- Liễu Tuấn, tôi nghe bài phát biều đó của cậu rồi.
Đó là ở trong tòa tứ hợp viện yên tĩnh của nhà họ Hà, người nói là Hà Duyên An.
Hà tiểu cô ngồi bên cạnh Hà lão gia tử, trong khí chất ưu nhã lộ ra sự uy nhiêm của người nắm quyền, phong phạm khí độ của một tỉnh trưởng.
Hà đại tiểu thư cũng khôi phục phong phạm của một thiếu phụ thành thục cao quý trang nhã, ngồi kề bên cạnh tiểu cô, thi thoảng đảm nhận vai trò phục vụ.
Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên gối, nhưng không có chút câu nệ nào.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Dì quá khen rồi.
- Trước kia ông còn lo cháu tuổi quá trẻ không đảm nhận được trọng trách này, hiện giờ xem ra ông quá lo lắng rồi.
Hà lão gia tử cười rất sảng khoái.
Người trẻ tuổi này ngay tử đầu xuất hiện trước mặt Hà lão gia tử, đã được ông yêu quý rồi.
Người ta tuổi cao rồi tính tình trở nên cố chấp, loại cố chấp này thường thể hiện ở đối nhân xử thế, một khi hình thành loại cảm quan nào đó thì rất khó thay đổi, bất kể là tốt hay xấu.
Giờ thấy Liễu Tuấn ngày càng thành đạt, Hà lão gia tử rất vui.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ông, người khác nói như thế thì cháu không khiêm tốn gì, đều nhận hết, nhưng ông khen như thế thì cháu thấy xấu hổ rồi. Năm xưa ông làm sư đoàn trưởng hình như còn trẻ hơn cháu bây giờ thì phải.
Y tất nhiên là hiểu cực kỳ rõ ràng lý lịch của Hà lão gia tử.
- Cháu khôn lỏi hả, sao có thể bì được với thời chiến tranh? Dưới tay ông có một tên tân binh mười bảy tuổi lần đầu tiên lên chiến trường, đánh xong mỗi một trận đã thành đại đội trưởng rồi, trận đánh đó thật gian khồ, cả đại đội chỉ còn lại có bảy người.
Suy nghĩ của lão gia tử bất tri bất giác lại bay về thời đại chiến tranh khói lửa ngút trời.
Hà Mộng Doanh lén làm mặt quỷ với Liễu Tuấn.
Liễu nha nội tất nhiên là mắt nhìn thẳng, hoàn toàn coi như không thấy.
Hà đại tiểu thư tức lắm.
Cái tên này đúng là giỏi giả bộ.
Hà Duyên Anh cười:
- Ba, hiện giờ quốc gia của chúng ta không phải ngày càng cường đại rồi sao?
- Ừ, đúng là cường đại rồi, tốt, đó chính ta mục đích cuối cùng năm xưa chúng ta mang đầu đi làm cách mạng, có điều luôn có một đám hề xiếc không chịu yên phận.
Lão gia tử nói tới đó, ánh mắc quắc lên.
Mọi người đều biết lão gia tử nói tới cái gì.
- Ba, chuyện của anh hai đã được xác định chưa?
Hà Duyên An nói như tán dóc vậy.
Anh hai ở đây đương nhiên chính là Hà Trường Chinh, không ngờ Hà Duyên An lại nói chuyện điều động nhân sự quan trọng như thế trước mặt Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng bà, không hề xem Liễu Tuấn là người ngoài chút nào.
Liễu Tuấn bất giác cảm thấy rất cảm động.
Hà lão gia tử cũng đám rất tùy ý:
- Xác định rồi, mấy ngày nữa đi rồi.
Liễu Tuấn biết ngay chức vụ mới của Hà Trường Chinh là tư lệnh quân khu đông nam, theo tin tức Khâu Tình Xuyên tiết lộ, Hà Trường Chinh có hai hướng điều động là quân phu thủ đô hoặc nam phương, nếu điều tới thủ đô, Hà lão gia tử phải nói là "tới đây".
