắc đến Liễu Tuấn, đều vỗ bàn đánh đét khen giỏi, còn bảo tôi phải học tập cậu nữa.....Này, tôi nói với cậu điều này, cậu có thể đừng giỏi vậy được không? Để cho anh em tôi chút đường sống chứ?”
Đường Thắng Châu là người quản lí chuyên nghiệp, nên những lời khen này anh ta nói như nước rót, làm cho người ta nghe thật là thoải mái!
Liễu Tuấn cười nói: “Anh cứ bốc phét đi, người ta bốc phét ra trâu, tôi thấy anh bốc phét cả ra voi rồi đấy!”
Mọi người bèn cười ha ha lên.
Đường Thắng Châu hỏi: “Tiểu Tuấn, mát-xa trước rồi xem biểu diễn hay là xem xong biểu diễn rồi mới mát-xa?”
Liễu Tuấn liền trừng mắt.
Đường Thắng Châu cười ha ha, hiểu rằng vẫn theo lề lối cũ. Xem xong biểu diễn, Liễu Tuấn liền rời đi, những người muốn mát-xa thì tự xử lí với nhau. Còn về việc sau khi các anh mát-xa xong làm gì nữa, có phải quay lại mát-xa cho người ta hay không, thì tôi chẳng thèm để tâm.
Liễu Tuấn cũng mát-xa, nhưng hầu như là ở trong khách sạn Thu Thủy.
Vũ Quan Huy sẽ tìm cho anh hta những nhân viên mát-xa tay nghề tốt nhất, là những người rất chính cống.
Đường Thắng Châu là khách quen của khách sạn Phù Dung, là khách sở hữu thẻ VIP, có thể có được sự phục vụ tốt nhất ở khách sạn Phù dung. Nhân viên phục vụ của “khu vui chơi Thiên Bách Độ” rất nhiều người đều quen mặt ông chủ Đường, nên rất cung kính khách khí với anh ta. Thấy anh ta dẫn khách đến, vội vàng cười hì hì chạy ra mời họ vào vị trí.
Đường Thắng Châu khiêm nhường để Liễu Tuấn ngồi vào vị trí trung tâm.
Họ đến khá sớm, nên biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, họ gọi trước một chút đồ điểm tâm, rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Khi Trình Tân Kiến ăn cơm, vẫn chưa no rượu, lần này anh ta vẫn gọi một chai Mao Đài nữa, rồi chén tạc chén thù với Tiêu Vũ và mấy người nưaã.
Người này đúng là chỉ thích rượu mà thôi!
“Thắng Châu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Liễu Tuấn đưa cốc nước ngọt lên miệng uống một hơi, rồi lại móc thuốc ra ra, lấy một điếu.
Đường Thắng Châu rất tinh ý, mặc dù thấy Liễu Tuấn nói giọng rất bình thường, nhưng cũng biết được rằng anh ta sẽ nói chính sự, nên ngay lập tức dỏng tai nghe.
“Việc này có liên quan đến anh Tôn, tôi cảm thấy, anh ấy đã ở khu công nghiệp cao lâu rồi, đã đến lúc phải rời đi chỗ khác. Hay là anh về nói với bác Đường một tiếng!”
Trình Tân Kiến và mấy người nữa đều cảm thấy lạ lùng, Trần Hoài Nghĩa lần đầu tiên thấy Liễu Tuấn nói đến chuyện điều động một cán bộ cấp phó sở ở trước mặt mọi người, lại nói một giọng bình thường thế, như đang trò chuyện vậy, làm cho mọi người đều tròn mắt.
“Này, có phải là cậu quên rồi không, cha tôi giờ không còn ở thành phố Bảo Châu nữa!”
Đường Thắng Châu gãi gãi đầu.
Đương nhiên đây chỉ là một cái cớ mà thôi, Đường Hải Thiên rời thành phố Bảo Châu mới được mấy ngày? Dựa vào uy vọng của ông ấy ở thành phố Bảo Châu, cất nhắc cho Tôn Hữu Đạo một vị trí mới, chẳng lẽ ông ấy mở miệng lại không có ích sao? Đường Thắng châu không dám nói với cha mình điều này mà thôi.
