Liễu Tuấn vừa mới rời khỏi nhà Đường Hải Thiên không lâu, còn chưa kịp khởi động xe, thì điện thoại đã vang lên.
Cái điện thoại di động này là do yêu cầu nhiều lần của Lương Xảo, Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn mới đành phải trang bị, nguyên nhân là vì Liễu huyện trưởng thường xuyên chơi trò mất tích, các hồng nhan tìm mãi không được y, trong lòng không vui.
Tình lang chuyện gì cũng tốt, chỉ có một việc làm người ta không thể yên tâm là quá hảo sắc.
Vì thế Hà Mộng Doanh đề nghị, phải trang bị cho y một cái di động, thường xuyên giám sát hành tung, đừng thể không cẩn thận một cái lại chui ra đối thủ cạnh tranh mới.
Đề nghị này của Hà Mộng Doanh, được Xảo Nhi và Tiểu Thanh nhất trí tán đồng, luân phiên "oanh tạc", Liễu huyện trưởng đành "bất lực", trở thành người đầu tiên trong ban bệ lãnh đạo huyện Ninh Bắc có di động.
Chằng còn cách nào, người ta có tiền mà, nghe nói cổ phiếu, trái phiếu trong tay Liễu huyện trưởng hiện giờ trị giá mấy chục triệu kìa.
Tất nhiên khi nói chuyện với Đường Hải Thiên thì phải tắt máy, đó là lễ tiết cơ bản.
Liễu Tuấn nghe điện.
- Chào, nói chuyện với ông già xong chưa?
Trong điện thoại truyền tới giọng của Đường Thắng Châu.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Không thấy em nghe điện đây à?
Đường Thắng Châu cười ha hả:
- Mau lên, tới khách sạn Phù Dung, mấy chúng tôi đợi cậu uống rượu ở quầy bar.
- Mấy người là ai?
Đường Thắng Châu đáp:
- Anh rể cậu, hay nói là anh vợ cũng được, còn có chủ tịch Liễu.
Liễu Tuấn choáng, không ngờ Nghiêm Minh cũng tới.
- Này, anh làm như thế là thiếu nghĩa khí đấy!
Đường Thắng Châu biết ý của Liễu Tuấn:
- Có gì đâu dù sao thì cậu tới cũng chỉ ăn chay thôi. Không sợ Nghiêm Minh đi cáo trạng, Chúng ta chỉ uống rượu thôi, không chơi trò khác, mau lên nhé!
Cuộc tụ hội này Liễu Tuấn khẳng định phải đi.
Đám nha nội năm xưa của huyện Hướng Dương, hiện giờ chỉ còn lại Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu và Liễu nha nội thường xuyên tụ họp với nhau. Nếu như có cả Liễu Triệu Ngọc nữa thì không đi không được.
Liễu Tuấn thở dài, chỉ đành bỏ ý định tới chỗ chị Bạch Dương, khởi động xe tới thẳng khách sạn Phù Dung.
Tới hộp đêm Thiên Bách Độ, từ xa đã thấy thân hình hùng tráng của Liễu Triệu Ngọc Liễu Triệu Ngọc ngày càng béo tốt rồi, cứ phát triển như thế này là có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải.
Liễu Triệu Ngọc vui vẻ lên đón:
- A, Tiểu Tuấn tới rồi.
Chủ tịch Liễu thay bộ đồ tây nghiêm chỉnh, mặc đồ thường ngày, trông trẻ hơn tới mấy tuổi.
Nghiêm Minh đã cùng Đường Thắng Châu ngồi cạn chén với nhau rồi, thấy Liễu Tuấn tới mỉm cười, đẩy một ly lam sắc tình nhân tới, nói:
- Đến muộn, phạt một chén.
Liễu Tuấn đừng hòng bị trò "chèn ép " này, cười nói:
- Anh tới tỉnh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc ai đáng bị phạt.
Đường Thắng Châu kêu lớn:
- Đều đáng bị phạt hết!
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.
