Ảnh hưởng của vụ án quỹ hỗ trợ còn chưa hoàn toàn lắng dịu, đột nhiên huyện Ninh Bắc lại khơi lên một đợt sóng gió lớn nữa, vãn là do đồng chí Liễu Tuấn gây nên.
Bị chấn động trước tiên là Truân Chí Quang và Thạch Trọng.
Thạch Trọng tâm tình vốn không tệ, bị vụ án quỹ hỗ trở đả kích, Lục Hương Mai làm kiểm điểm công khai, dù được miễn xử phạt đảng, nhưng quy củ hơn nhiều, làm việc theo trật tự, trên cuộc họp thường ủy cũng thay đổi cách làm thi thoảng nhảy ra chống đối, rất kín tiếng, đa phần chỉ giơ tay theo số đông, đường đường là huyện trưởng nhưng cơ bản bị làm yếu thành thường ủy bình thường rồi.
Song khi Truân Chí Quang đưa một bản danh sách tới trước mặt, tâm tình tốt đẹp của Thạch Trọng mất hết.
- Lão Truân, chuyện gì thế này?
Nhìn danh sách gần hai mươi cán bộ trung tầng và chức vụ dự tính, Thạch Trọng không hiểu ra sao, điều chính cán bộ quy mô lớn đến thế mà một phó bí thư như hắn lại chẳng hề biết tí gì, thật quá đáng rồi.
Truân Chí Quang và Thạch Trọng tư giao rất tốt, lại cùng là đại tướng của Liễu hệ, sao có thể làm ra chuyện "điên rồ" như vậy.
- Ha ha, tôi cũng chẳng biết, Phan Tri Nhân vừa mới đưa tới đấy, anh nhìn cho rõ đi, đây là do Liễu bí thư viết.
Nhận được danh sách này Truân Chí Quang cũng ù ù cạc cạc.
Thạch Trọng vừa rồi quá kinh hãi, nên không chú ý tới điều này, Truân Chí Quang vừa nhắc nhở liền xem xét kỹ, đúng là kiểu chữ thảo mang theo vẻ "hung hãn" của Liễu bí thư đây mà.
- Chuyện này là sao?
Thạch Trọng cau mày.
Bản danh sạch này liên quan tới bảy tám người số một số hai của xã thị trấn, còn liên quan tới người đứng đầu đơn vị trực thuộc huyện, trừ cuối năm ngoái xóa khu gộp xã ra, mấy năm qua huyện Ninh Bắc chưa từng điều chỉnh cán bộ lớn như thế.
Nhất là sắp cuối năm rồi, không có lý do gì lại khoa chiêng gõ trống điều chỉnh cán bộ vào lúc này, làm thế sợ rằng ăn tết cũng chẳng ngon.
Vị "đại ca" trẻ tuổi này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Trước tiên cũng chẳng đánh tiếng với phó bí thư và trưởng phòng tổ chức, trực tiếp viết danh sách sai thư ký mang tới, mặc dù huyện Ninh Bắc hiện nay Liễu Tuấn nói sao là vậy, nhưng trình tự cơ bản nhất của tổ chức vẫn phải chú ý chứ.
Liễu Tuấn đâu phải người làm việc lỗ mãng như thế.
- Đi, tới gặp Liễu bí thư.
Thạch Trọng trầm tư chốc lát rồi cầm danh sách lên tới thẳng văn phòng bí thư.
Liễu Tuấn cười tủm tỉm, tựa hồ đang đợi bọn họ tới, ngay cả trà thuốc đều chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy cảnh nảy, Thạch Trọng lẫn Truân Chí Quang đều hết sức nghi hoặc.
- Bí thư, chuyện này...
Thạch Trọng khẽ đặt bản danh sách trước mặt Liễu Tuấn.
- Trước tiên ngồi đã, hút thuốc đi.
Liễu Tuấn chẳng liếc qua bản danh sách, thoải mái mời hai trợ thủ ngồi xuống, hai người đưa mặt nhìn nhau, bụng đầy nghi hoặc, chuẩn bị nghe bí thư dạy bảo.
Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa thong thả nói:
- Xóa khu bỏ xã được một năm rồi, trong quá trình vận hành, một số cán bộ năng lực và phẩm hạnh cá nhân tỏ ra thiếu sót, vì thế phải điều chỉnh.
