Phó chủ tịch Lý Trị Quốc cùng với các đồng chí lãnh đạo trung ương khác và các lãnh đạo ở tỉnh thị đi thị sát con đê sông ở Tiềm Châu, vấn an thăm hỏi các quan binh bộ đội cùng cán bộ quần chúng địa phương đang chiến đấu tại tuyến đầu, động viên mọi người trên dưới một lòng, chấp hành chỉ thị của đảng Trung ương cùng tổng bí thư, nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết chiến thắng trận đại hồng thủy đặc biệt trăm năm khó gặp này.
"Các đồng chí, phía trước là đỉnh lũ cao vạn trượng, sóng cao ngập trời, thế nhưng, chúng ta không thể lui về phía sau, phía sau chính là thành phố của chúng ta, là quê hương chúng ta đang sinh sống!"
Thanh âm của thủ trưởng âm vang hùng hồn, vang vọng thật lâu ở trên con đê sông.
Sau đó, nhóm Lý phó chủ tịch lại đi bệnh viện cùng các điểm cứu hộ tạm thời để thăm hỏi các quan binh quần chúng anh dũng bị thương trong lần chống lũ cứu nguy, tới buổi chiều mới trở lại ban chỉ huy chống lũ cứu nguy ở Tiềm Châu, lắng nghe hội báo về vấn đề chống lũ cứu nguy lần này.
Báo cáo do bí thư thành ủy Tiềm Châu, tổng chỉ huy chống lũ cứu nguy Lưu Huy chủ giảng.
Lưu Huy tuổi cũng đã xấp xỉ 50, là do Cận Tú Thực một tay đề bạt lên cán bộ, làm việc tại thành phố Tiềm Châu cũng đã nhiều năm. Đối với tình huống của Tiềm Châu rất quen thuộc. Đặc điểm của đồng chí này cùng Cận Tú Thực không khác là mấy, cẩn thận có thừa, không đủ khai thác, cực kỳ chú trọng đến quan uy quan thể.
Lưu Huy báo cáo lại tỉ mỉ cho các lãnh đạo tỉnh ủy cùng các vị lãnh đạo trung ương Lý phó chủ tịch quá trình chống lũ cứu nguy trong hai tháng nay của thành phố Tiềm Châu. Tổn thất của Tiềm Châu là nghiêm trọng, mặc dù con đê ở nội thành miễn cưỡng bảo vệ được, bên trong nội thành vẫn xảy ra hiện tượng úng ngập nước đọng nghiêm trọng, đây là bởi vì hệ thống thoát nước của thành phố quy hoạch không hợp lý tạo thành. Ngoài ra, mấy huyện của thành phố Tiềm Châu tiếp giáp với Trường Giang tổn thất càng thêm nghiêm trọng, có ba bờ bao đã bị vỡ hoàn toàn, mặc dù đại bộ phận quần chúng đều dược di dời đi đúng lúc những vẫn có số ít quần chúng bị hồng thủy cuốn đi, tổn thất kinh tế càng nặng nề hơn.
Ngay khi Lưu Huy báo cáo, giọng điệu rất nặng nề. Hắn chủ động hướng lãnh đạo trung ương cùng lãnh đạo tỉnh ủy kiểm thảo, vật tư dự trữ cứu tế trong thành phố đối với cơn đại hồng thủy trăm năm khó gặp này phỏng chừng không đầy đủ, dẫn đến khi đại hồng thủy kéo tới rất nhanh thì đã hao hết vật tư dự trữ, mấy bờ bao bị vỡ chính là bởi vì vật tư cứu tế bị thiếu gây nên.
Trơ mắt nhìn hồng thủy kéo tới, thiếu hụt vật liệu thiết yếu để ngăn ngừa cùng thiết bị máy móc, mấy nghìn quân dân không có một thân sức lực, thân hình máu thịt cũng đối phó không nổi cơn đại hồng thủy ngập trời cuộn trào mãnh liệt không ngừng kéo tới, buộc lòng phải rút lui.
Nếu như không phải ngay thời điểm mấu chốt, Liễu Tuấn cùng các đồng chí của khu Trường Hà đưa qua đây kịp lúc hơn 100 xe vật tư cứu tế các loại, sợ rằng vành đê ở nội thành cũng rất nguy hiểm.
