Nghe Liễu Tuấn nói thế, tên Hào coi thường y là người ngoài cũng thôi đi, loại người này nhìn một cái cũng biết chẳng có tố chất cao lắm rồi, có chút tiền mà thôi, tưởng mình số một trên đời rồi, lúc nào cũng muốn ra vẻ, loại giầu xổi điển hình. Bất quá ngay cả người người buôn bán chú trong "hóa khí phát tài" cũng có cái tính này, lại đúng là nằm ngoài dự nhiệu của Liễu Tuấn.
Nghe Liễu Tuấn nói thế, tên Hào coi thường hắn là người ngoài cũng thôi đi, loại người này nhìn một cái cũng biết chẳng có tố chất cao lắm rồi, có chút tiền mà thôi, tưởng mình số một trên đời rồi, lúc nào cũng muốn ra vẻ, loại giầu xổi điển hình. Bất quá ngay cả người người buôn bán chú trong "hóa khí phát tài" cũng có cái tính này, lại đúng là nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khoanh tay hỏi:
- Người vùng ngoài thì sao?
Lần đầu tới Hồng Châu, còn là mùng mười tết đi dạo phố với bạn gái, lại gặp phải chuyện này, Liễu Tuấn đúng là hơi tức rồi, muốn xem xem bọn chúng bắt nạt người khác tới mức nào.
- Bộ y phục này không bán nữa, cậu trả bao nhiêu cũng không bán!
Chủ hiệu rất tức giận, giọng nói oang oang.
Liễu Tuấn liền trầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Tiền tôi để ở đây! Hóa đơn cô có thể không viết, nhưng cô đừng có hối hận!
- Tôi hối hận á? Cho mình là ai vậy? Cha cậu là cục trưởng cục thuế hay là trưởng phòng thuế vậy?
Chủ hiệu đúng đùng nổi giận, nhìn bộ dạng của cô ta, dường như Liễu Tuấn chẳng phải là khách hàng mà là kẻ thù vậy.
Nghiêm Phi thấy rất kỳ quái, đôi mắt to đen nháy cứ chớp chớp, không hiểu vì sao mua một bộ y phục cũng phải cãi nhau, nghe chủ hiệu "chất vấn" như thế liền thành thực nói:
- Cha anh ấy không phải là cục trưởng, cũng chẳng phải là trưởng phòng, mà là tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.
Tất nhiên là hắn biết Nghiêm Phi chẳng phải muốn "ỷ thế khinh người", cô nàng ngây thơ này chỉ có sao nói vậy, hơn nữa cha y đúng là tỉnh trưởng tỉnh J thật, chẳng phải chuyện mất mặt gì, nói thì cũng đã nói rồi.
Chủ hiệu đầu tiên là giật nảy mình, lập tức lại lộ vẻ không tin, cô ta làm ăn ở nơi này, nhìn thấy quan lớn nhất là phó cực trưởng cục công thương, bất quá nhìn khí độ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, cũng hiểu hai người v ngoài này sợ rằng có lai lịch thật.
Người có thể tùy tiện móc ra hơn hai nghìn tệ, không thể coi thường, vừa rồi cô ta chỉ tham hơn hai trăm đồng của tên Hào, vừa khéo Liễu Tuấn muốn hóa đơn, liền kiếm cớ để đuổi Liễu Tuấn đi, đẩy giá lên bán cho tên Hào, cho dù không tin lời Nghiêm Phi nhưng cũng phải bình tĩnh lại.
Lỡ chẳng may là thật thì sao?
Chủ hiệu không khỏi khẽ run lên một cái.
Đối với cô ta mà nói, tình trưởng là nhân vật trong truyền thuyết, thực sự quá xa xôi, không sao tưởng tượng ra được.
- Ha ha ha!
Tên Hào lại cười phá lên, như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
- Cô em đúng là biết nói đùa đấy...cha nó mà là tỉnh trưởng ư? Công tử của tỉnh trưởng thèm đến nơi này mua y phục à? Người ta sớm tới Mỹ tới Hồng Kông mua y phục rồi!
