CHƯƠNG 73 PN3
Nếu là bình thường, điệu bộ vô lại còn kiêu ngạo của Giản Quân Khải không chừng đã sớm làm Lý Y Dương nổi cáu, thế nhưng hiện tại, nghe Kiều Tân Hạo đang gào to ở bên kia, y đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng. Chỉ muốn nhanh chóng vác người này về nhà, hung hăng thông. Xuyên thủng hắn, làm cho hắn nói không ra lời, để xem hắn còn sức nói ra mấy lời như “Chính là Lý Y Dương làm, giết hắn” không.
“Đến bao giờ hắn mới ngừng nổi điên.” Bộ dáng Lý Y Dương tỏ ra phiền toái.
Giản Quân Khải cười tủm tỉm phất tay với thanh niên bên cạnh, “Đi tiêm đường glu-cô cho hắn hắn đi !”
Thanh niên gật đầu, cầm một mũi kim tiêm vào phòng. Rất nhanh, Kiều Tân Hạo liền an tĩnh lại. Giản Quân Khải bĩu môi với Lý Y Dương, “Bây giờ anh đã có thể mang hắn đi.”
Lý Y Dương nghiêm mặt đi về phía đó.
“Cái kia, cảnh cáo các người một câu cuối cùng.” Giản Quân Khải gọi y lại, “Trên người hắn vẫn còn mang tội danh mưu sát, sự nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn. Lần tới sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy đâu. Còn nữa… Công ty của bọn tôi sắp sửa hợp tác với quý công ty một hạng mục đấy ! Hy vong có thể hợp tác vui vẻ.”
Lý Y Dương thầm rùng mình, y biết Giản Quân Khải là đang lấy sản nghiệp của Lý gia để uy hiếp y. Giản gia, Dư Hạc, công ty đầu tư mạo hiểm của Giản Quân Khải và cả Kiều thị hầu như đã về phe họ, luận về thực lực, một mình Lý Y Dương y quả thật là không có tí ti đảm lượng để khiêu khích anh.
“Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo coi chừng Kiều Tân Hạo, sẽ không để hắn làm ra chuyện gì uy hiếp các người nữa đâu.”
“Ha ha.” Giản Quân Khải cười nói, “Anh không giúp một tay là tốt rồi, chỉ bằng hắn còn làm được chuyện gì uy hiếp bọn tôi.”
Nói xong câu đó, anh tỏ ra thư thái thở dài, “Chuyện phiền phức rốt cục đã giải quyết xong, tôi không phụng bồi nữa.” Dứt lời anh cũng không thèm xem phản ứng của Lý Y Dương, xoay người thản nhiên đi ra ngoài. Thanh niên bên cạnh không tiếng động theo sát Quân Khải.
Đến khi ra khỏi nhà xưởng lên xe, thanh niên mới thấp giọng mở miệng, “Lý thiếu gia có thể phát hiện kỳ thật lúc chúng ta chích cho Kiều Tân Hạo đã tiến hành thôi miên không ?”
“Một chút trò vặt mà thôi, nếu ý chí hắn đủ kiên cường thì cũng sẽ thành như bây giờ.” Trên mặt Giản Quân Khải không hề mang theo ý cười, ánh mắt hơi có phần phức tạp, “Cho dù Lý Y Dương phát hiện cũng sẽ không làm gì đâu, trước đây không biết, nhưng giờ thì tôi đã có thể xác định anh ta đối với Kiều Tân Hạo chỉ là có ý chinh phục về dục vọng thôi. Chắc sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới lợi ích của mình đâu.”
Nói xong Quân Khải thấy có vẻ hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Trở về đi. Chuyện này coi như xong xuôi.”
Chuyện công ty đã có Hạ Hàm trông coi, chuyện Kiều Tân Hạo cũng đã chấm dứt một phần, gần đây anh cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một ít, hay là dẫn Dư Hạc đi Châu Âu du lịch đi !
Nhưng mà, không đợi anh biến ảo tưởng tốt đẹp của mình thành hiện thực, chuông di động liền đột ngột cắt ngang giấc mộng đẹp đẽ của anh.
