Thấy người thanh niên bề ngoài mộc mạc đột nhiên lộ vẻ giảo hoạt, Liễu Tuấn trong lòng máy động, sớm nghe nói thành phố Đại Ninh có những tay sống bằng nghề lừa gạt, hôm nay chẳng lẽ gặp phải rồi sao?
Thủ đoạn lừa gạt này, ví như đánh cờ, thường thì cá cược phá cờ thế, Nghiêm bí thư cho dù thích đánh cờ, song cũng tự biết sức cờ của bàn thân, nhất định sẽ không cùng người ta chơi phá thế cờ.
Người trẻ tuổi này có lẽ là một thành viên của "bang lừa cờ" rồi.
Hai bên dàn trận, người thanh niên thế cở không thay đổi bao nhiêu, vẫn cứ phòng thủ, không bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành chiếm được thế thượng phong, ăn của đối phương một con mã, Nghiêm bí thư liền lộ ra vẻ đắc ý.
Nghiêm Ngọc Thành tính cách như thế, chuyện nghiêm túc luông thong thả, biết phân nặng nhẹ, khá có phong phạm vương giả, khí độ lãnh tụ. Nhưng đánh cờ, câu cá mấy ngón giải trí vặt vãnh thì rất thiếu tu dưỡng, hỉ nộ ái ổ đều lộ hết ra mặt. Mặc dù thua rồi tuyệt đối không nổi giận với đối thủ, nhưng nếu thẳng, khó tránh khỏi đắc ý một phen.
Liễu Tuấn dần cau mày lại.
Người thanh niên kia mặc dù vẫn thủ thế, nhưng phân phối cờ rất hợp lý, Nghiêm Ngọc Thành hơn một quân mã nhưng trong thời gian ngắn khó tấn công vào được, ngược lại nhìn bố cục, mơ hồ tạo thành uy hiếp với Nghiêm Ngọc Thành, một khi người thanh niên tấn công sẽ xộc thẳng vào thế trận bỏ trống của Nghiêm Ngọc Thành.
Quan trọng nhất là hắn đi cờ cực nhanh, gần như không cần suy nghĩ, so với vừa rồi cau mày suy nghĩ, như hai người hoàn toàn khác. Từ đó có thể thấy kỳ thực sức cờ hơn xa Nghiêm Ngọc Thành.
Bộ mặt lừa đảo đã lộ ra hoàn toàn rồi.
Liễu Tuấn không khỏi bực mình lại buồn cười.
Chuyện này thực thú vị, không ngờ có kẻ đi lừa bí thư tỉnh ủy rồi, đương nhiên Liễu Tuấn không để 50 đồng vào trong mắt, nhưng y lo chuyện này làm hỏng công viên. Đánh cờ cuối tuần là một trong số thú tiêu khiển của Nghiêm Ngọc Thành, nếu bị đám lừa cờ này làm thành việc bẩn thỉu, thì khó tránh khỏi làm hỏng hứng thú của Nghiêm Ngọc Thành.
Chuyện này phá giải không khó, nhưng không thể làm ngay trước mặt, một khí Nghiêm Ngọc Thành biết đối phương đặt bẫy mình, ắt sẽ nổi giận, xem ra phải nghĩ cách trên bàn cờ.
Liễu Tuấn đứng ngoài nhìn, nhận ra người thanh niên kia sức cờ còn kém mình, nếu không cũng chẳng tới công viên, kiếm "hạng kém cỏi" như Nghiêm Ngọc Thành để bắt nạt.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành giơ cờ lên, chuẩn bị vào mã, Liễu Tuấn nói:
- Lão ba, đi thể không đúng, thu xe đi! Lui xe về tăng cường phòng thủ.
Nghiêm Ngọc Thành nhìn y một cái, còn chưa lên tiếng người thanh niên đã khó chịu nói:
- Này, xem cờ không nói mới là quân tử.
Liễu Tuấn cười:
- Nói rất đúng, với quân tử thì dùng cách của quân tử, còn đối với tiểu nhân thì sao?
Người trẻ tuổi giật mình, thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, liền nuốt nước bọt không nói nữa. Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn không để ý tới lời nhắc nhở của Liễu Tuấn, tiếp tục tiến mã.
Liễu nha nội chỉ biết cười khổ.
Quên mất cái tính cố chấp của Nghiêm bí thư.
Chuyện này cũng có nguyên do, đều học từ chỗ Chu Dật Phi lão gia tử, học trò của ông, bao gồm cả Liễu bí thư đều cố chấp vô cùng.
