- Các đồng chí, cuộc họp thường ủy hôm nay, lien qua tới việc lãnh đạo huyện phân chia khu vực phụ trách.
Trên cuộc họp huyện ủy, giọng nói của Bạch Dương vẫn cứ luôn nhã nhặn êm tai.
Trong các lãnh đạo huyện vùng sâu, chuyện chia khu vực xã thị trấn phụ trách, trên toàn quốc mỗi một huyện làm một kiểu, phải nói rằng mới ban đầu còn có chút tác dụng, nhưng về sau thì quá xa đà vào hình thức, bề ngoài oanh liệt thật đấy, thậm chí mấy huyện còn khua chiêng gõ trống tuyên truyền, nhưng hiệu quả thực tế rất có hạn, rất nhiều lãnh đạo huyện, một tháng thậm chí một quý chỉ tới các hương trấn đi vào vòng, ngó nghiêng qua loa đã là khá lắm rồi.
Xuống đó rồi thì quá nửa là uống rượu, đánh bài, một số hương trấn điều kiện khá một chút còn an bài hoạt động giải trí kích thích khác, lãnh đạo mỡ chảy đầy miệng, cán bộ hương trấn thì được biểu dương khẳng định, tất cả đều vui mừng.
Cho nên khi các vị thường ủy nghe Bạch bí thư "nhắc lại chủ đề cũ" đều mỉm cười.
Xuống nông thôn, chịu trách nhiệm!
Cũ quá rồi!
Nói thực, ban bệ huyện Ninh Bắc thành lập cho tới bây giờ, mới chừng được một năm, mới được coi là ổn định cơ bản thôi, mấy lãnh đạo chủ yếu tỏ ý hợp tác khá rõ ràng, làm mọi người cũng yên tâm.
Quan trường có đấu tranh là rất bình thường, nhưng nếu như có thể hòa hợp êm thấm được cũng không tệ, vì sao phải đấu nhau cho mệt người, làm cho trước kia ngay cả xuống nông thôn cũng thận trọng, sợ bị đối thủ nắm lấy chỗ yếu.
Xuống nông thôn là việc sung sướng mà, có cái ăn, có cái bỏ túi, lại được tâng bốc ninh nọt sao chẳng sướng chứ?
Xem ra Bạch bí thư đã ngồi vững chỗ, cũng "chú ý tới cấp dưới", cho mọi người một chút "béo bở" rồi.
Vì thế các thường ủy ào ào tỏ thái độ, biểu thị ủng hộ chuyện này.
Bạch Dương cười tủm tỉm nói:
- Nếu như mọi người tán đồng, vậy tiếp theo chúng ta thảo luận qua vấn đề phân công cụ thể thôi. Nhưng lời không hay tôi xin nói trước, chuyện phân công chịu trách nhiệm này, là có chỉ tiêu nhiệm vụ cụ thể, thu hút đầu tư bao nhiêu, tổng giá trị sản lượng công nông nghiệp bao nhiêu, thu nhập quần chúng nhân dân tăng trưởng bao nhiêu, cuối năm sẽ tổng kết, đồng chí không hoàn thành nhiệm vụ là phải bị đánh đòn đấy!
Cả đám thường ủy tức thì ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Dương có chút quái dị, Bạch bí thư ngày xưa trong mắt mọi người đoan trang mỹ lệ, xinh đẹp vô song lúc này nụ cười nhìn thế nào nào lại giống một con "hồ ly"!
Kỳ quái, Bạch bí thư trước kia đâu có như thế.
Ánh mắt của mọi người như vô ý liếc qua mặt Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.
Xuống nông thôn chịu trách nhiệm, chuyện này trước kia có rồi, mọi người chỉ làm cho qua, dù sao lãnh đạo huyện không phải là lãnh đạo xã thị trấn, xuống đó rồi nếu không làm xã thị trấn phát triển, thì gậy sẽ đánh lên đít lãnh đạo huyện, như vậy còn cần những cán bộ cơ sở ở xã thị trấn làm cái gì nữa?
