- Tiểu Tuấn, chuyện công nhân thôi việc ở Ngọc Lan gây rối là sao?
Hàn huyên chuyện quốc gia đại sự một hồi, sự chú ý của Liễu Tấn Tài lại đặt vào công việc của con trai, tổng thể mà nói thì ông rất hài lòng, đứa con này mang cả sở trưởng của ông lẫn Nghiêm Ngọc Thành, vừa có tầm nhìn xa nắm đại cục, lại có thể bình tâm lại, kiên trì làm công tác cụ thể, chiếu theo cách nói của quan trường là nhân tài toàn diện hiếm có.
Thời gian trước thành phố Ngọc Lan đột nhiên khơi lên một trận phong ba, Liễu Tấn Tài cũng rất quan tâm, nhưng ông tài với khả năng của con trai, có thể xử lý tốt việc này, nếu con trai không chủ động thỉnh giáo, cả quá trình ông chỉ nhìn thôi. Hiện giờ cha con nói chuyện, mới hỏi tới vài câu.
Liễu Tuấn kể khái quát:
- Mới ban đầu kỳ thực là một số công nhân nghỉ việc bị vài kẻ có mưu đồ khác khích bác xúi bẩy...
Liễu Tuấn nói rồi đột nhiên nhớ tới Lương Lượng, Mạnh Kế Lương dù đảm bảo trước mặt hắn, nhưng tới nay vẫn chưa bắt được Lương Lượng về quy án, không biết là do Lương Lượng quá giảo hoạt, hay là còn có nguyên nhân chủ quan nào khác.
- Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy thảo nguyên, từ xưa tới nay sự kiện quần chúng quy mô lớn đều phát nguồn từ nguyên nhân rất nhỏ, sau này phải chú hơn.
Liễu Tấn Tài dặn.
- Con hiểu rồi, kỳ thực cho con thêm hai năm nữa, không dám nói có thể làm toàn bộ quốc xĩ ở Ngọc Lan sống lại, nhưng tuyệt đại bộ phận thì không có vấn đề gì. Tới khi đó xí nghiệp phát triển lớn mạnh, công nhân thôi việc ngày trước có thể quay về đơn vị làm việc, làm cái bánh lớn lên, đó mới là phương pháp giải quyết vấn đề.
Liễu Tấn Tài nhướng mày, từ trong ngữ khí của con trai, ông nghe ra chút cô đơn lạc lõng, đó là chuyện chưa từng có, trong ấn tượng của ông, Liễu Tuấn luôn phấn chấn hướng tới, trở ngại không sờn, cho dù là ông cũng phải lắm lúc tự cảm thấy không bằng.
Chẳng lẽ đổi tỉnh trưởng hoàn cảnh của Liễu Tuấn đã trở nên gian nan.
"Cho con thên hai năm"
Lời này của Liễu Tuấn phải chăng ám thị vị trí của y sẽ có thể bị lay động.
Quan trường biến động là chuyện thường, có điều nếu như vì tranh đấu phái hệ mà bị ép điều đi, cho dù Liễu Tấn Tài có không bao che cho con cũng không chấp nhận kết quả này.
Dù nói thể nào thành tích của Liễu Tuấn ở Tp Ngọc Lan đặc biệt khu Trường Hà là ai cũng thấy, nói sau này không có ai chưa chắc, song nói một câu chưa từng có thì đáng được nhận.
Nếu không phải cấm kỵ, một cán bộ như thế dưới tay Liễu Tấn Tài, GDP tỉnh J nói không chừng còn phải vươn lên mấy bậc nữa, người dân có được thêm nhiều lợi ích thực chất.
- Đồng chí Thai Duy Thanh yêu cầu với cán bộ nghiêm khắc lắm sao?
Liễu Tuấn cười nhạt, không tán đồng:
- Yêu cầu với cán bộ có nghiêm hay không thì chưa nhìn ra, nhưng người này hẹp hòi, cách cục không đủ là chắc chắn. Quá quan tâm tới chuyện phe phái.
