Liễu Tuấn vẻ mặt rất nghiêm túc.
Điều này không phải bởi vì thái độ của Trì Cổ, hiện giờ vấn đề thái độ đã rất khó khiến trong lòng Liễu bí thư khơi lên chút xáo động nào, nịnh nọt cũng được, vênh váo cũng được, ngoài cười trong chửi cũng thế, đều không thể ảnh hưởng tới tư tưởng của Liễu bí thư.
Đối với cán bộ trong thể chế, nhất là cấp dưới của mình, Liễu Tuấn có một tiêu chuẩn rất cứng rắn và rõ ràng, hắn đã đề ra trong cuộc họp thường ủy khu lần đầu, muốn tiến bộ, lập thành tích.
Và hiển nhiên là Trì Cổ làm việc chẳng ra làm sao.
- Đồng chí Trì Cổ, ở chỗ tôi thu được một số thư tín của quần chúng, chủ yếu phản ánh vấn đề trị an xã hội đồng chí xem đi.
Liễu Tuấn trầm giọng nói, rồi đẩy chồng thư khiếu nại tới trước mặt Trì Cổ.
Đương nhiên những bức thư này đã được chọn lọc, toàn bộ số Vu Hoài Tín đưa cho Liễu Tuấn phải dùng một tiếng mới xem xong, sao có thể để Trì Cổ ngồi đọc trước mặt y một tiếng được?
Những bức thư có tính đại biểu nhất, ngôn tử kịch liệt nhất được để phía trên cùng.
Trì Cổ chẳng thèm đáp lời, lấy một bức thư để ở trên cùng ra xem.
Hắn xem rất nhanh, gần như là chỉ lướt mặt qua, từ đầu tới cuối không đầy 2 phút đã đọc xong bức thư dày mấy trang rồi, xem xong hắn thuận tay ném trở lại, không hề có ý xem tiếp.
Trì Cổ lạnh nhạt đáp:
- Liễu bí thư, loại thư nặc danh này chính pháp ủy mỗi ngày thu được cả đống.
Liễu Tuần mặt hơi trầm xuống, nếu như Trì Cổ chỉ cố ý xem thường vị bí thư mới nhậm chức này, thì nó vẫn nằm trong phạm vi có thể tha thứ của Liễu Tuấn, còn dám đối đãi với vấn đề quần chúng phản ánh như thế thì vượt ngoài giới hạn rồi.
Bởi thái độ này của Trì Cổ, Liễu Tuấn đã có thể xác định, vấn đề tác phong của cơ quan công an thậm chí là "cướp cảnh cùng một ruột" mà các lá thư quần chúng nhắc tới, tuyệt đối không phải là đồn đại vô căn cứ.
Dẫn chứng ngay trước mặt.
Trì Cổ đối đãi với quần chúng như thế thì sao có thể dẫn dắt được một đội ngũ cho ra hồn?
Mỗi khi tới một nơi, nhất định phải siết chặt trị an xã hội, đó là thói quen chấp chính của Liễu Tuấn. Nguyên nhân không gì khác, đây là một phương diện thể hiện rõ ràng việc chấp chính vì dân nhất, thử nghĩ một địa phương mà sinh mạng và tài sản của quần chúng đều không được bảo đảm thì nói gì tới phát triển kinh tế.
- Đồng chí Trì Cổ, quân chúng gửi thư tới có ký tên hay không tôi thấy không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng ở chỗ, những hiện tượng quần chúng phản ánh có phải là sự thực hai không.
Liễu Tuấn nghiêm giọng nói:
Trì Cổ khóe miệng nhếch lên thành một điệu bộ khiến người ta rất khó chịu, nói:
- Liễu bí thư, chưa nói bọn họ vô cớ gây sóng gió thì cũng là nói quá sự thực, tình hình trị án xã hội của khu Trường Hà không tệ như thế. Còn về việc nói cơ quan chính xác không làm việc, ha ha ha, thế lại có hiềm nghi vu khống. Trước kia cậu làm bí thư huyện ủy chắc là cũng đã gặp rồi, giờ cũng thế cả mà thôi, đám dân chúng điêu ngoa xảo quyệt này không có chuyện gì cũng cáo trạng tứ tung, cậu mà không thuận theo ý bọn chúng, là bọn chúng nói xấu ngay... Cái loại vận đề này không chỉ cơ quan chính pháp của chúng tôi gặp phải, cậu thử đi hỏi mấy cái phòng khiếu nại xem, bọn họ cũng gặp hết, bọn họ còn gặp phải vấn đề người dân khiếu nại nhiều hơn, chưa có ngày nào không có hết.
