- Giỏi lắm một huyện trưởng, một phó bí thư huyện ủy lại chạy tới chốn ăn chơi trác táng, đắm chịu trong rượu chè! Uống chán rồi lại kiếm mấy người Nhật Bản đánh cho một trận để luyện tay chân. Giỏi! Rất giỏi!
Nghiêm Ngọc Thành mặt nghiêm nghị nói lạnh như băng.
Đây là biệt thự số một của tỉnh ủy, không cần vào thư phong, Nghiêm Ngọc Thành "quát tháo" ngay ở phòng khách.
Hai đồng chí Liễu Tuấn và Nghiêm Minh lưng thẳng tắp, ngồi đối diện với Nghiêm đại bí thư.
Giải Anh, Liễu Diệp, Nghiêm Phi thì ở một bên "hỗ trợ" trấn áp tội phạm.
Còn may là Tiểu Nghiêm Hạo đã đi ngủ sớm, nếu không Nghiêm Ngọc Thành không cách nào "quát tháo" được.
Chú bé con này mặc kệ uy phong của bí thư tỉnh ủy, cứ bò lên gối ông nội quấy rối, Nghiêm đại bí thư có giận thế nào cũng chẳng phát tác ra được.
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn muốn ở chi cục công an xem mấy tên tiểu quỷ tử bị tạm giam mới cam tâm, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên gọi điện tới chi cục khu Thiên Mã.
Khi đó Trương Đào nhận điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành vừa báo danh tính, đã thiếu chút nữa sợ ngã lăn quay.
Đó là vị bí thư tỉnh ủy trong truyền thuyết mà lại.
May mà Trương Đào sợ tới tè ra quân, thì vẫn nhớ kỹ lời căn dặn của Nghiêm Ngọc Thành, hớt ha hớt hải đi tìm hai vị nha nội Nghiêm Liễu bảo trở về nhà.
Lúc này Lương Quốc Cường mới tới chi cục, Nghiêm Minh và Liễu Tuấn chỉ kịp chào hỏi ông một câu, đã vội vã trở về.
Ngồi trong xe Santana, Nghiêm Minh toàn thân run lên, nói:
- Trương Quang Minh chả ra cái mẹ gì, chỉ biết đi mách lẻo.
Từ nhỏ Nghiêm Minh đã sợ cha mình ghê gớm, lần này gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng trách Nghiêm phó bí thư sợ hãi như thế.
Liễu Tuấn thì bình tĩnh thản nhiên, vừa khởi động xe vừa nói rất thoải mái:
- Không phải là Trương Quang Minh đâu, mà là Thụy Quốc Bình đấy.
Thực tế đúng là không phải Trương Quang Minh đi "hớt lẻo", đường đường là tỉnh trưởng thế nào cũng phải tự trọng thân phận, là do Thụy Quốc Bình thấy chuyện liên quan tới con trai và con rể Nghiêm Ngọc Thành, biết vấn đề phức tạp, nên gọi điện báo cáo cho Trương Quang Minh.
Trương Quang Minh không nói gì cả, chỉ trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại.
Thụy Quốc Bình suy nghĩ cẩn thận, hiểu ra ý tứ của Trương Quang Minh, liền gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, bất quá Thụy Quốc Bình không thêm dầu thêm mỡ gì cả, chỉ báo cáo đúng sự thật mình tìm hiểu được và thái độ của Độ Biên tiên sinh ở bên tổng lãnh sự quán Nhật Bản.
Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe liền lập tức gọi "hai tên tiểu tử khốn kiếp" trở về.
Nghiêm Ngọc Thành xưa nay không để ý lắm với chuyện người trẻ tuổi, hay nói cách khác dù biết cũng chỉ cười cho qua, không hề bận tâm.
Ví như khi Nghiêm Phi còn rất nhỏ đã nói đùa tuyển Liễu Tuấn làm con rể, về sau hai người tuổi lớn dần, thầm sinh tỉnh cảm, mười bốn mười lăm tuổi đã có tình ý với nhau, Nghiêm Ngọc Thành cũng không hề hỏi tới.
Có điều lần này Nghiêm đại bí thư thực sự nổi giận rồi.
Nguyên nhân là vì Nghiêm Minh và Liễu Tuấn gây chuyện quá mức hoang đường, cùng đi uống rượu cũng được thôi, người trẻ tuổi mà, thế nào phải có mối quan hệ của mình, không thể cả ngày ru rú trong nhà được, nhưng không nên đánh nhau, lại còn đánh người Nhật Bản, gây là tranh cãi ngoại giao.
