Năng lực quản lý địa phương của Liễu Tuấn thế nào, cán bộ khu Trường Hà đều coi nghe là giả, chưa nhìn thấy chưa tin, nhưng năng lực ở phương diện mời gọi đầu tư thì mau chóng thế hiện ra.
Sáng thứ ba, Sài Thiệu Cơ vừa tới chỗ làm không lâu, đã nghe trong sân có tiếng náo động nho nhỏ.
- Chuyện gì thế?
Sài Thiệu Cơ đi ra hỏi thư ký.
Thư ký đáp:
- Hình như là có khách tới.
- Khách à?
Sài Thiệu Cơ không hiểu, trong cơ quan lớn mỗi ngày đều có không ít khách, chưa từng ồn ào như thế, có điều hắn mau chóng hiểu ra nguyên nhân.
Một chiếc BMW vô cùng xa hoa đi vào trong sân.
Khu Trường Hà cũng có không ít ông chủ đi chiếc xe đắt tiền, nhưng đó đều là chuyện hai ba năm trước rồi, gần đây đừng nói là BMW, chỉ xe cấp bậc hơi cao một chút cũng hiếm, đương nhiên là trừ mấy chiếc xe dùng để giữ thể diện của công ty Trường Phong ra.
Trừ chiếc xe BMW giống như quái thú, gây xôn xao còn bởi người chủ từ trên xe xuống.
Người này nhìn tuổi chứng trên ba mươi, nhưng lại béo quá thể đáng, so với hà mã chắc chẳng kém bao nhiêu, bộ đội trên người chắc chắn phải đặt làm chứ tuyệt đối không thể mua ở đâu được.
Hà Mã tiên sinh vừa xuống xe, lập tức có ba bốn phụ tá đi theo, một cô gái trẻ vô cùng yểu điệu, theo sát bên người Hà Mã tiên sinh.
- Oa, là Thư Tâm...
Cơ quan khu ủy ngày thường lặng ngắt như tờ vang lên hàng loạt tiếng hô.
Sài Thiệu Cơ bình thường không hay xem phim cảnh lắm, có điều nhìn cô gái kia cũng hơi quen, không khỏi ngạc nhiên nhìn thư ký:
- Tiểu Lương, cô gái kia hình như là diễn viên hả?
Thư ký dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn Sài Thiệu Cơ, mồm há hốc, nói không tin nổi:
- Chủ nhiệm, đó là Thư Tâm, chủ nhiệm không biết à? Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất.
Nói Thư Tâm là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất không phải là thổi phồng lắm.
Gần đây công ty truyền thông Phượng Hoàng ăn phát đạt, cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh đều rất ăn khách, không kéo bao nhiêu so phim Hồng Kông, Thư Tâm là một trong số đóa hoa của công ty Phượng Hoàng, thanh danh ở nội địa như mặt trời chính ngọ.
Nhưng tiểu thư Thư Tâm trong lòng bọn họ như nữ thần lúc này lại giống như một thư ký, quấn quanh Hà Mã tiên sinh, nhìn thái độ của cô, là biết vừa kính trọng vừa sợ hắn.
Vị Hà Mã tiên sinh này lai lịch thế nào?
Tất nhiên đó chính là tổng giám đốc Lâm Hải Nhân rồi.
- Xin hỏi phòng của chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ ở gian nào?
Thư Tâm mỉm cười hỏi một nhân viên.
Nhân viên trẻ tuổi đó lúc này đầu óc thiếu chút nữa chập mạch.
Trời ơi, đại minh tinh lại thực sự xuất hiện trước mặt mình, ôi giọng nói đó so mới nhạc trời còn dễ nghe hơn.
Thư Tâm hé miệng cười, người bình thường, đặt biệt là chàng trai trẻ thấy cô đa phần đều như thế, cô cũng quen rồi, liền hỏi lại lần nữa.
- A, cô tìm Sài chủ nhiệm, tôi, để tôi dẫn đường.
Nhân viên trẻ tuổi đó như choàng tỉnh giấc mộng, run rẩy nói.
- Cám ơn anh.
Thư Tâm lại khẽ cười.
Giám đốc Lâm đi trên hành lang dường như làm cả tòa nhà phải rung rinh, may mà tòa nhà khu ủy mới được xây dựng, làm bằng bê tông cốt thép, chứ nếu là loại nhà gỗ kiểu cũ, sợ rằng không chịu nổi sức nặng của giám đốc Lâm.
