Vu Hoài Tín hiểu tính cách của Liễu Tuấn, giữa những người thân cận không thích vòng vo, cho nên vừa lên tiếng là nói tới trọng điểm.
Cuối năm ngoái trong cuộc họp người phụ trách khu cao tân, Lý Huệ cố ý đến muộn làm bẽ mặt Liễu Tuấn, cuối cùng hố to, Liễu Tuấn rõ ràng biến hắn thành cấp dưới, mời hắn đưa ra ý kiến tham khảo.
Lý Huệ là kẻ kiêu ngạo, vì ở bên Cận Tú Thật quá lâu, ngay cả phó tỉnh trưởng thậm chí thành viên ban tỉnh ủy xếp sau một chút thôi là không để vào trong mắt. Liễu Tuấn tranh vị trí của hắn, đã làm hắn rất bực mình rồi, lại còn chơi chiêu đó làm Lý Huệ thiếu chút nữa tức té xỉu. Nhưng thành ủy phân công rõ ràng việc cải cách quốc xĩ và khu cao tân do Liễu Tuấn quản lý, nên bề ngoài hắn không tiện nói gì.
Nhưng đó không có nghĩa là hắn nhận thua.
Theo phân công của chính phủ, mảng này là do Lý Huệ chủ quản, trừ khu Trường Hà do Thôi Phúc Thành quản lý, thì các khu cao tân và quốc xí khác thuộc phạm vi của Lý Huệ, thậm chí công tác kế hoạch của Tp Ngọc Lan cũng phải báo cáo với Lý Huệ.
Mà thành ủy lại chỉ định Liễu Tuấn chỉ đạo công tác ban kế hoạch.
Nói cách khác, phạm vi quản lý của hai người sinh ra chồng chéo, mặc dù theo nguyên tắc tổ chức, phó thị trưởng phải chịu trách nhiệm với phó bí thư, nhưng đây là điều rất khó nói, phải xem thủ đoạn và thực quyền hai bên rốt cuộc ra sao, thì người phía dưới mới xác định là mình nghe người nào.
Thường thì phó bí thư quyền lớn hơn.
Nhưng Lý Huệ là phó thị trưởng thường vụ khác rất nhiều với phó thị trưởng thường, hơn nữa bối cảnh của hắn rất vững, chiêu bài thư ký tiền nhiệm của Cận Tú Thật rất có lợi, coi như kỳ phục địch thủ của Liễu nha nội.
Cho nên người phía dưới rất đau đầu không biết phải lựa chọn ra sao, chỉ đành mang thái độ quan sát, tranh thủ không đắc tội với cả hai bên. Có điều trên quan trường đó là điều rất khó, cần có trí tuệ rất cao, rất xa mà tựa hồ chưa có ai thành công được.
Liễu Tuấn bảo Vu Hoài Tín nói tình hình tỉ mỉ.
Vu Hoài Tín vừa pha trà vừa kể:
- Sau tết, Lý phó thị trưởng triệu tập toàn bộ lãnh đạo chủ chốt của khu cao tân và quốc xĩ cốt cán mở hội nghị, chủ đề là làm sao đẩy nhanh kiến thiết và cải tạo cổ phần hóa.
Theo quy tắc thông thường trên quan trường, những chữ "phó" thường bị lược bớt thể hiện sự tôn trọng. Vu Hoài Tín gọi những phó thị trưởng khác cung làm như thế, chỉ mỗi Lý Huệ thì nhất định phải thêm chữ "phó" vào.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, thản nhiên nói:
- Đây là chuyện bình thường mà, công tác này thuộc phân quản của Lý Huệ.
Liễu Tuấn tới thủ đô gọi điện thoại cho Lý Huệ thông báo hành tung của mình, dặn hắn nếu có chuyện trọng đại thì liên hệ bất kỳ lúc nào. Lý Huệ rất hiểu chuyện, trong năm ngày đó không gọi điện thoại tới, đặc biệt là sau khi chuyện chấn động kia xảy ra, Vu Hoài Tín choàng tỉnh vì sao Liễu bí thư ở lại thủ đổ, nên càng không tùy tiện gọi điện quấy rầy.