Thực ra dù là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn tài, chỉ cần lộ ít đường cho Thạch Vinh Hiên hoặc là Đổng Kiến Huy, Tôn Hữu Đạo muốn vào đâu là vào được đấy ngay, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ là Liễu Tuấn cảm thấy, những việc như thế này vẫn nên để Đường Hải Thiên xử lí thì tốt hơn. Cấp bậc của Tôn Hữu Đạo, dường như vẫn không thể đến được tai Nghiêm Liễu. Đường Hải Thiên dù sao thì mới rời vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu không lâu.
Liễu Tuấn quay sang liếc anh ta, cười rồi nói: “Không sao, anh cứ nói là tôi tiến cử. Anh Tôn rất giỏi trong việc tìm đầu tư thương nghiệp, nên thích hợp đến cục chiêu thương của Bảo Châu. Làm cái chức phó sở đã lâu năm rồi, tiến thêm một bước cũng là một điều nên làm mà. Đây gọi là tận dụng nhân tài!”
Đường Thắng Châu không giả vờ được nữa, bán tín bán nghi, hỏi: “Thật vậy sao?”
Liễu Tuấn hút thuốc, nói: “Thử xem thế nào mà.”
Tôn Hữu Đạo đã rất xúc động rồi, mặt nóng bừng bừng. Mặc dù anh ta không biết giữa Tuấn thiếu và bí thư Đường có quan hệ gì với nhau, nhưng từ khi anh ta đi theo Tuấn thiếu, những vấn đề trọng đại như thế này, Tuấn thiếu chưa từng bỏ bom. Đã nói là làm được. Xem ra anh ta chỉ cần về ngồi đợi thăng chức thôi.
Đường Thắng Châu gật đầu, trong lòng hơi hiếu kì. Thấy Liễu Tuấn như vậy, rất chắc chắn, cứ như là chỉ cần anh ta mở miệng, việc này nhất định thành vậy, nên cũng muốn thử xem thế nào. Rốt cuộc tên này, có thần kì như vậy thật hay không.
Một lúc sau người trong phòng biểu diễn bắt đầu đông dần lên.
Một cô gái người gợi cảm mặc chiếc váy màu đen, từ con đường ở giữa đi ra. Đó chính là giám đốc của khách sạn Phù Dung Trịnh Hinh Liên. Có điều sau khi “khu vui chơi Thiên Bách Độ” mở ra, Trịnh Hinh Liên đã được điều lên làm giám đốc khu vui chơi. Trịnh Hinh Liên thông minh nhanh nhẹn, lại xinh đẹp, vì thế ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung để cô ấy quản lí khu vui chơi đêm, cũng là chuyện hợp lí.
Có điều cô ấy là một cô gái chưa chồng xinh đẹp trẻ trung, làm công việc giám đốc ở đây, luôn luôn rơi vào tầm mắt của những tên háo sắc, có lúc thậm chí có người còn nhầm cô ấy là má mì nữa.
Đúng là chẳng biết thế nào.
Trong hồng trần, rất nhiều lúc phải gánh chịu những việc như thế này.
Trịnh Hinh Liên rất yêu nghề và chăm chỉ, bình thường, trước khi biểu diễn, cô ấy đều kiểm tra một lược tình hình của phòng biểu diễn, rồi chào những khách quen.
Trịnh Hinh Liên đã nhìn thấy Liễu Tuấn từ lâu.
Từ lầu trước ở khách sạn Phù Dung, Liễu Tuấn trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, cứu cô ấy ra khỏi vòng nguy hiểm, Trịnh Hinh Liên đã có cảm tình với anh ta. Đương nhiên, không phải là tình cảm trai gái. Trịnh Hinh Liên đi làm ở khách sạn, cô đã từng thấy nhiều loại người, Liễu Tuấn mặc dù còn trẻ, khí độ phi phàm, Trịnh Hinh Liên cũng đoán được rằng thế lực của anh ta không phải bình thường, họ là hai người ở hai thế giới, vì thế có thể thỉnh thoảng gặp Liễu Tuấn, nói chuyện vài câu với anh ta, nghe âm thanh bình dị của anh ta, là cô cũng rất hài lòng rồi.
