Thượng Việt rời đi, Lý Huệ càng nghĩ càng tức giận, gọi điện thoại cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký rất khách khí trả lời Đinh bí thư hiện giờ có thời gian.
Lý Huệ lập tức tới văn phòng Đinh Ngọc Chu.
Kỳ thực Đinh Ngọc Chu đang tiếp cán bộ cấp dưới, nghe Ngưu Tiền Tiến báo cáo, liền cắt ngang buổi tiếp kiến, bỏ thời gian ra tiếp Lý Huệ, với tình thế của ông ta bây giờ, rất cần sự ủng hộ của Lý Huệ.
- Xin chào Lý thị trưởng, Đinh bí thư đang đợi.
Thấy Lý Huệ, Ngưu Tiền Tiến không do dự, dẫn thẳng hắn vào trong.
Đinh Ngọc Chu vẫn như cũ, chỉ gật đầu với Lý Huệ, không đứng dậy.
Lý Huệ quen thuộc tính cách của Đinh Ngọc Chu, cũng không khách khí ngồi xuống đối diện với ông ta, đợi cho Ngưu thư ký ra ngoài, liền bực bội nói:
- Đinh bí thư, Liễu Tuấn càng ngày càng làm việc ngang ngược, người ta nói mấy câu vui đùa, mà đã bảo cục công an bắt rồi.
Đinh Ngọc Chu mỉm cười hỏi:
- Chuyện là thế nào?
Lý Huệ đem lời của Thượng Việt thuật lại, trong quá trình đó tất nhiên là toàn thành Liễu Tuấn làm càn, Lương Lượng chỉ nói mấy câu đắc tội với Liễu Tuấn, nên mới bị cục công can Ngọc Tây bắt đi.
- Theo ý của Liễu Tuấn, là muốn bắt cục công an trị tội Lương Lượng. Người ta là cổ đông lớn của công ty điện cơ, làm như thế đúng là coi như trò đùa, hoàn toàn bất chấp tiền đồ của công ty điện cơ. Hơn nữa, Liễu Tuấn luôn đeo mấy câu làm việc theo pháp luật, xã hội pháp trị trên miệng, vậy mà tới bản thân y hoàn toàn bất chấp! Chỉ muốn ra vẻ oai phong.
Đinh Ngọc Chu thản nhiên hỏi:
- Lương Lượng rốt cuộc có vấn đề gì không?
Lý Huệ ngẩn người, rồi nói ngay:
- Đinh bí thư, Lương Lượng có vấn đề hay không đâu quan trọng. Cho dù Lương Lượng có vấn đề cũng phải giải quyết theo con đường bình thường, chỉ dựa vào một cú điện thoại mà bắt người không phải là loạn hết lên rồi?
Đinh Ngọc Chu chậm rãi gật đầu.
Xem ra Lý Huệ bị Liễu Tuấn làm giận tới mất khôn rồi.
Kỳ thực câu kia của Đinh Ngọc Chu là nhắc Lý Huệ, nếu như Lương Lượng có vấn đề thật, thì dù Liễu Tuấn xử lý không ổn lắm, nhưng không bới móc gì được.
Lý Huệ bắt đầu được nước lấn tới:
- Đinh bí thư, tôi thấy thành ủy không thể bỏ mặt tác phong ngang ngược của đồng chí cá biệt. Một phó bí thư thành ủy, đại biểu cho cả thành ủy Ngọc Lan. Nếu truyền ra ngoài bị kẻ có dụng tâm xấu lợi dụng, thanh danh cả thành ủy Ngọc Lan sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Nói thực Đinh Ngọc Chu không có mấy thiện cảm với Lý Huệ, ông luôn cho rằng hắn là hạng tiểu nhân đắc chí, từ khi làm thư ký cho Cận Tú Thật trở nên thèm khát quyền lực, thích cáo mượn oai hùm. Nhưng không biết vì sao Cận Tú Thật lại coi trọng hắn, có lẽ là một loại duyên phận.
Ví như hiện giờ Lý Huệ trước mặt ông ta không hệ có ý thức cấp dưới, cách ăn nói như muốn ép ông ta phải lập tức ra tay với Liễu Tuấn.
Nếu là trước kia Đinh Ngọc Chu đã nổi giận rồi.