- Chào Sài chủ nhiệm, tôi là Lâm Hải Nhân.
Giám đốc Lâm xuất hiện ở văn phòng Sài Thiệu Cơ, cười lớn nói:
- Vị này là giám đốc Lâm Hải Nhân của công ty trách nhiệm truyền thông Phượng Hoàng chúng tôi.
Thư Tâm ở bên cạnh thêm vào một câu.
Sài Thiệu Cơ không thích xem TV lắm, nhưng không đại biểu cho hắn chưa nghe tới công ty Phượng Hoàng, nghe nói vị "tráng sĩ" này không ngờ là ông trùm mới của giới truyền thông trong nước, vội đứng lên nhiệt liệt bắt tay.
- Hoan nghênh, hoan nghênh giám đốc Lâm.
Sài Thiệu Cơ mời giám đốc Lâm ngồi xuống ghế sô pha, có điều giám đốc Lâm cũng chỉ có thể ngồi tại ghế tại ghế sô pha, giả sử mời ngồi ở ghế đơn có nguy cơ đổ xuống.
- Giám đốc Lâm đại giá quang lâm không biết có việc gì?
Hai bên hàn huyên mấy câu, Sài Thiệu Cơ hỏi, không khỏi có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ công ty Phượng Hoàng muốn chính phủ địa phương phối hợp gì sao?
Khi đó mạng tinternet còn chưa phố biến ở trong nước, công ty điện ảnh là xí nghiệp lớn, Sài Thiệu Cơ cảm thấy, nếu như công ty Điện Anh quay phim ở đây, thì đó là vinh dự lớn.
Lâm Hải Nhân nói lớn:
- Ha ha, Sài chủ nhiệm, tôi tới đây là để đầu tư.
- Đầu tư? Hoan nghênh, hoan nghênh, hết sức hoan nghênh.
Sài Thiệu Cơ đang hết sức đau đầu vì tình hình tài chính bết bát của khu, mấy năm qua số tiền đầu tư và tài chính sử dụng thực tế ít vô cùng, dù là số tiền đầu tư ít ỏi kia cũng xen vào không ít thành phần thổi phồng, chỉ để giữ thể diện mà thôi, bởi thế Sài Thiệu Cơ nghe thấy hai chữ "đầu tư" như nghe khúc Nghê Thường, đúng là mừng ngoài sức tưởng tượng.
Đương nhiên, ngoài vui mừng Sài chủ nhiệm cũng hơi ngạc nhiên, không biết công ty Phượng Hoàng có thể đầu tư hạng mục gì ở khu Trường Hà.
- Sài chủ nhiệm công ty Phượng Hoàn chúng tôi định đầu tư hai trăm triệu ở chỗ các vị, thiết lập một thành phố điện ảnh, về sau lấy đây làm đại bải doanh chế tác điện ảnh của công ty Phượng Hoàng.
Giám đốc Lâm phất tay lên, hết sức khí thế.
- Hai trăm triệu!
Sài Thiệu Cơ suýt ngất.
Quả nhiên là ông chủ lớn, vung tay một cái là hai trăm triệu.
- Đúng, hai trăm triệu chỉ là dự toán sơ bộ, nếu như không đủ có thể tùy thời thêm vào, công ty điện ảnh gì không có chứ tiền không thiếu.
Giám đốc Lâm nói đầy khí phách.
Lời này chẳng phải là khoác lác, chưa nói trước đó Bàn Đại Hải kinh doanh công ty quảng cáo kiếm lớn, năm nay trong cơn bão kỳ hối đầu tư vào quỹ Thịnh Nghiệp một tỷ, xẻo được của đám tiểu quỷ tử 3 tỷ tiền mặt, đủ cho giám đốc Lâm khoe khoang một phen.
- Giám đốc Lâm muốn xây thành phố điện ảnh?
Sài Thiệu Cơ ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra hạng lục giám đốc Lâm muốn đầu tư, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Giữa thập niên 80, đài truyền hình trung ương xây dựng một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chiếm diện tichá 4 hécta, diện tích mặt nước sử dụng gần 200 héc ta, trở thành nơi sản xuất phim ảnh trong nước.
Phim trưởng này xây dựng lại rất nhiều quần thể kiến trúc cổ điển, như ngự hoa viên, hoàng cung, thành cổ v..v..v.. Trở thành một khu du lịch hết sức thu hút, danh tiếng của thành phố vì thế cũng được đề cao.
