Ba ngày sau, Đỗ Văn Nhược cuối cùng cũng tới văn phòng của Đinh Ngọc Chu.
Đỗ Văn Nhược trông rất tiều tụy, mang theo một loại mệt mỏi suy xụp, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo.
Trước khi hắn tới gọi điện cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký mong đợi cuộc điện thoại này thậm chí còn hơn cả Đinh Ngọc Chu, mấy ngày qua trạng thái tinh thần của Đinh bí thư không được tốt lắm, tựa hồ bị cảm, có điều vẫn cố gượng đi làm, Ngưu thư ký biết, trong lòng Đinh bí thư vướng mắc chuyện này, chỉ ngại thể diện mà không chủ động đi tìm Đỗ Văn Nhược.
Hiện giờ Đỗ Văn Nhược chịu chủ động tới tìm, Ngư Tiền Tiến thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống đất.
Vì thế khi Đỗ Văn Nhược tới, Ngưu Tiền Tiền càng thêm khách khí, trước kia hai người không cần khách sáo như vậy, mọi người cùng là tâm phúc của Đinh bí thư mà.
Hiện giờ đương nhiên là không phải thế.
Đỗ Văn Nhược không có lòng dạ nào để ý tới thái độ của Ngưu Tiền Tiến.
Hắn đề ý tới thái độ của Đinh Ngọc Chu.
Mà thái độ của Đinh Ngọc Chu có thể dự đoán được. Giống như trước kia tới ăn phòng Đinh Ngọc Chu, ông ta ngồi sau bàn làm việc, chỉ khẽ gật đầu với Đỗ Văn Nhược, nói hai chữ:
- Ngồi đi.
Đối với sự bình thản này của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược đã quá quen thuộc rồi, rất lâu trước kia, khi hắn còn là một cán bộ bình thường cấp dưới của Đinh Ngọc Chu, khi có cơ hội được gặp Đinh Ngọc Chu, thái độ của ông ta cũng thế, về sau trở thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, rồi thành cánh tay phải, thái độ của Đinh Ngọc Chu vẫn như vậy.
Thế nhưng Đinh Ngọc Chu không thấy đổi, còn hắn thì đã thay đổi rồi, hắn không còn có thể thản nhiên xen một chút kính trọng và thân cận khi đối diện với Đinh Ngọc Chu như trước kia nữa.
Hơn nữa Đinh Ngọc Chu thực sự không thay đổi sao.
Đó chỉ là thái độ bên ngoài không đổi thôi.
Đỗ Văn Nhược không ngồi, mà đứng trước phòng làm việc, khuôn mặt vốn u ám lại càng thêm u ám, mang thêm chút nhợt nhạt day dứt.
Đinh Ngọc chu nhướng mắt lên nhìn hắn.
Đỗ Văn Nhược chột dạ, chầm chậm ngồi xuống.
Đinh Ngọc Chu đẩy thuốc lá tới trước mặt hắn.
Đây cũng là một động tác hết sức quen thuộc.
Đỗ Văn Nhược máy móc rút một điếu ra cho lên miệng, đột nhiên phát hiện Đinh Ngọc Chu chưa hút thuốc, vội đẩy thuốc lá lại trước mặt ông ta, cầm bật lửa chuẩn bị sẵn.
Đinh Ngọc Chu khoát tay nói:
- Hai ngày qua tôi bị cảm, cổ họng không thoải mái lắm.
Đỗ Văn Nhược vội bỏ điếu thuốc trên miệng ra, tay chân hơi luống cuống, cảm giác này hắn lâu lắm không còn có rồi, Từ khi lên làm cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược lúc nào cũng tinh thần phấn chấn, tràn trề tự tin, cảm thấy mọi thự đều nằm trong sự khống chế của mình.
Nhưng mấy ngày qua hắn không còn được nếm loại tư vị đó nữa.