Hiện giờ tình hình đã khác.
- Đồng chí Lý Huệ, tình hình đồng chí phản ánh rất quan trọng. Tôi thấy đồng chí nên trao đổi qua với đồng chí Liễu Tuấn, dù sao công tác là do đồng chí và đồng chí Liễu Tuấn cùng quản lý, phải trao đổi nhiều hơn.
Lý Huệ trong lòng bực bội.
Sao thế, chẳng lẽ Liễu Tuấn không phải đối thủ chung của ông và tôi à? Lại còn muốn tôi trao đổi với y!
Có điều Lý Huệ cũng có thể hiểu được, ở vị trí của Đinh Ngọc Chu đúng là không thể tùy tiện tỏ thái độ với một số vấn đề.
- Vâng Đinh bí thư, trước tiên cứ làm thế vậy.
Đinh Ngọc Chu cũng không giữ lại, đứng dậy bắt tay hắn, khi Lý Huệ sắp rời đi thêm vào một câu:
- Đồng chí Lý Huệ, công tác của đồng chí Liễu Tuấn là do tỉnh ủy quyết định, hãy phố hợp với đồng chí ấy nhiều hơn.
Lý Huệ khựng người, quay lại gật đầu với Đinh Ngọc Chu, coi như làm tròn phép tắc của cấp dưới.
....
Cùng lúc đó Bành Khoan cũng lòng như lửa đốt chạy tới thành phố, cầu kiến Mạnh Kế Lương. Bành Khoan nhiều hơn Mạnh Kế Lương hai tuổi, không thể nói là do Mạnh Kế Lương đề bạt lên, nhưng khi Mạnh Kế Lương còn chưa phất lên, Bành Khoan đã rất có tầm nhìn, mau chóng quy thuận dưới cờ Mạnh Kế Lương. Mạnh Kế Lương lên thành phố nhậm chức đã kiếm cho Bành Khoan chức vụ hiện tại, nên Bành Khoan được tính là đích hệ của Mạnh Kế Lương.
- Lão Bành, có chuyện gì mà hoảng hốt như cháy nhà vậy?
Mạnh Kế Lương thầm kinh ngạc, Bành Khoan thường ngày rất chững chạc, hôm nay sắc mặt tái dại, chắc là có chuyện lớn rồi.
Mạnh Kế Lương có chút khí thế "Thái Sơn sụp xuống trước mặt không đổi sắc", tuổi tuy không lớn, nhưng có uy vọng trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan.
Thấy Mạnh Kế Lương, Bành Khoan bình tâm lại, lau mồ hôi nói:
- Mạnh bí thư, rất khó giải quyết...
Mạnh Kế Lương khoát tay:
- Trước tiên ngồi xuống uống nước rồi hãy nói.
Bành Khoan thở phào, không biết vì sao, Mạnh Kế Lương phất tay một cái là có thể trấn an lòng người, đây có thể là trí tuệ của người lãnh đạo.
Bành Khoan uống một ngụm nước, Mạnh Kế Lương lại đưa cho hắn một điếu thuốc, đợi cho Bành Khoan cơ bản bình tĩnh lại, mới mỉm cười hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì.
Bành Khoan kể lại hết sức khách quan, Liễu Tuấn sai bắt người ra sao, Lý Huệ gọi điện thoại chất vấn thế nào, cơ bản là sao y bản chính, không kèm theo ý kiến cá nhân.
Mạnh Kế Lương dần dần thu lại nụ cười, đôi mày thì cau vào.
Lương Lượng sống chế không quan trọng, quan trọng là Lý Huệ với Liễu Tuấn đấu tranh. Về tình cảm, Mạnh Kế Lương tất nhiên ngả về Lý Huệ, cho dù "ân chủ" Trì An Phong của hắn chẳng liên can gì tới Lý Huệ, nhưng Lý Huệ tới thay vị trí của Đinh Ngọc Chu, tỏ rõ Cận Tú Thật hộ ông ta, là một trong số đại biểu của cán bộ bản địa, Mạnh Kế Lương cực kỳ cảnh giác với Liễu Tuấn.
Nhưng thế cục hiện nay không cho phép hắn làm việc theo cảm tính.
