Như lời Hà Mộng Doanh nói, phản kích chỉ mới bắt đầu, hạ một tên Kỳ Tiểu Sơn chưa là cái gì, cho dù do Kỳ Tiểu Sơn mà liên quan tới những nhân vật khác, lay động hồ Hệ, thì so với trận giông tố Hà Mộng Doanh khơi lên ở tỉnh D, đòn phản kích của Liễu Tuấn đúng là rất "kém cỏi".
Tình D vốn hết sức yên ắng đột nhiên một phó tỉnh trưởng chủ quản kiến thiết và sở trưởng kiến thiên cùng cả một đám quan viên liên quan hiềm nghi dùng quyển tiền giao dịch.
Tỉnh D là tỉnh kinh tế lớn, là nơi cải cách mở cửa trước tiên, rất nhiều chính sách thường được tiến hành thử nghiệm ở bên đó trước, ví dụ như chính sách cải cách nhà ở cùng với cho thuê phòng giá rẻ hai năm trước đầu tiến hành thí điểm ở tỉnh D trước, nghe nói thu được thành tích hết sức đáng khen ngợi, do ban kiến thiết một mình chèo chống, Cao bộ trưởng từng nhiều lần tới tình D nghiên cứu khảo sát, phát biểu ất nhiều lời tán thưởng với thành tích tỉnh D thu được ở phương diện cải cách, cổ vũ cho quan viên nơi này.
Quyền lực của Cao bộ trưởng mặc dù khá kín, nhưng ông ta là nhân vật lãnh đạo đời hai của nhà họ Cao, ở trường hợp công khai phát biểu ý kiến, thường đại biểu cho nhà họ Cao thậm chí cả phái hệ.
Chính sách cải cách nhà ở của tỉnh D thành công chắc chắn là một trong chính tích của Cao bộ trưởng.
Có thành công ở tỉnh D, Cao bộ trưởng liền có thể đem chuyện này dần phổ biến ra toàn quốc, từ đó giành được thanh danh cực lớn, cán bộ ở mảng này đều là thân tín thuộc hệ nhà họ Cao.
Nhưng hiện giờ lại xảy ra vấn đề lớn.
Nhất là ở mảng nhà ở, quốc gia và địa phương đưa vào vô số tài chính, thực tế lại rơi hết vào trong tay những kẻ có quyền có thể, sau đó biến tướng của việc chuyển bán, kiếm chênh lệch cực lớn trong quá trình đó.
Chính bởi vì chuyện hết sức mẫn cảm, liên quan đến lợi ích nhiều mặt, bởi thế vừa bị moi ra liền mang tới chấn động chưa từng có, mặc dù trong quá trình điền tra không biết ẩn chưa "hố đen" lớn thế nào, nhưng chắc chắn là phải có.
Thế là là cờ đỏ Cao bộ trưởng vất vả lập nên đã bị gãy đổ.
Tính chất nghiêm trọng của sự việc không chỉ có như thế.
Cao bộ trưởng từng trước sau nhiều lần phát biểu ý kiến, cao độ ủng hộ những quan viên này, hiện giờ cả đám nối đuôi nhau ngã xuống, mặc dù chuyện này không tới mức liên quan tới Cao bộ trưởng, nhưng nhận xét "không biết nhìn người" bất kể thể nào cũng không thoát được.
Là một nhân vật lãnh tụ mà có thiếu sót này thì quả thật vô cùng nghiêm trọng.
Không biết nhìn người, dùng người không đúng, sao thành lãnh tụ được.
Phải nói rằng Hà Mộng Doanh chơi chiêu này rất tàn nhẫn.
Công ty địa ốc Hoa Hưng hiện giờ đã thành công ty địa ốc lớn có hạng ở Nam Phương thậm chí là trên toàn quốc, đối với nội tình trong việc kiến thiết nhà cửa không khó để làm rõ, với lực lượng và tài chính nắm trong tay Hà Mộng Doanh bây giờ, muốn kiếm được chứng cứ lật đổ đám quan viên kia cũng chẳng khó.
