Liễu Tuấn nhìn Đậu Dĩ Đức, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt nghiêm nghị đủ làm Đậu Dĩ Đức khiếp vía.
Cái vũ ô sa của Đậu Dĩ Đức giống như miếng bánh trên trời rơi xuống, chỉ vì hắn nói mấy câu "nghĩa khí" ở hiệu ăn "Hảo tái lai" cho Trầm Đan mà được Liễu Tuấn nhìn trúng.
Một cuộc va chạm tình cở mở đầu cho tai họa của đám Thượng Việt, còn với Đậu Dĩ Đức là khởi điểm cho việc thăng tiến phát đạt, may mắn leo lên được chiếc thuyền lớn của Liễu Tuấn, Đậu Dĩ Đức làm việc rất gắng sức, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo bình thường, tiền bạc không có chút tác dụng nào trước mặt Liễu Tuấn, duy nhất chỉ có nỗ lực làm việc được Liễu bí thư đánh giá cao mới có thể tiến thân.
Giờ thấy sắp đại công cao thành, công ty đi vào quỹ đạo, hắn và Trương Văn Ba chuẩn bị sẵn tay áo lên làm sự nghiệp lớn, thì xảy ra chuyện này, bảo sao Đậu Dĩ Đức không ảo não cho được.
Liễu Tuấn đang muốn lên tiếng thì di động vang lên, không ngờ do Lăng Nhã gọi tới.
- Chuyện gì thế?
Liễu Tuấn đi ra vài bước rồi mới tiếp điện thoại.
Đám Bành Khoan, Đạu Dĩ Đức lùi lại, không thể làm Liễu bí thư hiểu nhầm mình nghe lén điện thoại được.
- Liễu Tuấn, Cty điện cơ xảy ra chuyện lớn rồi, có xung đột đỏ máu.
Lăng Nhã giọng rất bất an.
Liễu Tuấn nhướng mày lên, hỏi:
- Làm sao em biết?
- Tiểu Vương nói, hắn bảo Thai Duy Thanh đã biết chuyện rồi.
Tiểu Vương là thư ký của Thai Duy Thanh, trước kia là cấp dưới trực tiếp của Lăng Nhã, xem ra Lăng Nhã thường ngày rất biết đoàn kết đồng nghiệp, nên ngay lập tức có được tin tức.
Liễu Tuấn hừ một tiếng.
Y nhận được điện thoại cấp báo của Trương Văn Ba là không ngừng nghỉ chút nào chạy tới nơi, vừa mới tới thì Thai Duy Thanh đã biết tin.
Hành động có thể nói là thần tốc.
Gần như trong phút chốc đó, Liễu Tuấn đã ý thức được đằng sau chuyện này không hề đơn giản. Tuyệt đối không chỉ là một sự kiện đột phát, nói không chừng có kẻ xúi giục đằng sau, nếu không Thai Duy Thanh mới nhậm chức chưa bao lâu, làm sao có thể an bài được tai mắt trong Cty điện cơ.
Mà một công ty như thế, hoàn toàn chưa đáng để Thai Duy Thanh ghé mắt tới.
Vấn đề được phản ánh lên nhanh như thé tới chỗ Thai Duy Thanh, chỉ có thể nói có kẻ đang ở trong chỗ tối âm thầm chờ đợi kết quả nảy, sự kiện vừa xảy ra, là lập tức bắn tin cho Thai Duy Thanh.
Thủ đoạn được đấy.
Xem ra có kẻ muốn rục rịch ra tay rồi.
- Anh biết rồi, anh đang ở Cty điện cơ.
Lăng Nhã lo lắng dặn:
- Vậy anh phải cẩn thận một chút nhé.
- Ừ.
Liễu Tuấn cúp điện thoại, quay sang hỏi:
- Đậu Dĩ Đức những công nhân thôi việc khác đâu?
Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi đáp:
- Trong phòng hội nghị.
- Dẫn đường.
Liễu Tuấn vốn muốn tới bệnh viện trước thăm người bị thương, tìm hiểu tình hình, nhưng nghe điện thoại của Lăng Nhã liền thay đổi chủ ý. Cần phải trấn an những công nhân gây chuyện trước, không nên để xảy ra thêm chuyện gì.
Liễu Tuấn đi theo Đậu Dĩ Đức tới phòng hội nghị.