Khi làm bí thu huyện Ngọc Đông, Sài Thiệu Cơ từng tới thành phố điện ảnh đó tham quan, lưu luyến quên lối về.
Vậy mà hiện giờ vị giám đốc Lâm Hà Mã này lại muốn thành phố điện ảnh ở khu Trường Hà, trong suy nghĩ của Sài Thiệu Cơ, thành phố điện ảnh trung ương một phương diện là tiền bạc, phương diện khác đài truyền hình là chiêu bài cỡ nào? Khu Trường Hà có vinh dự sánh ngang với thành phố điện ảnh trung ương sao? Mà vị giám đốc Lâm này có thực lực đấu với đài truyền hình trung ương không?
- Đúng thế, tôi làm điện ảnh, xây thành phố điện ảnh là chuyện trong phận sự. Sài chủ nhiệm, tin rằng sau khi thành phố điện ảnh này xây lên, có thể sẽ có tác dụng xúc tiến tốt với kinh tế nơi này.
Lâm Hà Mã nói:
- Đương nhiên, đương nhiên.
Điều này Sài Thiệu Cơ không nghi ngờ gì , nếu như thành phố điện ảnh thực sự được xây lên, chẳng những khu Trường Hà hưởng lợi, mà toàn bộ thành phố Ngọc Lan cũng thơm lây.
Có điều hạng mục này thực sự quá lớn, Sài Thiệu Cơ không thể không thận trọng, cười nói:
- Giám đốc Lâm, quý công ty nhìn trung khu Trường Hà, muốn đầu tư lớn ở đây, tôi đại diện khu Trường Hà biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh. Xin hỏi giám đốc Lâm định dùng phương thức gì hợp tác với chúng tôi?
Thói đời hiện nay, là đào hoành hành, tuy đối phương có ngôi sao điện ảnh nổi tiếng làm tủy tùng, cơ bản có thể xác nhận thân phận không phải giả mạo, nhưng Sài Thiệu Cơ không mê phim cảnh, không thể phân biệt được Thư Tâm có phải là thật hay không. Đất nước lớn như vậy, cả tỷ người muốm tìm vài chục người trông giốngnhau chẳng phải khó, khắp nơi trong cả nước, vụ án giả mạo đầu tư không ít.
Bàn Đại Hải trông có vẻ to béo ngốc nghếch, nhưng thực sự rất tinh minh, nghe Sài Thiệu Cơ hỏi thế là biết hắn đang lo điều gì.
- Sài chủ nhiệm đang lo lắng thực lực của chúng tôi phải không? Cái này ông không cần hoài nghi, tất cả chi phi xây dựng thành phố điện ảnh đều do chúng tôi bỏ, các vị chỉ phụ trách công tác tháo dỡ mặt bằng, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng không thể thiếu.
Sài Thiệu Cơ nghe Lâm Hải Nhân nói thế liền yên tâm rồi, cười đáp:
- Đâu có đâu có, giám đốc Lâm hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không hoài nghi thực lực của quý công ty.
Chỉ cần không phải khu bỏ tiền ra thì không phải lo gì hết, bất kể thế nào, cái thành phố điện ảnh này sau khi dựng lên có thể sánh với thành phố điện ảnh trung ương hay không, thì tác dụng xúc tiến kinh tế địa phương là rất lớn.
- Xin lỗi, mời giám đốc Lâm nghỉ ngơi một chút, tôi phải đi báo cáo với Liễu bí thư.
Sải Thiệu Cơ đứng lên gọi điện thoại tới văn phòng bí thư, không ngờ chẳng có ai bắt máy.
Sài Thiệu Cơ ngạc nhiên liền thử gọi điện thoại cho Vu Hoài Tín, liền có người nhận điện ngay.
Sài Thiệu Cơ hỏi hành tung của Liễu bí t hư.
Vu Hoài Tín đáp:
- Sài chủ nhiệm, Liễu bí thư hôm nay ra ngoài, bí thư dặn tôi chuyển lời cho Sài chủ nhiệm, nếu giám đốc Lâm của công ty Phượng Hoàng tới thương lượng chuyện xây thành phố điện ảnh, Sài chủ nhiệm cứ toàn quyền xử lý.
Sài Thiệu Cơ sửng sốt.