Bởi vì chỉ là một hình thức, nên làm hai năm rồi cũng chẳng được việc gì, nên chẳng còn ai nhắc tới nữa, nhưng hiện giờ nghe ngữ khí của Bạch Dương, hình như chẳng phải đùa.
Mọi người muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng, nhưng chẳng được gì, hai vị này đều mỉm cười chẳng lộ ra chút ý tứ nào khác.
Vậy cứ nghe Bạch bí thư nói gì đã!
- Bành huyện trưởng, mởi đồng chí đem mục tiêu phát triển các hương trấn năm nay thông báo cho các đồng chí ở nơi này một chút, sau đó chúng ta sẽ phân chia chịu trách nhiệm cụ thể.
Bạch Dương quay sang nói với Bành Thiếu Hùng.
- Được.
Bành Thiếu Hùng gật đầu mỉm cười, cười cũng giống y như một con "hồ ly".
Các thường ủy liền nổi lên nỗi "sợ hãi" không tên.
Hai vị này hình như muốn liên hợp lại "chơi"người ta rồi?
Bành Thiếu Hùng mở sổ ghi chép trước mặt ra, hắng giọng một tiếng, chẳng hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các thường ủy, bắt đầu từng mục báo ra nhiệm vụ chỉ tiêu của từng hương trấn.
Các thường ủy vừa nghe đã đau cả đầu.
Kiểu nhiệm vụ chỉ tiêu này, mọi người trước kia cũng nghe qua rồi, bất quá mỗi người chỉ trông nom một mặt, kiến thiết kinh tế là do chính phủ chủ quản, cũng không để ý lắm, nhưng hiện giờ nghe qua thì có vẻ như liên quan tới mình rồi.
Hắc, thu hút đầu tư, phát triển xí nghiệp hương trấn, nghe qua thì rực rỡ hoa gấm, tương lai tươi đẹp, nhưng thực sự khi làm thì khó lắm. Ví dụ như những địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi như xã Cẩm Lý và hương Thất Lĩnh Trùng, trước kia còn đào mỏ hầm than nhỏ, hiện giờ tới hầm than cũng đóng cửa rồi, ngươi nói xem thương nhân bên ngoài đầu tư vào đâu?
Không có tiền, kinh tế sao phát triển được.
Bành Thiếu Hùng vẫn đọc đâu ra đấy, phải dùng gần một tiếng mới xong.
Bạch Dương đợi Bành Thiếu Hùng đọc xong chỉ tiêu, lại cười tủm tỉm nói:
- Các đồng chí, tôi và Bành huyện trưởng đã thương lượng rồi, tính theo năm dương lịch, hiện giờ đã là giữa năm, nếu như phân chia theo một khu vực mấy xã, thì tương đối khó, cũng không công bằng với các đồng chí, mọi người còn có rất nhiều công tác trong phần sự mà, đem toàn bộ sức lực đặt vào các xã thị trấn cũng không hiện thực.
Các thường ủy lại thở phào.
Nếu như chỉ "nhận thầu" một xã có hai mươi mấy thôn, thì vấn đề tốt hơn nhiều, dù sao địa phương nhỏ, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, sẽ không tiêu loạn, còn ít nhiều có thể mang lại chút tác dụng.
Ánh mắt của Bạch Dương lướt qua mặt các thường ủy cuối cùng dừng lại trên người Liễu phó bí thư .
Hai vị đứng đầu đã nói xong, tới lượt vị thứ ba lên tiếng rồi, "ngài" không thể cứ ung dung ngồi uống chà mãi được chứ nhỉ? Hơn nữa có phương án này do "ngài" đề xuất ra, hiện giờ "kẻ đầu sỏ" nên có thái độ rõ ràng rồi.
Thấy ánh mắt của Bạch bi thư nhắm vào mình, Liễu Tuấn liền mỉm cười, đứng thẳng dậy nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với Bạch bí thư và Bành huyện trưởng, tôi đảm nhận xã Thất Lĩnh Trùng.
Mọi người đều sửng sốt.
Vị này đúng là thích "ăn to nói lớn", lên tiếng một cái là nhận ngay xã Thất Lĩnh Trùng xa xôi nhất, lạc hậu nhất rồi.