Trong phòng hội nghị có mười mấy cảnh sát vũ trang, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thấy đoàn người Liễu Tuấn tới, liền đứng nghiêm thi lễ, mặc dù mọi người không nhận ra Liễu Tuấn, nhưng nhận ra Bành Khoan, nên biết ngay y là lãnh đạo cao hơn rồi.
Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng, hai mươi ba công nhân người đứng người ngồi, thấy có người tới nhất tề nhìn lại, ánh mắt mang theo sự thù địch rõ ràng.
- Các đồng chí, vị này là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn tới thăm hỏi mọi người.
Đậu Dĩ Đức cố nặn ra nụ cười.
Phòng hội nghị có chút xáo động, người ngạc nhiên vì tuổi của Liễu tuấn, kẻ thì ngạc nhiên vì lãnh đạo thành ủy đến nhanh như vậy.
Liễu tuấn đứng giữa, lớn tiếng nói:
- Các anh em công nhân, tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, phụ trách cải cách xí nghiệp quốc hữu, mọi người có gì không hài lòng có thể đề xuất với tôi.
Đám công nhân nghỉ việc nhìn nhau, tựa hồ dùng ánh mắt trao đổi cái gì đó, cuối cùng mọi người nhìn vào một nam nhân trên ba mươi, hiển nhiên mong hắn ra mặt nói chuyện với Liễu Tuấn.
Người này mặc đồng phục công nhân màu xanh, chất vài bình thường, vóc dáng cao lớn, mặt mũi khá hung dữ, nhất là ánh mắt không giống người lương thiện.
- Xin chào Liễu bí thư, tên tôi là Tôn Đại Vận, là công nhân công ty điện cơ.
Bị ánh mắt mọi người thúc giục, người đó ưỡn mình lên nói với Liễu Tuấn, giọng rất lớn, nhưng có chút gì đó bất an.
Công nhân phổ thông đối diện với quan to như thế có áp lực cùng là bình thường.
- Chào đồng chí.
Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.
- Liễu bí thư chúng tôi muốn biết, vì sao chúng tôi bị cho thôi việc? Chúng tôi làm việc trong công ty mười mấy năm nay, không góp công thì cùng góp sức mà...
Tôn Đại Vận hít sâu một hơi nói, ánh mắt tuy nhìn về phía Liễu Tuấn nhưng lại như vô ý né tránh ánh mắt của y, tay vô thức đưa ra phía trước thủ thế, đoán chừng là thói quen của hắn.
Liễu Tuấn mắt hơi nheo lại, vì y nhìn thấy một cái nhẫn vàng lớn trên ta Tôn Đại Vận.
- Đúng thế, đúng thế, vì sao chúng tôi bị thôi việc, vì sao người khác lại được đi làm?
Có Tôn Đại Vẫn dẫn đầu, lập tức có mấy người nhao nhao phụ họa, có cả nam lẫn nữ.
Liễu Tuấn giơ hay tay lên áp xuống, đám công nhân lập tức ngậm miệng lại.
- Đồng chí Tôn Đại Vận, trước kia đồng chí làm gì ở công ty.
Tôn Đại Vận ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới việc Liễu Tuấn lại hỏi như thế, chù chừ một lúc mới nói:
- Bảo quản kho hàng.
Liễu Tuấn gật đầu, bảo quản kho là công việc nhẹ nhàng, không yêu cầu kỹ thuật cao. Xem ra hắn trước kia ở công ty là nhân vật khôn khéo, có sức hiệu triệu nhất định, nếu không đám công nhân này cũng không cử hắn đứng đầu.
Liễu Tuấn lại hỏi:
- Vậy vì sao nghỉ việc?
Tôn Đại Vận chưa trả lời, Đậu Dĩ Đức ở bên cạnh xen vào:
- Liễu bí thư, Tôn Đại Vận tự nguyện xin nghỉ việc với công ty.
Liễu Tuấn nhìn Tôn Đại Vận:
- Có phải vậy kông?
- Đúng.. Nhưng bây giờ tôi không mua nghỉ việc nữa, tôi muốn quay lại làm việc, dù sao công ty cũng không trả đủ bồi thường cho tôi, còn thiếu tôi hơn ba vạn nữa...
Tôn Đại Vận to tiếng nói:
Liễu Tuấn cau mày hỏi Đậu Dĩ Đức:
- Chuyện này là thế nào? Vì sao lại nợ tiền bồi thường cho công nhân.
Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi, nhỏ giọng đáp:
- Liễu bí thư, tình hình tài chính của Cty hết sức eo hẹp, đến giờ vẫn lỗ vốn, còn nợ ngân hàng một khoản lớn. Cho nên chúng tôi ký hiệp nghị với công nhân, trước tháng sáu năm sau trả đủ...
- Ha ha ha, giám đốc Đậu nói thật nhẹ nhàng, tới tháng sáu năm sau mới trả hết tiền, vậy bây giờ chúng tôi ăn uống bằng cái gì? Tôi còn trông vào số tiền đó để làm chút buôn bán đây, đợi tới tháng sau năm sau thì chết đói cả rồi.
Tôn Đại Vận đối diện với Liễu Tuấn có chút sợ hãi, nhưng hoàn toàn không coi Đậu Dĩ Đức vào đâu. Trước kia tuy Đậu Dĩ Đức là phó giám đốc, nhưng bị đẩy ra rìa, nên chẳng có mấy uy tín.
- Đúng thế, đúng thế, phải trả hết một lượt, làm gì có chuyện trả từng phần, tưởng là mua phòng à. Trả có chút một, làm gì cũng không được, có chút tiền lặt vặt thoáng cái là tiêu sạch, có muốn làm ăn cũng chẳng đủ vốn, sống sao được đây.
Lập tức có mấy công nhân đồng loạt hò hét phụ hoạt.
- Đậu Dĩ Đức, cả công ty có tổng cộng bao nhiêu xin nghỉ hẳn?
- 93 người, tổng cổng phải trả 7 triệu 5 trăm 6 mươi nghìn...
Đậu Dĩ Đức lập tức đáp, có thể thấy nắm bắt tình hình công ty rất đến nơi đến chốn.
Liễu Tuấn lại cay mày, với một công ty liên tục thua lỗ, hơn bảy triệu là một món tiền cực lớn.
Món tiền này phía bên thương nhân Hồng Kông không thể bỏ ra được, hiện giờ quốc gia đang thắt chặt tiền tệ không chế lạm phát, cái đống hỗn loạn này mà muốn vay ngân hàng là rất khó.
- Trừ chuyện này ra, mọi người còn có gì muốn đề xuất nữa không?
Liễu Tuấn lại lên tiếng hỏi các công nhân.
- Liễu bí thư đó là vấn đề lớn nhất, phải bổi thường một lần, không được kéo nợ. Hơn nữa trong quá trình tinh giảm biên chế, lãnh đạo công ty lấy quyền mưu lợi cá nhân, chiếu cố cho bạn bè người thân, cho thôi việc những người không đáng bị nghỉ việc.
Tôn Đại Vận nói một hồi dần dần bớt sợ, giọng nói càng vang vọng, ánh mắt nhìn Đậu Dĩ Đức mang theo vẻ khiêu khích, nhưng che dấu rất giỏi.
Đậu Dĩ Đức tức thì mặt đò bừng, muốn phản bác lại nhưng ngại có Liễu Tuấn ở bên nên không dám nói bừa, phải nín nhịn khó chịu vô cùng.
Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng có mường tượng đại khái rồi, lời này của Tôn Đại Vận rõ ràng mang ý tứ "vu khống", Liễu Tuấn chưa hiểu lắm về Đậu Dĩ Đức, không biết hắn có lạm dụng chức quyền không, nhưng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Văn Ba. Lần này cải cách công ty, Trương Văn Ba nắm "thượng phương bảo kiếm" trong tay, nếu Đậu Dĩ Đức có hành vi này, Trương Văn Ba sao lại không báo cáo cho y?
- Các anh em công nhân, vấn đề mọi người phản ánh, tôi sẽ có câu trả lời rõ ràng trong bảy ngày. Tôi xin tuyên bố trước tại đây, tất cả mọi khoản bồi thường sẽ được trả dứt điểm vào trong tháng này, không kéo dài tới tháng sáu năm sau. Còn về các vấn đề khác, sẽ phải điều tra mới có kết luậtn. Hiện giờ tôi phải tới bệnh viện thăm công nhân bị thương, mọi người hãy về nhà trước. Có điều tôi nhắc nhở, không thể gây chuyện nữa, nếu không vi phạm pháp luật là phải truy cứu trách nhiệm, xin mọi người tin tưởng vào thành ủy và chính phủ, nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng việc này
Cái vũ ô sa của Đậu Dĩ Đức giống như miếng bánh trên trời rơi xuống, chỉ vì hắn nói mấy câu "nghĩa khí" ở hiệu ăn "Hảo tái lai" cho Trầm Đan mà được Liễu Tuấn nhìn trúng.
