Trương đạo diễn diễn chỉ là phó đạo diễn. Thời gian ra nhập công ty điện ảnh truyền thông Phượng Hoàng chưa lâu, mặc dù biết Lâm tổng không phải là người sợ phiền phức. Hắn lại không biết địa vị của Tiểu Vũ, chỉ biết ngày thường Phan đạo xác thực rất tốt đối với Tiểu Vũ. Chuyện này Trương đạo diễn diễn trong ngành giải trí đã thấy nhiều rồi.
Nếu là Phan đạo diễn chắc cũng không vì một nữ diễn viên mà đắc tội mấy tên có chức có quyền.
Nghĩ vậy, Trương đạo diễn diễn cũng có chút động tâm, vừa cười vừa nói: "Hạ công tử đã nói vậy thì chúng ta đi ăn một bữa!..."
Hà Tông Diễn cười đắc ý.
"Trương đạo diễn diễn, tôi không đi..."
Tiểu Vũ chỉ không rành tình đời, không hiểu cái tên ăn chơi trác táng này đang âm mưu gì. Người này cùng loại người như Chu Long. Tiểu Vũ thấy phản cảm với loại người này.
"Tiểu Vũ!"
Trương đạo diễn diễn nể mặt. Không được chứng kiến thực lực của Hà Tông Diễn, Trương đạo diễn diễn cũng không phải là muốn nịnh nọt hắn, nhưng Tiểu Vũ không theo sắp xếp của hắn khiến Trương đạo diễn diễn có phần không vui.
"Trương đạo diễn diễn, tôi thấy khó chịu, muốn về nghỉ ngơi!"
Tiểu Vũ tìm cớ từ chối.
Trương đạo diễn trầm mặt, đang định mở miệng nói thì một người đàn ông đi đến mỉm cười gọi "Tiểu Vũ" . Tiểu Vũ cũng không ngờ rằng lại gặp Liễu Tuấn ở đây vội vàng chạy đến trước mặt hắn.
"Anh đến rồi!"
Tiểu Vũ muốn kéo cánh tay của Liễu Tuấn nhưng rồi lại rụt lại.
"Tiểu Vũ, đi thôi,anh đưa em đi ăn cơm, sau đó về nghỉ ngơi."
Liễu Tuấn kéo Tiểu Vũ đi thẳng ra ngoài không để ý đến Hà Tông Diễn.
"Này, cô và hắn **..."
Cái tên đi cùng Hà Tông Diễn vừa nói nửa câu đã rống lên như giết lợn, không biết từ đâu một người đàn ông hung dữ xông đến tóm cổ hắn dí xuống ghế.Một tên đi cùng khác định hành động thì cũng bị khống chế. "Đông" một tiếng, hai người đụng đầu vào nhau bất tỉnh.
Người đàn ông liếc nhìn Hà Tông Diễn, toàn thân hắn lạnh như băng, run lẩy bẩy. Người này thật sự quá khỏe mạnh, toàn thân sát khí giống như một con dao nhỏ trí mạng. Hai tên đi cùng hắn vốn là những tên ra tay độc vậy mà cũng không là gì với tên này thì hắn chịu sao nổi. Chẳng những Hà Tông Diễn mà thành viên trong đoàn kịch cũng há hốc miệng kinh ngạc, không dám nhúc nhích. Mãi đến khi người đàn ông đó đi mất thì đám Hà Tông Diễn mới quay lại.
Ngồi ở ghế phụ của ô tô, Tiểu Vũ hai tay đặt ở trước bụng, ngồi im, khóe miệng không che giấu nổi niềm vui. Vừa rồi bọn Từ Văn Hòa xử lý Hà Tông Diễn, Tiểu Vũ không nhìn thấy. Liễu Tuấn vừa xuất hiện, thì hắn đã thu hút mọi sự chú ý của cô.
"Anh, sao hôm nay anh lại đến đây?"
Thật lâu sau, Tiểu Vũ mới sợ hãi hỏi hắn, dường như vẫn không tin đó là sự thật. Hắn có bao nhiêu việc phải làm sao có thể đến đây?
"Hôm nay thứ bảy, đến thăm em một chút thôi!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"... Sao anh biết em đóng kịch ở đây?"
Tiểu Vũ lại hỏi, tiếp đó cười xấu hổ. Lâm tổng cùng Phan đạo diễn đều rất cung kính với hắn, chẳng nhẽ biết cô ở đâu với hắn lại khó đến thế?
