- Tiểu Tuấn, vẫn bận lắm à?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói êm ái của Tiểu Thanh.
Liễu Tuấn có chút áy náy, trung tuần tháng 11, Tiểu Thanh ở Hồng Kông cho nhà họ Liễu thêm một đứa cháu , tất cả như ước nguyện của Liễu Thanh, cô sinh một đứa con trai hơn 3kg, trong quá trình sinh nở có gặp chút rắc rối nhỏ. Tiểu Thanh biết Nhạc Nhạc và Liễu Dương đều được sinh tự nhiên, nên hiếu thắng không muốn thua Xảo Nhi và Phi Phi, cũng muốn sinh tự nhiên.
Có điều vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, tương ứng là khung xương nhỏ, em bé lại hơn 3kg, nên khi đẻ bị rách khá nghiêm trọng, nếm không ít đau đớn, may mà kỹ thuật y học ở Hồng Kông phát triển, Tiểu Thanh ở trong một bệnh viện lực lượng y bác sĩ hùng hậu trang thiết bị toàn vẹn nhất, nên vượt qua nguy hiểm.
Em bé thì rất khỏe mạnh.
Tiểu Thanh sinh đúng vào lúc công nhân gây chuyện, Liễu Tuấn không có cách nào thoát thân tới bầu bạn với cô, Tiểu Thanh rất hiểu, nói nam tử hán phải chuyên tâm vào sự nghiệp, nên không có ý trách móc.
May là bác bảy thím bảy cùng anh và chị dâu Tiểu Thanh đều chạy tới Hồng Kông, còn cả Kim Phúc Xương, A Giai, Hoàng Diệu Kỳ tới bệnh viện làm bạn.
Dù là thế Liễu Tuấn hổ thẹn trong lòng, bất kể thế nào, Tiểu Thanh cũng là vợ y, khi sinh nở không thể làm bạn bên cạnh, thực sự không phải.
- Ừ, gần ổn rồi, chuyện cơ quan mà, thể nào rồi cũng phải lắng xuống.
Liễu Tuấn hỏi:
- Em thế nào rồi? Thân thể hồi phục chưa? Sữa có nhiều không? Đừng làm con trai anh đói nhé.
Tiểu Thanh đã chọn đẻ tự nhiên cũng chọn nuôi con bằng sữa mẹ.
- Hi hi, em biết anh có con là không cần vợ nữa mà, yên tâm em rất nhiều sữa, con anh bú không hết.
Liễu Tuấn cười, nhỏ giọng nói:
- Vậy có cần anh giúp không?
Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Thanh nghe chồng trêu ghẹo, bất giác mặt đỏ lên, hờn trách:
- Anh đó, không nghiêm túc gì cả, chẳng trách Lương Xảo nói muốn an bài giúp việc cho anh, đúng rồi cô giúp việc đó đâu? Hiện giờ có ở bên cạnh anh không, nói chuyện có tiện không?
Liễu Tuấn không khoi có chút váng đầu, Tiểu Thanh vừa mới khỏe lên một chút là bắt đầu tinh nghịch rồi.
- Xảo Nhi có qua thăm em không?
Ma xui quỷ khiến thế nào Liễu bí thư đột nhiên hỏi một câu, nói ra khỏi miệng lập tức lo lắng. Kỳ thực không thể trách Liễu bí thư hồ đồ, Xảo Nhi mấy ngày trước nghe nói Tiểu Thanh sinh con, đúng là có nói muốn qua Hồng Kông thăm Tiểu Thanh.
Dù sao hai người quen nhau từ rất lâu rồi, khi ở hiệu bánh mỳ Xảo Xảo còn "cạnh tranh" với nhau. Hiện giờ cả hai thuộc về nhà họ Liễu, ai nấy có con cái rồi, lại đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, cái gọi là "va chạm" khi còn nhỏ cũng theo gió bay đi, với sự hiền lành của Xảo Nhi, làm như thế là hợp lý.
Tiểu Thanh hiện giờ là dân của đảo quốc Thái Bình Dương, còn Xảo Nhi nhập tịch Canada, ra vào Hồng Kông rất tiện.
Tiểu Thanh mỉm cười nói:
- Tới rồi, Nhạc Nhạc rất đáng yêu, nhất định muốn bế em trai.
Liễu bí thư đau đầu.