Khó là ở chỗ chứng cứ này có nên tung ra hay không.
Dưới tình huống bình thường, biết rõ đứng sau đối phương là một quái vật khổng lồ như Cao bộ trưởng thì sẽ không có ai đi sinh sự.
Đối phó với quái vật khổng lồ thì phải là quái vật khổng lồ khác.
Thật không may Hà Trường Chinh và nhà họ Hà chính là một loại như thế.
Nghe Hà Mộng Doanh nói trong điện thoại Hà tư lệnh đích thân tọa trấn, Liễu Tuấn rất cảm động.
Vốn cuộc đấu tranh này nhà họ Hà không cần phải tiến vào, Hà Trường Chinh không lâu trước đó thăng lên làm thượng tướng rất rõ ràng rằng cao tầng quân đội sắp có hành động lớn, sức chú ý của nhà họ Hà đáng lẽ ra phải tập trung bên trong nội bộ, lúc này đột nhiên tham gia vào đấu tranh giữa nhà họ Cao và hệ phái Nghiêm Ngọc Thành Liễu Tấn Tài, khẳng định phải gánh chịu nguy hiểm nhật định.
Có lẽ là trong đó có nội tình khác, nhà họ Hà cũng muốn thông qua lần ra tay này để đạt được lợi ích nào đó, nhưng đây không phải điều Liễu Tuân và Hà Mộng Doanh có thể hiểu được.
- Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút, thế mới náo nhiệt mới vui.
Phía bên kia Hà Mộng Doanh nói rất vô tâm, giọng điệu thoải mái.
Liễu Tuấn hơi đau đầu.
Hà đại tiểu thư tuổi càng lớn nhưng tâm thái ngày càng trẻ ra, cuộc đấu tranh này liên quan tới tiền đồ của vô số người, nhưng trong miệng cô nói ra lại là trò chơi thú vị.
- Được rồi, chị cứ chơi đi, đừng quấy nhiễu người ta ngủ.
Liễu Tuấn bất lực nói với Hà đại tiểu thư.
- Hi hi, cậu phải nhẹ nhàng chút nhé, tiểu nha đầu Nghiêm Phi kia như con búp bê vậy, đừng chơi quá dữ.
Liễu nha nội đầu to như cái đấu, cúp điện thoại ngay lập tức.
Nhưng Liễu bí thư không yên ổn được, vừa mới cúp điện thoại của Hà đại tiểu thư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Liễu nha nội thở dài, chỉ còn biết lại nhận điện thoại lần nữa.
Hà đại tiểu thư tính khí ngang bướng như vậy, cứ khi nào không ngủ được là không ngừng gọi điện thoại "quấy rối" y.
Đa phần thì Liễu Tuấn tâm tình không tệ, dù sao trong lòng y cũng rất yêu Hà Mộng Doanh.
- Lại có chuyện gì thế? Cho chị biết, chị còn nói năng lung tung là em sẽ dạy cho một bài học đấy.
Liễu Tuấn nói không chút khách khí.
- Gì? Vì sao muốn dạy dỗ tôi? Chẳng nhẽ cậu biết rồi à?
Trong điện thoại vang lên một giọng nam hết sức ngạc nhiên.
Liễu Tuấn ngồi bật dậy, mồ hôi toát hết ra, dù y mặt dày như thớt cũng phải ửng đỏ.
Thì ra người bị y "quát tháo" là đồng chí phó ti trưởng Khâu Tình Xuyên.
- Khâu ti, sao lại là anh?
Liễu Tuẫn xấu hổ nói.
- Thế cậu cho rằng là ai? À, tôi biết rồi, cậu đang nói chuyện với Mộng Doanh.
Khâu Tỉnh Xuyên cười ha hả, từ lần trước vô tình gặp phải Khâu Tình Xuyên và Giao Giao, quan hệ giữa hai người phát sinh biến hóa về chất, trở nên thân cận hơn nhiều, thường xuyên gọi điện tán gẫu, tham khảo một số vấn đề phương diện kinh tế.