Liễu Tuấn không khỏi bật cười, rồi khẽ lắc đầu.
Riêng bằng câu này đã biết tên Hào này là hạng chẳng ra gì, chỉ một tên giàu xổi mà thôi. Loại người này, thật không đáng so đo, nhưng hôm nay vốn tháp tùng Nghiêm Phi dạo phố, tâm tình rất tốt, lại gặp loại người này, đúng là mất hứng.
- Được rồi chủ hiệu, nếu cô kiên trì không viết hóa đơn, thì cô viết biên lai trước đi!
Liễu Tuấn chẳng muốn dây dưa ở đây, chuyện này thật vô nghĩa, liền nhường một bước nói với chủ hiệu.
Chủ hiệu còn chưa cam tâm, vào năm 93, kiếm được 200 tệ đối với người bán hàng như cô ta mà nói đã là một món của cái nho nhỏ rồi, tiền ai chẳng muốn kiếm chứ!
Nhưng làm ăn cũng có quy tắc của làm ăn, nếu khẩu âm của Liễu Tuấn chẳng phải của người ngoài, cô ta cũng không có thái độ này, lại còn phải giải thích cho tên Hào kia, đem y phục bán cho Liễu Tuấn.
Nếu không, người ta có lẽ không trêu vào được tên Hào kia, chỉ sợ chẳng gì chẳng chọc vào nổi một chủ hiệu bán y phục.
- Mẹ kiếp, bố mày trả ba nghìn tệ.
Thấy chủ hiệu do dự, tên Hào bốc lên, đưa tay đập xịch một vạn tệ xuống.
Liễu Tuấn hơi cau mày lại.
Đối với tâm tính loại giàu xổi như tên Hào, bởi vì thiếu kinh nghiệm, nên Liễu Tuấn đúng là nhận thức không sâu, bọn chúng thường thì vì thứ gọi là "thể diện" mà làm ra những việc không tin được.
Vì như bộ y phục này, chủ hiệu hô giá hai nghìn hai, dưới tình huống bình thường, là nhất định có thể mặc cả, giá cả thực sự sẽ không quá một nghìn rưỡi, thậm chí còn ít hơn. Không phải tên Hào này vô cớ xen vào, Liễu Tuấn đúng là sẽ mặc cả với chủ hiệu, dựa theo giá hợp lý để mua, hắn có tiền thì có tiền, cũng không không thể tiêu bừa khắp nơi.
Tiêu tiền cũng phải có ý nghĩa.
Đó chính là suy nghĩ của Liễu Tuấn.
Nhưng tên Hào thì lại không cho là như vậy, vì muốn thể hiện với hắn, nên hô một phát lên ba nghìn tệ.
- Chúng ta cũng trả ba nghìn tệ là được!
Nghiêm Phi cũng hơi tức giận rồi, cô không hiểu chuyện đối nhân xử thế lắm, nhưng cũng hiểu được tên Hào không chịu nói lý lẽ, hơn nữa bản thân đúng là thích bộ y phục này. Người làm thiết kết thời trang, đôi khi cũng phải tìm linh cảm từ thiết kế của người khác, câu "văn chương thiên hạ mỗi người một vẻ" chính là thế.
Hiện giờ có người "cạnh tranh giá" với cô, vậy thì "ứng chiến" là được.
Dù sao thì cô cũng có tiền.
- Không như vậy được!
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu với Nghiêm Phi, xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Nghiêm Phi đáp lại bằng nụ cười hiểu ý.
- Tôi không phải là không cần phiếu thu, mà là không bán nữa.
Chủ hiệu đã hoàn toàn vứt "tình trưởng" sau đầu rồi, trong mắt chỉ còn có những đồng tiền xanh kia thôi, chênh lệch tám trăm tệ, đủ cho cô ta quên đi quy tắc của việc buôn bán. Hôm nay chỉ làm vụ mua bán này, đủ cho cho ta kiếm đẫy rồi, quan trọng nhất là cô ta giống tên Hào, không tin có thể gặp được công tử của tỉnh trưởng ở đây, cho nên hạ quyết tâm không bán nữa.