Hành động của Lý Huệ, ở Ngọc Lan có thể tỉnh là việc không nhỏ, nhưng so với đại sự Liễu bí thư mưu tính ở thủ đô thì chẳng bằng một phát rắm, đợi Liễu bí thư trở về rồi báo cáo cũng không muộn.
- Bí thư nếu chỉ là tham khảo bình thường thì cũng được, nhưng Lý phó thị trưởng công khai nói, mô thức của khu Trường Hà và công ty Trường Phong không thích hợp dùng cho mỗi khu cao tân hoặc công ty...
Vu Hoài Tín vừa nói vừa quan sát thái độ của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Lý Huệ nói như thế rất biện chứng, phương pháp của tôi không phải là chân lý bốn phương, đúng là cần thích ứng với từng nơi một.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tín không nói thêm nữa.
Biện chứng hay không biện chứng hắn mặc xác, hắn chỉ biết công khai nói như thế là phạm đại kỵ, đừng nói Liễu Tuấn chức vụ trong đảng cao hơn Lý Huệ, cho dù Lý Huệ có nhận hết toàn bộ chức vụ của Đỗ Văn Nhược mà Liễu Tuấn vẫn là vị thường ủy số 12, thì cũng không nên nói thế. Thành ủy chỉ thị rõ ràng Liễu Tuấn chủ quản khu cao tân và quốc xi, Lý phó thị trưởng anh làm như thế không phải cố ý gây bất hòa trong cán bộ sao.
Công khai tuyên chiến với Liễu bí thư, Lý Huệ muốn dẫm vào vết xe đổ của Đỗ Văn Nhược rồi.
Vu Hoài Tín theo Liễu Tuấn hơn một năm, ngày càng hiểu rõ tính cách của y, vị bí thư này nhìn bề ngoài ôn hòa, nhưng khi ra tay cực kỳ dữ dội.
Để xem Lý Huệ có tài cán gì.
- Bí thư, đây là một số thư pphản ảnh của quần chúng về vấn đề của công ty điện cơ Ngọc Tây, nếu bí thư có thời gian, tôi kiến nghị bí thư xem qua.
Vu Hoài Tín đặt một phong thư trên cùng xếp tư liệu tới trước mặt Liễu Tuấn, đoán chừng phong thư này có gì đặc biệt, nếu không Vu Hoài Tín không trịnh trọng như thế.
- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu lấy thư ra xem.
Vu Hoài Tín ở bên cạnh sửa sang tư liệu, kỳ thực Liễu Tuấn sáng nay mới đi làm, văn kiện tư liệu đều chỉnh tề, hắn ở lại để chuẩn bị trả lời Liễu Tuấn mà thôi.
Bức thư nói, giám đốc Thượng Viện của công ty điện cơ độc đoán, tác phong quân phiệt, không chấp nhận ý kiến bất động, quản lý kinh doanh cực kỳ bá đạo, khiến công ty điện cơ kinh doanh không tốt, nội bộ sơ hở, quanh năm thua lỗ, công chức thất nghiệp, đã tới bờ vực phá sản. Hi vọng thành ủy có thể quyết đoán ra tay, giải quyết vấn đề tồn tại trong công ty, để tổng công ty khôi phục sản xuất kinh doanh bình thường, để công chức được đảm bảo việc làm.
Bất ngờ bức thì này lại là tố cáo với tên thật.
Người viết thư trên Trương Văn Ba, tự xưng là, kỹ sư khoa kỹ thuật công ty điện cơ, hiện giờ đã thôi việc làm ở bên ngoài.
- Bưu điện Giang Khẩu! Gửi ngày mùng 4 tháng 2, hai ngay trước tết.
