Sau khi đại hội biểu dương kết thúc, Liễu Tuấn gặp được một người quen ở cửa hội trường, Lăng Nhã mặc đồng phục công sở màu xám, với áo sơ mi trắng, tất trắng và đôi giày đen bóng, đứng ở cửa hội trưởng, xinh đẹp trẻ trung lại thêm vào khí chất trầm tĩnh của nữ trí thức, đầy sức cuốn hút, rất nhiều người đi qua không kìm được nhìn cô thêm vài lượt.
- Chào Liễu bí thư.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Lăng Nhã mỉm cười chủ động bước tới một bước đưa tay ra.
Liễu Tuấn không hề nghĩ tới có thể gặp được Lăng Nhã ở nơi này, vội chuyện tài liệu và giấy chứng nhận sang tay trái, bắt tay Lăng Nhã.
- Lăng xử, thật là không ngờ, đúng là con người đi đâu cũng có thể gặp người quen.
- Hi hi, tôi ngồi trong hội trường cả ngày, chuyên tâm nghe phát biểu tuyệt vời của Liễu bí thư đấy.
Lăng Nhã hé miệng cười, phong tình vô hạn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Lăng xử trêu tôi rồi, Liễu Tuấn là kẻ quên mùa, sao được Lăng xử coi trọng như thế?
Miệng nói như thế nhưng trong lòng Liễu Tuấn lại ngạc nhiên, rất nhiều cơ quan trung ương phái người tham gia đại hội này, nhưng Lăng Nhã làm việc ở văn phòng Hồng lão tổng, thời gian eo hẹp, bắt "tráng đinh" thế nào cũng chẳng đến lượt cô.
Lăng Nhã cười nói:
- Liễu bí thư qua khiêm tốn rồi, thủ trưởng phát biểu còn dẫn lời của bí thư mà, ừm, là lão tổng phái tôi đến.
Liễu Tuấn hiểu ra, Lăng Nhã là do Hồng phó thủ tước ủy thác tái tham gia đại hội biểu dương, đương nhiên không phải vì nhắm vào một mình Liễu Tuấn y mà tới, Liễu nha nội có tự tin cũng chưa tới mức đó.
Còn về phần vì sao Hồng lão tổng phái Lăng Nhã tới tham dự đại hội thì không tiện suy đoán bừa bãi.
- Tiểu Nhã!
Một tiếng gọi vang lên sau lưng Liễu Tuấn, mang theo chút ngạc nhiên.
- Chào anh Đinh Đinh.
Lăng Nhã mỉm cười chào hỏi người kia.
Liễu Tuấn choáng.
Bởi vì người kia là Cao Trường Hoành.
Lăng Nhã quen biết hắn cũng không có gì là lạ, hai người đều xuất thân hào môn, tất nhiên nhà họ Lăng không có quyền cao chức lớn như nhà họ Cao.
Cùng lắm cũng chỉ có chút qua lại mà thôi.
Chỉ có điều không ngờ là Cao Trường Hoành lại có một cái nhũ danh là Đinh Đinh.
Cái tên này hoàn toàn chẳng thấy liên quan chút nào tới Cao Trường Hoành trầm ốn rắn rỏi, vì nó hợp đứa bé trong nhà trẻ hơn.
- Ha ha , làm Liễu bí thư chê cười rồi, tôi và Tiểu Nhã trước kia là bạn học, cô ấy ít hơn tôi hai lớp, khi còn nhỏ chúng tôi là háng xóm, mọi người đều gọi như vậy cả, quen rồi.
Cao Trường Hoành nhìn thấy Liễu Tuấn ngạc nhiên liền cười giải thích, không có chút vẻ không vui nào, quả nhiên rất phong độ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ký ức thời nhỏ luôn là tươi đẹp nhất!
- Đúng thế!
Cao Trường Hoành gật đầu.
- Tiểu nhã, em tới tham gia hội nghị hả? Không cần làm việc ở chỗ thủ trưởng sao?
Lăng Nhã đáp:
- Tham gia hội nghị này là công việc của em, do đích thân thủ trưởng an bài.
Cao Trường Hoành nhìn Liễu Tuấn một cái.
Hắn tất nhiên cũng đoán được, Hồng lão tổng chuyên môn an bài như vậy e rằng có chút quan hệ với Liễu Tuấn.
- Khéo thật, vậy mọi người cùng ăn cơm nhé? Tôi là địa chủ, tôi mời khách.