Nhưng nghĩ tới cảnh Nhạc Nhạc đáng yêu như thiên sứ giang đôi tay non nớt bế em trai trong lòng dịu ngọt vạn phần, bất kể như thế nào, giữa Xảo Nhi và Tiểu Thanh, có thể "chung sống thuận hòa" với y mà nói là một may mắn.
- Này, sao không nói nữa? Sợ em và Lương Xảo đánh nhau à?
Tiểu Thanh bên kia cười khanh khách, mặc dù không nhìn thấy nhau, cũng biết hiện giờ sắc mặt Liễu bí thư nhất định rất thú vị, thật làm khó y, mấy cô gái y đều yêu thương, không muốn một ai bị lạnh nhạt cả.
Liễu bí thư chỉ đành cười gượng.
Cái đề tài này không đi sâu tìm hiểu thì tốt hơn, đang yên lành chả dại gây thị phi, dù nữ nhân có đại lượng tới đâu, ở chuyện này luôn có chút "gai" trong lòng. Chỉ có điều Xảo Nhi và Tiểu Thanh hiện nay đều là nhân vật lớn, đi nhiều hiểu rộng, lòng dạ khác với phụ nữ gia đình thường mà thôi.
- Hi hi, không trêu anh nữa, tránh cho anh tức giận không để ý tới em. Nghe nói tên tỉnh trưởng mới kia có chút thành kiến với anh hả? Có chuyện đó thật không?
Tiểu Thanh thông minh, hiểu sự quẫn bách của y, chủ động đổi đề tài.
Liễu Tuấn hơi giật mình, hỏi:
- Em nghe ai nói thế?
Lời này nếu như là Hà đại tiểu thư nói ra, Liễu Tuấn không ngạc nhiên chút nào, chung quy Hà Mộng Doanh nổi danh giỏi nghe ngóng, lại xuất thân trong trung tâm vòng quyền lực, con đường tìm hiểu tin tức nhiều hơn người khác. Kỳ thực trước kia Hà đại tiểu thư không "tinh quái" như vậy, sau khi đi theo Liễu bí thư rồi mới dần dần đổi tính, đủ mọi trò thăm dò tỉnh bào, nguyên nhân không gì ngoài hỗ trợ cho sĩ đồ của Liễu Tuấn.
Mỗi một hồng nhan đều dùng phương thức của mình hết sức trợ giúp Liễu Tuấn.
Điều này làm cho Liễu bí thư hết sức vinh dự, đồng thời cũng rất áp lực, nếu biểu hiện không tốt, còn áy náy đến đâu?
Hà đại tiểu thư tao đổi điện thoại với Liễu Tuấn rất nhiều, không lâu trước đó tới Ngọc Lan còn nói chuyện với Liễu bí thư nói chuyện với nhau ba tiếng đồng hồ, đương nhiên là trần truồng ôm nhau nói chuyện rồi.
Hà Mộng Doanh không tiếc sức lực thăm dò tỉnh báo, nhất là với Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm càng chú ý, gần như điều tra tới cả hòn gạnh lát nề nhà người ta. Từng nơi hai người công tác qua, từng thành tích thu được trên con đường thăng tiến, đánh bại những đối thủ lợi hại nào, trong nhà có quan hệ xã hội nào, Hà đại tiểu thư nói ra rành mạch, cứ như đặc công tinh anh vậy.
Chuyện này không đủ làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, thực sự làm y ngạc nhiên là Hà đại tiểu thư lại lấy ra một danh sách, bên trên viết tên mười mấy cán bộ, có người ở tỉnh S, có người ở tỉnh tây bắc, ngoài ra còn có lý lịch đơn gian của các cán bộ đó.
Liễu Tuấn nhìn tới trán nhăn lại, Hà đại tiểu thư cười hì hì nói với y, nhưng cán bộ này đều là thuộc hạ mà Cù Hạo Cẩm hoặc Thai Duy Thanh tín nhiệm nhất, một số trong đó rất có khả năng tới tỉnh A nhậm chức, thậm chí tới trực tiếp thành phố Ngọc Lan thành đồng nghiệp của Liễu Tuấn.
Quan lớn điều chức mang theo mấy cán bộ thân tín vốn là chuyện rất bình thường, chẳng phải Hà Duyên An đưa Liễu bí thư từ tỉnh A tới hay sao? Nhưng Hà Mộng Doanh đưa ra một danh sách như vậy dù không chính xác trăm phần trăm , nhưng tuyệt đối là có cơ sở.
