Vấn đề của quỹ hỗ trợ nông nghiệp còn nghiêm trọng hơn dự liệu của Liễu Tuấn.
Tào Xuân Thu làm việc rất đắc lực, không quá ba ngày đã tra ra rõ ràng mọi chuyện.
Có điều Tào Xuân Thu chẳng có chút ý tứ đòi công xin thưởng nào, ngồi trước mặt Liễu Tuấn, sắc mặt rất nặng nề.
- Bí thư, vấn đề rất nghiêm trọng quỹ hỗ trợ từ khi thành lập tới nay, cũng hơn nửa năm, gom được hơn 57 triệu, hiện giờ cho vay hơn 50 triệu rồi, trong đó có gần 12 triệu là vi phạm quy định cho đơn vị và cá nhân có tư cách chủ thể..
Tào Xuân Thu không cần nhìn sổ ghi chép vẫn nói con số rõ ràng, có chút phong phạm của Liễu Tuấn.
Đó là do sức mạnh của tuổi trẻ.
Liễu Tuấn cau mày lại, hỏi:
- Cá nhân à?
- Vâng, nghiêm khắc mà nói, là mười hộ kinh doanh cá thể, trong đây tôi có danh sách...
Tào Xuân Thu lật sổ tay, đưa tờ gấy gẫn sẵn đưa cho Liễu Tuấn, chữ viến nhỏ nhắn đẹp đẽ, chi chít tên tuổi và khoản tiền vay.
Liễu Tuấn mặt trầm xuống.
Bên trong có mấy cái tên mà y biết, đó đều là thân thích của một số lãnh đạo trong huyện, Liễu Tuấn khuyển khích tư nhân kinh doanh là vì làm sôi động kinh tế huyện Ninh Bắc, y cũng biết làm vậy thân thích của nhiều cán bộ lãnh đạo sẽ trà trộn vào bên trong, "quan thương câu kết" là chuyện khó tránh khỏi.
Đó là đặc sắc trong nước, uy thế như Liễu nha nội cũng chẳng thể làm gì.
Dù sao cũng không thể vì người ta có ông chú bà thím nào đó làm lãnh đạo huyện mà không cho người ta kinh doanh chứ hả?
Nhưng lợi dụng vốn vay của quỹ nông nghiệp vốn phù trợ cho xí nghiệp nông thôn vét đầy túi riếng thì nằm ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.
Làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên là trong đơn vị vay vốn, không hề có đơn vị sự nghiệp, đương nhiên càng không thể xuất hiện cái tên của chính phủ xã thị trấn rồi.
Nhưng trong cuộc đối thoại ở hồ chưa nước Ngũ Lý Kiều, y nghe thấy rõ ràng có chính phủ xã vì chi tiêu vượt mức, nên nảy ra mưu đồ với quỹ hỗ trợ.
Có điều chỉ nghĩ một lúc Liễu Tuấn liền hiểu ngay.
Nhất định là "che trời vượt biển", lấy danh nghĩa của xí nghiệp đi vay, rồi dùng cho chi tiêu công rồi.
Liễu Tuấn đặt danh sách xuống, hỏi:
- Đồng chí Xuân Thu thấy thế nào?
Tào Xuân Thu không chút do dự đáp:
- Kiên quyết xử lý, không được nương tay! Trước tiên là cục trưởng cục nông nghiệp và người phụ trách quỹ hỗ trợ là không thể chạy thoát.
Cho dù tới huy Ninh Bắc không lâu nhưng hắn đã lĩnh giáo được thủ đoạn sấm sét của Liễu Tuấn, vào lúc này không thể có chút chần chừ nòa.
Dù hắn được Trương Quan Minh coi trọng, nhưng đánh giá của Liễu Tuấn với hắn cũng rất quan trọng cho việc thăng tiến.
- Không có bọn họ ký tên, số tiền đó không chuyển đi được.