- Ừm, một số cán bộ đúng là phải điều chỉnh, có điều bí thư, điều chỉnh bây giờ sợ là không thích hợp lắm, hơn nữa điều chỉnh quy mô khá lớn, tôi sợ nảy sinh nhân tố không tốt.
Thạch Trọng rất cẩn thận đưa ra ý kiến của mình.
Liễu Tuấn cười, đẩy lại bản danh sách tới trước mặt hắn, nói:
- Trước tiên không để ý tới quy mô lớn hay không, cũng đừng để ý thời điểm có hợp hay không. Hai người suy nghĩ trước, số cán bộ này có nên điều chỉnh không?
- Nên.
Thạch Trọng không nhìn bản danh sách kia lập tức đáp luôn, Thạch Trọng ở công tác thuộc quản lý của mình làm việc khá chăm chỉ tới nơi tới chốn, vừa rồi khi nhìn qua bản danh sách cán bộ và vị trí điều chỉnh, nhận ra sự lựa chọn điều chỉnh này hoàn toàn theo đường lối của Liễu Tuấn.
Lần này điều chỉnh xuống tuyệt đại bộ phận là cán bộ do Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai bổ nhiệm chỉ có rất ít do Liễu Tuấn bổ nhiệm.
Sự thực chứng minh Liễu Tuấn dùng cán bộ, ở phương diện năng lực công tác và phẩm hạnh cá nhân đa phận khá hợp cách, vì Liễu Tuấn không lấy bổ nhiệm cán bộ ra làm giao dịch, hoặc thủ đoạn mua chuộc lòng người.
Giả sử dựa theo danh sách này điều chính, thì cán bộ trung tầng chủ yếu của huyện Ninh Bắc hoàn toàn là thuộc Liễu hệ rồi, tương ưng với nó là Liễu Tuấn hoàn toàn "nhất ngôn đường".
Chẳng những trên cuộc họp thường ủy, dù trên đại hội cán bộ toàn huyện sẽ không có tiếng nói lạc điệu nào nữa.
Nhưng vì sao Liễu Tuấn lại làm như thế.
Chẳng lẽ ý không hiểu đạo ý đấy quá sẽ tràn, cứng quá sẽ gẫy sao?
Thạch Trọng tuy miệng nói "nên", nhưng trong lòng thấp thỏm.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Uy tín của Liễu Tuấn, đã tới mức không thể khiêu chiến được nữa, cần gì phải làm thêm chuyện dư thừa khiến người ta ghét bỏ? Hơn nữa trước mặt cấp trên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì.
- Chí Quang thấy thế nào?
Truân Chí Quang há miệng cười:
- Tôi nghe bí thư.
Đạo làm quan của hắn rất đơn giản, theo sát lãnh đạo, không chút dao động.
- Được rồi, ngày mai mở cuộc họp thường ủy, thảo luận vấn đề điều chỉnh nhân sự.
Liễu Tuấn phất tay ra quyết định.
Thạch Trọng lòng muốn khuyên can mấy câu, nhưng trước uy nghiêm tích lũy lâu ngày của Liễu Tuấn cứ ấp a ấp úng không sao mở miệng được, nhưng tới buổi tối, Thạch Trọng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, hết sức uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình:
- Bí thư, nếu nhất định phải điểu chỉnh, cũng có thể hoãn lại một chút, để đầu năm sau điều chỉnh vẫn kịp.
Liễu Tuấn nhận được cuộc điện thoại này thở phào vui mừng.
Bản thân Thạch Trọng không biết cú điện thoại này của mình quan trọng mức nào.
Liễu Tuấn coi trọng là những cán bộ dám kiên trì nguyên tắc, có kiến giải độc lập của mình.
- Lão Thạch, không kịp nữa, cần phải lập tức điều chỉnh. Còn về nguyên nhân đời thời cơ thích hợp tôi sẽ giải thích với anh.
Liễu Tuấn trong điện thoại nói rất ôn hòa.
- Vâng, tôi giữ nguyên ý kiến của mình, phục tùng quyết định của bí thư.
Trong lòng Thạch Trọng nổi lên suy nghĩ không rõ ràng, tin tức Liễu Tuấn sắp rời đi cả huyện Ninh Bắc tạm thời chỉ có một mình Phan Tri Nhân biết.
Danh sách điều chỉnh cán bộ gây ra chấn động lớn trên cuộc họp thường ủy, trừ Thạch Trọng và Truân Chí Quang, tất cả các thường ủy khác đều trợn mắt há mồm.
Sao có thể như thế.