Liễu Tuấn cau mày lại, nói:
- Đồng chí Trì Cổ, nhìn nhận vấn đề phải phân chia thật rạch ròi, không phủ nhận là có một số quần chúng đi tố cáo có chút kích động, nhưng cũng không thể vì thế mà ngó lơ tất cả những điều quần chúng phản ánh.
Trì Cổ lại nhếch mép cười, phản bác lại lời Liễu Tuấn:
- Liễu bí thư nặng lời rồi, cơ quan chính pháp của khu Trường Hà luôn vận hành hữu hiệu, cũng có thấy thiên hạ đại loạn gì đâu. Nói chung cơ quan chính pháp làm việc thế nào, làm việc với phương thức nào đều có quy định hết, thế nào cũng không thể để công tác của chúng tôi cho quần chúng chỉ huy chứ?
Liễu Tuấn gật đầu, đôi mày nhíu chặt giãn ra, nói:
- Đồng chí Trì Cổ là người công tác chính pháp lâu năm rồi, tôi tin đồng chí có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng trong mỗi một đơn vị, tố chất và năng lực của nhân viên là không đồng nhất, có người cao người thấp, vàng thau lẫn lộn thậm chí cũng tồn tại một số con sâu làm rầu nồi canh cá biệt. Cho nên ý kiến quần chúng phản ánh vẫn nên đáng được chúng ta coi trọng.
Ngừng lại một chút, Liễu Tuấn nhận mạnh thêm:
- Tôi hi vọng sau khi đồng chí trở về, hãy chỉnh đốn thật tốt cơ quan chính pháp, nhất là trật tự công tác trong nội bộ cơ quan công an, đề cao nhiệt tình làm việc của các đồng chí cảnh sát. Ngoài ra đối với các hiện tượng vi phạm nghiêm trọng mà quần chúng phản ảnh, phải tăng cường lực độ đả kích.
Những lời này của Liễu Tuấn nói rất đúng quy củ, phù hợp với đường lối quan trường.
Trì Cổ bật cười, nói:
- Liễu bí thư nói rất chính xác, sau khi trở về tôi sẽ bố trí chu đáo.
Chắc chắn trong suy nghĩ của Trì Cổ, hôm nay hắn đã đạt được mục đích rồi, hắn cố ý tới chậm, ngoài ra đối với vấn đề Liễu Tuấn chỉ ra, hắn cũng phản bác lại, là một đối sách chính xác, vùng này hắn là "hổ", biểu hiện rõ ràng ra điều đấy là đủ rồi, chuyện gì cũng không nên thái quá, dù sao hắn cũng chẳng định "soán ngôi" của Liễu Tuấn.
Chưa nói tới việc hắn trước tới giờ làm việc ở cơ quan chính pháp, thiếu kinh nghiệm chấp chính một phương, mà chức bí thư khu Trường Hà hiện này cũng chẳng phải là vị trí khiến người ta thèm muốn lắm. Năm năm qua ở vị trí này có tới hai người toàn là loại nhân vật ghê gớm bối cảnh vững vàng, vậy mà kết cục chẳng một ai được hay ho gì.
Mình muốn tiến bộ, cứ từng bước tiến lên trong cơ quan chính pháp thì hơn.
Trì Cổ chỉ muốn nhắc nhở Liễu Tuấn, đừng có tưởng mình là bí thư mà làn càn, nhìn cho rõ đây là địa bàn của ai, mọi người tốt nhất là chung sống hòa bình, ai làm phận sự của người nấy, không đúng chạm tới nhau là tốt nhất. Đừng nghĩ đây là tỉnh N, muốn làm gì cũng được là không thể đâu.
