Mời trở về tới phòng làm việc, thường vụ phó thị trưởng Ngô Ba của Đại Ninh đã gọi điện tới, Ngô Ba là thân tín của Đạo Nghĩa Âu, theo Đào Âu Nghĩa thời gian rất dài, luôn có quyền thế ở trên thị, hiện giờ Đảo Nghĩa Âu là bí thư thành ủy, Ngô Ba lại càng oai phong.
- Bành huyện trưởng , tôi là Ngô Ba đây!
Giọng nói trầm trầm của Ngô Ba trong điện thoại nghe rất uy nghiêm.
- Xin chào Ngô thị trưởng! Thị trưởng có gì phân phó ạ?
Bành Thiếu Hùng không dám chậm trễ, vội thăm hỏi.
- Bành huyện trường, nghe nói huyện các đồng chí bắt một giám đốc ở thủ đô tên là Tạ Vạn Lợi, có chuyện này không?
Giọng Ngô Ba ngày càng uy nghiêm.
Tim Bành Thiếu Hùng giật thót một cái.
Từ lúc Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại cho tới bây giờ, hẳn là còn chưa tới một tiếng, phía bên kia đã tìm trực tiếp tới Ngô Ba rồi, mà phóng chừng Ngô Ba cũng không phải là quan viên bên trên được tiếp xúc đầu tiên.
Ngô Ba tuy ở Đại Ninh quyền cao chức trọng, nhưng trong con mắt đám người ở thủ đô, cũng chỉ là một cán bộ cấp phó sở bình thường mà thôi, sợ rằng còn chưa đủ tư cách xuất hiện ở trường hợp nghiêm chỉnh.
Cũng không biết phải vòng quanh tới mấy chỗ, rồi Ngô Ba mới ra mặt gọi điện.
Trong suy nghĩ những người bên trên, một cục công an nho nhỏ của huyện, động tới một phó thị trưởng đích thân ra mặt đã đủ lắm rồi, chẳng trách Tạ Vạn Lợi nắm chắc tối nay có thể tới khách sạn Thu Thủy vui vẻ.
- Vâng Ngô thị trưởng, đúng là có chuyện này, người đó lừa của công ty than chúng tôi ba triệu, nợ mà không trả. Hơn nữa thái độ cực kỳ ngạo ngược.
Bành Thiếu Hùng cận thẩn kể sự việc, đối với sự ngông cuồng của Tạ Vạn Lợi cố ý miêu tả tỉ mỉ, thậm chí ngay cả những lời "vui vẻ" trong điện thoại cũng mang ra, ý đồ khơi lên "thù địch" của Ngô Ba.
Không ngờ Ngô Ba chẳng "mắc lừa", không tán đồng nói:
- Bành huyện trưởng, thế này đâu phải là lừa đảo, người ta đâu có bỏ trốn? Người làm ăn thi thoảng vốn xoay vòng khó khăn cũng là bình thường, nếu như là kẻ lửa đảo thật, người ta còn ở thủ đô đợi các đồng chí tới bắt sao?
Phải nói những lời này của Ngô Ba cũng không phải là không có lý, nhưng dùng ở trường hợp Tạ Vạn Lợi thì không đúng, người ta mà không có chỗ dựa, thì sớm chạy mất hút rồi.
Kẻ lửa đảo có hậu thuẫn và kẻ lửa đảo trên giang hồ có thủ pháp hoàn toàn khác nhau.
- Ngô thị trưởng, theo chúng tôi tìm hiểu, người tên Tạ Vạn Lợi này không chỉ nợ tiền mỗi huyện Ninh Bắc, mà nợ khắp nơi trên toàn quốc, đều không chịu trả...
Bành Thiếu Hùng không dễ dàng chịu nhún, thiếu chút nữa chỉ trích thằng thừng ra nữa thôi.
Ngô Ba có chút mất vui, nói:
- Nợ tiền cả nước? Các đồng chí làm sao mà biết được? Tìm hiểu thông qua con đường nào? Nghe đồn đoán bậy không đủ làm chứng cứ, người làm ăn chú trọng hòa khí sinh tài, công ty than các đồng chí vừa mới thành lập không lâu, đã điều cảnh sát đi bắt bạn hàng, làm như thế là rất không đúng! Những khách hàng khác còn chẳng sợ chạy hết cả sao?