Tào Xuân Thu lại thêm một câu.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Quan trọng nhất là phải cố gắng truy thu số tài chính này lại, nếu không sẽ tạo thành tổn thất lớn, số tiền đó toàn gom được từ xí nghiệp nông thôn và nông dân, nếu như bị người ta vét hết, thì ai gánh vác tổn thất này? Chính phủ ư? Dù chính phủ có tiền bù đắp, nhưng uy tín sẽ bị đả kích rất lớn.
Tào Xuân Thu bội phục.
Đúng là người đứng đầu có khác, nhìn vấn đề luôn nắm được chỗ mẫu chốt.
Trừ điều Liễu Tuấn nói ra, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng khác là trả lời cho cấp trên như thế nào?
Vấn đề này là chuyện trách nhiệm thuần túy, nếu truy cứu nghiêm khắc, sẽ có phải có kẻ lột mũ quan ra tạ tội.
Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lục Hương Mai.
- Lục huyện trưởng, tôi là Liễu Tuấn đây, mời đến chỗ tôi một chút.
Tào Xuân Thu chú ý được Liễu Tuấn dùng cách xưng hô cực kỳ chính quy, chứ không gọi là "đồng chí Hương Mai", hơn nữa thần sắc nghiêm túc, mang theo giọng ra lệnh rõ ràng.
Lục Hương Mai giờ không còn bận tâm tới chuyện thể diện đó nữa, cô ta đã biết vấn đề quỹ hỗ trợ rồi, đang đi quanh phòng như kiến bò chảo nóng.
Giờ thì cô ta cuối cùng cũng hiểu ra vì sao khi Liễu Tuấn làm huyện trưởng không làm cái quỹ hỗ trợ gì đó, hóa ra người ta sớm đã hiểu được trong chuyện này có thể tồn tại "mánh khóe" rồi.
- Liễu bí thư.
Sau khi đi qua cửa, Lục Hương Mai cố gắng trấn tĩnh, n hưng vẫn ít nhiều lộ ra vẻ hổ thẹn, nhìn kỹ còn có thể nhận ra sự sợ hãi cố che dấu.
- Lục huyện trưởng, mời ngồi.
Liễu Tuấn không bắt tay, cũng không mời ngồi xuống ghế sô pha, mà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Tào Xuân Thu, ngồi nguyên sau bàn làm việc, thể hiện thái độ làm việc công.
Phan Tri Nhân đi vào rót trà.
Liễu Tuấn nói:
- Tào huyện trưởng, xin mời đem kết quả kiểm toán quỹ hỗ trợ thông báo với Lục huyện trưởng.
- Vâng ....
Tào Xuân Thu đem tình huống vừa nói lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn giữ sự tôn trọng đầy đủ người đứng đầu chính phủ, người rèn luyện ở cơ quan lớn, về phương diện lễ số luôn làm rất tốt.
Lục Hương Mai không tỏ ra bất ngờ, vì cô ta biết cả rồi.
- Lục huyện trưởng thấy thế nào?
Liễu Tuấn đưa ra câu hỏi tương tự với Lục Hương Mai.
- Một đám khốn kiếp! Phá hoại!
Phản ứng của Lục Hương Mai phản ứng y hệ Tào Xuân Thu, nhưng ngôn từ càng kịch liệt, càng thể hiện "nữ tính" của mình.
- Nhất định phải xử lý bọn chúng, vi phạm quy định, phải truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Lục Hương Mai chừng như rất phẫn nộ.
Liễu Tuấn thở dài trong lòng, cả phó huyện trưởng lẫn huyện trưởng đều biểu hiện ra cách cục Liễu Tuấn không thể khen ngợi nổi, chỉ nghĩ tới truy cứu trách nhiệm, sâu xa hơn là chỉ muốn làm sao để gột sạch trách nhiệm của bản thân.
Tuy nói thân ở quan trưởng bảo vệ bản thân là rất quan trọng, nhưng chỉ chỉ nghĩ cho cái mũ của mình không, thì cách cục quá thấp.
- Vậy mở cuộc họp văn phòng bí thư, đồng chí Xuân Thu hay thảo luận bí thư Khâu Viên Triêu phương thức xử lý hậu quả của việc này.