Bởi vì cán bộ liên quan quá nhiều, để tiết kiệm thời gian, Truân Chí Quang chỉ đơn giản giới thiệu lý lịch của họ, kỳ thực đây chỉ là cho có mà thôi, thành viên trong ban huyện ủy ai lại chẳng rõ tình hình những cán bộ kia.
Huyện Ninh Bắc có lớn lắm đâu.
Dù là như thế cũng phải gần một tiếng mới giới thiệu xong.
Các thường ủy mỗi người một vẻ.
Lục Hương Mai mấy lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng cố nuốt trở vào, cô ta được Đào Nghĩa  chỉ thị, trước khi đại hội nhân dân mở ra phải hạ mình kín tiếng, không được có bất kỳ xung đột nào với Liễu Tuấn.
Bí thư thành ủy trịnh trọng căn dặn như vậy, tính khí Lục Hương Mai có ngang hơn cũng chẳng dám làm trái.
Trong mắt cô ta thì Liễu Tuấn đang chuẩn bị cho đại hội nhân dân, cho dù chữ "tạm thời" của Lục Hương Mai có thể thuận lợi bỏ đi hay không cũng không quan trọng, từ trên xuống dưới cán bộ đều do Liễu Tuấn đích thân tuyển chọn, chính lệnh của cô ta muốn qua được cửa chính phủ, thì phải được Liễu Tuấn gật đầu, nếu không sẽ chẳng ai bận tâm.
Tào Xuân Thu mời đầu cũng tỏ ra ngạc nhiên liên Liễu Tuấn một cái, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tĩnh lặng của giếng cổ ngàn năm, chỉ cầm chén trà uống từng ngụm một, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy khóe miệng Tào Xuân Thu có nụ cười "đểu giả".
Cứ làm ầm lên đi.
Càng ầm ĩ, cách nhìn của cấp trên với Liễu Tuấn càng tệ hại.
Tên tiểu tử nhà ngươi không coi tập thể lãnh đạo vào đâu, trắng trợn làm "nhất ngôn đường", muốn thành thổ hoàng đế ở huyện Ninh Bắc, muốn làm Phương Triêu Dương thứ hai à?
Tào Xuân Thu là kẻ thông minh, tới huyện Ninh Bắc được vài ngày liền hiểu ra một đạo lý, ở huyện Ninh Bắc mà muốn dựa vào lực lượng của bản thân đối kháng với Liễu Tuấn chỉ chuốc lấy phiền toái.
Muốn từ dưới lật nhào Liễu Tuấn là không có khả năng, mình muốn ở lại huyện Ninh Bắc làm việc thì phải hạ mình hết sức có thể, không được đối kháng với Liễu Tuấn.
Muốn lật đổ Liễu Tuấn chỉ có thể từ bên trên.
Mấy thường ủy Liễu hệ liên tục đưa mắt nhìn Thạch Trọng, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó, hiện giờ địa vị của Thạch Trọng tương đương với khi Liễu Tuấn mới tới huyện Ninh Bắc, các đại tướng Liễu hệ thích nghe ý kiến của hắn trước, sau đó mới quyết định có báo cáo cho Liễu bí thư hay không.
Thạch Trọng mỉm cười, gật đầu rất khẽ.
Động tác nhỏ này liền làm các thường ủy Liễu hệ yên tâm, xem ra tất cả vẫn trong tầm khống chế, không có gì phải lo, cho dù hành động này quá lớn, trong mắt người thường là không sáng suốt, không cần thiết, nhưng khẳng định Liễu bí thư có lý.
Mọi người đi theo Liễu Tuấn đã có một khoảng thời gian, tín nhiệm y gần tới mức mê tín, có chút sùng bái cá nhân rồi.
- Các đồng chí chuyện điều chỉnh cán bộ này mọi người tỏ thái độ đi, vì tiết kiệm thời gian chúng ta không biểu quyết từng người nữa.
Đợi Truân Chí Quang giới thiệu xong, Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi thong thả nói, ngữ khí rất thản nhiên.
Lục Hương Mai bĩu môi.
Được lắm, ngay cả trình tự cơ bản nhất cũng bỏ qua rồi, ngang ngược độc đoán đến thế là cùng.
- Đồng ý.
Thạch Trọng giơ tay đầu tiên.
Tiếp theo đó là Truân Chí Quang, Khâu Viên Triêu, chỉ đơn giản nói hai tiếng "đồng ý".