Liễu Tuấn cau mày, trong ký ức của ông Liễu Tuấn chưa bao giờ đánh giá một cán bộ cao cấp của đảng như thế.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm:
- Từ kinh tế tỉnh S mà xét, người này có năng lực nhất định.
- Năng lực có lẽ không tệ, nhưng đoàn kết đồng chí có thiếu sót.
Liễu Tuấn nói thẳng thừng.
- Mặc kệ người ta , cứ nỗ lực làm tốt công việc trong bổn phận của mình.
- Vâng.
- Thực sự không được, hay là con nghĩ tới điều động công tác chưa?
Liễu Tuấn hơi nhướng mày lên:
- Ba thấy lúc này điều động công tác có thích hợp không?
Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:
- Con đã dựng lên cơ sở cho khu Trường Hà rồi, có nền móng tốt như thế mà không thể làm ra thành tích thì đó là vấn đề của lãnh đạo, còn việc cải cách ở Tp Ngọc Lan đã sắp kết thúc rồi chứ.
Hiện giờ trong công việc Liễu Tuấn phủ trách, chỉ có cải cách quốc xĩ là hơi có chút trở ngại, còn những việc khác đều thuận buồn xuôi gió. Việc cải cách khu cao tân trong 3 khu 5 huyện của Ngọc Lan tiến hành theo phương án của khu Trường Hà, thành tích không tệ, quan trọng là đã lập nên được đường lối chính xác. Giống như Liễu Tấn tài nói, chỉ cần đám lãnh đạo khu cao tân đó không phá hoại bừa bãi, thì năng lực kế tục phát triển là có thể thấy được.
Liễu Tuấn đáp:
- Đúng là tạo dựng lên cơ sở rồi.
- Vậy là đủ, con không thể ôm đồm hết được, làm thế bất lợi cho sự trưởng thành của cán bộ cấp dưới.
Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, nói:
- Xem tình thế hẵng hay ạ.
Lúc này Liễu Tuấn thực sự chưa chuẩn bị tâm lý, quan trong nhất là không hợp với tính cách của y, tuy né tránh mũi nhọn là thủ pháp thường thấy trong quan trường, nhưng muốn Liễu Tuấn nhún nhường, thì ý không cam tâm.
Liễu Tấn Tài không miễn cưỡng.
Cha con đang nói chuyện thì Nguyễn Bích Tú.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao mẹ không xem liên hoan cuối năm.
Liễu Tuấn không hứng thú lắm với văn nghệ cuối năm, hơn nữa đại đã số là xem qua rồi, nhưng với Nguyên Bích Tú và Phi Phi mà nói cực kỳ háo hức.
- Rửa cho hai cha con ít hoa quả.
Nguyễn Bích Tú đặt mấy quả táo đỏ chói xuống, nhưng không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh chồng hỏi:
- Tiểu Tuấn, sau này an bài Phi Phi và Dương Dương ra sao? Các con đã thương lượng chưa.
Thì ra bà quan tâm tới chuyện này.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài vào kinh, Nghiêm Minh và Liễu Diệp ở Đại Ninh, Giang Hữu Tín và Liễu Hoa ở Hãn Hồ, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên ở đông nam, Liễu Tuấn thì ở Ngọc Lan, cả nhà thể là "tan tác" hết cả.
Nguyễn Bích Tú quan tâm chuyện đi ở của con gái và cháu nội, đó là chuyện hàng đầu.
Liễu Tuấn nói:
- Mẹ, chị ba và anh Chính Hiên đã nói sẽ đưa Mục Dã tới thủ đô rồi sao?
Vũ Chính hiện là đại đội trưởng trong sư đoàn viễn chinh thứ nhất hải quân lục chiến, hiện đang đóng ở tiền tuyến đông nam, mỗi ngày khẩn trương huấn luyện, khu huyện thành đồn trú điều kiện quá kém, không có lợi cho sự phát triển của Vũ Mục Dã về sau. Hai vợ chồng Vũ Thu Hàn cũng đã tới thủ đô, dì Bành kiên trì đưa cháu về theo.