Ở chuyện thế này Hà Mộng Doanh đều khác cẩn thận, đưa danh sách cho y xem là phải nắm chắc tới tám phần, những người này nếu như điều tới thành phố Ngọc Lan, trở thành đối thủ của Liễu Tuấn là một khả năng rất cao.
Người đi theo chủ lớn ai chẳng tâm cao khi ngạo? Sao chịu khuất mình trước kẻ khác?
Huống hồ lần này Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm được TW điều tới chỉnh đốn rất rõ ràng, những người này tới chính là tiên phong mở đường.
Khi ấy Hà Mộng Doanh nhìn sắc mặt nặng nề của Liễu Tuấn, liền trêu "có phải sợ rồi không?", kết quả khỏi nói cũng biết, bị Liễu bí thư báo thù tàn nhẫn, bị dày vò cho chết đi sống lại.
Hiện giờ ngay cả Tiểu Thanh cũng bắt đầu quan tâm tới những chuyện thể này, có lẽ Liễu bí thư địa vị càng cao, nữ nhân bên cạnh càng lo lắng.
Cây cao gió cả.
Tiểu Thanh bên kia không vui:
- Này đúng nói khó nghe như thế chứ, sao em phải nghe người khác nói? Em không quan tâm tới anh được à?
Liễu bí thư vội xin lỗi, nói:
- Em biết anh không có ý đó mà.
Liễu bí thư vốn không phải là anh hùng "râu quặp", nhưng giờ Tiểu Thanh đang thời gian ở cữ, Liễu bí thư không dám chọc cô nổi giận.
- Hi hi, trêu anh thôi, cái tên Thai Duy Thanh kia là tỉnh trưởng hả? Nếu hắn ta cứ gây chuyện với anh, chúng ta giáo huấn hắn một chút.
Tiểu Thanh nói với giọng rất tự nhiên.
Liễu Tuấn cười khổ.
Tiểu Thanh ngày càng có khí phách của bà chủ lớn rồi, đường đường là tỉnh trưởng vậy mà Liễu chủ tịch mở miệng ra là muốn giáo huấn người ta.
- Nói thật với anh đó, Từ Hưng Bang xây dựng một bên cảng nước sâu cực lớn ở tỉnh S, chuyện này có vấn đề, đều một tay Thai Duy Thanh làm.
Liễu Tuấn cau mày lại:
- Sao em biết.
- Chuyện liên quan tới tập đoạn họ Từ em đều biết một ít.
Tiểu Thanh nói với vẻ tùy tiện, không hề có ý làm ra vẻ. Cho dù nhà họ Từ và quỹ Thịnh Nghiệp nước sông không phạm nước giấng, thậm chí họ Từ còn ra sức lung lạc quỹ Thịnh Nghiệp, nhưng điều này không có nghĩa là quan hệ hai bên hòa hợp. Bạn bè thương trường chỉ là loại lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhà họ Từ từng gây chuyện với Liễu Tuấn, Tiểu Thanh luôn chăm chăm theo dõi sau lưng người ta.
- Nếu em vạch trần ra, đủ cho Thai Duy Thanh luống cuống chân tay một hồi.
Liễu Tuấn nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Chuyện bến cảng đó anh cũng biết một chút. Chuyện liên quan tới cả thành phố và cuộc sống của rất nhiều người, em phải thận trọng.
Liễu Tuấn không muốn vì tranh đấu mà làm cho quốc gia và quần chúng bị tổn thất.
- Được, anh nói thận trọng thì em thậtn trọng, có điều nếu như hắn tiếp tục không biết sống chết làm khó anh, thì chúng ta cũng không khách khí gì với hắn.
Tiểu Thanh tựa hồ không cam tâm, nhưng không tiện làm trái ý Liễu Tuấn, trước chuyện lớn như thế, Tiểu Thanh rất biết vị trí của mình ở đâu.
- Phải rồi Tiểu Tuấn, anh lấy tên cho con đi, gọi là gì?
Trò chuyện chán chê Liễu Thanh mới nhớ ra mục đích của cú điện thoại này.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Gọi là Liễu Thịnh đi, chúng ta chẳng phải đầu tư thịnh nghiệp sao?
Tiểu Thanh chun mũi, hừ một tiếng:
- Anh cũng quá lười rồi, lấy tên cho con cũng bớt xén công đoạn, xem sau này em có bảo con mắng anh là ba ba lười không!