An bài như vậy tổng tham mưu trưởng tiếp theo tám phần là Hà trường chinh rồi.
Tổng tham mưu trưởng: Gọi tắt tổng trưởng.
Điều này cũng có nghĩa là nhà họ Hà đã đoàn kết chặt chẽ cùng thủ trưởng số một, tư thế cây trường sinh trong quân đội đã được xác định.
- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở huyện chiêu mộ đầu tư không tệ, nhất là khu cao tân, ngay cả tập đoàn họ từ cũng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp điện tử ở đó.
Hà Duyên An chỉ hỏi một câu, liền chuyển để tài, mỉm cười nói với Liễu Tuấn.
- Vâng thưa dì, tập đoàn họ Từ đúng là có ý định này, đã ký hiệp nghị hợp tác, sẽ mau chóng xây dựng. Nói thực, làn này công nghiệp điện tử mà tập đoàn họ Từ đưa vào đều là sản nghiệp cấp thấp, kỹ thuật không cao, thuộc về sản nghiệp lao động chân tay, chủ yếu là lắp thành phẩm và bán thành phẩm, nhìn trúng vào sức lao động tương đối thấp của huyện Ninh Bắc, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng là một nguyên nhân.
Liễu Tuấn biết Hà Duyên An hỏi tới đề tài này không phải thuần túy là tán gẫu, thân là tỉnh trưởng, bà là người quản lý công tác kiến thiết kinh tế, nên giải thích thêm vài câu.
- Có điều mức độ này lại khá phù hợp với tình hình thực tế của huyện Ninh Bắc, có thể giải quyết một phần lao động nông dân và nhân viên nhàn rỗi, có tác dụng xúc tiến tốt kéo nền kinh tế đi lên.
Hà Duyên An chậm rãi gật đầu, mặt hiện vẻ trầm ngâm nói:
- Chuyện gì cũng phải xuất phát từ thực tế mới là quan trọng nhất. Mơ mộng viển vông, tham cầu toàn, là đại kỵ của người chấp chính.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng thưa dì, về điều này cháu cũng rất đồng cảm.
- Đánh chắc tiến chắc, không hổ là con trai của Liễu Tấn Tài.
Hà Duyên An cười tán dương.
- Cám ơn dì.
Liễu Tuấn vội hạ người xuống, cung kính đáp.
Hà Duyên An đột nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn, đã nghĩ tới điều chuyển công tác một chút không?
Liễu Tuấn giật mình, y không ngờ Hà Duyên An lại nhắc tới vấn đề này.
- Dì à, cái này cháu không trả lời được, điều động công tác của cán bộ đảng viên là phải phục tùng an bài của tổ chức.
Trong lúc chưa hiểu được ý Hà Duyên An ra sao, Liễu Tuấn không dám nói bừa, chỉ đành đáp theo quy củ.
Hà Duyên An nhoẻn miệng cười:
- Đương nhiên là tổ chức an bài rồi, tôi cũng không bảo cậu đi chọn lựa.
Liễu Tuấn gãi đầu không nói nữa.
- Tiểu cô không phải muốn khoét tường chứ? Không sợ Nghiêm bí thư nổi giận với tiểu cô sao?
Hà Mộng Doanh góp vui.
Hà Duyên An nửa đùa nửa thật nói:
- Ha, về tư, Nghiêm bí thư tuyển Liễu Tuấn làm con rể, đó là chiếm lợi lớn rồi. Về công, một bí thư huyện ủy ưu tú như thế ai chẳng thèm chứ?
- Tiểu cô, có ai làm như tiểu cô chứ, người ta hiện giờ ở dưới đôi cánh lớn của nhạc phụ đại nhân thật dễ chịu, qua một khoảng thời gian nữa, thăng lên một cấp là chắc chắn, cô mang người ta đi không phải là cản trở sự tiến bộ của người ta sao?