Trải qua vụ án gian lận hoạt động chi giáo năm ngoái, Nghiêm Ngọc Thành sơ bộ xoay chuyển được thế yếu, bắt đầu nắm giữ toàn diện thế cục, có thể nói là một sự thành công. Đối với việc thủ pháp Nghiêm Ngọc Thành dàn trận khí thế, thu cờ nhẹ nhàng, thủ trưởng trung ương cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Chính bởi vì như thế Nghiêm Ngọc Thành lại càng thêm cẩn thận.
Trương Quang Minh thua một vố, há chịu dễ dàng cho qua?
Cú điện thoại này là của Thụy Quốc Bình, song Nghiêm Ngọc Thành sao chẳng biết tâm ý của Trương Quang Minh hay sao? Người ta đang đợi Nghiêm đại bí thư xử trí thể nào, làm không ổn là người ta túm lấy thóp.
Với thân phận của Nghiêm Ngọc Thành, bên tổng lãnh sự Nhật Bản có đưa ra mười cái "kháng nghị nghiêm trọng" cũng chẳng để vào lòng, loại ngôn ngữ ngoại giam này, chỉ dọa nổi trẻ con vơi người ngoài nghề thôi.
Ông nổi giận là vì chuyện ngày liên quan tới Nghiêm Minh và Liễu Tuấn.
Đặc biệt là Liễu Tuấn, huyện trưởng trẻ tuổi nhất, danh tiếng vang xa, giờ lại uống rượu say đánh nhau với người Nhật, lan truyền đi còn ra thể thống gì.
Luận về nha nội, trong phạm vi toàn quốc chẳng biết có tới bao nhiêu, trong nhà các đại lão quan chức to hơn Nghiêm Ngọc Thành, cũng khó tránh khỏi sinh ra đám nha nội chẳng ra gì, vốn chẳng phải là chuyện lớn.
Quan trọng là ở chỗ, nếu như Liễu Tuấn chỉ là một tên "hoàn khố" phá phách, mà Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài còn cố tình nhét vào trong thể chế, cho nhận trọng trách.
Dù là thích dùng người thân cũng không thể làm như thế.
Một huyện trưởng, mà lại có phẩm hạnh như vậy sao?
Cho dù có o bế người thân cũng phải chừng mực thôi chứ.
Nghiêm Minh dù ngồi thẳng, nhưng đầu thì cúi gằm, trán vã hết mồ hôi, từ khi hắn từ bộ đội chuyên nghiệp về, đã thay đổi thói xấu cũ, trầm ổn tiến bộ hơn rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành cũng đánh giá hắn cao hơn, rất ít khi nổi giận, nhất là sau khi kết hôn sinh con, Nghiêm Ngọc Thành càng tỏ ra ôn hòa.
Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngọc Thành thực sự tức giận với hắn.
Liễu nha nội lại chẳng để ý lắm, thậm chí trên mặt còn mang nụ cười, cười:
- Bác Nghiêm bớt giận, thế nào cũng phải nghe bọn cháu giải thích nguyên nhân đã chứ!
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nhìn y một cái:
- Được, nói đi!
Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống, thong thả kể chuyện xảy ra trong quán rượu.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Chuyện là như thế, đứng nói là tổng lãnh sự bên đó, dù là Thiên Hoàng Nhật Bản kháng nghị, cháu cũng nói với ông ta, bọn đó đáng bị đánh.
- Đánh hay lắm.
Nghiêm Phi nhảy ra trợ giúp người yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có vẻ rất tức giận.
- Lần này bọn tiểu quỷ tử quá láo xược rồi, đây vẫn là quốc thổ của chúng ta cơ mà!
Nghiêm Ngọc Thành sắc mặt hòa hoãn không ít.
Dù vừa rồi Thụy Quốc Bình báo cáo không thêm thắt gì, nhưng dù sao hắn không có mặt ở hiện trường, không hiểu quá trình sự việc lắm, hiện giờ nghe Liễu Tuấn kể, Nghiêm Ngọc Thành mới biết chuyện vốn có căn nguyên của nó.
Nghiêm Ngọc Thành cầm chén trà lên, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu là thế, thì đánh cũng đã đánh rồi.