Phó chủ tịch Lý Trị Quốc chăm chú nghe, thần sắc rất nghiêm túc.
"Đồng chí Lưu Huy, đây là một bài học kinh nghiệm sâu sắc, thuỷ hoả vô tình, sự thực chứng minh, nếu như không làm ra chuẩn bị đầy đủ, nếu thiên tai mà thình lình xảy ra trước mắt là phải thiệt thòi lớn!"
Giọng điệu Lý phó chủ tịch nặng nề nói.
"Đúng vậy thủ trưởng, nghiệp vụ chuẩn bị của chúng ta quả thực thiếu chu đáo!"
Lưu Huy cúi thấp đầu xuống, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
"Đương nhiên, sự hình thành của cơn đại hồng thủy đặc biệt lần này có rất nhiều nguyên nhân khách quan, cũng không thể hoàn toàn trách cứ các đồng chí của thành phố Tiềm Châu được. Ngay khi hồng thủy kéo tới, đông đảo quân dân, cán bộ quần chúng của thành phố Tiềm Châu, có thể vượt qua khó khăn, anh dũng chiến đấu, bảo vệ thành công vành đê ở nội thành, bảo đảm an toàn cho cả thành phố, thành tích này cũng đã rất lớn, có giá trị rõ ràng!"
Lý phó chủ tịch vừa đổi giọng, lại khẳng định thành tích của nhóm lãnh đạo thành phố Tiềm Châu. Trong lúc này, cơn hồng thủy vẫn còn đang tàn phá, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, thủ trưởng đương nhiên cấp cho cán bộ quần chúng đang chiến đấu tại tuyến đầu sự khuyến khích để tiếp sức!
Sau khi Lưu Huy báo cáo xong, Thôi Phúc Thành xem như là tổng chỉ huy phòng lụt của tỉnh A, bổ sung thêm một vài điều cần thiết, đại thể báo cáo tình huống cứu tế phòng lụt của các thành phố khác của tỉnh A.
Công tác phòng lụt của tỉnh lị Ngọc Lan là khá đúng chỗ, thời gian Thôi Phúc Thành đảm nhiệm thị trưởng thành phố Ngọc Lan, dưới Liễu Tuấn nhắc nhở đã có chuẩn bị khá đầy đủ, bởi vậy ngay khi cơn đại hồng thủy lần này đột kích tới Ngọc Lan, tổn thất chỉ nhỏ nhất, đặc biệt khu Trường Hà trên cơ bản không có tổn thất nghiêm trọng, cuộc sống của quần chúng cùng hoạt động của các xí nghiệp chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn.
Thủ trưởng mỉm cười khẳng định thành phố Ngọc Lan cùng khu Trường Hà "chưa xảy ra phòng hoạn", nhất là Ngọc Lan đã dự trữ vật tư cứu tế để phòng lụt rất đầy đủ, khiến thủ trưởng vô cùng tán thưởng. Đối với toàn bộ công tác phòng lụt cứu nguy của toàn tỉnh, thủ trưởng cũng tương đối thoả mãn.
"Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí tạm thời ở lại thành phố Tiềm Châu, hiệp trợ các đồng chí ở Tiềm Châu tiến hành công tác phòng lụt chống thiên tai, chờ sau khi hồng thủy qua mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục công việc học tập của đồng chí!"
Lý phó chủ tịch ngay tại chỗ vỗ bàn quyết định.
"Vâng, thủ trưởng, tôi kiên quyết phục tòng an bài!"
Liễu Tuấn không chút do dự bày tỏ thái độ.
Sau buổi hội nghị báo cáo, thủ trưởng cùng các vị lãnh đạo trung ương khác lại tuần sát thêm mấy địa phương nữa, tận lúc bóng đêm phủ xuống mới trở lại nhà khách Tiềm Châu nghỉ ngơi. Nhà khách Tiềm Châu lúc này sớm đã trạm gác san sát, đẳng cấp cảnh giới đã đến đến tối cao.
Tuy là như vậy, Liễu bí thư vẫn có thể trở lại trong phòng nghỉ ngơi của y.
Liễu bí thư đương nhiên là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, trong số các vị lãnh đạo trung ương đi thị sát, có ông già vợ của y mà.
