Hà đại tiểu thư đứng ngồi không yên.
"Tiểu sắc ma" sao còn chưa về?
Không phải là nói triệu kiến lúc 7 giờ sao? Sắp 12 giờ tới nơi rồi.
Chẳng lẽ "tiểu sắc ma" giỏi tới mức "mê hoặc" được Hồng lão tổng, nói chuyện một hơi tới năm tiếng đồng hồ?
Nghĩ tới đây Hà Mộng Doanh lắc đầu, cho dù cô biết rõ bản lĩnh của Liễu Tuấn, nhưng có thể nói chuyện với Hồng phó thủ tướng tới năm tiếng thì thực vô lý.
Hồng lão tổng là ai cơ chứ?
Nhưng, Liễu Tuấn rốt cuộc đi đâu mất rồi?
Không phải là lo tới vấn đề ảnh hưởng nên không tới chứ?
Hà đại tiểu thư lại lắc đầu.
Tiểu sắc ma chẳng phải là hạng nhát gan như thế, người này làm việc cẩn thân, tác phong vững vàng nhưng quyết không nhát gan.
Vậy thì đúng là lạ lùng rồi.
Hà đại tiểu thư hai tay khoanh trước ngực, đi đi lại lại trong phòng khách trải thảm hoàng kim, đôi chân nho nhắn trắng muốt bước trên tấm thảm êm ái, như một con mèo nhỏ, không hề có chút tiếng động nào.
Đợi mãi không thấy bóng chim tăm cá của tiểu sắc ma đâu, Hà đại tiểu thư buồn chán bật TV lên, nằm xuống ghế sô pha.
Trên TV đang chiếu một bộ phim võ thuật Hồng Kông, bên trong đang đánh nhau tưng bừng, có điều Hà đại tiểu thư chỉ liếc qua mấy cái đã đau cả đầu, hầm hừ tắt TV đi.
Chán ngắt.
Hà Mộng Doanh cầm một miệng dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn ở trên bàn lên, đút tọt vào miệng, nhìn dáng ăn khó coi của mình qua tấm kính trên bàn liền phì cười.
Nếu như để tiểu sắc mà nhìn thấy bộ dạng này của mình, không biết sẽ cười như thế nào.
Hà Mộng Doanh bỏ miếng dưa hấu xuống, lấy khăn tay lên lau miệng, cảm thấy ngực ươn ướt, liền lấy khăn lau qua, riềm áo lót màu đen lộ ra dưới chiếc áo ngủ màu trắng, ép bầu vú đầy đặn thành một khe vú sâu thẳm.
Nhìn khe vú này, Hà đại tiểu thư không khỏi bật cười.
Thì ra Hà đại tiểu thư nhớ tới một câu nói của tiểu sắc ma, thời gian giống như khe vú của nữ nhân vậy, chỉ cầm bóp một cái là thế nào cũng có.
Thế mà kẻ đó cũng nghĩ ra được.
Đã làm tới bí thư huyện ủy rồi, mà lòng dạ toàn đặt vào chuyện "nắn với bóp"!
Không ra làm sao cả.
Hà đại tiểu thư khẽ đặt ngón tay tinh xảo của mình lên bầu vú cao ngất no căng, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.
Thế giới này cũng phải có nam nhân như tiểu sắc ma, nên nữ nhân mới đáng đi truy cầu bầu ngực hoàn mỹ?
Ngây người ra tới xuất thần, Hà Mộng Doanh nhoẻn miệng cười, dột nhiên liếc thấy chiếc điền thoại bên cạnh, nghĩ ra gọi điện thoại cho Khâu Tình Xuyên hỏi tình hình, có lẽ hắn biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có điều cầm điện thoại trong tay, Hà Mộng Doanh cuối cùng lại không gọi.
Đêm khuya đi quấy rầy Khâu Tình Xuyên sẽ không tốt lắm, chớ để cho vợ của người ta hiểu lầm.
- Ôi.....