Lời này vừa phát ra, Giải Anh, Nghiêm Minh, Liễu Diệp đều thở phào, nhất là Liễu Diệp, thấy cha chồng nổi giận, tim treo ngược lên, nhưng không dám nói xen vào, giờ mới được yên tâm.
- Giờ hai đứa quay trở về chi cục công an, đem quá trình sự việc nói rõ ràng với các đồng chí ở cục công an.
Nghiêm Ngọc Thành căn dặn.
Chi cục khu Thiên Mã, chẳng vì hai vị nha nội rời đi mà yên ắng hơn, ngược lại càng thêm phần náo nhiệt.
Sơn Điền mặt mày bị đánh như một cái đầu heo, chính đang làm ầm ĩ lên, nói muốn xin đại sứ quan trợ giúp, phản ánh mình bị "đánh đập ngược đãi" ở thành phố Đại Ninh, muốn vạch trần hoàn cảnh đầu tư xấu ở thành phố Đại Ninh, tố chất người dân hết sức kém, thương nhân đầu tư không được đảm bảo an toàn nhân thân chút nào.
Đó là hắn còn chưa biết thân phận của đám người Liễu Tuấn, nếu biết bọn họ là quan viên chính phủ, chỉ sợ sẽ càng nói những lời khó nghe hơn nữa.
Quan viên chính phủ đánh thương nhân đầu tư, tình huống sẽ rất nghiêm trọng, tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Ngậm ngay miệng cho lão tử.
Trình Tân Kiến quát, đùng đùng nổi giận tới trước mặt Sơn Điền, nhìn bộ dạng này nếu Sơn Điền còn dám nói càn rỡ, Trình cục trưởng sẽ cho ăn đòn thật.
- Mấy tên khốn kiếp các ngươi, vô lễ với phụ nữ nước lão tử, ra tay đánh công dân nước lão tử, lại còn nói nhăng nói cuội, đổi trắng thay đen! Có tin lão tử nhốt hết các ngươi vào không?
Thụy Quốc Bình cay mày lại, nhìn Lương Quốc Cường tỏ ra rất khó chịu.
Mấy tên nha nội "ngang ngượng" đã đành đi, hiện giờ Trình Tân Kiến thân là phó cục trưởng cục công an lại liên tiếng uy hiếp đương sự, thực sự quá đáng rồi.
Thế này chẳng phải để người ta túm lấy đằng chuôi sao?
Thụy Quốc Bình cũng biết chất lượng cảnh sát cơ sở tốt sau lẫn lộn, thái độ không tốt với đương sự là không hề hiểm, Trình Tân Kiến vừa nhìn là biết ngay thuốc hàng "thô lỗ", bình thường động chân động tay quen rồi. Nhưng giờ cũng phải nhìn cho rõ đối tượng chứ!
Người ta chính là thương nhân "bạn bè quốc tế" đàng hoàng cơ mà.
Là chủ nhiệm văn phòng đối ngoại chính phủ tỉnh, Thụy Quốc Bình đương nhiên hi vọng chuyện này có thể "giải quyết hòa bình"
Lương Quốc Cường nghiêm mặt quát:
- Tân Kiến.
Trình Tân Kiếm hầm hè nhìn Sơn Điền một cái rồi mới quay người đi lại bên cạnh Lương Quốc Cường.
Sơn Điền bị khí thế hung hãn của Trình Tân Kiến dọa sợ cho vỡ mật, không dám ho he nữa.
Bọn tiểu quỷ tử chính là thế đấy, nếu mà bạn nhẹ nhàng thành thật, thì chúng cho rằng bạn dề bắt nạt, trèo lên đầu lên cổ bạn ngay, còn một khi bạn thể hiện mạnh mẽ hơn chúng, là chúng lập tức ngoan ngoãn như con cháu vậy.
Trước kia tổng thống Truman của nước Mý hạ lệnh ném cho bọn chúng hai quả bom nguyên tử để nếm thử, lũ khốn kiếp này cho tới tận bây giờ vẫn sợ nước Mỹ.
Nguyên nhân đơn giản thôi, người ta dám chơi thật mà.
Mày không ngoan ngoãn, thì đánh cho mày ngoan ngoãn mới thôi.
- Lương bí thư, chuyện này phải mau chóng xử lý.
Thụy Quốc Bình thúc giục.
Hắn tôn trọng Lương Quốc Cường là bí thư chính pháp ủy, không nói xử lý ra sao, chỉ yêu cầu ông mau chóng giải quyết.