Nghiêm Ngọc Thành kiên trì như thế, Liễu Tuấn không tiện nhúng tay vào.
Quả nhiên không cần bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành bị người thanh niên dùng xe pháo mã đột phá đánh bại, có điều hắn còn làm bộ làm tịch, đợi cho tới tận khi Nghiêm Ngọc Thành ăn sĩ của mình, thấy sắp không kháng cự được n mới đột nhiên xuất kỳ binh chuyển bại thành thắng, người xung quanh thở dài, cảm thấy Nghiêm Ngọc Thành thua thật oan uổng.
Người thanh niên kia luôn nắm chặt tờ 100 của Liễu Tuấn trên bàn cờ, đẩy 50 đồng cá cược trả lại.
- Đồng chí già, có muốn chơi ván nữa không?
Người thanh niên tựa hồ còn rất hứng thú.
Liễu Tuấn cười:
- Vậy tôi chơi với cậu một ván!
- Anh hả! Được thôi.
Người đó do dự một chút, tựa hồ hắn cũng nhìn ra Liễu Tuấn có thể sức cở cao hơn mình.
- Tiểu tử, bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Nghiêm Ngọc Thành cười nói, xem ra tâm tình không tệ.
Nhạc phụ đại nhân lên tiếng, Liễu Tuấn tất nhiên không dám trái, gật đầu.
- Nào, Dương Dương, ra ông ngoại bế.
Nghiêm Ngọc Thành đưa tay ra với Liễu Dương, ai ngờ chủ nhóc không nể mặt, quay đầu đi không để ý, Nghiêm Ngọc Thành không khỏi cực kỳ bất mãn:
- Tiểu tử giỏi nhỉ, tính đâu giống hệt cha nó! Có mới nới cũ!
Liễu bí thư lập tức kháng nghị:
- Lão ba, thành ngữ đó dùng không đúng, sao lại bảo con có tính đó? Hơn nữa, con trai con giống tính con thì cũng là đương nhiên mà.
Nghiêm bí thư hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.
Liễu Tuấn bế Dương Dương theo ở bên cạnh, Phi Phi đẩy chiếc xe nôi trống theo sau, Tiểu Hoàng lùi lại sau mấy bước, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
- Ba, cái người kia lừa ba đó.
Phi Phi đột nhiên thốt lên một câu.
Liễu Tuấn rất ngạc nhiên:
- Phi Phi em cũng nhận ra à?
- Phải, hắn rõ ràng lợi hại hơn ba, chỉ muốn lấy tiền của ba thôi.
Nghiêm Ngọc Thành cười:
- Trên người ba chẳng có một xu, hai đứa không tới làm nhà giàu khoe của, thì hắn đánh mãi chẳng thắng nổi.
Liễu Tuấn không khỏi gãi đầu, quên mất điều này, xem ra Nghiêm Ngọc Thành đâu có dễ bị lừa, có điều ông không thèm đi chắp nhặt với hạng tầm thường mà thôi, người kia có lừa gạt cũng không phải là chuyện lớn.
Nghiêm Ngọc Thành hời hợt nói:
- Tiểu tử, con còn háo thắng quá đấy.
Liễu nha nội rùng mình, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này của nghiêm Ngọc Thành, trầm ngâm nói:
- Xin lão ba chỉ giáo.
Nghiêm Ngọc Thành khẽ mỉm cười, rất hài lòng với thái độ này của Liễu Tuấn, thong thả đi tới bên lan can sát hồ, vịn tay vào, nhìn ra xa nói:
- Những việc con làm ở Ngọc Lan quá cương, quá lộ liễu! Quá chiêu với đối thủ thì cũng phải tùy từng người, hạ Đỗ Văn Nhược là đúng, cũng là cần thiết. Nhưng với Lý Huệ không thể dùng cách tương tự, Cận Tú Thật đoán chừng phải lui thật, Hà Duyên An cũng không nhất định có thể lưu lại.
Giọng Nghiêm Ngọc Thành không lớn, nhưng làm Liễu Tuấn hết sức kinh hãi, theo dự đoán của y, sau đại hội thứ 15, Cận Tú Thật đúng là khó tại chức, nhưng Hà Duyên An chưa chắc lưu lại thì nằm ngoài dự liệu của y.
Liễu Tuấn thăm dò:
- Vậy Hà tỉnh trưởng sẽ đi đâu ạ?
Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, không trả lời ngay.