Điều này cũng giống với suy nghĩ của con gái đời sau với thần tượng của mình.
Nếu như nhất định phải quy nó vào một phạm trù nào đấy, thì cũng được coi như là yêu thầm, mặc dù đây là tình yêu thầm kín không hề có kết quả.
Vẫn cách mấy dãy, trên mặt Trịnh Hinh Liên đã nở nụ cười sáng lạn, gật đầu với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn cũng gật đầu, gọi là đáp lễ.
Dần dần đi gần đến dãy của Liễu Tuấn, Trịnh Hinh Liên muốn mở miệng chào canh, nhưng một chiếc bàn bên cạnh đã gọi cô.
“Này, tiểu thư, qua đây chút...”
Trịnh Hinh Liên như không gnhe thấy, đi thẳng đến trước mặt Liễu Tuấn, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói: “Liễu tiên sinh, lại gặp rồi! A, chủ nhiệm Đường cũng ở đây à, lại cùng đến xem biểu diễn sao....”
Đường Thắng Châu là khách quen ở đây, Trịnh Hinh Liên cũng quen anh ta.
Chỉ có điều Đường Thắng Châu hơi chán nản. Doừng như người ta không nhìn thấy mình vậy! Chẳng lẽ Đường Thắng Châu tôi lại có “gương mặt quần chúng” như vậy sao?
Liễu Tuấn gật đầu, rồi mỉm cười nói: “Lại đến làm phiền giám đốc Trịnh rồi.”
“Liễu tiên sinh thật là khách sáo quá....Mấy vị này đều là bạn của Liễu tiên sinh cả phải không? Đều là lãnh đạo của đơn vị nào vậy?”
Trịnh Hinh Liên rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là những người làm ăn buôn bán, trên người họ tỏa ra khí chất của quan viên.
Liễu Tuấn định nói, khách bên đó đã đập bàn “rầm rầm”.
“Này, cô em thối kia, ông đây gọi cô, con mẹ cô không nghe ra hay sao? Tai cô điếc rồi à!”
Trịnh Hinh Liên mặt hơi biến sắc.
Mặc dù cô ấy làm việc ở khu vui chơi đêm, nhưng rất sạch sẽ, và cũng là giám đốc, không phải nhân viên phục vụ bình thường. Mặc dù người làm ở khách sạn là nghề “làm dâu trăm họ”, nhưng bị người ta lăng nhục như vậy, bị nói như vậy trước mặt mọi người, dù là người có lòng nhân từ đến mấy cũng không thể chịu được.
Liễu Tuấn nhíu đôi lông mày lại.
Tại sao người của thế giới này, không biết nói chuyện tử tế rồi hay sao?
Đi đến khách sạn Thu Thủy để xem biểu diễn, đã trở thành một danh từ thay thế cho mức độ tiêu dùng cấp cao của thành phố Đại Ninh. Cũng có một đám ca sĩ nghiệp dư và những diễn viên không nổi tiếng khác trưởng thành và nổi tiếng ở thành phố Đại Ninh này, đây đều là những điều do khách sạn Thu Thủy đem lại.
Ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung, đã học tập được điều đó, cải tạo lại khách sạn của mình, xây một phòng biểu diễn trong lòng khách sạn, và còn gây chú ý hơn nữa là, đặt tên phòng biểu diễn đó là nơi vui chơi về đêm “Thiên Bách Độ”.
Nơi vui chơi này Liễu Tuấn cũng đã đến mấy lần, anh ta đi cùng con trai của Đường Hải Thiên Đường Thắng Châu.