Hà Mộng Doanh nghiêm túc.
Kỳ thực cô cũng biết, nếu như Hà Duyên An muốn khoét tường, khẳng định sẽ suy tính kỹ mọi phương diện, dứt khoát sẽ không để Liễu Tuấn bị thiệt, nhưng quan tâm quá hóa loạn, Hà đại tiểu thư sợ tiểu cô suy tình không chu đáo, làm lỡ tiền đồ của ái lang.
Tiểu sắc ma không để ý tới tiền, nhưng lại "mê làm quan".
Nếu như làm lỡ tiền đồ, sợ là y sẽ sinh hận.
Cũng chỉ có Hà Mộng Doanh ỷ vào tiểu cô sủng ái mình, nên lời gì cũng dám nói, bất chấp cả “ điệu bộ khó coi".
Hà Duyên An cười, không nói chuyện này nữa.
Hà lão gia tử thì có chút không vui, trừng mắt nhìn Hà đại tiểu thư nói:
- Hạn hẹp! Đi đâu chẳng phải là làm việc, trong mắt cháu chỉ có thăng quan tiến bộ thôi sao.
Hà đại tiểu thư liền thè lưỡi ra.
Liễu Tuấn thì bật cười.
Hà Mộng Doanh hầm hừ trừng nhìn y.
Đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên.
- A lô.
Hà Mộng Doanh lập tức đứng xa ra một chút nhận điện thoại, chuyện làm ăn Hà lão gia tử không muốn nghe.
- Chị Mộng Doanh, là em, Tiểu Thanh đây.
Trong điện thoại không ngờ lại là giọng Tiểu Thanh.
Hà Mộng Doanh, Lương Xảo, Tiểu Thanh có quan hệ vô cùng đặc biệt, thường xuyên liên hệ với nhau, cũng không nhất định là chuyện làm ăn , thi thoảng cũng tán gẫu đề tài nữ nhân.
Phải nói ba người quan hệ không tệ.
Thế này cũng có thể tính là một loại "bạn thân trong khuê phòng"?
- Tiểu Thanh em ở đâu?
Hà Mộng Doanh nói rồi liếc sang phía Liễu Tuấn, may tiểu sắc ma đang chuyên tâm nói chuyện với Hà Duyên An, không để ý tới bộ dạng "lén lút" của cô.
- Dạ, ở thủ đô.
- Ở thủ đô?
Hà Mộng Doanh hơi giật mình.
Giữa các cô với nhau có một loại ăn ý ngầm, dưới tình huống bình thường, thủ đô là "địa bàn" của Hà Mộng Doanh, Lương Xảo và Tiểu Thanh sẽ không tới "lấn sân".
Phía bên Đại Ninh, mấy người bọn họ dù cũng hay tới, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đó là "phạm vi thế lực" của Nghiêm Phi và Bạch Dương.
Không biết Tiểu Thanh đột nhiên chạy tới thủ đô là vì cái gì.
- Em ở đâu thế, chị sẽ tới ngay.
Hà đại tiểu thư hơi sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, bày ra thái độ của "chủ nhà".
- Nhà khách quốc gia.
Tiểu Thành cười nói.
Hà Mộng Doanh liền hiểu ra, cười nói:
- Được mời đến hả?
- Vâng, nhóm Lý Trường Thanh, Từ Hưng Bang cũng tới.
Tiểu Thanh nói rất tùy ý.
Lý Trường Thanh là chủ tịch tập đoàn họ Lý ở Hồng Kông, giống tập đoàn họ Từ, là một trong số thế gia đại tộc lớn nhất Hồng Kông, cũng thường xuyên làm khách mời của cao tầng, giờ Hồng Kông sắp được trả về, các giới thượng lưu Hồng Kông thường nhận lời mời tham gia vào các hoạt động chúc mừng long trọng.
