Cả đêm hôm đó Tiểu Vũ không ngủ ngon.
Tối hôm qua, Chu Phi Dược nói chuyện với Liễu Tuấn trong phòng khách, Chu Lệ cười tủm tỉm kéo cô vào gian phòng nhỏ tán gẫu, trước kia Tiểu Vũ chưa gặp Chu Lệ, nhưng đối với người nhà họ Chu đều rất sợ hãi.
Chu Lệ cười rất tươi, nhìn rất ôn hòa, giống như người chị hàng xóm hỏi han cuộc sống hàng ngày vậy, quan tâm ân cần, lại còn lấy một nghìn đồng nhét vào tay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ chết khếp, bất kể thế nào cũng không dám nhận, cuối cùng Chu Lệ vẫn cứ nhét vào trong túi đồ của cô.
- Tiểu Vũ này, hầu hạ nhân vật lớn như Liễu bí thư phải chú ý, em phải trang điểm thật xinh đẹp mới không làm mất mặt Liễu bí thư.
Chu Lệ cười nhắc nhở.
Trong lòng Tiểu Vũ tủi thân ra sao khỏi phải nói.
Mình đã đích thân tới tận nơi làm "thông phòng nha hoàn" cho người ta, lại còn ăn mặc cho đẹp lấy thể diện cho y nữa.
- Em gái ngốc ơi, đừng mặt mày ủ rũ, chị nói cho em biết, đây là cơ hội tốt đốt đuốc cũng khó tìm đấy. Không biết bao nhiêu người muôn làm giúp việc cho Liễu bí thư đâu, chị dám nói, chỉ cần đưa tin này ra, những cô gái trẻ trung xinh đẹp muốn tới hầu hạ Liễu bí thư sẽ xếp hàng dài từ biệt thự này tới tận ngoài đường lớn đó.
Thấy Tiểu Vũ cười gượng gạo, Chu Lệ công tác tư tưởng còn chưa làm thông.
Như vậy là không được, vì muốn dựa vào cây đại thụ Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phí bao nhiêu tâm cơ nghĩ cách.
Giả sử Tiểu Vũ cứ mang khuôn mặt "người chết" này, chẳng những không lấy lòng được Liễu Tuấn, lại còn gây họa.
Như lời cô ta đã nói với Tiểu Vũ, với thân phận lịch sự và vẻ tuấn tú lịch sự của "chú Liễu", chẳng lo không có nữ nhân hầu hạ, vì đưa Tiểu Vũ tới bên cạnh Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phải đưa cho Lỗ Thủ Nghiệp một phong bì lớn, có thể nói ở chuyện này nhà họ Chu chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Đây là nguyên nhân tối nay Chu Phi Dược tới bái phỏng lại mang theo Chu Lệ, một số lời chỉ có nữ nhân mới có thể chia sẻ với nhau.
Tiểu Vũ cúi đầu không nói.
Trong lòng có vẫn ít nhiều hoài nghi lời Chu Lệ.
Cô không phải người trong quan trường, không biết được người ham mê quyền thế, có tâm thái ra sao.
- Tiểu Vũ, nghe chị nói đi, không sai được đâu, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Em nghĩ mà xem, Liễu bí thư tuổi còn trẻ đã làm quan lớn ngang phó thị trưởng, sau này tiền đồ là vô hạn. Em được hầu hạ Liễu bí thư là vận may lớn, nếu có thể có kết quả gì, thì cả đời không phải lo lắng gì nữa. Tới khi đó à, chỉ sợ cả nhà chị còn phải nhờ xem chiếu cố. Nghe chị, phải hậu hạ Liễu bí thư cho tốt, sau này cuộc sống trong nhà em có chuyện gì khó khăn cứ việc nói với chị. Đây là điện thoại của chị, em cầm đi.
Không thể không nói, những lời dụ dỗ ngon ngọt của chu Lệ, khơi lên gợn sóng trong lòng Tiểu Vũ.
Nếu như tất cả không thể kháng cự được, vì sao không nên nghĩ tới phương diện tốt hơn? Kỳ thực bỏ qua sự nhục nhã của bản thân, Liễu Tuấn là nam nhân rất được các cô gái yêu thích, cao lớn đẹp trai, phong độ lỗi lạc, là người tình trong mộng của biết bao cô gái trẻ. Giả sử như "có kết quả" như lời Chu Lệ, có lẽ là kết cục đẹp nhất cho chuyện bất đắc dĩ này.