Kết quả biểu quên chẳng có gì bất ngờ, toàn phiếu thông qua, không có phiếu phản đối, cũng không có ai bỏ quyền
Bị chấn động trước tiên là Truân Chí Quang và Thạch Trọng.
Thạch Trọng tâm tình vốn không tệ, bị vụ án quỹ hỗ trở đả kích, Lục Hương Mai làm kiểm điểm công khai, dù được miễn xử phạt đảng, nhưng quy củ hơn nhiều, làm việc theo trật tự, trên cuộc họp thường ủy cũng thay đổi cách làm thi thoảng nhảy ra chống đối, rất kín tiếng, đa phần chỉ giơ tay theo số đông, đường đường là huyện trưởng nhưng cơ bản bị làm yếu thành thường ủy bình thường rồi.
Song khi Truân Chí Quang đưa một bản danh sách tới trước mặt, tâm tình tốt đẹp của Thạch Trọng mất hết.
- Lão Truân, chuyện gì thế này?
Nhìn danh sách gần hai mươi cán bộ trung tầng và chức vụ dự tính, Thạch Trọng không hiểu ra sao, điều chính cán bộ quy mô lớn đến thế mà một phó bí thư như hắn lại chẳng hề biết tí gì, thật quá đáng rồi.
Truân Chí Quang và Thạch Trọng tư giao rất tốt, lại cùng là đại tướng của Liễu hệ, sao có thể làm ra chuyện "điên rồ" như vậy.
- Ha ha, tôi cũng chẳng biết, Phan Tri Nhân vừa mới đưa tới đấy, anh nhìn cho rõ đi, đây là do Liễu bí thư viết.
Nhận được danh sách này Truân Chí Quang cũng ù ù cạc cạc.
Thạch Trọng vừa rồi quá kinh hãi, nên không chú ý tới điều này, Truân Chí Quang vừa nhắc nhở liền xem xét kỹ, đúng là kiểu chữ thảo mang theo vẻ "hung hãn" của Liễu bí thư đây mà.
- Chuyện này là sao?
Thạch Trọng cau mày.
Bản danh sạch này liên quan tới bảy tám người số một số hai của xã thị trấn, còn liên quan tới người đứng đầu đơn vị trực thuộc huyện, trừ cuối năm ngoái xóa khu gộp xã ra, mấy năm qua huyện Ninh Bắc chưa từng điều chỉnh cán bộ lớn như thế.
Nhất là sắp cuối năm rồi, không có lý do gì lại khoa chiêng gõ trống điều chỉnh cán bộ vào lúc này, làm thế sợ rằng ăn tết cũng chẳng ngon.
Vị "đại ca" trẻ tuổi này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Trước tiên cũng chẳng đánh tiếng với phó bí thư và trưởng phòng tổ chức, trực tiếp viết danh sách sai thư ký mang tới, mặc dù huyện Ninh Bắc hiện nay Liễu Tuấn nói sao là vậy, nhưng trình tự cơ bản nhất của tổ chức vẫn phải chú ý chứ.
Liễu Tuấn đâu phải người làm việc lỗ mãng như thế.
- Đi, tới gặp Liễu bí thư.
Thạch Trọng trầm tư chốc lát rồi cầm danh sách lên tới thẳng văn phòng bí thư.
Liễu Tuấn cười tủm tỉm, tựa hồ đang đợi bọn họ tới, ngay cả trà thuốc đều chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy cảnh nảy, Thạch Trọng lẫn Truân Chí Quang đều hết sức nghi hoặc.
- Bí thư, chuyện này...
Thạch Trọng khẽ đặt bản danh sách trước mặt Liễu Tuấn.
- Trước tiên ngồi đã, hút thuốc đi.
Liễu Tuấn chẳng liếc qua bản danh sách, thoải mái mời hai trợ thủ ngồi xuống, hai người đưa mặt nhìn nhau, bụng đầy nghi hoặc, chuẩn bị nghe bí thư dạy bảo.
Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa thong thả nói:
- Xóa khu bỏ xã được một năm rồi, trong quá trình vận hành, một số cán bộ năng lực và phẩm hạnh cá nhân tỏ ra thiếu sót, vì thế phải điều chỉnh.
- Ừm, một số cán bộ đúng là phải điều chỉnh, có điều bí thư, điều chỉnh bây giờ sợ là không thích hợp lắm, hơn nữa điều chỉnh quy mô khá lớn, tôi sợ nảy sinh nhân tố không tốt.