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Em muốn đi ăn ở đâu?"
"Em không biết... Em không thông thuộc mấy khách sạn lắm..."
Tiểu Vũ hoang mang lắc đầu, có phần ngượng ngùng.
Liễu Tuấn thấy hơi kì quái bèn hỏi: "Mấy tháng nay, em chưa ăn cơm ở khách sạn à?"
Tiểu Vũ lắc đầu: "Không toàn là ăn cùng đoàn kịch hoặc là về nhà ăn... Cơm hộp của đoàn kịch ngon thật..."
Xem kìa ngôi sao ăn cơm hộp.
Liễu Tuấn trong nội tâm không khỏi cảm thương: "Phải chú ý sức khỏe, sức khỏe là vốn quý của con người."
"Ân, em biết rồi."
Tiểu Vũ liên tục gật đầu.
"Tiểu Vũ, em tiến bộ rồi đấy, giỏi lắm."
Liễu Tuấn khích lệ nói.
Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, cắn môi không nói lời nào. Liễu Tuấn trực tiếp cho xe chạy đến phòng trà “ Ngữ hậu thiêm tình” ở đây không những được uống trà mà còn có cả đồ ăn. Đầu bếp tay nghề rất khá.
Xe của Liễu Tuấn không phải là loại xe Audi 100 trên thị trường, cũng không phải là xe của công ty Trường Phong mà là một chiếc xe mới do hắn tự bỏ tiền ra mua Audi 200, tạo hình kiểu cổ, thậm chí đến mức bị mọi người trêu là Liễu thư kí mua xe riêng động cơ không khỏe chút nào.
Liễu Tuấn cũng không để ý đến điều đó.
Có lẽ là do ở trong quan trường lâu, tính tình cũng đã “ lão hóa”, cảm thấy rằng có khoa trương đi chiếc xe đẹp đẽ hơn cũng thấy mất tự nhiên.
Hoàn cảnh thay đổi con người, xem ra là rất có đạo lý.
"Oa, cảnh ở đây đẹp quá..."
Tiểu Vũ tán thưởng khi đi vào một lối đi nhỏ.
Liễu Tuấn cười cười, tìm đến phòng trà mà hắn hay ngồi đẩy cửa ra đi vào, nói : "Tiểu Vũ. Ở đây cũng chỉ có vài món ăn đơn giản thôi."
"Cũng được mà."
Tiểu Vũ gật đầu cuống quít, dáng bộ rất đáng yêu. Liễu Tuấn không nhịn được đưa tay vuốt đầu cô. Tiểu Vũ bèn cắn môi cười. Liễu Tuấn gọi nhân viên phục vụ để gọi đồ ăn.
"Cô à, cho nhiều cơm một chút!"
Khi cô phục vụ sắp ra khỏi cửa, Tiểu Vũ bèn nói thêm một câu. Người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn cô trông cô nhỏ nhắn vậy mà lại đưa ra yêu cầu này.Tiểu Vũ chỉ cười chứ không giải thích. Cô biết Liễu Tuấn ăn rất khỏe.
"Tiểu Vũ, để anh pha trà cho em!"
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
"A!. Để em, để em..."
Tiểu Vũ giật nảy mình, sao có thể để anh ấy pha trà cho mình chứ? Tiếu Vũ vội vàng tìm dụng cụ pha trà nhưng mà nhìn mấy thứ đồ cổ này, Tiểu Vũ không biết cách dùng.
Liễu Tuấn cười nói: "Đồ ở đây không giống như ở nhà đâu. Để anh dạy em..."
"A!"
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu,rồi chăm chú căng thẳng nhìn Liễu Tuấn làm.
Thấy Tiểu Vũ chăm chú Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười, nói : "Tiểu Vũ, trà đạo phải chú ý đến ý cảnh, dáng bộ của em như thế thì pha trà chẳng khác nào bức cung."
Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, xấu hổ nói: "Em không hiểu… Có phải là em rất ngốc không?”
Liễu Tuấn vuốt đầu cô nói : "Ai bảo vậy? Em chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm sống thôi, sau này thành minh tinh rồi nhất định sẽ khiến cho người khác lóa mắt."
"Thật không?"
Tiểu Vũ vui vẻ.
"Tiểu Vũ, chú Sở và dì Đông có khỏe không?"
Liễu Tuấn vừa pha trà vừa hỏi Tiểu Vũ. Chú Sở chính là cha của cô.