Vu Hoài Tín ở bên cạnh giải thich, hắn luôn quan sát nhất cử nhất động của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ngẩng đầu lên:
- Hoài Tín, cậu thấy sao?
Phàm là thư ký mình nhìn trúng, Liễu Tuấn đều ra sức bồi dưỡng, thậm chí ở phương hướng tuyển chọn thư ký cũng giống nhau. Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín có nhiều điểm giống nhau, bằng cấp tương đương, trầm ổn chắc chắn, chỉ cần bồi dưỡng thêm nhất định sẽ thành tài.
Vu Hoài Tin đứng trước mặt Liễu Tuấn, đáp:
- Tôi thấy mức độ đáng tin rất cao, Trương Văn Ba trong thư nói Thượng Việt có vấn đề về tác phong, nhưng hắn cũng nói bản thân chỉ nghe nói, không dám khẳng định. Có thể thấy người này có trách nhiệm, chu đáo là tác phong cán bộ kỹ thuật, bình thường những người như thế không nói dối.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Y cũng có cái nhìn tương tự, từ trong thư có thể nhìn ra Trương Văn Ba là người có trách nhiệm chu đáo, một bức thư năm sáu tráng không có một lỗi chính tả, tử ngữ cũng chú ý, như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta đọc rất dễ chịu.
Thường nói chữ như người, ít nhiều có vài phần đạo lý.
- Công ty điện cơ Ngọc Tây...
Liễu Tuấn khẽ lặp lại cái tên này.
- Công ty này là xí nghiệp quốc hữu tầm trung, cơ cấu cấp chính xử, đặt ngoại ô huyện Ngọc Tây, xây năm 60, trước kia do chính phủ quản lý trực tiếp, về sau ủy thác cho cục công nghiệp. Giám đốc hiện nhiệm Thượng Việt 47 tuổi, quê huyện Viễn Hà thành phố Ngọc Lan, trước kia là phó cục trưởng cục công nghiệp, 4 năm trước điều tới làm giám đốc Cty điện cơ.
Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình hình.
Liễu Tuấn vừa tiếp nhận công tác cải cách quốc xĩ, chưa hiểu rõ lắm về mấy trăm xí nghiệp lớn nhỏ của Ngọc Lan, nhưng Cty điện cơ Ngọc Tây thì còn có chút ấn tượng vì nói được coi một trong quốc xĩ cốt cán của Tp Ngọc Lan.
Công ty này mặc dù có chữ "Ngọc Tây", nhưng lại là xí nghiệp thành phố, có điều vì nhà máy xây dựng ở huyện Ngọc Tây, là đơn vị ngang cấp với huyện Ngọc Tây, không chịu trách nhiệm với nhau. Một công ty như thế được coi là có trọng lượng rồi, nếu kinh doanh tốt, mỗi năm có thể cho thành phố không ít lợi nhuận, còn thua lỗ liên miên như hiện giờ thì là một gánh nặng, mỗi năm phải cắt thịt từ tài chính thành phố ra nuôi.
Liễu Tuấn tỏ vẻ tán thưởng.
Lý Huệ vừa mới nói những lời không nên, Vu Hoài Tín liền lấy một phong thư như vậy ra, lại còn điều tra kỹ càng về Cty điện cơ, làm việc rất chắc chắn.
Lãnh đạo và thư ký cần nhất là sự ăn ý này.
- Bí thư, Lý phó thị trưởng cũng là người huyện Viễn Hà, cùng xã với Thượng Việt.
Vu Hoài Tín lại giải thích thêm.
Liễu Tuấn gật đầu, nhưng chưa chú ý tới vấn đề đó vội mà hỏi:
- Thôi thị trưởng nói thế nào?
- Thôi thị trưởng đề nghị với Đinh bí thư điều chỉnh phân công công tác chính phủ, tách việc quản lý hiện nay ra giao hẳn cho bí thư, nhưng Đinh bí thư không tỏ thái độ gì.