Liễu bí thư sớm biết công ty Phượng Hoang sẽ tới sao? Khách quan trọng như thế tới, Liễu bí thư không đợi ở văn phòng mà còn đi đâu?
Sáng thứ ba, Sài Thiệu Cơ vừa tới chỗ làm không lâu, đã nghe trong sân có tiếng náo động nho nhỏ.
- Chuyện gì thế?
Sài Thiệu Cơ đi ra hỏi thư ký.
Thư ký đáp:
- Hình như là có khách tới.
- Khách à?
Sài Thiệu Cơ không hiểu, trong cơ quan lớn mỗi ngày đều có không ít khách, chưa từng ồn ào như thế, có điều hắn mau chóng hiểu ra nguyên nhân.
Một chiếc BMW vô cùng xa hoa đi vào trong sân.
Khu Trường Hà cũng có không ít ông chủ đi chiếc xe đắt tiền, nhưng đó đều là chuyện hai ba năm trước rồi, gần đây đừng nói là BMW, chỉ xe cấp bậc hơi cao một chút cũng hiếm, đương nhiên là trừ mấy chiếc xe dùng để giữ thể diện của công ty Trường Phong ra.
Trừ chiếc xe BMW giống như quái thú, gây xôn xao còn bởi người chủ từ trên xe xuống.
Người này nhìn tuổi chứng trên ba mươi, nhưng lại béo quá thể đáng, so với hà mã chắc chẳng kém bao nhiêu, bộ đội trên người chắc chắn phải đặt làm chứ tuyệt đối không thể mua ở đâu được.
Hà Mã tiên sinh vừa xuống xe, lập tức có ba bốn phụ tá đi theo, một cô gái trẻ vô cùng yểu điệu, theo sát bên người Hà Mã tiên sinh.
- Oa, là Thư Tâm...
Cơ quan khu ủy ngày thường lặng ngắt như tờ vang lên hàng loạt tiếng hô.
Sài Thiệu Cơ bình thường không hay xem phim cảnh lắm, có điều nhìn cô gái kia cũng hơi quen, không khỏi ngạc nhiên nhìn thư ký:
- Tiểu Lương, cô gái kia hình như là diễn viên hả?
Thư ký dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn Sài Thiệu Cơ, mồm há hốc, nói không tin nổi:
- Chủ nhiệm, đó là Thư Tâm, chủ nhiệm không biết à? Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất.
Nói Thư Tâm là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất không phải là thổi phồng lắm.
Gần đây công ty truyền thông Phượng Hoàng ăn phát đạt, cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh đều rất ăn khách, không kéo bao nhiêu so phim Hồng Kông, Thư Tâm là một trong số đóa hoa của công ty Phượng Hoàng, thanh danh ở nội địa như mặt trời chính ngọ.
Nhưng tiểu thư Thư Tâm trong lòng bọn họ như nữ thần lúc này lại giống như một thư ký, quấn quanh Hà Mã tiên sinh, nhìn thái độ của cô, là biết vừa kính trọng vừa sợ hắn.
Vị Hà Mã tiên sinh này lai lịch thế nào?
Tất nhiên đó chính là tổng giám đốc Lâm Hải Nhân rồi.
- Xin hỏi phòng của chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ ở gian nào?
Thư Tâm mỉm cười hỏi một nhân viên.
Nhân viên trẻ tuổi đó lúc này đầu óc thiếu chút nữa chập mạch.
Trời ơi, đại minh tinh lại thực sự xuất hiện trước mặt mình, ôi giọng nói đó so mới nhạc trời còn dễ nghe hơn.
Thư Tâm hé miệng cười, người bình thường, đặt biệt là chàng trai trẻ thấy cô đa phần đều như thế, cô cũng quen rồi, liền hỏi lại lần nữa.
- A, cô tìm Sài chủ nhiệm, tôi, để tôi dẫn đường.
Nhân viên trẻ tuổi đó như choàng tỉnh giấc mộng, run rẩy nói.
- Cám ơn anh.
Thư Tâm lại khẽ cười.
Giám đốc Lâm đi trên hành lang dường như làm cả tòa nhà phải rung rinh, may mà tòa nhà khu ủy mới được xây dựng, làm bằng bê tông cốt thép, chứ nếu là loại nhà gỗ kiểu cũ, sợ rằng không chịu nổi sức nặng của giám đốc Lâm.
- Chào Sài chủ nhiệm, tôi là Lâm Hải Nhân.