Những người này đều là đối tượng quan tâm trọng điểm của bộ thống chiến.
***Bộ thống chiến gọi tắt của bộ công tác chiến tuyến thống nhất, tiền thân là mặt trận thống nhất dân tộc kháng Nhât.
Không ngờ Tiểu Thanh lần này cũng ở trong danh sách mời.
Có điều nghĩ một chút thì thấy cũng hết sức bình thường, Tiểu Thanh nếu chẳng phải luôn làm ăn trong thị trường tài chính, là lấy thực nghiệp làm chủ như đám Từ Hưng Bang, Lý Trường Thanh, thì với thực lực của quỹ Thịnh Nghiệp cùng ảnh hưởng ở Hồng Kông, sợ sớm thành nhân vật mà bộ thống chiến theo dõi mật thiết rồi.
Đương nhiên điều này có liên quan tới phong cách làm việc của Tiểu Thành, đó là cực kỳ kín đáo, chỉ cần là cuộc tụ hội đậm chất chính trị một chút thôi là uyển chuyển từ chối.
Đây là sách lược mà Liễu Tuấn đã định ra cho cô.
Ở giai đoạn này sự thành kiến và rào chắn ở cái gọi là thế giới tây phương tự do, có khắp nơi, khác xa tự do dân chủ mà bọn họ luôn tự coi mình là gương mẫu, Tiểu Thanh và quỹ Thịnh Nghiệp nếu không muốn bị ràng buộc trên thị trường thế giới, thì phương diện chính trị nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu quỹ Thịnh Nghiệp bị đóng dấu ấn nào đó, thì sẽ bị phương tây kiềm chế thậm chí là liên kết nhau để đả kích.
Nhưng trong cuộc đại chiến đồng Yên này, tập đoàn Thịnh Nghiệp và quỹ Thịnh Nghiệp biểu hiện quá chói mắt, nên được bộ thống chiến quan tâm mời tới đại lục tọa đàm cũng là chuyện đương nhiên.
Đó là ở trong tòa tứ hợp viện yên tĩnh của nhà họ Hà, người nói là Hà Duyên An.
Hà tiểu cô ngồi bên cạnh Hà lão gia tử, trong khí chất ưu nhã lộ ra sự uy nhiêm của người nắm quyền, phong phạm khí độ của một tỉnh trưởng.
Hà đại tiểu thư cũng khôi phục phong phạm của một thiếu phụ thành thục cao quý trang nhã, ngồi kề bên cạnh tiểu cô, thi thoảng đảm nhận vai trò phục vụ.
Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên gối, nhưng không có chút câu nệ nào.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Dì quá khen rồi.
- Trước kia ông còn lo cháu tuổi quá trẻ không đảm nhận được trọng trách này, hiện giờ xem ra ông quá lo lắng rồi.
Hà lão gia tử cười rất sảng khoái.
Người trẻ tuổi này ngay tử đầu xuất hiện trước mặt Hà lão gia tử, đã được ông yêu quý rồi.
Người ta tuổi cao rồi tính tình trở nên cố chấp, loại cố chấp này thường thể hiện ở đối nhân xử thế, một khi hình thành loại cảm quan nào đó thì rất khó thay đổi, bất kể là tốt hay xấu.
Giờ thấy Liễu Tuấn ngày càng thành đạt, Hà lão gia tử rất vui.
Liễu Tuấn cười nói:
- Ông, người khác nói như thế thì cháu không khiêm tốn gì, đều nhận hết, nhưng ông khen như thế thì cháu thấy xấu hổ rồi. Năm xưa ông làm sư đoàn trưởng hình như còn trẻ hơn cháu bây giờ thì phải.
Y tất nhiên là hiểu cực kỳ rõ ràng lý lịch của Hà lão gia tử.