Bành Thiếu Hùng thăm dò:
- Vậy ý Ngô thị trưởng là....
- Bành huyện trưởng, chức trách chủ yếu của cơ quan công an là bảo vệ trị an xã hội, đả kích tội phạm, không phải là đòi nợ cho công ty! Không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện bắt người?
Ngô Ba rất không vui, ngữ khí liền nặng hơn.
- Vâng Ngô thị trưởng, mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc đàm phán chuyện trả nợ là quyết định tập thể của huyện chúng tôi. Thế này vậy tôi xin ý kiến của Bạch bí thư...
Thấy Ngô Ba có dấu hiệu nổi giận, Bành Thiếu Hùng càng thầm kinh hãi, từ ngữ càng thêm cẩn thận, không dám nói là bắt người nữa, mà biến thành "mời" tới huyện bàn bạc, lại đem quyết định của tập thể huyện ra đỡ đòn.
Ngô Ba hừ một tiếng nói:
- Bành huyện trưởng, cách làm này không thích hợp, không ngờ lại còn tập thể huyện ủy quyết định, vậy tôi rất hoài nghi người phụ trách chủ yếu của huyện các đồng chí rốt cuộc có hiểu pháp luật hay không? Đồng chí, đừng biết luật mà còn phạm luật!
Nói xong không đợi cho Bành Thiếu Hùng kịp nói gì Ngô Ba đã tự cúp điện thoại.
Tiếng sóng điện thoại "ù ù" vang lên một lúc, Bành Thiếu Hùng mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, sự uất ức ngập tràn trong lòng. Phải nói cuộc điện thoại này của Ngô Ba phải gọi cho Bạch Dương mới đúng, nhưng Ngô Ba lại gây áp lực với mình, rõ ràng là không dám chọc vào bộ trưởng Bạch Kiến Minh.
Vậy ông đây dễ bắt nạt à?
Chương Thiếu Hùng căm hận vỗ bàn sầm một cái.
Nhưng vỗ bàn thì vỗ bàn, quan cao hơn một cấp đè chết người! Cái đạo lý này Bành Thiếu Hùng biết, chuyện này mình không nên do mình kháng cự! Dựa vào ghế ngơ ngẩn một lúc, buồn bực hút một điếu thuốc xong, Bành Thiếu Hùng mơi hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Quan Minh Kiệt.
Bành Thiếu Hùng là bí thư tiền nhi của Quan Minh Kiệt, hiểu rõ thói quen công tác của Quan Minh Kiệt, lúc này nếu như không đi họp, thì Quan Minh Kiệt hẳn khá rảnh rang.
Quả nhiên điện thoại thông không lâu, Quan Minh Kiệt đã nhấc máy.
- Tỉnh trưởng, tôi là Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng đổi sang ngữ khí cực kỳ cung kính, trong đó còn có có chút thân cận.
- Thiếu Hùng, có chuyện gì thế?
Có thể nghe ra tâm tình Quan Minh Kiệt không tệ, ngữ khí rất ôn hòa.
Bành Thiếu Hùng lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận, nói qua chuyện vừa rồi nói chuyện với Ngô Ba.
- Cậu hồ đồ rồi!
Quang Minh Kiệt tức thì rất không vui.
- Chuyện như thế này cậu làm chủ sao được? Cơ quan chính pháp đâu phải do cậu quản lý!
- Thị trưởng, tôi cũng chỉ muốn mau chóng chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc, hơn nữa, khi đó cũng không ngờ tên Tạ Vạn Lợi này có hậu thuẫn lớn như vậy...
Ở trước mặt Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng không hề che dấu suy nghĩ của mình chút nào.
Quan Minh Kiệt hừ một tiếng, trầm mặc mấy giây liền.
Bành Thiếu Hùng kiên nhẫn chờ đợi.
- Chuyện này cậu không nên làm chủ, chính pháp ủy tự có người người chủ quản.