Từ sau sự kiện Trì Cổ, giữa Đinh Ngọc Chu và Trì An Phong đã xuất hiện vết nứt lớn, Trì An Phong cực kỳ bất mãn với việc Đinh Ngọc Chu cố ý lấy một ông già nghỉ hưu như ông ta ra để đấu với Hà Duyên An, hậu quả trực tiếp là Trì Cổ mất chức mất hoàn toàn con đường tiến thân trong thể chế. Đối với một người cực kỳ cưng chiều con như Trì An Phong thì đây là kết quả khó chấp nhận.
Kỳ thực chỉ cần Đinh Ngọc Chu chỉ cần nhượng bộ một chút, Liễu Tuấn sẽ không đẩy Trì Cổ vào đường cùng, nhưng Đinh Ngọc Chu vì lợi ích bản thân vứt bỏ giao tình bao năm, trách sao được Trì An Phong ghi hận trong lòng.
Trong mắt người ngoài Trì An Phong đã nghỉ hưu, Đinh Ngọc Chu còn đương quyền, Mạnh Kế Lương lựa chọn rất dễ, nhưng trong quan trường chưa bao giờ đơn giản như thế, huống hồ nhiều lần giao phong với Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu đều kết thúc trong thảm bại, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận giữ khoảng cách với Đinh Ngọc Chu.
Giờ lại có một tên Lý Huệ vừa nhậm chức đã gây chuyện với Liễu Tuấn, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận, chưa nói cả hai người đó đều không trêu vào được, cho dù Mạnh Kế Lương không sợ cả hai cũng chẳng xen vào làm chuyện ngu xuẩn tốn công chả lợi lộc gì.
Nhưng bây giờ Mạnh Kế Lương khó đặt mình bên ngoài nữa.
Bành Khoan đã bị người ta "tóm" rồi mà.
Mạnh Kế Lương có thể không để ý tới việc này, mặc cho Bành Khoan, xử lý không tốt thì người đắc tội không phải là hắn, nhưng như thế sẽ làm người ta thất vọng, quyền uy của hắn trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan sẽ dao động.
Mạnh Kế Lương biết quyền uy của lãnh đạo một khi dao động, về sau khó mà vãn hồi lại được.
Đinh Ngọc Chu là một minh chứng.
Mạnh Kế Lương không có căn cơ và thế lực như Đinh Ngọc Chu, không dám đi thử.
- Lão Bành, Lương Lượng rốt cuộc là người như thế nào?
- Kẻ vô lại.
Bành Khoan rất thẳng thắn.
Mạnh Kế Lương bật cười, hắn thích cái tính của Bành Khoanh, từ khi theo hắn, Bành Khoan luôn nghe lời, làm việc đắc lực, là một mãnh tướng.
Mạnh Kế Lương hứng thú hỏi:
- Ồ? Hắn tệ thế nào?
- Tên này danh nghĩa là phó giám đốc Cty điện cơ, thực chất chẳng khác gì đám lưu manh đường phố. Trước kia làm bảo vệ của công ty nổi danh du thủ du thực, cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, theo đám côn đồ ăn hiếp người khác. Không biết vì sao mà Thượng Việt nhìn trúng hắn, đề bạt lên làm phó giám đốc...
Nói tới đây Bành Khoan lắc đầu liên tục.
- Có lẽ là có tài làm việc!
Bành Khoan gật đầu:
- Hẳn là thế, tên này năm ngoài từ chức, lắc mình một cái biến thành cổ đông lớn của công ty điện cơ, tính ra phải có chục triệu trên người.
Mạnh Kế Lương mắt lóe sáng:
- Có chuyện này sao?
- Mạnh bí thư... Giữa Liễu bí thư và Lý thị trưởng... Tôi không biết phải làm sao.
Mạnh Kế Lương cười:
- Nên làm gì thì làm thế, cứ chăm sóc tên Lương Lượng kia cho ký, bụng hắn có cái gì móc hết ra.
- Vây.. Phải trả lời Lý thị trưởng ra sao?
Bành Khoan kinh hãi.
Chẳng lẽ Mạnh bí thư và Liễu bí thư cùng một phe?
- Khà khà, tài liệu cứ nắm trong tay, có đưa ra hay không phải xem tình hình.
Mạnh Kế Lương căn dặn.