Một cuộc va chạm tình cở mở đầu cho tai họa của đám Thượng Việt, còn với Đậu Dĩ Đức là khởi điểm cho việc thăng tiến phát đạt, may mắn leo lên được chiếc thuyền lớn của Liễu Tuấn, Đậu Dĩ Đức làm việc rất gắng sức, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo bình thường, tiền bạc không có chút tác dụng nào trước mặt Liễu Tuấn, duy nhất chỉ có nỗ lực làm việc được Liễu bí thư đánh giá cao mới có thể tiến thân.
Giờ thấy sắp đại công cao thành, công ty đi vào quỹ đạo, hắn và Trương Văn Ba chuẩn bị sẵn tay áo lên làm sự nghiệp lớn, thì xảy ra chuyện này, bảo sao Đậu Dĩ Đức không ảo não cho được.
Liễu Tuấn đang muốn lên tiếng thì di động vang lên, không ngờ do Lăng Nhã gọi tới.
- Chuyện gì thế?
Liễu Tuấn đi ra vài bước rồi mới tiếp điện thoại.
Đám Bành Khoan, Đạu Dĩ Đức lùi lại, không thể làm Liễu bí thư hiểu nhầm mình nghe lén điện thoại được.
- Liễu Tuấn, Cty điện cơ xảy ra chuyện lớn rồi, có xung đột đỏ máu.
Lăng Nhã giọng rất bất an.
Liễu Tuấn nhướng mày lên, hỏi:
- Làm sao em biết?
- Tiểu Vương nói, hắn bảo Thai Duy Thanh đã biết chuyện rồi.
Tiểu Vương là thư ký của Thai Duy Thanh, trước kia là cấp dưới trực tiếp của Lăng Nhã, xem ra Lăng Nhã thường ngày rất biết đoàn kết đồng nghiệp, nên ngay lập tức có được tin tức.
Liễu Tuấn hừ một tiếng.
Y nhận được điện thoại cấp báo của Trương Văn Ba là không ngừng nghỉ chút nào chạy tới nơi, vừa mới tới thì Thai Duy Thanh đã biết tin.
Hành động có thể nói là thần tốc.
Gần như trong phút chốc đó, Liễu Tuấn đã ý thức được đằng sau chuyện này không hề đơn giản. Tuyệt đối không chỉ là một sự kiện đột phát, nói không chừng có kẻ xúi giục đằng sau, nếu không Thai Duy Thanh mới nhậm chức chưa bao lâu, làm sao có thể an bài được tai mắt trong Cty điện cơ.
Mà một công ty như thế, hoàn toàn chưa đáng để Thai Duy Thanh ghé mắt tới.
Vấn đề được phản ánh lên nhanh như thé tới chỗ Thai Duy Thanh, chỉ có thể nói có kẻ đang ở trong chỗ tối âm thầm chờ đợi kết quả nảy, sự kiện vừa xảy ra, là lập tức bắn tin cho Thai Duy Thanh.
Thủ đoạn được đấy.
Xem ra có kẻ muốn rục rịch ra tay rồi.
- Anh biết rồi, anh đang ở Cty điện cơ.
Lăng Nhã lo lắng dặn:
- Vậy anh phải cẩn thận một chút nhé.
- Ừ.
Liễu Tuấn cúp điện thoại, quay sang hỏi:
- Đậu Dĩ Đức những công nhân thôi việc khác đâu?
Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi đáp:
- Trong phòng hội nghị.
- Dẫn đường.
Liễu Tuấn vốn muốn tới bệnh viện trước thăm người bị thương, tìm hiểu tình hình, nhưng nghe điện thoại của Lăng Nhã liền thay đổi chủ ý. Cần phải trấn an những công nhân gây chuyện trước, không nên để xảy ra thêm chuyện gì.
Liễu Tuấn đi theo Đậu Dĩ Đức tới phòng hội nghị.