Giản Quân Khải thở dài, bắt lên. “Hạ Hàm, có chuyện gì ?”
“A chuyện là… Quân Khải a !” Trong di động truyền ra thanh âm yếu ớt của Hạ Hàm, vừa nghe liền biết có chuyện không bình thường.
“Có chuyện gì nói đi, cần gì ?”
“Ừm, ba cậu gần đây có liên lạc với cậu không ?” Hạ Hàm ngượng ngùng cười cười.
“Ba tôi ?” Giản Quân Khải nghi hoặc nhíu mày, “Từ sau cái lần tan rã trong không vui trước ông ấy không liên lạc với tôi nữa, sao ?”
“Ha ha, ha ha, cái kia… Thật xin lỗi !” Hạ Hàm cắn chặt răng, cuối cùng vẫn trực tiếp nói ra miệng, “Trước đây tôi có cố ý nhắm vào công ty ba cậu nhớ không ?”
Quân Khải không khỏi có một dự cảm không tốt.
“Sau đó… Tôi không nghĩ là mình đã chơi hơi quá trớn, rồi tôi nhận được tin tức, nghe nói ba cậu đã chuẩn bị tuyên bố phá sản.” Nói tới đây, Hạ Hàm vội vàng giải thích, “Cũng có thể là hơi phóng đại, nhưng bất quá tình huống đích xác rất nghiêm trọng. Lúc đầu chuyện này là đích thân tôi ra tay, sau đó thì công ty bận quá nên tôi trực tiếp giao cho cấp dưới làm, vốn chỉ là định thỉnh thoảng hạ vài cú ngáng chân nho nhỏ, có điều sau đó một số công ty đối đầu với mấy xí nghiệp ông ấy từng chèn ép lúc trước đều không hẹn mà cùng bắt đầu bỏ đá xuống giếng… Thật xin lỗi, tôi thật không nghĩ sẽ nháo ra như vầy.”
Giọng hắn dần hạ thấp xuống, ý tự trách lộ rõ ra giọng.
Nói thật ra, tâm trạng hiện tại của Quân Khải có chút phức tạp. Bằng hữu của mình không nghĩ tới sẽ hại ba mình suýt phá sản ? Dưới tình huống này phải phản ứng như thế nào mới được ?
Nhưng mà, thật bất ngờ là, anh một chút cũng không muốn trách Hạ Hàm. Chỉ có trong lòng hiện lên một dòng cảm thán “A, thật phiền toái”, làm anh thấy cả người lười nhác, toàn bộ đại não đều trở nên hỗn loạn, không muốn hỏi sâu hơn.
“Cậu…” Quân Khải thật lâu không trả lời, làm Hạ Hàm bắt đầu phát ra lo sợ bất an, “Chẳng lẽ cậu không có cảm nghĩ gì về chuyện này sao ?”
“Cảm nghĩ gì ?” Câu trả lời của Quân Khải cực kì tự nhiên.
Hạ Hàm: “…”
“Được rồi, tôi có thể hiểu thái độ của cậu…” Ngữ khí của Hạ Hàm lập tức nhẹ nhõm, cộng theo hai phần vô lại như thói quen, “Vậy cậu tính làm thế nào a ? Muốn tôi làm gì, phân phó ngay đi, tiểu nhân sẽ tức tốc chạy việc vì thiếu gia ngài ngay. Về sau không dám tự mình hành động nữa.”
“Cậu đã biết trước tôi sẽ không nổi giận đúng ko !” Quân Khải buồn cười nói.
“He he.” Hạ Hàm cười trừ, rồi lại nghiêm chỉnh nói: “Thế rốt cuộc cậu tính làm gì, trước mắt tôi đã thu tay lại rồi, chẳng qua công ty đối đầu của ba cậu vẫn còn gây sự, bọn tôi đang chờ thái độ của cậu.”
Quân Khải cảm thấy huyệt thái dương của mình lại bắt đầu đau. “Đừng làm ông ấy phá sản, còn lại thì đừng nhúng chân nữa.”