Đường Thắng Châu giờ đây là phó chủ nhiệm phòng làm việc của thành phố Bảo Châu đóng tại thành phố Đại Ninh, đã là cán bộ cấp phó sở rồi. Tốc độ thăng tiến của Nghiêm Minh cũng còn phải đứng sau anh ta. Đương nhiên, nếu luận về quyền lực thực tế, thì vẫn lớn hơn cái chức phó bí thư huyện ủy của Nghiêm Minh bây giờ.
Đường Thắng Châu làm việc ở thành phố Đại Ninh đã lâu, gần như thành người của Đại Ninh rồi. Giữa anh ta và Liễu Tuấn, cũng có qua lại với nhau từ trước đó. Tất nhiên, mức độ thân mật thì không thể bằng với đám Trình Tân Kiến, nhưng cũng được coi là những người bạn tốt của nhau.
Đường Hải Thiên là một đại tướng quan trọng trong hệ Nghiêm Liễu, trước kia khi Liễu Tuấn còn ở ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, cũng từng qua lại với Đường Thắng Châu, nhưng có điều lúc đó Liễu Tuấn còn nhỏ tuổi, nên quan hệ giữa họ cũng chẳng mật thiết là mấy.
Đường Thắng Châu làm việc trong sở công tác, công việc chính của anh ta là đón đón tiếp tiếp, nói trắng ra là một giám đốc cấp cao, thật ra chỉ là một vai vế nhỏ. Trước mặt là một thiếu gia tiền đồ rộng mở như Liễu Tuấn, chẳng lẽ lại không chủ động qua lại với anh ta sao? Dựa vào giao tình của hai ông bố, người làm con thân nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, mỗi lần Nghiêm Minh đến tỉnh thành, đều nhất định phải đến tìm Đường Thắng Châu uống rượu.
Dường như hai vị đó từng là “chiến hữu”, lại còn cùng tán gái với nhau nữa kìa!
Đường Thắng Châu từ trước đến giờ mời Liễu Tuấn hay là Nghiêm Minh đều chọn đến khách sạn Phù Dung. Về sau khách sạn Thu Thủy được xây lên, Đường Thắng Châu lại khiêng bàn tiệc đến khách sạn Thu Thủy. Có điều sau khi khu vui chơi Thiên Bách Độ được mở, Đường công tử lại rời bàn rượu về đó.
Chẳng có nguyên nhân nào khác, mà chính là do mặc dù biểu diễn của khách sạn Thu Thủy rất thượng hạng, nhưng biểu diễn của khu vui chơi Thiên Bách Độ lại rất nóng bỏng. Những diễn viên của khách sạn Thu Thủy, có thể nhìn không thể ăn, còn khách sạn Phù Dung thì không phải vậy, người ta làm thật đó!
Đường công tử đúng là đã trên quan trường từ lâu, nên biết cách bắt được đúng mạch người khác.
Tiếp đón lãnh đạo quan trọng, phải để ý đến vấn đề thể diện, còn phải quy tắc nữa. Không còn gì để nói, nhất định phải lựa chọn khách sạn Thu Thủy! Cả tỉnh N, anh không thể tìm được một chỗ nào hào nhoáng hơn thế nữa. Còn nếu như tiếp đón cán bộ trẻ, lại là những loại hình thiếu gia công tử ham chơi, thì hà hà, chọn khách sạn Phù Dung vẫn thích hợp hơn. Có cả nho nhã và dung tục!
Nếu như anh giả vờ làm thánh nhân, chỉ nhìn thôi, được, chẳng vấn đề gì, nếu như anh muốn chơi một chập, hà hà, càng chẳng thành vấn đề.
Lần nào Liễu Tuấn cũng chỉ nhìn mà không chơi.
Không phải anh ta giả vờ thanh cao, mà thật sự anh ta không hứng thú gì với sự dung tục ở đây. Với điểm này, Đường Thắng Châu cũng hiểu. Anh ta cũng được coi là người chứng kiến bước trưởng thành của Nghiêm Phi, ai đã vớ được cô bạn gái như vậy rồi, mà còn có thể để ý đến người phụ nữ khác được nữa sao? Đặc biệt lại là loại “làm việc” thế này.