Hà đại tiểu thư buồn chán lại nằm xuống ghế, nỗ lực để gọt chân chạm vào lưng, Hà Mộng Doanh rèn luyện chăm chỉ, thân thể vẫn rất mềm dẻo, có điều động tác này độ khó quá cao khó thành công được.
Đúng lúc này cánh cửa chuyển động.
Hà đại tiểu thư thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống.
- Đừng nhúc nhích, cứ giữ yên tư thế này, rất là dụ hoặc.
Liễu Tuấn cười hì hì xuất hiện ở cửa.
Hà Mộng Doanh tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Người này đúng là, mình đang lo lắng chết đi được, y vừa thấy mặt lại chỉ biết tới "dụ hoặc".
Hà đại tiểu thư nhảy dựng lên, nhào tới, thoáng cái cả người đã trẻo trên cổ Liễu bí thư, bĩu cánh môi đỏ mọng, tựa cười tựa không hỏi:
- Nói! Đã chạy đi đâu rồi? Có phải chị Bạch Dương cũng tới thủ đô rồi hay không?
Liễu Tuấn cười nói:
- Chị ấy mà tới thủ đô thì đã chẳng còn chuyện gì của chị nữa rồi.
Hà đại tiểu thư tức thì giận sôi gan.
Sao có cái lý này được.
- Được lắm Liễu Tuấn, hôm nay coi như tôi nhìn thấu lòng dạ của cậu rồi! Thì ra trong lòng cậu địa vị của tôi thấp như thế hả? Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau còn chưa chán, tới thủ đô rồi cũng vẫn ưu tiên cô ta trước?
Hà đại tiểu thư vừa hầm hầm nói, vừa giãy dụa người thoát khỏi bàn tay của tiểu sắc ma.
Nhưng người này sức lực cực khỏe, Hà đại tiểu thư hoàn toàn uổng công vô ích.
Liễu Tuấn để mặc cho cô vặn vẹo, chỉ mỉm cười nhìn.
Hà đại tiểu thư vặn đi vặn lại làm người mềm ra, tức tối đánh lên vai tiểu sắc ma, không ngờ bàn tay của y luồn qua cặp mông tiến thẳng vào chỗ yếu hại.
- Không....
Hà đại tiểu thư thà chết chống cự.
Không thể để cho tên tiểu sắc ma này quá đắc ý được.
Nhưng Hà đại tiểu thư cũng biết loại kháng cự này thực sự là phí công, từ sau khi cô bị tiểu sắc ma "đánh hạ", ở loại chuyện này, hình như bản thân không có chút sức phản kháng nào.
Liễu Tuấn vùi đầu vào giữa đồi ngực của Hà đại tiểu thư, cắn chiếc áo lót, rồi hung dữ xé ra như con dã thú, nhưng cái áo lót đó rất chức, tiểu sắc ma cắn xé một hồi không có hiệu quả, liền trực tiếp lột nó lên, chiếc áo siết chặt bầu ngực của Hà đạ tiểu thư, nhưng nụ hoa tươi màu đã bại lộ hoàn toàn.
Hà Mộng Doanh biết không còn cách nào kháng cự được nữa rồi.
Trên cơ thể nàng, hai nụ hoa đó là chỗ mẫn cảm nhất, tiểu sắc ma lần nào cũng tất công vào đó, chưa bao giờ thất bại, như gió mạnh quét lá, đánh tan tành mọi hệ thống phòng ngự của cô.
- Á, đau!
Tiểu sắc ma nhay mạnh, Hà đại tiểu thư không chịu nổi thét lên, đầu ngả ra đằng sau.
Phải nói tấm thảm dày ở phòng khách rất tốt, rất dày rất êm, có thể dùng như đệm giường.
Hà đại tiểu thư khi nằm trên đó, êm như không.
Có điều có lẽ là do sức chú ý đã bị chuyển dời ra chỗ khác.
"Lòng hướng về một điều, sức dồn về một chỗ" đó là tình hình hiện giờ của Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh.