Thạch Trọng rất cẩn thận đưa ra ý kiến của mình.
Liễu Tuấn cười, đẩy lại bản danh sách tới trước mặt hắn, nói:
- Trước tiên không để ý tới quy mô lớn hay không, cũng đừng để ý thời điểm có hợp hay không. Hai người suy nghĩ trước, số cán bộ này có nên điều chỉnh không?
- Nên.
Thạch Trọng không nhìn bản danh sách kia lập tức đáp luôn, Thạch Trọng ở công tác thuộc quản lý của mình làm việc khá chăm chỉ tới nơi tới chốn, vừa rồi khi nhìn qua bản danh sách cán bộ và vị trí điều chỉnh, nhận ra sự lựa chọn điều chỉnh này hoàn toàn theo đường lối của Liễu Tuấn.
Lần này điều chỉnh xuống tuyệt đại bộ phận là cán bộ do Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai bổ nhiệm chỉ có rất ít do Liễu Tuấn bổ nhiệm.
Sự thực chứng minh Liễu Tuấn dùng cán bộ, ở phương diện năng lực công tác và phẩm hạnh cá nhân đa phận khá hợp cách, vì Liễu Tuấn không lấy bổ nhiệm cán bộ ra làm giao dịch, hoặc thủ đoạn mua chuộc lòng người.
Giả sử dựa theo danh sách này điều chính, thì cán bộ trung tầng chủ yếu của huyện Ninh Bắc hoàn toàn là thuộc Liễu hệ rồi, tương ưng với nó là Liễu Tuấn hoàn toàn "nhất ngôn đường".
Chẳng những trên cuộc họp thường ủy, dù trên đại hội cán bộ toàn huyện sẽ không có tiếng nói lạc điệu nào nữa.
Nhưng vì sao Liễu Tuấn lại làm như thế.
Chẳng lẽ ý không hiểu đạo ý đấy quá sẽ tràn, cứng quá sẽ gẫy sao?
Thạch Trọng tuy miệng nói "nên", nhưng trong lòng thấp thỏm.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Uy tín của Liễu Tuấn, đã tới mức không thể khiêu chiến được nữa, cần gì phải làm thêm chuyện dư thừa khiến người ta ghét bỏ? Hơn nữa trước mặt cấp trên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì.
- Chí Quang thấy thế nào?
Truân Chí Quang há miệng cười:
- Tôi nghe bí thư.
Đạo làm quan của hắn rất đơn giản, theo sát lãnh đạo, không chút dao động.
- Được rồi, ngày mai mở cuộc họp thường ủy, thảo luận vấn đề điều chỉnh nhân sự.
Liễu Tuấn phất tay ra quyết định.
Thạch Trọng lòng muốn khuyên can mấy câu, nhưng trước uy nghiêm tích lũy lâu ngày của Liễu Tuấn cứ ấp a ấp úng không sao mở miệng được, nhưng tới buổi tối, Thạch Trọng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, hết sức uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình:
- Bí thư, nếu nhất định phải điểu chỉnh, cũng có thể hoãn lại một chút, để đầu năm sau điều chỉnh vẫn kịp.
Liễu Tuấn nhận được cuộc điện thoại này thở phào vui mừng.
Bản thân Thạch Trọng không biết cú điện thoại này của mình quan trọng mức nào.
Liễu Tuấn coi trọng là những cán bộ dám kiên trì nguyên tắc, có kiến giải độc lập của mình.
- Lão Thạch, không kịp nữa, cần phải lập tức điều chỉnh. Còn về nguyên nhân đời thời cơ thích hợp tôi sẽ giải thích với anh.
Liễu Tuấn trong điện thoại nói rất ôn hòa.
- Vâng, tôi giữ nguyên ý kiến của mình, phục tùng quyết định của bí thư.
Trong lòng Thạch Trọng nổi lên suy nghĩ không rõ ràng, tin tức Liễu Tuấn sắp rời đi cả huyện Ninh Bắc tạm thời chỉ có một mình Phan Tri Nhân biết.
Danh sách điều chỉnh cán bộ gây ra chấn động lớn trên cuộc họp thường ủy, trừ Thạch Trọng và Truân Chí Quang, tất cả các thường ủy khác đều trợn mắt há mồm.
Sao có thể như thế.
