Trong phòng tổng giám đốc của khách sạn xa hoa Thu Thủy đang tổ chức một cuộc họp nhỏ. Người tham gia không nhiều nhưng mà địa vị thì không phải nhỏ. Những người được triệu tập đều là Liễu Nha Nội. Ngoài ra còn có chủ tịch công ty đầu tư Thịnh Nghiệp Hong Kong Liễu Thanh, chủ tịch kiêm tổng tài chấp hành chuỗi khách sạn Thu Thủy, Nhan Hải Quân. Chủ tịch công ty hữu hạn Ức Xương Hồng Kong, tổng tài công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Hưng và trợ lý đặc biệt của tổng tài đầu tư Thịnh Nghiệp, Hoàng Diệu Kỳ.
Liễu tuấn sở dĩ vội vàng tới Giang Khẩu là vì vào tết Nguyên Đán Clinton đã đọc một bài diễn văn về quy mộ phát triển kinh tế, trong đó có những từ mạnh chỉ Nhật Bản.
Trên thực tế, cuối năm trước Mỹ đã luôn ngầm áp dụng những biện pháp cứng rắn với Nhật Bản.
Đến khi mà internet mới bắt đầu phát triển thì tiềm lực kinh tế vẫn chưa được phát huy, Clinton thực hiện chính sách phát triển kinh tế trong hai năm, kinh tế Mỹ có phát triển nhưng mà vẫn chưa như ý. Để đạt được mục tiêu phát triển kinh tế lớn mạnh, Clinton quyết định khai đao với Nhật Bản.
Tiểu Phong cũng đã gọi điện cho Liễu Tuấn, những người nắm quỹ của Hoa Kỳ như George Soros đã sớm âm thầm triệu tập tài chính. Thời gian gần đây đúng là đen tối.
Cũng đã đến lúc rồi.
Liễu Tuấn mở cuốn sổ bí mật của mình ra xem, thì phát hiện bên trên có ghi “tháng 4 năm 1995, đồng yên Nhật”.
Theo thời gian, Liễu Tuấn nhớ lại những gì hắn đã ghi trước kia, càng nghĩ càng mờ mịt, trước đo rất lâu hắn đã bắt đầu khi cuốn sổ bí mật này, dùng vài chữ đơn giản để ghi lại những biến cố lịch sử đời trước.
Giờ mới vừa bắt đầu bước vào năm 95, còn cách tháng 4 một khoảng thời gian, nhưng mà cũng khó nói, cùng với sự rõ ràng của hiệu ứng hồ điệp, tiến trình này có thay đổi cũng là điều có thể.
Có thể đồng yên Nhật sẽ sớm biến động.Vì thế Liễu Tuấn mới vội vàng đến Giang Khẩu, triệu tập hội nghị gấp.Bởi vì tài chính quốc tế do tiểu Thanh quản lý, Xảo nhi không tiện ra mặt, chỉ là phái Hắc Tử và Phạm Thanh Linh làm đại biểu. Hắc Tử đại diện cho công ty Thu Thủy còn Phạm Thanh Linh đại diện cho doanh nghiệp Hoa Hưng.
Công ty truyền thông Phượng Hoàng của Bàn Đại Hải cũng do Hắc Tử đại diện.Công ty hữu hạn Ức Xương sau nhiều năm phát triển nhanh chóng, trước mắt cũng đã rất có thực lực, trong vô số doanh nghiệp ở Hong Kong cũng có thể coi là có chỗ đứng. Kim Phú Xương cũng có thể coi như là nhân vật lớn ở Hồng Kong.
Tuy nói là chuẩn bị hội nghị chiến đấu nhưng mà không khí lại vô cùng thoải mái.Hoàng Diệu Kì đang chăm chú pha trà, mùi hương của loại trà thượng hạng ngào ngạt bay khắp gian phòng.
Trước mặt Tiểu Thanh có bày một cốc rượu vang đỏ là bảo bối của tiểu Thanh.
Cô không thích uống trà, sợ già đi, rượu vang đỏ có thể làm đẹp.