“Ok !” Có chỉ thị chính xác từ Quân Khải, Hạ Hàm nhịn không được hưng phấn hẳn, cả lời nói cũng lộ ra sự giảo hoạt mưu mô.
Quân Khải có phần bắc đắc dĩ cầm điện thoại đã cúp, đối với hiểu biết của anh về Hạ Hàm, hắn nhất định sẽ không để Giản thị dễ dàng thoát khỏi khốn cảnh phá sản như vậy, không chừng đến cuối cùng mới làm một cú lật ngược đi.
Thật ra chuyện này từ đầu tới đuôi cũng không thể quy hết cho Hạ Hàm, rõ ràng đây là mâu thuẫn giữa anh với ba mình, cho dù bọn họ có quyết cương đến mức nào, quan hệ có ác liệt đến mức nào, theo lý mà nói cũng không tới lượt một người ngoài nhúng tay vào chuyện nhà anh. Nghĩ đến đây Quân Khải lắc đầu cười cười, cũng thật không biết Hạ Hàm lấy đâu ra tự tin là mình sẽ không trách hắn, cư nhiên dám công khai đi đối phó Giản thị.
Thật ra cho tới bây giờ anh đều không nghĩ tới phải trả thù Giản Hành Tri với Lưu Lỵ Lỵ, cũng không phải cố kỵ tình thân, mà chỉ là vì lười hao tâm tổn lực vì bọn họ. Một chút tâm tư cũng không muốn lãng phí vào mấy người râu ria.
Bất quá thấy Hạ Hàm tự ra ý bất bình thay anh, thấy Giản thị lần lượt bị công kích, anh cư nhiên lại thấy trong lòng sảng khoái.
Xem ra anh đích xác lãnh huyết rồi, cũng có rất nhiều mặt tối. Thế nhưng, bên cạnh anh có một người không lúc nào không làm anh muốn lộ ra nụ cười ấm áp nhất, chỉ cần một người ấy thôi, cuộc sống cũng đã đủ viên mãn rồi nhỉ.
“Tiểu hạc, anh mệt mỏi quá đi !” Vừa đặt chân tới nhà, Giản Quân Khải lập tức vọt tới chỗ Dư Hạc đang ngồi trước máy tính, sau đó mặt dày mày dạn ghé vào đùi cậu không chịu buông. (≥ω≤*)
Dư Hạc: “…”
Qua một chút, Dư Hạc nhẹ nhàng sờ sờ đầu anh, “Làm sao vậy ? Hôm nay đàm chuyện với Lý Y Dương không suôn sẻ ?”
Giản Quân Khải không có thói quen để người khác sờ đầu mình lắm, vì thế rốt cuộc cũng đứng dậy khỏi người Dư Hạc, trả thù hung hăng vò vò lại đầu cậu, “Rất thuận lợi. Dạo này có nhiều chuyện quá, bây giờ cuối cùng cũng coi như giải quyết xong hết cả, có thể nghỉ ngơi một mạch rồi.”
Dư Hạc như cười như không nhìn anh, nổi hứng trêu ghẹo bổ sung, “Có phải anh đã quên một chuyện rất trọng yếu hay không. Thân phận hiện tại của chúng ta là — sinh viên, mấy ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, ôn tập cho tốt đi !”
“Không phải chứ !” Giản Quân Khải hộc ba ngụm máu, lập tức hồi tưởng lại đống lý thuyết công thức mà mình gần như sắp quên hết.
Dư Hạc một bên cười tít mắt.
Thấy bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của Dư Hạc, Quân Khải liền cười gian một cái, mạnh nhào tới.
“A !” Dư Hạc theo bản năng than nhẹ một tiếng, sắc mặt tức khắc như ráng mây hồng. “Làm gì thế, mau đứng lên.”
“Chúng ta làm đi !” Giọng Quân Khải có chút khàn khàn, anh đè cả người lên người Dư Hạc, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, thâm thúy mà lại khiến người ta mê đắm.
Dư Hạc không nhịn được rũ mắt, mặt đỏ bừng nhẹ gật đầu. Bất kể là lúc nào, chỉ cần Quân Khải muốn làm, cậu hầu như không bao giờ cự tuyệt.