- Được, Thụy chủ nhiệm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý theo đúng pháp luật. Mời Thụy chủ nhiệm tới phòng làm việc nghỉ ngơi trước. Chúng tôi tìm đương sự hai bên xác nhận tình huống, một lát nữa sẽ báo cáo kết quả xử lý cho đồng chí.
Thụy Quốc Bình là cán bộ cấp chính sở, luận cấp bậc hơn Lương Quốc Cường, lại đại biểu cho tỉnh trưởng tới "đốc chiến", Lương Quốc Cường khá khách khí với hắn.
- Hà hà, Lương bí thư quá khác khí rồi, không dám nhận báo cáo.
Thụy Quốc Bình mỉm cười nói, rồi đứng dậy đi vào văn phòng.
Không bao lâu sau, Liễu nha nội và Nghiêm nha nội lại tới chi cục công an, mấy người hỗ trợ Lương Quốc Cường mang từ cục công an thành phố tới lấy lời khai của bọn họ.
Cái chai bia mà Liễu Tuấn ném lúc đầu tiên, giờ biến thành do Từ Văn Hòa ném, Liễu nha nội chỉ nhìn thấy ngứa mắt, quát tháo mấy câu, nói ra thì chỉ là thân phận nhân chứng thôi.
Còn hai vị quân nhân xuất ngũ Ngụy Xuân Sơn và Từ Văn Hòa, là nhân viên của công ty vận tải Thông Đạt, vừa kéo uống rượu ở khách sạn Phù Dung, gặp phải tiểu quỷ tử bắt nạt đồng bào, nên thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Đám Liễu Tuấn, Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu, Liễu Triệu Ngọc cùng với Trương Dục, Lâm Tú Quân đều làm chứng.
Lương Quốc Cường trầm ổn thông báo với Thụy Quốc Bình:
- Thụy chủ nhiệm, trải qua điều tra xác minh, mấy người Nhật Bản đã phi lễ với cô gái trẻ, lại ra tay đánh người gây ra chuyện ầm ĩ, căn cứ vào quy định xử phạt quản lý trị an, cục công an thành phố quyết định tạm giam bọn họ bảy ngày, đồng thời gánh chịu 50% tổn thất của khách sạn Phù Dung, 50% còn lại do một bên đương sự còn lại gánh chịu.
Thụy chủ nhiệm tức thì trố mắt ra nhìn.
Nghiêm Ngọc Thành mặt nghiêm nghị nói lạnh như băng.
Đây là biệt thự số một của tỉnh ủy, không cần vào thư phong, Nghiêm Ngọc Thành "quát tháo" ngay ở phòng khách.
Hai đồng chí Liễu Tuấn và Nghiêm Minh lưng thẳng tắp, ngồi đối diện với Nghiêm đại bí thư.
Giải Anh, Liễu Diệp, Nghiêm Phi thì ở một bên "hỗ trợ" trấn áp tội phạm.
Còn may là Tiểu Nghiêm Hạo đã đi ngủ sớm, nếu không Nghiêm Ngọc Thành không cách nào "quát tháo" được.
Chú bé con này mặc kệ uy phong của bí thư tỉnh ủy, cứ bò lên gối ông nội quấy rối, Nghiêm đại bí thư có giận thế nào cũng chẳng phát tác ra được.
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn muốn ở chi cục công an xem mấy tên tiểu quỷ tử bị tạm giam mới cam tâm, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên gọi điện tới chi cục khu Thiên Mã.
Khi đó Trương Đào nhận điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành vừa báo danh tính, đã thiếu chút nữa sợ ngã lăn quay.
Đó là vị bí thư tỉnh ủy trong truyền thuyết mà lại.
May mà Trương Đào sợ tới tè ra quân, thì vẫn nhớ kỹ lời căn dặn của Nghiêm Ngọc Thành, hớt ha hớt hải đi tìm hai vị nha nội Nghiêm Liễu bảo trở về nhà.
Lúc này Lương Quốc Cường mới tới chi cục, Nghiêm Minh và Liễu Tuấn chỉ kịp chào hỏi ông một câu, đã vội vã trở về.
Ngồi trong xe Santana, Nghiêm Minh toàn thân run lên, nói:
- Trương Quang Minh chả ra cái mẹ gì, chỉ biết đi mách lẻo.
Từ nhỏ Nghiêm Minh đã sợ cha mình ghê gớm, lần này gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng trách Nghiêm phó bí thư sợ hãi như thế.