Cha con Chu Phi Dược đi rồi, Tiểu Vũ đi ra thu doạn phòng khách, tim đập thình thịch, dường như ánh mắt của Liễu Tuấn là vật thể hữu hình, có thể xuyên qua nội tâm của cô.
Có lẽ nam nhân sau lưng kia, có thể ôm lấy cô bất kỳ lúc nào.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn uống trà xong liền đứng dậy lên lầu, trước khi đi còn dặn một câu, buối tối không còn việc gì nữa, cô có thể hoạt động tự do, có thể ngủ sớm. Sáng mai 7h30 chuẩn bị bữa sáng cho đúng giờ.
Tiểu Vũ nửa tin nửa ngờ.
Chẳng lẽ y coi mình là giúp việc bình thường thật?
Có điều cả tòa biệt thự chỉ có hai người, Liễu Tuấn hoàn toàn không phải làm bộ trước mặt cô.
Đúng là không hiểu nổi trong lòng nam nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Cả đêm Tiểu Vũ trằn trọc chên giường, không thể ngủ nổi, khẩn trương chờ đợi tiếng cửa mở đột nhiên vang lên, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, tới tận gần sáng, Tiểu Vũ không chống đỡ nổi nữa, mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, kết quả vừa tờ mờ sáng đã bị đánh thức rồi.
Không phải bị chuông đồng hồ đánh thức, mà là bị tiếng quát tháo trong vườn hoa truyền tới đánh thức.
Tiểu Vũ không biết xảy ra chuyện gì, vội rời giường xem xét động tĩnh, nhưng bất ngờ phát hiện ra Liễu Tuấn mặc một bộ áo lụa trắng, đang tập luyện quyền cước trong vườn.
Tiểu Vũ mặc dù không tập luyện võ thuật, nhưng cũng có thể nhìn qua, mỗi một động tác của Liễu Tuấn đều mang sức mạnh rất lớn, quyền cước vù vù.
Nhất thời Tiểu Vũ hơi choáng, không ngờ "kẻ xấu" này lại văn võ song toàn.
Len lén nhìn một lúc thì đồng hồ báo thức vang lên, Tiểu Vũ cuống quít rửa ráy rồi chuẩn bị bữa sáng, cô thường giúp mẹ mở quán buổi sáng, công việc trong nhà bếp là sở trường, rất nhanh đã làm xong một bữa sáng thơm phương phức, Tiểu Vũ nhớ kỹ lời dặn của Liễu Tuấn, bữa sáng làm rất nhiều.
Người này sức ăn vượt xa người thường.
7h 30, Liễu Tuấn đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, dĩ nhiên tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề, mỉm cười chào Tiểu Vũ, nhìn thấy bữa sáng nghi ngút ở trên bàn, Liễu Tuấn rất vừa ý, ăn xong khen ngợi Tiểu Vũ mấy câu.
7h 50, Tiết Chương Dịch lái xe tới, cùng Vu Hoài Tín xuất hiện trước cửa biệt thự, Liễu Tuấn cầm lấy cặp da, trước khi đi giao cho Tiểu Vũ một tấm thẻ ngân hàng, bảo cô mật mã, nói là chi tiêu hàng ngày cô tự đi rút tiền mà dùng.
Lúc ấy thể ngân hàng là thứ tương đối hiếm.
Liễu Tuấn đi tới cửa thì Tiểu Vũ đột nhiên đuổi theo, ma xui quỷ khiến hỏi:
- Này, anh...anh buổi trưa muốn ăn gì?
Liễu Tuấn đáp:
- Gì cũng được, em nấu ăn tốt lắm. Ừ, thức ăn thêm chút cay là được.
Đột nhiên trong biệt thự Liễu Tuấn xuất hiện một cô gái trẻ thanh thú như vậy, mặt Vu Hoài Tín lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại Tiết Chương Dịch dửng dưng, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Tiểu Vũ, làm Vu Hoài Tín thầm xấu hỗ, xem ra công phu hàm dưỡng của mình chưa đủ, Tiết Chương Dịch không hổ thẹn là lái xe của cơ quan lớn, rất hiểu quy củ.
Cuộc sống riêng của lãnh đạo, chuyện nào nên biết, chuyện nào biết mà như không thấy, chính là kỹ năng cơ bản của người làm thư ký.
Còn phải rèn luyện thêm mới được.
- Tới công ty Trường Phong.