Mắt Quân Khải hiện lên vui vẻ, hạ xuống một nụ hôn không sâu không cạn.
“Này.” Cả người Dư Hạc bị đặt trên bàn học, ngay đỉnh đầu là ánh sáng chớp lóe từ màn hình máy tính, thắt lưng kề với cạnh bàn, tư thế này làm cậu vô cùng khó chịu. “Không thể lên trên giường sao ?”
Giản Quân Khải hơi ngừng động tác một chút, lập tức lộ ra một nụ cười mỉm đã hiểu rõ. Anh đứng dậy, ôm Dư Hạc lên, đi đến bên giường thả cậu xuống.
Dư Hạc hừ khẽ một tiếng, con ngươi trong suốt đều là hơi nước, cậu căm giận giương mắt nhìn anh, làm cho tim người ta phải mềm mại.
.
Muốn hết lòng yêu thường người trước mắt này, muốn vì anh mà yếu đuối, cũng vì anh mà dũng cảm. Sau đó cùng trải qua những gập ghềnh, cả đời không rời xa nhau.
Quân Khải trịnh trọng mà ôn nhu hôn lên môi Dư Hạc, giữa lúc gắn bó tiếp xúc thì thời gian như chợt lưu chuyển, quay về cái mùa hè lúc vừa mới gặp nhau.
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, anh vươn tay mình ra, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến cực điểm. Chỉ khác là, người thiếu niên chật vật trầm tĩnh mặt không chút thay đổi lúc ấy, sẽ không bao giờ trầm lặng trước mặt anh nữa.
Quân Khải nhẹ nhàng vuốt ve phần thân mẫn cảm bên dưới của Dư Hạc, vì thế toàn bộ da thịt Dư Hạc ngay tức khắc nhiễm một tầng hồng nhạt, sóng mắt nhộn nhạo, hơi ngượng ngùng nhìn anh, rồi lại chứa đầy tín nhiệm.
Thật tốt.
Anh đã trở thành ánh sáng trong sinh mệnh em, và hơn thế nữa, hình như trong sinh mệnh anh, em cũng như vậy.
Nếu là bình thường, điệu bộ vô lại còn kiêu ngạo của Giản Quân Khải không chừng đã sớm làm Lý Y Dương nổi cáu, thế nhưng hiện tại, nghe Kiều Tân Hạo đang gào to ở bên kia, y đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng. Chỉ muốn nhanh chóng vác người này về nhà, hung hăng thông. Xuyên thủng hắn, làm cho hắn nói không ra lời, để xem hắn còn sức nói ra mấy lời như “Chính là Lý Y Dương làm, giết hắn” không.
“Đến bao giờ hắn mới ngừng nổi điên.” Bộ dáng Lý Y Dương tỏ ra phiền toái.
Giản Quân Khải cười tủm tỉm phất tay với thanh niên bên cạnh, “Đi tiêm đường glu-cô cho hắn hắn đi !”
Thanh niên gật đầu, cầm một mũi kim tiêm vào phòng. Rất nhanh, Kiều Tân Hạo liền an tĩnh lại. Giản Quân Khải bĩu môi với Lý Y Dương, “Bây giờ anh đã có thể mang hắn đi.”
Lý Y Dương nghiêm mặt đi về phía đó.
“Cái kia, cảnh cáo các người một câu cuối cùng.” Giản Quân Khải gọi y lại, “Trên người hắn vẫn còn mang tội danh mưu sát, sự nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn. Lần tới sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy đâu. Còn nữa… Công ty của bọn tôi sắp sửa hợp tác với quý công ty một hạng mục đấy ! Hy vong có thể hợp tác vui vẻ.”
Lý Y Dương thầm rùng mình, y biết Giản Quân Khải là đang lấy sản nghiệp của Lý gia để uy hiếp y. Giản gia, Dư Hạc, công ty đầu tư mạo hiểm của Giản Quân Khải và cả Kiều thị hầu như đã về phe họ, luận về thực lực, một mình Lý Y Dương y quả thật là không có tí ti đảm lượng để khiêu khích anh.
“Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo coi chừng Kiều Tân Hạo, sẽ không để hắn làm ra chuyện gì uy hiếp các người nữa đâu.”
“Ha ha.” Giản Quân Khải cười nói, “Anh không giúp một tay là tốt rồi, chỉ bằng hắn còn làm được chuyện gì uy hiếp bọn tôi.”
Nói xong câu đó, anh tỏ ra thư thái thở dài, “Chuyện phiền phức rốt cục đã giải quyết xong, tôi không phụng bồi nữa.” Dứt lời anh cũng không thèm xem phản ứng của Lý Y Dương, xoay người thản nhiên đi ra ngoài. Thanh niên bên cạnh không tiếng động theo sát Quân Khải.
Đến khi ra khỏi nhà xưởng lên xe, thanh niên mới thấp giọng mở miệng, “Lý thiếu gia có thể phát hiện kỳ thật lúc chúng ta chích cho Kiều Tân Hạo đã tiến hành thôi miên không ?”
“Một chút trò vặt mà thôi, nếu ý chí hắn đủ kiên cường thì cũng sẽ thành như bây giờ.” Trên mặt Giản Quân Khải không hề mang theo ý cười, ánh mắt hơi có phần phức tạp, “Cho dù Lý Y Dương phát hiện cũng sẽ không làm gì đâu, trước đây không biết, nhưng giờ thì tôi đã có thể xác định anh ta đối với Kiều Tân Hạo chỉ là có ý chinh phục về dục vọng thôi. Chắc sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới lợi ích của mình đâu.”
Nói xong Quân Khải thấy có vẻ hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Trở về đi. Chuyện này coi như xong xuôi.”
Chuyện công ty đã có Hạ Hàm trông coi, chuyện Kiều Tân Hạo cũng đã chấm dứt một phần, gần đây anh cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một ít, hay là dẫn Dư Hạc đi Châu Âu du lịch đi !
Nhưng mà, không đợi anh biến ảo tưởng tốt đẹp của mình thành hiện thực, chuông di động liền đột ngột cắt ngang giấc mộng đẹp đẽ của anh.
Giản Quân Khải thở dài, bắt lên. “Hạ Hàm, có chuyện gì ?”
“A chuyện là… Quân Khải a !” Trong di động truyền ra thanh âm yếu ớt của Hạ Hàm, vừa nghe liền biết có chuyện không bình thường.
“Có chuyện gì nói đi, cần gì ?”
“Ừm, ba cậu gần đây có liên lạc với cậu không ?” Hạ Hàm ngượng ngùng cười cười.
“Ba tôi ?” Giản Quân Khải nghi hoặc nhíu mày, “Từ sau cái lần tan rã trong không vui trước ông ấy không liên lạc với tôi nữa, sao ?”
“Ha ha, ha ha, cái kia… Thật xin lỗi !” Hạ Hàm cắn chặt răng, cuối cùng vẫn trực tiếp nói ra miệng, “Trước đây tôi có cố ý nhắm vào công ty ba cậu nhớ không ?”
Quân Khải không khỏi có một dự cảm không tốt.
“Sau đó… Tôi không nghĩ là mình đã chơi hơi quá trớn, rồi tôi nhận được tin tức, nghe nói ba cậu đã chuẩn bị tuyên bố phá sản.” Nói tới đây, Hạ Hàm vội vàng giải thích, “Cũng có thể là hơi phóng đại, nhưng bất quá tình huống đích xác rất nghiêm trọng. Lúc đầu chuyện này là đích thân tôi ra tay, sau đó thì công ty bận quá nên tôi trực tiếp giao cho cấp dưới làm, vốn chỉ là định thỉnh thoảng hạ vài cú ngáng chân nho nhỏ, có điều sau đó một số công ty đối đầu với mấy xí nghiệp ông ấy từng chèn ép lúc trước đều không hẹn mà cùng bắt đầu bỏ đá xuống giếng… Thật xin lỗi, tôi thật không nghĩ sẽ nháo ra như vầy.”
Giọng hắn dần hạ thấp xuống, ý tự trách lộ rõ ra giọng.