Bành Khoan gật đầu, tựa hồ hiểu ra một chút rồi
Lý Huệ lập tức tới văn phòng Đinh Ngọc Chu.
Kỳ thực Đinh Ngọc Chu đang tiếp cán bộ cấp dưới, nghe Ngưu Tiền Tiến báo cáo, liền cắt ngang buổi tiếp kiến, bỏ thời gian ra tiếp Lý Huệ, với tình thế của ông ta bây giờ, rất cần sự ủng hộ của Lý Huệ.
- Xin chào Lý thị trưởng, Đinh bí thư đang đợi.
Thấy Lý Huệ, Ngưu Tiền Tiến không do dự, dẫn thẳng hắn vào trong.
Đinh Ngọc Chu vẫn như cũ, chỉ gật đầu với Lý Huệ, không đứng dậy.
Lý Huệ quen thuộc tính cách của Đinh Ngọc Chu, cũng không khách khí ngồi xuống đối diện với ông ta, đợi cho Ngưu thư ký ra ngoài, liền bực bội nói:
- Đinh bí thư, Liễu Tuấn càng ngày càng làm việc ngang ngược, người ta nói mấy câu vui đùa, mà đã bảo cục công an bắt rồi.
Đinh Ngọc Chu mỉm cười hỏi:
- Chuyện là thế nào?
Lý Huệ đem lời của Thượng Việt thuật lại, trong quá trình đó tất nhiên là toàn thành Liễu Tuấn làm càn, Lương Lượng chỉ nói mấy câu đắc tội với Liễu Tuấn, nên mới bị cục công can Ngọc Tây bắt đi.
- Theo ý của Liễu Tuấn, là muốn bắt cục công an trị tội Lương Lượng. Người ta là cổ đông lớn của công ty điện cơ, làm như thế đúng là coi như trò đùa, hoàn toàn bất chấp tiền đồ của công ty điện cơ. Hơn nữa, Liễu Tuấn luôn đeo mấy câu làm việc theo pháp luật, xã hội pháp trị trên miệng, vậy mà tới bản thân y hoàn toàn bất chấp! Chỉ muốn ra vẻ oai phong.
Đinh Ngọc Chu thản nhiên hỏi:
- Lương Lượng rốt cuộc có vấn đề gì không?
Lý Huệ ngẩn người, rồi nói ngay:
- Đinh bí thư, Lương Lượng có vấn đề hay không đâu quan trọng. Cho dù Lương Lượng có vấn đề cũng phải giải quyết theo con đường bình thường, chỉ dựa vào một cú điện thoại mà bắt người không phải là loạn hết lên rồi?
Đinh Ngọc Chu chậm rãi gật đầu.
Xem ra Lý Huệ bị Liễu Tuấn làm giận tới mất khôn rồi.
Kỳ thực câu kia của Đinh Ngọc Chu là nhắc Lý Huệ, nếu như Lương Lượng có vấn đề thật, thì dù Liễu Tuấn xử lý không ổn lắm, nhưng không bới móc gì được.
Lý Huệ bắt đầu được nước lấn tới:
- Đinh bí thư, tôi thấy thành ủy không thể bỏ mặt tác phong ngang ngược của đồng chí cá biệt. Một phó bí thư thành ủy, đại biểu cho cả thành ủy Ngọc Lan. Nếu truyền ra ngoài bị kẻ có dụng tâm xấu lợi dụng, thanh danh cả thành ủy Ngọc Lan sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Nói thực Đinh Ngọc Chu không có mấy thiện cảm với Lý Huệ, ông luôn cho rằng hắn là hạng tiểu nhân đắc chí, từ khi làm thư ký cho Cận Tú Thật trở nên thèm khát quyền lực, thích cáo mượn oai hùm. Nhưng không biết vì sao Cận Tú Thật lại coi trọng hắn, có lẽ là một loại duyên phận.
Ví như hiện giờ Lý Huệ trước mặt ông ta không hệ có ý thức cấp dưới, cách ăn nói như muốn ép ông ta phải lập tức ra tay với Liễu Tuấn.
Nếu là trước kia Đinh Ngọc Chu đã nổi giận rồi.
Hiện giờ tình hình đã khác.