Người này lúc nào cũng mãnh mẹ như hùm beo, khi công kích thì giống như lời y hay nói, sư tử bắt thỏ, cũng dùng toàn lực.
Hà đại tiểu thư dưới sự công kích toàn lực này này, mau chóng sụp đổ hết lần này tới lần khác.
- Cậu mau thành thật khai báo rốt cuộc đã đi đâu làm gì, đừng có giả ngốc qua ải, Hồng lão tổng không thể nói chuyện với cậu năm tiếng đồng hồ...
Hà Mộng Doanh nằm trong lòng ngực cường tráng của tiểu sắc ma rên hừ hừ, nhưng thủy chung không quên điều tra "hành tung" của tiểu sắc ma.
Liễu Tuấn thở dài, theo y thấy hiện giờ Hà đại tiểu thư quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi một chút lấy sức, chuẩn bị đón nhận đợt công kích tiếp theo có thể tới bất kỳ lúc nào.
Nhưng trong lòng Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn đi đâu mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Xem ra bản tính của phụ nữ là thế.
Nếu khiến cho một phụ nữ không có "lòng hiếu kỳ" thì còn khó hơn cả chế tạo "động cơ vĩnh cữu".
- Đàm thoại chỉ tiến hành hai tiếng thôi, thời gian còn lại thì tán gẫu với người trong đại nội, ăn bát mỳ...
Liễu Tuấn mỉm cười đáp.
- Hai tiếng đồng hồ? Không phải chỉ tiếp kiến nửa tiếng thôi sao?
Hà đại tiểu thư thực sự giật mình.
Trong nhà cô tùy tiện kéo ra một người không phải là tướng quân uy danh vang đội, thì là quan lớn quyền lực khuynh đảo một phương, nên đối với việc các đại lão hội kiến cán bộ cơ sở như thế nào đã biết quá rõ.
Ví dụ như Hà từ lệnh viên, ngoại trừ mấy cấp dưới thân cận như Hải Hướng Quân, bình thường triệu kiến một cán bộ rất ít khi nói chuyện quá nửa tiếng, thậm chí hai ba câu đã đuổi người ta đi rồi.
Tiểu sắc ma có tài đức gì mà nói chuyện với Hồng lão tổn tới hai tiếng đồng hồ.
- Hì hì, tới không đúng lúc, vừa đến nơi thì Hồng lão tổng tham gia một hội nghị khẩn cấp, đợi tới mười giờ, lão nhân gia mới tới, kết quả là nói chuyện quên cả thời gian, vèo cái không biết mười hai giờ hơn từ lúc nào...
Liễu bí thư nói rất qua loa.
Hà Mộng Doanh mắt tròn xoe.
Nhìn người này nói "vèo cái không biết" nói tới mười hai giờ hơn lúc nào kia.
Nếu không có gì đó, sao có thể làm Hồng lão tổng bất giác quên cả thời gian.
- Được, cậu giỏi!
Hà Mộng Doanh giơ ngón tay cái lên, mặt tươi cười.
Liễu nha nội thầm toát mồ hôi lạnh, vừa rồi lỡ miệng nói ra chuyện ăn mỳ trong đại nội, chính đang hối hận đây, "cơn ghen" của Hà đại tiểu thư phát tác muốn truy cứu tận cùng thì làm sao?
May mà lừa qua được.
Không ngờ quả tim treo ngược của Liễu nha nội vừa trở về vị trí cũ, Hà đại tiểu thư đã cau mày lại nói:
- Không đúng, cậu nói ở trong đại nội làm gì ấy nhỉ? Ăn mỳ à? Ăn mỳ với ai? Lăng Nhã sao?
Liễu nha nội lại vã mồ hôi.
Ngay cả Lăng Nhã cũng biết rồi?
Người này không đi làm công tác bảo vệ an ninh quốc gia, thực sự này thật đáng tiếc.
- Này nói cho cậu biết nhé, ngàn vạn lần đứng có mưu đồ gì với Lăng Nhã, toàn thân cô ta là gai đó.