Liễu Tuấn thì bình tĩnh thản nhiên, vừa khởi động xe vừa nói rất thoải mái:
- Không phải là Trương Quang Minh đâu, mà là Thụy Quốc Bình đấy.
Thực tế đúng là không phải Trương Quang Minh đi "hớt lẻo", đường đường là tỉnh trưởng thế nào cũng phải tự trọng thân phận, là do Thụy Quốc Bình thấy chuyện liên quan tới con trai và con rể Nghiêm Ngọc Thành, biết vấn đề phức tạp, nên gọi điện báo cáo cho Trương Quang Minh.
Trương Quang Minh không nói gì cả, chỉ trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại.
Thụy Quốc Bình suy nghĩ cẩn thận, hiểu ra ý tứ của Trương Quang Minh, liền gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, bất quá Thụy Quốc Bình không thêm dầu thêm mỡ gì cả, chỉ báo cáo đúng sự thật mình tìm hiểu được và thái độ của Độ Biên tiên sinh ở bên tổng lãnh sự quán Nhật Bản.
Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe liền lập tức gọi "hai tên tiểu tử khốn kiếp" trở về.
Nghiêm Ngọc Thành xưa nay không để ý lắm với chuyện người trẻ tuổi, hay nói cách khác dù biết cũng chỉ cười cho qua, không hề bận tâm.
Ví như khi Nghiêm Phi còn rất nhỏ đã nói đùa tuyển Liễu Tuấn làm con rể, về sau hai người tuổi lớn dần, thầm sinh tỉnh cảm, mười bốn mười lăm tuổi đã có tình ý với nhau, Nghiêm Ngọc Thành cũng không hề hỏi tới.
Có điều lần này Nghiêm đại bí thư thực sự nổi giận rồi.
Nguyên nhân là vì Nghiêm Minh và Liễu Tuấn gây chuyện quá mức hoang đường, cùng đi uống rượu cũng được thôi, người trẻ tuổi mà, thế nào phải có mối quan hệ của mình, không thể cả ngày ru rú trong nhà được, nhưng không nên đánh nhau, lại còn đánh người Nhật Bản, gây là tranh cãi ngoại giao.
Trải qua vụ án gian lận hoạt động chi giáo năm ngoái, Nghiêm Ngọc Thành sơ bộ xoay chuyển được thế yếu, bắt đầu nắm giữ toàn diện thế cục, có thể nói là một sự thành công. Đối với việc thủ pháp Nghiêm Ngọc Thành dàn trận khí thế, thu cờ nhẹ nhàng, thủ trưởng trung ương cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Chính bởi vì như thế Nghiêm Ngọc Thành lại càng thêm cẩn thận.
Trương Quang Minh thua một vố, há chịu dễ dàng cho qua?
Cú điện thoại này là của Thụy Quốc Bình, song Nghiêm Ngọc Thành sao chẳng biết tâm ý của Trương Quang Minh hay sao? Người ta đang đợi Nghiêm đại bí thư xử trí thể nào, làm không ổn là người ta túm lấy thóp.
Với thân phận của Nghiêm Ngọc Thành, bên tổng lãnh sự Nhật Bản có đưa ra mười cái "kháng nghị nghiêm trọng" cũng chẳng để vào lòng, loại ngôn ngữ ngoại giam này, chỉ dọa nổi trẻ con vơi người ngoài nghề thôi.
Ông nổi giận là vì chuyện ngày liên quan tới Nghiêm Minh và Liễu Tuấn.
Đặc biệt là Liễu Tuấn, huyện trưởng trẻ tuổi nhất, danh tiếng vang xa, giờ lại uống rượu say đánh nhau với người Nhật, lan truyền đi còn ra thể thống gì.
Luận về nha nội, trong phạm vi toàn quốc chẳng biết có tới bao nhiêu, trong nhà các đại lão quan chức to hơn Nghiêm Ngọc Thành, cũng khó tránh khỏi sinh ra đám nha nội chẳng ra gì, vốn chẳng phải là chuyện lớn.
Quan trọng là ở chỗ, nếu như Liễu Tuấn chỉ là một tên "hoàn khố" phá phách, mà Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài còn cố tình nhét vào trong thể chế, cho nhận trọng trách.
Dù là thích dùng người thân cũng không thể làm như thế.
Một huyện trưởng, mà lại có phẩm hạnh như vậy sao?