Đường Thắng Châu rụt cổ lại nói:
- Được được, tôi nói sai, hai người anh vợ em rể đồng lòng, tôi nói sai rồi, được chưa?
Liễu Tuấn cười:
- Nếu đã nói sai, phải tự phạt ba ly chứ!
Đường Thắng Châu mặt nhăn nhó, nốc luôn một hơi ba ly rượu, kỳ thực lửu lượng của hắn cực mạnh, chẳng để ý tới ba chén cốc tai này vào đâu, chỉ là làm không khí náo nhiệt hơn thôi.
Có Liễu Tuấn và Nghiêm Minh ở đây, gọi các cô em tới bồi rượu khẳng định là không được, trọng trách làm nóng không khí tất nhiên rơi lên đầu Đường Thắng Châu.
Tiếp đó mấy người tìm một cái bàn gần quầy ba ngồi xuống, gọi mấy đồ nhắm, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Nghiêm Minh hỏi:
- Này Liễu Tuấn, nghe nói em muốn làm cái xóa khu gộp xã gì ở huyện Ninh Bắc hả?
- Vâng!
Liễu Tuấn gật đầu.
Nghiêm Minh hiện giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Thanh An, quan tâm tới chuyện này cũng là hợp tình họp lý, phải nói Liễu Tuấn làm huyện trưởng, trong lòng Nghiêm Minh vừa vui lại vừa khó chịu.
Liễu Tuấn là em vợ của hắn, giờ lại sắp thành em rể , thăng quan tiến chức nhanh là chuyện tốt, nhưng mặt khác, Nghiêm Minh tất nhiên cũng có lý do bực bội, dựa vào cái gì mà tên tiểu tử này luôn đi trước hắn một bước.
Có điều Nghiêm Minh đã không còn là tên hoàn khố ở huyện Hướng Dương năm xưa nữa, nhiều năm rèn luyện trong quan trường, hiểu ra một đạo lý, hâm mộ hoặc ghen tị là vô dụng, bởi thế hắn quan tâm hơn tới việc Liễu Tuấn chấp chính, có lẽ đây mới là điều mấu chốt khiến Liễu Tuấn thăng tiến mau chóng.
Liễu Tuấn hiểu suy nghĩ trong lòng của Nghiêm Minh, định nói khẽ với hắn chuyện xóa khu gộp xã.
- Này này, đây là quán rượu, chỉ uống rượu bàn việc gió trăng, cấm nói quốc sự.
Không ngờ Đường Thắng Châu khó chịu, không hề khách khí cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ.
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn nhìn nhau cười, bất lực lắc đầu, người này đúng là ghét chuyện "quốc gia đại sự", chẳng trách mà bên Bào Châu có ý kiến đưa hắn làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, nhưng nhiều lần bị Đường Hải Thiên bác bỏ.
Đường Hải Thiên luôn cảm thấy đứa con này chưa đủ chín chắn, không có tố chất làm người đứng đầu, dù là một đơn vị tiếp đãi đơn thuần cũng không được, làm Đường Thắng Châu rất buồn bực.
- Tiểu Tuấn, chuyện đồng Yên sau này làm thế nào đây? Anh chuẩn bị đủ tài chính rồi.
Không nói việc nước, Liễu Triệu Ngọc nói tới chuyện kiếm tiền.
Cái này thì Đường Thắng Châu không phản đối, hắn cũng giống như đại bộ phận các nha nội, tranh thủ khi ông già còn tại vị kiếm chác một ít, đợi khi nghỉ hưu rồi thì lời nói mất linh, muốn kiếm cũng chẳng được.
Liễu Tuấn nói:
- Không vội, cứ đợi đã, tới thời cơ Tiểu Thanh sẽ thông báo cho anh, đảm báo chỉ lãi không lỗ là được.
Ở đây không có người ngoài nên Liễu Tuấn nói chuyện không không phải cố kỵ gì.
- Làm săn gì mà kiếm chắc thế? Giới thiệu cho anh kiếm chút tí đỉnh đi!