Nói thật ra, tâm trạng hiện tại của Quân Khải có chút phức tạp. Bằng hữu của mình không nghĩ tới sẽ hại ba mình suýt phá sản ? Dưới tình huống này phải phản ứng như thế nào mới được ?
Nhưng mà, thật bất ngờ là, anh một chút cũng không muốn trách Hạ Hàm. Chỉ có trong lòng hiện lên một dòng cảm thán “A, thật phiền toái”, làm anh thấy cả người lười nhác, toàn bộ đại não đều trở nên hỗn loạn, không muốn hỏi sâu hơn.
“Cậu…” Quân Khải thật lâu không trả lời, làm Hạ Hàm bắt đầu phát ra lo sợ bất an, “Chẳng lẽ cậu không có cảm nghĩ gì về chuyện này sao ?”
“Cảm nghĩ gì ?” Câu trả lời của Quân Khải cực kì tự nhiên.
Hạ Hàm: “…”
“Được rồi, tôi có thể hiểu thái độ của cậu…” Ngữ khí của Hạ Hàm lập tức nhẹ nhõm, cộng theo hai phần vô lại như thói quen, “Vậy cậu tính làm thế nào a ? Muốn tôi làm gì, phân phó ngay đi, tiểu nhân sẽ tức tốc chạy việc vì thiếu gia ngài ngay. Về sau không dám tự mình hành động nữa.”
“Cậu đã biết trước tôi sẽ không nổi giận đúng ko !” Quân Khải buồn cười nói.
“He he.” Hạ Hàm cười trừ, rồi lại nghiêm chỉnh nói: “Thế rốt cuộc cậu tính làm gì, trước mắt tôi đã thu tay lại rồi, chẳng qua công ty đối đầu của ba cậu vẫn còn gây sự, bọn tôi đang chờ thái độ của cậu.”
Quân Khải cảm thấy huyệt thái dương của mình lại bắt đầu đau. “Đừng làm ông ấy phá sản, còn lại thì đừng nhúng chân nữa.”
“Ok !” Có chỉ thị chính xác từ Quân Khải, Hạ Hàm nhịn không được hưng phấn hẳn, cả lời nói cũng lộ ra sự giảo hoạt mưu mô.
Quân Khải có phần bắc đắc dĩ cầm điện thoại đã cúp, đối với hiểu biết của anh về Hạ Hàm, hắn nhất định sẽ không để Giản thị dễ dàng thoát khỏi khốn cảnh phá sản như vậy, không chừng đến cuối cùng mới làm một cú lật ngược đi.
Thật ra chuyện này từ đầu tới đuôi cũng không thể quy hết cho Hạ Hàm, rõ ràng đây là mâu thuẫn giữa anh với ba mình, cho dù bọn họ có quyết cương đến mức nào, quan hệ có ác liệt đến mức nào, theo lý mà nói cũng không tới lượt một người ngoài nhúng tay vào chuyện nhà anh. Nghĩ đến đây Quân Khải lắc đầu cười cười, cũng thật không biết Hạ Hàm lấy đâu ra tự tin là mình sẽ không trách hắn, cư nhiên dám công khai đi đối phó Giản thị.
Thật ra cho tới bây giờ anh đều không nghĩ tới phải trả thù Giản Hành Tri với Lưu Lỵ Lỵ, cũng không phải cố kỵ tình thân, mà chỉ là vì lười hao tâm tổn lực vì bọn họ. Một chút tâm tư cũng không muốn lãng phí vào mấy người râu ria.
Bất quá thấy Hạ Hàm tự ra ý bất bình thay anh, thấy Giản thị lần lượt bị công kích, anh cư nhiên lại thấy trong lòng sảng khoái.
Xem ra anh đích xác lãnh huyết rồi, cũng có rất nhiều mặt tối. Thế nhưng, bên cạnh anh có một người không lúc nào không làm anh muốn lộ ra nụ cười ấm áp nhất, chỉ cần một người ấy thôi, cuộc sống cũng đã đủ viên mãn rồi nhỉ.