- Được rồi, vậy chúng tôi cũng trả ba nghìn.
Liễu Tuấn không muốn dây dưa thêm nữa, càng không thể lý luận y có phải là công tử tỉnh trưởng ở đây, lập tức rút tiền ra, đưa cho chủ hiệu xấp tờ xanh một trăm.
- Viết phiếu thu đi!
Chủ hiệu tức thì cười tươi như hoa, hớn hở đếm tiền, sau đó viết phiếu thu.
Tên Hào thì tức tới méo mặt, hắn thực sự không ngờ rằng đối phương cũng là một tay "lắm tiền", mấy trăm hay mấy ngàn đều không để vào trong mắt.
- Anh Hào, em muốn bộ y phục đó...
Cô gái bên cạnh lại đổ thêm giàu vào lửa, ánh mắt cứ liếc qua phía Nghiêm Phi, cô ta cảm thấy rõ ràng vừa mới vào cửa, "anh Hào" đã nhìn háu háu trên người Nghiêm Phi, "thói ghen tuông" kỳ quái của nữ nhân lập tức bùng lên.
Những cô gái làm loại nghề nghiệp này, tư tưởng rỗng tuếch, còn tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tên Hào như trâu chọi, rống lên:
- Mẹ nó, bố mày trả một vạn.
"Phịch " một tiếng, tên Hào ném một xấp tiền trước mặt chủ hiệu.
Lúc này, chẳng những khách chọn y phục trong hiệu đều mở to hai mắt ra nhìn, mà ngay cả những ngưởi rảnh rỗi kéo tới vây quanh xem cùng ồ lên, ánh mắt nhìn tên Hào đầy hâm mộ và kính sợ.
Đây đúng là hạng người có tiền.
Vì một bộ y phục tiêu luôn một vạn tệ.
Liễu Tuấn cầm lấy phiếu thu, chẳng ngó ngàng gì tới hắn, nắm tay Nghiêm Phi đi thẳng ra bên ngoài.
Giờ thì chủ hiệu cũng không cản trở bọn họ nữa, cô ta hiểu rất rõ, tên Hào đang ở trong trạng thái "kích động", hành vi đã vượt ra khỏi phạm trù "lý trí" rồi, cho dù Liễu Tuấn có chịu nhường bộ y phục đó lại, thì cô ta cũng chắc gì cầm được một vạn tệ này.
Nhìn cái dáng vẻ ngang ngược của tên Hào, là biết không dễ nói chuyện, cô ta thu của hắn một vạn tệ, thế nào cũng có hậu họa.
Tên Hào chỉ kiêu ngạo khoe khoang mà thôi, chẳng phải là thằng đần!
Ai mà thực sự bỏ một vạn tệ mua bộ y phục giá thực sự không quá mấy trăm tệ chứ?
- Anh Hào, thôi vậy, nếu anh thích bộ y phục đó như thế, lần sau tôi nhập cho anh một bộ được không.
Chủ hiệu ngược lại còn phải làm công tác tư tưởng cho tên Hào.
Tên Hào vô duyên vô cớ làm cho cô ta lời được 800 tệ, coi như phúc của cô ta rồi.
- Xéo mẹ mày đi!
Tên Hào chỉ " hiếu thắng" thôi, đâu phải vì một bộ y phục tiêu một vạn thật? Thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi sắp bỏ đi, lập tức trở giọng hung dữ với chủ hiệu.
Chủ hiệu sợ rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Tên Hào quát Liễu Tuấn:
- Này thằng nhãi, đứng lại cho tao!
Liễu Tuấn sao thèm để ý? Chỉ coi như không nghe thấy.
Không ngờ tên Hào chẳng biết sống chết, xông tới kéo y lại.
Tiếp đó "rắc" một cái, tiếp đó là tiếng rống như giết heo của tên Hào, thì ra cổ tay của hắn đã bị Liễu Tuấn vặn cho một cái, cổ tay phải trật khớp...