Liễu Tuấn không có đi ngủ ngay, quả nhiên ở trong phòng ngồi không được vài phút, Nghiêm Ngọc Thành đã gọi điện thoại qua, phân phó y lập tức đến lầu 1 một chuyến, thủ trưởng muốn triệu kiến y.
Cái gọi là lầu số 1 của nhà khách Tiềm Châu đó là một tòa tiểu viện độc lập đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo thượng cấp, có mấy gian phòng, quang cảnh dễ chịu, cũng tiện bề cho việc cảnh vệ.
Liễu Tuấn chỉnh lý một chút trang phục của mình, chậm rãi ra ngoài, đi về hướng lầu số 1.
Tại cửa lâu số 1đang đứng hai cảnh vệ dũng mãnh, đưa tay ngăn cản lối đi của y. Liễu Tuấn ung dung giao ra giấy chứng nhận, kiên trì chờ đợi. Nhân viên cảnh vệ dùng bộ đàm cùng nội vệ thu được liên hệ, xác định không có lầm, đích thân chỉ dẫn Liễu Tuấn đi đến buồng trong của thủ trưởng đang ngủ.
Bên trong phòng khách. Phó chủ tịch Lý Trị Quốc ngồi ở giữa mà ngồi Nghiêm Ngọc Thành ngồi ngang bên cạnh, không có người thứ ba.
Lý phó chủ tịch tại trong mắt Liễu Tuấn là một vị lãnh tụ nho nhã có tác phong, ít bộc lộ ra ngoài.
Liễu Tuấn đứng ở cửa, hướng hai vị thủ trưởng cúi đầu chào hỏi.
Trên mặt Lý phó chủ tịch nở một nụ cười thản nhiên, hướng y vẫy vẫy tay, nói: "Liễu Tuấn, qua đây ngồi đi!"
"Vâng, thủ trưởng!"
Tại trước mặt Lý phó chủ tịch, Liễu Tuấn vẫn duy trì đủ cẩn thận cùng thận trọng. Trước khi y sống lại. Tại một thế giới song song khác, chính là dưới quản lý của phó chủ tịch Lý Trị Quốc, áp lực của nhất quốc chi quân, không thể coi thường được!
Liễu Tuấn chậm rãi đi qua, y theo Lý phó chủ tịch ra hiệu, ngồi vào chỗ cuối ở bên hông, duỗi lưng thẳng tắp.
Lý phó chủ tịch nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt ôn hòa. Liễu nha nội lại cảm thấy một cổ áp lực cực lớn ập vào mặt, thủ trưởng mặc dù phong mang nội liễm, khí phách vương giả trời sinh vẫn đâu đâu cũng có. Dũng cảm như Liễu bí thư trong lòng cũng lo sợ.
"Liễu Tuấn, lần này biểu hiện rất tốt, làm việc rất đúng chỗ đúng lúc."
Sau khi Lý phó chủ tịch hơi trầm mặc, chậm rãi mở lời, thanh âm trầm thấp, rất có sức hút.
"Cảm ơn thủ trưởng biểu dương, đây là việc tôi phải làm."
Liễu Tuấn cẩn thủ quy tắc, dè dặt đáp.
Thủ trưởng đêm khuya triệu kiến, mời cả ông già vợ của y ngồi cùng bên cạnh, nói rõ lần triệu kiến này ít hoặc nhiều cũng mang một ít tính chất cá nhân. Tuy là như vậy, Liễu Tuấn vẫn không dám có chút sơ suất nào.
"Không cần khẩn trương như vậy, đêm nay cũng chỉ tùy tiện tâm sự thôi, nghĩ đến việc gì cũng có thể nói, người nói vô tội."
Lý phó chủ tịch cũng nhìn ra vẻ thận trọng của Liễu Tuấn, hơi vừa cười vừa nói.
"Vâng, thủ trưởng."
Đối mặt với nhân vật đỉnh phong như vậy, kiếp trước cả kiếp này cũng cần tồn tại sự ngưỡng mộ vô thượng, chỉ một giờ ba khắc, tâm tư của Liễu Tuấn làm sao có thể buông lỏng cho được?