Đường Thắng Châu cảm thấy Liễu Tuấn tốt cũng là ở điểm này!
Liễu tuấn chỉ nhìn mà không chơi, nhưng cũng không ngăn cản người khác đi chơi, anh ta rất cho Đường Thắng Châu thể diện.
Vì thế khi Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Đường Thắng Châu, nói muốn mời anh ta đến khách sạn Phù Dung tụ tập chút, Đường Thắng Châu mừng húm. Vị này trước giờ chưa bao giờ chủ động mời mình cả. Mỗi lần đều là mình đi mời anh ta!
Liễu Tuấn gọi cả Tôn Hữu Đạo, Trình Tân Kiến và cả Tiêu Kiếm Vũ Vương Bác Siêu Trần Hoài Nghĩa đi cùng nữa.
Đường Thắng Châu chạy vào phòng nhìn, toàn là những người quen mặt cả, liền mừng rơn, hì hì hà hà vỗ vai mọi người, nhộn nhịp một hồi. Tôn Hữu Đạo mới biết rằng “đi gặp một người” mà Liễu Tuấn nói chính là Đường Thắng Châu.
Giữa anh ta và Đường Thắng Châu, cũng có qua lại với nhau. Dù thế nào, người ta cũng là con trai của bí thư thị ủy Bảo Châu, là “thiếu gia đứng đầu của thành phố Bảo Châu” mới, là cán bộ của Bảo Châu, gây dựng một mối quan hệ tốt với thiếu gia Đường hoàn toàn là việc nên làm.
Nhưng Tôn Hữu Đạo cũng biết rằng, quan hệ của mình với Đường Thắng Châu là một việc, Tuấn thiếu dẫn anh ta đến gặp Đường Thắng Châu lại là một việc khác. Anh ta mở miệng nhờ Đường Thắng Châu nói tốt vài câu với bí thư Đường hoàn toàn khác với việc Tuấn thiếu bảo Đường Thắng Châu đưa vài lời đến ông ấy.
Với sự liêm khiết của Đường Hải Thiên, Đường Thắng Châu chưa chắc đã dám nói chuyện cán bộ quan trường của Bảo Châu với cha, rất cả khả năng dù đã gan góc nói ra rồi nhưng vẫn chẳng được tác dụng gì, không chừng còn bị mắng cho một trận. Có điều nếu như Đường Thắng Châu nói rằng đây là ý của Liễu Tuấn, Đường Hải Thiên nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc đó.
Với “dị năng” của LIễu Tuấn, ngoài Nghiêm Liễu, Đường Hải Thiên cũng được coi là người đã được chứng kiến nhiều, từ trước đến giờ ông chưa từng xem Liễu Tuấn là trẻ con, biết rằng những lời anh ta nói rất nhiều lúc có thể coi là đại diện của ý kiến Nghiêm Liễu.
Trước kia LIễu Tuấn cũng thường làm cái trò “đưa lời” này.
Rất nhiều chuyện, Nghiêm Liễu không tiện nói ra, Liễu Tuấn lại có thể nói chẳng nghi kị gì. Tất nhiên, trong đó không thể tránh khỏi có chút tư lợi riêng. Có điều Liễu Tuấn làm việc rất biết chừng mực, không “buôn lậu” linh tinh, mỗi thứ hàng lậu anh ta mang đến đều có lợi hơn của hàng chính hiệu, lâu dần, Nghiêm Liễu Đường cũng chẳng thèm phân biệt đâu là hàng thật đâu là hàng giả nữa, về cơ bản mỗi lần làm theo những điều đó đều không xảy ra vấn đề gì lớn.
Bàn rượu đã được đặt từ lâu, mọi người nhập tiệc rất vui vẻ, bắt đầu ăn rất ngon lành.
“Tiểu Tuấn, giỏi lắm! Nào, làm một chén!”