"Thế nào, đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
Liễu Tấn cười hỏi ngồi dựa vào sô pha rất thoải mái. Mặc dù Liễu Tuấn đã lâu chưa hỏi về vấn đề tài chính nhưng mà các vị ngồi đây đều phong hắn làm lãnh tụ tinh thần của đế quốc tài chính Long Đại này. Khi đối mặt với một cuộc chiến lớn, tinh thần của hắn càng vững chắc.
"Đã chuẩn bị xong rồi."
Tiểu Thanh mỉm cười nói.
Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp còn khoảng 20 tỷ đô la, trong đó các hạng mục đầu tư của Thịnh Nghiệp tiêu tốn khoảng hơn 6 tỷ đô la, bao gồm 0, 4 tỷ Liễu Nha Nội gửi tại ngân hàng Thụy Sỹ. Ngoài ra còn 0, 5 tỷ vàng trên danh nghĩa. Công ty hữu hạn liên doanh khách sạn Thu Thủy đầu tư 15 tỷ đô la, đương nhiên không phải là đô la mà là nhân dân tệ. Doanh nghiệp Hoa Hưng đầu tư khoảng 4 tỷ, bao gồm tất cả vốn lưu động và mấy tỷ do Hà tiểu thư điều động. Công ty truyền thông Phượng Hoàng đầu tư vài tỷ, công ty Phi Đằng đầu tư tổng cộng 2 tỷ.Tính tổng, Liễu Tuấn nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, tiền đầu tư hơn 10 tỷ đô la.
Về mặt tài chính, đặc biệt là thị trường mạo hiểm, được ăn cả ngã về không mà không có dự phòng gì, là điều cấm kỵ. Nhỡ đâu không may thì tất cả đều trắng tay.
Nhưng mà mỗi lần đại chiến, Liễu Tuấn đều “ bày binh bố trận” như thế.
Phải mạnh tay một chút.
Là danh ngôn của Liễu Tuấn.
Sau những kì tích trước đây, mọi người không ai nghi ngờ quyết định của hắn. Việc mà họ phải làm đó là chứng kiến “ kì tích” lần nữa xảy ra.
"Vàng ở ngân hàng Thụy Sỹ có cần phải đổi ra tiền mặt ?" .
Tiểu Thanh bưng ly rượu nên nhấp một ngụm rồi hỏi Liễu Tuấn.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh nhưng mà trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, bởi vậy tiểu Thanh cởi áo khoác ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, để lộ ra thân thể kiều diễm.
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Phiền vậy, không cần đâu."
Mặc dù biết trước được mọi chuyện nhưng mà biến cố của lịch sử không phải tất cả đều giống nhau. Ít nhiều cũng phải phòng bị.
" 2 tỷ phòng chống rủi ro với Từ Tam có cần thu hồi lại?"
Lần đó tại câu lạc bộ Trường Thành cùng Từ Triết đánh cược, mỗi bên xuất ra 2 tỷ yên nhật phòng chống rủi ro, trên danh nghĩa là Liễu Triệu Ngọc nhưng trên thực tế đều là do công ty đầu tư Thịnh Nghiệp đứng sau, vốn cũng do tiểu Thanh trích ra.
Liễu Tuấn nghĩ hỏi: "Từ Tam có động tĩnh gì không?"
Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười, nói : "Từ Tam rất sĩ diện, vẫn đang cố gắng gượng."
Liễu Tuấn cười nói: "Vậy cứ để cho hắn gắng gượng, hắn không chạy thì chúng ta chạy làm gì?"
"Ân!"
Tiểu Thanh gật đầu.
Hoàng Diệu Kỳ pha trà xong, rót đầy cho mọi người.
Liễu Tuấn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, khen "Trà ngon, a Kỳ pha trà đúng là ngày càng ngon."
Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười, nói "Được đồng chí Liễu Tuấn khen đúng là vinh hạnh quá."
"Liễu Tuấn, chúng ra ra tay trước hay là đợi George Soros gì gì đó, mấy tên người Mỹ ra tay trước rồi chúng ta làm theo?"