Đường Thắng Châu cười híp mắt sấn vào.
Liễu Tuấn liếc hắn một cái, nói:
- Được, anh kiếm 50 triệu giao cho anh Triệu Ngọc, đến lúc đó trả lại anh 80 triệu.
- Xéo đi, lấy anh mày ra làm trò vui à! Anh mà nếu có 50 triệu thì còn ở cái đơn vị rách nát kia làm gì? Sớm đã chạy ra nước ngoài tiêu diêu rồi.
Đường Thắng Châu rất khó chịu.
Liễu Tuấn cười không nói.
Vụ làm ăn này quá lớn, không nên để Đường Thắng Châu xen vào thì tốt hơn, ném năm ba vạn vào, chẳng bõ một tí nào.
Vào lúc này ở bàn bên cạnh vang lên tiếng huyên náo, thì ra mấy người khách đó đang uống rượu tới hưng phấn. Liễu Tuấn cay mày lại bởi vì trong đó xen vào giọng của của tiểu quỷ tử.
Gần đây kinh tế Đại Ninh phát triển mau chóng, xí nghiệp ngoại quốc tiến vào rất nhiều, trong đó có không ít xí nghiệp Nhật Bản, tiểu quỷ tử ra vào khu giải trí ở Đại Ninh không phải hiếm.
Theo lý người ta là "bạn bè quốc tế" tới góp phần kiến thiết kinh tế của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn phải hoan nghênh chứ không phải là phản cảm, nhưng Liễu huyện trưởng không khoái tiểu quỷ tử, nghe thấy tiếng Đông Doanh là trong lòng phát ngán rồi.
- Yêu ma quỷ quái gì thế?
Nghiêm Minh cũng cau mày liếc qua bên đó.
Liễu Tuấn khinh bỉ nói:
- Một lũ tiểu quỷ tử không biết phép tắc công cộng ấy mà.
Phải nói tiểu quỷ tử ở trong nước hoặc là các ngước Âu Mỹ, tỏ ra rất lịch sử lễ độ, cứ như lắp điều khiển từ xa, gặp ai cũng cúi đầu vào. Nhưng hiện giờ ở Đại Ninh, lại hò hét huyên náo, chẳng có chút phong độ gì cả.
- Mặc xác chúng, chúng ta uống rượu của chúng ta. Loại người này trong quán rượu chẳng thiếu.
Đường Thắng Châu là khách quen của nơi này nên chẳng lạ gì nữa.
Liễu Tuấn hừ một tiếng, nói:
- Giọng đám tiểu quỷ tử nghe mà khó chịu. Rồi, uống nhanh cho xong ly này đi! Uống rượu cùng đám này, mất cả hứng.
Đường Thắng Châu hơi sửng sốt, không ngờ Liễu Tuấn lại phản cảm với người Nhật như thế.
- Được, tùy cậu, uống xong lý này mọi người đi xong hơi, mát xa, thả lòng một chút.
Liễu Tuấn gật đầu.
Lúc này ở bàn bên cạnh, có tiếng cô gái trẻ thét lên.
Một người nam trẻ tuổi ở cùng bàn tức giận quát hỏi:
- Sơn Điền tiên sinh, ông làm gì thế?
Mấy người Liễu Tuấn liền nhìn về phía Sơn Điền tiên sinh, hiển nhiên là kẻ đứng đầu đám tiểu quỷ tử, tứ chi ngắn ngủi, mặt mày hung ác.
Lúc này hắn đã uống ngà ngà say, phanh áo ra, lộ cái bụng phệ to tướng, con mắt tí hi còn đỏ hơn cả rượu, oang oang nói:
- Trương Dục, không liên quan tới cậu, đừng xen vào việc người khác.
Người nam trẻ tuổi kia ước chừng hai tư hai lăm, trông nho nhã lịch sự, đeo gọng kính vàng, lúc này mặt cũng đỏ bừng bừng chỉ tiểu quỷ tử, cả giận nói: -
Sơn Điền tiên sinh, xin ông tự trọng! Đây là quốc gia của chúng tôi.