Đường Thắng Châu đưa cốc rượu đến trước mặt Liễu Tuấn nói.
Liễu Tuấn cười, nâng chén cụng li với anh ta.
“Đường thiếu, có gì là giỏi?”
Tôn Hữu Đạo chen vào, hỏi.
“Hì hì, cách làm của Tiểu Tuấn ở huyện Ninh Bắc giỏi chứ còn gì nữa! Ông già nhà tôi lúc ở nhà còn đập bàn khen giỏi, nói rằng làm như vậy đã tạo thành một tiền lệ tốt cho việc xử lí những mỏ than nhỏ của huyện, có thể làm thành mô phạm!”
Đường Thắng Châu cười nói.
“Thật lòng mà nói, tôi rất ít khi nghe thấy cha tôi khen ai ở nhà. Nhưng cái tên Liễu Tuấn thì đã nghe đến mấy lần rồi! Mỗi lần cha tôi nhắc đến Liễu Tuấn, đều vỗ bàn đánh đét khen giỏi, còn bảo tôi phải học tập cậu nữa.....Này, tôi nói với cậu điều này, cậu có thể đừng giỏi vậy được không? Để cho anh em tôi chút đường sống chứ?”
Đường Thắng Châu là người quản lí chuyên nghiệp, nên những lời khen này anh ta nói như nước rót, làm cho người ta nghe thật là thoải mái!
Liễu Tuấn cười nói: “Anh cứ bốc phét đi, người ta bốc phét ra trâu, tôi thấy anh bốc phét cả ra voi rồi đấy!”
Mọi người bèn cười ha ha lên.
Đường Thắng Châu hỏi: “Tiểu Tuấn, mát-xa trước rồi xem biểu diễn hay là xem xong biểu diễn rồi mới mát-xa?”
Liễu Tuấn liền trừng mắt.
Đường Thắng Châu cười ha ha, hiểu rằng vẫn theo lề lối cũ. Xem xong biểu diễn, Liễu Tuấn liền rời đi, những người muốn mát-xa thì tự xử lí với nhau. Còn về việc sau khi các anh mát-xa xong làm gì nữa, có phải quay lại mát-xa cho người ta hay không, thì tôi chẳng thèm để tâm.
Liễu Tuấn cũng mát-xa, nhưng hầu như là ở trong khách sạn Thu Thủy.
Vũ Quan Huy sẽ tìm cho anh hta những nhân viên mát-xa tay nghề tốt nhất, là những người rất chính cống.
Đường Thắng Châu là khách quen của khách sạn Phù Dung, là khách sở hữu thẻ VIP, có thể có được sự phục vụ tốt nhất ở khách sạn Phù dung. Nhân viên phục vụ của “khu vui chơi Thiên Bách Độ” rất nhiều người đều quen mặt ông chủ Đường, nên rất cung kính khách khí với anh ta. Thấy anh ta dẫn khách đến, vội vàng cười hì hì chạy ra mời họ vào vị trí.
Đường Thắng Châu khiêm nhường để Liễu Tuấn ngồi vào vị trí trung tâm.
Họ đến khá sớm, nên biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, họ gọi trước một chút đồ điểm tâm, rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Khi Trình Tân Kiến ăn cơm, vẫn chưa no rượu, lần này anh ta vẫn gọi một chai Mao Đài nữa, rồi chén tạc chén thù với Tiêu Vũ và mấy người nưaã.
Người này đúng là chỉ thích rượu mà thôi!
“Thắng Châu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Liễu Tuấn đưa cốc nước ngọt lên miệng uống một hơi, rồi lại móc thuốc ra ra, lấy một điếu.
Đường Thắng Châu rất tinh ý, mặc dù thấy Liễu Tuấn nói giọng rất bình thường, nhưng cũng biết được rằng anh ta sẽ nói chính sự, nên ngay lập tức dỏng tai nghe.