Quan Minh Kiệt bỏ lại một câu.
Bành Thiếu Hùng bỏ điện thoại xuống, mặt hiện ra nụ cười hiểu ý.
Hắn sao chẳng biết chính pháp ủy có người chủ quản, chỉ là muốn có được câu này của Quan Minh Kiệt mà thôi.
Có thể thấy Quan Minh Kiệt vẫn rất bảo vệ hắn, sau này nếu như có nhân vật lớn nào ở kinh thành trách tội, Quan Minh Kiệt sẽ giải vây cho hắn.
Được chỉ thị của Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng quyết định đem "mâu thuẫn" đẩy lên trên, gọi điện thoại cho Bạch Dương.
Khi gọi cú điện thoại này, trong lòng Bành Thiếu Hùng có đôi chút âm hiểm.
Lúc Bạch Dương lúc mới tới huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là không phục lắm, một cô gái xuất thiên từ cán bộ đoàn, không có kinh nghiệm quản lý địa phương, bằng vào cái gì mà nhẹ nhàng lấy được "miếng thịt mỡ" này?
Bởi thế khi đó Bành Thiếu Hiều có thái độ bất hợp tác rất rõ ràng, làm Bạch Dương gặp phải khó khăn lớn.
Về sau Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài dùng khí phách lớn, bất chấp kỵ húy trên quan trường, trực tiếp phái Liễu Tuấn tới "tiền tuyến" chống đỡ cho Bạch Dương. Bành Thiếu Hùng lại một lần nữa rất không phục, không ngờ người này thủ đoạn già dặn, nghiêm nhiên lập nên ban bệ Bạch Liễu hệ trong mấy tháng trời ngắn ngủi, dễ dàng chiếm ưu thế tuyệt đối trên thường ủy, Bành Thiếu Hùng thấy "đấu tranh" không có lối thoát, liền thay đổi thái độ bắt đầu thử hợp tác.
Hiệu quả không tệ.
Chính lúc Bành Thiếu Hùng đang muốn phải làm một hồi ra trò thì bất ngờ xuất hiện "sự kiện Tạ Vạn Lợi".
Xem xem Bạch Dương cô có tài cán gì.
Thế nào cũng không thể mãi dựa vào "tên mặt trắng" kia chống đỡ cho chứ hả? ***Nguyên văn : Tiểu bạch kiểm, nói thô một chút thì là đĩ đực.
Bành Thiếu Hùng trong điện thoại lại một lần nữa nói Tạ Vạn Lợi ngông cuồng thế nào, còn về phần cú điện thoại của Ngô Ba thì nói hời hợt, chỉ bảo là Ngô thị trưởng tìm hiểu tình hình, căn dặn không thể biết luật mà phạm luật.
Bạch Dương trả lời rất đơn giản, chỉ có tám chữ:
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười, thái độ này của Bạch Dương nằm trong dự liệu của hắn, sau lưng người ta là ủy viên bộ chính trị nắm giữ đại quyền, không phải là ai đó tùy tiện một cú điện thoại mà có thể dọa nổi.
Bành Thiếu Hùng cười nói:
- Thế này Bạch bí thư , xảy ra chuyện như vậy tôi sợ người công ty than nhân tâm bất an, tạo thành ảnh hưởng không tốt, tôi tới công ty than xem sao, nếu như cần lại xuống mỏ cổ vũ tinh thần cho các công chức.
Bạch Dương hơi cau hàng mi liễu lại.
Tên Bành Thiếu Hùng này đúng là tồi tệ, quá thiếu trách nhiệm, muốn chơi trò "kim thiền thoát xác" rồi, nhưng lại nói rất đường đường chính chính, cũng không dễ phản bác.
Bạch Dương tất nhiên không thể nói với hắn những lời vô nghĩa kiểu như "có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu".
- Ừ!
Bạch Dương chỉ đáp gọn như vậy, để biểu thị sự bất mãn trong lòng.
Bành Thiếu Hùng mặt đỏ lên, cũng cảm thấy mấy có chút láu cá, bất quá tới thời khắc quan trọng, vì suy tính cho tiền đồ của mình, không phải là lúc ra vẻ anh hùng, trước tiên cứ tránh đi đã! Nên chỉ đành mặc kệ sự "châm chọc" của Bạch Dương.