Hà Mộng Doanh làm rộn lên.
Hà đại tiểu thư mẫn cảm quá cao một chút hay không? Chẳng qua là ăn có một bát mỳ, đã đem y và Lăng Nhã díu líu với nhau rồi.
Có điều bình phẩm của Hà Mộng Doanh với Lăng Nhã khiến cho Liễu nha nội tò mò:
- Không phải chứ! Lăng Nhã nhìn cũng hiền dịu lắm mà.
- Này, không đùa với cậu đâu đấy.
Hà Mộng Doanh gấp thật rồi, ngồi dậy nghiêm túc nhìn Liễu Tuấn, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Cô ta có xinh đẹp hiền dịu hơn nữa cũng chẳng liên quan gì tới cậu, chồng cô ta Trương Nghị là đích tôn của nhà họ Trương đo! Cậu suy nghĩ một chút đi.
- Đích tôn của Trương lão ư?
Liễu Tuấn cả kinh.
Lại là một vị nguyên lão cấp khai quốc trọng thần.
- Sao chị biết rõ ràng thế?
Hà Mộng Doanh bĩu môi, hừ một tiếng:
- Cô ta và Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc điều tra cậu, chị không làm rõ mà được sao?
Hóa ra là thế.
Liễu Tuấn cảm động lắm, ôm tấm thân mềm mại của Hà Mộng Doanh vào rong lòng, khẽ hôn một cái, lại dịu dàng vuốt ve gò mà của cô, ánh mắt đầy yêu thương.
Hà đại tiểu thư lòng ngọt ngào, có điều vẫn không quên dặt một câu.
- Nói thật với cậu đó, đừng có mưu đồ gì với Lăng Nhã.
Liễu nha nội dở khóc dở cười.
- Không phải chứ? Trong mắt chị, em háo sắc như vậy sao?
- Chẳng lẽ còn không phải.
Hà đại tiểu thư trợn mắt lên lườm y.
"Tiểu sắc ma" sao còn chưa về?
Không phải là nói triệu kiến lúc 7 giờ sao? Sắp 12 giờ tới nơi rồi.
Chẳng lẽ "tiểu sắc ma" giỏi tới mức "mê hoặc" được Hồng lão tổng, nói chuyện một hơi tới năm tiếng đồng hồ?
Nghĩ tới đây Hà Mộng Doanh lắc đầu, cho dù cô biết rõ bản lĩnh của Liễu Tuấn, nhưng có thể nói chuyện với Hồng phó thủ tướng tới năm tiếng thì thực vô lý.
Hồng lão tổng là ai cơ chứ?
Nhưng, Liễu Tuấn rốt cuộc đi đâu mất rồi?
Không phải là lo tới vấn đề ảnh hưởng nên không tới chứ?
Hà đại tiểu thư lại lắc đầu.
Tiểu sắc ma chẳng phải là hạng nhát gan như thế, người này làm việc cẩn thân, tác phong vững vàng nhưng quyết không nhát gan.
Vậy thì đúng là lạ lùng rồi.
Hà đại tiểu thư hai tay khoanh trước ngực, đi đi lại lại trong phòng khách trải thảm hoàng kim, đôi chân nho nhắn trắng muốt bước trên tấm thảm êm ái, như một con mèo nhỏ, không hề có chút tiếng động nào.
Đợi mãi không thấy bóng chim tăm cá của tiểu sắc ma đâu, Hà đại tiểu thư buồn chán bật TV lên, nằm xuống ghế sô pha.
Trên TV đang chiếu một bộ phim võ thuật Hồng Kông, bên trong đang đánh nhau tưng bừng, có điều Hà đại tiểu thư chỉ liếc qua mấy cái đã đau cả đầu, hầm hừ tắt TV đi.
Chán ngắt.
Hà Mộng Doanh cầm một miệng dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn ở trên bàn lên, đút tọt vào miệng, nhìn dáng ăn khó coi của mình qua tấm kính trên bàn liền phì cười.