Lý phó chủ tịch mỉm cười. Các cán bộ ở trước mặt ông kinh sợ, thực sự nhiều đếm không xuể, biểu hiện của Liễu Tuấn xem như là rất tốt, dù sao y tuổi còn rất trẻ, mới chỉ chưa tới 30, có định lực như vậy đã là không tệ rồi.
"Liễu Tuấn, nói chuyện đi, sao cậu lại dự trữ nhiều vật tư cứu tế ở khu Trường Hà như vậy?"
Thủ trưởng thuận miệng hỏi. Vấn đề này, nhìn như tùy ý, giống như còn mang theo vài phần hiếu kỳ, Liễu Tuấn đương nhiên cũng không thể coi như không quan trọng. Tâm tư của đại nhân vật sao lại có thể tùy ý mà phỏng đoán?
"Báo cáo thủ trưởng, chủ yếu vẫn là chuẩn bị sẵn. Tỉnh A nằm ở giữa hai con sông lớn, hàng năm đều xảy ra lũ lụt, chỉ là các cơn lũ lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Từ sau năm 1954, Trường Giang còn chưa có phát sinh qua đại hồng thủy toàn lưu vực, nhưng loại uy hiếp này thủy chung vẫn tồn tại. Đặc biệt sau khi dựng nước, hai hồ nước ngọt, một mực vẫn làm vi hồ tạo điền, khoanh hồ để trồng cây lương thực, lượng sức chứa trên diện rộng đã bị giảm xuống, năng lực thoát nước và trữ nước lũ đã giảm mạnh không bằng trước, hơn nữa vài chục năm nay vẫn chặt cây phá rừng mù quáng đối với rừng rậm trên thượng du Trường Giang, làm tăng lên lượng đất màu bị trôi, tăng khả năng tính chất của đại hồng thủy toàn lưu vực, càng lúc càng lớn. Cho nên, tôi phải làm một ít chuẩn bị trước."
Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ, không nhanh không chậm báo cáo.
Lý phó chủ tịch chậm rãi gật đầu, thu lại dáng tươi cười trên mặt, trầm giọng nói: "Cậu có thể nghĩ đến những điều như vậy, đồng thời đã có chuẩn bị trước, có thể thấy được bình thường cậu vẫn động não đến vấn đề này. Điều này rất tốt, làm một người cán bộ lãnh đạo chính là phải trong lòng nắm toàn cục, không được chỉ giới hạn tại một khu một nơi!"
Liễu Tuấn liền chuyên tâm nhìn thủ trưởng.
"Liễu Tuấn, cậu thử nói cái nhìn của cậu đối với thế cục hiện tại của tỉnh A đi!"
Thủ trưởng không biến sắc mà hỏi.
Liễu Tuấn nghe mà giật mình, cái đề mục này đúng ra hơi lớn rồi, chút bất tri bất giác nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, trên mặt Nghiêm Ngọc Thành sóng lớn không sợ hãi, không có bất cứ biểu thị gì. Liễu Tuấn lập tức thu lại ánh mắt, trầm ngâm không nói.
Thủ trưởng rất kiên trì, cũng không giục.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi cho rằng, thế cục hiện nay của tỉnh A vẫn tương đối ổn định, sau khi nhiệm kỳ mới được tuyển cử, đã tổ chức và thành lập ra các ban tỉnh ủy tỉnh chính phủ mới, mấy tháng nay tôi học tập tại trường trung ương đảng, sau khi trở về vẫn hiệp trợ việc chống lũ cứu nguy tại Tiềm Châu, đối với các phương diện khác ở trong tỉnh lý giải không nhiều, tạm thời chưa thể nói ra cái nhìn cụ thể được. Cá nhân tôi cho rằng, tỉnh A muốn phát triển nhanh hơn thì đội ngũ cán bộ ổn định là điều then chốt!"
Liễu Tuấn càng cẩn thận đáp, rất đúng trọng tâm, không có trộn lẫn quá nhiều ý kiến cá nhân.
Một tia tán thưởng chợt xẹt qua trong mắt của Nghiêm Ngọc Thành.
Trên mặt thủ trưởng lại hiện ra ý cười thản nhiên, hiển nhiên ông ta đối với sự chín chắn của Liễu Tuấn cũng rất thoả mãn. Mặc dù tuổi còn trẻ, dù sao cũng đã đảm nhiệm thời gian dài chức vụ lãnh đạo chủ yếu, vẫn phải rất thiết thực, không thể nhìn quá xa.