Phải nói đây là một nhân vật tuyệt đỉnh thông minh, chỉ từ mấy câu nói trong điện thoại mà có thể đoán được y đang nói với Hà Mộng Doanh.
Liễu bí thư chẳng xấu hồ về việc này chỉ cười cho qua.
- Liễu Tuấn nói với cậu một chuyện, tôi có viết một bài báo đăng trên trang nhất của (nhật báo kinh tế)!
Khâu Tình Xuyên nói.
Liễu Tuấn cũng không để ý lắm, với thân phận của Khâu Tình Xuyên viết một bài báo đăng trên (nhật báo kinh tế) không phải chuyện khó khăn gì, hắn là một trong số thành viên hạch tâm định ra chính sách tiền tệ trong ngân hàng TW, viết báo phát biểu là việc trong bổn phận.
Đương nhiên đăng ở trang đầu thì hơi bắt mắt một chút, đoàn chừng chủ yếu do chiêu bài con rể phó thủ tướng Lý Đức Sơn.
Phó ti trưởng của ngân hàng TW, người thường leo sao nổi lên chức này.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Viết về nội dung gì thế?
Quan hệ giữa hai người đã tới mức không cần khách sáo giả dối nói "chúc mừng" gì nữa rồi.
Đối với hiểu biết của Khâu Tình Xuyên trong lĩnh vực kinh tế, Liễu Tuấn rất coi trọng, đây cũng là một trong số nguyên nhân hai người trở thành tri giao.
- Một số tham khảo liên quan tới vấn đề ổn định vĩ mô.
Khâu Tình Xuyên cân nhắc từ ngữ nói:
- Chính là lý luận lần trước cậu nói, thả ra thì nóng, nóng thì thắt, thắt cái là chết đó.
Liễu Tuấn cười nói:
- Dừng lại, đừng bừa bãi trát phấn lên mặt tôi chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, sao thành lý luận rồi?
Khâu Tình Xuyên cũng chỉ cười khâu phản bác lại.
Câu này Liễu Tuấn nói trong câu lạc bộ Trường Thành với Khâu Tình Xuyên khi uống rượu, lúc đó Khâu Tình Xuyên muốn nghiến cứu sâu hơn, nhưng Liễu Tuấn lấy lý do uống rượu từ chối.
Không ngờ Khâu Tình Xuyên vẫn nhớ kỹ, không bao lâu sau lại gọi điện tìm Liễu Tuấn nói chuyện kỹ hơn.
Lần này Liễu bí thư tất nhiên không thoái thác, rất nghiêm túc tỉ mỉ bày tỏ quan điểm của mình.
"Lý luận" này của Liễu Tuấn khiến cho Khâu Tình Xuyên hết sức hứng thú, mấy tháng sau đều cẩn thận nghiên cứu vấn đề này , hiện giờ viết thành bài báo mang tính chuyên nghiệp, cho đăng trên (nhật báo kinh tế).
- Chúc mừng.
Liễu Tuấn đột nhiên nói một câu khách khí.
Điều này cũng có nguyên do.
(Nhật báo kinh tế) không phải là tờ báo có tính học thuậ bình thường, cũng không phải là lấy nghiên cứu kinh tế làm chủ, là một tờ báo uy tín lớn trên toàn quốc, Khâu Tình Xuyên có thể đăng bài ở trang đầu, t hường mang ý nghĩa có chính sách mới về ổn định vĩ mô, ít nhất thì cũng thành phương hướng, vì bài báo như thế nhất định phải qua người phụ trách cao nhất của ngân hàng TW thẩm duyệt.
Hiện giờ người đó chính là Hồng lão tổng.
Không nghi ngờ gì bài báo của Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng đọc, nói cách khác Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, đối với người trẻ tuổi lại có bối cảnh sâu như hắn mà nói ý nghĩa rất trọng đại.
Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, địa vị trong ngân hàng TW tiến lên chỉ còn đợi ngày nữa thôi.
- Ha ha ha, tôi cũng cúc mừng cậu.
Đột nhiên Khâu Tình Xuyên cũng nói một câu chúc mừng làm Liễu Tuấn bất ngờ.
- Đừng trêu tôi, tôi có có mà chúc mừng, anh không biết hiện giờ tôi đang bị công kích tới sứt đầu mẻ trán đây, công tác địa phương rất khó làm, đâu có thoải mái như trong cơ quan lớn các anh.
- Phải chúc mừng chứ! Vì tác giả của bài báo đó là hai người, Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn.
Khâu Tình Xuyên thong thả nói.
- Anh nói cái gì?
Liễu Tuấn hơi choáng.
- Tôi nói bài báo đó tôi viết tên tác giả là hai người, tôi và câu.
Khâu Tình Xuyên nhắc lại.
Liễu Tuấn cười khổ:
- Tình Xuyên, anh làm cho tôi hồ đồ rồi.
- Có gì mà hồ đồ, hạch tâm của bài báo đó là xuất phát từ tâm đắc của cậu, tôi chỉ gia công thêm, kỳ thực là tận dụng tư tưởng của cậu. Theo lý phải viết tên cậu lên trước, giờ viết ngược lại đã là vượt quy củ rồi.
Khâu Tình Xuyên nói rất bình tĩnh.
- Đại ca à, anh là cán bộ cao cấp của ngân hàng TW, viết bài báo mang tính cương lĩnh trong lĩnh vực kinh tế là chuyện đương nhiên, tôi chỉ là viên quan nhỏ vùng xa xôi, thế là có hiềm nghi tranh công đó!
Liễu Tuấn nói thế nhưng cực kỳ cảm kích sự trọng tình trọng nghĩa của Khâu Tình Xuyên.
- Không có gì, vào thời kỳ phi thường, phải có việc làm phi thường, không thể tùy tiện nói tới khách khí được.
Tiếp đó Khâu Tình Xuyên lại quẳng cho một câu nói khiến Liễu Tuấn thêm một lần kinh hãi.
Khâu Tình Xuyên nói:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, Hồng lão tổng rất có khả năng muốn gặp cậu.
Tình D vốn hết sức yên ắng đột nhiên một phó tỉnh trưởng chủ quản kiến thiết và sở trưởng kiến thiên cùng cả một đám quan viên liên quan hiềm nghi dùng quyển tiền giao dịch.
Tỉnh D là tỉnh kinh tế lớn, là nơi cải cách mở cửa trước tiên, rất nhiều chính sách thường được tiến hành thử nghiệm ở bên đó trước, ví dụ như chính sách cải cách nhà ở cùng với cho thuê phòng giá rẻ hai năm trước đầu tiến hành thí điểm ở tỉnh D trước, nghe nói thu được thành tích hết sức đáng khen ngợi, do ban kiến thiết một mình chèo chống, Cao bộ trưởng từng nhiều lần tới tình D nghiên cứu khảo sát, phát biểu ất nhiều lời tán thưởng với thành tích tỉnh D thu được ở phương diện cải cách, cổ vũ cho quan viên nơi này.
Quyền lực của Cao bộ trưởng mặc dù khá kín, nhưng ông ta là nhân vật lãnh đạo đời hai của nhà họ Cao, ở trường hợp công khai phát biểu ý kiến, thường đại biểu cho nhà họ Cao thậm chí cả phái hệ.
Chính sách cải cách nhà ở của tỉnh D thành công chắc chắn là một trong chính tích của Cao bộ trưởng.
Có thành công ở tỉnh D, Cao bộ trưởng liền có thể đem chuyện này dần phổ biến ra toàn quốc, từ đó giành được thanh danh cực lớn, cán bộ ở mảng này đều là thân tín thuộc hệ nhà họ Cao.
Nhưng hiện giờ lại xảy ra vấn đề lớn.