Liễu Tuấn vừa lên xe, liền bảo Tiết Chương Dịch.
Thời gian họp hôm qua Liễu Tuấn dặn Chu Phi Dược là 8h 30, có điều ông ta đã đợi ở cửa tòa nhà văn phòng từ rất sớm, chẳng những Chu Phi Dược mà cả ba phó giám đốc khác cũng đứng ở đó.
Những nhân việt khác không được thông báo xếp hàng đón giám đốc mới, tự biết không đủ tư cách xếp ngang hàng với các vị phó giám đốc, đều rất tự giác tránh đi, có điều đại bộ phận đều không kìm được sự tò mò, len lén nhìn qua ô cửa sổ, muốn thấy vị giám đốc vang danh đã lâu này rốt cuộc là nhân vật cỡ nào.
Đúng 8h, chiếc xe Audi xuất hiện trước cửa.
Tòa nhà văn phòng của công ty Trường Phong có diện tính lớn, khí thế lồng lộng, oai phong hơn tòa nhà cơ quan khu Trường Hà, tòa nhà này được xây vào thời kỳ đỉnh thịnh của công ty, cho dù mấy năm qua công ty làm ăn bết bát, thu không bù nổi chi, nhưng vẫn chú ý tới cái bộ mặt của công ty này, giữ gìn không tệ, y như mọt tòa nhà mới.
Chiếc xe vừa dừng lại, Chu Phi Dược liền bước nhanh tới mở cửa xe cho Liễu Tuấn, còn tỉ mỉ đưa tay đặt che lên trên cửa, đề phòng Liễu Tuấn bị cụng đầu.
Riêng động tác này làm các nhân viên nhìn trộm qua cửa sổ vừa khinh bỉ lại vừa kinh ngạc.
Khinh bị cảnh nịnh bợt của Chu Phi Dược, đường đường phó giám đốc thường vụ, chỉ cách người ta một chút xíu thôi, cần gì xun xoe như thế? Kinh ngạc là vì ông ta chưa bao giờ khách khí với giám đốc cấp trên như vậy, hai người tuy không nói là như nước với lửa, nhưng âm thầm tranh đầu ganh gắt, hợp tác không vui vẻ.
Không biết giám đốc mới rốt cuộc là nhân vật ghê gớm như thế nào mà được Chu Phi Dược ân cần như vậy?
Đợi khi Liễu Tuấn từ xe đi ra, lầu trên lầu dưới vô số kẻ mắt lòi ra ngoài.
Nếu như không phải Chu Phi Dược khom lưng cúi đầu bắt tay, mọi người nhất định cho rằng đây là thư ký của giám đốc mới.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay với mấy vị giám đốc, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, nói:
- Tòa nhà này rất khí phái.
Chu Phi Dược vội nói:
- Vâng, đúng là hơi xa xỉ một chút, tốn gần 10 triệu, trước kia Đàm giám đốc khi tại nhiệm kiên trì muốn xây, hiện giờ xem ra không hợp lý lắm.
Chu Phi Dược và Đám giám đốc tiền nhiệm bất hòa, tuy giờ Đàm giám đốc đã điều đi rồi, nhưng vẫn nói một câu khó nghe, dù không được tác dụng gì, nhưng cũng sướng trong lòng.
Liễu Tuấn liếc ông ta một cái, không nói gì cả.
Các vị phó giám đốc khác vẻ mặt khác nhau, phó giám đốc sản xuất Triệu Ngạn miệng mấp máy, muốn nói lại thôi, động tác này tất nhiên bị Liễu Tuấn nhìn thấy.
Chu Phi Dược hỏi:
- Liễu bí thư tất cả đều đến đủ rồi, ngài xem...
- Cứ tới văn phòng xem qua một chút đã, nói 8h 30 họp, không nên tùy tiện thay đổi, quản lý xí nghiệp cũng chú ý mệnh lệnh nghiêm khắc.
- Vâng vâng vâng, Liễu bí thư dạy rất đúng. Văn phòng của ngài ở lầu tám, mời đi theo tôi.
Chu Phi Dược luôn miệng vâng dạ, đi trước dẫn đường.
Đại sảnh lầu một vô cùng khí phái, bàn tiếp tân rất lớm rất dài, hai nữ tiếp tân mặc váy đỏ chót cung kính cúi chào các vị giám đốc.
Riêng khung cảnh này ai dám nói công ty Trường Phong là đống hỗn loạn chứ?