Tiểu Hoàng, Huyên Huyên cùng Lam Lam đi tránh ra vài bước, ngầm tạo thành thế trận để đảm bảo hai người nói chuyện không bị quấy rầy.
Một lúc sau, Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Rất có khả năng trở về trung tổ bộ.
Liễu Tuấn giật mình thốt lên:
- Trung tổ bộ? Làm phó cho Kính chủ nhiệm, thường vụ phó bộ trưởng?
Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, tỏ ra hơi ngạc nhiên. Tiểu tử này đúng là trưởng thành rồi, nhìn một cái có thể thấu rất nhiều bố cục, chức bộ trưởng trung tổ, đương kim thủ trưởng nhất định sẽ nắm chắc lấy, đây cũng là chuyện các phái hệ đều có thể chấp nhận. Chuyện này phái hệ của Nghiêm Liễu càng không thể xen vào, bởi vì thủ trưởng số một dự bị, quản công tác đảng bộ ở thường ủy.
Để Kính chủ nhiệm tiếp nhận chức vụ của Bạch Kiến Minh cơ bản đã thành định cục.
Nhưng chức phó bộ trưởng thường vụ thì các phe đều muốn tranh đoạt.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Hà tỉnh trưởng về trung tổ bộ đúng là một nước cờ hay, không biết Hà lão gia tử có đồng ý không.
Hà Duyên An tư tưởng chính trị ngả về phía phái hệ của Tiễn Kiến Quân, mà thực lực của Tiễn hệ trên cao tầng không mạnh lắm, luôn chú trọng vào việc thực chất, danh tiếng rất tốt. Do Hà Duyên An đảm nhận phó bộ trưởng thường vụ, đều có thể làm vừa lòng các phe phái.
Dù sao Hà Duyên An là con gái là Hà lão gia tử, sự ủng hộ của Hà Vũ hệ với đương kim thủ trưởng mọi người đều thấy rõ, chức vụ này rơi vào tay con cháu nhà họ Hà rất có lợi với đương kim thủ trưởng.
Thế nhưng nhà họ Hà thanh thế quá lớn, đặt Hà Duyên An ở vị trí mẫn cảm như thế, Hà lão gia tử có muốn hay không thì khó biết.
Thế thịnh khó giữ.
Hà Vũ lão gia tử còn tại thế có lẽ không cần ngại gì, chẳng may hai vị lão gia tử cưỡi hạc về trời, Hà Vũ hệ khó tránh khỏi thành đích của mọi mũi tên.
Nghiêm Ngọc Thành thong thả nói:
- Làm hết một khóa hẳn vấn đề không lớn.
Liễu Tuấn gật đầu, trong ba năm năm, lão gia tử sức khỏe rất tốt, không xảy ra vấn đề gì lớn, đợi tới khi tuyển cử khóa nữa, khi đó tình hình chắc chắn có thay đổi. Bất kể thế nào, nếu như Hà Duyên An làm phó bổ trưởng trung tổ, ít nhất là có lợi với Nghiêm Liễu hệ, người ngoài rất ít người biết, sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn với Hà Vũ hệ lớn thế nào.
Liễu Tuấn hỏi:
- Lão ba đã xác định được hướng đi chưa?
- Gần rồi.
- Vào kinh ạ?
- Ừ.
Liễu Tuấn thở phào, mặc dù cả hệ phái còn đang tranh đấu, nhưng hướng đi của Nghiêm Liễu cơ bản đã được xác định rồi, Liễu Tuấn hiện giờ chỉ là cán bộ phó sở, chuyện quá cao không xen vào được, chỉ mong hai người cha có thể thuận lợi tiến bộ, đối với y mà nói, thế là đủ rồi.
- Vậy chuyển ở tỉnh N thì sao ạ? Bác Đường thế nào?
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn y:
- Sao con lại quan tâm tới thế cục của tỉnh N như thế?
Liễu Tuấn cười:
- Quan tâm cũng có tác dụng gì đâu, con chẳng xen vào được.
- Trương Quang Minh khả năng điều đi, bác Đường của con sẽ lên tỉnh.
- Nhận vị trí của Quách Kỳ Lương?
Quách Kỳ Lương là đại tướng của Nghiêm Liễu hệ, giờ là phó tỉnh trưởng nếu Trương Quang Minh rời đi, khả năng Quan Minh Kiệt tiếp nhận là không lớn, phái hệ không thể vì Nghiêm Ngọc Thành rời đi mà hoàn toàn bỏ tỉnh N, Quách Kỳ Lương được thủ trưởng số một dự bị tán thưởng, rất có hi vọng tiến lên một bước.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nói:
- Hẳn là như thế.