Khi Quách Mỹ Lệ khẩn trương nói với hắn, chuyện nhận cổ phiếu của xĩ nghiệp bị ngân hàng tỉnh phát giác, Đỗ Văn Nhược có cảm giác cuống cả chân tay, trước kia hắn nhét Quách Mỹ Lệ vào ngân hàng chẳng có ý gì khác, chỉ cho rằng với quan hệ của hai người, Quách Mỹ Lệ không tiện làm việc ở khu ủy khu Dương Xuyên nữa, mà Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng.
Phải nói thật không uổng cho Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng, cô ta làm việc rất xuất sắc, thêm vào sự ủng hộ của Đỗ Văn Nhược, mau chóng vươn lên thành cán bộ nghiệp vụ cốt cán, từng bước bay cao tới tận chức giám đốc.
Rồi cùng với bước tiến cải cách ngày một nhanh, đặc biệt là việc cải cách cổ phần xí nghiệp quốc hữu làm từng bưng, rất nhiều xí nghiệp dựa dẫm vào ngân hàng ngày một lớn, là giám đốc ngân hàng kiến thiết khu, Quách Mỹ Lệ có rất nhiều cơ hội trục lợi.
Vì thế Quách Mỹ Lệ thấy lợi là nhận, chẳng hề do dự.
Khi đó lưu hành việc lấy cổ phiếu nghuyên thủy của xí nghiệp ra tặng ân tình, cái này tốt hơn tặng tiền mặt, ít nhiều có thể che dấu qua được, lại có thể đổi sang tiền mặt bất kỳ lúc nào, rất tiện lợi.
Đỗ Văn Nhược cũng thu không ít, đều cất hết ở chỗ Quách Mỹ Lệ.
Giống như bên ngoài đồn thổi, Đỗ Văn Nhược có rất nhiều tình nhân, nhưng thực giữ quan hệ mật thiết trong thời gian dài thì không nhiều, Quách Mỹ Lệ chính là một trong số đó, cô ta không chỉ đi theo Đỗ Văn Nhược lâu nhất, hơn nữa còn rất có năng lực, là người giỏi quản lý tiền bạc, Đỗ Văn Nhược thích cô ta không phải chỉ vì cặp vú mẩy.
Quan trọng nhất là Đỗ Văn Nhược và Quách Mỹ Lệ có con chung, trừ không có danh phận ra, thì Quách Mỹ Lệ là vợ thực sự của Đỗ Văn Nhược, à là một trong số.
Vì thế, Đỗ Văn Nhược rất yên tâm giao gia sản vào trong tay Quách Mỹ Lệ.
Nhưng Khâu Tình Xuyên biết được.
Khi Đó Đỗ Văn Nhược trợn mắt lên hỏi:
- Làm sao Khâu Tình Xuyên biết được?
Quách Mỹ Lệ chỉ hung hăng trừng mắt lại, không trả lời câu hỏi ngu xuẩn này. Chuyện này còn cẩn phải hỏi sao? Ai mà biết được chứ? Hơn nữa mấy năm qua Quách Mỹ Lệ thu lợi chẳng phải ít, sở dĩ không bị ai vạch trần là vì sau lưng có Đỗ Văn Nhược chống lưng, tuy hệ thống tài chính tương đối độc lập, nhưng ai dại gì vô duyên vô cớ đi đắc tội với phó thị trưởng thường vụ, càng khỏi nói sau lưng Đỗ Văn Nhược là phó bí thư tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu.
Chứ còn muốn biết thì có gì mà khó đâu.
Khâu Tình Xuyên là cấp trên của cô ta, sau lưng là phó thủ tướng, phó chủ tịch quân ủy, một người như thế đương nhiên không phải kiêng kỵ gì cô ta.
Nghe nói đối thủ là Khâu Tình Xuyên, toàn thân Đỗ Văn Nhược lạnh như băng.
Đấu không nổi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Đỗ Văn Nhược.
Bối cảnh của Khâu Tình Xuyên quá mạnh.