- Vậy thì sao? Cậu và cô Lâm chẳng phải làm việc của công ty chúng tôi sao?
Sơn Điền tiên sinh nói rất ngang ngược, tiếng quốc ngữ lưu loát.
Lúc này một nam nhân khác cùng bàn, tuổi khá lớn, ra mặt khuyên giải:
- Tiểu Trương bỏ đi, Sơn Điền tiên sinh uống nhiều rồi. Hơn nữa, cô Lâm là trợ lý của Sơn Điền tiên sinh, cậu xen vào làm gì?
Tiểu Trương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sơn Điền tiên sinh hầm hè nói:
- Trương Dục, cậu ngối xuống ngoan ngoãn mà uống rượu đi.
- Tiểu Trương mau ngồi xuống đi.
Người nam nhân lớn tuổi làm hòa giải kia vội kéo tay Tiểu Trương, ép hắn ngồi xuống.
Sơn Điền tiên sinh cười đắc ý, cầm ly rượu nói với cô Lâm:
- Nào cô Lâm, uống ly này đi! Chỉ cần cô uống hết ly này, ngày mai tôi sẽ tăng lương cho cô.
Cô Lâm chừng hai hai hai ma, người thon cao, trông rất điềm tĩnh xinh xắn, có điều hiện giờ mặt đầy vẻ sở hãi, cuống quít khoát tay:
- Xin lỗi Sơn Điền tiên sinh, tôi không biết uống rượu, hôm nay tôi đã uống quá nhiều rồi.
Sơn Điền tiên sinh trợn mắt, hùng hổ uy hiếp:
- Cãi lời cấp trên à? Cô không biết quy tắc của công ty sao?
Cô Lâm giật mình đứng dậy, luống cuống chân tay:
- Không không, Sơn Điền tiên sinh tôi không thể uống được nữa.
Sơn Điền tiên sinh đùng đùng nổi giận, hắt hắt rượu trong cốc lên khuôn mặt xinh xắn của cô Lâm.
Cái điện thoại di động này là do yêu cầu nhiều lần của Lương Xảo, Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn mới đành phải trang bị, nguyên nhân là vì Liễu huyện trưởng thường xuyên chơi trò mất tích, các hồng nhan tìm mãi không được y, trong lòng không vui.
Tình lang chuyện gì cũng tốt, chỉ có một việc làm người ta không thể yên tâm là quá hảo sắc.
Vì thế Hà Mộng Doanh đề nghị, phải trang bị cho y một cái di động, thường xuyên giám sát hành tung, đừng thể không cẩn thận một cái lại chui ra đối thủ cạnh tranh mới.
Đề nghị này của Hà Mộng Doanh, được Xảo Nhi và Tiểu Thanh nhất trí tán đồng, luân phiên "oanh tạc", Liễu huyện trưởng đành "bất lực", trở thành người đầu tiên trong ban bệ lãnh đạo huyện Ninh Bắc có di động.
Chằng còn cách nào, người ta có tiền mà, nghe nói cổ phiếu, trái phiếu trong tay Liễu huyện trưởng hiện giờ trị giá mấy chục triệu kìa.
Tất nhiên khi nói chuyện với Đường Hải Thiên thì phải tắt máy, đó là lễ tiết cơ bản.
Liễu Tuấn nghe điện.
- Chào, nói chuyện với ông già xong chưa?
Trong điện thoại truyền tới giọng của Đường Thắng Châu.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Không thấy em nghe điện đây à?
Đường Thắng Châu cười ha hả:
- Mau lên, tới khách sạn Phù Dung, mấy chúng tôi đợi cậu uống rượu ở quầy bar.
- Mấy người là ai?
Đường Thắng Châu đáp:
- Anh rể cậu, hay nói là anh vợ cũng được, còn có chủ tịch Liễu.
Liễu Tuấn choáng, không ngờ Nghiêm Minh cũng tới.