- Tiểu Yên và Mục Dã có về thủ đô cũng ở nhà họ Vũ mà.
Nguyễn Bích Tú có chút không vui:
- Hơn nữa còn có gì Giải của con nữa.
Liễu Tuấn trêu:
- Mẹ muốn bế cháu thì cứ nói rõ ra, cần gì lấy dì Giải làm lá chắn? Chẳng lẽ làm bà nội không thân bằng làm bà ngoại.
Liễu Tấn Tài bật cười.
Nguyễn Bích Tú thấy cũng phải, nhưng vấn đề quan trọng quyết không buông tha:
- Mẹ thấy ý kiến của dì Giải không tệ, Phi Phi và Dương Dương tạm thời ở lại thủ đô, đợi cho Dương Dương lớn thêm chút tuổi nữa, Phi Phi tới Ngọc Lan với con.
- Chuyện này đêm nay con hỏi Phi Phi rồi hãy nói.
Chuyện này là đương nhiên, Nguyễn Bích Tú gật đầu, đi xem TV.
... ...
Trong phòng ngủ ánh đèn nhu hòa.
Gian phòng ngủ này Liễu Tuấn chưa dùng mấy lần, Phi Phi cũng chỉ ở lại đếm trên đầu ngón tay, nhưng bố trí vẫn y theo yêu cầu của Phi Phi để làm, đầy những màu sắc và đồ trang trí trẻ trung thậm chí là ngây thơ, giống hệt như trang phục Phi Phi thiết kế.
Trong giới thiết kế, Phi Phi ngày càng nổi danh, rất nhiều ngôi sao thích loại khí chất thuần khiết tự nhiên trong trang phục của cô, mặc y phục do Nghiêm Phi thiết kế, cả người đều trẻ hơn tới mấy tuổi.
Xảo Nhi là fan hâm mộ của Phi Phi. Trước kia Tiểu Thanh không thích trang phục do Phi Phi thiết kế, gần đây đã thay đổi rồi, thậm chí đôi khi còn mặc đồ do Phi Phi thiết kế khi ở cùng với Liễu Tuấn.
Dù nam hay nữ, khi tới độ tuổi nhất định đều theo tự nhiên mà có thay đổi nhỏ.
Có điều lượng công việc của Phi Phi ít đi, có Dương Dương rồi, tâm tư của cô bị chia ra quá nửa, chuyên tâm cho con trai, thời gian thiết kế giảm bớt. Chính vì thế y phục do cô thiết kế càng trở nên quý hiếm, không phải là ai cũng có thể có được, cần phải đặt trước tới vài tháng.
Còn về giá cả càng nước lên theo thuyền, trước kia mấy vạn là có thể mua một bộ, hiện giờ thì nghĩ thôi cũng miễn.
Bàn Đại Hải lại danh chính ngôn thuận tăng lương cho cô, gắng sức đem tài sản của Tuấn thiếu gia chuyển qua. Nhưng đế quốc tài chính của Liễu Tuấn quá khổng lồ, một nhà thiết kế có giỏi đến đêu thì cũng chỉ kiếm được một sợi lông trên con trâu thôi.
Liễu Dương đã ngủ rồi, ngủ rất ngon.
Phi Phi nép vào lòng Liễu Tuấn, mang theo sự thỏa mãn sau mưa rào, khuôn mặt tuyệt mỹ ánh lên sắc hồng mê ly, như mộng ảo.
Phi Phi nỉ non:
- Tiểu Tuấn em muốn tới Ngọc Lan với anh.
- Ừ.
Liễu Tuấn chẳng do dự, lập tức gật đầu, siết chặt tay, hai người dính chặt nhau thêm một chút.
Phi Phi thỏa mãn hôn nhẹ lên má y, có điều không lâu sau lại bĩu môi nói:
- Không được bà ngoại Dương Dương không cho, còn nữa, bà nội cũng chẳng chịu...
Liễu Tuấn cười nói:
- Không sao, Dương Dương lớn rồi, em có thể thường xuyên tới Ngọc Lan mà.
- Ừ.