Giám đốc Lâm xuất hiện ở văn phòng Sài Thiệu Cơ, cười lớn nói:
- Vị này là giám đốc Lâm Hải Nhân của công ty trách nhiệm truyền thông Phượng Hoàng chúng tôi.
Thư Tâm ở bên cạnh thêm vào một câu.
Sài Thiệu Cơ không thích xem TV lắm, nhưng không đại biểu cho hắn chưa nghe tới công ty Phượng Hoàng, nghe nói vị "tráng sĩ" này không ngờ là ông trùm mới của giới truyền thông trong nước, vội đứng lên nhiệt liệt bắt tay.
- Hoan nghênh, hoan nghênh giám đốc Lâm.
Sài Thiệu Cơ mời giám đốc Lâm ngồi xuống ghế sô pha, có điều giám đốc Lâm cũng chỉ có thể ngồi tại ghế tại ghế sô pha, giả sử mời ngồi ở ghế đơn có nguy cơ đổ xuống.
- Giám đốc Lâm đại giá quang lâm không biết có việc gì?
Hai bên hàn huyên mấy câu, Sài Thiệu Cơ hỏi, không khỏi có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ công ty Phượng Hoàng muốn chính phủ địa phương phối hợp gì sao?
Khi đó mạng tinternet còn chưa phố biến ở trong nước, công ty điện ảnh là xí nghiệp lớn, Sài Thiệu Cơ cảm thấy, nếu như công ty Điện Anh quay phim ở đây, thì đó là vinh dự lớn.
Lâm Hải Nhân nói lớn:
- Ha ha, Sài chủ nhiệm, tôi tới đây là để đầu tư.
- Đầu tư? Hoan nghênh, hoan nghênh, hết sức hoan nghênh.
Sài Thiệu Cơ đang hết sức đau đầu vì tình hình tài chính bết bát của khu, mấy năm qua số tiền đầu tư và tài chính sử dụng thực tế ít vô cùng, dù là số tiền đầu tư ít ỏi kia cũng xen vào không ít thành phần thổi phồng, chỉ để giữ thể diện mà thôi, bởi thế Sài Thiệu Cơ nghe thấy hai chữ "đầu tư" như nghe khúc Nghê Thường, đúng là mừng ngoài sức tưởng tượng.
Đương nhiên, ngoài vui mừng Sài chủ nhiệm cũng hơi ngạc nhiên, không biết công ty Phượng Hoàng có thể đầu tư hạng mục gì ở khu Trường Hà.
- Sài chủ nhiệm công ty Phượng Hoàn chúng tôi định đầu tư hai trăm triệu ở chỗ các vị, thiết lập một thành phố điện ảnh, về sau lấy đây làm đại bải doanh chế tác điện ảnh của công ty Phượng Hoàng.
Giám đốc Lâm phất tay lên, hết sức khí thế.
- Hai trăm triệu!
Sài Thiệu Cơ suýt ngất.
Quả nhiên là ông chủ lớn, vung tay một cái là hai trăm triệu.
- Đúng, hai trăm triệu chỉ là dự toán sơ bộ, nếu như không đủ có thể tùy thời thêm vào, công ty điện ảnh gì không có chứ tiền không thiếu.
Giám đốc Lâm nói đầy khí phách.
Lời này chẳng phải là khoác lác, chưa nói trước đó Bàn Đại Hải kinh doanh công ty quảng cáo kiếm lớn, năm nay trong cơn bão kỳ hối đầu tư vào quỹ Thịnh Nghiệp một tỷ, xẻo được của đám tiểu quỷ tử 3 tỷ tiền mặt, đủ cho giám đốc Lâm khoe khoang một phen.
- Giám đốc Lâm muốn xây thành phố điện ảnh?
Sài Thiệu Cơ ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra hạng lục giám đốc Lâm muốn đầu tư, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Giữa thập niên 80, đài truyền hình trung ương xây dựng một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chiếm diện tichá 4 hécta, diện tích mặt nước sử dụng gần 200 héc ta, trở thành nơi sản xuất phim ảnh trong nước.
Phim trưởng này xây dựng lại rất nhiều quần thể kiến trúc cổ điển, như ngự hoa viên, hoàng cung, thành cổ v..v..v.. Trở thành một khu du lịch hết sức thu hút, danh tiếng của thành phố vì thế cũng được đề cao.