"Đều tốt cả..." Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn hỏi thăm bố mình thì rất vui vẻ liên tục gật đầu: "Sau khi cải cách công xưởng bố em vẫn được phân làm bảo vệ kho, lãnh đạo đối với bố em rất tốt. Cửa hàng của mẹ em buôn bán cũng tốt, nhiều người đến ăn cơm, ai cũng bận cả."
Nhắc tới người nhà, Tiểu Vũ rạng ngời hạnh phúc.
Cô hiểu rằng đây đều là nhờ Liễu Tuấn cả, mặc dù giờ cô không còn ở đó nữa nhưng mà mọi người ai cũng cho rằng cô là người của Liễu Tuấn, đương nhiên là cũng phải tốt với bố mẹ cô rồi.
"Giờ đây hiệu quả và lợi nhuận của xưởng càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều khen anh, thật lợi hại, đã cứu sống công ty..."
Nói đến những chuyện liên quan đến người thân, Tiểu Vũ nói nhiều hơn
Liễu Tuấn cười cười hiểu rằng Tiếu Vũ nói thật.Sau khi cải cách, rót vào một ngàn năm trăm vạn đôla, hơn nữa lại phái đội cố vấn tài năng đến nên hiện tại có thể nói hoạt động đã đi vào quỹ đạo, tuy tạm thời vẫn chưa thể nói là công ty lớn mạnh nhưng mà tình hình rất đáng mừng, công nhân lần đầu tiên lĩnh đủ lương và tiền thưởng.
Liễu Tuấn dự tính tới cuối năm, tình hình công ty sẽ có thay đổi lớn. Bước tiếp theo là mở rộng kinh doanh, sau đó mở rộng thị trường, chính thức phát triển trở thành xí nghiệp trụ cột. Cho đến lúc này, Liễu Tuấn vẫn kiêm nghiệm chức tổng giám đốc, có thể nhường lại cho người khác. Trải qua một thời gian ngắn quan sát, Liễu Tuấn cảm thấy Triệu Ngạn khá phù hợp. Tuy hắn không hiểu lắm về dự tính những thay đổi nhưng mà phẩm chất và kinh nghiệm thì khỏi nói. Có chính mình tọa trấn, lại thêm đội cố vấn của Yamada thì để Triệu Ngạn đảm nhiệm chức tổng giám đốc không phải là vấn đề lớn.
Dù sao là nòng cốt của công ty không thể tuyển chọn bên ngoài được.
Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên. Liễu Tuấn móc điện thoại ra xem xét dãy số bèn vui vẻ cười.
Nếu là Phan đạo diễn chắc cũng không vì một nữ diễn viên mà đắc tội mấy tên có chức có quyền.
Nghĩ vậy, Trương đạo diễn diễn cũng có chút động tâm, vừa cười vừa nói: "Hạ công tử đã nói vậy thì chúng ta đi ăn một bữa!..."
Hà Tông Diễn cười đắc ý.
"Trương đạo diễn diễn, tôi không đi..."
Tiểu Vũ chỉ không rành tình đời, không hiểu cái tên ăn chơi trác táng này đang âm mưu gì. Người này cùng loại người như Chu Long. Tiểu Vũ thấy phản cảm với loại người này.
"Tiểu Vũ!"
Trương đạo diễn diễn nể mặt. Không được chứng kiến thực lực của Hà Tông Diễn, Trương đạo diễn diễn cũng không phải là muốn nịnh nọt hắn, nhưng Tiểu Vũ không theo sắp xếp của hắn khiến Trương đạo diễn diễn có phần không vui.
"Trương đạo diễn diễn, tôi thấy khó chịu, muốn về nghỉ ngơi!"
Tiểu Vũ tìm cớ từ chối.
Trương đạo diễn trầm mặt, đang định mở miệng nói thì một người đàn ông đi đến mỉm cười gọi "Tiểu Vũ" . Tiểu Vũ cũng không ngờ rằng lại gặp Liễu Tuấn ở đây vội vàng chạy đến trước mặt hắn.
"Anh đến rồi!"
Tiểu Vũ muốn kéo cánh tay của Liễu Tuấn nhưng rồi lại rụt lại.
"Tiểu Vũ, đi thôi,anh đưa em đi ăn cơm, sau đó về nghỉ ngơi."
Liễu Tuấn kéo Tiểu Vũ đi thẳng ra ngoài không để ý đến Hà Tông Diễn.
"Này, cô và hắn **..."