- Anh, anh , sao lại đánh người ta...
Cô gái đi theo kia hô lên, nhưng chẳng dám tiến lên một bước.
Liễu Tuấn lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô ta sợ hãi ngậm ngay miệng lại.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói với tên Hào:
- Tay của anh chỉ bị trật khớp thôi, kiếm người nắn lại cho là không có vấn đề gì nữa. Bất quá tôi cho anh một lời khuyên, có tiền cũng đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ rất tồi tệ đấy.
- Người này thật đáng ghét, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.
Nghiêm Phi cau mày lại rất là bất mãn, từ nhỏ cô được nuôi dạy cực tốt, chưa từng tranh chấp nổi giận với ai, cô nói "thật đáng ghét", đã là bất mãn với người này tới cực điểm rồi.
Tên Hào tức thì thộn ra.
Hắn cố tình tranh đấu với Liễu Tuấn, ra sức thể hiện mình giàu có, chẳng phải vì cô gái đầy son phấn bên cạnh, mà là vì muốn được Nghiêm Phi chú ý. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, chỉ cần hắn đập một xấp tiền ra, dù là cô gái có lạnh lùng hơn nữa cũng lập tức thay đổi thái độ, không ngờ lại bị Nghiêm Phi cho một câu đánh giá "thật đáng ghét".
Thế cũng đành thôi đi.
Nghiêm Phi nhìn hắn, ánh mắt chẳng những đầy ghét bỏ, còn đầy khinh miệt, nhất thời làm cho hắn quên đi cơn đau ở tay, cảm thấy xấu hổ không sao chịu nổi, đợi cho tên Hào tỉnh lại thì Liễu Tuấn đã dắt Nghiêm Phi đi xa rồi.
Cô gái kia sợ hãi gọi liên tục:
- Anh Hào, anh Hào.. Anh không sao chứ?
- Mẹ nó chứ, tại mày lắm chuyện...
Tên Hào vung tay tát cho cô ta một cái, đương nhiên tay phải hắn không tiện, nên dùng tay trái, nhưng tên Hào sức khỏe hư nhược, lại là tay trái, nên cái tát này cũng không đau lắm.
- Đi, theo tao đến đồn công an, mẹ kiếp, bố mày không tin không trị được hạng thằng ngoại tỉnh như nó.
Nghe Liễu Tuấn nói thế, tên Hào coi thường hắn là người ngoài cũng thôi đi, loại người này nhìn một cái cũng biết chẳng có tố chất cao lắm rồi, có chút tiền mà thôi, tưởng mình số một trên đời rồi, lúc nào cũng muốn ra vẻ, loại giầu xổi điển hình. Bất quá ngay cả người người buôn bán chú trong "hóa khí phát tài" cũng có cái tính này, lại đúng là nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khoanh tay hỏi:
- Người vùng ngoài thì sao?
Lần đầu tới Hồng Châu, còn là mùng mười tết đi dạo phố với bạn gái, lại gặp phải chuyện này, Liễu Tuấn đúng là hơi tức rồi, muốn xem xem bọn chúng bắt nạt người khác tới mức nào.
- Bộ y phục này không bán nữa, cậu trả bao nhiêu cũng không bán!
Chủ hiệu rất tức giận, giọng nói oang oang.
Liễu Tuấn liền trầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Tiền tôi để ở đây! Hóa đơn cô có thể không viết, nhưng cô đừng có hối hận!
- Tôi hối hận á? Cho mình là ai vậy? Cha cậu là cục trưởng cục thuế hay là trưởng phòng thuế vậy?
Chủ hiệu đúng đùng nổi giận, nhìn bộ dạng của cô ta, dường như Liễu Tuấn chẳng phải là khách hàng mà là kẻ thù vậy.
Nghiêm Phi thấy rất kỳ quái, đôi mắt to đen nháy cứ chớp chớp, không hiểu vì sao mua một bộ y phục cũng phải cãi nhau, nghe chủ hiệu "chất vấn" như thế liền thành thực nói:
- Cha anh ấy không phải là cục trưởng, cũng chẳng phải là trưởng phòng, mà là tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.