Cao Trường Hoành mời Liễu Tuấn và Lăng Nhã.
Phải nói Cao đại thiếu gia đối với Liễu nha nội tới một chút thiện cảm cũng chẳng có, "sự kiện Tạ Vạn Lợi" không là gì với Cao đại thiếu gia, nếu chẳng phải nể tình anh em cùng mẹ sinh ra, hắn chẳng thèm ra mặt hòa giải, phải tươi cười với viên quan nhỏ vùng xa xôi như Liễu Tuấn.
Cao Trường Hoành được bồi dưỡng làm người nối nghiệp của nhà họ Cao, lòng dạ, tầm nhìn tuyệt đối không phải hạng hoàn khố như Cao Tương Hoành có thể bì kịp.
Nhưng vụ án kiến thiết nhà ở tỉnh D, thì Cao Trường Hoành bất kể thế nào cũng phải chủ tâm, chuyện này thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới phương hướng nhậm chức của Cao bộ trưởng, đối với thế gia đại tộc như nhà họ Cao không phải là một vấn đề tầm thường.
Vụ án ở tỉnh D, Hà Mộng Doanh làm rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn bề ngoài không ai liên hệ được với nhà họ Hà, có điều nhà họ Cao lợi hại chừng nào, đâu phải hạng dễ bị bắt nạt? Bị người ta chơi một vố mà không biết là ai thì thực sự là trò cười, chuyện này vừa khéo phát sinh khi đám Phí Thanh gây sóng gió ở huyện Ninh Bắc, thêm vào quan hệ vi diệu nhà họ Hà với nhà họ Liễu khiến, nhà họ Cao không liên hệ với Liễu Tuấn cũng khó.
Tên Liễu Tuấn này đúng là tà môn rồi.
Xuất thân quê mùa, hai hai lần chọi cừng với nhà họ Cao mà không rơi xuống thế kém, chẳng những thế còn khiến nhà họ Cao có chút khốn đốn. Mà bản thân y lại chẳng lỗ vốn tí nào, thậm chí còn có lợi, lọt vào mắt của hai vị cự đầu.
Điều này trong quan trường là ai món tài phú ngầm cực lớn.
Đặc biệt là thủ trưởng tham gia hội nghị hôm nay tiền độ vô lượng, nếu Liễu Tuấn có thể để lại ẩn tượng trong lòng thủ trưởng thì càng khó lường.
Cao Trường Hoành nảy ra y kết giao với Liễu Tuấn, bất kể có thể hóa địch thành bạn hay không, ít nhất thì cũng có thể hiểu thêm Liễu Tuấn mấy phần, cái gọi là "tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi" chính là thế.
- Hay quá, em đang muốn móc túi nhà giàu của anh Đinh Đinh đây.
Lăng Nhã tán đồng.
Về tình về lý, Liễu Tuấn đều không thể từ chối lời mời của Cao đại thiếu gia.
Hai lần giao thủ với nhà họ Cao, Liễu Tuấn dù không rơi xuống thế kém, nhưng trong nội tâm y chẳng muốn đi trêu chọc vào đối thủ mạnh như nhà họ Cao, nhưng cao tầng quyết đấu ảnh hưởng, nên bất đắc dĩ làm một quân cờ mà thôi.
Cao Trường Hoành chủ động muốn "tu bổ quan hệ", nếu thoái thác là sẽ đắc tối tới cùng với nhà họ Cao rồi.
Với giai đoạn hiện giờ, bất kể Liễu Tuấn hay Nghiêm Liễu, có thể tránh được va chạm trực tiếp với nhà họ Cao thì tất nhiên cố tránh.
Thực lực hai bên chênh lệch không ít.
- Ý Liễu bí thư thế nào?
Cao Trường Hoành mỉm cười hỏi, trong con mắt ôn hòa ánh lên một vẻ sắc bén.
- Cao bí thư có lời mời, sao dám từ chối.
Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.
Cao Trường Hoành mời khách ở câu lạc bộ Quảng An, mới được thành lập ở kinh thành.
Từ khi Hà đại tiểu thư thành lập câu lạc bộ Trường Thành xa hoa, trong kinh thành học theo không ít, các câu lạc bộ lớn nhỏ khai trương, tất nhiên quy mô và mức độ xa hoa cũng mỗi nơi một khác.
Đây không phải là vấn đề có bao nhiêu tiền, mà quan trọng nhất là vấn đề bối cảnh.