Bạch Dương tựa lưng vào ghế, đặt búi máy giữa mấy ngón tay thon thả thành thục xoay đi lật lại, khuôn mặt đỏ bừng, đồng tác nhỏ này khi cô làm ký giả ở báo tỉnh "tập luyện" được.
Chuyện như vậy tất nhiên phải cùng tiểu ngoan đồng thảo luận.
Nhưng Bạch Dương có chút do dự, không phải là cô thấy "xin kế" của Liễu Tuấn là mất mặt, với quan hệ của hai người, hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý này. Bạch Dương do dự vì hiểu tính khí của Liễu Tuấn.
Đừng thấy ở chuyện này Liễu Tuấn từ đầu tới cuối đều mời hai vị lãnh đạo bọn họ đưa ra chủ ý, đó chỉ là vì biểu thị tôn trong thôi, chứ bản chất Liễu tuấn rất ủng hộ Khâu Viên Triêu thực hiện "biện pháp dã man". Hiện giờ Tạ Vạn Lợi thưc sự đem chỗ dựa ở kinh thành ra, gặp phải tính cách "gặp cứng càng cứng" của Liễu Tuấn, muốn dừng cũng không được.
Nước ở kinh thành đục thế nào sâu bao nhiêu, Bạch Dương cũng hiểu một chút, "gia đinh nhà tể tướng cũng bằng quan thất phẩm", không biết hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi cứng cỡ nào, lỗ mãng để Liễu Tuấn đi lấy cứng chọi cứng, không phải là điều chị Bạch Dương muốn nhìn thấy.
Trong lòng Bạch Dương, Liễu Tuấn nếu đã bước vào quan trường, thì với tài lương đống, nhất định bay xa ngàn dặm! Hiện giờ hắn đang ở "thời kỳ mầm non" vạn nhất xử lý việc này không cẩn thận, gặp phải trắc trở lớn thì không tốt lắm.
Bạch Dương trầm ngâm hồi lâu, quyết định vẫn thảo luận với Liễu Tuấn trước đã, nghe ý kiến của tiểu ngoan đồng xong rồi hẵng hay.
- Bành huyện trưởng , tôi là Ngô Ba đây!
Giọng nói trầm trầm của Ngô Ba trong điện thoại nghe rất uy nghiêm.
- Xin chào Ngô thị trưởng! Thị trưởng có gì phân phó ạ?
Bành Thiếu Hùng không dám chậm trễ, vội thăm hỏi.
- Bành huyện trường, nghe nói huyện các đồng chí bắt một giám đốc ở thủ đô tên là Tạ Vạn Lợi, có chuyện này không?
Giọng Ngô Ba ngày càng uy nghiêm.
Tim Bành Thiếu Hùng giật thót một cái.
Từ lúc Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại cho tới bây giờ, hẳn là còn chưa tới một tiếng, phía bên kia đã tìm trực tiếp tới Ngô Ba rồi, mà phóng chừng Ngô Ba cũng không phải là quan viên bên trên được tiếp xúc đầu tiên.
Ngô Ba tuy ở Đại Ninh quyền cao chức trọng, nhưng trong con mắt đám người ở thủ đô, cũng chỉ là một cán bộ cấp phó sở bình thường mà thôi, sợ rằng còn chưa đủ tư cách xuất hiện ở trường hợp nghiêm chỉnh.
Cũng không biết phải vòng quanh tới mấy chỗ, rồi Ngô Ba mới ra mặt gọi điện.
Trong suy nghĩ những người bên trên, một cục công an nho nhỏ của huyện, động tới một phó thị trưởng đích thân ra mặt đã đủ lắm rồi, chẳng trách Tạ Vạn Lợi nắm chắc tối nay có thể tới khách sạn Thu Thủy vui vẻ.
- Vâng Ngô thị trưởng, đúng là có chuyện này, người đó lừa của công ty than chúng tôi ba triệu, nợ mà không trả. Hơn nữa thái độ cực kỳ ngạo ngược.