Thủ đoạn lừa gạt này, ví như đánh cờ, thường thì cá cược phá cờ thế, Nghiêm bí thư cho dù thích đánh cờ, song cũng tự biết sức cờ của bàn thân, nhất định sẽ không cùng người ta chơi phá thế cờ.
Người trẻ tuổi này có lẽ là một thành viên của "bang lừa cờ" rồi.
Hai bên dàn trận, người thanh niên thế cở không thay đổi bao nhiêu, vẫn cứ phòng thủ, không bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành chiếm được thế thượng phong, ăn của đối phương một con mã, Nghiêm bí thư liền lộ ra vẻ đắc ý.
Nghiêm Ngọc Thành tính cách như thế, chuyện nghiêm túc luông thong thả, biết phân nặng nhẹ, khá có phong phạm vương giả, khí độ lãnh tụ. Nhưng đánh cờ, câu cá mấy ngón giải trí vặt vãnh thì rất thiếu tu dưỡng, hỉ nộ ái ổ đều lộ hết ra mặt. Mặc dù thua rồi tuyệt đối không nổi giận với đối thủ, nhưng nếu thẳng, khó tránh khỏi đắc ý một phen.
Liễu Tuấn dần cau mày lại.
Người thanh niên kia mặc dù vẫn thủ thế, nhưng phân phối cờ rất hợp lý, Nghiêm Ngọc Thành hơn một quân mã nhưng trong thời gian ngắn khó tấn công vào được, ngược lại nhìn bố cục, mơ hồ tạo thành uy hiếp với Nghiêm Ngọc Thành, một khi người thanh niên tấn công sẽ xộc thẳng vào thế trận bỏ trống của Nghiêm Ngọc Thành.
Quan trọng nhất là hắn đi cờ cực nhanh, gần như không cần suy nghĩ, so với vừa rồi cau mày suy nghĩ, như hai người hoàn toàn khác. Từ đó có thể thấy kỳ thực sức cờ hơn xa Nghiêm Ngọc Thành.
Bộ mặt lừa đảo đã lộ ra hoàn toàn rồi.
Liễu Tuấn không khỏi bực mình lại buồn cười.
Chuyện này thực thú vị, không ngờ có kẻ đi lừa bí thư tỉnh ủy rồi, đương nhiên Liễu Tuấn không để 50 đồng vào trong mắt, nhưng y lo chuyện này làm hỏng công viên. Đánh cờ cuối tuần là một trong số thú tiêu khiển của Nghiêm Ngọc Thành, nếu bị đám lừa cờ này làm thành việc bẩn thỉu, thì khó tránh khỏi làm hỏng hứng thú của Nghiêm Ngọc Thành.
Chuyện này phá giải không khó, nhưng không thể làm ngay trước mặt, một khí Nghiêm Ngọc Thành biết đối phương đặt bẫy mình, ắt sẽ nổi giận, xem ra phải nghĩ cách trên bàn cờ.
Liễu Tuấn đứng ngoài nhìn, nhận ra người thanh niên kia sức cờ còn kém mình, nếu không cũng chẳng tới công viên, kiếm "hạng kém cỏi" như Nghiêm Ngọc Thành để bắt nạt.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành giơ cờ lên, chuẩn bị vào mã, Liễu Tuấn nói:
- Lão ba, đi thể không đúng, thu xe đi! Lui xe về tăng cường phòng thủ.
Nghiêm Ngọc Thành nhìn y một cái, còn chưa lên tiếng người thanh niên đã khó chịu nói:
- Này, xem cờ không nói mới là quân tử.
Liễu Tuấn cười:
- Nói rất đúng, với quân tử thì dùng cách của quân tử, còn đối với tiểu nhân thì sao?
Người trẻ tuổi giật mình, thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, liền nuốt nước bọt không nói nữa. Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn không để ý tới lời nhắc nhở của Liễu Tuấn, tiếp tục tiến mã.
Liễu nha nội chỉ biết cười khổ.
Quên mất cái tính cố chấp của Nghiêm bí thư.
Chuyện này cũng có nguyên do, đều học từ chỗ Chu Dật Phi lão gia tử, học trò của ông, bao gồm cả Liễu bí thư đều cố chấp vô cùng.
Nghiêm Ngọc Thành kiên trì như thế, Liễu Tuấn không tiện nhúng tay vào.