Có điều Khâu Tình Xuyên mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, vì hắn nghĩ tới một vấn đề, Khâu Tình Xuyên không có lý do gì đối phó với hắn, trước nay không có thù oán mà.
Đương nhiên Khâu Tình Xuyên mới nhậm chức, cần phải giết "gà" để lập uy, dọa đám khỉ, cũng hoàn toàn là có thể.
Đỗ Văn Nhược không muốn Quách Mỹ Lệ là con "gà" đó.
Kết quả thương lượng của hai người là do Đỗ Văn Nhược đích thân ra mặt tới bái phỏng Khâu Tỉnh Xuyên, nếu là nhân tình khác, Đỗ Văn Nhược tuyệt đối không đích thân ra trận, nhưng Quách Mỹ Lệ thì khác, không vì cô ta thì cũng phải suy nghĩ cho con hắn chứ. Nếu như đối thủ không phải là Khâu Tình Xuyên, hắn cũng sẽ không đích thân ra mặt.
Đỗ Văn Nhược và Khâu Tình Xuyên gặp mặt cũng qua an bài tỉ mỉ, mặc dù phải cầu tới người, nhưng Đỗ Văn Nhược vẫn phải để ý tới thân phận của mình. Hắn hiểu đạo trong quan trường, đôi khi cầu người không phải là hạ mình khúm núm mà có hiệu quả, phải ra vẻ thích hợp, đề cao thân phận của mình một chút, lại thu được hiệu quả không ngờ.
Khâu giám đốc muốn lập uy sao? Được, Đỗ Văn Nhược tôi ủng hộ, ủng hộ mạnh mẽ! Muốn giết gà dọa khỉ càng ủng hộ, trong hệ thống ngân hàng toàn tỉnh, tình huống như Quách Mỹ Lệ nhiều lắm, anh cứ kiếm bừa hai con gà mà vặn cổ là được, đâu phải con gà nào cũng có phó thị trưởng thường vụ sau lưng.
Khâu giám đốc anh lần này giơ cao đánh khẽ, sau này Đỗ Văn Nhược tôi ắt báo đáp.
Vì thế Đỗ Văn Nhược rất lạc quan về chuyện đàm phán, chỉ cần Khâu Tình Xuyên không phải là hạng lừa ương bướng thì chuyện gì cũng thương lượng được. Mà nhiều dấu hiệu cho thấy, Khâu Tình Xuyên hiểu rõ đạo quan trường, không phải kẻ ngốc.
Có điều khi Đỗ Văn Nhược nhìn thấy Liễu Tuấn ở trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy thì hắn biết mình sai rồi, hơn nữa là sai lớn! Người muốn đối phó với hắn không phải Khâu Tình Xuyên, mà là Liễu Tuấn.
Giữa hắn và Liễu Tuấn không còn chỗ nào để thương lượng cả.
À không, chính xác thì Đỗ Văn Nhược vẫn có lựa chọn.
Hoặc là khuất phục, hoặc là... CHẾT!
Kỳ thực Liễu Tuấn không làm khó gì hắn, thậm chí rất khách khí, mà không khí bữa ăn cũng không lãnh đạm, mọi người cạn chén nói cười, từ đầu tới cuối Liễu Tuấn không hề nói một câu nào về công việc, chỉ nói hi vọng sau này Đỗ thị trưởng ủng hộ khu Trường Hà nhiều hơn.
Đỗ Văn Nhược biết, mình đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với Liễu Tuấn, chỉ cần một ngày Liễu Tuấn còn ở khu Trường Hà ngày nào, thì hắn phỉ "ủng hộ" công tác của khu Trường Hà ngày đó.
Ngồi đối diện với Đinh Ngọc Chu, đủ lại ý nghĩ ập vào, làm đầu óc Đỗ Văn Nhược ù ù, hoàn toàn không bình tĩnh lại được.
- Vì sao?
Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn bình thản, không mang theo chút tức giận nào.
Đỗ Văn Nhược toàn thân run lên, im lặng một chút mới gian nan lên tiếng:
- Xin lỗi Đinh bí thư! Tôi có lỗi...