Kim Phú Xương hỏi.
"Bọn George Soros hiểu biết về định hướng kinh tế Mỹ nên mẫn cảm hơn chúng ta, cứ để họ ra tay trước. "
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.
Mọi người đều tin tưởng vào tài năng của Liễu Tuấn.
Hắn có dự cảm chính xác về thị trường.
Kim Phú Xươnng liền liên tục gật đầu.
"Nhưng mà, chúng ta cũng có thể cho nhóm nỏ đi thăm dò, để bọn họ thông báo tình hình cho chúng ta."
Liễu Tuấn lại chậm rãi nói .
Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp không những nổi tiếng ở Hồng Kong mà còn nổi tiếng Asean, trên thế giới cũng có thể nói là tiềm lực không nhỏ. Các tổ chức tài chính của Mỹ cũng đang rất chú ý đến hướng đi của họ.
"Liễu Tuấn, lần này có kịch hay để xem rồi."
Kim Phú Xương cũng vui vẻ mà cười lớn.
"Chỉ sợ không chỉ có vậy, một khi đồng yên Nhật thất bại như núi đổ thì vốn đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến!"
Liễu Tuấn cũng vừa cười vừa nói.
"Nhớ kỹ, tốt thì thu, không cần phải giết triệt để, phải chừa chút đường sống. Tôi đoán đồng yên Nhật chắc sẽ lên đến 80 gì đó, đến vị trí 22 hay 23 gì đó chúng ta sẽ thu hồi. Kiếm một khoản rồi đi, không được ham chiến.”
Trước dự đoán của Liễu Tuấn mọi người đều đã thành thói quen, liên tục gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú như con sói nhìn thấy đàn dê.
"Mặt khác, có thể suy nghĩ đến việc sau khi thị trường chứng khoán và cổ phiếu Nhật bị đóng băng, chúng ta có thể thu mua một sô doanh nghiệp có tiềm lực như là các nhà máy chế tạo máy móc chất lượng kĩ thuật cao sau này nhất định sẽ có tương lai."
“Khi mới cải cách mở cửa, Nhật Bản nhân lúc chúng ta không phòng bị đã nuốt mất một số nhãn mác của chúng ta, lần này nhất định phải ăn miếng trả miếng.”
Tiểu Thanh cười nói "Tôi biết ngay là anh sẽ nhắc tới công nghệ chế tạo máy móc tinh vi của họ."
Liễu tuấn sở dĩ vội vàng tới Giang Khẩu là vì vào tết Nguyên Đán Clinton đã đọc một bài diễn văn về quy mộ phát triển kinh tế, trong đó có những từ mạnh chỉ Nhật Bản.
Trên thực tế, cuối năm trước Mỹ đã luôn ngầm áp dụng những biện pháp cứng rắn với Nhật Bản.
Đến khi mà internet mới bắt đầu phát triển thì tiềm lực kinh tế vẫn chưa được phát huy, Clinton thực hiện chính sách phát triển kinh tế trong hai năm, kinh tế Mỹ có phát triển nhưng mà vẫn chưa như ý. Để đạt được mục tiêu phát triển kinh tế lớn mạnh, Clinton quyết định khai đao với Nhật Bản.
Tiểu Phong cũng đã gọi điện cho Liễu Tuấn, những người nắm quỹ của Hoa Kỳ như George Soros đã sớm âm thầm triệu tập tài chính. Thời gian gần đây đúng là đen tối.
Cũng đã đến lúc rồi.
Liễu Tuấn mở cuốn sổ bí mật của mình ra xem, thì phát hiện bên trên có ghi “tháng 4 năm 1995, đồng yên Nhật”.
Theo thời gian, Liễu Tuấn nhớ lại những gì hắn đã ghi trước kia, càng nghĩ càng mờ mịt, trước đo rất lâu hắn đã bắt đầu khi cuốn sổ bí mật này, dùng vài chữ đơn giản để ghi lại những biến cố lịch sử đời trước.