Liễu Tuấn gật đầu, mắt nheo lại
Cuối năm ngoái trong cuộc họp người phụ trách khu cao tân, Lý Huệ cố ý đến muộn làm bẽ mặt Liễu Tuấn, cuối cùng hố to, Liễu Tuấn rõ ràng biến hắn thành cấp dưới, mời hắn đưa ra ý kiến tham khảo.
Lý Huệ là kẻ kiêu ngạo, vì ở bên Cận Tú Thật quá lâu, ngay cả phó tỉnh trưởng thậm chí thành viên ban tỉnh ủy xếp sau một chút thôi là không để vào trong mắt. Liễu Tuấn tranh vị trí của hắn, đã làm hắn rất bực mình rồi, lại còn chơi chiêu đó làm Lý Huệ thiếu chút nữa tức té xỉu. Nhưng thành ủy phân công rõ ràng việc cải cách quốc xĩ và khu cao tân do Liễu Tuấn quản lý, nên bề ngoài hắn không tiện nói gì.
Nhưng đó không có nghĩa là hắn nhận thua.
Theo phân công của chính phủ, mảng này là do Lý Huệ chủ quản, trừ khu Trường Hà do Thôi Phúc Thành quản lý, thì các khu cao tân và quốc xí khác thuộc phạm vi của Lý Huệ, thậm chí công tác kế hoạch của Tp Ngọc Lan cũng phải báo cáo với Lý Huệ.
Mà thành ủy lại chỉ định Liễu Tuấn chỉ đạo công tác ban kế hoạch.
Nói cách khác, phạm vi quản lý của hai người sinh ra chồng chéo, mặc dù theo nguyên tắc tổ chức, phó thị trưởng phải chịu trách nhiệm với phó bí thư, nhưng đây là điều rất khó nói, phải xem thủ đoạn và thực quyền hai bên rốt cuộc ra sao, thì người phía dưới mới xác định là mình nghe người nào.
Thường thì phó bí thư quyền lớn hơn.
Nhưng Lý Huệ là phó thị trưởng thường vụ khác rất nhiều với phó thị trưởng thường, hơn nữa bối cảnh của hắn rất vững, chiêu bài thư ký tiền nhiệm của Cận Tú Thật rất có lợi, coi như kỳ phục địch thủ của Liễu nha nội.
Cho nên người phía dưới rất đau đầu không biết phải lựa chọn ra sao, chỉ đành mang thái độ quan sát, tranh thủ không đắc tội với cả hai bên. Có điều trên quan trường đó là điều rất khó, cần có trí tuệ rất cao, rất xa mà tựa hồ chưa có ai thành công được.
Liễu Tuấn bảo Vu Hoài Tín nói tình hình tỉ mỉ.
Vu Hoài Tín vừa pha trà vừa kể:
- Sau tết, Lý phó thị trưởng triệu tập toàn bộ lãnh đạo chủ chốt của khu cao tân và quốc xĩ cốt cán mở hội nghị, chủ đề là làm sao đẩy nhanh kiến thiết và cải tạo cổ phần hóa.
Theo quy tắc thông thường trên quan trường, những chữ "phó" thường bị lược bớt thể hiện sự tôn trọng. Vu Hoài Tín gọi những phó thị trưởng khác cung làm như thế, chỉ mỗi Lý Huệ thì nhất định phải thêm chữ "phó" vào.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, thản nhiên nói:
- Đây là chuyện bình thường mà, công tác này thuộc phân quản của Lý Huệ.
Liễu Tuấn tới thủ đô gọi điện thoại cho Lý Huệ thông báo hành tung của mình, dặn hắn nếu có chuyện trọng đại thì liên hệ bất kỳ lúc nào. Lý Huệ rất hiểu chuyện, trong năm ngày đó không gọi điện thoại tới, đặc biệt là sau khi chuyện chấn động kia xảy ra, Vu Hoài Tín choàng tỉnh vì sao Liễu bí thư ở lại thủ đổ, nên càng không tùy tiện gọi điện quấy rầy.