Liễu Tuấn ra quyết định.
Khâu Viên Triêu tham gia, tức là chuận bị truy cứu trách nhiệm pháp luật rồi.
- Vâng bí thứ, có nên mời bí thư Viên Triêu phái người không chế đương sự lại không?
Tào Xuân Thu nhắc.
Hiện giờ tuy còn chưa làm rõ được số tiền vay vi phạm kia có bao nhiêu đưa vào tủi riếng, nhưng không thể để đương sự thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy được.
Nếu thế chuyện này có muốn che đậy cũng không nổi nữa, Liễu Tuấn gật đầu, gọi điện ngay cho Khâu Viên Triêu, ra nhiệm vụ khống chế đương sự.
Liễu bí thư có thời gian dài không mở cuộc họp văn phòng bí thư rồi, chuyện bình thường, chỉ thương lượng với người phụ trách thực thi, chuyện quan trọng thì đưa thẳng lên thường ủy thảo luận.
Phải nói phương pháp này của Liễu Tuấn khá thành công.
Chưa nói uy vọng và thực lực của Lục Hương Mai hoàn toàn không thể so với y, dù là huyện trưởng khác uy thế hơn cũng không tránh khỏi bị Liễu Tuấn làm suy yếu.
Liễu Tuấn chẳng cần phải hùng hổ gì, chỉ vài hành động thông thường đã lập nên quyền uy vô thượng, làm thế dù là đại lão trên tỉnh của Lục Hương Mai cũng chẳng thể bới móc g được.
Vì thế Thạch Trọng nhận được thông báo đến họp cảm thấy rất bất ngờ.
Có điều ai cũng biết nguyên nhân vị sao, huyện Ninh Bắc đâu có bao lớn, quỹ hỗ trợ lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, ai lại chẳng biết ?
Thạch Trọng không vội tới phòng họp, nhận được thông báo của Phan Tri Nhân xong, dựa vào lưng ghế châm một điếu thuốc, trong lòng cân nhắc kỹ tình huống, hút hết điều thuốc mới chậm rãi đứng dậy đi tới phòng họp.
Lúc này Khâu Viên Triêu còn chưa tới.
An bài nhân viên khống chế đương sự thế nào cũng phải chậm trễ một chút.
Không khí trong phòng họp khá nặng nề, Lý Giang và Chu Quốc Trung chỉ im lặng hút thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, có điều nhìn ký thì thấy Lý Giang nghiêm túc thật, dù sao chuyện này sắp cần kỷ ủy phải ra tay, còn Chu Quốc Trung chỉ làm ra vẻ cho mọi người xem thôi, Bành Thiếu Hùng bị điều đi, Chu Quốc Trung càng bị đẩy sang bên lề, gần như ở trạng thái nửa nghỉ hưu rồi, ông ta cũng tự giá không tranh chấp gì, có bí thư uy thế như vậy, một "lão già" dại gì rơi vào trong vòng xoáy?
Tào Xuân Thu không hút thuốc, chỉ lặng lẽ uống trà, Lục Hương Mai hai tay siết chặt cốc trà làm các ngón tay trắng bệch.
Thạch Trong cười thầm, ngồi xuống bên phải vị trí chính, đối diện với Lục Hương Mai, châm thuốc tiếp tục suy tính.
Ước chừng mười phút sau, Khâu Viên Triêu đi nhanh tới, thấy không khí ngột ngạt trong phòng, không chào hỏi nữa, tìm vị trí ngồi xuống.
Hai phút sau Liễu Tuấn mới chậm rãi đi vào.
Mọi người liền mỉm cười gật đầu chào.
- Mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta họp thôi.
Liễu Tuấn nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói:
- Hôm nay mời mọi người tới đây là vì quỹ hỗ trợ nông nghiệp có một số vấn đề, hơn nữ khá nghiêm trọng, cho nên tôi mở cuộc họp văn phòng bí thư cùng mọi người thảo luận xử lý vẫn đề này, mời đồng chí Xuân Thu giới thiệu tình huống cho mọi người biết.