- Vì sao?
Đinh Ngọc Chu vẫn hỏi rất bình thản.
Trán Đỗ Văn Nhược đã lấm tấm mồ hôi, miệng há ra hồi lâu nhưng không nói lên lời.
Trong mắt Đinh Ngọc Chu dần dần ánh lên đốm lửa.
Mồ hôi lạnh trên trán Đỗ Văn Nhược ngày một nhiều, trước khi quyết định gặp Đinh Ngọc Chu, hắn đã quyết định thành khẩn rồi, dù sao ân bồi đắp nâng đỡ của Đinh Ngọc Chu với hắn là không gì sánh được, nhưng khi tới nơi hắn lại do dự, không biết sau khi nói ra, Đinh Ngọc Chu tha thứ cho hắn không.
Kỳ thực Đinh Ngọc Chu có tha thứ hay không không quan trọng, quan trọng là hắn không còn đường quay lại nữa. Đây không phải là nhất thời hồ đồ, làm sai thì sửa, từ nay về sau, cho dù hắn không đối lập với Đinh Ngọc Chu thì ít nhất khi Đinh Ngọc Chu muốn hắn đối lập với Liễu Tuấn, hắn không thể nghe theo.
Chỉ bằng điều này thôi, hắn không còn tư cách được Đinh Ngọc Chu tha thứ nữa.
Nếu đã thế khai ra với Đinh Ngọc Chu có thể còn chết nhanh hơn.
Đỗ Văn Nhược không thể không thận trọng.
- Đinh bí thư, tôi xin lỗi.. Tôi không còn cách nào khác.
Hồi lâu, Đỗ Văn Nhược mới lại khó khăn cất tiếng.
Đinh Ngọc Chu như muốn nhìn xuyên qua bụng dạ của hắn, Đỗ Văn Nhược thấy mình sắp sụp đổ rồi, dần dần đốm lửa trong mắt Đinh Ngọc Chu tắt dần, thay vào đó là một loại lãnh đạm.
Lạnh như băng
Đỗ Văn Nhược trông rất tiều tụy, mang theo một loại mệt mỏi suy xụp, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo.
Trước khi hắn tới gọi điện cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký mong đợi cuộc điện thoại này thậm chí còn hơn cả Đinh Ngọc Chu, mấy ngày qua trạng thái tinh thần của Đinh bí thư không được tốt lắm, tựa hồ bị cảm, có điều vẫn cố gượng đi làm, Ngưu thư ký biết, trong lòng Đinh bí thư vướng mắc chuyện này, chỉ ngại thể diện mà không chủ động đi tìm Đỗ Văn Nhược.
Hiện giờ Đỗ Văn Nhược chịu chủ động tới tìm, Ngư Tiền Tiến thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống đất.
Vì thế khi Đỗ Văn Nhược tới, Ngưu Tiền Tiền càng thêm khách khí, trước kia hai người không cần khách sáo như vậy, mọi người cùng là tâm phúc của Đinh bí thư mà.
Hiện giờ đương nhiên là không phải thế.
Đỗ Văn Nhược không có lòng dạ nào để ý tới thái độ của Ngưu Tiền Tiến.
Hắn đề ý tới thái độ của Đinh Ngọc Chu.
Mà thái độ của Đinh Ngọc Chu có thể dự đoán được. Giống như trước kia tới ăn phòng Đinh Ngọc Chu, ông ta ngồi sau bàn làm việc, chỉ khẽ gật đầu với Đỗ Văn Nhược, nói hai chữ:
- Ngồi đi.
Đối với sự bình thản này của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược đã quá quen thuộc rồi, rất lâu trước kia, khi hắn còn là một cán bộ bình thường cấp dưới của Đinh Ngọc Chu, khi có cơ hội được gặp Đinh Ngọc Chu, thái độ của ông ta cũng thế, về sau trở thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, rồi thành cánh tay phải, thái độ của Đinh Ngọc Chu vẫn như vậy.