“Việc này có liên quan đến anh Tôn, tôi cảm thấy, anh ấy đã ở khu công nghiệp cao lâu rồi, đã đến lúc phải rời đi chỗ khác. Hay là anh về nói với bác Đường một tiếng!”
Trình Tân Kiến và mấy người nữa đều cảm thấy lạ lùng, Trần Hoài Nghĩa lần đầu tiên thấy Liễu Tuấn nói đến chuyện điều động một cán bộ cấp phó sở ở trước mặt mọi người, lại nói một giọng bình thường thế, như đang trò chuyện vậy, làm cho mọi người đều tròn mắt.
“Này, có phải là cậu quên rồi không, cha tôi giờ không còn ở thành phố Bảo Châu nữa!”
Đường Thắng Châu gãi gãi đầu.
Đương nhiên đây chỉ là một cái cớ mà thôi, Đường Hải Thiên rời thành phố Bảo Châu mới được mấy ngày? Dựa vào uy vọng của ông ấy ở thành phố Bảo Châu, cất nhắc cho Tôn Hữu Đạo một vị trí mới, chẳng lẽ ông ấy mở miệng lại không có ích sao? Đường Thắng châu không dám nói với cha mình điều này mà thôi.
Thực ra dù là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn tài, chỉ cần lộ ít đường cho Thạch Vinh Hiên hoặc là Đổng Kiến Huy, Tôn Hữu Đạo muốn vào đâu là vào được đấy ngay, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ là Liễu Tuấn cảm thấy, những việc như thế này vẫn nên để Đường Hải Thiên xử lí thì tốt hơn. Cấp bậc của Tôn Hữu Đạo, dường như vẫn không thể đến được tai Nghiêm Liễu. Đường Hải Thiên dù sao thì mới rời vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu không lâu.
Liễu Tuấn quay sang liếc anh ta, cười rồi nói: “Không sao, anh cứ nói là tôi tiến cử. Anh Tôn rất giỏi trong việc tìm đầu tư thương nghiệp, nên thích hợp đến cục chiêu thương của Bảo Châu. Làm cái chức phó sở đã lâu năm rồi, tiến thêm một bước cũng là một điều nên làm mà. Đây gọi là tận dụng nhân tài!”
Đường Thắng Châu không giả vờ được nữa, bán tín bán nghi, hỏi: “Thật vậy sao?”
Liễu Tuấn hút thuốc, nói: “Thử xem thế nào mà.”
Tôn Hữu Đạo đã rất xúc động rồi, mặt nóng bừng bừng. Mặc dù anh ta không biết giữa Tuấn thiếu và bí thư Đường có quan hệ gì với nhau, nhưng từ khi anh ta đi theo Tuấn thiếu, những vấn đề trọng đại như thế này, Tuấn thiếu chưa từng bỏ bom. Đã nói là làm được. Xem ra anh ta chỉ cần về ngồi đợi thăng chức thôi.
Đường Thắng Châu gật đầu, trong lòng hơi hiếu kì. Thấy Liễu Tuấn như vậy, rất chắc chắn, cứ như là chỉ cần anh ta mở miệng, việc này nhất định thành vậy, nên cũng muốn thử xem thế nào. Rốt cuộc tên này, có thần kì như vậy thật hay không.
Một lúc sau người trong phòng biểu diễn bắt đầu đông dần lên.
Một cô gái người gợi cảm mặc chiếc váy màu đen, từ con đường ở giữa đi ra. Đó chính là giám đốc của khách sạn Phù Dung Trịnh Hinh Liên. Có điều sau khi “khu vui chơi Thiên Bách Độ” mở ra, Trịnh Hinh Liên đã được điều lên làm giám đốc khu vui chơi. Trịnh Hinh Liên thông minh nhanh nhẹn, lại xinh đẹp, vì thế ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung để cô ấy quản lí khu vui chơi đêm, cũng là chuyện hợp lí.
Có điều cô ấy là một cô gái chưa chồng xinh đẹp trẻ trung, làm công việc giám đốc ở đây, luôn luôn rơi vào tầm mắt của những tên háo sắc, có lúc thậm chí có người còn nhầm cô ấy là má mì nữa.