Nếu như để tiểu sắc mà nhìn thấy bộ dạng này của mình, không biết sẽ cười như thế nào.
Hà Mộng Doanh bỏ miếng dưa hấu xuống, lấy khăn tay lên lau miệng, cảm thấy ngực ươn ướt, liền lấy khăn lau qua, riềm áo lót màu đen lộ ra dưới chiếc áo ngủ màu trắng, ép bầu vú đầy đặn thành một khe vú sâu thẳm.
Nhìn khe vú này, Hà đại tiểu thư không khỏi bật cười.
Thì ra Hà đại tiểu thư nhớ tới một câu nói của tiểu sắc ma, thời gian giống như khe vú của nữ nhân vậy, chỉ cầm bóp một cái là thế nào cũng có.
Thế mà kẻ đó cũng nghĩ ra được.
Đã làm tới bí thư huyện ủy rồi, mà lòng dạ toàn đặt vào chuyện "nắn với bóp"!
Không ra làm sao cả.
Hà đại tiểu thư khẽ đặt ngón tay tinh xảo của mình lên bầu vú cao ngất no căng, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.
Thế giới này cũng phải có nam nhân như tiểu sắc ma, nên nữ nhân mới đáng đi truy cầu bầu ngực hoàn mỹ?
Ngây người ra tới xuất thần, Hà Mộng Doanh nhoẻn miệng cười, dột nhiên liếc thấy chiếc điền thoại bên cạnh, nghĩ ra gọi điện thoại cho Khâu Tình Xuyên hỏi tình hình, có lẽ hắn biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có điều cầm điện thoại trong tay, Hà Mộng Doanh cuối cùng lại không gọi.
Đêm khuya đi quấy rầy Khâu Tình Xuyên sẽ không tốt lắm, chớ để cho vợ của người ta hiểu lầm.
- Ôi.....
Hà đại tiểu thư buồn chán lại nằm xuống ghế, nỗ lực để gọt chân chạm vào lưng, Hà Mộng Doanh rèn luyện chăm chỉ, thân thể vẫn rất mềm dẻo, có điều động tác này độ khó quá cao khó thành công được.
Đúng lúc này cánh cửa chuyển động.
Hà đại tiểu thư thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống.
- Đừng nhúc nhích, cứ giữ yên tư thế này, rất là dụ hoặc.
Liễu Tuấn cười hì hì xuất hiện ở cửa.
Hà Mộng Doanh tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Người này đúng là, mình đang lo lắng chết đi được, y vừa thấy mặt lại chỉ biết tới "dụ hoặc".
Hà đại tiểu thư nhảy dựng lên, nhào tới, thoáng cái cả người đã trẻo trên cổ Liễu bí thư, bĩu cánh môi đỏ mọng, tựa cười tựa không hỏi:
- Nói! Đã chạy đi đâu rồi? Có phải chị Bạch Dương cũng tới thủ đô rồi hay không?
Liễu Tuấn cười nói:
- Chị ấy mà tới thủ đô thì đã chẳng còn chuyện gì của chị nữa rồi.
Hà đại tiểu thư tức thì giận sôi gan.
Sao có cái lý này được.
- Được lắm Liễu Tuấn, hôm nay coi như tôi nhìn thấu lòng dạ của cậu rồi! Thì ra trong lòng cậu địa vị của tôi thấp như thế hả? Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau còn chưa chán, tới thủ đô rồi cũng vẫn ưu tiên cô ta trước?
Hà đại tiểu thư vừa hầm hầm nói, vừa giãy dụa người thoát khỏi bàn tay của tiểu sắc ma.
Nhưng người này sức lực cực khỏe, Hà đại tiểu thư hoàn toàn uổng công vô ích.
Liễu Tuấn để mặc cho cô vặn vẹo, chỉ mỉm cười nhìn.