Thế nhưng Đinh Ngọc Chu không thấy đổi, còn hắn thì đã thay đổi rồi, hắn không còn có thể thản nhiên xen một chút kính trọng và thân cận khi đối diện với Đinh Ngọc Chu như trước kia nữa.
Hơn nữa Đinh Ngọc Chu thực sự không thay đổi sao.
Đó chỉ là thái độ bên ngoài không đổi thôi.
Đỗ Văn Nhược không ngồi, mà đứng trước phòng làm việc, khuôn mặt vốn u ám lại càng thêm u ám, mang thêm chút nhợt nhạt day dứt.
Đinh Ngọc chu nhướng mắt lên nhìn hắn.
Đỗ Văn Nhược chột dạ, chầm chậm ngồi xuống.
Đinh Ngọc Chu đẩy thuốc lá tới trước mặt hắn.
Đây cũng là một động tác hết sức quen thuộc.
Đỗ Văn Nhược máy móc rút một điếu ra cho lên miệng, đột nhiên phát hiện Đinh Ngọc Chu chưa hút thuốc, vội đẩy thuốc lá lại trước mặt ông ta, cầm bật lửa chuẩn bị sẵn.
Đinh Ngọc Chu khoát tay nói:
- Hai ngày qua tôi bị cảm, cổ họng không thoải mái lắm.
Đỗ Văn Nhược vội bỏ điếu thuốc trên miệng ra, tay chân hơi luống cuống, cảm giác này hắn lâu lắm không còn có rồi, Từ khi lên làm cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược lúc nào cũng tinh thần phấn chấn, tràn trề tự tin, cảm thấy mọi thự đều nằm trong sự khống chế của mình.
Nhưng mấy ngày qua hắn không còn được nếm loại tư vị đó nữa.
Khi Quách Mỹ Lệ khẩn trương nói với hắn, chuyện nhận cổ phiếu của xĩ nghiệp bị ngân hàng tỉnh phát giác, Đỗ Văn Nhược có cảm giác cuống cả chân tay, trước kia hắn nhét Quách Mỹ Lệ vào ngân hàng chẳng có ý gì khác, chỉ cho rằng với quan hệ của hai người, Quách Mỹ Lệ không tiện làm việc ở khu ủy khu Dương Xuyên nữa, mà Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng.
Phải nói thật không uổng cho Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng, cô ta làm việc rất xuất sắc, thêm vào sự ủng hộ của Đỗ Văn Nhược, mau chóng vươn lên thành cán bộ nghiệp vụ cốt cán, từng bước bay cao tới tận chức giám đốc.
Rồi cùng với bước tiến cải cách ngày một nhanh, đặc biệt là việc cải cách cổ phần xí nghiệp quốc hữu làm từng bưng, rất nhiều xí nghiệp dựa dẫm vào ngân hàng ngày một lớn, là giám đốc ngân hàng kiến thiết khu, Quách Mỹ Lệ có rất nhiều cơ hội trục lợi.
Vì thế Quách Mỹ Lệ thấy lợi là nhận, chẳng hề do dự.
Khi đó lưu hành việc lấy cổ phiếu nghuyên thủy của xí nghiệp ra tặng ân tình, cái này tốt hơn tặng tiền mặt, ít nhiều có thể che dấu qua được, lại có thể đổi sang tiền mặt bất kỳ lúc nào, rất tiện lợi.
Đỗ Văn Nhược cũng thu không ít, đều cất hết ở chỗ Quách Mỹ Lệ.
Giống như bên ngoài đồn thổi, Đỗ Văn Nhược có rất nhiều tình nhân, nhưng thực giữ quan hệ mật thiết trong thời gian dài thì không nhiều, Quách Mỹ Lệ chính là một trong số đó, cô ta không chỉ đi theo Đỗ Văn Nhược lâu nhất, hơn nữa còn rất có năng lực, là người giỏi quản lý tiền bạc, Đỗ Văn Nhược thích cô ta không phải chỉ vì cặp vú mẩy.