Tối hôm qua, Chu Phi Dược nói chuyện với Liễu Tuấn trong phòng khách, Chu Lệ cười tủm tỉm kéo cô vào gian phòng nhỏ tán gẫu, trước kia Tiểu Vũ chưa gặp Chu Lệ, nhưng đối với người nhà họ Chu đều rất sợ hãi.
Chu Lệ cười rất tươi, nhìn rất ôn hòa, giống như người chị hàng xóm hỏi han cuộc sống hàng ngày vậy, quan tâm ân cần, lại còn lấy một nghìn đồng nhét vào tay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ chết khếp, bất kể thế nào cũng không dám nhận, cuối cùng Chu Lệ vẫn cứ nhét vào trong túi đồ của cô.
- Tiểu Vũ này, hầu hạ nhân vật lớn như Liễu bí thư phải chú ý, em phải trang điểm thật xinh đẹp mới không làm mất mặt Liễu bí thư.
Chu Lệ cười nhắc nhở.
Trong lòng Tiểu Vũ tủi thân ra sao khỏi phải nói.
Mình đã đích thân tới tận nơi làm "thông phòng nha hoàn" cho người ta, lại còn ăn mặc cho đẹp lấy thể diện cho y nữa.
- Em gái ngốc ơi, đừng mặt mày ủ rũ, chị nói cho em biết, đây là cơ hội tốt đốt đuốc cũng khó tìm đấy. Không biết bao nhiêu người muôn làm giúp việc cho Liễu bí thư đâu, chị dám nói, chỉ cần đưa tin này ra, những cô gái trẻ trung xinh đẹp muốn tới hầu hạ Liễu bí thư sẽ xếp hàng dài từ biệt thự này tới tận ngoài đường lớn đó.
Thấy Tiểu Vũ cười gượng gạo, Chu Lệ công tác tư tưởng còn chưa làm thông.
Như vậy là không được, vì muốn dựa vào cây đại thụ Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phí bao nhiêu tâm cơ nghĩ cách.
Giả sử Tiểu Vũ cứ mang khuôn mặt "người chết" này, chẳng những không lấy lòng được Liễu Tuấn, lại còn gây họa.
Như lời cô ta đã nói với Tiểu Vũ, với thân phận lịch sự và vẻ tuấn tú lịch sự của "chú Liễu", chẳng lo không có nữ nhân hầu hạ, vì đưa Tiểu Vũ tới bên cạnh Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phải đưa cho Lỗ Thủ Nghiệp một phong bì lớn, có thể nói ở chuyện này nhà họ Chu chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Đây là nguyên nhân tối nay Chu Phi Dược tới bái phỏng lại mang theo Chu Lệ, một số lời chỉ có nữ nhân mới có thể chia sẻ với nhau.
Tiểu Vũ cúi đầu không nói.
Trong lòng có vẫn ít nhiều hoài nghi lời Chu Lệ.
Cô không phải người trong quan trường, không biết được người ham mê quyền thế, có tâm thái ra sao.
- Tiểu Vũ, nghe chị nói đi, không sai được đâu, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Em nghĩ mà xem, Liễu bí thư tuổi còn trẻ đã làm quan lớn ngang phó thị trưởng, sau này tiền đồ là vô hạn. Em được hầu hạ Liễu bí thư là vận may lớn, nếu có thể có kết quả gì, thì cả đời không phải lo lắng gì nữa. Tới khi đó à, chỉ sợ cả nhà chị còn phải nhờ xem chiếu cố. Nghe chị, phải hậu hạ Liễu bí thư cho tốt, sau này cuộc sống trong nhà em có chuyện gì khó khăn cứ việc nói với chị. Đây là điện thoại của chị, em cầm đi.
Không thể không nói, những lời dụ dỗ ngon ngọt của chu Lệ, khơi lên gợn sóng trong lòng Tiểu Vũ.
Nếu như tất cả không thể kháng cự được, vì sao không nên nghĩ tới phương diện tốt hơn? Kỳ thực bỏ qua sự nhục nhã của bản thân, Liễu Tuấn là nam nhân rất được các cô gái yêu thích, cao lớn đẹp trai, phong độ lỗi lạc, là người tình trong mộng của biết bao cô gái trẻ. Giả sử như "có kết quả" như lời Chu Lệ, có lẽ là kết cục đẹp nhất cho chuyện bất đắc dĩ này.