Quả nhiên không cần bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành bị người thanh niên dùng xe pháo mã đột phá đánh bại, có điều hắn còn làm bộ làm tịch, đợi cho tới tận khi Nghiêm Ngọc Thành ăn sĩ của mình, thấy sắp không kháng cự được n mới đột nhiên xuất kỳ binh chuyển bại thành thắng, người xung quanh thở dài, cảm thấy Nghiêm Ngọc Thành thua thật oan uổng.
Người thanh niên kia luôn nắm chặt tờ 100 của Liễu Tuấn trên bàn cờ, đẩy 50 đồng cá cược trả lại.
- Đồng chí già, có muốn chơi ván nữa không?
Người thanh niên tựa hồ còn rất hứng thú.
Liễu Tuấn cười:
- Vậy tôi chơi với cậu một ván!
- Anh hả! Được thôi.
Người đó do dự một chút, tựa hồ hắn cũng nhìn ra Liễu Tuấn có thể sức cở cao hơn mình.
- Tiểu tử, bỏ đi, chúng ta đi thôi.
Nghiêm Ngọc Thành cười nói, xem ra tâm tình không tệ.
Nhạc phụ đại nhân lên tiếng, Liễu Tuấn tất nhiên không dám trái, gật đầu.
- Nào, Dương Dương, ra ông ngoại bế.
Nghiêm Ngọc Thành đưa tay ra với Liễu Dương, ai ngờ chủ nhóc không nể mặt, quay đầu đi không để ý, Nghiêm Ngọc Thành không khỏi cực kỳ bất mãn:
- Tiểu tử giỏi nhỉ, tính đâu giống hệt cha nó! Có mới nới cũ!
Liễu bí thư lập tức kháng nghị:
- Lão ba, thành ngữ đó dùng không đúng, sao lại bảo con có tính đó? Hơn nữa, con trai con giống tính con thì cũng là đương nhiên mà.
Nghiêm bí thư hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.
Liễu Tuấn bế Dương Dương theo ở bên cạnh, Phi Phi đẩy chiếc xe nôi trống theo sau, Tiểu Hoàng lùi lại sau mấy bước, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
- Ba, cái người kia lừa ba đó.
Phi Phi đột nhiên thốt lên một câu.
Liễu Tuấn rất ngạc nhiên:
- Phi Phi em cũng nhận ra à?
- Phải, hắn rõ ràng lợi hại hơn ba, chỉ muốn lấy tiền của ba thôi.
Nghiêm Ngọc Thành cười:
- Trên người ba chẳng có một xu, hai đứa không tới làm nhà giàu khoe của, thì hắn đánh mãi chẳng thắng nổi.
Liễu Tuấn không khỏi gãi đầu, quên mất điều này, xem ra Nghiêm Ngọc Thành đâu có dễ bị lừa, có điều ông không thèm đi chắp nhặt với hạng tầm thường mà thôi, người kia có lừa gạt cũng không phải là chuyện lớn.
Nghiêm Ngọc Thành hời hợt nói:
- Tiểu tử, con còn háo thắng quá đấy.
Liễu nha nội rùng mình, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này của nghiêm Ngọc Thành, trầm ngâm nói:
- Xin lão ba chỉ giáo.
Nghiêm Ngọc Thành khẽ mỉm cười, rất hài lòng với thái độ này của Liễu Tuấn, thong thả đi tới bên lan can sát hồ, vịn tay vào, nhìn ra xa nói:
- Những việc con làm ở Ngọc Lan quá cương, quá lộ liễu! Quá chiêu với đối thủ thì cũng phải tùy từng người, hạ Đỗ Văn Nhược là đúng, cũng là cần thiết. Nhưng với Lý Huệ không thể dùng cách tương tự, Cận Tú Thật đoán chừng phải lui thật, Hà Duyên An cũng không nhất định có thể lưu lại.
Giọng Nghiêm Ngọc Thành không lớn, nhưng làm Liễu Tuấn hết sức kinh hãi, theo dự đoán của y, sau đại hội thứ 15, Cận Tú Thật đúng là khó tại chức, nhưng Hà Duyên An chưa chắc lưu lại thì nằm ngoài dự liệu của y.
Liễu Tuấn thăm dò:
- Vậy Hà tỉnh trưởng sẽ đi đâu ạ?
Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, không trả lời ngay.
Tiểu Hoàng, Huyên Huyên cùng Lam Lam đi tránh ra vài bước, ngầm tạo thành thế trận để đảm bảo hai người nói chuyện không bị quấy rầy.