Bối cảnh không đủ mà dám tùy tiện khoe khoang, người ta muốn chơi ngầm chỉ là một câu nói mà thôi.
Câu lạc bộ Quảng An thì có thể sánh ngang với câu lạc bộ Trường Thành, chắc chắn sau lưng là nhà họ Cao, Cao nhị thiếu gia gần như cả ngày ở trong câu lạc bộ, say sưa trong rượu.
Khi một chiếc Santana bình thường tới mức không thể bình thường hơn tới cửa câu lạc bộ, hai người trông cửa mặc đồng phục đỏ ra ràng sửng sốt.
Không phải chứ!
Từ lúc nào mà loại chủ xe kiểu này cũng có thể xuất hiện ở câu lạc bộ Quảng An rồi, phải biết thẻ hội viên phổ thông nhất ở đây phí hàng năm cũng là trên hai mươi vạn.
Vì thế mà bọn họ quên đi tới mở cửa xe cho khách.
Đương nhiên Cao Trường Hoành có chú ý tới hình tượng hơn nữa thì cũng không tới mức đi cái loại xe này.
Với thân phận của hắn, thì những thứ quá tỉ mỉ không cần phải đi chủ ý.
Đấu tranh giữa các hệ phải, ai lại đi lấy cái chuyện lông gà lông ngỗng này ra làm khó Cao Trường Hoành.
Nhưng đại hội biểu dương hôm nay rất nhiều bí thư tới từ những nơi nghèo khó, Cao đại thiếu gia phải chú ý ảnh hưởng một chút, ở trường hợp chính quy như vậy không cần phải khoe khoang.
- Tiên sinh, mời đưa thẻ hội viên các vị ra.
Người trông cửa lịch sử ngăn ba người bọn họ lại.
Tuy câu lạc bộ này có bối cảnh là nhà họ Cao nhưng Cao Trường Hoành không hay tới, một là hắn không thích mấy thứ ăn chơi kiểu này, hai là hắn ở ngoài, thi thoảng về nhà cũng bồi tiếp Cao bộ trưởng Cao lão gia tử, những người này không nhận ra hắn cũng là bình thường.
Cao Trường Hoành gật đầu, tìm thẻ hội viện trong ví.
- Ái chà, là Cao bí thư, chào ngài, chào ngài.
Không ngờ trong đại sảnh có người tinh mắt nhìn ra, đó là một người trên bốn mươi, béo nhưng cực nhanh, chạy tới trước mặt Cao Trường Hoành cúi chào như gà mổ thóc, cười tới toét cả miệng ra, có vẻ rất muốn bắt tay với Cao Trường Hoành nhưng không dám.
Người này chính là một người phụ trách của câu lạc bộ Quảng An.
Trông cửa thấy vậy, biết ngay Cao Trường Hoành là nhân vật lớn.
Bình thường những kẻ nhìn qua như thanh danh hiển hách lắm tới nơi này, giám đốc khách khí thì khách khí nhưng không tới mức khẩn trương, thậm chí lúc này không thể hình dung là khẩn trương nữa, mà là hoảng sợ.
- Tôi có mấy người khách, an bài cho tôi một nơi yên tĩnh để ăn cơm.
Cao Trường Hoành cung chẳng hỏi hắn vì sao nhận ra mình, liền sai bảo thẳng.
Với địa vị của hắn cho dù không biết người ta, thì người ta không thể không biết y.
- Cao bí thư, tiên sinh, tiểu thư mời vào trong!
Giám đốc béo không chút chậm trễ, càng không dám thiếu lễ số với khách của Cao bí thư gật đầu liên tục.
Đợi ba người đi qua cửa, giám đốc béo hạ giọng hung dữ rít lên:
- Mấy thằng gác cửa chúng mày lần sau mở to mắt ra một chút, đó là Cao bí thư! Anh ruột của Nhị gia đấy có biết không?
Hai người gác cửa gật đầu liên tục, đưa tay lên lau mồ hôi.
Cao bí thư là nhân vật thế nào thì họ không biết, dưới chân "thiên tử" bí thư nhiều lắm, nhưng đại danh Cao nhị gia thì như sét đánh bên tai, Nhị gia tính cách không ôn hòa, nếu biết mình chặn anh ruốt của hắn, không biết sẽ tức giận thế nào.
Nhị gia mà nổi giận thì không ai bảo vệ được bọn họ.
- Giám đốc, người ta bảo tôi đưa thẻ hội viên là chấp hành chế độ của các vị, là chuyện binh thường, làm rất tốt, vì sao lại phê bình?