Khi làm bí thu huyện Ngọc Đông, Sài Thiệu Cơ từng tới thành phố điện ảnh đó tham quan, lưu luyến quên lối về.
Vậy mà hiện giờ vị giám đốc Lâm Hà Mã này lại muốn thành phố điện ảnh ở khu Trường Hà, trong suy nghĩ của Sài Thiệu Cơ, thành phố điện ảnh trung ương một phương diện là tiền bạc, phương diện khác đài truyền hình là chiêu bài cỡ nào? Khu Trường Hà có vinh dự sánh ngang với thành phố điện ảnh trung ương sao? Mà vị giám đốc Lâm này có thực lực đấu với đài truyền hình trung ương không?
- Đúng thế, tôi làm điện ảnh, xây thành phố điện ảnh là chuyện trong phận sự. Sài chủ nhiệm, tin rằng sau khi thành phố điện ảnh này xây lên, có thể sẽ có tác dụng xúc tiến tốt với kinh tế nơi này.
Lâm Hà Mã nói:
- Đương nhiên, đương nhiên.
Điều này Sài Thiệu Cơ không nghi ngờ gì , nếu như thành phố điện ảnh thực sự được xây lên, chẳng những khu Trường Hà hưởng lợi, mà toàn bộ thành phố Ngọc Lan cũng thơm lây.
Có điều hạng mục này thực sự quá lớn, Sài Thiệu Cơ không thể không thận trọng, cười nói:
- Giám đốc Lâm, quý công ty nhìn trung khu Trường Hà, muốn đầu tư lớn ở đây, tôi đại diện khu Trường Hà biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh. Xin hỏi giám đốc Lâm định dùng phương thức gì hợp tác với chúng tôi?
Thói đời hiện nay, là đào hoành hành, tuy đối phương có ngôi sao điện ảnh nổi tiếng làm tủy tùng, cơ bản có thể xác nhận thân phận không phải giả mạo, nhưng Sài Thiệu Cơ không mê phim cảnh, không thể phân biệt được Thư Tâm có phải là thật hay không. Đất nước lớn như vậy, cả tỷ người muốm tìm vài chục người trông giốngnhau chẳng phải khó, khắp nơi trong cả nước, vụ án giả mạo đầu tư không ít.
Bàn Đại Hải trông có vẻ to béo ngốc nghếch, nhưng thực sự rất tinh minh, nghe Sài Thiệu Cơ hỏi thế là biết hắn đang lo điều gì.
- Sài chủ nhiệm đang lo lắng thực lực của chúng tôi phải không? Cái này ông không cần hoài nghi, tất cả chi phi xây dựng thành phố điện ảnh đều do chúng tôi bỏ, các vị chỉ phụ trách công tác tháo dỡ mặt bằng, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng không thể thiếu.
Sài Thiệu Cơ nghe Lâm Hải Nhân nói thế liền yên tâm rồi, cười đáp:
- Đâu có đâu có, giám đốc Lâm hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không hoài nghi thực lực của quý công ty.
Chỉ cần không phải khu bỏ tiền ra thì không phải lo gì hết, bất kể thế nào, cái thành phố điện ảnh này sau khi dựng lên có thể sánh với thành phố điện ảnh trung ương hay không, thì tác dụng xúc tiến kinh tế địa phương là rất lớn.
- Xin lỗi, mời giám đốc Lâm nghỉ ngơi một chút, tôi phải đi báo cáo với Liễu bí thư.
Sải Thiệu Cơ đứng lên gọi điện thoại tới văn phòng bí thư, không ngờ chẳng có ai bắt máy.
Sài Thiệu Cơ ngạc nhiên liền thử gọi điện thoại cho Vu Hoài Tín, liền có người nhận điện ngay.
Sài Thiệu Cơ hỏi hành tung của Liễu bí t hư.
Vu Hoài Tín đáp:
- Sài chủ nhiệm, Liễu bí thư hôm nay ra ngoài, bí thư dặn tôi chuyển lời cho Sài chủ nhiệm, nếu giám đốc Lâm của công ty Phượng Hoàng tới thương lượng chuyện xây thành phố điện ảnh, Sài chủ nhiệm cứ toàn quyền xử lý.
Sài Thiệu Cơ sửng sốt.
Liễu bí thư sớm biết công ty Phượng Hoang sẽ tới sao? Khách quan trọng như thế tới, Liễu bí thư không đợi ở văn phòng mà còn đi đâu?
/2140
|