“Tiểu hạc, anh mệt mỏi quá đi !” Vừa đặt chân tới nhà, Giản Quân Khải lập tức vọt tới chỗ Dư Hạc đang ngồi trước máy tính, sau đó mặt dày mày dạn ghé vào đùi cậu không chịu buông. (≥ω≤*)
Dư Hạc: “…”
Qua một chút, Dư Hạc nhẹ nhàng sờ sờ đầu anh, “Làm sao vậy ? Hôm nay đàm chuyện với Lý Y Dương không suôn sẻ ?”
Giản Quân Khải không có thói quen để người khác sờ đầu mình lắm, vì thế rốt cuộc cũng đứng dậy khỏi người Dư Hạc, trả thù hung hăng vò vò lại đầu cậu, “Rất thuận lợi. Dạo này có nhiều chuyện quá, bây giờ cuối cùng cũng coi như giải quyết xong hết cả, có thể nghỉ ngơi một mạch rồi.”
Dư Hạc như cười như không nhìn anh, nổi hứng trêu ghẹo bổ sung, “Có phải anh đã quên một chuyện rất trọng yếu hay không. Thân phận hiện tại của chúng ta là — sinh viên, mấy ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, ôn tập cho tốt đi !”
“Không phải chứ !” Giản Quân Khải hộc ba ngụm máu, lập tức hồi tưởng lại đống lý thuyết công thức mà mình gần như sắp quên hết.
Dư Hạc một bên cười tít mắt.
Thấy bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của Dư Hạc, Quân Khải liền cười gian một cái, mạnh nhào tới.
“A !” Dư Hạc theo bản năng than nhẹ một tiếng, sắc mặt tức khắc như ráng mây hồng. “Làm gì thế, mau đứng lên.”
“Chúng ta làm đi !” Giọng Quân Khải có chút khàn khàn, anh đè cả người lên người Dư Hạc, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, thâm thúy mà lại khiến người ta mê đắm.
Dư Hạc không nhịn được rũ mắt, mặt đỏ bừng nhẹ gật đầu. Bất kể là lúc nào, chỉ cần Quân Khải muốn làm, cậu hầu như không bao giờ cự tuyệt.
Mắt Quân Khải hiện lên vui vẻ, hạ xuống một nụ hôn không sâu không cạn.
“Này.” Cả người Dư Hạc bị đặt trên bàn học, ngay đỉnh đầu là ánh sáng chớp lóe từ màn hình máy tính, thắt lưng kề với cạnh bàn, tư thế này làm cậu vô cùng khó chịu. “Không thể lên trên giường sao ?”
Giản Quân Khải hơi ngừng động tác một chút, lập tức lộ ra một nụ cười mỉm đã hiểu rõ. Anh đứng dậy, ôm Dư Hạc lên, đi đến bên giường thả cậu xuống.
Dư Hạc hừ khẽ một tiếng, con ngươi trong suốt đều là hơi nước, cậu căm giận giương mắt nhìn anh, làm cho tim người ta phải mềm mại.
.
Muốn hết lòng yêu thường người trước mắt này, muốn vì anh mà yếu đuối, cũng vì anh mà dũng cảm. Sau đó cùng trải qua những gập ghềnh, cả đời không rời xa nhau.
Quân Khải trịnh trọng mà ôn nhu hôn lên môi Dư Hạc, giữa lúc gắn bó tiếp xúc thì thời gian như chợt lưu chuyển, quay về cái mùa hè lúc vừa mới gặp nhau.
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, anh vươn tay mình ra, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến cực điểm. Chỉ khác là, người thiếu niên chật vật trầm tĩnh mặt không chút thay đổi lúc ấy, sẽ không bao giờ trầm lặng trước mặt anh nữa.
Quân Khải nhẹ nhàng vuốt ve phần thân mẫn cảm bên dưới của Dư Hạc, vì thế toàn bộ da thịt Dư Hạc ngay tức khắc nhiễm một tầng hồng nhạt, sóng mắt nhộn nhạo, hơi ngượng ngùng nhìn anh, rồi lại chứa đầy tín nhiệm.
Thật tốt.
Anh đã trở thành ánh sáng trong sinh mệnh em, và hơn thế nữa, hình như trong sinh mệnh anh, em cũng như vậy.
/75
|