- Cháu khôn lỏi hả, sao có thể bì được với thời chiến tranh? Dưới tay ông có một tên tân binh mười bảy tuổi lần đầu tiên lên chiến trường, đánh xong mỗi một trận đã thành đại đội trưởng rồi, trận đánh đó thật gian khồ, cả đại đội chỉ còn lại có bảy người.
Suy nghĩ của lão gia tử bất tri bất giác lại bay về thời đại chiến tranh khói lửa ngút trời.
Hà Mộng Doanh lén làm mặt quỷ với Liễu Tuấn.
Liễu nha nội tất nhiên là mắt nhìn thẳng, hoàn toàn coi như không thấy.
Hà đại tiểu thư tức lắm.
Cái tên này đúng là giỏi giả bộ.
Hà Duyên Anh cười:
- Ba, hiện giờ quốc gia của chúng ta không phải ngày càng cường đại rồi sao?
- Ừ, đúng là cường đại rồi, tốt, đó chính ta mục đích cuối cùng năm xưa chúng ta mang đầu đi làm cách mạng, có điều luôn có một đám hề xiếc không chịu yên phận.
Lão gia tử nói tới đó, ánh mắc quắc lên.
Mọi người đều biết lão gia tử nói tới cái gì.
- Ba, chuyện của anh hai đã được xác định chưa?
Hà Duyên An nói như tán dóc vậy.
Anh hai ở đây đương nhiên chính là Hà Trường Chinh, không ngờ Hà Duyên An lại nói chuyện điều động nhân sự quan trọng như thế trước mặt Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng bà, không hề xem Liễu Tuấn là người ngoài chút nào.
Liễu Tuấn bất giác cảm thấy rất cảm động.
Hà lão gia tử cũng đám rất tùy ý:
- Xác định rồi, mấy ngày nữa đi rồi.
Liễu Tuấn biết ngay chức vụ mới của Hà Trường Chinh là tư lệnh quân khu đông nam, theo tin tức Khâu Tình Xuyên tiết lộ, Hà Trường Chinh có hai hướng điều động là quân phu thủ đô hoặc nam phương, nếu điều tới thủ đô, Hà lão gia tử phải nói là "tới đây".
An bài như vậy tổng tham mưu trưởng tiếp theo tám phần là Hà trường chinh rồi.
Tổng tham mưu trưởng: Gọi tắt tổng trưởng.
Điều này cũng có nghĩa là nhà họ Hà đã đoàn kết chặt chẽ cùng thủ trưởng số một, tư thế cây trường sinh trong quân đội đã được xác định.
- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở huyện chiêu mộ đầu tư không tệ, nhất là khu cao tân, ngay cả tập đoàn họ từ cũng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp điện tử ở đó.
Hà Duyên An chỉ hỏi một câu, liền chuyển để tài, mỉm cười nói với Liễu Tuấn.
- Vâng thưa dì, tập đoàn họ Từ đúng là có ý định này, đã ký hiệp nghị hợp tác, sẽ mau chóng xây dựng. Nói thực, làn này công nghiệp điện tử mà tập đoàn họ Từ đưa vào đều là sản nghiệp cấp thấp, kỹ thuật không cao, thuộc về sản nghiệp lao động chân tay, chủ yếu là lắp thành phẩm và bán thành phẩm, nhìn trúng vào sức lao động tương đối thấp của huyện Ninh Bắc, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng là một nguyên nhân.
Liễu Tuấn biết Hà Duyên An hỏi tới đề tài này không phải thuần túy là tán gẫu, thân là tỉnh trưởng, bà là người quản lý công tác kiến thiết kinh tế, nên giải thích thêm vài câu.
- Có điều mức độ này lại khá phù hợp với tình hình thực tế của huyện Ninh Bắc, có thể giải quyết một phần lao động nông dân và nhân viên nhàn rỗi, có tác dụng xúc tiến tốt kéo nền kinh tế đi lên.