Trong điện thoại truyền tới giọng nói êm ái của Tiểu Thanh.
Liễu Tuấn có chút áy náy, trung tuần tháng 11, Tiểu Thanh ở Hồng Kông cho nhà họ Liễu thêm một đứa cháu , tất cả như ước nguyện của Liễu Thanh, cô sinh một đứa con trai hơn 3kg, trong quá trình sinh nở có gặp chút rắc rối nhỏ. Tiểu Thanh biết Nhạc Nhạc và Liễu Dương đều được sinh tự nhiên, nên hiếu thắng không muốn thua Xảo Nhi và Phi Phi, cũng muốn sinh tự nhiên.
Có điều vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, tương ứng là khung xương nhỏ, em bé lại hơn 3kg, nên khi đẻ bị rách khá nghiêm trọng, nếm không ít đau đớn, may mà kỹ thuật y học ở Hồng Kông phát triển, Tiểu Thanh ở trong một bệnh viện lực lượng y bác sĩ hùng hậu trang thiết bị toàn vẹn nhất, nên vượt qua nguy hiểm.
Em bé thì rất khỏe mạnh.
Tiểu Thanh sinh đúng vào lúc công nhân gây chuyện, Liễu Tuấn không có cách nào thoát thân tới bầu bạn với cô, Tiểu Thanh rất hiểu, nói nam tử hán phải chuyên tâm vào sự nghiệp, nên không có ý trách móc.
May là bác bảy thím bảy cùng anh và chị dâu Tiểu Thanh đều chạy tới Hồng Kông, còn cả Kim Phúc Xương, A Giai, Hoàng Diệu Kỳ tới bệnh viện làm bạn.
Dù là thế Liễu Tuấn hổ thẹn trong lòng, bất kể thế nào, Tiểu Thanh cũng là vợ y, khi sinh nở không thể làm bạn bên cạnh, thực sự không phải.
- Ừ, gần ổn rồi, chuyện cơ quan mà, thể nào rồi cũng phải lắng xuống.
Liễu Tuấn hỏi:
- Em thế nào rồi? Thân thể hồi phục chưa? Sữa có nhiều không? Đừng làm con trai anh đói nhé.
Tiểu Thanh đã chọn đẻ tự nhiên cũng chọn nuôi con bằng sữa mẹ.
- Hi hi, em biết anh có con là không cần vợ nữa mà, yên tâm em rất nhiều sữa, con anh bú không hết.
Liễu Tuấn cười, nhỏ giọng nói:
- Vậy có cần anh giúp không?
Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Thanh nghe chồng trêu ghẹo, bất giác mặt đỏ lên, hờn trách:
- Anh đó, không nghiêm túc gì cả, chẳng trách Lương Xảo nói muốn an bài giúp việc cho anh, đúng rồi cô giúp việc đó đâu? Hiện giờ có ở bên cạnh anh không, nói chuyện có tiện không?
Liễu Tuấn không khoi có chút váng đầu, Tiểu Thanh vừa mới khỏe lên một chút là bắt đầu tinh nghịch rồi.
- Xảo Nhi có qua thăm em không?
Ma xui quỷ khiến thế nào Liễu bí thư đột nhiên hỏi một câu, nói ra khỏi miệng lập tức lo lắng. Kỳ thực không thể trách Liễu bí thư hồ đồ, Xảo Nhi mấy ngày trước nghe nói Tiểu Thanh sinh con, đúng là có nói muốn qua Hồng Kông thăm Tiểu Thanh.
Dù sao hai người quen nhau từ rất lâu rồi, khi ở hiệu bánh mỳ Xảo Xảo còn "cạnh tranh" với nhau. Hiện giờ cả hai thuộc về nhà họ Liễu, ai nấy có con cái rồi, lại đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, cái gọi là "va chạm" khi còn nhỏ cũng theo gió bay đi, với sự hiền lành của Xảo Nhi, làm như thế là hợp lý.
Tiểu Thanh hiện giờ là dân của đảo quốc Thái Bình Dương, còn Xảo Nhi nhập tịch Canada, ra vào Hồng Kông rất tiện.
Tiểu Thanh mỉm cười nói:
- Tới rồi, Nhạc Nhạc rất đáng yêu, nhất định muốn bế em trai.
Liễu bí thư đau đầu.