Đúng là chẳng biết thế nào.
Trong hồng trần, rất nhiều lúc phải gánh chịu những việc như thế này.
Trịnh Hinh Liên rất yêu nghề và chăm chỉ, bình thường, trước khi biểu diễn, cô ấy đều kiểm tra một lược tình hình của phòng biểu diễn, rồi chào những khách quen.
Trịnh Hinh Liên đã nhìn thấy Liễu Tuấn từ lâu.
Từ lầu trước ở khách sạn Phù Dung, Liễu Tuấn trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, cứu cô ấy ra khỏi vòng nguy hiểm, Trịnh Hinh Liên đã có cảm tình với anh ta. Đương nhiên, không phải là tình cảm trai gái. Trịnh Hinh Liên đi làm ở khách sạn, cô đã từng thấy nhiều loại người, Liễu Tuấn mặc dù còn trẻ, khí độ phi phàm, Trịnh Hinh Liên cũng đoán được rằng thế lực của anh ta không phải bình thường, họ là hai người ở hai thế giới, vì thế có thể thỉnh thoảng gặp Liễu Tuấn, nói chuyện vài câu với anh ta, nghe âm thanh bình dị của anh ta, là cô cũng rất hài lòng rồi.
Điều này cũng giống với suy nghĩ của con gái đời sau với thần tượng của mình.
Nếu như nhất định phải quy nó vào một phạm trù nào đấy, thì cũng được coi như là yêu thầm, mặc dù đây là tình yêu thầm kín không hề có kết quả.
Vẫn cách mấy dãy, trên mặt Trịnh Hinh Liên đã nở nụ cười sáng lạn, gật đầu với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn cũng gật đầu, gọi là đáp lễ.
Dần dần đi gần đến dãy của Liễu Tuấn, Trịnh Hinh Liên muốn mở miệng chào canh, nhưng một chiếc bàn bên cạnh đã gọi cô.
“Này, tiểu thư, qua đây chút...”
Trịnh Hinh Liên như không gnhe thấy, đi thẳng đến trước mặt Liễu Tuấn, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói: “Liễu tiên sinh, lại gặp rồi! A, chủ nhiệm Đường cũng ở đây à, lại cùng đến xem biểu diễn sao....”
Đường Thắng Châu là khách quen ở đây, Trịnh Hinh Liên cũng quen anh ta.
Chỉ có điều Đường Thắng Châu hơi chán nản. Doừng như người ta không nhìn thấy mình vậy! Chẳng lẽ Đường Thắng Châu tôi lại có “gương mặt quần chúng” như vậy sao?
Liễu Tuấn gật đầu, rồi mỉm cười nói: “Lại đến làm phiền giám đốc Trịnh rồi.”
“Liễu tiên sinh thật là khách sáo quá....Mấy vị này đều là bạn của Liễu tiên sinh cả phải không? Đều là lãnh đạo của đơn vị nào vậy?”
Trịnh Hinh Liên rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là những người làm ăn buôn bán, trên người họ tỏa ra khí chất của quan viên.
Liễu Tuấn định nói, khách bên đó đã đập bàn “rầm rầm”.
“Này, cô em thối kia, ông đây gọi cô, con mẹ cô không nghe ra hay sao? Tai cô điếc rồi à!”
Trịnh Hinh Liên mặt hơi biến sắc.
Mặc dù cô ấy làm việc ở khu vui chơi đêm, nhưng rất sạch sẽ, và cũng là giám đốc, không phải nhân viên phục vụ bình thường. Mặc dù người làm ở khách sạn là nghề “làm dâu trăm họ”, nhưng bị người ta lăng nhục như vậy, bị nói như vậy trước mặt mọi người, dù là người có lòng nhân từ đến mấy cũng không thể chịu được.
Liễu Tuấn nhíu đôi lông mày lại.
Tại sao người của thế giới này, không biết nói chuyện tử tế rồi hay sao?
/2140
|