Bạch Dương sóng mắt lưu chuyển, nhoẻn miệng cười nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, đừng tranh giành chuyện làm ăn của tôi nhé, xã Thất Lĩnh Trùng do tôi nhận.
Mọi người lại ngẩn ra.
Chuyện này không bình thường, sao cái Thất Lĩnh Trung kia bỗng nhiên lại thành miếng bánh thơm phức rồi, bí thư phó bí thư tranh nhau nhận, chăng lẽ nơi đó đào được mỏ vàng?
Đừng nói người khác, dù là Liễu Tuấn cũng hơi khó hiểu, liền nhìn qua phía Bạch Dương, Bạch Dương quay đầu đi không nhìn y, khóe miệng hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Liễu Tuấn phải nhịn lắm mới không gãi đầu.
Làm thế này là cái ý gì.
Vốn y chủ động nhận Thất Lĩnh Trùng cái hương trấn xa xôi ngèo khó nhất này là muốn làm gương cho mọi người, để các thường ủy không kén cá chọn canh nữa, chỉ có thể đi theo ý của y. Cái ý này khi thương lượng riêng với Bạch Dương cũng đã nói rồi, lúc đó chị Bạch Dương còn rất "cảm động" kia mà, sao chớp mắt một cái lại giờ quẻ?
Lại còn cười "đều" như thế?
Nhất thời dù Liễu nha nội thông minh cái thế, cũng không đoán nổi chị Bạch Dương có mưu đồ gì.
- Nếu như Bạch bí thư dũng cảm nhận trọng trách, làm gương cho mọi người, vậy tôi không tranh "mối làm ăn" với Bạch bí thư nữa.
Liễu Tuấn nhìn cái cổ trắng muốt của chị Bạch Dương nói:
- Vậy thì tôi nhận xã Cẩm Lý.
Xã Cẩm Lý kề sát xãThất Lĩnh Trùng, ở trên bảng "hương trấn nghèo đói" của huyện Ninh Bắc, sánh vai cùng xã Thất Lĩnh Trùng, khó phân cao thấp, sơn cùng thủy tận, tài nguyên thiếu thốn.
Bạch Dương lại mỉm cười.
Những hành động của Bạch bí thư và Liễu phó bí thư lọt hết vào ánh mắt của Lý Giang.
Bành Thiếu Hùng thì chả sao, hắn là huyện trưởng, quản túi tiền của cả huyện, nhận hương trấn nào vấn đề cũng chẳng lớn, xa xôi hẻo lảnh một chút ít nhiều kiếm được thành tích.
Nhưng Lý Giang thì không như thế.
Hắn là bí thư kỷ ủy, chưa từng liên quan tới chuyện kinh tế, nếu như bảo hắn "nhận thầu" hương trấn đặc biệt nghèo khó như Thất Lĩnh Trùng, khác gì lấy cái mạng già của hắn, căn bản không thể soay chuyển được cục diện.
Nhưng Bạch bí thư và Liễu bí thư người ta đều chọn xã nghèo khó nhất rồi, Lý Giang cũng là phó bí thư, tựa hồ cũng phải dũng cảnh nhận trọng trách, làm gương cho các đồng chí thường ủy.
Tuy nói Lý Giang chẳng coi câu "cuối năm tổng kết đánh đít" ở trong lòng, nhưng thực sự so ra hương trấn mà hắn nhận lại tụt về phía sau quá nhiều, thì cũng là một sự đả kích với uy tín của hắn, ít nhất về sau về vấn đề kinh tế, hắn sẽ bị đoạt mất quyền lên tiếng.
Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Tôi đề nghị bí thư Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều.
Lý Giang ngẩn ra.
Trấn Ngũ Lý Kiều đối với huyện Ninh Bắc mà nói là một thị trấn tương đối giàu có, hoạt động kinh tế xưa nay khá tấp nập, Liễu Tuấn đề nghị Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều, phải tính là một ân tình.