Quan trọng nhất là Đỗ Văn Nhược và Quách Mỹ Lệ có con chung, trừ không có danh phận ra, thì Quách Mỹ Lệ là vợ thực sự của Đỗ Văn Nhược, à là một trong số.
Vì thế, Đỗ Văn Nhược rất yên tâm giao gia sản vào trong tay Quách Mỹ Lệ.
Nhưng Khâu Tình Xuyên biết được.
Khi Đó Đỗ Văn Nhược trợn mắt lên hỏi:
- Làm sao Khâu Tình Xuyên biết được?
Quách Mỹ Lệ chỉ hung hăng trừng mắt lại, không trả lời câu hỏi ngu xuẩn này. Chuyện này còn cẩn phải hỏi sao? Ai mà biết được chứ? Hơn nữa mấy năm qua Quách Mỹ Lệ thu lợi chẳng phải ít, sở dĩ không bị ai vạch trần là vì sau lưng có Đỗ Văn Nhược chống lưng, tuy hệ thống tài chính tương đối độc lập, nhưng ai dại gì vô duyên vô cớ đi đắc tội với phó thị trưởng thường vụ, càng khỏi nói sau lưng Đỗ Văn Nhược là phó bí thư tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu.
Chứ còn muốn biết thì có gì mà khó đâu.
Khâu Tình Xuyên là cấp trên của cô ta, sau lưng là phó thủ tướng, phó chủ tịch quân ủy, một người như thế đương nhiên không phải kiêng kỵ gì cô ta.
Nghe nói đối thủ là Khâu Tình Xuyên, toàn thân Đỗ Văn Nhược lạnh như băng.
Đấu không nổi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Đỗ Văn Nhược.
Bối cảnh của Khâu Tình Xuyên quá mạnh.
Có điều Khâu Tình Xuyên mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, vì hắn nghĩ tới một vấn đề, Khâu Tình Xuyên không có lý do gì đối phó với hắn, trước nay không có thù oán mà.
Đương nhiên Khâu Tình Xuyên mới nhậm chức, cần phải giết "gà" để lập uy, dọa đám khỉ, cũng hoàn toàn là có thể.
Đỗ Văn Nhược không muốn Quách Mỹ Lệ là con "gà" đó.
Kết quả thương lượng của hai người là do Đỗ Văn Nhược đích thân ra mặt tới bái phỏng Khâu Tỉnh Xuyên, nếu là nhân tình khác, Đỗ Văn Nhược tuyệt đối không đích thân ra trận, nhưng Quách Mỹ Lệ thì khác, không vì cô ta thì cũng phải suy nghĩ cho con hắn chứ. Nếu như đối thủ không phải là Khâu Tình Xuyên, hắn cũng sẽ không đích thân ra mặt.
Đỗ Văn Nhược và Khâu Tình Xuyên gặp mặt cũng qua an bài tỉ mỉ, mặc dù phải cầu tới người, nhưng Đỗ Văn Nhược vẫn phải để ý tới thân phận của mình. Hắn hiểu đạo trong quan trường, đôi khi cầu người không phải là hạ mình khúm núm mà có hiệu quả, phải ra vẻ thích hợp, đề cao thân phận của mình một chút, lại thu được hiệu quả không ngờ.
Khâu giám đốc muốn lập uy sao? Được, Đỗ Văn Nhược tôi ủng hộ, ủng hộ mạnh mẽ! Muốn giết gà dọa khỉ càng ủng hộ, trong hệ thống ngân hàng toàn tỉnh, tình huống như Quách Mỹ Lệ nhiều lắm, anh cứ kiếm bừa hai con gà mà vặn cổ là được, đâu phải con gà nào cũng có phó thị trưởng thường vụ sau lưng.
Khâu giám đốc anh lần này giơ cao đánh khẽ, sau này Đỗ Văn Nhược tôi ắt báo đáp.