Trong phòng hội nghị có mười mấy cảnh sát vũ trang, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thấy đoàn người Liễu Tuấn tới, liền đứng nghiêm thi lễ, mặc dù mọi người không nhận ra Liễu Tuấn, nhưng nhận ra Bành Khoan, nên biết ngay y là lãnh đạo cao hơn rồi.
Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng, hai mươi ba công nhân người đứng người ngồi, thấy có người tới nhất tề nhìn lại, ánh mắt mang theo sự thù địch rõ ràng.
- Các đồng chí, vị này là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn tới thăm hỏi mọi người.
Đậu Dĩ Đức cố nặn ra nụ cười.
Phòng hội nghị có chút xáo động, người ngạc nhiên vì tuổi của Liễu tuấn, kẻ thì ngạc nhiên vì lãnh đạo thành ủy đến nhanh như vậy.
Liễu tuấn đứng giữa, lớn tiếng nói:
- Các anh em công nhân, tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, phụ trách cải cách xí nghiệp quốc hữu, mọi người có gì không hài lòng có thể đề xuất với tôi.
Đám công nhân nghỉ việc nhìn nhau, tựa hồ dùng ánh mắt trao đổi cái gì đó, cuối cùng mọi người nhìn vào một nam nhân trên ba mươi, hiển nhiên mong hắn ra mặt nói chuyện với Liễu Tuấn.
Người này mặc đồng phục công nhân màu xanh, chất vài bình thường, vóc dáng cao lớn, mặt mũi khá hung dữ, nhất là ánh mắt không giống người lương thiện.
- Xin chào Liễu bí thư, tên tôi là Tôn Đại Vận, là công nhân công ty điện cơ.
Bị ánh mắt mọi người thúc giục, người đó ưỡn mình lên nói với Liễu Tuấn, giọng rất lớn, nhưng có chút gì đó bất an.
Công nhân phổ thông đối diện với quan to như thế có áp lực cùng là bình thường.
- Chào đồng chí.
Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.
- Liễu bí thư chúng tôi muốn biết, vì sao chúng tôi bị cho thôi việc? Chúng tôi làm việc trong công ty mười mấy năm nay, không góp công thì cùng góp sức mà...
Tôn Đại Vận hít sâu một hơi nói, ánh mắt tuy nhìn về phía Liễu Tuấn nhưng lại như vô ý né tránh ánh mắt của y, tay vô thức đưa ra phía trước thủ thế, đoán chừng là thói quen của hắn.
Liễu Tuấn mắt hơi nheo lại, vì y nhìn thấy một cái nhẫn vàng lớn trên ta Tôn Đại Vận.
- Đúng thế, đúng thế, vì sao chúng tôi bị thôi việc, vì sao người khác lại được đi làm?
Có Tôn Đại Vẫn dẫn đầu, lập tức có mấy người nhao nhao phụ họa, có cả nam lẫn nữ.
Liễu Tuấn giơ hay tay lên áp xuống, đám công nhân lập tức ngậm miệng lại.
- Đồng chí Tôn Đại Vận, trước kia đồng chí làm gì ở công ty.
Tôn Đại Vận ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới việc Liễu Tuấn lại hỏi như thế, chù chừ một lúc mới nói:
- Bảo quản kho hàng.
Liễu Tuấn gật đầu, bảo quản kho là công việc nhẹ nhàng, không yêu cầu kỹ thuật cao. Xem ra hắn trước kia ở công ty là nhân vật khôn khéo, có sức hiệu triệu nhất định, nếu không đám công nhân này cũng không cử hắn đứng đầu.
Liễu Tuấn lại hỏi:
- Vậy vì sao nghỉ việc?
Tôn Đại Vận chưa trả lời, Đậu Dĩ Đức ở bên cạnh xen vào:
- Liễu bí thư, Tôn Đại Vận tự nguyện xin nghỉ việc với công ty.
Liễu Tuấn nhìn Tôn Đại Vận:
- Có phải vậy kông?
- Đúng.. Nhưng bây giờ tôi không mua nghỉ việc nữa, tôi muốn quay lại làm việc, dù sao công ty cũng không trả đủ bồi thường cho tôi, còn thiếu tôi hơn ba vạn nữa...
Tôn Đại Vận to tiếng nói:
Liễu Tuấn cau mày hỏi Đậu Dĩ Đức:
- Chuyện này là thế nào? Vì sao lại nợ tiền bồi thường cho công nhân.
Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi, nhỏ giọng đáp:
- Liễu bí thư, tình hình tài chính của Cty hết sức eo hẹp, đến giờ vẫn lỗ vốn, còn nợ ngân hàng một khoản lớn. Cho nên chúng tôi ký hiệp nghị với công nhân, trước tháng sáu năm sau trả đủ...
- Ha ha ha, giám đốc Đậu nói thật nhẹ nhàng, tới tháng sáu năm sau mới trả hết tiền, vậy bây giờ chúng tôi ăn uống bằng cái gì? Tôi còn trông vào số tiền đó để làm chút buôn bán đây, đợi tới tháng sau năm sau thì chết đói cả rồi.
Tôn Đại Vận đối diện với Liễu Tuấn có chút sợ hãi, nhưng hoàn toàn không coi Đậu Dĩ Đức vào đâu. Trước kia tuy Đậu Dĩ Đức là phó giám đốc, nhưng bị đẩy ra rìa, nên chẳng có mấy uy tín.
- Đúng thế, đúng thế, phải trả hết một lượt, làm gì có chuyện trả từng phần, tưởng là mua phòng à. Trả có chút một, làm gì cũng không được, có chút tiền lặt vặt thoáng cái là tiêu sạch, có muốn làm ăn cũng chẳng đủ vốn, sống sao được đây.
Lập tức có mấy công nhân đồng loạt hò hét phụ hoạt.
- Đậu Dĩ Đức, cả công ty có tổng cộng bao nhiêu xin nghỉ hẳn?
- 93 người, tổng cổng phải trả 7 triệu 5 trăm 6 mươi nghìn...
Đậu Dĩ Đức lập tức đáp, có thể thấy nắm bắt tình hình công ty rất đến nơi đến chốn.
Liễu Tuấn lại cay mày, với một công ty liên tục thua lỗ, hơn bảy triệu là một món tiền cực lớn.
Món tiền này phía bên thương nhân Hồng Kông không thể bỏ ra được, hiện giờ quốc gia đang thắt chặt tiền tệ không chế lạm phát, cái đống hỗn loạn này mà muốn vay ngân hàng là rất khó.
- Trừ chuyện này ra, mọi người còn có gì muốn đề xuất nữa không?
Liễu Tuấn lại lên tiếng hỏi các công nhân.
- Liễu bí thư đó là vấn đề lớn nhất, phải bổi thường một lần, không được kéo nợ. Hơn nữa trong quá trình tinh giảm biên chế, lãnh đạo công ty lấy quyền mưu lợi cá nhân, chiếu cố cho bạn bè người thân, cho thôi việc những người không đáng bị nghỉ việc.
Tôn Đại Vận nói một hồi dần dần bớt sợ, giọng nói càng vang vọng, ánh mắt nhìn Đậu Dĩ Đức mang theo vẻ khiêu khích, nhưng che dấu rất giỏi.
Đậu Dĩ Đức tức thì mặt đò bừng, muốn phản bác lại nhưng ngại có Liễu Tuấn ở bên nên không dám nói bừa, phải nín nhịn khó chịu vô cùng.
Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng có mường tượng đại khái rồi, lời này của Tôn Đại Vận rõ ràng mang ý tứ "vu khống", Liễu Tuấn chưa hiểu lắm về Đậu Dĩ Đức, không biết hắn có lạm dụng chức quyền không, nhưng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Văn Ba. Lần này cải cách công ty, Trương Văn Ba nắm "thượng phương bảo kiếm" trong tay, nếu Đậu Dĩ Đức có hành vi này, Trương Văn Ba sao lại không báo cáo cho y?
- Các anh em công nhân, vấn đề mọi người phản ánh, tôi sẽ có câu trả lời rõ ràng trong bảy ngày. Tôi xin tuyên bố trước tại đây, tất cả mọi khoản bồi thường sẽ được trả dứt điểm vào trong tháng này, không kéo dài tới tháng sáu năm sau. Còn về các vấn đề khác, sẽ phải điều tra mới có kết luậtn. Hiện giờ tôi phải tới bệnh viện thăm công nhân bị thương, mọi người hãy về nhà trước. Có điều tôi nhắc nhở, không thể gây chuyện nữa, nếu không vi phạm pháp luật là phải truy cứu trách nhiệm, xin mọi người tin tưởng vào thành ủy và chính phủ, nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng việc này
/2140
|