Cho dù có o bế người thân cũng phải chừng mực thôi chứ.
Nghiêm Minh dù ngồi thẳng, nhưng đầu thì cúi gằm, trán vã hết mồ hôi, từ khi hắn từ bộ đội chuyên nghiệp về, đã thay đổi thói xấu cũ, trầm ổn tiến bộ hơn rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành cũng đánh giá hắn cao hơn, rất ít khi nổi giận, nhất là sau khi kết hôn sinh con, Nghiêm Ngọc Thành càng tỏ ra ôn hòa.
Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngọc Thành thực sự tức giận với hắn.
Liễu nha nội lại chẳng để ý lắm, thậm chí trên mặt còn mang nụ cười, cười:
- Bác Nghiêm bớt giận, thế nào cũng phải nghe bọn cháu giải thích nguyên nhân đã chứ!
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nhìn y một cái:
- Được, nói đi!
Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống, thong thả kể chuyện xảy ra trong quán rượu.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Chuyện là như thế, đứng nói là tổng lãnh sự bên đó, dù là Thiên Hoàng Nhật Bản kháng nghị, cháu cũng nói với ông ta, bọn đó đáng bị đánh.
- Đánh hay lắm.
Nghiêm Phi nhảy ra trợ giúp người yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có vẻ rất tức giận.
- Lần này bọn tiểu quỷ tử quá láo xược rồi, đây vẫn là quốc thổ của chúng ta cơ mà!
Nghiêm Ngọc Thành sắc mặt hòa hoãn không ít.
Dù vừa rồi Thụy Quốc Bình báo cáo không thêm thắt gì, nhưng dù sao hắn không có mặt ở hiện trường, không hiểu quá trình sự việc lắm, hiện giờ nghe Liễu Tuấn kể, Nghiêm Ngọc Thành mới biết chuyện vốn có căn nguyên của nó.
Nghiêm Ngọc Thành cầm chén trà lên, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu là thế, thì đánh cũng đã đánh rồi.
Lời này vừa phát ra, Giải Anh, Nghiêm Minh, Liễu Diệp đều thở phào, nhất là Liễu Diệp, thấy cha chồng nổi giận, tim treo ngược lên, nhưng không dám nói xen vào, giờ mới được yên tâm.
- Giờ hai đứa quay trở về chi cục công an, đem quá trình sự việc nói rõ ràng với các đồng chí ở cục công an.
Nghiêm Ngọc Thành căn dặn.
Chi cục khu Thiên Mã, chẳng vì hai vị nha nội rời đi mà yên ắng hơn, ngược lại càng thêm phần náo nhiệt.
Sơn Điền mặt mày bị đánh như một cái đầu heo, chính đang làm ầm ĩ lên, nói muốn xin đại sứ quan trợ giúp, phản ánh mình bị "đánh đập ngược đãi" ở thành phố Đại Ninh, muốn vạch trần hoàn cảnh đầu tư xấu ở thành phố Đại Ninh, tố chất người dân hết sức kém, thương nhân đầu tư không được đảm bảo an toàn nhân thân chút nào.
Đó là hắn còn chưa biết thân phận của đám người Liễu Tuấn, nếu biết bọn họ là quan viên chính phủ, chỉ sợ sẽ càng nói những lời khó nghe hơn nữa.
Quan viên chính phủ đánh thương nhân đầu tư, tình huống sẽ rất nghiêm trọng, tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Ngậm ngay miệng cho lão tử.
Trình Tân Kiến quát, đùng đùng nổi giận tới trước mặt Sơn Điền, nhìn bộ dạng này nếu Sơn Điền còn dám nói càn rỡ, Trình cục trưởng sẽ cho ăn đòn thật.
- Mấy tên khốn kiếp các ngươi, vô lễ với phụ nữ nước lão tử, ra tay đánh công dân nước lão tử, lại còn nói nhăng nói cuội, đổi trắng thay đen! Có tin lão tử nhốt hết các ngươi vào không?
Thụy Quốc Bình cay mày lại, nhìn Lương Quốc Cường tỏ ra rất khó chịu.
Mấy tên nha nội "ngang ngượng" đã đành đi, hiện giờ Trình Tân Kiến thân là phó cục trưởng cục công an lại liên tiếng uy hiếp đương sự, thực sự quá đáng rồi.
Thế này chẳng phải để người ta túm lấy đằng chuôi sao?