Nhưng nghĩ tới cảnh Nhạc Nhạc đáng yêu như thiên sứ giang đôi tay non nớt bế em trai trong lòng dịu ngọt vạn phần, bất kể như thế nào, giữa Xảo Nhi và Tiểu Thanh, có thể "chung sống thuận hòa" với y mà nói là một may mắn.
- Này, sao không nói nữa? Sợ em và Lương Xảo đánh nhau à?
Tiểu Thanh bên kia cười khanh khách, mặc dù không nhìn thấy nhau, cũng biết hiện giờ sắc mặt Liễu bí thư nhất định rất thú vị, thật làm khó y, mấy cô gái y đều yêu thương, không muốn một ai bị lạnh nhạt cả.
Liễu bí thư chỉ đành cười gượng.
Cái đề tài này không đi sâu tìm hiểu thì tốt hơn, đang yên lành chả dại gây thị phi, dù nữ nhân có đại lượng tới đâu, ở chuyện này luôn có chút "gai" trong lòng. Chỉ có điều Xảo Nhi và Tiểu Thanh hiện nay đều là nhân vật lớn, đi nhiều hiểu rộng, lòng dạ khác với phụ nữ gia đình thường mà thôi.
- Hi hi, không trêu anh nữa, tránh cho anh tức giận không để ý tới em. Nghe nói tên tỉnh trưởng mới kia có chút thành kiến với anh hả? Có chuyện đó thật không?
Tiểu Thanh thông minh, hiểu sự quẫn bách của y, chủ động đổi đề tài.
Liễu Tuấn hơi giật mình, hỏi:
- Em nghe ai nói thế?
Lời này nếu như là Hà đại tiểu thư nói ra, Liễu Tuấn không ngạc nhiên chút nào, chung quy Hà Mộng Doanh nổi danh giỏi nghe ngóng, lại xuất thân trong trung tâm vòng quyền lực, con đường tìm hiểu tin tức nhiều hơn người khác. Kỳ thực trước kia Hà đại tiểu thư không "tinh quái" như vậy, sau khi đi theo Liễu bí thư rồi mới dần dần đổi tính, đủ mọi trò thăm dò tỉnh bào, nguyên nhân không gì ngoài hỗ trợ cho sĩ đồ của Liễu Tuấn.
Mỗi một hồng nhan đều dùng phương thức của mình hết sức trợ giúp Liễu Tuấn.
Điều này làm cho Liễu bí thư hết sức vinh dự, đồng thời cũng rất áp lực, nếu biểu hiện không tốt, còn áy náy đến đâu?
Hà đại tiểu thư tao đổi điện thoại với Liễu Tuấn rất nhiều, không lâu trước đó tới Ngọc Lan còn nói chuyện với Liễu bí thư nói chuyện với nhau ba tiếng đồng hồ, đương nhiên là trần truồng ôm nhau nói chuyện rồi.
Hà Mộng Doanh không tiếc sức lực thăm dò tỉnh báo, nhất là với Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm càng chú ý, gần như điều tra tới cả hòn gạnh lát nề nhà người ta. Từng nơi hai người công tác qua, từng thành tích thu được trên con đường thăng tiến, đánh bại những đối thủ lợi hại nào, trong nhà có quan hệ xã hội nào, Hà đại tiểu thư nói ra rành mạch, cứ như đặc công tinh anh vậy.
Chuyện này không đủ làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, thực sự làm y ngạc nhiên là Hà đại tiểu thư lại lấy ra một danh sách, bên trên viết tên mười mấy cán bộ, có người ở tỉnh S, có người ở tỉnh tây bắc, ngoài ra còn có lý lịch đơn gian của các cán bộ đó.
Liễu Tuấn nhìn tới trán nhăn lại, Hà đại tiểu thư cười hì hì nói với y, nhưng cán bộ này đều là thuộc hạ mà Cù Hạo Cẩm hoặc Thai Duy Thanh tín nhiệm nhất, một số trong đó rất có khả năng tới tỉnh A nhậm chức, thậm chí tới trực tiếp thành phố Ngọc Lan thành đồng nghiệp của Liễu Tuấn.
Quan lớn điều chức mang theo mấy cán bộ thân tín vốn là chuyện rất bình thường, chẳng phải Hà Duyên An đưa Liễu bí thư từ tỉnh A tới hay sao? Nhưng Hà Mộng Doanh đưa ra một danh sách như vậy dù không chính xác trăm phần trăm , nhưng tuyệt đối là có cơ sở.