Bành Thiếu Hùng cận thẩn kể sự việc, đối với sự ngông cuồng của Tạ Vạn Lợi cố ý miêu tả tỉ mỉ, thậm chí ngay cả những lời "vui vẻ" trong điện thoại cũng mang ra, ý đồ khơi lên "thù địch" của Ngô Ba.
Không ngờ Ngô Ba chẳng "mắc lừa", không tán đồng nói:
- Bành huyện trưởng, thế này đâu phải là lừa đảo, người ta đâu có bỏ trốn? Người làm ăn thi thoảng vốn xoay vòng khó khăn cũng là bình thường, nếu như là kẻ lửa đảo thật, người ta còn ở thủ đô đợi các đồng chí tới bắt sao?
Phải nói những lời này của Ngô Ba cũng không phải là không có lý, nhưng dùng ở trường hợp Tạ Vạn Lợi thì không đúng, người ta mà không có chỗ dựa, thì sớm chạy mất hút rồi.
Kẻ lửa đảo có hậu thuẫn và kẻ lửa đảo trên giang hồ có thủ pháp hoàn toàn khác nhau.
- Ngô thị trưởng, theo chúng tôi tìm hiểu, người tên Tạ Vạn Lợi này không chỉ nợ tiền mỗi huyện Ninh Bắc, mà nợ khắp nơi trên toàn quốc, đều không chịu trả...
Bành Thiếu Hùng không dễ dàng chịu nhún, thiếu chút nữa chỉ trích thằng thừng ra nữa thôi.
Ngô Ba có chút mất vui, nói:
- Nợ tiền cả nước? Các đồng chí làm sao mà biết được? Tìm hiểu thông qua con đường nào? Nghe đồn đoán bậy không đủ làm chứng cứ, người làm ăn chú trọng hòa khí sinh tài, công ty than các đồng chí vừa mới thành lập không lâu, đã điều cảnh sát đi bắt bạn hàng, làm như thế là rất không đúng! Những khách hàng khác còn chẳng sợ chạy hết cả sao?
Bành Thiếu Hùng thăm dò:
- Vậy ý Ngô thị trưởng là....
- Bành huyện trưởng, chức trách chủ yếu của cơ quan công an là bảo vệ trị an xã hội, đả kích tội phạm, không phải là đòi nợ cho công ty! Không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện bắt người?
Ngô Ba rất không vui, ngữ khí liền nặng hơn.
- Vâng Ngô thị trưởng, mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc đàm phán chuyện trả nợ là quyết định tập thể của huyện chúng tôi. Thế này vậy tôi xin ý kiến của Bạch bí thư...
Thấy Ngô Ba có dấu hiệu nổi giận, Bành Thiếu Hùng càng thầm kinh hãi, từ ngữ càng thêm cẩn thận, không dám nói là bắt người nữa, mà biến thành "mời" tới huyện bàn bạc, lại đem quyết định của tập thể huyện ra đỡ đòn.
Ngô Ba hừ một tiếng nói:
- Bành huyện trưởng, cách làm này không thích hợp, không ngờ lại còn tập thể huyện ủy quyết định, vậy tôi rất hoài nghi người phụ trách chủ yếu của huyện các đồng chí rốt cuộc có hiểu pháp luật hay không? Đồng chí, đừng biết luật mà còn phạm luật!
Nói xong không đợi cho Bành Thiếu Hùng kịp nói gì Ngô Ba đã tự cúp điện thoại.
Tiếng sóng điện thoại "ù ù" vang lên một lúc, Bành Thiếu Hùng mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, sự uất ức ngập tràn trong lòng. Phải nói cuộc điện thoại này của Ngô Ba phải gọi cho Bạch Dương mới đúng, nhưng Ngô Ba lại gây áp lực với mình, rõ ràng là không dám chọc vào bộ trưởng Bạch Kiến Minh.
Vậy ông đây dễ bắt nạt à?
Chương Thiếu Hùng căm hận vỗ bàn sầm một cái.