Cái tên đi cùng Hà Tông Diễn vừa nói nửa câu đã rống lên như giết lợn, không biết từ đâu một người đàn ông hung dữ xông đến tóm cổ hắn dí xuống ghế.Một tên đi cùng khác định hành động thì cũng bị khống chế. "Đông" một tiếng, hai người đụng đầu vào nhau bất tỉnh.
Người đàn ông liếc nhìn Hà Tông Diễn, toàn thân hắn lạnh như băng, run lẩy bẩy. Người này thật sự quá khỏe mạnh, toàn thân sát khí giống như một con dao nhỏ trí mạng. Hai tên đi cùng hắn vốn là những tên ra tay độc vậy mà cũng không là gì với tên này thì hắn chịu sao nổi. Chẳng những Hà Tông Diễn mà thành viên trong đoàn kịch cũng há hốc miệng kinh ngạc, không dám nhúc nhích. Mãi đến khi người đàn ông đó đi mất thì đám Hà Tông Diễn mới quay lại.
Ngồi ở ghế phụ của ô tô, Tiểu Vũ hai tay đặt ở trước bụng, ngồi im, khóe miệng không che giấu nổi niềm vui. Vừa rồi bọn Từ Văn Hòa xử lý Hà Tông Diễn, Tiểu Vũ không nhìn thấy. Liễu Tuấn vừa xuất hiện, thì hắn đã thu hút mọi sự chú ý của cô.
"Anh, sao hôm nay anh lại đến đây?"
Thật lâu sau, Tiểu Vũ mới sợ hãi hỏi hắn, dường như vẫn không tin đó là sự thật. Hắn có bao nhiêu việc phải làm sao có thể đến đây?
"Hôm nay thứ bảy, đến thăm em một chút thôi!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"... Sao anh biết em đóng kịch ở đây?"
Tiểu Vũ lại hỏi, tiếp đó cười xấu hổ. Lâm tổng cùng Phan đạo diễn đều rất cung kính với hắn, chẳng nhẽ biết cô ở đâu với hắn lại khó đến thế?
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Em muốn đi ăn ở đâu?"
"Em không biết... Em không thông thuộc mấy khách sạn lắm..."
Tiểu Vũ hoang mang lắc đầu, có phần ngượng ngùng.
Liễu Tuấn thấy hơi kì quái bèn hỏi: "Mấy tháng nay, em chưa ăn cơm ở khách sạn à?"
Tiểu Vũ lắc đầu: "Không toàn là ăn cùng đoàn kịch hoặc là về nhà ăn... Cơm hộp của đoàn kịch ngon thật..."
Xem kìa ngôi sao ăn cơm hộp.
Liễu Tuấn trong nội tâm không khỏi cảm thương: "Phải chú ý sức khỏe, sức khỏe là vốn quý của con người."
"Ân, em biết rồi."
Tiểu Vũ liên tục gật đầu.
"Tiểu Vũ, em tiến bộ rồi đấy, giỏi lắm."
Liễu Tuấn khích lệ nói.
Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, cắn môi không nói lời nào. Liễu Tuấn trực tiếp cho xe chạy đến phòng trà “ Ngữ hậu thiêm tình” ở đây không những được uống trà mà còn có cả đồ ăn. Đầu bếp tay nghề rất khá.
Xe của Liễu Tuấn không phải là loại xe Audi 100 trên thị trường, cũng không phải là xe của công ty Trường Phong mà là một chiếc xe mới do hắn tự bỏ tiền ra mua Audi 200, tạo hình kiểu cổ, thậm chí đến mức bị mọi người trêu là Liễu thư kí mua xe riêng động cơ không khỏe chút nào.
Liễu Tuấn cũng không để ý đến điều đó.
Có lẽ là do ở trong quan trường lâu, tính tình cũng đã “ lão hóa”, cảm thấy rằng có khoa trương đi chiếc xe đẹp đẽ hơn cũng thấy mất tự nhiên.
Hoàn cảnh thay đổi con người, xem ra là rất có đạo lý.
"Oa, cảnh ở đây đẹp quá..."
Tiểu Vũ tán thưởng khi đi vào một lối đi nhỏ.
Liễu Tuấn cười cười, tìm đến phòng trà mà hắn hay ngồi đẩy cửa ra đi vào, nói : "Tiểu Vũ. Ở đây cũng chỉ có vài món ăn đơn giản thôi."
"Cũng được mà."
Tiểu Vũ gật đầu cuống quít, dáng bộ rất đáng yêu. Liễu Tuấn không nhịn được đưa tay vuốt đầu cô. Tiểu Vũ bèn cắn môi cười. Liễu Tuấn gọi nhân viên phục vụ để gọi đồ ăn.