Hành động của Lý Huệ, ở Ngọc Lan có thể tỉnh là việc không nhỏ, nhưng so với đại sự Liễu bí thư mưu tính ở thủ đô thì chẳng bằng một phát rắm, đợi Liễu bí thư trở về rồi báo cáo cũng không muộn.
- Bí thư nếu chỉ là tham khảo bình thường thì cũng được, nhưng Lý phó thị trưởng công khai nói, mô thức của khu Trường Hà và công ty Trường Phong không thích hợp dùng cho mỗi khu cao tân hoặc công ty...
Vu Hoài Tín vừa nói vừa quan sát thái độ của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Lý Huệ nói như thế rất biện chứng, phương pháp của tôi không phải là chân lý bốn phương, đúng là cần thích ứng với từng nơi một.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tín không nói thêm nữa.
Biện chứng hay không biện chứng hắn mặc xác, hắn chỉ biết công khai nói như thế là phạm đại kỵ, đừng nói Liễu Tuấn chức vụ trong đảng cao hơn Lý Huệ, cho dù Lý Huệ có nhận hết toàn bộ chức vụ của Đỗ Văn Nhược mà Liễu Tuấn vẫn là vị thường ủy số 12, thì cũng không nên nói thế. Thành ủy chỉ thị rõ ràng Liễu Tuấn chủ quản khu cao tân và quốc xi, Lý phó thị trưởng anh làm như thế không phải cố ý gây bất hòa trong cán bộ sao.
Công khai tuyên chiến với Liễu bí thư, Lý Huệ muốn dẫm vào vết xe đổ của Đỗ Văn Nhược rồi.
Vu Hoài Tín theo Liễu Tuấn hơn một năm, ngày càng hiểu rõ tính cách của y, vị bí thư này nhìn bề ngoài ôn hòa, nhưng khi ra tay cực kỳ dữ dội.
Để xem Lý Huệ có tài cán gì.
- Bí thư, đây là một số thư pphản ảnh của quần chúng về vấn đề của công ty điện cơ Ngọc Tây, nếu bí thư có thời gian, tôi kiến nghị bí thư xem qua.
Vu Hoài Tín đặt một phong thư trên cùng xếp tư liệu tới trước mặt Liễu Tuấn, đoán chừng phong thư này có gì đặc biệt, nếu không Vu Hoài Tín không trịnh trọng như thế.
- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu lấy thư ra xem.
Vu Hoài Tín ở bên cạnh sửa sang tư liệu, kỳ thực Liễu Tuấn sáng nay mới đi làm, văn kiện tư liệu đều chỉnh tề, hắn ở lại để chuẩn bị trả lời Liễu Tuấn mà thôi.
Bức thư nói, giám đốc Thượng Viện của công ty điện cơ độc đoán, tác phong quân phiệt, không chấp nhận ý kiến bất động, quản lý kinh doanh cực kỳ bá đạo, khiến công ty điện cơ kinh doanh không tốt, nội bộ sơ hở, quanh năm thua lỗ, công chức thất nghiệp, đã tới bờ vực phá sản. Hi vọng thành ủy có thể quyết đoán ra tay, giải quyết vấn đề tồn tại trong công ty, để tổng công ty khôi phục sản xuất kinh doanh bình thường, để công chức được đảm bảo việc làm.
Bất ngờ bức thì này lại là tố cáo với tên thật.
Người viết thư trên Trương Văn Ba, tự xưng là, kỹ sư khoa kỹ thuật công ty điện cơ, hiện giờ đã thôi việc làm ở bên ngoài.
- Bưu điện Giang Khẩu! Gửi ngày mùng 4 tháng 2, hai ngay trước tết.
Vu Hoài Tín ở bên cạnh giải thich, hắn luôn quan sát nhất cử nhất động của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ngẩng đầu lên:
- Hoài Tín, cậu thấy sao?