"Liễu Tuấn, vẫn là câu nói kia, cậu cứ tại Tiềm Châu hiệp trợ làm tốt công tác chống lũ cứu nguy, chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục học tập!"
"Các đồng chí, phía trước là đỉnh lũ cao vạn trượng, sóng cao ngập trời, thế nhưng, chúng ta không thể lui về phía sau, phía sau chính là thành phố của chúng ta, là quê hương chúng ta đang sinh sống!"
Thanh âm của thủ trưởng âm vang hùng hồn, vang vọng thật lâu ở trên con đê sông.
Sau đó, nhóm Lý phó chủ tịch lại đi bệnh viện cùng các điểm cứu hộ tạm thời để thăm hỏi các quan binh quần chúng anh dũng bị thương trong lần chống lũ cứu nguy, tới buổi chiều mới trở lại ban chỉ huy chống lũ cứu nguy ở Tiềm Châu, lắng nghe hội báo về vấn đề chống lũ cứu nguy lần này.
Báo cáo do bí thư thành ủy Tiềm Châu, tổng chỉ huy chống lũ cứu nguy Lưu Huy chủ giảng.
Lưu Huy tuổi cũng đã xấp xỉ 50, là do Cận Tú Thực một tay đề bạt lên cán bộ, làm việc tại thành phố Tiềm Châu cũng đã nhiều năm. Đối với tình huống của Tiềm Châu rất quen thuộc. Đặc điểm của đồng chí này cùng Cận Tú Thực không khác là mấy, cẩn thận có thừa, không đủ khai thác, cực kỳ chú trọng đến quan uy quan thể.
Lưu Huy báo cáo lại tỉ mỉ cho các lãnh đạo tỉnh ủy cùng các vị lãnh đạo trung ương Lý phó chủ tịch quá trình chống lũ cứu nguy trong hai tháng nay của thành phố Tiềm Châu. Tổn thất của Tiềm Châu là nghiêm trọng, mặc dù con đê ở nội thành miễn cưỡng bảo vệ được, bên trong nội thành vẫn xảy ra hiện tượng úng ngập nước đọng nghiêm trọng, đây là bởi vì hệ thống thoát nước của thành phố quy hoạch không hợp lý tạo thành. Ngoài ra, mấy huyện của thành phố Tiềm Châu tiếp giáp với Trường Giang tổn thất càng thêm nghiêm trọng, có ba bờ bao đã bị vỡ hoàn toàn, mặc dù đại bộ phận quần chúng đều dược di dời đi đúng lúc những vẫn có số ít quần chúng bị hồng thủy cuốn đi, tổn thất kinh tế càng nặng nề hơn.
Ngay khi Lưu Huy báo cáo, giọng điệu rất nặng nề. Hắn chủ động hướng lãnh đạo trung ương cùng lãnh đạo tỉnh ủy kiểm thảo, vật tư dự trữ cứu tế trong thành phố đối với cơn đại hồng thủy trăm năm khó gặp này phỏng chừng không đầy đủ, dẫn đến khi đại hồng thủy kéo tới rất nhanh thì đã hao hết vật tư dự trữ, mấy bờ bao bị vỡ chính là bởi vì vật tư cứu tế bị thiếu gây nên.
Trơ mắt nhìn hồng thủy kéo tới, thiếu hụt vật liệu thiết yếu để ngăn ngừa cùng thiết bị máy móc, mấy nghìn quân dân không có một thân sức lực, thân hình máu thịt cũng đối phó không nổi cơn đại hồng thủy ngập trời cuộn trào mãnh liệt không ngừng kéo tới, buộc lòng phải rút lui.
Nếu như không phải ngay thời điểm mấu chốt, Liễu Tuấn cùng các đồng chí của khu Trường Hà đưa qua đây kịp lúc hơn 100 xe vật tư cứu tế các loại, sợ rằng vành đê ở nội thành cũng rất nguy hiểm.
Phó chủ tịch Lý Trị Quốc chăm chú nghe, thần sắc rất nghiêm túc.
"Đồng chí Lưu Huy, đây là một bài học kinh nghiệm sâu sắc, thuỷ hoả vô tình, sự thực chứng minh, nếu như không làm ra chuẩn bị đầy đủ, nếu thiên tai mà thình lình xảy ra trước mắt là phải thiệt thòi lớn!"