Tất nhiên là hắn biết Nghiêm Phi chẳng phải muốn "ỷ thế khinh người", cô nàng ngây thơ này chỉ có sao nói vậy, hơn nữa cha y đúng là tỉnh trưởng tỉnh J thật, chẳng phải chuyện mất mặt gì, nói thì cũng đã nói rồi.
Chủ hiệu đầu tiên là giật nảy mình, lập tức lại lộ vẻ không tin, cô ta làm ăn ở nơi này, nhìn thấy quan lớn nhất là phó cực trưởng cục công thương, bất quá nhìn khí độ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, cũng hiểu hai người v ngoài này sợ rằng có lai lịch thật.
Người có thể tùy tiện móc ra hơn hai nghìn tệ, không thể coi thường, vừa rồi cô ta chỉ tham hơn hai trăm đồng của tên Hào, vừa khéo Liễu Tuấn muốn hóa đơn, liền kiếm cớ để đuổi Liễu Tuấn đi, đẩy giá lên bán cho tên Hào, cho dù không tin lời Nghiêm Phi nhưng cũng phải bình tĩnh lại.
Lỡ chẳng may là thật thì sao?
Chủ hiệu không khỏi khẽ run lên một cái.
Đối với cô ta mà nói, tình trưởng là nhân vật trong truyền thuyết, thực sự quá xa xôi, không sao tưởng tượng ra được.
- Ha ha ha!
Tên Hào lại cười phá lên, như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
- Cô em đúng là biết nói đùa đấy...cha nó mà là tỉnh trưởng ư? Công tử của tỉnh trưởng thèm đến nơi này mua y phục à? Người ta sớm tới Mỹ tới Hồng Kông mua y phục rồi!
Liễu Tuấn không khỏi bật cười, rồi khẽ lắc đầu.
Riêng bằng câu này đã biết tên Hào này là hạng chẳng ra gì, chỉ một tên giàu xổi mà thôi. Loại người này, thật không đáng so đo, nhưng hôm nay vốn tháp tùng Nghiêm Phi dạo phố, tâm tình rất tốt, lại gặp loại người này, đúng là mất hứng.
- Được rồi chủ hiệu, nếu cô kiên trì không viết hóa đơn, thì cô viết biên lai trước đi!
Liễu Tuấn chẳng muốn dây dưa ở đây, chuyện này thật vô nghĩa, liền nhường một bước nói với chủ hiệu.
Chủ hiệu còn chưa cam tâm, vào năm 93, kiếm được 200 tệ đối với người bán hàng như cô ta mà nói đã là một món của cái nho nhỏ rồi, tiền ai chẳng muốn kiếm chứ!
Nhưng làm ăn cũng có quy tắc của làm ăn, nếu khẩu âm của Liễu Tuấn chẳng phải của người ngoài, cô ta cũng không có thái độ này, lại còn phải giải thích cho tên Hào kia, đem y phục bán cho Liễu Tuấn.
Nếu không, người ta có lẽ không trêu vào được tên Hào kia, chỉ sợ chẳng gì chẳng chọc vào nổi một chủ hiệu bán y phục.
- Mẹ kiếp, bố mày trả ba nghìn tệ.
Thấy chủ hiệu do dự, tên Hào bốc lên, đưa tay đập xịch một vạn tệ xuống.
Liễu Tuấn hơi cau mày lại.
Đối với tâm tính loại giàu xổi như tên Hào, bởi vì thiếu kinh nghiệm, nên Liễu Tuấn đúng là nhận thức không sâu, bọn chúng thường thì vì thứ gọi là "thể diện" mà làm ra những việc không tin được.
Vì như bộ y phục này, chủ hiệu hô giá hai nghìn hai, dưới tình huống bình thường, là nhất định có thể mặc cả, giá cả thực sự sẽ không quá một nghìn rưỡi, thậm chí còn ít hơn. Không phải tên Hào này vô cớ xen vào, Liễu Tuấn đúng là sẽ mặc cả với chủ hiệu, dựa theo giá hợp lý để mua, hắn có tiền thì có tiền, cũng không không thể tiêu bừa khắp nơi.