- Đồng chí Lý Huệ, tình hình đồng chí phản ánh rất quan trọng. Tôi thấy đồng chí nên trao đổi qua với đồng chí Liễu Tuấn, dù sao công tác là do đồng chí và đồng chí Liễu Tuấn cùng quản lý, phải trao đổi nhiều hơn.
Lý Huệ trong lòng bực bội.
Sao thế, chẳng lẽ Liễu Tuấn không phải đối thủ chung của ông và tôi à? Lại còn muốn tôi trao đổi với y!
Có điều Lý Huệ cũng có thể hiểu được, ở vị trí của Đinh Ngọc Chu đúng là không thể tùy tiện tỏ thái độ với một số vấn đề.
- Vâng Đinh bí thư, trước tiên cứ làm thế vậy.
Đinh Ngọc Chu cũng không giữ lại, đứng dậy bắt tay hắn, khi Lý Huệ sắp rời đi thêm vào một câu:
- Đồng chí Lý Huệ, công tác của đồng chí Liễu Tuấn là do tỉnh ủy quyết định, hãy phố hợp với đồng chí ấy nhiều hơn.
Lý Huệ khựng người, quay lại gật đầu với Đinh Ngọc Chu, coi như làm tròn phép tắc của cấp dưới.
....
Cùng lúc đó Bành Khoan cũng lòng như lửa đốt chạy tới thành phố, cầu kiến Mạnh Kế Lương. Bành Khoan nhiều hơn Mạnh Kế Lương hai tuổi, không thể nói là do Mạnh Kế Lương đề bạt lên, nhưng khi Mạnh Kế Lương còn chưa phất lên, Bành Khoan đã rất có tầm nhìn, mau chóng quy thuận dưới cờ Mạnh Kế Lương. Mạnh Kế Lương lên thành phố nhậm chức đã kiếm cho Bành Khoan chức vụ hiện tại, nên Bành Khoan được tính là đích hệ của Mạnh Kế Lương.
- Lão Bành, có chuyện gì mà hoảng hốt như cháy nhà vậy?
Mạnh Kế Lương thầm kinh ngạc, Bành Khoan thường ngày rất chững chạc, hôm nay sắc mặt tái dại, chắc là có chuyện lớn rồi.
Mạnh Kế Lương có chút khí thế "Thái Sơn sụp xuống trước mặt không đổi sắc", tuổi tuy không lớn, nhưng có uy vọng trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan.
Thấy Mạnh Kế Lương, Bành Khoan bình tâm lại, lau mồ hôi nói:
- Mạnh bí thư, rất khó giải quyết...
Mạnh Kế Lương khoát tay:
- Trước tiên ngồi xuống uống nước rồi hãy nói.
Bành Khoan thở phào, không biết vì sao, Mạnh Kế Lương phất tay một cái là có thể trấn an lòng người, đây có thể là trí tuệ của người lãnh đạo.
Bành Khoan uống một ngụm nước, Mạnh Kế Lương lại đưa cho hắn một điếu thuốc, đợi cho Bành Khoan cơ bản bình tĩnh lại, mới mỉm cười hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì.
Bành Khoan kể lại hết sức khách quan, Liễu Tuấn sai bắt người ra sao, Lý Huệ gọi điện thoại chất vấn thế nào, cơ bản là sao y bản chính, không kèm theo ý kiến cá nhân.
Mạnh Kế Lương dần dần thu lại nụ cười, đôi mày thì cau vào.
Lương Lượng sống chế không quan trọng, quan trọng là Lý Huệ với Liễu Tuấn đấu tranh. Về tình cảm, Mạnh Kế Lương tất nhiên ngả về Lý Huệ, cho dù "ân chủ" Trì An Phong của hắn chẳng liên can gì tới Lý Huệ, nhưng Lý Huệ tới thay vị trí của Đinh Ngọc Chu, tỏ rõ Cận Tú Thật hộ ông ta, là một trong số đại biểu của cán bộ bản địa, Mạnh Kế Lương cực kỳ cảnh giác với Liễu Tuấn.
Nhưng thế cục hiện nay không cho phép hắn làm việc theo cảm tính.