Nhất là ở mảng nhà ở, quốc gia và địa phương đưa vào vô số tài chính, thực tế lại rơi hết vào trong tay những kẻ có quyền có thể, sau đó biến tướng của việc chuyển bán, kiếm chênh lệch cực lớn trong quá trình đó.
Chính bởi vì chuyện hết sức mẫn cảm, liên quan đến lợi ích nhiều mặt, bởi thế vừa bị moi ra liền mang tới chấn động chưa từng có, mặc dù trong quá trình điền tra không biết ẩn chưa "hố đen" lớn thế nào, nhưng chắc chắn là phải có.
Thế là là cờ đỏ Cao bộ trưởng vất vả lập nên đã bị gãy đổ.
Tính chất nghiêm trọng của sự việc không chỉ có như thế.
Cao bộ trưởng từng trước sau nhiều lần phát biểu ý kiến, cao độ ủng hộ những quan viên này, hiện giờ cả đám nối đuôi nhau ngã xuống, mặc dù chuyện này không tới mức liên quan tới Cao bộ trưởng, nhưng nhận xét "không biết nhìn người" bất kể thể nào cũng không thoát được.
Là một nhân vật lãnh tụ mà có thiếu sót này thì quả thật vô cùng nghiêm trọng.
Không biết nhìn người, dùng người không đúng, sao thành lãnh tụ được.
Phải nói rằng Hà Mộng Doanh chơi chiêu này rất tàn nhẫn.
Công ty địa ốc Hoa Hưng hiện giờ đã thành công ty địa ốc lớn có hạng ở Nam Phương thậm chí là trên toàn quốc, đối với nội tình trong việc kiến thiết nhà cửa không khó để làm rõ, với lực lượng và tài chính nắm trong tay Hà Mộng Doanh bây giờ, muốn kiếm được chứng cứ lật đổ đám quan viên kia cũng chẳng khó.
Khó là ở chỗ chứng cứ này có nên tung ra hay không.
Dưới tình huống bình thường, biết rõ đứng sau đối phương là một quái vật khổng lồ như Cao bộ trưởng thì sẽ không có ai đi sinh sự.
Đối phó với quái vật khổng lồ thì phải là quái vật khổng lồ khác.
Thật không may Hà Trường Chinh và nhà họ Hà chính là một loại như thế.
Nghe Hà Mộng Doanh nói trong điện thoại Hà tư lệnh đích thân tọa trấn, Liễu Tuấn rất cảm động.
Vốn cuộc đấu tranh này nhà họ Hà không cần phải tiến vào, Hà Trường Chinh không lâu trước đó thăng lên làm thượng tướng rất rõ ràng rằng cao tầng quân đội sắp có hành động lớn, sức chú ý của nhà họ Hà đáng lẽ ra phải tập trung bên trong nội bộ, lúc này đột nhiên tham gia vào đấu tranh giữa nhà họ Cao và hệ phái Nghiêm Ngọc Thành Liễu Tấn Tài, khẳng định phải gánh chịu nguy hiểm nhật định.
Có lẽ là trong đó có nội tình khác, nhà họ Hà cũng muốn thông qua lần ra tay này để đạt được lợi ích nào đó, nhưng đây không phải điều Liễu Tuân và Hà Mộng Doanh có thể hiểu được.
- Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút, thế mới náo nhiệt mới vui.
Phía bên kia Hà Mộng Doanh nói rất vô tâm, giọng điệu thoải mái.
Liễu Tuấn hơi đau đầu.
Hà đại tiểu thư tuổi càng lớn nhưng tâm thái ngày càng trẻ ra, cuộc đấu tranh này liên quan tới tiền đồ của vô số người, nhưng trong miệng cô nói ra lại là trò chơi thú vị.
- Được rồi, chị cứ chơi đi, đừng quấy nhiễu người ta ngủ.
Liễu Tuấn bất lực nói với Hà đại tiểu thư.
- Hi hi, cậu phải nhẹ nhàng chút nhé, tiểu nha đầu Nghiêm Phi kia như con búp bê vậy, đừng chơi quá dữ.