Thụy Quốc Bình cũng biết chất lượng cảnh sát cơ sở tốt sau lẫn lộn, thái độ không tốt với đương sự là không hề hiểm, Trình Tân Kiến vừa nhìn là biết ngay thuốc hàng "thô lỗ", bình thường động chân động tay quen rồi. Nhưng giờ cũng phải nhìn cho rõ đối tượng chứ!
Người ta chính là thương nhân "bạn bè quốc tế" đàng hoàng cơ mà.
Là chủ nhiệm văn phòng đối ngoại chính phủ tỉnh, Thụy Quốc Bình đương nhiên hi vọng chuyện này có thể "giải quyết hòa bình"
Lương Quốc Cường nghiêm mặt quát:
- Tân Kiến.
Trình Tân Kiếm hầm hè nhìn Sơn Điền một cái rồi mới quay người đi lại bên cạnh Lương Quốc Cường.
Sơn Điền bị khí thế hung hãn của Trình Tân Kiến dọa sợ cho vỡ mật, không dám ho he nữa.
Bọn tiểu quỷ tử chính là thế đấy, nếu mà bạn nhẹ nhàng thành thật, thì chúng cho rằng bạn dề bắt nạt, trèo lên đầu lên cổ bạn ngay, còn một khi bạn thể hiện mạnh mẽ hơn chúng, là chúng lập tức ngoan ngoãn như con cháu vậy.
Trước kia tổng thống Truman của nước Mý hạ lệnh ném cho bọn chúng hai quả bom nguyên tử để nếm thử, lũ khốn kiếp này cho tới tận bây giờ vẫn sợ nước Mỹ.
Nguyên nhân đơn giản thôi, người ta dám chơi thật mà.
Mày không ngoan ngoãn, thì đánh cho mày ngoan ngoãn mới thôi.
- Lương bí thư, chuyện này phải mau chóng xử lý.
Thụy Quốc Bình thúc giục.
Hắn tôn trọng Lương Quốc Cường là bí thư chính pháp ủy, không nói xử lý ra sao, chỉ yêu cầu ông mau chóng giải quyết.
- Được, Thụy chủ nhiệm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý theo đúng pháp luật. Mời Thụy chủ nhiệm tới phòng làm việc nghỉ ngơi trước. Chúng tôi tìm đương sự hai bên xác nhận tình huống, một lát nữa sẽ báo cáo kết quả xử lý cho đồng chí.
Thụy Quốc Bình là cán bộ cấp chính sở, luận cấp bậc hơn Lương Quốc Cường, lại đại biểu cho tỉnh trưởng tới "đốc chiến", Lương Quốc Cường khá khách khí với hắn.
- Hà hà, Lương bí thư quá khác khí rồi, không dám nhận báo cáo.
Thụy Quốc Bình mỉm cười nói, rồi đứng dậy đi vào văn phòng.
Không bao lâu sau, Liễu nha nội và Nghiêm nha nội lại tới chi cục công an, mấy người hỗ trợ Lương Quốc Cường mang từ cục công an thành phố tới lấy lời khai của bọn họ.
Cái chai bia mà Liễu Tuấn ném lúc đầu tiên, giờ biến thành do Từ Văn Hòa ném, Liễu nha nội chỉ nhìn thấy ngứa mắt, quát tháo mấy câu, nói ra thì chỉ là thân phận nhân chứng thôi.
Còn hai vị quân nhân xuất ngũ Ngụy Xuân Sơn và Từ Văn Hòa, là nhân viên của công ty vận tải Thông Đạt, vừa kéo uống rượu ở khách sạn Phù Dung, gặp phải tiểu quỷ tử bắt nạt đồng bào, nên thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Đám Liễu Tuấn, Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu, Liễu Triệu Ngọc cùng với Trương Dục, Lâm Tú Quân đều làm chứng.
Lương Quốc Cường trầm ổn thông báo với Thụy Quốc Bình:
- Thụy chủ nhiệm, trải qua điều tra xác minh, mấy người Nhật Bản đã phi lễ với cô gái trẻ, lại ra tay đánh người gây ra chuyện ầm ĩ, căn cứ vào quy định xử phạt quản lý trị an, cục công an thành phố quyết định tạm giam bọn họ bảy ngày, đồng thời gánh chịu 50% tổn thất của khách sạn Phù Dung, 50% còn lại do một bên đương sự còn lại gánh chịu.
Thụy chủ nhiệm tức thì trố mắt ra nhìn.
/2140
|