Cao Trường Hoành đứng lại, cau mày nói với tên béo.
- Vâng vâng thưa Cao bí thư!
Giám đốc béo vội đổi sang gương mặt tươi cười, ra sức gật đầu.
- Chào Liễu bí thư.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Lăng Nhã mỉm cười chủ động bước tới một bước đưa tay ra.
Liễu Tuấn không hề nghĩ tới có thể gặp được Lăng Nhã ở nơi này, vội chuyện tài liệu và giấy chứng nhận sang tay trái, bắt tay Lăng Nhã.
- Lăng xử, thật là không ngờ, đúng là con người đi đâu cũng có thể gặp người quen.
- Hi hi, tôi ngồi trong hội trường cả ngày, chuyên tâm nghe phát biểu tuyệt vời của Liễu bí thư đấy.
Lăng Nhã hé miệng cười, phong tình vô hạn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Lăng xử trêu tôi rồi, Liễu Tuấn là kẻ quên mùa, sao được Lăng xử coi trọng như thế?
Miệng nói như thế nhưng trong lòng Liễu Tuấn lại ngạc nhiên, rất nhiều cơ quan trung ương phái người tham gia đại hội này, nhưng Lăng Nhã làm việc ở văn phòng Hồng lão tổng, thời gian eo hẹp, bắt "tráng đinh" thế nào cũng chẳng đến lượt cô.
Lăng Nhã cười nói:
- Liễu bí thư qua khiêm tốn rồi, thủ trưởng phát biểu còn dẫn lời của bí thư mà, ừm, là lão tổng phái tôi đến.
Liễu Tuấn hiểu ra, Lăng Nhã là do Hồng phó thủ tước ủy thác tái tham gia đại hội biểu dương, đương nhiên không phải vì nhắm vào một mình Liễu Tuấn y mà tới, Liễu nha nội có tự tin cũng chưa tới mức đó.
Còn về phần vì sao Hồng lão tổng phái Lăng Nhã tới tham dự đại hội thì không tiện suy đoán bừa bãi.
- Tiểu Nhã!
Một tiếng gọi vang lên sau lưng Liễu Tuấn, mang theo chút ngạc nhiên.
- Chào anh Đinh Đinh.
Lăng Nhã mỉm cười chào hỏi người kia.
Liễu Tuấn choáng.
Bởi vì người kia là Cao Trường Hoành.
Lăng Nhã quen biết hắn cũng không có gì là lạ, hai người đều xuất thân hào môn, tất nhiên nhà họ Lăng không có quyền cao chức lớn như nhà họ Cao.
Cùng lắm cũng chỉ có chút qua lại mà thôi.
Chỉ có điều không ngờ là Cao Trường Hoành lại có một cái nhũ danh là Đinh Đinh.
Cái tên này hoàn toàn chẳng thấy liên quan chút nào tới Cao Trường Hoành trầm ốn rắn rỏi, vì nó hợp đứa bé trong nhà trẻ hơn.
- Ha ha , làm Liễu bí thư chê cười rồi, tôi và Tiểu Nhã trước kia là bạn học, cô ấy ít hơn tôi hai lớp, khi còn nhỏ chúng tôi là háng xóm, mọi người đều gọi như vậy cả, quen rồi.
Cao Trường Hoành nhìn thấy Liễu Tuấn ngạc nhiên liền cười giải thích, không có chút vẻ không vui nào, quả nhiên rất phong độ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ký ức thời nhỏ luôn là tươi đẹp nhất!
- Đúng thế!
Cao Trường Hoành gật đầu.
- Tiểu nhã, em tới tham gia hội nghị hả? Không cần làm việc ở chỗ thủ trưởng sao?
Lăng Nhã đáp:
- Tham gia hội nghị này là công việc của em, do đích thân thủ trưởng an bài.
Cao Trường Hoành nhìn Liễu Tuấn một cái.
Hắn tất nhiên cũng đoán được, Hồng lão tổng chuyên môn an bài như vậy e rằng có chút quan hệ với Liễu Tuấn.
- Khéo thật, vậy mọi người cùng ăn cơm nhé? Tôi là địa chủ, tôi mời khách.
Cao Trường Hoành mời Liễu Tuấn và Lăng Nhã.