Liễu nha nội đầu to như cái đấu, cúp điện thoại ngay lập tức.
Nhưng Liễu bí thư không yên ổn được, vừa mới cúp điện thoại của Hà đại tiểu thư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Liễu nha nội thở dài, chỉ còn biết lại nhận điện thoại lần nữa.
Hà đại tiểu thư tính khí ngang bướng như vậy, cứ khi nào không ngủ được là không ngừng gọi điện thoại "quấy rối" y.
Đa phần thì Liễu Tuấn tâm tình không tệ, dù sao trong lòng y cũng rất yêu Hà Mộng Doanh.
- Lại có chuyện gì thế? Cho chị biết, chị còn nói năng lung tung là em sẽ dạy cho một bài học đấy.
Liễu Tuấn nói không chút khách khí.
- Gì? Vì sao muốn dạy dỗ tôi? Chẳng nhẽ cậu biết rồi à?
Trong điện thoại vang lên một giọng nam hết sức ngạc nhiên.
Liễu Tuấn ngồi bật dậy, mồ hôi toát hết ra, dù y mặt dày như thớt cũng phải ửng đỏ.
Thì ra người bị y "quát tháo" là đồng chí phó ti trưởng Khâu Tình Xuyên.
- Khâu ti, sao lại là anh?
Liễu Tuẫn xấu hổ nói.
- Thế cậu cho rằng là ai? À, tôi biết rồi, cậu đang nói chuyện với Mộng Doanh.
Khâu Tỉnh Xuyên cười ha hả, từ lần trước vô tình gặp phải Khâu Tình Xuyên và Giao Giao, quan hệ giữa hai người phát sinh biến hóa về chất, trở nên thân cận hơn nhiều, thường xuyên gọi điện tán gẫu, tham khảo một số vấn đề phương diện kinh tế.
Phải nói đây là một nhân vật tuyệt đỉnh thông minh, chỉ từ mấy câu nói trong điện thoại mà có thể đoán được y đang nói với Hà Mộng Doanh.
Liễu bí thư chẳng xấu hồ về việc này chỉ cười cho qua.
- Liễu Tuấn nói với cậu một chuyện, tôi có viết một bài báo đăng trên trang nhất của (nhật báo kinh tế)!
Khâu Tình Xuyên nói.
Liễu Tuấn cũng không để ý lắm, với thân phận của Khâu Tình Xuyên viết một bài báo đăng trên (nhật báo kinh tế) không phải chuyện khó khăn gì, hắn là một trong số thành viên hạch tâm định ra chính sách tiền tệ trong ngân hàng TW, viết báo phát biểu là việc trong bổn phận.
Đương nhiên đăng ở trang đầu thì hơi bắt mắt một chút, đoàn chừng chủ yếu do chiêu bài con rể phó thủ tướng Lý Đức Sơn.
Phó ti trưởng của ngân hàng TW, người thường leo sao nổi lên chức này.
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Viết về nội dung gì thế?
Quan hệ giữa hai người đã tới mức không cần khách sáo giả dối nói "chúc mừng" gì nữa rồi.
Đối với hiểu biết của Khâu Tình Xuyên trong lĩnh vực kinh tế, Liễu Tuấn rất coi trọng, đây cũng là một trong số nguyên nhân hai người trở thành tri giao.
- Một số tham khảo liên quan tới vấn đề ổn định vĩ mô.
Khâu Tình Xuyên cân nhắc từ ngữ nói:
- Chính là lý luận lần trước cậu nói, thả ra thì nóng, nóng thì thắt, thắt cái là chết đó.
Liễu Tuấn cười nói:
- Dừng lại, đừng bừa bãi trát phấn lên mặt tôi chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, sao thành lý luận rồi?
Khâu Tình Xuyên cũng chỉ cười khâu phản bác lại.