Tào Xuân Thu làm việc rất đắc lực, không quá ba ngày đã tra ra rõ ràng mọi chuyện.
Có điều Tào Xuân Thu chẳng có chút ý tứ đòi công xin thưởng nào, ngồi trước mặt Liễu Tuấn, sắc mặt rất nặng nề.
- Bí thư, vấn đề rất nghiêm trọng quỹ hỗ trợ từ khi thành lập tới nay, cũng hơn nửa năm, gom được hơn 57 triệu, hiện giờ cho vay hơn 50 triệu rồi, trong đó có gần 12 triệu là vi phạm quy định cho đơn vị và cá nhân có tư cách chủ thể..
Tào Xuân Thu không cần nhìn sổ ghi chép vẫn nói con số rõ ràng, có chút phong phạm của Liễu Tuấn.
Đó là do sức mạnh của tuổi trẻ.
Liễu Tuấn cau mày lại, hỏi:
- Cá nhân à?
- Vâng, nghiêm khắc mà nói, là mười hộ kinh doanh cá thể, trong đây tôi có danh sách...
Tào Xuân Thu lật sổ tay, đưa tờ gấy gẫn sẵn đưa cho Liễu Tuấn, chữ viến nhỏ nhắn đẹp đẽ, chi chít tên tuổi và khoản tiền vay.
Liễu Tuấn mặt trầm xuống.
Bên trong có mấy cái tên mà y biết, đó đều là thân thích của một số lãnh đạo trong huyện, Liễu Tuấn khuyển khích tư nhân kinh doanh là vì làm sôi động kinh tế huyện Ninh Bắc, y cũng biết làm vậy thân thích của nhiều cán bộ lãnh đạo sẽ trà trộn vào bên trong, "quan thương câu kết" là chuyện khó tránh khỏi.
Đó là đặc sắc trong nước, uy thế như Liễu nha nội cũng chẳng thể làm gì.
Dù sao cũng không thể vì người ta có ông chú bà thím nào đó làm lãnh đạo huyện mà không cho người ta kinh doanh chứ hả?
Nhưng lợi dụng vốn vay của quỹ nông nghiệp vốn phù trợ cho xí nghiệp nông thôn vét đầy túi riếng thì nằm ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.
Làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên là trong đơn vị vay vốn, không hề có đơn vị sự nghiệp, đương nhiên càng không thể xuất hiện cái tên của chính phủ xã thị trấn rồi.
Nhưng trong cuộc đối thoại ở hồ chưa nước Ngũ Lý Kiều, y nghe thấy rõ ràng có chính phủ xã vì chi tiêu vượt mức, nên nảy ra mưu đồ với quỹ hỗ trợ.
Có điều chỉ nghĩ một lúc Liễu Tuấn liền hiểu ngay.
Nhất định là "che trời vượt biển", lấy danh nghĩa của xí nghiệp đi vay, rồi dùng cho chi tiêu công rồi.
Liễu Tuấn đặt danh sách xuống, hỏi:
- Đồng chí Xuân Thu thấy thế nào?
Tào Xuân Thu không chút do dự đáp:
- Kiên quyết xử lý, không được nương tay! Trước tiên là cục trưởng cục nông nghiệp và người phụ trách quỹ hỗ trợ là không thể chạy thoát.
Cho dù tới huy Ninh Bắc không lâu nhưng hắn đã lĩnh giáo được thủ đoạn sấm sét của Liễu Tuấn, vào lúc này không thể có chút chần chừ nòa.
Dù hắn được Trương Quan Minh coi trọng, nhưng đánh giá của Liễu Tuấn với hắn cũng rất quan trọng cho việc thăng tiến.
- Không có bọn họ ký tên, số tiền đó không chuyển đi được.