Hà đại tiểu thư vặn đi vặn lại làm người mềm ra, tức tối đánh lên vai tiểu sắc ma, không ngờ bàn tay của y luồn qua cặp mông tiến thẳng vào chỗ yếu hại.
- Không....
Hà đại tiểu thư thà chết chống cự.
Không thể để cho tên tiểu sắc ma này quá đắc ý được.
Nhưng Hà đại tiểu thư cũng biết loại kháng cự này thực sự là phí công, từ sau khi cô bị tiểu sắc ma "đánh hạ", ở loại chuyện này, hình như bản thân không có chút sức phản kháng nào.
Liễu Tuấn vùi đầu vào giữa đồi ngực của Hà đại tiểu thư, cắn chiếc áo lót, rồi hung dữ xé ra như con dã thú, nhưng cái áo lót đó rất chức, tiểu sắc ma cắn xé một hồi không có hiệu quả, liền trực tiếp lột nó lên, chiếc áo siết chặt bầu ngực của Hà đạ tiểu thư, nhưng nụ hoa tươi màu đã bại lộ hoàn toàn.
Hà Mộng Doanh biết không còn cách nào kháng cự được nữa rồi.
Trên cơ thể nàng, hai nụ hoa đó là chỗ mẫn cảm nhất, tiểu sắc ma lần nào cũng tất công vào đó, chưa bao giờ thất bại, như gió mạnh quét lá, đánh tan tành mọi hệ thống phòng ngự của cô.
- Á, đau!
Tiểu sắc ma nhay mạnh, Hà đại tiểu thư không chịu nổi thét lên, đầu ngả ra đằng sau.
Phải nói tấm thảm dày ở phòng khách rất tốt, rất dày rất êm, có thể dùng như đệm giường.
Hà đại tiểu thư khi nằm trên đó, êm như không.
Có điều có lẽ là do sức chú ý đã bị chuyển dời ra chỗ khác.
"Lòng hướng về một điều, sức dồn về một chỗ" đó là tình hình hiện giờ của Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh.
Người này lúc nào cũng mãnh mẹ như hùm beo, khi công kích thì giống như lời y hay nói, sư tử bắt thỏ, cũng dùng toàn lực.
Hà đại tiểu thư dưới sự công kích toàn lực này này, mau chóng sụp đổ hết lần này tới lần khác.
- Cậu mau thành thật khai báo rốt cuộc đã đi đâu làm gì, đừng có giả ngốc qua ải, Hồng lão tổng không thể nói chuyện với cậu năm tiếng đồng hồ...
Hà Mộng Doanh nằm trong lòng ngực cường tráng của tiểu sắc ma rên hừ hừ, nhưng thủy chung không quên điều tra "hành tung" của tiểu sắc ma.
Liễu Tuấn thở dài, theo y thấy hiện giờ Hà đại tiểu thư quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi một chút lấy sức, chuẩn bị đón nhận đợt công kích tiếp theo có thể tới bất kỳ lúc nào.
Nhưng trong lòng Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn đi đâu mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Xem ra bản tính của phụ nữ là thế.
Nếu khiến cho một phụ nữ không có "lòng hiếu kỳ" thì còn khó hơn cả chế tạo "động cơ vĩnh cữu".
- Đàm thoại chỉ tiến hành hai tiếng thôi, thời gian còn lại thì tán gẫu với người trong đại nội, ăn bát mỳ...
Liễu Tuấn mỉm cười đáp.
- Hai tiếng đồng hồ? Không phải chỉ tiếp kiến nửa tiếng thôi sao?
Hà đại tiểu thư thực sự giật mình.
Trong nhà cô tùy tiện kéo ra một người không phải là tướng quân uy danh vang đội, thì là quan lớn quyền lực khuynh đảo một phương, nên đối với việc các đại lão hội kiến cán bộ cơ sở như thế nào đã biết quá rõ.
Ví dụ như Hà từ lệnh viên, ngoại trừ mấy cấp dưới thân cận như Hải Hướng Quân, bình thường triệu kiến một cán bộ rất ít khi nói chuyện quá nửa tiếng, thậm chí hai ba câu đã đuổi người ta đi rồi.