Giờ mới vừa bắt đầu bước vào năm 95, còn cách tháng 4 một khoảng thời gian, nhưng mà cũng khó nói, cùng với sự rõ ràng của hiệu ứng hồ điệp, tiến trình này có thay đổi cũng là điều có thể.
Có thể đồng yên Nhật sẽ sớm biến động.Vì thế Liễu Tuấn mới vội vàng đến Giang Khẩu, triệu tập hội nghị gấp.Bởi vì tài chính quốc tế do tiểu Thanh quản lý, Xảo nhi không tiện ra mặt, chỉ là phái Hắc Tử và Phạm Thanh Linh làm đại biểu. Hắc Tử đại diện cho công ty Thu Thủy còn Phạm Thanh Linh đại diện cho doanh nghiệp Hoa Hưng.
Công ty truyền thông Phượng Hoàng của Bàn Đại Hải cũng do Hắc Tử đại diện.Công ty hữu hạn Ức Xương sau nhiều năm phát triển nhanh chóng, trước mắt cũng đã rất có thực lực, trong vô số doanh nghiệp ở Hong Kong cũng có thể coi là có chỗ đứng. Kim Phú Xương cũng có thể coi như là nhân vật lớn ở Hồng Kong.
Tuy nói là chuẩn bị hội nghị chiến đấu nhưng mà không khí lại vô cùng thoải mái.Hoàng Diệu Kì đang chăm chú pha trà, mùi hương của loại trà thượng hạng ngào ngạt bay khắp gian phòng.
Trước mặt Tiểu Thanh có bày một cốc rượu vang đỏ là bảo bối của tiểu Thanh.
Cô không thích uống trà, sợ già đi, rượu vang đỏ có thể làm đẹp.
"Thế nào, đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
Liễu Tấn cười hỏi ngồi dựa vào sô pha rất thoải mái. Mặc dù Liễu Tuấn đã lâu chưa hỏi về vấn đề tài chính nhưng mà các vị ngồi đây đều phong hắn làm lãnh tụ tinh thần của đế quốc tài chính Long Đại này. Khi đối mặt với một cuộc chiến lớn, tinh thần của hắn càng vững chắc.
"Đã chuẩn bị xong rồi."
Tiểu Thanh mỉm cười nói.
Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp còn khoảng 20 tỷ đô la, trong đó các hạng mục đầu tư của Thịnh Nghiệp tiêu tốn khoảng hơn 6 tỷ đô la, bao gồm 0, 4 tỷ Liễu Nha Nội gửi tại ngân hàng Thụy Sỹ. Ngoài ra còn 0, 5 tỷ vàng trên danh nghĩa. Công ty hữu hạn liên doanh khách sạn Thu Thủy đầu tư 15 tỷ đô la, đương nhiên không phải là đô la mà là nhân dân tệ. Doanh nghiệp Hoa Hưng đầu tư khoảng 4 tỷ, bao gồm tất cả vốn lưu động và mấy tỷ do Hà tiểu thư điều động. Công ty truyền thông Phượng Hoàng đầu tư vài tỷ, công ty Phi Đằng đầu tư tổng cộng 2 tỷ.Tính tổng, Liễu Tuấn nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, tiền đầu tư hơn 10 tỷ đô la.
Về mặt tài chính, đặc biệt là thị trường mạo hiểm, được ăn cả ngã về không mà không có dự phòng gì, là điều cấm kỵ. Nhỡ đâu không may thì tất cả đều trắng tay.
Nhưng mà mỗi lần đại chiến, Liễu Tuấn đều “ bày binh bố trận” như thế.
Phải mạnh tay một chút.
Là danh ngôn của Liễu Tuấn.
Sau những kì tích trước đây, mọi người không ai nghi ngờ quyết định của hắn. Việc mà họ phải làm đó là chứng kiến “ kì tích” lần nữa xảy ra.
"Vàng ở ngân hàng Thụy Sỹ có cần phải đổi ra tiền mặt ?" .
Tiểu Thanh bưng ly rượu nên nhấp một ngụm rồi hỏi Liễu Tuấn.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh nhưng mà trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, bởi vậy tiểu Thanh cởi áo khoác ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, để lộ ra thân thể kiều diễm.