Khi mọi người đều đang ngẩn ra, thì Liễu Tuấn lại thong thả nói:
- Kinh tế của Ngũ Lý Kiều tương đối sôi nổi, nhưng tồn tài một số vấn đề, một số đồng chí cán bộ tác phong không tốt, bí thư Lý Giang thường xuyên tới đó nhắc nhở họ một chút, tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, rất có lợi cho sự phát triển lành mạnh của kinh tế thị trấn Ngũ Lý Kiều.
Bạch Dương lập tức gật đầu:
- Đồng chí Liễu Tuấn nói rất có đạo lý, tôi thấy bí thư Lý Giang hãy nhận Ngũ Lý Kiều đi.
- Nếu như Bạch bí thư và Liễu bí thư đều nói như thế, vậy tôi cố gượng mà làm vậy.
Lý Giang miệng tuy nói cố gượng mà làm, nhưng ánh mắt nhìn sang Liễu Tuấn lộ ra chút ý cười, vẻ u ám quanh năm trên mặt, cũng tan đi vài phần.
Xem ra Bạch Dương và tên nhóc này muốn đoàn kết ban bệ trong huyện, đem kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển đi lên, Lý Giang không phải là kẻ ngốc, hơn nữa cũng chẳng có xung đột gì quá với Bạch Dương và Liễu Tuấn, đơn giản chỉ vì hắn là người của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Doãn Bảo Thanh, Doãnh Bảo Thanh lại thuộc hệ Trương Quang Minh, bởi thế mới cùng Bành Thiếu Hùng chuẩn bị "đấu tranh", hiện giờ mọi người bày ra thái độ thân thiệt, đương nhiên mình phải nhận lấy thiện chí, hà cớ gây sự không dâu.
Thấy những lãnh đạo chủ yếu đều tỏ thái độ cả rồi, mọi người biết chuyện này không tiện để xuất "ý kiến" gì nữa, đành tiến lên thôi, đều có hai cái vai một cái đầu cả, ai kém gì ai chứ!
Nguyên cho rằng phải qua một phen thảo luận "kịch liệt" nhiệm vụ "nhận thầu", liền cứ thế mà thuận lợi được phân phối.
Trên cuộc họp huyện ủy, giọng nói của Bạch Dương vẫn cứ luôn nhã nhặn êm tai.
Trong các lãnh đạo huyện vùng sâu, chuyện chia khu vực xã thị trấn phụ trách, trên toàn quốc mỗi một huyện làm một kiểu, phải nói rằng mới ban đầu còn có chút tác dụng, nhưng về sau thì quá xa đà vào hình thức, bề ngoài oanh liệt thật đấy, thậm chí mấy huyện còn khua chiêng gõ trống tuyên truyền, nhưng hiệu quả thực tế rất có hạn, rất nhiều lãnh đạo huyện, một tháng thậm chí một quý chỉ tới các hương trấn đi vào vòng, ngó nghiêng qua loa đã là khá lắm rồi.
Xuống đó rồi thì quá nửa là uống rượu, đánh bài, một số hương trấn điều kiện khá một chút còn an bài hoạt động giải trí kích thích khác, lãnh đạo mỡ chảy đầy miệng, cán bộ hương trấn thì được biểu dương khẳng định, tất cả đều vui mừng.
Cho nên khi các vị thường ủy nghe Bạch bí thư "nhắc lại chủ đề cũ" đều mỉm cười.
Xuống nông thôn, chịu trách nhiệm!
Cũ quá rồi!
Nói thực, ban bệ huyện Ninh Bắc thành lập cho tới bây giờ, mới chừng được một năm, mới được coi là ổn định cơ bản thôi, mấy lãnh đạo chủ yếu tỏ ý hợp tác khá rõ ràng, làm mọi người cũng yên tâm.
Quan trường có đấu tranh là rất bình thường, nhưng nếu như có thể hòa hợp êm thấm được cũng không tệ, vì sao phải đấu nhau cho mệt người, làm cho trước kia ngay cả xuống nông thôn cũng thận trọng, sợ bị đối thủ nắm lấy chỗ yếu.