Cha con Chu Phi Dược đi rồi, Tiểu Vũ đi ra thu doạn phòng khách, tim đập thình thịch, dường như ánh mắt của Liễu Tuấn là vật thể hữu hình, có thể xuyên qua nội tâm của cô.
Có lẽ nam nhân sau lưng kia, có thể ôm lấy cô bất kỳ lúc nào.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn uống trà xong liền đứng dậy lên lầu, trước khi đi còn dặn một câu, buối tối không còn việc gì nữa, cô có thể hoạt động tự do, có thể ngủ sớm. Sáng mai 7h30 chuẩn bị bữa sáng cho đúng giờ.
Tiểu Vũ nửa tin nửa ngờ.
Chẳng lẽ y coi mình là giúp việc bình thường thật?
Có điều cả tòa biệt thự chỉ có hai người, Liễu Tuấn hoàn toàn không phải làm bộ trước mặt cô.
Đúng là không hiểu nổi trong lòng nam nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Cả đêm Tiểu Vũ trằn trọc chên giường, không thể ngủ nổi, khẩn trương chờ đợi tiếng cửa mở đột nhiên vang lên, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, tới tận gần sáng, Tiểu Vũ không chống đỡ nổi nữa, mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, kết quả vừa tờ mờ sáng đã bị đánh thức rồi.
Không phải bị chuông đồng hồ đánh thức, mà là bị tiếng quát tháo trong vườn hoa truyền tới đánh thức.
Tiểu Vũ không biết xảy ra chuyện gì, vội rời giường xem xét động tĩnh, nhưng bất ngờ phát hiện ra Liễu Tuấn mặc một bộ áo lụa trắng, đang tập luyện quyền cước trong vườn.
Tiểu Vũ mặc dù không tập luyện võ thuật, nhưng cũng có thể nhìn qua, mỗi một động tác của Liễu Tuấn đều mang sức mạnh rất lớn, quyền cước vù vù.
Nhất thời Tiểu Vũ hơi choáng, không ngờ "kẻ xấu" này lại văn võ song toàn.
Len lén nhìn một lúc thì đồng hồ báo thức vang lên, Tiểu Vũ cuống quít rửa ráy rồi chuẩn bị bữa sáng, cô thường giúp mẹ mở quán buổi sáng, công việc trong nhà bếp là sở trường, rất nhanh đã làm xong một bữa sáng thơm phương phức, Tiểu Vũ nhớ kỹ lời dặn của Liễu Tuấn, bữa sáng làm rất nhiều.
Người này sức ăn vượt xa người thường.
7h 30, Liễu Tuấn đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, dĩ nhiên tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề, mỉm cười chào Tiểu Vũ, nhìn thấy bữa sáng nghi ngút ở trên bàn, Liễu Tuấn rất vừa ý, ăn xong khen ngợi Tiểu Vũ mấy câu.
7h 50, Tiết Chương Dịch lái xe tới, cùng Vu Hoài Tín xuất hiện trước cửa biệt thự, Liễu Tuấn cầm lấy cặp da, trước khi đi giao cho Tiểu Vũ một tấm thẻ ngân hàng, bảo cô mật mã, nói là chi tiêu hàng ngày cô tự đi rút tiền mà dùng.
Lúc ấy thể ngân hàng là thứ tương đối hiếm.
Liễu Tuấn đi tới cửa thì Tiểu Vũ đột nhiên đuổi theo, ma xui quỷ khiến hỏi:
- Này, anh...anh buổi trưa muốn ăn gì?
Liễu Tuấn đáp:
- Gì cũng được, em nấu ăn tốt lắm. Ừ, thức ăn thêm chút cay là được.
Đột nhiên trong biệt thự Liễu Tuấn xuất hiện một cô gái trẻ thanh thú như vậy, mặt Vu Hoài Tín lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại Tiết Chương Dịch dửng dưng, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Tiểu Vũ, làm Vu Hoài Tín thầm xấu hỗ, xem ra công phu hàm dưỡng của mình chưa đủ, Tiết Chương Dịch không hổ thẹn là lái xe của cơ quan lớn, rất hiểu quy củ.
Cuộc sống riêng của lãnh đạo, chuyện nào nên biết, chuyện nào biết mà như không thấy, chính là kỹ năng cơ bản của người làm thư ký.
Còn phải rèn luyện thêm mới được.
- Tới công ty Trường Phong.