Giọng điệu Lý phó chủ tịch nặng nề nói.
"Đúng vậy thủ trưởng, nghiệp vụ chuẩn bị của chúng ta quả thực thiếu chu đáo!"
Lưu Huy cúi thấp đầu xuống, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
"Đương nhiên, sự hình thành của cơn đại hồng thủy đặc biệt lần này có rất nhiều nguyên nhân khách quan, cũng không thể hoàn toàn trách cứ các đồng chí của thành phố Tiềm Châu được. Ngay khi hồng thủy kéo tới, đông đảo quân dân, cán bộ quần chúng của thành phố Tiềm Châu, có thể vượt qua khó khăn, anh dũng chiến đấu, bảo vệ thành công vành đê ở nội thành, bảo đảm an toàn cho cả thành phố, thành tích này cũng đã rất lớn, có giá trị rõ ràng!"
Lý phó chủ tịch vừa đổi giọng, lại khẳng định thành tích của nhóm lãnh đạo thành phố Tiềm Châu. Trong lúc này, cơn hồng thủy vẫn còn đang tàn phá, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, thủ trưởng đương nhiên cấp cho cán bộ quần chúng đang chiến đấu tại tuyến đầu sự khuyến khích để tiếp sức!
Sau khi Lưu Huy báo cáo xong, Thôi Phúc Thành xem như là tổng chỉ huy phòng lụt của tỉnh A, bổ sung thêm một vài điều cần thiết, đại thể báo cáo tình huống cứu tế phòng lụt của các thành phố khác của tỉnh A.
Công tác phòng lụt của tỉnh lị Ngọc Lan là khá đúng chỗ, thời gian Thôi Phúc Thành đảm nhiệm thị trưởng thành phố Ngọc Lan, dưới Liễu Tuấn nhắc nhở đã có chuẩn bị khá đầy đủ, bởi vậy ngay khi cơn đại hồng thủy lần này đột kích tới Ngọc Lan, tổn thất chỉ nhỏ nhất, đặc biệt khu Trường Hà trên cơ bản không có tổn thất nghiêm trọng, cuộc sống của quần chúng cùng hoạt động của các xí nghiệp chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn.
Thủ trưởng mỉm cười khẳng định thành phố Ngọc Lan cùng khu Trường Hà "chưa xảy ra phòng hoạn", nhất là Ngọc Lan đã dự trữ vật tư cứu tế để phòng lụt rất đầy đủ, khiến thủ trưởng vô cùng tán thưởng. Đối với toàn bộ công tác phòng lụt cứu nguy của toàn tỉnh, thủ trưởng cũng tương đối thoả mãn.
"Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí tạm thời ở lại thành phố Tiềm Châu, hiệp trợ các đồng chí ở Tiềm Châu tiến hành công tác phòng lụt chống thiên tai, chờ sau khi hồng thủy qua mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục công việc học tập của đồng chí!"
Lý phó chủ tịch ngay tại chỗ vỗ bàn quyết định.
"Vâng, thủ trưởng, tôi kiên quyết phục tòng an bài!"
Liễu Tuấn không chút do dự bày tỏ thái độ.
Sau buổi hội nghị báo cáo, thủ trưởng cùng các vị lãnh đạo trung ương khác lại tuần sát thêm mấy địa phương nữa, tận lúc bóng đêm phủ xuống mới trở lại nhà khách Tiềm Châu nghỉ ngơi. Nhà khách Tiềm Châu lúc này sớm đã trạm gác san sát, đẳng cấp cảnh giới đã đến đến tối cao.
Tuy là như vậy, Liễu bí thư vẫn có thể trở lại trong phòng nghỉ ngơi của y.
Liễu bí thư đương nhiên là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, trong số các vị lãnh đạo trung ương đi thị sát, có ông già vợ của y mà.
Liễu Tuấn không có đi ngủ ngay, quả nhiên ở trong phòng ngồi không được vài phút, Nghiêm Ngọc Thành đã gọi điện thoại qua, phân phó y lập tức đến lầu 1 một chuyến, thủ trưởng muốn triệu kiến y.