Phải nói Cao đại thiếu gia đối với Liễu nha nội tới một chút thiện cảm cũng chẳng có, "sự kiện Tạ Vạn Lợi" không là gì với Cao đại thiếu gia, nếu chẳng phải nể tình anh em cùng mẹ sinh ra, hắn chẳng thèm ra mặt hòa giải, phải tươi cười với viên quan nhỏ vùng xa xôi như Liễu Tuấn.
Cao Trường Hoành được bồi dưỡng làm người nối nghiệp của nhà họ Cao, lòng dạ, tầm nhìn tuyệt đối không phải hạng hoàn khố như Cao Tương Hoành có thể bì kịp.
Nhưng vụ án kiến thiết nhà ở tỉnh D, thì Cao Trường Hoành bất kể thế nào cũng phải chủ tâm, chuyện này thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới phương hướng nhậm chức của Cao bộ trưởng, đối với thế gia đại tộc như nhà họ Cao không phải là một vấn đề tầm thường.
Vụ án ở tỉnh D, Hà Mộng Doanh làm rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn bề ngoài không ai liên hệ được với nhà họ Hà, có điều nhà họ Cao lợi hại chừng nào, đâu phải hạng dễ bị bắt nạt? Bị người ta chơi một vố mà không biết là ai thì thực sự là trò cười, chuyện này vừa khéo phát sinh khi đám Phí Thanh gây sóng gió ở huyện Ninh Bắc, thêm vào quan hệ vi diệu nhà họ Hà với nhà họ Liễu khiến, nhà họ Cao không liên hệ với Liễu Tuấn cũng khó.
Tên Liễu Tuấn này đúng là tà môn rồi.
Xuất thân quê mùa, hai hai lần chọi cừng với nhà họ Cao mà không rơi xuống thế kém, chẳng những thế còn khiến nhà họ Cao có chút khốn đốn. Mà bản thân y lại chẳng lỗ vốn tí nào, thậm chí còn có lợi, lọt vào mắt của hai vị cự đầu.
Điều này trong quan trường là ai món tài phú ngầm cực lớn.
Đặc biệt là thủ trưởng tham gia hội nghị hôm nay tiền độ vô lượng, nếu Liễu Tuấn có thể để lại ẩn tượng trong lòng thủ trưởng thì càng khó lường.
Cao Trường Hoành nảy ra y kết giao với Liễu Tuấn, bất kể có thể hóa địch thành bạn hay không, ít nhất thì cũng có thể hiểu thêm Liễu Tuấn mấy phần, cái gọi là "tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi" chính là thế.
- Hay quá, em đang muốn móc túi nhà giàu của anh Đinh Đinh đây.
Lăng Nhã tán đồng.
Về tình về lý, Liễu Tuấn đều không thể từ chối lời mời của Cao đại thiếu gia.
Hai lần giao thủ với nhà họ Cao, Liễu Tuấn dù không rơi xuống thế kém, nhưng trong nội tâm y chẳng muốn đi trêu chọc vào đối thủ mạnh như nhà họ Cao, nhưng cao tầng quyết đấu ảnh hưởng, nên bất đắc dĩ làm một quân cờ mà thôi.
Cao Trường Hoành chủ động muốn "tu bổ quan hệ", nếu thoái thác là sẽ đắc tối tới cùng với nhà họ Cao rồi.
Với giai đoạn hiện giờ, bất kể Liễu Tuấn hay Nghiêm Liễu, có thể tránh được va chạm trực tiếp với nhà họ Cao thì tất nhiên cố tránh.
Thực lực hai bên chênh lệch không ít.
- Ý Liễu bí thư thế nào?
Cao Trường Hoành mỉm cười hỏi, trong con mắt ôn hòa ánh lên một vẻ sắc bén.
- Cao bí thư có lời mời, sao dám từ chối.
Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.
Cao Trường Hoành mời khách ở câu lạc bộ Quảng An, mới được thành lập ở kinh thành.
Từ khi Hà đại tiểu thư thành lập câu lạc bộ Trường Thành xa hoa, trong kinh thành học theo không ít, các câu lạc bộ lớn nhỏ khai trương, tất nhiên quy mô và mức độ xa hoa cũng mỗi nơi một khác.
Đây không phải là vấn đề có bao nhiêu tiền, mà quan trọng nhất là vấn đề bối cảnh.
Bối cảnh không đủ mà dám tùy tiện khoe khoang, người ta muốn chơi ngầm chỉ là một câu nói mà thôi.
Câu lạc bộ Quảng An thì có thể sánh ngang với câu lạc bộ Trường Thành, chắc chắn sau lưng là nhà họ Cao, Cao nhị thiếu gia gần như cả ngày ở trong câu lạc bộ, say sưa trong rượu.