Tất nhiêu nếu như Liễu bí thư cậu thức thời hiểu được lời cảnh báo bên trong đó thì Trì Cổ tôi cũng không làm khó cậu, về bề ngoài vẫn sẽ che dấu cho cậu một chút.
Cái này gọi là người nâng người mà.
Sau khi Trì Cổ rời đi, Vu Hoài Tín đi vào dọn dẹp, thấy Liễu bí thư dựa lưng vào ghế trầm lặng hút thuốc, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng mắt thì hết sức dữ dội, trong lòng bất giác run lên.
Vu Hoài Tín du dự một lúc, vẫn mở lời:
- Bí thư.
Liễu Tuấn gật đầu, khi nhìn hắn thì ánh mắt đã trở lại vẻ thường ngày, hết sức ôn hòa, Vu Hoài Tín liền cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Vu Hoài Tín nhắc:
- Bí thư Trì Cổ, chính là con trai của Trì An Phong là bí thư chính pháp ủy trên tỉnh ba năm trước.
Hắn lo lắng lắng Liễu Tuấn vừa mới tới chưa hiểu nội tình, chuyện Trì Cổ ngông cuồng ngạo ngược thế nào, Vu Hoài Tín lại chẳng biết hay sao, các thành viên trong hai ban đảng ủy lẫn chính phủ khu Trường Hà còn có ai là không biết?
Trì An Phong cho dù về hưu, nhưng Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu thì vẫn ngồi vững vàng, một bí thư tỉnh ủy và một phó bí thư tỉnh ủy, bất kể là đối với ai cũng là sự tồn tại hùng mạnh.
Hiển nhiên vừa rồi Liễu bí thư và Trì Cổ nói chuyện không được hòa hợp cho lắm.
Vu Hoài Tín mặc dù không biết nội dung nói chuyện cụ thể, nhưng từ thái độ của Liễu Tuấn cùng với thời gian nói chuyện kết thúc, cũng có thể suy đoán được phân nào. Cuộc nói chuyện kết thúc quá nhanh, chỉ có chương đầy mười phút mà Trì Cổ đã nghênh ngang từ trong phòng đi ra, khi vào còn khẽ gật đầu với hắn, còn khi ra thì hoàn toàn lơ tít, cứ như hắn hoàn toàn không tồn tại trên đời vậy.
Thái độ thành viên trong ban thường ủy với người đứng đầu như thế, hoàn toàn bộc lộ sự khinh thường cùng không chút sợ hãi gì.
- Ừ!
Liễu Tuấn gật đầu, cười rất hòa nhã.
Mặc dù Vu Hoài Tín nói "cái điều y biết từ lâu", nhưng y biết và Vu Hoài Tín nói cho y nghe lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc làm việc đã nói hết sức rõ ràng, muốn bồi dưỡng Phan Tri Nhân thành người thân tin nhất của mình, nhưng tới khu Trường Hà một thời gian rồi, vẫn chưa một lần dốc bầu tâm sự với Vu Hoài Tín.
Nguyên nhân không gì khác ngoài hoàn cảnh bất đồng.
Khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, thì Bạch Dương là bí thư huyện ủy, lại là quê hương bản quán, Liễu Tuấn không phải cố kỵ nhiều, nếu như Phan Tri Nhân không thể bồi đắp, thì cứ thay người là được, không ảnh hưởng tới đại sự.
Nhưng tới khu Trường Hà thì tình hình phức tạp hơn nhiều, Liễu Tuấn cố ý lựa chọn một cán sự của cơ quan trực thuộc, mà không phải là nhân viên trong cơ quan văn phòng khu, cũng vì suy nghĩ này. Người có quan hệ quá phức tạp không thể tùy tiện bồi dưỡng thành tâm phúc được.
Cho nên những ngày qua Liễu Tuấn đều âm thầm quan sát Vu Hoài Tín, xem xem hắn có đáng được tín nhiệm hay không?
Hiện giờ Vu Hoài Tín chủ động nói với y về bối cảnh của Trì Cổ, đó là một sự khởi đầu không tệ.
Được ánh mắt của Liễu Tuấn khích lệ, Vu Hoài Tín phấn chấn trong lòng, liền đứng lại trong văn phòng không vội đi ra, có thể thấy hắn vẫn còn lời muốn nói.