Phi Phi gật đầu, vui vẻ trở lại
Hàn huyên chuyện quốc gia đại sự một hồi, sự chú ý của Liễu Tấn Tài lại đặt vào công việc của con trai, tổng thể mà nói thì ông rất hài lòng, đứa con này mang cả sở trưởng của ông lẫn Nghiêm Ngọc Thành, vừa có tầm nhìn xa nắm đại cục, lại có thể bình tâm lại, kiên trì làm công tác cụ thể, chiếu theo cách nói của quan trường là nhân tài toàn diện hiếm có.
Thời gian trước thành phố Ngọc Lan đột nhiên khơi lên một trận phong ba, Liễu Tấn Tài cũng rất quan tâm, nhưng ông tài với khả năng của con trai, có thể xử lý tốt việc này, nếu con trai không chủ động thỉnh giáo, cả quá trình ông chỉ nhìn thôi. Hiện giờ cha con nói chuyện, mới hỏi tới vài câu.
Liễu Tuấn kể khái quát:
- Mới ban đầu kỳ thực là một số công nhân nghỉ việc bị vài kẻ có mưu đồ khác khích bác xúi bẩy...
Liễu Tuấn nói rồi đột nhiên nhớ tới Lương Lượng, Mạnh Kế Lương dù đảm bảo trước mặt hắn, nhưng tới nay vẫn chưa bắt được Lương Lượng về quy án, không biết là do Lương Lượng quá giảo hoạt, hay là còn có nguyên nhân chủ quan nào khác.
- Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy thảo nguyên, từ xưa tới nay sự kiện quần chúng quy mô lớn đều phát nguồn từ nguyên nhân rất nhỏ, sau này phải chú hơn.
Liễu Tấn Tài dặn.
- Con hiểu rồi, kỳ thực cho con thêm hai năm nữa, không dám nói có thể làm toàn bộ quốc xĩ ở Ngọc Lan sống lại, nhưng tuyệt đại bộ phận thì không có vấn đề gì. Tới khi đó xí nghiệp phát triển lớn mạnh, công nhân thôi việc ngày trước có thể quay về đơn vị làm việc, làm cái bánh lớn lên, đó mới là phương pháp giải quyết vấn đề.
Liễu Tấn Tài nhướng mày, từ trong ngữ khí của con trai, ông nghe ra chút cô đơn lạc lõng, đó là chuyện chưa từng có, trong ấn tượng của ông, Liễu Tuấn luôn phấn chấn hướng tới, trở ngại không sờn, cho dù là ông cũng phải lắm lúc tự cảm thấy không bằng.
Chẳng lẽ đổi tỉnh trưởng hoàn cảnh của Liễu Tuấn đã trở nên gian nan.
"Cho con thên hai năm"
Lời này của Liễu Tuấn phải chăng ám thị vị trí của y sẽ có thể bị lay động.
Quan trường biến động là chuyện thường, có điều nếu như vì tranh đấu phái hệ mà bị ép điều đi, cho dù Liễu Tấn Tài có không bao che cho con cũng không chấp nhận kết quả này.
Dù nói thể nào thành tích của Liễu Tuấn ở Tp Ngọc Lan đặc biệt khu Trường Hà là ai cũng thấy, nói sau này không có ai chưa chắc, song nói một câu chưa từng có thì đáng được nhận.
Nếu không phải cấm kỵ, một cán bộ như thế dưới tay Liễu Tấn Tài, GDP tỉnh J nói không chừng còn phải vươn lên mấy bậc nữa, người dân có được thêm nhiều lợi ích thực chất.
- Đồng chí Thai Duy Thanh yêu cầu với cán bộ nghiêm khắc lắm sao?
Liễu Tuấn cười nhạt, không tán đồng:
- Yêu cầu với cán bộ có nghiêm hay không thì chưa nhìn ra, nhưng người này hẹp hòi, cách cục không đủ là chắc chắn. Quá quan tâm tới chuyện phe phái.