Nhưng vỗ bàn thì vỗ bàn, quan cao hơn một cấp đè chết người! Cái đạo lý này Bành Thiếu Hùng biết, chuyện này mình không nên do mình kháng cự! Dựa vào ghế ngơ ngẩn một lúc, buồn bực hút một điếu thuốc xong, Bành Thiếu Hùng mơi hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Quan Minh Kiệt.
Bành Thiếu Hùng là bí thư tiền nhi của Quan Minh Kiệt, hiểu rõ thói quen công tác của Quan Minh Kiệt, lúc này nếu như không đi họp, thì Quan Minh Kiệt hẳn khá rảnh rang.
Quả nhiên điện thoại thông không lâu, Quan Minh Kiệt đã nhấc máy.
- Tỉnh trưởng, tôi là Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng đổi sang ngữ khí cực kỳ cung kính, trong đó còn có có chút thân cận.
- Thiếu Hùng, có chuyện gì thế?
Có thể nghe ra tâm tình Quan Minh Kiệt không tệ, ngữ khí rất ôn hòa.
Bành Thiếu Hùng lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận, nói qua chuyện vừa rồi nói chuyện với Ngô Ba.
- Cậu hồ đồ rồi!
Quang Minh Kiệt tức thì rất không vui.
- Chuyện như thế này cậu làm chủ sao được? Cơ quan chính pháp đâu phải do cậu quản lý!
- Thị trưởng, tôi cũng chỉ muốn mau chóng chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc, hơn nữa, khi đó cũng không ngờ tên Tạ Vạn Lợi này có hậu thuẫn lớn như vậy...
Ở trước mặt Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng không hề che dấu suy nghĩ của mình chút nào.
Quan Minh Kiệt hừ một tiếng, trầm mặc mấy giây liền.
Bành Thiếu Hùng kiên nhẫn chờ đợi.
- Chuyện này cậu không nên làm chủ, chính pháp ủy tự có người người chủ quản.
Quan Minh Kiệt bỏ lại một câu.
Bành Thiếu Hùng bỏ điện thoại xuống, mặt hiện ra nụ cười hiểu ý.
Hắn sao chẳng biết chính pháp ủy có người chủ quản, chỉ là muốn có được câu này của Quan Minh Kiệt mà thôi.
Có thể thấy Quan Minh Kiệt vẫn rất bảo vệ hắn, sau này nếu như có nhân vật lớn nào ở kinh thành trách tội, Quan Minh Kiệt sẽ giải vây cho hắn.
Được chỉ thị của Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng quyết định đem "mâu thuẫn" đẩy lên trên, gọi điện thoại cho Bạch Dương.
Khi gọi cú điện thoại này, trong lòng Bành Thiếu Hùng có đôi chút âm hiểm.
Lúc Bạch Dương lúc mới tới huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là không phục lắm, một cô gái xuất thiên từ cán bộ đoàn, không có kinh nghiệm quản lý địa phương, bằng vào cái gì mà nhẹ nhàng lấy được "miếng thịt mỡ" này?
Bởi thế khi đó Bành Thiếu Hiều có thái độ bất hợp tác rất rõ ràng, làm Bạch Dương gặp phải khó khăn lớn.
Về sau Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài dùng khí phách lớn, bất chấp kỵ húy trên quan trường, trực tiếp phái Liễu Tuấn tới "tiền tuyến" chống đỡ cho Bạch Dương. Bành Thiếu Hùng lại một lần nữa rất không phục, không ngờ người này thủ đoạn già dặn, nghiêm nhiên lập nên ban bệ Bạch Liễu hệ trong mấy tháng trời ngắn ngủi, dễ dàng chiếm ưu thế tuyệt đối trên thường ủy, Bành Thiếu Hùng thấy "đấu tranh" không có lối thoát, liền thay đổi thái độ bắt đầu thử hợp tác.
Hiệu quả không tệ.
Chính lúc Bành Thiếu Hùng đang muốn phải làm một hồi ra trò thì bất ngờ xuất hiện "sự kiện Tạ Vạn Lợi".
Xem xem Bạch Dương cô có tài cán gì.
Thế nào cũng không thể mãi dựa vào "tên mặt trắng" kia chống đỡ cho chứ hả? ***Nguyên văn : Tiểu bạch kiểm, nói thô một chút thì là đĩ đực.