Cái gọi là lầu số 1 của nhà khách Tiềm Châu đó là một tòa tiểu viện độc lập đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo thượng cấp, có mấy gian phòng, quang cảnh dễ chịu, cũng tiện bề cho việc cảnh vệ.
Liễu Tuấn chỉnh lý một chút trang phục của mình, chậm rãi ra ngoài, đi về hướng lầu số 1.
Tại cửa lâu số 1đang đứng hai cảnh vệ dũng mãnh, đưa tay ngăn cản lối đi của y. Liễu Tuấn ung dung giao ra giấy chứng nhận, kiên trì chờ đợi. Nhân viên cảnh vệ dùng bộ đàm cùng nội vệ thu được liên hệ, xác định không có lầm, đích thân chỉ dẫn Liễu Tuấn đi đến buồng trong của thủ trưởng đang ngủ.
Bên trong phòng khách. Phó chủ tịch Lý Trị Quốc ngồi ở giữa mà ngồi Nghiêm Ngọc Thành ngồi ngang bên cạnh, không có người thứ ba.
Lý phó chủ tịch tại trong mắt Liễu Tuấn là một vị lãnh tụ nho nhã có tác phong, ít bộc lộ ra ngoài.
Liễu Tuấn đứng ở cửa, hướng hai vị thủ trưởng cúi đầu chào hỏi.
Trên mặt Lý phó chủ tịch nở một nụ cười thản nhiên, hướng y vẫy vẫy tay, nói: "Liễu Tuấn, qua đây ngồi đi!"
"Vâng, thủ trưởng!"
Tại trước mặt Lý phó chủ tịch, Liễu Tuấn vẫn duy trì đủ cẩn thận cùng thận trọng. Trước khi y sống lại. Tại một thế giới song song khác, chính là dưới quản lý của phó chủ tịch Lý Trị Quốc, áp lực của nhất quốc chi quân, không thể coi thường được!
Liễu Tuấn chậm rãi đi qua, y theo Lý phó chủ tịch ra hiệu, ngồi vào chỗ cuối ở bên hông, duỗi lưng thẳng tắp.
Lý phó chủ tịch nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt ôn hòa. Liễu nha nội lại cảm thấy một cổ áp lực cực lớn ập vào mặt, thủ trưởng mặc dù phong mang nội liễm, khí phách vương giả trời sinh vẫn đâu đâu cũng có. Dũng cảm như Liễu bí thư trong lòng cũng lo sợ.
"Liễu Tuấn, lần này biểu hiện rất tốt, làm việc rất đúng chỗ đúng lúc."
Sau khi Lý phó chủ tịch hơi trầm mặc, chậm rãi mở lời, thanh âm trầm thấp, rất có sức hút.
"Cảm ơn thủ trưởng biểu dương, đây là việc tôi phải làm."
Liễu Tuấn cẩn thủ quy tắc, dè dặt đáp.
Thủ trưởng đêm khuya triệu kiến, mời cả ông già vợ của y ngồi cùng bên cạnh, nói rõ lần triệu kiến này ít hoặc nhiều cũng mang một ít tính chất cá nhân. Tuy là như vậy, Liễu Tuấn vẫn không dám có chút sơ suất nào.
"Không cần khẩn trương như vậy, đêm nay cũng chỉ tùy tiện tâm sự thôi, nghĩ đến việc gì cũng có thể nói, người nói vô tội."
Lý phó chủ tịch cũng nhìn ra vẻ thận trọng của Liễu Tuấn, hơi vừa cười vừa nói.
"Vâng, thủ trưởng."
Đối mặt với nhân vật đỉnh phong như vậy, kiếp trước cả kiếp này cũng cần tồn tại sự ngưỡng mộ vô thượng, chỉ một giờ ba khắc, tâm tư của Liễu Tuấn làm sao có thể buông lỏng cho được?
Lý phó chủ tịch mỉm cười. Các cán bộ ở trước mặt ông kinh sợ, thực sự nhiều đếm không xuể, biểu hiện của Liễu Tuấn xem như là rất tốt, dù sao y tuổi còn rất trẻ, mới chỉ chưa tới 30, có định lực như vậy đã là không tệ rồi.
"Liễu Tuấn, nói chuyện đi, sao cậu lại dự trữ nhiều vật tư cứu tế ở khu Trường Hà như vậy?"