Liễu Tuấn vừa lên xe, liền bảo Tiết Chương Dịch.
Thời gian họp hôm qua Liễu Tuấn dặn Chu Phi Dược là 8h 30, có điều ông ta đã đợi ở cửa tòa nhà văn phòng từ rất sớm, chẳng những Chu Phi Dược mà cả ba phó giám đốc khác cũng đứng ở đó.
Những nhân việt khác không được thông báo xếp hàng đón giám đốc mới, tự biết không đủ tư cách xếp ngang hàng với các vị phó giám đốc, đều rất tự giác tránh đi, có điều đại bộ phận đều không kìm được sự tò mò, len lén nhìn qua ô cửa sổ, muốn thấy vị giám đốc vang danh đã lâu này rốt cuộc là nhân vật cỡ nào.
Đúng 8h, chiếc xe Audi xuất hiện trước cửa.
Tòa nhà văn phòng của công ty Trường Phong có diện tính lớn, khí thế lồng lộng, oai phong hơn tòa nhà cơ quan khu Trường Hà, tòa nhà này được xây vào thời kỳ đỉnh thịnh của công ty, cho dù mấy năm qua công ty làm ăn bết bát, thu không bù nổi chi, nhưng vẫn chú ý tới cái bộ mặt của công ty này, giữ gìn không tệ, y như mọt tòa nhà mới.
Chiếc xe vừa dừng lại, Chu Phi Dược liền bước nhanh tới mở cửa xe cho Liễu Tuấn, còn tỉ mỉ đưa tay đặt che lên trên cửa, đề phòng Liễu Tuấn bị cụng đầu.
Riêng động tác này làm các nhân viên nhìn trộm qua cửa sổ vừa khinh bỉ lại vừa kinh ngạc.
Khinh bị cảnh nịnh bợt của Chu Phi Dược, đường đường phó giám đốc thường vụ, chỉ cách người ta một chút xíu thôi, cần gì xun xoe như thế? Kinh ngạc là vì ông ta chưa bao giờ khách khí với giám đốc cấp trên như vậy, hai người tuy không nói là như nước với lửa, nhưng âm thầm tranh đầu ganh gắt, hợp tác không vui vẻ.
Không biết giám đốc mới rốt cuộc là nhân vật ghê gớm như thế nào mà được Chu Phi Dược ân cần như vậy?
Đợi khi Liễu Tuấn từ xe đi ra, lầu trên lầu dưới vô số kẻ mắt lòi ra ngoài.
Nếu như không phải Chu Phi Dược khom lưng cúi đầu bắt tay, mọi người nhất định cho rằng đây là thư ký của giám đốc mới.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay với mấy vị giám đốc, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, nói:
- Tòa nhà này rất khí phái.
Chu Phi Dược vội nói:
- Vâng, đúng là hơi xa xỉ một chút, tốn gần 10 triệu, trước kia Đàm giám đốc khi tại nhiệm kiên trì muốn xây, hiện giờ xem ra không hợp lý lắm.
Chu Phi Dược và Đám giám đốc tiền nhiệm bất hòa, tuy giờ Đàm giám đốc đã điều đi rồi, nhưng vẫn nói một câu khó nghe, dù không được tác dụng gì, nhưng cũng sướng trong lòng.
Liễu Tuấn liếc ông ta một cái, không nói gì cả.
Các vị phó giám đốc khác vẻ mặt khác nhau, phó giám đốc sản xuất Triệu Ngạn miệng mấp máy, muốn nói lại thôi, động tác này tất nhiên bị Liễu Tuấn nhìn thấy.
Chu Phi Dược hỏi:
- Liễu bí thư tất cả đều đến đủ rồi, ngài xem...
- Cứ tới văn phòng xem qua một chút đã, nói 8h 30 họp, không nên tùy tiện thay đổi, quản lý xí nghiệp cũng chú ý mệnh lệnh nghiêm khắc.
- Vâng vâng vâng, Liễu bí thư dạy rất đúng. Văn phòng của ngài ở lầu tám, mời đi theo tôi.
Chu Phi Dược luôn miệng vâng dạ, đi trước dẫn đường.
Đại sảnh lầu một vô cùng khí phái, bàn tiếp tân rất lớm rất dài, hai nữ tiếp tân mặc váy đỏ chót cung kính cúi chào các vị giám đốc.
Riêng khung cảnh này ai dám nói công ty Trường Phong là đống hỗn loạn chứ?
/2140
|