Tào Xuân Thu lại thêm một câu.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Quan trọng nhất là phải cố gắng truy thu số tài chính này lại, nếu không sẽ tạo thành tổn thất lớn, số tiền đó toàn gom được từ xí nghiệp nông thôn và nông dân, nếu như bị người ta vét hết, thì ai gánh vác tổn thất này? Chính phủ ư? Dù chính phủ có tiền bù đắp, nhưng uy tín sẽ bị đả kích rất lớn.
Tào Xuân Thu bội phục.
Đúng là người đứng đầu có khác, nhìn vấn đề luôn nắm được chỗ mẫu chốt.
Trừ điều Liễu Tuấn nói ra, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng khác là trả lời cho cấp trên như thế nào?
Vấn đề này là chuyện trách nhiệm thuần túy, nếu truy cứu nghiêm khắc, sẽ có phải có kẻ lột mũ quan ra tạ tội.
Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lục Hương Mai.
- Lục huyện trưởng, tôi là Liễu Tuấn đây, mời đến chỗ tôi một chút.
Tào Xuân Thu chú ý được Liễu Tuấn dùng cách xưng hô cực kỳ chính quy, chứ không gọi là "đồng chí Hương Mai", hơn nữa thần sắc nghiêm túc, mang theo giọng ra lệnh rõ ràng.
Lục Hương Mai giờ không còn bận tâm tới chuyện thể diện đó nữa, cô ta đã biết vấn đề quỹ hỗ trợ rồi, đang đi quanh phòng như kiến bò chảo nóng.
Giờ thì cô ta cuối cùng cũng hiểu ra vì sao khi Liễu Tuấn làm huyện trưởng không làm cái quỹ hỗ trợ gì đó, hóa ra người ta sớm đã hiểu được trong chuyện này có thể tồn tại "mánh khóe" rồi.
- Liễu bí thư.
Sau khi đi qua cửa, Lục Hương Mai cố gắng trấn tĩnh, n hưng vẫn ít nhiều lộ ra vẻ hổ thẹn, nhìn kỹ còn có thể nhận ra sự sợ hãi cố che dấu.
- Lục huyện trưởng, mời ngồi.
Liễu Tuấn không bắt tay, cũng không mời ngồi xuống ghế sô pha, mà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Tào Xuân Thu, ngồi nguyên sau bàn làm việc, thể hiện thái độ làm việc công.
Phan Tri Nhân đi vào rót trà.
Liễu Tuấn nói:
- Tào huyện trưởng, xin mời đem kết quả kiểm toán quỹ hỗ trợ thông báo với Lục huyện trưởng.
- Vâng ....
Tào Xuân Thu đem tình huống vừa nói lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn giữ sự tôn trọng đầy đủ người đứng đầu chính phủ, người rèn luyện ở cơ quan lớn, về phương diện lễ số luôn làm rất tốt.
Lục Hương Mai không tỏ ra bất ngờ, vì cô ta biết cả rồi.
- Lục huyện trưởng thấy thế nào?
Liễu Tuấn đưa ra câu hỏi tương tự với Lục Hương Mai.
- Một đám khốn kiếp! Phá hoại!
Phản ứng của Lục Hương Mai phản ứng y hệ Tào Xuân Thu, nhưng ngôn từ càng kịch liệt, càng thể hiện "nữ tính" của mình.
- Nhất định phải xử lý bọn chúng, vi phạm quy định, phải truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Lục Hương Mai chừng như rất phẫn nộ.
Liễu Tuấn thở dài trong lòng, cả phó huyện trưởng lẫn huyện trưởng đều biểu hiện ra cách cục Liễu Tuấn không thể khen ngợi nổi, chỉ nghĩ tới truy cứu trách nhiệm, sâu xa hơn là chỉ muốn làm sao để gột sạch trách nhiệm của bản thân.
Tuy nói thân ở quan trưởng bảo vệ bản thân là rất quan trọng, nhưng chỉ chỉ nghĩ cho cái mũ của mình không, thì cách cục quá thấp.
- Vậy mở cuộc họp văn phòng bí thư, đồng chí Xuân Thu hay thảo luận bí thư Khâu Viên Triêu phương thức xử lý hậu quả của việc này.
Liễu Tuấn ra quyết định.