Hà Duyên An chậm rãi gật đầu, mặt hiện vẻ trầm ngâm nói:
- Chuyện gì cũng phải xuất phát từ thực tế mới là quan trọng nhất. Mơ mộng viển vông, tham cầu toàn, là đại kỵ của người chấp chính.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng thưa dì, về điều này cháu cũng rất đồng cảm.
- Đánh chắc tiến chắc, không hổ là con trai của Liễu Tấn Tài.
Hà Duyên An cười tán dương.
- Cám ơn dì.
Liễu Tuấn vội hạ người xuống, cung kính đáp.
Hà Duyên An đột nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn, đã nghĩ tới điều chuyển công tác một chút không?
Liễu Tuấn giật mình, y không ngờ Hà Duyên An lại nhắc tới vấn đề này.
- Dì à, cái này cháu không trả lời được, điều động công tác của cán bộ đảng viên là phải phục tùng an bài của tổ chức.
Trong lúc chưa hiểu được ý Hà Duyên An ra sao, Liễu Tuấn không dám nói bừa, chỉ đành đáp theo quy củ.
Hà Duyên An nhoẻn miệng cười:
- Đương nhiên là tổ chức an bài rồi, tôi cũng không bảo cậu đi chọn lựa.
Liễu Tuấn gãi đầu không nói nữa.
- Tiểu cô không phải muốn khoét tường chứ? Không sợ Nghiêm bí thư nổi giận với tiểu cô sao?
Hà Mộng Doanh góp vui.
Hà Duyên An nửa đùa nửa thật nói:
- Ha, về tư, Nghiêm bí thư tuyển Liễu Tuấn làm con rể, đó là chiếm lợi lớn rồi. Về công, một bí thư huyện ủy ưu tú như thế ai chẳng thèm chứ?
- Tiểu cô, có ai làm như tiểu cô chứ, người ta hiện giờ ở dưới đôi cánh lớn của nhạc phụ đại nhân thật dễ chịu, qua một khoảng thời gian nữa, thăng lên một cấp là chắc chắn, cô mang người ta đi không phải là cản trở sự tiến bộ của người ta sao?
Hà Mộng Doanh nghiêm túc.
Kỳ thực cô cũng biết, nếu như Hà Duyên An muốn khoét tường, khẳng định sẽ suy tính kỹ mọi phương diện, dứt khoát sẽ không để Liễu Tuấn bị thiệt, nhưng quan tâm quá hóa loạn, Hà đại tiểu thư sợ tiểu cô suy tình không chu đáo, làm lỡ tiền đồ của ái lang.
Tiểu sắc ma không để ý tới tiền, nhưng lại "mê làm quan".
Nếu như làm lỡ tiền đồ, sợ là y sẽ sinh hận.
Cũng chỉ có Hà Mộng Doanh ỷ vào tiểu cô sủng ái mình, nên lời gì cũng dám nói, bất chấp cả “ điệu bộ khó coi".
Hà Duyên An cười, không nói chuyện này nữa.
Hà lão gia tử thì có chút không vui, trừng mắt nhìn Hà đại tiểu thư nói:
- Hạn hẹp! Đi đâu chẳng phải là làm việc, trong mắt cháu chỉ có thăng quan tiến bộ thôi sao.
Hà đại tiểu thư liền thè lưỡi ra.
Liễu Tuấn thì bật cười.
Hà Mộng Doanh hầm hừ trừng nhìn y.
Đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên.
- A lô.
Hà Mộng Doanh lập tức đứng xa ra một chút nhận điện thoại, chuyện làm ăn Hà lão gia tử không muốn nghe.
- Chị Mộng Doanh, là em, Tiểu Thanh đây.
Trong điện thoại không ngờ lại là giọng Tiểu Thanh.
Hà Mộng Doanh, Lương Xảo, Tiểu Thanh có quan hệ vô cùng đặc biệt, thường xuyên liên hệ với nhau, cũng không nhất định là chuyện làm ăn , thi thoảng cũng tán gẫu đề tài nữ nhân.