Từ sau sự kiện Trì Cổ, giữa Đinh Ngọc Chu và Trì An Phong đã xuất hiện vết nứt lớn, Trì An Phong cực kỳ bất mãn với việc Đinh Ngọc Chu cố ý lấy một ông già nghỉ hưu như ông ta ra để đấu với Hà Duyên An, hậu quả trực tiếp là Trì Cổ mất chức mất hoàn toàn con đường tiến thân trong thể chế. Đối với một người cực kỳ cưng chiều con như Trì An Phong thì đây là kết quả khó chấp nhận.
Kỳ thực chỉ cần Đinh Ngọc Chu chỉ cần nhượng bộ một chút, Liễu Tuấn sẽ không đẩy Trì Cổ vào đường cùng, nhưng Đinh Ngọc Chu vì lợi ích bản thân vứt bỏ giao tình bao năm, trách sao được Trì An Phong ghi hận trong lòng.
Trong mắt người ngoài Trì An Phong đã nghỉ hưu, Đinh Ngọc Chu còn đương quyền, Mạnh Kế Lương lựa chọn rất dễ, nhưng trong quan trường chưa bao giờ đơn giản như thế, huống hồ nhiều lần giao phong với Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu đều kết thúc trong thảm bại, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận giữ khoảng cách với Đinh Ngọc Chu.
Giờ lại có một tên Lý Huệ vừa nhậm chức đã gây chuyện với Liễu Tuấn, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận, chưa nói cả hai người đó đều không trêu vào được, cho dù Mạnh Kế Lương không sợ cả hai cũng chẳng xen vào làm chuyện ngu xuẩn tốn công chả lợi lộc gì.
Nhưng bây giờ Mạnh Kế Lương khó đặt mình bên ngoài nữa.
Bành Khoan đã bị người ta "tóm" rồi mà.
Mạnh Kế Lương có thể không để ý tới việc này, mặc cho Bành Khoan, xử lý không tốt thì người đắc tội không phải là hắn, nhưng như thế sẽ làm người ta thất vọng, quyền uy của hắn trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan sẽ dao động.
Mạnh Kế Lương biết quyền uy của lãnh đạo một khi dao động, về sau khó mà vãn hồi lại được.
Đinh Ngọc Chu là một minh chứng.
Mạnh Kế Lương không có căn cơ và thế lực như Đinh Ngọc Chu, không dám đi thử.
- Lão Bành, Lương Lượng rốt cuộc là người như thế nào?
- Kẻ vô lại.
Bành Khoan rất thẳng thắn.
Mạnh Kế Lương bật cười, hắn thích cái tính của Bành Khoanh, từ khi theo hắn, Bành Khoan luôn nghe lời, làm việc đắc lực, là một mãnh tướng.
Mạnh Kế Lương hứng thú hỏi:
- Ồ? Hắn tệ thế nào?
- Tên này danh nghĩa là phó giám đốc Cty điện cơ, thực chất chẳng khác gì đám lưu manh đường phố. Trước kia làm bảo vệ của công ty nổi danh du thủ du thực, cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, theo đám côn đồ ăn hiếp người khác. Không biết vì sao mà Thượng Việt nhìn trúng hắn, đề bạt lên làm phó giám đốc...
Nói tới đây Bành Khoan lắc đầu liên tục.
- Có lẽ là có tài làm việc!
Bành Khoan gật đầu:
- Hẳn là thế, tên này năm ngoài từ chức, lắc mình một cái biến thành cổ đông lớn của công ty điện cơ, tính ra phải có chục triệu trên người.
Mạnh Kế Lương mắt lóe sáng:
- Có chuyện này sao?
- Mạnh bí thư... Giữa Liễu bí thư và Lý thị trưởng... Tôi không biết phải làm sao.
Mạnh Kế Lương cười:
- Nên làm gì thì làm thế, cứ chăm sóc tên Lương Lượng kia cho ký, bụng hắn có cái gì móc hết ra.
- Vây.. Phải trả lời Lý thị trưởng ra sao?
Bành Khoan kinh hãi.
Chẳng lẽ Mạnh bí thư và Liễu bí thư cùng một phe?
- Khà khà, tài liệu cứ nắm trong tay, có đưa ra hay không phải xem tình hình.
Mạnh Kế Lương căn dặn.
Bành Khoan gật đầu, tựa hồ hiểu ra một chút rồi
/2140
|