- Này, anh làm như thế là thiếu nghĩa khí đấy!
Đường Thắng Châu biết ý của Liễu Tuấn:
- Có gì đâu dù sao thì cậu tới cũng chỉ ăn chay thôi. Không sợ Nghiêm Minh đi cáo trạng, Chúng ta chỉ uống rượu thôi, không chơi trò khác, mau lên nhé!
Cuộc tụ hội này Liễu Tuấn khẳng định phải đi.
Đám nha nội năm xưa của huyện Hướng Dương, hiện giờ chỉ còn lại Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu và Liễu nha nội thường xuyên tụ họp với nhau. Nếu như có cả Liễu Triệu Ngọc nữa thì không đi không được.
Liễu Tuấn thở dài, chỉ đành bỏ ý định tới chỗ chị Bạch Dương, khởi động xe tới thẳng khách sạn Phù Dung.
Tới hộp đêm Thiên Bách Độ, từ xa đã thấy thân hình hùng tráng của Liễu Triệu Ngọc Liễu Triệu Ngọc ngày càng béo tốt rồi, cứ phát triển như thế này là có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải.
Liễu Triệu Ngọc vui vẻ lên đón:
- A, Tiểu Tuấn tới rồi.
Chủ tịch Liễu thay bộ đồ tây nghiêm chỉnh, mặc đồ thường ngày, trông trẻ hơn tới mấy tuổi.
Nghiêm Minh đã cùng Đường Thắng Châu ngồi cạn chén với nhau rồi, thấy Liễu Tuấn tới mỉm cười, đẩy một ly lam sắc tình nhân tới, nói:
- Đến muộn, phạt một chén.
Liễu Tuấn đừng hòng bị trò "chèn ép " này, cười nói:
- Anh tới tỉnh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc ai đáng bị phạt.
Đường Thắng Châu kêu lớn:
- Đều đáng bị phạt hết!
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.
Đường Thắng Châu rụt cổ lại nói:
- Được được, tôi nói sai, hai người anh vợ em rể đồng lòng, tôi nói sai rồi, được chưa?
Liễu Tuấn cười:
- Nếu đã nói sai, phải tự phạt ba ly chứ!
Đường Thắng Châu mặt nhăn nhó, nốc luôn một hơi ba ly rượu, kỳ thực lửu lượng của hắn cực mạnh, chẳng để ý tới ba chén cốc tai này vào đâu, chỉ là làm không khí náo nhiệt hơn thôi.
Có Liễu Tuấn và Nghiêm Minh ở đây, gọi các cô em tới bồi rượu khẳng định là không được, trọng trách làm nóng không khí tất nhiên rơi lên đầu Đường Thắng Châu.
Tiếp đó mấy người tìm một cái bàn gần quầy ba ngồi xuống, gọi mấy đồ nhắm, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Nghiêm Minh hỏi:
- Này Liễu Tuấn, nghe nói em muốn làm cái xóa khu gộp xã gì ở huyện Ninh Bắc hả?
- Vâng!
Liễu Tuấn gật đầu.
Nghiêm Minh hiện giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Thanh An, quan tâm tới chuyện này cũng là hợp tình họp lý, phải nói Liễu Tuấn làm huyện trưởng, trong lòng Nghiêm Minh vừa vui lại vừa khó chịu.
Liễu Tuấn là em vợ của hắn, giờ lại sắp thành em rể , thăng quan tiến chức nhanh là chuyện tốt, nhưng mặt khác, Nghiêm Minh tất nhiên cũng có lý do bực bội, dựa vào cái gì mà tên tiểu tử này luôn đi trước hắn một bước.
Có điều Nghiêm Minh đã không còn là tên hoàn khố ở huyện Hướng Dương năm xưa nữa, nhiều năm rèn luyện trong quan trường, hiểu ra một đạo lý, hâm mộ hoặc ghen tị là vô dụng, bởi thế hắn quan tâm hơn tới việc Liễu Tuấn chấp chính, có lẽ đây mới là điều mấu chốt khiến Liễu Tuấn thăng tiến mau chóng.