Liễu Tuấn chỉ vào vị trí Trì Cổ vừa mới ngồi, mỉm cười nói:
- Hoài Tín, ngồi xuống đi.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tín vội gật đầu, cận thận ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn.
- Hoài Tín, tới văn phòng của tôi làm việc đã thấy quen chưa.
- Dạ, quen rồi.
Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, nhưng không nói những lời bợ đỡ sởn gai ốc, điều này làm Liễu Tuấn rất hài lòng, ngày nào cũng gặp nhau, nếu như Vu Hoài Tín mồm miệng trơn như mỡ thì ngán lắm.
- Bí thư, kỳ thực tình trạng trị an của khu Trường Hà không tốt, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, trước kia khu Trường Hà chưa được thành lập, nơi đây là vùng ngoại ô giao cách, gần như là nơi bị cấp trên không biết, không nghe, không thấy rồi nên lưu manh côn đồ rất nhiều. Sau khi khu cao tân được lập nên, bọn lưu manh thấy nhà máy phân xưởng lập nên nhiều, làm ăn tấp nập, liền hoạt động mạnh mẽ, gần như đã hình thành tới mấy phe phái thế lực ngầm.
Vu Hoài Tín cũng không do dự, nói tới phượng diện trị an xã hội với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, lại nhìn hắn khích lệ.
- Sau khi Trì bí thư tới nhậm chức, ban đầu cũng truy quét vài lượt, tổ chức mấy hoạt động chỉnh đốn, có điều về sau dần dần buông lỏng, ví dụ như công ty Trường Phong, bảo vệ xưởng chỉ là hạng thùng rỗng kêu co, chủ yếu phải dựa vào đồn công an để duy trì trật tự, có điều nghe nói cái hộp đêm Dạ Đế kia rất nhiều cán bộ có cổ phần trong đó, Trì bí thư cũng có, hơn nữa còn là cổ đông, có điều lấy danh nghĩa vợ hắn.
Liễu Tuấn lặng lẽ ngồi nghe, ánh mắt lại dần trở nên dữ dội
Điều này không phải bởi vì thái độ của Trì Cổ, hiện giờ vấn đề thái độ đã rất khó khiến trong lòng Liễu bí thư khơi lên chút xáo động nào, nịnh nọt cũng được, vênh váo cũng được, ngoài cười trong chửi cũng thế, đều không thể ảnh hưởng tới tư tưởng của Liễu bí thư.
Đối với cán bộ trong thể chế, nhất là cấp dưới của mình, Liễu Tuấn có một tiêu chuẩn rất cứng rắn và rõ ràng, hắn đã đề ra trong cuộc họp thường ủy khu lần đầu, muốn tiến bộ, lập thành tích.
Và hiển nhiên là Trì Cổ làm việc chẳng ra làm sao.
- Đồng chí Trì Cổ, ở chỗ tôi thu được một số thư tín của quần chúng, chủ yếu phản ánh vấn đề trị an xã hội đồng chí xem đi.
Liễu Tuấn trầm giọng nói, rồi đẩy chồng thư khiếu nại tới trước mặt Trì Cổ.
Đương nhiên những bức thư này đã được chọn lọc, toàn bộ số Vu Hoài Tín đưa cho Liễu Tuấn phải dùng một tiếng mới xem xong, sao có thể để Trì Cổ ngồi đọc trước mặt y một tiếng được?
Những bức thư có tính đại biểu nhất, ngôn tử kịch liệt nhất được để phía trên cùng.
Trì Cổ chẳng thèm đáp lời, lấy một bức thư để ở trên cùng ra xem.
Hắn xem rất nhanh, gần như là chỉ lướt mặt qua, từ đầu tới cuối không đầy 2 phút đã đọc xong bức thư dày mấy trang rồi, xem xong hắn thuận tay ném trở lại, không hề có ý xem tiếp.
Trì Cổ lạnh nhạt đáp:
- Liễu bí thư, loại thư nặc danh này chính pháp ủy mỗi ngày thu được cả đống.