Câu này Liễu Tuấn nói trong câu lạc bộ Trường Thành với Khâu Tình Xuyên khi uống rượu, lúc đó Khâu Tình Xuyên muốn nghiến cứu sâu hơn, nhưng Liễu Tuấn lấy lý do uống rượu từ chối.
Không ngờ Khâu Tình Xuyên vẫn nhớ kỹ, không bao lâu sau lại gọi điện tìm Liễu Tuấn nói chuyện kỹ hơn.
Lần này Liễu bí thư tất nhiên không thoái thác, rất nghiêm túc tỉ mỉ bày tỏ quan điểm của mình.
"Lý luận" này của Liễu Tuấn khiến cho Khâu Tình Xuyên hết sức hứng thú, mấy tháng sau đều cẩn thận nghiên cứu vấn đề này , hiện giờ viết thành bài báo mang tính chuyên nghiệp, cho đăng trên (nhật báo kinh tế).
- Chúc mừng.
Liễu Tuấn đột nhiên nói một câu khách khí.
Điều này cũng có nguyên do.
(Nhật báo kinh tế) không phải là tờ báo có tính học thuậ bình thường, cũng không phải là lấy nghiên cứu kinh tế làm chủ, là một tờ báo uy tín lớn trên toàn quốc, Khâu Tình Xuyên có thể đăng bài ở trang đầu, t hường mang ý nghĩa có chính sách mới về ổn định vĩ mô, ít nhất thì cũng thành phương hướng, vì bài báo như thế nhất định phải qua người phụ trách cao nhất của ngân hàng TW thẩm duyệt.
Hiện giờ người đó chính là Hồng lão tổng.
Không nghi ngờ gì bài báo của Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng đọc, nói cách khác Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, đối với người trẻ tuổi lại có bối cảnh sâu như hắn mà nói ý nghĩa rất trọng đại.
Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, địa vị trong ngân hàng TW tiến lên chỉ còn đợi ngày nữa thôi.
- Ha ha ha, tôi cũng cúc mừng cậu.
Đột nhiên Khâu Tình Xuyên cũng nói một câu chúc mừng làm Liễu Tuấn bất ngờ.
- Đừng trêu tôi, tôi có có mà chúc mừng, anh không biết hiện giờ tôi đang bị công kích tới sứt đầu mẻ trán đây, công tác địa phương rất khó làm, đâu có thoải mái như trong cơ quan lớn các anh.
- Phải chúc mừng chứ! Vì tác giả của bài báo đó là hai người, Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn.
Khâu Tình Xuyên thong thả nói.
- Anh nói cái gì?
Liễu Tuấn hơi choáng.
- Tôi nói bài báo đó tôi viết tên tác giả là hai người, tôi và câu.
Khâu Tình Xuyên nhắc lại.
Liễu Tuấn cười khổ:
- Tình Xuyên, anh làm cho tôi hồ đồ rồi.
- Có gì mà hồ đồ, hạch tâm của bài báo đó là xuất phát từ tâm đắc của cậu, tôi chỉ gia công thêm, kỳ thực là tận dụng tư tưởng của cậu. Theo lý phải viết tên cậu lên trước, giờ viết ngược lại đã là vượt quy củ rồi.
Khâu Tình Xuyên nói rất bình tĩnh.
- Đại ca à, anh là cán bộ cao cấp của ngân hàng TW, viết bài báo mang tính cương lĩnh trong lĩnh vực kinh tế là chuyện đương nhiên, tôi chỉ là viên quan nhỏ vùng xa xôi, thế là có hiềm nghi tranh công đó!
Liễu Tuấn nói thế nhưng cực kỳ cảm kích sự trọng tình trọng nghĩa của Khâu Tình Xuyên.
- Không có gì, vào thời kỳ phi thường, phải có việc làm phi thường, không thể tùy tiện nói tới khách khí được.
Tiếp đó Khâu Tình Xuyên lại quẳng cho một câu nói khiến Liễu Tuấn thêm một lần kinh hãi.
Khâu Tình Xuyên nói:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, Hồng lão tổng rất có khả năng muốn gặp cậu.
/2140
|