Liễu Tuấn cau mày, trong ký ức của ông Liễu Tuấn chưa bao giờ đánh giá một cán bộ cao cấp của đảng như thế.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm:
- Từ kinh tế tỉnh S mà xét, người này có năng lực nhất định.
- Năng lực có lẽ không tệ, nhưng đoàn kết đồng chí có thiếu sót.
Liễu Tuấn nói thẳng thừng.
- Mặc kệ người ta , cứ nỗ lực làm tốt công việc trong bổn phận của mình.
- Vâng.
- Thực sự không được, hay là con nghĩ tới điều động công tác chưa?
Liễu Tuấn hơi nhướng mày lên:
- Ba thấy lúc này điều động công tác có thích hợp không?
Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:
- Con đã dựng lên cơ sở cho khu Trường Hà rồi, có nền móng tốt như thế mà không thể làm ra thành tích thì đó là vấn đề của lãnh đạo, còn việc cải cách ở Tp Ngọc Lan đã sắp kết thúc rồi chứ.
Hiện giờ trong công việc Liễu Tuấn phủ trách, chỉ có cải cách quốc xĩ là hơi có chút trở ngại, còn những việc khác đều thuận buồn xuôi gió. Việc cải cách khu cao tân trong 3 khu 5 huyện của Ngọc Lan tiến hành theo phương án của khu Trường Hà, thành tích không tệ, quan trọng là đã lập nên được đường lối chính xác. Giống như Liễu Tấn tài nói, chỉ cần đám lãnh đạo khu cao tân đó không phá hoại bừa bãi, thì năng lực kế tục phát triển là có thể thấy được.
Liễu Tuấn đáp:
- Đúng là tạo dựng lên cơ sở rồi.
- Vậy là đủ, con không thể ôm đồm hết được, làm thế bất lợi cho sự trưởng thành của cán bộ cấp dưới.
Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, nói:
- Xem tình thế hẵng hay ạ.
Lúc này Liễu Tuấn thực sự chưa chuẩn bị tâm lý, quan trong nhất là không hợp với tính cách của y, tuy né tránh mũi nhọn là thủ pháp thường thấy trong quan trường, nhưng muốn Liễu Tuấn nhún nhường, thì ý không cam tâm.
Liễu Tấn Tài không miễn cưỡng.
Cha con đang nói chuyện thì Nguyễn Bích Tú.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao mẹ không xem liên hoan cuối năm.
Liễu Tuấn không hứng thú lắm với văn nghệ cuối năm, hơn nữa đại đã số là xem qua rồi, nhưng với Nguyên Bích Tú và Phi Phi mà nói cực kỳ háo hức.
- Rửa cho hai cha con ít hoa quả.
Nguyễn Bích Tú đặt mấy quả táo đỏ chói xuống, nhưng không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh chồng hỏi:
- Tiểu Tuấn, sau này an bài Phi Phi và Dương Dương ra sao? Các con đã thương lượng chưa.
Thì ra bà quan tâm tới chuyện này.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài vào kinh, Nghiêm Minh và Liễu Diệp ở Đại Ninh, Giang Hữu Tín và Liễu Hoa ở Hãn Hồ, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên ở đông nam, Liễu Tuấn thì ở Ngọc Lan, cả nhà thể là "tan tác" hết cả.
Nguyễn Bích Tú quan tâm chuyện đi ở của con gái và cháu nội, đó là chuyện hàng đầu.
Liễu Tuấn nói:
- Mẹ, chị ba và anh Chính Hiên đã nói sẽ đưa Mục Dã tới thủ đô rồi sao?
Vũ Chính hiện là đại đội trưởng trong sư đoàn viễn chinh thứ nhất hải quân lục chiến, hiện đang đóng ở tiền tuyến đông nam, mỗi ngày khẩn trương huấn luyện, khu huyện thành đồn trú điều kiện quá kém, không có lợi cho sự phát triển của Vũ Mục Dã về sau. Hai vợ chồng Vũ Thu Hàn cũng đã tới thủ đô, dì Bành kiên trì đưa cháu về theo.
- Tiểu Yên và Mục Dã có về thủ đô cũng ở nhà họ Vũ mà.