Liễu Tuần mặt hơi trầm xuống, nếu như Trì Cổ chỉ cố ý xem thường vị bí thư mới nhậm chức này, thì nó vẫn nằm trong phạm vi có thể tha thứ của Liễu Tuấn, còn dám đối đãi với vấn đề quần chúng phản ánh như thế thì vượt ngoài giới hạn rồi.
Bởi thái độ này của Trì Cổ, Liễu Tuấn đã có thể xác định, vấn đề tác phong của cơ quan công an thậm chí là "cướp cảnh cùng một ruột" mà các lá thư quần chúng nhắc tới, tuyệt đối không phải là đồn đại vô căn cứ.
Dẫn chứng ngay trước mặt.
Trì Cổ đối đãi với quần chúng như thế thì sao có thể dẫn dắt được một đội ngũ cho ra hồn?
Mỗi khi tới một nơi, nhất định phải siết chặt trị an xã hội, đó là thói quen chấp chính của Liễu Tuấn. Nguyên nhân không gì khác, đây là một phương diện thể hiện rõ ràng việc chấp chính vì dân nhất, thử nghĩ một địa phương mà sinh mạng và tài sản của quần chúng đều không được bảo đảm thì nói gì tới phát triển kinh tế.
- Đồng chí Trì Cổ, quân chúng gửi thư tới có ký tên hay không tôi thấy không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng ở chỗ, những hiện tượng quần chúng phản ánh có phải là sự thực hai không.
Liễu Tuấn nghiêm giọng nói:
Trì Cổ khóe miệng nhếch lên thành một điệu bộ khiến người ta rất khó chịu, nói:
- Liễu bí thư, chưa nói bọn họ vô cớ gây sóng gió thì cũng là nói quá sự thực, tình hình trị án xã hội của khu Trường Hà không tệ như thế. Còn về việc nói cơ quan chính xác không làm việc, ha ha ha, thế lại có hiềm nghi vu khống. Trước kia cậu làm bí thư huyện ủy chắc là cũng đã gặp rồi, giờ cũng thế cả mà thôi, đám dân chúng điêu ngoa xảo quyệt này không có chuyện gì cũng cáo trạng tứ tung, cậu mà không thuận theo ý bọn chúng, là bọn chúng nói xấu ngay... Cái loại vận đề này không chỉ cơ quan chính pháp của chúng tôi gặp phải, cậu thử đi hỏi mấy cái phòng khiếu nại xem, bọn họ cũng gặp hết, bọn họ còn gặp phải vấn đề người dân khiếu nại nhiều hơn, chưa có ngày nào không có hết.
Liễu Tuấn cau mày lại, nói:
- Đồng chí Trì Cổ, nhìn nhận vấn đề phải phân chia thật rạch ròi, không phủ nhận là có một số quần chúng đi tố cáo có chút kích động, nhưng cũng không thể vì thế mà ngó lơ tất cả những điều quần chúng phản ánh.
Trì Cổ lại nhếch mép cười, phản bác lại lời Liễu Tuấn:
- Liễu bí thư nặng lời rồi, cơ quan chính pháp của khu Trường Hà luôn vận hành hữu hiệu, cũng có thấy thiên hạ đại loạn gì đâu. Nói chung cơ quan chính pháp làm việc thế nào, làm việc với phương thức nào đều có quy định hết, thế nào cũng không thể để công tác của chúng tôi cho quần chúng chỉ huy chứ?
Liễu Tuấn gật đầu, đôi mày nhíu chặt giãn ra, nói:
- Đồng chí Trì Cổ là người công tác chính pháp lâu năm rồi, tôi tin đồng chí có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng trong mỗi một đơn vị, tố chất và năng lực của nhân viên là không đồng nhất, có người cao người thấp, vàng thau lẫn lộn thậm chí cũng tồn tại một số con sâu làm rầu nồi canh cá biệt. Cho nên ý kiến quần chúng phản ánh vẫn nên đáng được chúng ta coi trọng.
Ngừng lại một chút, Liễu Tuấn nhận mạnh thêm:
- Tôi hi vọng sau khi đồng chí trở về, hãy chỉnh đốn thật tốt cơ quan chính pháp, nhất là trật tự công tác trong nội bộ cơ quan công an, đề cao nhiệt tình làm việc của các đồng chí cảnh sát. Ngoài ra đối với các hiện tượng vi phạm nghiêm trọng mà quần chúng phản ảnh, phải tăng cường lực độ đả kích.