Phàm là thư ký mình nhìn trúng, Liễu Tuấn đều ra sức bồi dưỡng, thậm chí ở phương hướng tuyển chọn thư ký cũng giống nhau. Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín có nhiều điểm giống nhau, bằng cấp tương đương, trầm ổn chắc chắn, chỉ cần bồi dưỡng thêm nhất định sẽ thành tài.
Vu Hoài Tin đứng trước mặt Liễu Tuấn, đáp:
- Tôi thấy mức độ đáng tin rất cao, Trương Văn Ba trong thư nói Thượng Việt có vấn đề về tác phong, nhưng hắn cũng nói bản thân chỉ nghe nói, không dám khẳng định. Có thể thấy người này có trách nhiệm, chu đáo là tác phong cán bộ kỹ thuật, bình thường những người như thế không nói dối.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Y cũng có cái nhìn tương tự, từ trong thư có thể nhìn ra Trương Văn Ba là người có trách nhiệm chu đáo, một bức thư năm sáu tráng không có một lỗi chính tả, tử ngữ cũng chú ý, như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta đọc rất dễ chịu.
Thường nói chữ như người, ít nhiều có vài phần đạo lý.
- Công ty điện cơ Ngọc Tây...
Liễu Tuấn khẽ lặp lại cái tên này.
- Công ty này là xí nghiệp quốc hữu tầm trung, cơ cấu cấp chính xử, đặt ngoại ô huyện Ngọc Tây, xây năm 60, trước kia do chính phủ quản lý trực tiếp, về sau ủy thác cho cục công nghiệp. Giám đốc hiện nhiệm Thượng Việt 47 tuổi, quê huyện Viễn Hà thành phố Ngọc Lan, trước kia là phó cục trưởng cục công nghiệp, 4 năm trước điều tới làm giám đốc Cty điện cơ.
Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình hình.
Liễu Tuấn vừa tiếp nhận công tác cải cách quốc xĩ, chưa hiểu rõ lắm về mấy trăm xí nghiệp lớn nhỏ của Ngọc Lan, nhưng Cty điện cơ Ngọc Tây thì còn có chút ấn tượng vì nói được coi một trong quốc xĩ cốt cán của Tp Ngọc Lan.
Công ty này mặc dù có chữ "Ngọc Tây", nhưng lại là xí nghiệp thành phố, có điều vì nhà máy xây dựng ở huyện Ngọc Tây, là đơn vị ngang cấp với huyện Ngọc Tây, không chịu trách nhiệm với nhau. Một công ty như thế được coi là có trọng lượng rồi, nếu kinh doanh tốt, mỗi năm có thể cho thành phố không ít lợi nhuận, còn thua lỗ liên miên như hiện giờ thì là một gánh nặng, mỗi năm phải cắt thịt từ tài chính thành phố ra nuôi.
Liễu Tuấn tỏ vẻ tán thưởng.
Lý Huệ vừa mới nói những lời không nên, Vu Hoài Tín liền lấy một phong thư như vậy ra, lại còn điều tra kỹ càng về Cty điện cơ, làm việc rất chắc chắn.
Lãnh đạo và thư ký cần nhất là sự ăn ý này.
- Bí thư, Lý phó thị trưởng cũng là người huyện Viễn Hà, cùng xã với Thượng Việt.
Vu Hoài Tín lại giải thích thêm.
Liễu Tuấn gật đầu, nhưng chưa chú ý tới vấn đề đó vội mà hỏi:
- Thôi thị trưởng nói thế nào?
- Thôi thị trưởng đề nghị với Đinh bí thư điều chỉnh phân công công tác chính phủ, tách việc quản lý hiện nay ra giao hẳn cho bí thư, nhưng Đinh bí thư không tỏ thái độ gì.
Liễu Tuấn gật đầu, mắt nheo lại
/2140
|