"Cô à, cho nhiều cơm một chút!"
Khi cô phục vụ sắp ra khỏi cửa, Tiểu Vũ bèn nói thêm một câu. Người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn cô trông cô nhỏ nhắn vậy mà lại đưa ra yêu cầu này.Tiểu Vũ chỉ cười chứ không giải thích. Cô biết Liễu Tuấn ăn rất khỏe.
"Tiểu Vũ, để anh pha trà cho em!"
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
"A!. Để em, để em..."
Tiểu Vũ giật nảy mình, sao có thể để anh ấy pha trà cho mình chứ? Tiếu Vũ vội vàng tìm dụng cụ pha trà nhưng mà nhìn mấy thứ đồ cổ này, Tiểu Vũ không biết cách dùng.
Liễu Tuấn cười nói: "Đồ ở đây không giống như ở nhà đâu. Để anh dạy em..."
"A!"
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu,rồi chăm chú căng thẳng nhìn Liễu Tuấn làm.
Thấy Tiểu Vũ chăm chú Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười, nói : "Tiểu Vũ, trà đạo phải chú ý đến ý cảnh, dáng bộ của em như thế thì pha trà chẳng khác nào bức cung."
Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, xấu hổ nói: "Em không hiểu… Có phải là em rất ngốc không?”
Liễu Tuấn vuốt đầu cô nói : "Ai bảo vậy? Em chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm sống thôi, sau này thành minh tinh rồi nhất định sẽ khiến cho người khác lóa mắt."
"Thật không?"
Tiểu Vũ vui vẻ.
"Tiểu Vũ, chú Sở và dì Đông có khỏe không?"
Liễu Tuấn vừa pha trà vừa hỏi Tiểu Vũ. Chú Sở chính là cha của cô.
"Đều tốt cả..." Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn hỏi thăm bố mình thì rất vui vẻ liên tục gật đầu: "Sau khi cải cách công xưởng bố em vẫn được phân làm bảo vệ kho, lãnh đạo đối với bố em rất tốt. Cửa hàng của mẹ em buôn bán cũng tốt, nhiều người đến ăn cơm, ai cũng bận cả."
Nhắc tới người nhà, Tiểu Vũ rạng ngời hạnh phúc.
Cô hiểu rằng đây đều là nhờ Liễu Tuấn cả, mặc dù giờ cô không còn ở đó nữa nhưng mà mọi người ai cũng cho rằng cô là người của Liễu Tuấn, đương nhiên là cũng phải tốt với bố mẹ cô rồi.
"Giờ đây hiệu quả và lợi nhuận của xưởng càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều khen anh, thật lợi hại, đã cứu sống công ty..."
Nói đến những chuyện liên quan đến người thân, Tiểu Vũ nói nhiều hơn
Liễu Tuấn cười cười hiểu rằng Tiếu Vũ nói thật.Sau khi cải cách, rót vào một ngàn năm trăm vạn đôla, hơn nữa lại phái đội cố vấn tài năng đến nên hiện tại có thể nói hoạt động đã đi vào quỹ đạo, tuy tạm thời vẫn chưa thể nói là công ty lớn mạnh nhưng mà tình hình rất đáng mừng, công nhân lần đầu tiên lĩnh đủ lương và tiền thưởng.
Liễu Tuấn dự tính tới cuối năm, tình hình công ty sẽ có thay đổi lớn. Bước tiếp theo là mở rộng kinh doanh, sau đó mở rộng thị trường, chính thức phát triển trở thành xí nghiệp trụ cột. Cho đến lúc này, Liễu Tuấn vẫn kiêm nghiệm chức tổng giám đốc, có thể nhường lại cho người khác. Trải qua một thời gian ngắn quan sát, Liễu Tuấn cảm thấy Triệu Ngạn khá phù hợp. Tuy hắn không hiểu lắm về dự tính những thay đổi nhưng mà phẩm chất và kinh nghiệm thì khỏi nói. Có chính mình tọa trấn, lại thêm đội cố vấn của Yamada thì để Triệu Ngạn đảm nhiệm chức tổng giám đốc không phải là vấn đề lớn.
Dù sao là nòng cốt của công ty không thể tuyển chọn bên ngoài được.
Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên. Liễu Tuấn móc điện thoại ra xem xét dãy số bèn vui vẻ cười.
/2140
|