Xuống nông thôn là việc sung sướng mà, có cái ăn, có cái bỏ túi, lại được tâng bốc ninh nọt sao chẳng sướng chứ?
Xem ra Bạch bí thư đã ngồi vững chỗ, cũng "chú ý tới cấp dưới", cho mọi người một chút "béo bở" rồi.
Vì thế các thường ủy ào ào tỏ thái độ, biểu thị ủng hộ chuyện này.
Bạch Dương cười tủm tỉm nói:
- Nếu như mọi người tán đồng, vậy tiếp theo chúng ta thảo luận qua vấn đề phân công cụ thể thôi. Nhưng lời không hay tôi xin nói trước, chuyện phân công chịu trách nhiệm này, là có chỉ tiêu nhiệm vụ cụ thể, thu hút đầu tư bao nhiêu, tổng giá trị sản lượng công nông nghiệp bao nhiêu, thu nhập quần chúng nhân dân tăng trưởng bao nhiêu, cuối năm sẽ tổng kết, đồng chí không hoàn thành nhiệm vụ là phải bị đánh đòn đấy!
Cả đám thường ủy tức thì ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Dương có chút quái dị, Bạch bí thư ngày xưa trong mắt mọi người đoan trang mỹ lệ, xinh đẹp vô song lúc này nụ cười nhìn thế nào nào lại giống một con "hồ ly"!
Kỳ quái, Bạch bí thư trước kia đâu có như thế.
Ánh mắt của mọi người như vô ý liếc qua mặt Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.
Xuống nông thôn chịu trách nhiệm, chuyện này trước kia có rồi, mọi người chỉ làm cho qua, dù sao lãnh đạo huyện không phải là lãnh đạo xã thị trấn, xuống đó rồi nếu không làm xã thị trấn phát triển, thì gậy sẽ đánh lên đít lãnh đạo huyện, như vậy còn cần những cán bộ cơ sở ở xã thị trấn làm cái gì nữa?
Bởi vì chỉ là một hình thức, nên làm hai năm rồi cũng chẳng được việc gì, nên chẳng còn ai nhắc tới nữa, nhưng hiện giờ nghe ngữ khí của Bạch Dương, hình như chẳng phải đùa.
Mọi người muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng, nhưng chẳng được gì, hai vị này đều mỉm cười chẳng lộ ra chút ý tứ nào khác.
Vậy cứ nghe Bạch bí thư nói gì đã!
- Bành huyện trưởng, mởi đồng chí đem mục tiêu phát triển các hương trấn năm nay thông báo cho các đồng chí ở nơi này một chút, sau đó chúng ta sẽ phân chia chịu trách nhiệm cụ thể.
Bạch Dương quay sang nói với Bành Thiếu Hùng.
- Được.
Bành Thiếu Hùng gật đầu mỉm cười, cười cũng giống y như một con "hồ ly".
Các thường ủy liền nổi lên nỗi "sợ hãi" không tên.
Hai vị này hình như muốn liên hợp lại "chơi"người ta rồi?
Bành Thiếu Hùng mở sổ ghi chép trước mặt ra, hắng giọng một tiếng, chẳng hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các thường ủy, bắt đầu từng mục báo ra nhiệm vụ chỉ tiêu của từng hương trấn.
Các thường ủy vừa nghe đã đau cả đầu.
Kiểu nhiệm vụ chỉ tiêu này, mọi người trước kia cũng nghe qua rồi, bất quá mỗi người chỉ trông nom một mặt, kiến thiết kinh tế là do chính phủ chủ quản, cũng không để ý lắm, nhưng hiện giờ nghe qua thì có vẻ như liên quan tới mình rồi.
Hắc, thu hút đầu tư, phát triển xí nghiệp hương trấn, nghe qua thì rực rỡ hoa gấm, tương lai tươi đẹp, nhưng thực sự khi làm thì khó lắm. Ví dụ như những địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi như xã Cẩm Lý và hương Thất Lĩnh Trùng, trước kia còn đào mỏ hầm than nhỏ, hiện giờ tới hầm than cũng đóng cửa rồi, ngươi nói xem thương nhân bên ngoài đầu tư vào đâu?