Bành Thiếu Hùng trong điện thoại lại một lần nữa nói Tạ Vạn Lợi ngông cuồng thế nào, còn về phần cú điện thoại của Ngô Ba thì nói hời hợt, chỉ bảo là Ngô thị trưởng tìm hiểu tình hình, căn dặn không thể biết luật mà phạm luật.
Bạch Dương trả lời rất đơn giản, chỉ có tám chữ:
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười, thái độ này của Bạch Dương nằm trong dự liệu của hắn, sau lưng người ta là ủy viên bộ chính trị nắm giữ đại quyền, không phải là ai đó tùy tiện một cú điện thoại mà có thể dọa nổi.
Bành Thiếu Hùng cười nói:
- Thế này Bạch bí thư , xảy ra chuyện như vậy tôi sợ người công ty than nhân tâm bất an, tạo thành ảnh hưởng không tốt, tôi tới công ty than xem sao, nếu như cần lại xuống mỏ cổ vũ tinh thần cho các công chức.
Bạch Dương hơi cau hàng mi liễu lại.
Tên Bành Thiếu Hùng này đúng là tồi tệ, quá thiếu trách nhiệm, muốn chơi trò "kim thiền thoát xác" rồi, nhưng lại nói rất đường đường chính chính, cũng không dễ phản bác.
Bạch Dương tất nhiên không thể nói với hắn những lời vô nghĩa kiểu như "có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu".
- Ừ!
Bạch Dương chỉ đáp gọn như vậy, để biểu thị sự bất mãn trong lòng.
Bành Thiếu Hùng mặt đỏ lên, cũng cảm thấy mấy có chút láu cá, bất quá tới thời khắc quan trọng, vì suy tính cho tiền đồ của mình, không phải là lúc ra vẻ anh hùng, trước tiên cứ tránh đi đã! Nên chỉ đành mặc kệ sự "châm chọc" của Bạch Dương.
Bạch Dương tựa lưng vào ghế, đặt búi máy giữa mấy ngón tay thon thả thành thục xoay đi lật lại, khuôn mặt đỏ bừng, đồng tác nhỏ này khi cô làm ký giả ở báo tỉnh "tập luyện" được.
Chuyện như vậy tất nhiên phải cùng tiểu ngoan đồng thảo luận.
Nhưng Bạch Dương có chút do dự, không phải là cô thấy "xin kế" của Liễu Tuấn là mất mặt, với quan hệ của hai người, hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý này. Bạch Dương do dự vì hiểu tính khí của Liễu Tuấn.
Đừng thấy ở chuyện này Liễu Tuấn từ đầu tới cuối đều mời hai vị lãnh đạo bọn họ đưa ra chủ ý, đó chỉ là vì biểu thị tôn trong thôi, chứ bản chất Liễu tuấn rất ủng hộ Khâu Viên Triêu thực hiện "biện pháp dã man". Hiện giờ Tạ Vạn Lợi thưc sự đem chỗ dựa ở kinh thành ra, gặp phải tính cách "gặp cứng càng cứng" của Liễu Tuấn, muốn dừng cũng không được.
Nước ở kinh thành đục thế nào sâu bao nhiêu, Bạch Dương cũng hiểu một chút, "gia đinh nhà tể tướng cũng bằng quan thất phẩm", không biết hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi cứng cỡ nào, lỗ mãng để Liễu Tuấn đi lấy cứng chọi cứng, không phải là điều chị Bạch Dương muốn nhìn thấy.
Trong lòng Bạch Dương, Liễu Tuấn nếu đã bước vào quan trường, thì với tài lương đống, nhất định bay xa ngàn dặm! Hiện giờ hắn đang ở "thời kỳ mầm non" vạn nhất xử lý việc này không cẩn thận, gặp phải trắc trở lớn thì không tốt lắm.
Bạch Dương trầm ngâm hồi lâu, quyết định vẫn thảo luận với Liễu Tuấn trước đã, nghe ý kiến của tiểu ngoan đồng xong rồi hẵng hay.
/2140
|