Ở chuyện thế này Hà Mộng Doanh đều khác cẩn thận, đưa danh sách cho y xem là phải nắm chắc tới tám phần, những người này nếu như điều tới thành phố Ngọc Lan, trở thành đối thủ của Liễu Tuấn là một khả năng rất cao.
Người đi theo chủ lớn ai chẳng tâm cao khi ngạo? Sao chịu khuất mình trước kẻ khác?
Huống hồ lần này Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm được TW điều tới chỉnh đốn rất rõ ràng, những người này tới chính là tiên phong mở đường.
Khi ấy Hà Mộng Doanh nhìn sắc mặt nặng nề của Liễu Tuấn, liền trêu "có phải sợ rồi không?", kết quả khỏi nói cũng biết, bị Liễu bí thư báo thù tàn nhẫn, bị dày vò cho chết đi sống lại.
Hiện giờ ngay cả Tiểu Thanh cũng bắt đầu quan tâm tới những chuyện thể này, có lẽ Liễu bí thư địa vị càng cao, nữ nhân bên cạnh càng lo lắng.
Cây cao gió cả.
Tiểu Thanh bên kia không vui:
- Này đúng nói khó nghe như thế chứ, sao em phải nghe người khác nói? Em không quan tâm tới anh được à?
Liễu bí thư vội xin lỗi, nói:
- Em biết anh không có ý đó mà.
Liễu bí thư vốn không phải là anh hùng "râu quặp", nhưng giờ Tiểu Thanh đang thời gian ở cữ, Liễu bí thư không dám chọc cô nổi giận.
- Hi hi, trêu anh thôi, cái tên Thai Duy Thanh kia là tỉnh trưởng hả? Nếu hắn ta cứ gây chuyện với anh, chúng ta giáo huấn hắn một chút.
Tiểu Thanh nói với giọng rất tự nhiên.
Liễu Tuấn cười khổ.
Tiểu Thanh ngày càng có khí phách của bà chủ lớn rồi, đường đường là tỉnh trưởng vậy mà Liễu chủ tịch mở miệng ra là muốn giáo huấn người ta.
- Nói thật với anh đó, Từ Hưng Bang xây dựng một bên cảng nước sâu cực lớn ở tỉnh S, chuyện này có vấn đề, đều một tay Thai Duy Thanh làm.
Liễu Tuấn cau mày lại:
- Sao em biết.
- Chuyện liên quan tới tập đoạn họ Từ em đều biết một ít.
Tiểu Thanh nói với vẻ tùy tiện, không hề có ý làm ra vẻ. Cho dù nhà họ Từ và quỹ Thịnh Nghiệp nước sông không phạm nước giấng, thậm chí họ Từ còn ra sức lung lạc quỹ Thịnh Nghiệp, nhưng điều này không có nghĩa là quan hệ hai bên hòa hợp. Bạn bè thương trường chỉ là loại lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhà họ Từ từng gây chuyện với Liễu Tuấn, Tiểu Thanh luôn chăm chăm theo dõi sau lưng người ta.
- Nếu em vạch trần ra, đủ cho Thai Duy Thanh luống cuống chân tay một hồi.
Liễu Tuấn nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Chuyện bến cảng đó anh cũng biết một chút. Chuyện liên quan tới cả thành phố và cuộc sống của rất nhiều người, em phải thận trọng.
Liễu Tuấn không muốn vì tranh đấu mà làm cho quốc gia và quần chúng bị tổn thất.
- Được, anh nói thận trọng thì em thậtn trọng, có điều nếu như hắn tiếp tục không biết sống chết làm khó anh, thì chúng ta cũng không khách khí gì với hắn.
Tiểu Thanh tựa hồ không cam tâm, nhưng không tiện làm trái ý Liễu Tuấn, trước chuyện lớn như thế, Tiểu Thanh rất biết vị trí của mình ở đâu.
- Phải rồi Tiểu Tuấn, anh lấy tên cho con đi, gọi là gì?
Trò chuyện chán chê Liễu Thanh mới nhớ ra mục đích của cú điện thoại này.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Gọi là Liễu Thịnh đi, chúng ta chẳng phải đầu tư thịnh nghiệp sao?
Tiểu Thanh chun mũi, hừ một tiếng:
- Anh cũng quá lười rồi, lấy tên cho con cũng bớt xén công đoạn, xem sau này em có bảo con mắng anh là ba ba lười không!
/2140
|