Liễu Tuấn hiểu suy nghĩ trong lòng của Nghiêm Minh, định nói khẽ với hắn chuyện xóa khu gộp xã.
- Này này, đây là quán rượu, chỉ uống rượu bàn việc gió trăng, cấm nói quốc sự.
Không ngờ Đường Thắng Châu khó chịu, không hề khách khí cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ.
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn nhìn nhau cười, bất lực lắc đầu, người này đúng là ghét chuyện "quốc gia đại sự", chẳng trách mà bên Bào Châu có ý kiến đưa hắn làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, nhưng nhiều lần bị Đường Hải Thiên bác bỏ.
Đường Hải Thiên luôn cảm thấy đứa con này chưa đủ chín chắn, không có tố chất làm người đứng đầu, dù là một đơn vị tiếp đãi đơn thuần cũng không được, làm Đường Thắng Châu rất buồn bực.
- Tiểu Tuấn, chuyện đồng Yên sau này làm thế nào đây? Anh chuẩn bị đủ tài chính rồi.
Không nói việc nước, Liễu Triệu Ngọc nói tới chuyện kiếm tiền.
Cái này thì Đường Thắng Châu không phản đối, hắn cũng giống như đại bộ phận các nha nội, tranh thủ khi ông già còn tại vị kiếm chác một ít, đợi khi nghỉ hưu rồi thì lời nói mất linh, muốn kiếm cũng chẳng được.
Liễu Tuấn nói:
- Không vội, cứ đợi đã, tới thời cơ Tiểu Thanh sẽ thông báo cho anh, đảm báo chỉ lãi không lỗ là được.
Ở đây không có người ngoài nên Liễu Tuấn nói chuyện không không phải cố kỵ gì.
- Làm săn gì mà kiếm chắc thế? Giới thiệu cho anh kiếm chút tí đỉnh đi!
Đường Thắng Châu cười híp mắt sấn vào.
Liễu Tuấn liếc hắn một cái, nói:
- Được, anh kiếm 50 triệu giao cho anh Triệu Ngọc, đến lúc đó trả lại anh 80 triệu.
- Xéo đi, lấy anh mày ra làm trò vui à! Anh mà nếu có 50 triệu thì còn ở cái đơn vị rách nát kia làm gì? Sớm đã chạy ra nước ngoài tiêu diêu rồi.
Đường Thắng Châu rất khó chịu.
Liễu Tuấn cười không nói.
Vụ làm ăn này quá lớn, không nên để Đường Thắng Châu xen vào thì tốt hơn, ném năm ba vạn vào, chẳng bõ một tí nào.
Vào lúc này ở bàn bên cạnh vang lên tiếng huyên náo, thì ra mấy người khách đó đang uống rượu tới hưng phấn. Liễu Tuấn cay mày lại bởi vì trong đó xen vào giọng của của tiểu quỷ tử.
Gần đây kinh tế Đại Ninh phát triển mau chóng, xí nghiệp ngoại quốc tiến vào rất nhiều, trong đó có không ít xí nghiệp Nhật Bản, tiểu quỷ tử ra vào khu giải trí ở Đại Ninh không phải hiếm.
Theo lý người ta là "bạn bè quốc tế" tới góp phần kiến thiết kinh tế của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn phải hoan nghênh chứ không phải là phản cảm, nhưng Liễu huyện trưởng không khoái tiểu quỷ tử, nghe thấy tiếng Đông Doanh là trong lòng phát ngán rồi.
- Yêu ma quỷ quái gì thế?
Nghiêm Minh cũng cau mày liếc qua bên đó.
Liễu Tuấn khinh bỉ nói:
- Một lũ tiểu quỷ tử không biết phép tắc công cộng ấy mà.
Phải nói tiểu quỷ tử ở trong nước hoặc là các ngước Âu Mỹ, tỏ ra rất lịch sử lễ độ, cứ như lắp điều khiển từ xa, gặp ai cũng cúi đầu vào. Nhưng hiện giờ ở Đại Ninh, lại hò hét huyên náo, chẳng có chút phong độ gì cả.