Những lời này của Liễu Tuấn nói rất đúng quy củ, phù hợp với đường lối quan trường.
Trì Cổ bật cười, nói:
- Liễu bí thư nói rất chính xác, sau khi trở về tôi sẽ bố trí chu đáo.
Chắc chắn trong suy nghĩ của Trì Cổ, hôm nay hắn đã đạt được mục đích rồi, hắn cố ý tới chậm, ngoài ra đối với vấn đề Liễu Tuấn chỉ ra, hắn cũng phản bác lại, là một đối sách chính xác, vùng này hắn là "hổ", biểu hiện rõ ràng ra điều đấy là đủ rồi, chuyện gì cũng không nên thái quá, dù sao hắn cũng chẳng định "soán ngôi" của Liễu Tuấn.
Chưa nói tới việc hắn trước tới giờ làm việc ở cơ quan chính pháp, thiếu kinh nghiệm chấp chính một phương, mà chức bí thư khu Trường Hà hiện này cũng chẳng phải là vị trí khiến người ta thèm muốn lắm. Năm năm qua ở vị trí này có tới hai người toàn là loại nhân vật ghê gớm bối cảnh vững vàng, vậy mà kết cục chẳng một ai được hay ho gì.
Mình muốn tiến bộ, cứ từng bước tiến lên trong cơ quan chính pháp thì hơn.
Trì Cổ chỉ muốn nhắc nhở Liễu Tuấn, đừng có tưởng mình là bí thư mà làn càn, nhìn cho rõ đây là địa bàn của ai, mọi người tốt nhất là chung sống hòa bình, ai làm phận sự của người nấy, không đúng chạm tới nhau là tốt nhất. Đừng nghĩ đây là tỉnh N, muốn làm gì cũng được là không thể đâu.
Tất nhiêu nếu như Liễu bí thư cậu thức thời hiểu được lời cảnh báo bên trong đó thì Trì Cổ tôi cũng không làm khó cậu, về bề ngoài vẫn sẽ che dấu cho cậu một chút.
Cái này gọi là người nâng người mà.
Sau khi Trì Cổ rời đi, Vu Hoài Tín đi vào dọn dẹp, thấy Liễu bí thư dựa lưng vào ghế trầm lặng hút thuốc, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng mắt thì hết sức dữ dội, trong lòng bất giác run lên.
Vu Hoài Tín du dự một lúc, vẫn mở lời:
- Bí thư.
Liễu Tuấn gật đầu, khi nhìn hắn thì ánh mắt đã trở lại vẻ thường ngày, hết sức ôn hòa, Vu Hoài Tín liền cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Vu Hoài Tín nhắc:
- Bí thư Trì Cổ, chính là con trai của Trì An Phong là bí thư chính pháp ủy trên tỉnh ba năm trước.
Hắn lo lắng lắng Liễu Tuấn vừa mới tới chưa hiểu nội tình, chuyện Trì Cổ ngông cuồng ngạo ngược thế nào, Vu Hoài Tín lại chẳng biết hay sao, các thành viên trong hai ban đảng ủy lẫn chính phủ khu Trường Hà còn có ai là không biết?
Trì An Phong cho dù về hưu, nhưng Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu thì vẫn ngồi vững vàng, một bí thư tỉnh ủy và một phó bí thư tỉnh ủy, bất kể là đối với ai cũng là sự tồn tại hùng mạnh.
Hiển nhiên vừa rồi Liễu bí thư và Trì Cổ nói chuyện không được hòa hợp cho lắm.
Vu Hoài Tín mặc dù không biết nội dung nói chuyện cụ thể, nhưng từ thái độ của Liễu Tuấn cùng với thời gian nói chuyện kết thúc, cũng có thể suy đoán được phân nào. Cuộc nói chuyện kết thúc quá nhanh, chỉ có chương đầy mười phút mà Trì Cổ đã nghênh ngang từ trong phòng đi ra, khi vào còn khẽ gật đầu với hắn, còn khi ra thì hoàn toàn lơ tít, cứ như hắn hoàn toàn không tồn tại trên đời vậy.