Một lúc sau, Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Rất có khả năng trở về trung tổ bộ.
Liễu Tuấn giật mình thốt lên:
- Trung tổ bộ? Làm phó cho Kính chủ nhiệm, thường vụ phó bộ trưởng?
Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, tỏ ra hơi ngạc nhiên. Tiểu tử này đúng là trưởng thành rồi, nhìn một cái có thể thấu rất nhiều bố cục, chức bộ trưởng trung tổ, đương kim thủ trưởng nhất định sẽ nắm chắc lấy, đây cũng là chuyện các phái hệ đều có thể chấp nhận. Chuyện này phái hệ của Nghiêm Liễu càng không thể xen vào, bởi vì thủ trưởng số một dự bị, quản công tác đảng bộ ở thường ủy.
Để Kính chủ nhiệm tiếp nhận chức vụ của Bạch Kiến Minh cơ bản đã thành định cục.
Nhưng chức phó bộ trưởng thường vụ thì các phe đều muốn tranh đoạt.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Hà tỉnh trưởng về trung tổ bộ đúng là một nước cờ hay, không biết Hà lão gia tử có đồng ý không.
Hà Duyên An tư tưởng chính trị ngả về phía phái hệ của Tiễn Kiến Quân, mà thực lực của Tiễn hệ trên cao tầng không mạnh lắm, luôn chú trọng vào việc thực chất, danh tiếng rất tốt. Do Hà Duyên An đảm nhận phó bộ trưởng thường vụ, đều có thể làm vừa lòng các phe phái.
Dù sao Hà Duyên An là con gái là Hà lão gia tử, sự ủng hộ của Hà Vũ hệ với đương kim thủ trưởng mọi người đều thấy rõ, chức vụ này rơi vào tay con cháu nhà họ Hà rất có lợi với đương kim thủ trưởng.
Thế nhưng nhà họ Hà thanh thế quá lớn, đặt Hà Duyên An ở vị trí mẫn cảm như thế, Hà lão gia tử có muốn hay không thì khó biết.
Thế thịnh khó giữ.
Hà Vũ lão gia tử còn tại thế có lẽ không cần ngại gì, chẳng may hai vị lão gia tử cưỡi hạc về trời, Hà Vũ hệ khó tránh khỏi thành đích của mọi mũi tên.
Nghiêm Ngọc Thành thong thả nói:
- Làm hết một khóa hẳn vấn đề không lớn.
Liễu Tuấn gật đầu, trong ba năm năm, lão gia tử sức khỏe rất tốt, không xảy ra vấn đề gì lớn, đợi tới khi tuyển cử khóa nữa, khi đó tình hình chắc chắn có thay đổi. Bất kể thế nào, nếu như Hà Duyên An làm phó bổ trưởng trung tổ, ít nhất là có lợi với Nghiêm Liễu hệ, người ngoài rất ít người biết, sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn với Hà Vũ hệ lớn thế nào.
Liễu Tuấn hỏi:
- Lão ba đã xác định được hướng đi chưa?
- Gần rồi.
- Vào kinh ạ?
- Ừ.
Liễu Tuấn thở phào, mặc dù cả hệ phái còn đang tranh đấu, nhưng hướng đi của Nghiêm Liễu cơ bản đã được xác định rồi, Liễu Tuấn hiện giờ chỉ là cán bộ phó sở, chuyện quá cao không xen vào được, chỉ mong hai người cha có thể thuận lợi tiến bộ, đối với y mà nói, thế là đủ rồi.
- Vậy chuyển ở tỉnh N thì sao ạ? Bác Đường thế nào?
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn y:
- Sao con lại quan tâm tới thế cục của tỉnh N như thế?
Liễu Tuấn cười:
- Quan tâm cũng có tác dụng gì đâu, con chẳng xen vào được.
- Trương Quang Minh khả năng điều đi, bác Đường của con sẽ lên tỉnh.
- Nhận vị trí của Quách Kỳ Lương?
Quách Kỳ Lương là đại tướng của Nghiêm Liễu hệ, giờ là phó tỉnh trưởng nếu Trương Quang Minh rời đi, khả năng Quan Minh Kiệt tiếp nhận là không lớn, phái hệ không thể vì Nghiêm Ngọc Thành rời đi mà hoàn toàn bỏ tỉnh N, Quách Kỳ Lương được thủ trưởng số một dự bị tán thưởng, rất có hi vọng tiến lên một bước.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nói:
- Hẳn là như thế.
/2140
|