Phải nói ba người quan hệ không tệ.
Thế này cũng có thể tính là một loại "bạn thân trong khuê phòng"?
- Tiểu Thanh em ở đâu?
Hà Mộng Doanh nói rồi liếc sang phía Liễu Tuấn, may tiểu sắc ma đang chuyên tâm nói chuyện với Hà Duyên An, không để ý tới bộ dạng "lén lút" của cô.
- Dạ, ở thủ đô.
- Ở thủ đô?
Hà Mộng Doanh hơi giật mình.
Giữa các cô với nhau có một loại ăn ý ngầm, dưới tình huống bình thường, thủ đô là "địa bàn" của Hà Mộng Doanh, Lương Xảo và Tiểu Thanh sẽ không tới "lấn sân".
Phía bên Đại Ninh, mấy người bọn họ dù cũng hay tới, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đó là "phạm vi thế lực" của Nghiêm Phi và Bạch Dương.
Không biết Tiểu Thanh đột nhiên chạy tới thủ đô là vì cái gì.
- Em ở đâu thế, chị sẽ tới ngay.
Hà đại tiểu thư hơi sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, bày ra thái độ của "chủ nhà".
- Nhà khách quốc gia.
Tiểu Thành cười nói.
Hà Mộng Doanh liền hiểu ra, cười nói:
- Được mời đến hả?
- Vâng, nhóm Lý Trường Thanh, Từ Hưng Bang cũng tới.
Tiểu Thanh nói rất tùy ý.
Lý Trường Thanh là chủ tịch tập đoàn họ Lý ở Hồng Kông, giống tập đoàn họ Từ, là một trong số thế gia đại tộc lớn nhất Hồng Kông, cũng thường xuyên làm khách mời của cao tầng, giờ Hồng Kông sắp được trả về, các giới thượng lưu Hồng Kông thường nhận lời mời tham gia vào các hoạt động chúc mừng long trọng.
Những người này đều là đối tượng quan tâm trọng điểm của bộ thống chiến.
***Bộ thống chiến gọi tắt của bộ công tác chiến tuyến thống nhất, tiền thân là mặt trận thống nhất dân tộc kháng Nhât.
Không ngờ Tiểu Thanh lần này cũng ở trong danh sách mời.
Có điều nghĩ một chút thì thấy cũng hết sức bình thường, Tiểu Thanh nếu chẳng phải luôn làm ăn trong thị trường tài chính, là lấy thực nghiệp làm chủ như đám Từ Hưng Bang, Lý Trường Thanh, thì với thực lực của quỹ Thịnh Nghiệp cùng ảnh hưởng ở Hồng Kông, sợ sớm thành nhân vật mà bộ thống chiến theo dõi mật thiết rồi.
Đương nhiên điều này có liên quan tới phong cách làm việc của Tiểu Thành, đó là cực kỳ kín đáo, chỉ cần là cuộc tụ hội đậm chất chính trị một chút thôi là uyển chuyển từ chối.
Đây là sách lược mà Liễu Tuấn đã định ra cho cô.
Ở giai đoạn này sự thành kiến và rào chắn ở cái gọi là thế giới tây phương tự do, có khắp nơi, khác xa tự do dân chủ mà bọn họ luôn tự coi mình là gương mẫu, Tiểu Thanh và quỹ Thịnh Nghiệp nếu không muốn bị ràng buộc trên thị trường thế giới, thì phương diện chính trị nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu quỹ Thịnh Nghiệp bị đóng dấu ấn nào đó, thì sẽ bị phương tây kiềm chế thậm chí là liên kết nhau để đả kích.
Nhưng trong cuộc đại chiến đồng Yên này, tập đoàn Thịnh Nghiệp và quỹ Thịnh Nghiệp biểu hiện quá chói mắt, nên được bộ thống chiến quan tâm mời tới đại lục tọa đàm cũng là chuyện đương nhiên.
/2140
|