Tiểu sắc ma có tài đức gì mà nói chuyện với Hồng lão tổn tới hai tiếng đồng hồ.
- Hì hì, tới không đúng lúc, vừa đến nơi thì Hồng lão tổng tham gia một hội nghị khẩn cấp, đợi tới mười giờ, lão nhân gia mới tới, kết quả là nói chuyện quên cả thời gian, vèo cái không biết mười hai giờ hơn từ lúc nào...
Liễu bí thư nói rất qua loa.
Hà Mộng Doanh mắt tròn xoe.
Nhìn người này nói "vèo cái không biết" nói tới mười hai giờ hơn lúc nào kia.
Nếu không có gì đó, sao có thể làm Hồng lão tổng bất giác quên cả thời gian.
- Được, cậu giỏi!
Hà Mộng Doanh giơ ngón tay cái lên, mặt tươi cười.
Liễu nha nội thầm toát mồ hôi lạnh, vừa rồi lỡ miệng nói ra chuyện ăn mỳ trong đại nội, chính đang hối hận đây, "cơn ghen" của Hà đại tiểu thư phát tác muốn truy cứu tận cùng thì làm sao?
May mà lừa qua được.
Không ngờ quả tim treo ngược của Liễu nha nội vừa trở về vị trí cũ, Hà đại tiểu thư đã cau mày lại nói:
- Không đúng, cậu nói ở trong đại nội làm gì ấy nhỉ? Ăn mỳ à? Ăn mỳ với ai? Lăng Nhã sao?
Liễu nha nội lại vã mồ hôi.
Ngay cả Lăng Nhã cũng biết rồi?
Người này không đi làm công tác bảo vệ an ninh quốc gia, thực sự này thật đáng tiếc.
- Này nói cho cậu biết nhé, ngàn vạn lần đứng có mưu đồ gì với Lăng Nhã, toàn thân cô ta là gai đó.
Hà Mộng Doanh làm rộn lên.
Hà đại tiểu thư mẫn cảm quá cao một chút hay không? Chẳng qua là ăn có một bát mỳ, đã đem y và Lăng Nhã díu líu với nhau rồi.
Có điều bình phẩm của Hà Mộng Doanh với Lăng Nhã khiến cho Liễu nha nội tò mò:
- Không phải chứ! Lăng Nhã nhìn cũng hiền dịu lắm mà.
- Này, không đùa với cậu đâu đấy.
Hà Mộng Doanh gấp thật rồi, ngồi dậy nghiêm túc nhìn Liễu Tuấn, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Cô ta có xinh đẹp hiền dịu hơn nữa cũng chẳng liên quan gì tới cậu, chồng cô ta Trương Nghị là đích tôn của nhà họ Trương đo! Cậu suy nghĩ một chút đi.
- Đích tôn của Trương lão ư?
Liễu Tuấn cả kinh.
Lại là một vị nguyên lão cấp khai quốc trọng thần.
- Sao chị biết rõ ràng thế?
Hà Mộng Doanh bĩu môi, hừ một tiếng:
- Cô ta và Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc điều tra cậu, chị không làm rõ mà được sao?
Hóa ra là thế.
Liễu Tuấn cảm động lắm, ôm tấm thân mềm mại của Hà Mộng Doanh vào rong lòng, khẽ hôn một cái, lại dịu dàng vuốt ve gò mà của cô, ánh mắt đầy yêu thương.
Hà đại tiểu thư lòng ngọt ngào, có điều vẫn không quên dặt một câu.
- Nói thật với cậu đó, đừng có mưu đồ gì với Lăng Nhã.
Liễu nha nội dở khóc dở cười.
- Không phải chứ? Trong mắt chị, em háo sắc như vậy sao?
- Chẳng lẽ còn không phải.
Hà đại tiểu thư trợn mắt lên lườm y.
/2140
|