Thái độ thành viên trong ban thường ủy với người đứng đầu như thế, hoàn toàn bộc lộ sự khinh thường cùng không chút sợ hãi gì.
- Ừ!
Liễu Tuấn gật đầu, cười rất hòa nhã.
Mặc dù Vu Hoài Tín nói "cái điều y biết từ lâu", nhưng y biết và Vu Hoài Tín nói cho y nghe lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc làm việc đã nói hết sức rõ ràng, muốn bồi dưỡng Phan Tri Nhân thành người thân tin nhất của mình, nhưng tới khu Trường Hà một thời gian rồi, vẫn chưa một lần dốc bầu tâm sự với Vu Hoài Tín.
Nguyên nhân không gì khác ngoài hoàn cảnh bất đồng.
Khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, thì Bạch Dương là bí thư huyện ủy, lại là quê hương bản quán, Liễu Tuấn không phải cố kỵ nhiều, nếu như Phan Tri Nhân không thể bồi đắp, thì cứ thay người là được, không ảnh hưởng tới đại sự.
Nhưng tới khu Trường Hà thì tình hình phức tạp hơn nhiều, Liễu Tuấn cố ý lựa chọn một cán sự của cơ quan trực thuộc, mà không phải là nhân viên trong cơ quan văn phòng khu, cũng vì suy nghĩ này. Người có quan hệ quá phức tạp không thể tùy tiện bồi dưỡng thành tâm phúc được.
Cho nên những ngày qua Liễu Tuấn đều âm thầm quan sát Vu Hoài Tín, xem xem hắn có đáng được tín nhiệm hay không?
Hiện giờ Vu Hoài Tín chủ động nói với y về bối cảnh của Trì Cổ, đó là một sự khởi đầu không tệ.
Được ánh mắt của Liễu Tuấn khích lệ, Vu Hoài Tín phấn chấn trong lòng, liền đứng lại trong văn phòng không vội đi ra, có thể thấy hắn vẫn còn lời muốn nói.
Liễu Tuấn chỉ vào vị trí Trì Cổ vừa mới ngồi, mỉm cười nói:
- Hoài Tín, ngồi xuống đi.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tín vội gật đầu, cận thận ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn.
- Hoài Tín, tới văn phòng của tôi làm việc đã thấy quen chưa.
- Dạ, quen rồi.
Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, nhưng không nói những lời bợ đỡ sởn gai ốc, điều này làm Liễu Tuấn rất hài lòng, ngày nào cũng gặp nhau, nếu như Vu Hoài Tín mồm miệng trơn như mỡ thì ngán lắm.
- Bí thư, kỳ thực tình trạng trị an của khu Trường Hà không tốt, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, trước kia khu Trường Hà chưa được thành lập, nơi đây là vùng ngoại ô giao cách, gần như là nơi bị cấp trên không biết, không nghe, không thấy rồi nên lưu manh côn đồ rất nhiều. Sau khi khu cao tân được lập nên, bọn lưu manh thấy nhà máy phân xưởng lập nên nhiều, làm ăn tấp nập, liền hoạt động mạnh mẽ, gần như đã hình thành tới mấy phe phái thế lực ngầm.
Vu Hoài Tín cũng không do dự, nói tới phượng diện trị an xã hội với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, lại nhìn hắn khích lệ.
- Sau khi Trì bí thư tới nhậm chức, ban đầu cũng truy quét vài lượt, tổ chức mấy hoạt động chỉnh đốn, có điều về sau dần dần buông lỏng, ví dụ như công ty Trường Phong, bảo vệ xưởng chỉ là hạng thùng rỗng kêu co, chủ yếu phải dựa vào đồn công an để duy trì trật tự, có điều nghe nói cái hộp đêm Dạ Đế kia rất nhiều cán bộ có cổ phần trong đó, Trì bí thư cũng có, hơn nữa còn là cổ đông, có điều lấy danh nghĩa vợ hắn.
Liễu Tuấn lặng lẽ ngồi nghe, ánh mắt lại dần trở nên dữ dội
/2140
|