Khâu Viên Triêu tham gia, tức là chuận bị truy cứu trách nhiệm pháp luật rồi.
- Vâng bí thứ, có nên mời bí thư Viên Triêu phái người không chế đương sự lại không?
Tào Xuân Thu nhắc.
Hiện giờ tuy còn chưa làm rõ được số tiền vay vi phạm kia có bao nhiêu đưa vào tủi riếng, nhưng không thể để đương sự thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy được.
Nếu thế chuyện này có muốn che đậy cũng không nổi nữa, Liễu Tuấn gật đầu, gọi điện ngay cho Khâu Viên Triêu, ra nhiệm vụ khống chế đương sự.
Liễu bí thư có thời gian dài không mở cuộc họp văn phòng bí thư rồi, chuyện bình thường, chỉ thương lượng với người phụ trách thực thi, chuyện quan trọng thì đưa thẳng lên thường ủy thảo luận.
Phải nói phương pháp này của Liễu Tuấn khá thành công.
Chưa nói uy vọng và thực lực của Lục Hương Mai hoàn toàn không thể so với y, dù là huyện trưởng khác uy thế hơn cũng không tránh khỏi bị Liễu Tuấn làm suy yếu.
Liễu Tuấn chẳng cần phải hùng hổ gì, chỉ vài hành động thông thường đã lập nên quyền uy vô thượng, làm thế dù là đại lão trên tỉnh của Lục Hương Mai cũng chẳng thể bới móc g được.
Vì thế Thạch Trọng nhận được thông báo đến họp cảm thấy rất bất ngờ.
Có điều ai cũng biết nguyên nhân vị sao, huyện Ninh Bắc đâu có bao lớn, quỹ hỗ trợ lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, ai lại chẳng biết ?
Thạch Trọng không vội tới phòng họp, nhận được thông báo của Phan Tri Nhân xong, dựa vào lưng ghế châm một điếu thuốc, trong lòng cân nhắc kỹ tình huống, hút hết điều thuốc mới chậm rãi đứng dậy đi tới phòng họp.
Lúc này Khâu Viên Triêu còn chưa tới.
An bài nhân viên khống chế đương sự thế nào cũng phải chậm trễ một chút.
Không khí trong phòng họp khá nặng nề, Lý Giang và Chu Quốc Trung chỉ im lặng hút thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, có điều nhìn ký thì thấy Lý Giang nghiêm túc thật, dù sao chuyện này sắp cần kỷ ủy phải ra tay, còn Chu Quốc Trung chỉ làm ra vẻ cho mọi người xem thôi, Bành Thiếu Hùng bị điều đi, Chu Quốc Trung càng bị đẩy sang bên lề, gần như ở trạng thái nửa nghỉ hưu rồi, ông ta cũng tự giá không tranh chấp gì, có bí thư uy thế như vậy, một "lão già" dại gì rơi vào trong vòng xoáy?
Tào Xuân Thu không hút thuốc, chỉ lặng lẽ uống trà, Lục Hương Mai hai tay siết chặt cốc trà làm các ngón tay trắng bệch.
Thạch Trong cười thầm, ngồi xuống bên phải vị trí chính, đối diện với Lục Hương Mai, châm thuốc tiếp tục suy tính.
Ước chừng mười phút sau, Khâu Viên Triêu đi nhanh tới, thấy không khí ngột ngạt trong phòng, không chào hỏi nữa, tìm vị trí ngồi xuống.
Hai phút sau Liễu Tuấn mới chậm rãi đi vào.
Mọi người liền mỉm cười gật đầu chào.
- Mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta họp thôi.
Liễu Tuấn nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói:
- Hôm nay mời mọi người tới đây là vì quỹ hỗ trợ nông nghiệp có một số vấn đề, hơn nữ khá nghiêm trọng, cho nên tôi mở cuộc họp văn phòng bí thư cùng mọi người thảo luận xử lý vẫn đề này, mời đồng chí Xuân Thu giới thiệu tình huống cho mọi người biết.
/2140
|