Thủ trưởng thuận miệng hỏi. Vấn đề này, nhìn như tùy ý, giống như còn mang theo vài phần hiếu kỳ, Liễu Tuấn đương nhiên cũng không thể coi như không quan trọng. Tâm tư của đại nhân vật sao lại có thể tùy ý mà phỏng đoán?
"Báo cáo thủ trưởng, chủ yếu vẫn là chuẩn bị sẵn. Tỉnh A nằm ở giữa hai con sông lớn, hàng năm đều xảy ra lũ lụt, chỉ là các cơn lũ lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Từ sau năm 1954, Trường Giang còn chưa có phát sinh qua đại hồng thủy toàn lưu vực, nhưng loại uy hiếp này thủy chung vẫn tồn tại. Đặc biệt sau khi dựng nước, hai hồ nước ngọt, một mực vẫn làm vi hồ tạo điền, khoanh hồ để trồng cây lương thực, lượng sức chứa trên diện rộng đã bị giảm xuống, năng lực thoát nước và trữ nước lũ đã giảm mạnh không bằng trước, hơn nữa vài chục năm nay vẫn chặt cây phá rừng mù quáng đối với rừng rậm trên thượng du Trường Giang, làm tăng lên lượng đất màu bị trôi, tăng khả năng tính chất của đại hồng thủy toàn lưu vực, càng lúc càng lớn. Cho nên, tôi phải làm một ít chuẩn bị trước."
Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ, không nhanh không chậm báo cáo.
Lý phó chủ tịch chậm rãi gật đầu, thu lại dáng tươi cười trên mặt, trầm giọng nói: "Cậu có thể nghĩ đến những điều như vậy, đồng thời đã có chuẩn bị trước, có thể thấy được bình thường cậu vẫn động não đến vấn đề này. Điều này rất tốt, làm một người cán bộ lãnh đạo chính là phải trong lòng nắm toàn cục, không được chỉ giới hạn tại một khu một nơi!"
Liễu Tuấn liền chuyên tâm nhìn thủ trưởng.
"Liễu Tuấn, cậu thử nói cái nhìn của cậu đối với thế cục hiện tại của tỉnh A đi!"
Thủ trưởng không biến sắc mà hỏi.
Liễu Tuấn nghe mà giật mình, cái đề mục này đúng ra hơi lớn rồi, chút bất tri bất giác nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, trên mặt Nghiêm Ngọc Thành sóng lớn không sợ hãi, không có bất cứ biểu thị gì. Liễu Tuấn lập tức thu lại ánh mắt, trầm ngâm không nói.
Thủ trưởng rất kiên trì, cũng không giục.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi cho rằng, thế cục hiện nay của tỉnh A vẫn tương đối ổn định, sau khi nhiệm kỳ mới được tuyển cử, đã tổ chức và thành lập ra các ban tỉnh ủy tỉnh chính phủ mới, mấy tháng nay tôi học tập tại trường trung ương đảng, sau khi trở về vẫn hiệp trợ việc chống lũ cứu nguy tại Tiềm Châu, đối với các phương diện khác ở trong tỉnh lý giải không nhiều, tạm thời chưa thể nói ra cái nhìn cụ thể được. Cá nhân tôi cho rằng, tỉnh A muốn phát triển nhanh hơn thì đội ngũ cán bộ ổn định là điều then chốt!"
Liễu Tuấn càng cẩn thận đáp, rất đúng trọng tâm, không có trộn lẫn quá nhiều ý kiến cá nhân.
Một tia tán thưởng chợt xẹt qua trong mắt của Nghiêm Ngọc Thành.
Trên mặt thủ trưởng lại hiện ra ý cười thản nhiên, hiển nhiên ông ta đối với sự chín chắn của Liễu Tuấn cũng rất thoả mãn. Mặc dù tuổi còn trẻ, dù sao cũng đã đảm nhiệm thời gian dài chức vụ lãnh đạo chủ yếu, vẫn phải rất thiết thực, không thể nhìn quá xa.
"Liễu Tuấn, vẫn là câu nói kia, cậu cứ tại Tiềm Châu hiệp trợ làm tốt công tác chống lũ cứu nguy, chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục học tập!"
/2140
|