Tiêu tiền cũng phải có ý nghĩa.
Đó chính là suy nghĩ của Liễu Tuấn.
Nhưng tên Hào thì lại không cho là như vậy, vì muốn thể hiện với hắn, nên hô một phát lên ba nghìn tệ.
- Chúng ta cũng trả ba nghìn tệ là được!
Nghiêm Phi cũng hơi tức giận rồi, cô không hiểu chuyện đối nhân xử thế lắm, nhưng cũng hiểu được tên Hào không chịu nói lý lẽ, hơn nữa bản thân đúng là thích bộ y phục này. Người làm thiết kết thời trang, đôi khi cũng phải tìm linh cảm từ thiết kế của người khác, câu "văn chương thiên hạ mỗi người một vẻ" chính là thế.
Hiện giờ có người "cạnh tranh giá" với cô, vậy thì "ứng chiến" là được.
Dù sao thì cô cũng có tiền.
- Không như vậy được!
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu với Nghiêm Phi, xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Nghiêm Phi đáp lại bằng nụ cười hiểu ý.
- Tôi không phải là không cần phiếu thu, mà là không bán nữa.
Chủ hiệu đã hoàn toàn vứt "tình trưởng" sau đầu rồi, trong mắt chỉ còn có những đồng tiền xanh kia thôi, chênh lệch tám trăm tệ, đủ cho cô ta quên đi quy tắc của việc buôn bán. Hôm nay chỉ làm vụ mua bán này, đủ cho cho ta kiếm đẫy rồi, quan trọng nhất là cô ta giống tên Hào, không tin có thể gặp được công tử của tỉnh trưởng ở đây, cho nên hạ quyết tâm không bán nữa.
- Được rồi, vậy chúng tôi cũng trả ba nghìn.
Liễu Tuấn không muốn dây dưa thêm nữa, càng không thể lý luận y có phải là công tử tỉnh trưởng ở đây, lập tức rút tiền ra, đưa cho chủ hiệu xấp tờ xanh một trăm.
- Viết phiếu thu đi!
Chủ hiệu tức thì cười tươi như hoa, hớn hở đếm tiền, sau đó viết phiếu thu.
Tên Hào thì tức tới méo mặt, hắn thực sự không ngờ rằng đối phương cũng là một tay "lắm tiền", mấy trăm hay mấy ngàn đều không để vào trong mắt.
- Anh Hào, em muốn bộ y phục đó...
Cô gái bên cạnh lại đổ thêm giàu vào lửa, ánh mắt cứ liếc qua phía Nghiêm Phi, cô ta cảm thấy rõ ràng vừa mới vào cửa, "anh Hào" đã nhìn háu háu trên người Nghiêm Phi, "thói ghen tuông" kỳ quái của nữ nhân lập tức bùng lên.
Những cô gái làm loại nghề nghiệp này, tư tưởng rỗng tuếch, còn tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tên Hào như trâu chọi, rống lên:
- Mẹ nó, bố mày trả một vạn.
"Phịch " một tiếng, tên Hào ném một xấp tiền trước mặt chủ hiệu.
Lúc này, chẳng những khách chọn y phục trong hiệu đều mở to hai mắt ra nhìn, mà ngay cả những ngưởi rảnh rỗi kéo tới vây quanh xem cùng ồ lên, ánh mắt nhìn tên Hào đầy hâm mộ và kính sợ.
Đây đúng là hạng người có tiền.
Vì một bộ y phục tiêu luôn một vạn tệ.
Liễu Tuấn cầm lấy phiếu thu, chẳng ngó ngàng gì tới hắn, nắm tay Nghiêm Phi đi thẳng ra bên ngoài.
Giờ thì chủ hiệu cũng không cản trở bọn họ nữa, cô ta hiểu rất rõ, tên Hào đang ở trong trạng thái "kích động", hành vi đã vượt ra khỏi phạm trù "lý trí" rồi, cho dù Liễu Tuấn có chịu nhường bộ y phục đó lại, thì cô ta cũng chắc gì cầm được một vạn tệ này.