Nguyễn Bích Tú có chút không vui:
- Hơn nữa còn có gì Giải của con nữa.
Liễu Tuấn trêu:
- Mẹ muốn bế cháu thì cứ nói rõ ra, cần gì lấy dì Giải làm lá chắn? Chẳng lẽ làm bà nội không thân bằng làm bà ngoại.
Liễu Tấn Tài bật cười.
Nguyễn Bích Tú thấy cũng phải, nhưng vấn đề quan trọng quyết không buông tha:
- Mẹ thấy ý kiến của dì Giải không tệ, Phi Phi và Dương Dương tạm thời ở lại thủ đô, đợi cho Dương Dương lớn thêm chút tuổi nữa, Phi Phi tới Ngọc Lan với con.
- Chuyện này đêm nay con hỏi Phi Phi rồi hãy nói.
Chuyện này là đương nhiên, Nguyễn Bích Tú gật đầu, đi xem TV.
... ...
Trong phòng ngủ ánh đèn nhu hòa.
Gian phòng ngủ này Liễu Tuấn chưa dùng mấy lần, Phi Phi cũng chỉ ở lại đếm trên đầu ngón tay, nhưng bố trí vẫn y theo yêu cầu của Phi Phi để làm, đầy những màu sắc và đồ trang trí trẻ trung thậm chí là ngây thơ, giống hệt như trang phục Phi Phi thiết kế.
Trong giới thiết kế, Phi Phi ngày càng nổi danh, rất nhiều ngôi sao thích loại khí chất thuần khiết tự nhiên trong trang phục của cô, mặc y phục do Nghiêm Phi thiết kế, cả người đều trẻ hơn tới mấy tuổi.
Xảo Nhi là fan hâm mộ của Phi Phi. Trước kia Tiểu Thanh không thích trang phục do Phi Phi thiết kế, gần đây đã thay đổi rồi, thậm chí đôi khi còn mặc đồ do Phi Phi thiết kế khi ở cùng với Liễu Tuấn.
Dù nam hay nữ, khi tới độ tuổi nhất định đều theo tự nhiên mà có thay đổi nhỏ.
Có điều lượng công việc của Phi Phi ít đi, có Dương Dương rồi, tâm tư của cô bị chia ra quá nửa, chuyên tâm cho con trai, thời gian thiết kế giảm bớt. Chính vì thế y phục do cô thiết kế càng trở nên quý hiếm, không phải là ai cũng có thể có được, cần phải đặt trước tới vài tháng.
Còn về giá cả càng nước lên theo thuyền, trước kia mấy vạn là có thể mua một bộ, hiện giờ thì nghĩ thôi cũng miễn.
Bàn Đại Hải lại danh chính ngôn thuận tăng lương cho cô, gắng sức đem tài sản của Tuấn thiếu gia chuyển qua. Nhưng đế quốc tài chính của Liễu Tuấn quá khổng lồ, một nhà thiết kế có giỏi đến đêu thì cũng chỉ kiếm được một sợi lông trên con trâu thôi.
Liễu Dương đã ngủ rồi, ngủ rất ngon.
Phi Phi nép vào lòng Liễu Tuấn, mang theo sự thỏa mãn sau mưa rào, khuôn mặt tuyệt mỹ ánh lên sắc hồng mê ly, như mộng ảo.
Phi Phi nỉ non:
- Tiểu Tuấn em muốn tới Ngọc Lan với anh.
- Ừ.
Liễu Tuấn chẳng do dự, lập tức gật đầu, siết chặt tay, hai người dính chặt nhau thêm một chút.
Phi Phi thỏa mãn hôn nhẹ lên má y, có điều không lâu sau lại bĩu môi nói:
- Không được bà ngoại Dương Dương không cho, còn nữa, bà nội cũng chẳng chịu...
Liễu Tuấn cười nói:
- Không sao, Dương Dương lớn rồi, em có thể thường xuyên tới Ngọc Lan mà.
- Ừ.
Phi Phi gật đầu, vui vẻ trở lại
/2140
|