Không có tiền, kinh tế sao phát triển được.
Bành Thiếu Hùng vẫn đọc đâu ra đấy, phải dùng gần một tiếng mới xong.
Bạch Dương đợi Bành Thiếu Hùng đọc xong chỉ tiêu, lại cười tủm tỉm nói:
- Các đồng chí, tôi và Bành huyện trưởng đã thương lượng rồi, tính theo năm dương lịch, hiện giờ đã là giữa năm, nếu như phân chia theo một khu vực mấy xã, thì tương đối khó, cũng không công bằng với các đồng chí, mọi người còn có rất nhiều công tác trong phần sự mà, đem toàn bộ sức lực đặt vào các xã thị trấn cũng không hiện thực.
Các thường ủy lại thở phào.
Nếu như chỉ "nhận thầu" một xã có hai mươi mấy thôn, thì vấn đề tốt hơn nhiều, dù sao địa phương nhỏ, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, sẽ không tiêu loạn, còn ít nhiều có thể mang lại chút tác dụng.
Ánh mắt của Bạch Dương lướt qua mặt các thường ủy cuối cùng dừng lại trên người Liễu phó bí thư .
Hai vị đứng đầu đã nói xong, tới lượt vị thứ ba lên tiếng rồi, "ngài" không thể cứ ung dung ngồi uống chà mãi được chứ nhỉ? Hơn nữa có phương án này do "ngài" đề xuất ra, hiện giờ "kẻ đầu sỏ" nên có thái độ rõ ràng rồi.
Thấy ánh mắt của Bạch bi thư nhắm vào mình, Liễu Tuấn liền mỉm cười, đứng thẳng dậy nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với Bạch bí thư và Bành huyện trưởng, tôi đảm nhận xã Thất Lĩnh Trùng.
Mọi người đều sửng sốt.
Vị này đúng là thích "ăn to nói lớn", lên tiếng một cái là nhận ngay xã Thất Lĩnh Trùng xa xôi nhất, lạc hậu nhất rồi.
Bạch Dương sóng mắt lưu chuyển, nhoẻn miệng cười nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, đừng tranh giành chuyện làm ăn của tôi nhé, xã Thất Lĩnh Trùng do tôi nhận.
Mọi người lại ngẩn ra.
Chuyện này không bình thường, sao cái Thất Lĩnh Trung kia bỗng nhiên lại thành miếng bánh thơm phức rồi, bí thư phó bí thư tranh nhau nhận, chăng lẽ nơi đó đào được mỏ vàng?
Đừng nói người khác, dù là Liễu Tuấn cũng hơi khó hiểu, liền nhìn qua phía Bạch Dương, Bạch Dương quay đầu đi không nhìn y, khóe miệng hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Liễu Tuấn phải nhịn lắm mới không gãi đầu.
Làm thế này là cái ý gì.
Vốn y chủ động nhận Thất Lĩnh Trùng cái hương trấn xa xôi ngèo khó nhất này là muốn làm gương cho mọi người, để các thường ủy không kén cá chọn canh nữa, chỉ có thể đi theo ý của y. Cái ý này khi thương lượng riêng với Bạch Dương cũng đã nói rồi, lúc đó chị Bạch Dương còn rất "cảm động" kia mà, sao chớp mắt một cái lại giờ quẻ?
Lại còn cười "đều" như thế?
Nhất thời dù Liễu nha nội thông minh cái thế, cũng không đoán nổi chị Bạch Dương có mưu đồ gì.
- Nếu như Bạch bí thư dũng cảm nhận trọng trách, làm gương cho mọi người, vậy tôi không tranh "mối làm ăn" với Bạch bí thư nữa.
Liễu Tuấn nhìn cái cổ trắng muốt của chị Bạch Dương nói:
- Vậy thì tôi nhận xã Cẩm Lý.
Xã Cẩm Lý kề sát xãThất Lĩnh Trùng, ở trên bảng "hương trấn nghèo đói" của huyện Ninh Bắc, sánh vai cùng xã Thất Lĩnh Trùng, khó phân cao thấp, sơn cùng thủy tận, tài nguyên thiếu thốn.