Nhìn cái dáng vẻ ngang ngược của tên Hào, là biết không dễ nói chuyện, cô ta thu của hắn một vạn tệ, thế nào cũng có hậu họa.
Tên Hào chỉ kiêu ngạo khoe khoang mà thôi, chẳng phải là thằng đần!
Ai mà thực sự bỏ một vạn tệ mua bộ y phục giá thực sự không quá mấy trăm tệ chứ?
- Anh Hào, thôi vậy, nếu anh thích bộ y phục đó như thế, lần sau tôi nhập cho anh một bộ được không.
Chủ hiệu ngược lại còn phải làm công tác tư tưởng cho tên Hào.
Tên Hào vô duyên vô cớ làm cho cô ta lời được 800 tệ, coi như phúc của cô ta rồi.
- Xéo mẹ mày đi!
Tên Hào chỉ " hiếu thắng" thôi, đâu phải vì một bộ y phục tiêu một vạn thật? Thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi sắp bỏ đi, lập tức trở giọng hung dữ với chủ hiệu.
Chủ hiệu sợ rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Tên Hào quát Liễu Tuấn:
- Này thằng nhãi, đứng lại cho tao!
Liễu Tuấn sao thèm để ý? Chỉ coi như không nghe thấy.
Không ngờ tên Hào chẳng biết sống chết, xông tới kéo y lại.
Tiếp đó "rắc" một cái, tiếp đó là tiếng rống như giết heo của tên Hào, thì ra cổ tay của hắn đã bị Liễu Tuấn vặn cho một cái, cổ tay phải trật khớp...
- Anh, anh , sao lại đánh người ta...
Cô gái đi theo kia hô lên, nhưng chẳng dám tiến lên một bước.
Liễu Tuấn lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô ta sợ hãi ngậm ngay miệng lại.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói với tên Hào:
- Tay của anh chỉ bị trật khớp thôi, kiếm người nắn lại cho là không có vấn đề gì nữa. Bất quá tôi cho anh một lời khuyên, có tiền cũng đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ rất tồi tệ đấy.
- Người này thật đáng ghét, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.
Nghiêm Phi cau mày lại rất là bất mãn, từ nhỏ cô được nuôi dạy cực tốt, chưa từng tranh chấp nổi giận với ai, cô nói "thật đáng ghét", đã là bất mãn với người này tới cực điểm rồi.
Tên Hào tức thì thộn ra.
Hắn cố tình tranh đấu với Liễu Tuấn, ra sức thể hiện mình giàu có, chẳng phải vì cô gái đầy son phấn bên cạnh, mà là vì muốn được Nghiêm Phi chú ý. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, chỉ cần hắn đập một xấp tiền ra, dù là cô gái có lạnh lùng hơn nữa cũng lập tức thay đổi thái độ, không ngờ lại bị Nghiêm Phi cho một câu đánh giá "thật đáng ghét".
Thế cũng đành thôi đi.
Nghiêm Phi nhìn hắn, ánh mắt chẳng những đầy ghét bỏ, còn đầy khinh miệt, nhất thời làm cho hắn quên đi cơn đau ở tay, cảm thấy xấu hổ không sao chịu nổi, đợi cho tên Hào tỉnh lại thì Liễu Tuấn đã dắt Nghiêm Phi đi xa rồi.
Cô gái kia sợ hãi gọi liên tục:
- Anh Hào, anh Hào.. Anh không sao chứ?
- Mẹ nó chứ, tại mày lắm chuyện...
Tên Hào vung tay tát cho cô ta một cái, đương nhiên tay phải hắn không tiện, nên dùng tay trái, nhưng tên Hào sức khỏe hư nhược, lại là tay trái, nên cái tát này cũng không đau lắm.
- Đi, theo tao đến đồn công an, mẹ kiếp, bố mày không tin không trị được hạng thằng ngoại tỉnh như nó.
/2140
|