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Phiền vậy, không cần đâu."
Mặc dù biết trước được mọi chuyện nhưng mà biến cố của lịch sử không phải tất cả đều giống nhau. Ít nhiều cũng phải phòng bị.
" 2 tỷ phòng chống rủi ro với Từ Tam có cần thu hồi lại?"
Lần đó tại câu lạc bộ Trường Thành cùng Từ Triết đánh cược, mỗi bên xuất ra 2 tỷ yên nhật phòng chống rủi ro, trên danh nghĩa là Liễu Triệu Ngọc nhưng trên thực tế đều là do công ty đầu tư Thịnh Nghiệp đứng sau, vốn cũng do tiểu Thanh trích ra.
Liễu Tuấn nghĩ hỏi: "Từ Tam có động tĩnh gì không?"
Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười, nói : "Từ Tam rất sĩ diện, vẫn đang cố gắng gượng."
Liễu Tuấn cười nói: "Vậy cứ để cho hắn gắng gượng, hắn không chạy thì chúng ta chạy làm gì?"
"Ân!"
Tiểu Thanh gật đầu.
Hoàng Diệu Kỳ pha trà xong, rót đầy cho mọi người.
Liễu Tuấn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, khen "Trà ngon, a Kỳ pha trà đúng là ngày càng ngon."
Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười, nói "Được đồng chí Liễu Tuấn khen đúng là vinh hạnh quá."
"Liễu Tuấn, chúng ra ra tay trước hay là đợi George Soros gì gì đó, mấy tên người Mỹ ra tay trước rồi chúng ta làm theo?"
Kim Phú Xương hỏi.
"Bọn George Soros hiểu biết về định hướng kinh tế Mỹ nên mẫn cảm hơn chúng ta, cứ để họ ra tay trước. "
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.
Mọi người đều tin tưởng vào tài năng của Liễu Tuấn.
Hắn có dự cảm chính xác về thị trường.
Kim Phú Xươnng liền liên tục gật đầu.
"Nhưng mà, chúng ta cũng có thể cho nhóm nỏ đi thăm dò, để bọn họ thông báo tình hình cho chúng ta."
Liễu Tuấn lại chậm rãi nói .
Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp không những nổi tiếng ở Hồng Kong mà còn nổi tiếng Asean, trên thế giới cũng có thể nói là tiềm lực không nhỏ. Các tổ chức tài chính của Mỹ cũng đang rất chú ý đến hướng đi của họ.
"Liễu Tuấn, lần này có kịch hay để xem rồi."
Kim Phú Xương cũng vui vẻ mà cười lớn.
"Chỉ sợ không chỉ có vậy, một khi đồng yên Nhật thất bại như núi đổ thì vốn đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến!"
Liễu Tuấn cũng vừa cười vừa nói.
"Nhớ kỹ, tốt thì thu, không cần phải giết triệt để, phải chừa chút đường sống. Tôi đoán đồng yên Nhật chắc sẽ lên đến 80 gì đó, đến vị trí 22 hay 23 gì đó chúng ta sẽ thu hồi. Kiếm một khoản rồi đi, không được ham chiến.”
Trước dự đoán của Liễu Tuấn mọi người đều đã thành thói quen, liên tục gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú như con sói nhìn thấy đàn dê.
"Mặt khác, có thể suy nghĩ đến việc sau khi thị trường chứng khoán và cổ phiếu Nhật bị đóng băng, chúng ta có thể thu mua một sô doanh nghiệp có tiềm lực như là các nhà máy chế tạo máy móc chất lượng kĩ thuật cao sau này nhất định sẽ có tương lai."
“Khi mới cải cách mở cửa, Nhật Bản nhân lúc chúng ta không phòng bị đã nuốt mất một số nhãn mác của chúng ta, lần này nhất định phải ăn miếng trả miếng.”
Tiểu Thanh cười nói "Tôi biết ngay là anh sẽ nhắc tới công nghệ chế tạo máy móc tinh vi của họ."
/2140
|