Khi một chiếc Santana bình thường tới mức không thể bình thường hơn tới cửa câu lạc bộ, hai người trông cửa mặc đồng phục đỏ ra ràng sửng sốt.
Không phải chứ!
Từ lúc nào mà loại chủ xe kiểu này cũng có thể xuất hiện ở câu lạc bộ Quảng An rồi, phải biết thẻ hội viên phổ thông nhất ở đây phí hàng năm cũng là trên hai mươi vạn.
Vì thế mà bọn họ quên đi tới mở cửa xe cho khách.
Đương nhiên Cao Trường Hoành có chú ý tới hình tượng hơn nữa thì cũng không tới mức đi cái loại xe này.
Với thân phận của hắn, thì những thứ quá tỉ mỉ không cần phải đi chủ ý.
Đấu tranh giữa các hệ phải, ai lại đi lấy cái chuyện lông gà lông ngỗng này ra làm khó Cao Trường Hoành.
Nhưng đại hội biểu dương hôm nay rất nhiều bí thư tới từ những nơi nghèo khó, Cao đại thiếu gia phải chú ý ảnh hưởng một chút, ở trường hợp chính quy như vậy không cần phải khoe khoang.
- Tiên sinh, mời đưa thẻ hội viên các vị ra.
Người trông cửa lịch sử ngăn ba người bọn họ lại.
Tuy câu lạc bộ này có bối cảnh là nhà họ Cao nhưng Cao Trường Hoành không hay tới, một là hắn không thích mấy thứ ăn chơi kiểu này, hai là hắn ở ngoài, thi thoảng về nhà cũng bồi tiếp Cao bộ trưởng Cao lão gia tử, những người này không nhận ra hắn cũng là bình thường.
Cao Trường Hoành gật đầu, tìm thẻ hội viện trong ví.
- Ái chà, là Cao bí thư, chào ngài, chào ngài.
Không ngờ trong đại sảnh có người tinh mắt nhìn ra, đó là một người trên bốn mươi, béo nhưng cực nhanh, chạy tới trước mặt Cao Trường Hoành cúi chào như gà mổ thóc, cười tới toét cả miệng ra, có vẻ rất muốn bắt tay với Cao Trường Hoành nhưng không dám.
Người này chính là một người phụ trách của câu lạc bộ Quảng An.
Trông cửa thấy vậy, biết ngay Cao Trường Hoành là nhân vật lớn.
Bình thường những kẻ nhìn qua như thanh danh hiển hách lắm tới nơi này, giám đốc khách khí thì khách khí nhưng không tới mức khẩn trương, thậm chí lúc này không thể hình dung là khẩn trương nữa, mà là hoảng sợ.
- Tôi có mấy người khách, an bài cho tôi một nơi yên tĩnh để ăn cơm.
Cao Trường Hoành cung chẳng hỏi hắn vì sao nhận ra mình, liền sai bảo thẳng.
Với địa vị của hắn cho dù không biết người ta, thì người ta không thể không biết y.
- Cao bí thư, tiên sinh, tiểu thư mời vào trong!
Giám đốc béo không chút chậm trễ, càng không dám thiếu lễ số với khách của Cao bí thư gật đầu liên tục.
Đợi ba người đi qua cửa, giám đốc béo hạ giọng hung dữ rít lên:
- Mấy thằng gác cửa chúng mày lần sau mở to mắt ra một chút, đó là Cao bí thư! Anh ruột của Nhị gia đấy có biết không?
Hai người gác cửa gật đầu liên tục, đưa tay lên lau mồ hôi.
Cao bí thư là nhân vật thế nào thì họ không biết, dưới chân "thiên tử" bí thư nhiều lắm, nhưng đại danh Cao nhị gia thì như sét đánh bên tai, Nhị gia tính cách không ôn hòa, nếu biết mình chặn anh ruốt của hắn, không biết sẽ tức giận thế nào.
Nhị gia mà nổi giận thì không ai bảo vệ được bọn họ.
- Giám đốc, người ta bảo tôi đưa thẻ hội viên là chấp hành chế độ của các vị, là chuyện binh thường, làm rất tốt, vì sao lại phê bình?
Cao Trường Hoành đứng lại, cau mày nói với tên béo.
- Vâng vâng thưa Cao bí thư!
Giám đốc béo vội đổi sang gương mặt tươi cười, ra sức gật đầu.
/2140
|