- Mặc xác chúng, chúng ta uống rượu của chúng ta. Loại người này trong quán rượu chẳng thiếu.
Đường Thắng Châu là khách quen của nơi này nên chẳng lạ gì nữa.
Liễu Tuấn hừ một tiếng, nói:
- Giọng đám tiểu quỷ tử nghe mà khó chịu. Rồi, uống nhanh cho xong ly này đi! Uống rượu cùng đám này, mất cả hứng.
Đường Thắng Châu hơi sửng sốt, không ngờ Liễu Tuấn lại phản cảm với người Nhật như thế.
- Được, tùy cậu, uống xong lý này mọi người đi xong hơi, mát xa, thả lòng một chút.
Liễu Tuấn gật đầu.
Lúc này ở bàn bên cạnh, có tiếng cô gái trẻ thét lên.
Một người nam trẻ tuổi ở cùng bàn tức giận quát hỏi:
- Sơn Điền tiên sinh, ông làm gì thế?
Mấy người Liễu Tuấn liền nhìn về phía Sơn Điền tiên sinh, hiển nhiên là kẻ đứng đầu đám tiểu quỷ tử, tứ chi ngắn ngủi, mặt mày hung ác.
Lúc này hắn đã uống ngà ngà say, phanh áo ra, lộ cái bụng phệ to tướng, con mắt tí hi còn đỏ hơn cả rượu, oang oang nói:
- Trương Dục, không liên quan tới cậu, đừng xen vào việc người khác.
Người nam trẻ tuổi kia ước chừng hai tư hai lăm, trông nho nhã lịch sự, đeo gọng kính vàng, lúc này mặt cũng đỏ bừng bừng chỉ tiểu quỷ tử, cả giận nói: -
Sơn Điền tiên sinh, xin ông tự trọng! Đây là quốc gia của chúng tôi.
- Vậy thì sao? Cậu và cô Lâm chẳng phải làm việc của công ty chúng tôi sao?
Sơn Điền tiên sinh nói rất ngang ngược, tiếng quốc ngữ lưu loát.
Lúc này một nam nhân khác cùng bàn, tuổi khá lớn, ra mặt khuyên giải:
- Tiểu Trương bỏ đi, Sơn Điền tiên sinh uống nhiều rồi. Hơn nữa, cô Lâm là trợ lý của Sơn Điền tiên sinh, cậu xen vào làm gì?
Tiểu Trương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sơn Điền tiên sinh hầm hè nói:
- Trương Dục, cậu ngối xuống ngoan ngoãn mà uống rượu đi.
- Tiểu Trương mau ngồi xuống đi.
Người nam nhân lớn tuổi làm hòa giải kia vội kéo tay Tiểu Trương, ép hắn ngồi xuống.
Sơn Điền tiên sinh cười đắc ý, cầm ly rượu nói với cô Lâm:
- Nào cô Lâm, uống ly này đi! Chỉ cần cô uống hết ly này, ngày mai tôi sẽ tăng lương cho cô.
Cô Lâm chừng hai hai hai ma, người thon cao, trông rất điềm tĩnh xinh xắn, có điều hiện giờ mặt đầy vẻ sở hãi, cuống quít khoát tay:
- Xin lỗi Sơn Điền tiên sinh, tôi không biết uống rượu, hôm nay tôi đã uống quá nhiều rồi.
Sơn Điền tiên sinh trợn mắt, hùng hổ uy hiếp:
- Cãi lời cấp trên à? Cô không biết quy tắc của công ty sao?
Cô Lâm giật mình đứng dậy, luống cuống chân tay:
- Không không, Sơn Điền tiên sinh tôi không thể uống được nữa.
Sơn Điền tiên sinh đùng đùng nổi giận, hắt hắt rượu trong cốc lên khuôn mặt xinh xắn của cô Lâm.
/2140
|