Bạch Dương lại mỉm cười.
Những hành động của Bạch bí thư và Liễu phó bí thư lọt hết vào ánh mắt của Lý Giang.
Bành Thiếu Hùng thì chả sao, hắn là huyện trưởng, quản túi tiền của cả huyện, nhận hương trấn nào vấn đề cũng chẳng lớn, xa xôi hẻo lảnh một chút ít nhiều kiếm được thành tích.
Nhưng Lý Giang thì không như thế.
Hắn là bí thư kỷ ủy, chưa từng liên quan tới chuyện kinh tế, nếu như bảo hắn "nhận thầu" hương trấn đặc biệt nghèo khó như Thất Lĩnh Trùng, khác gì lấy cái mạng già của hắn, căn bản không thể soay chuyển được cục diện.
Nhưng Bạch bí thư và Liễu bí thư người ta đều chọn xã nghèo khó nhất rồi, Lý Giang cũng là phó bí thư, tựa hồ cũng phải dũng cảnh nhận trọng trách, làm gương cho các đồng chí thường ủy.
Tuy nói Lý Giang chẳng coi câu "cuối năm tổng kết đánh đít" ở trong lòng, nhưng thực sự so ra hương trấn mà hắn nhận lại tụt về phía sau quá nhiều, thì cũng là một sự đả kích với uy tín của hắn, ít nhất về sau về vấn đề kinh tế, hắn sẽ bị đoạt mất quyền lên tiếng.
Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Tôi đề nghị bí thư Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều.
Lý Giang ngẩn ra.
Trấn Ngũ Lý Kiều đối với huyện Ninh Bắc mà nói là một thị trấn tương đối giàu có, hoạt động kinh tế xưa nay khá tấp nập, Liễu Tuấn đề nghị Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều, phải tính là một ân tình.
Khi mọi người đều đang ngẩn ra, thì Liễu Tuấn lại thong thả nói:
- Kinh tế của Ngũ Lý Kiều tương đối sôi nổi, nhưng tồn tài một số vấn đề, một số đồng chí cán bộ tác phong không tốt, bí thư Lý Giang thường xuyên tới đó nhắc nhở họ một chút, tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, rất có lợi cho sự phát triển lành mạnh của kinh tế thị trấn Ngũ Lý Kiều.
Bạch Dương lập tức gật đầu:
- Đồng chí Liễu Tuấn nói rất có đạo lý, tôi thấy bí thư Lý Giang hãy nhận Ngũ Lý Kiều đi.
- Nếu như Bạch bí thư và Liễu bí thư đều nói như thế, vậy tôi cố gượng mà làm vậy.
Lý Giang miệng tuy nói cố gượng mà làm, nhưng ánh mắt nhìn sang Liễu Tuấn lộ ra chút ý cười, vẻ u ám quanh năm trên mặt, cũng tan đi vài phần.
Xem ra Bạch Dương và tên nhóc này muốn đoàn kết ban bệ trong huyện, đem kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển đi lên, Lý Giang không phải là kẻ ngốc, hơn nữa cũng chẳng có xung đột gì quá với Bạch Dương và Liễu Tuấn, đơn giản chỉ vì hắn là người của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Doãn Bảo Thanh, Doãnh Bảo Thanh lại thuộc hệ Trương Quang Minh, bởi thế mới cùng Bành Thiếu Hùng chuẩn bị "đấu tranh", hiện giờ mọi người bày ra thái độ thân thiệt, đương nhiên mình phải nhận lấy thiện chí, hà cớ gây sự không dâu.
Thấy những lãnh đạo chủ yếu đều tỏ thái độ cả rồi, mọi người biết chuyện này không tiện để xuất "ý kiến" gì nữa, đành tiến lên thôi, đều có hai cái vai một cái đầu cả, ai kém gì ai chứ!
Nguyên cho rằng phải qua một phen thảo luận "kịch liệt" nhiệm vụ "nhận thầu", liền cứ thế mà thuận lợi được phân phối.
/2140
|