Bởi vì cán bộ liên quan quá nhiều, để tiết kiệm thời gian, Truân Chí Quang chỉ đơn giản giới thiệu lý lịch của họ, kỳ thực đây chỉ là cho có mà thôi, thành viên trong ban huyện ủy ai lại chẳng rõ tình hình những cán bộ kia.
Huyện Ninh Bắc có lớn lắm đâu.
Dù là như thế cũng phải gần một tiếng mới giới thiệu xong.
Các thường ủy mỗi người một vẻ.
Lục Hương Mai mấy lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng cố nuốt trở vào, cô ta được Đào Nghĩa  chỉ thị, trước khi đại hội nhân dân mở ra phải hạ mình kín tiếng, không được có bất kỳ xung đột nào với Liễu Tuấn.
Bí thư thành ủy trịnh trọng căn dặn như vậy, tính khí Lục Hương Mai có ngang hơn cũng chẳng dám làm trái.
Trong mắt cô ta thì Liễu Tuấn đang chuẩn bị cho đại hội nhân dân, cho dù chữ "tạm thời" của Lục Hương Mai có thể thuận lợi bỏ đi hay không cũng không quan trọng, từ trên xuống dưới cán bộ đều do Liễu Tuấn đích thân tuyển chọn, chính lệnh của cô ta muốn qua được cửa chính phủ, thì phải được Liễu Tuấn gật đầu, nếu không sẽ chẳng ai bận tâm.
Tào Xuân Thu mời đầu cũng tỏ ra ngạc nhiên liên Liễu Tuấn một cái, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tĩnh lặng của giếng cổ ngàn năm, chỉ cầm chén trà uống từng ngụm một, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy khóe miệng Tào Xuân Thu có nụ cười "đểu giả".
Cứ làm ầm lên đi.
Càng ầm ĩ, cách nhìn của cấp trên với Liễu Tuấn càng tệ hại.
Tên tiểu tử nhà ngươi không coi tập thể lãnh đạo vào đâu, trắng trợn làm "nhất ngôn đường", muốn thành thổ hoàng đế ở huyện Ninh Bắc, muốn làm Phương Triêu Dương thứ hai à?
Tào Xuân Thu là kẻ thông minh, tới huyện Ninh Bắc được vài ngày liền hiểu ra một đạo lý, ở huyện Ninh Bắc mà muốn dựa vào lực lượng của bản thân đối kháng với Liễu Tuấn chỉ chuốc lấy phiền toái.
Muốn từ dưới lật nhào Liễu Tuấn là không có khả năng, mình muốn ở lại huyện Ninh Bắc làm việc thì phải hạ mình hết sức có thể, không được đối kháng với Liễu Tuấn.
Muốn lật đổ Liễu Tuấn chỉ có thể từ bên trên.
Mấy thường ủy Liễu hệ liên tục đưa mắt nhìn Thạch Trọng, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó, hiện giờ địa vị của Thạch Trọng tương đương với khi Liễu Tuấn mới tới huyện Ninh Bắc, các đại tướng Liễu hệ thích nghe ý kiến của hắn trước, sau đó mới quyết định có báo cáo cho Liễu bí thư hay không.
Thạch Trọng mỉm cười, gật đầu rất khẽ.
Động tác nhỏ này liền làm các thường ủy Liễu hệ yên tâm, xem ra tất cả vẫn trong tầm khống chế, không có gì phải lo, cho dù hành động này quá lớn, trong mắt người thường là không sáng suốt, không cần thiết, nhưng khẳng định Liễu bí thư có lý.
Mọi người đi theo Liễu Tuấn đã có một khoảng thời gian, tín nhiệm y gần tới mức mê tín, có chút sùng bái cá nhân rồi.
- Các đồng chí chuyện điều chỉnh cán bộ này mọi người tỏ thái độ đi, vì tiết kiệm thời gian chúng ta không biểu quyết từng người nữa.
Đợi Truân Chí Quang giới thiệu xong, Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi thong thả nói, ngữ khí rất thản nhiên.
Lục Hương Mai bĩu môi.
Được lắm, ngay cả trình tự cơ bản nhất cũng bỏ qua rồi, ngang ngược độc đoán đến thế là cùng.
- Đồng ý.
Thạch Trọng giơ tay đầu tiên.
Tiếp theo đó là Truân Chí Quang, Khâu Viên Triêu, chỉ đơn giản nói hai tiếng "đồng ý".
Kết quả biểu quên chẳng có gì bất ngờ, toàn phiếu thông qua, không có phiếu phản đối, cũng không có ai bỏ quyền
/2140
|