Vì thế Đỗ Văn Nhược rất lạc quan về chuyện đàm phán, chỉ cần Khâu Tình Xuyên không phải là hạng lừa ương bướng thì chuyện gì cũng thương lượng được. Mà nhiều dấu hiệu cho thấy, Khâu Tình Xuyên hiểu rõ đạo quan trường, không phải kẻ ngốc.
Có điều khi Đỗ Văn Nhược nhìn thấy Liễu Tuấn ở trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy thì hắn biết mình sai rồi, hơn nữa là sai lớn! Người muốn đối phó với hắn không phải Khâu Tình Xuyên, mà là Liễu Tuấn.
Giữa hắn và Liễu Tuấn không còn chỗ nào để thương lượng cả.
À không, chính xác thì Đỗ Văn Nhược vẫn có lựa chọn.
Hoặc là khuất phục, hoặc là... CHẾT!
Kỳ thực Liễu Tuấn không làm khó gì hắn, thậm chí rất khách khí, mà không khí bữa ăn cũng không lãnh đạm, mọi người cạn chén nói cười, từ đầu tới cuối Liễu Tuấn không hề nói một câu nào về công việc, chỉ nói hi vọng sau này Đỗ thị trưởng ủng hộ khu Trường Hà nhiều hơn.
Đỗ Văn Nhược biết, mình đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với Liễu Tuấn, chỉ cần một ngày Liễu Tuấn còn ở khu Trường Hà ngày nào, thì hắn phỉ "ủng hộ" công tác của khu Trường Hà ngày đó.
Ngồi đối diện với Đinh Ngọc Chu, đủ lại ý nghĩ ập vào, làm đầu óc Đỗ Văn Nhược ù ù, hoàn toàn không bình tĩnh lại được.
- Vì sao?
Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn bình thản, không mang theo chút tức giận nào.
Đỗ Văn Nhược toàn thân run lên, im lặng một chút mới gian nan lên tiếng:
- Xin lỗi Đinh bí thư! Tôi có lỗi...
- Vì sao?
Đinh Ngọc Chu vẫn hỏi rất bình thản.
Trán Đỗ Văn Nhược đã lấm tấm mồ hôi, miệng há ra hồi lâu nhưng không nói lên lời.
Trong mắt Đinh Ngọc Chu dần dần ánh lên đốm lửa.
Mồ hôi lạnh trên trán Đỗ Văn Nhược ngày một nhiều, trước khi quyết định gặp Đinh Ngọc Chu, hắn đã quyết định thành khẩn rồi, dù sao ân bồi đắp nâng đỡ của Đinh Ngọc Chu với hắn là không gì sánh được, nhưng khi tới nơi hắn lại do dự, không biết sau khi nói ra, Đinh Ngọc Chu tha thứ cho hắn không.
Kỳ thực Đinh Ngọc Chu có tha thứ hay không không quan trọng, quan trọng là hắn không còn đường quay lại nữa. Đây không phải là nhất thời hồ đồ, làm sai thì sửa, từ nay về sau, cho dù hắn không đối lập với Đinh Ngọc Chu thì ít nhất khi Đinh Ngọc Chu muốn hắn đối lập với Liễu Tuấn, hắn không thể nghe theo.
Chỉ bằng điều này thôi, hắn không còn tư cách được Đinh Ngọc Chu tha thứ nữa.
Nếu đã thế khai ra với Đinh Ngọc Chu có thể còn chết nhanh hơn.
Đỗ Văn Nhược không thể không thận trọng.
- Đinh bí thư, tôi xin lỗi.. Tôi không còn cách nào khác.
Hồi lâu, Đỗ Văn Nhược mới lại khó khăn cất tiếng.
Đinh Ngọc Chu như muốn nhìn xuyên qua bụng dạ của hắn, Đỗ Văn Nhược thấy mình sắp sụp đổ rồi, dần dần đốm lửa trong mắt Đinh Ngọc Chu tắt dần, thay vào đó là một loại lãnh đạm.
Lạnh như băng
/2140
|