Chiến dịch ở Dong Hỏa Sâm Lâm, Nhiếp Ngôn đánh một trận liền tạo thành ký ức khó có thể xóa nhòa trong nội tâm đám ngoạn gia.
Một trận ấy, Nhiếp Ngôn trước mặt vô số người, đập chết Hắc Trác rồi nghênh ngang rời đi.
Danh xưng Cuồng tặc từ đây mà có.
Bẵng đi một khoảng thời gian khá lâu, Nhiếp Ngôn lại lần nữa làm ra tiêu chí này, ý tứ là thế nào, chẳng lẽ hắn muốn giết Dạ Phá Thần Côn?
Hơn mười công hội xung quanh đều đang theo dõi. Bọn hắn tận mắt thấy Nhiếp Ngôn dẫn động Hoàng Kim Địa Long, mang theo cừu hận của Hoàng Kim Địa Long mà hoành tảo cả Quang Minh Thánh Diễm, để cho Quang Minh THánh Diễm cả đám lâm vào hỗn loạn. Đồng thời, bọn hắn cũng tận mắt thấy Nhiếp Ngôn làm ra động tác kia với Dạ Phá Thần Côn.
Đây là đang tuyên chiến, đang khiêu khích trắng trợn!
Nhiếp Ngôn muốn trình diễn màn nấu chảy Dong hỏa sâm lâm lần nữa sao?
Quang Minh Thánh Diễm không phải Tung Hoành Thiên Hạ, Dạ Phá Thần Côn cũng không phải Hắc Trác.
Thời điểm Nhiếp Ngôn còn đang nghịch bừa bãi, vô danh vô tính, Dạ Phá Thần Côn đã là người thanh danh hiển hách, được mọi người công nhận là cao thủ, bất quá bản thân hắn cực ít ra tay mà thôi. Trong trạng thái ma lực thiêu đốt, Dạ Phá Thần Côn thể hiện thực lực bữu hãn trước mắt mọi người. Nhiếp Ngôn dưới công kích sắc bén của hắn nãy giờ luôn chật vật né tránh, mấy lần thiếu chút nữa thì bị Dạ Phá Thần Côn xử lý.
Tuy rằng bên phía Quang Minh Thánh Diễm tổn thất thảm trọng, nhưng dù sao bên người Dạ Phá Thần Côn vẫn còn nhiều người lắm, trong đó không thiếu chiến sĩ, thánh kỵ sĩ. Có nhiều người bảo vệ như vậy. Dạ Phá Thần Côn có thể nói là yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Nhiếp Ngôn hiện tại rõ ràng đang ở thế yếu, chẳng lẽ còn có thể chuyển bại thành thắng?
Muốn xử lý Dạ Phá Thần Côn, nói thì có vẻ quá dễ dàng a.
Tất cả mọi người đều không tin, khuôn mặt Dạ Phá Thần Côn lại càng âm trầm như nước. Con ngươi sâm lãnh nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngôn.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ nộ hỏa, rốt cục đã bị Nhiếp Ngôn chọc giận triệt để.
Toàn thân hắn ma lực lưu động, khí tức ma pháp cường đại lan ra bốn phía, thân thể chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung khoảng nửa thước, mọi người xung quanh cảm giác được áp lực trầm trọng.
Vài bên chiến sĩ và thánh kỵ sĩ ở gần đấy không tự chủ mà bước lui về sau mấy bước, trong lòng sinh ra một cỗ sợ hãi đối với ma pháp kia. Không một ai trong bọn hắn biết đó là kỹ năng trạng thái gì?
“Cuồng tặc Niết Viêm, muốn giết ta sao? Vậy thì đến đây đi thôi” Dạ Phá Thần Côn quát khẽ, âm thanh cuồn cuộn như sấm sét. Lúc này Dạ Phá Thần Côn tựa như thiên thần cao cao tại thượng. Từ trên cao nhìn xuống đại địa muôn dân trăm họ.
Thiên thần ma lực!
Cổ họng Dạ Phá Thần công liên tiếp nhổ ra một đám âm tiết hùng hậu. Trong phạm vi trăm thước xung quanh đều bị bao trùm bởi ma lực. Mặt đất chấn động kịch liệt
Nhiếp Ngôn chứng kiến trạng thái của Dạ Phá Thần Côn, rốt cuộc có chút biến sắc, người này không ngờ học được thiên thần ma lực. Thiêu đốt ma lực và thiên thần ma lực là hai kỹ năng được ban thưởng từ một nhiệm vụ liên hoàn, tổng cộng có sáu chuỗi. Có chút tương tự với nhiệm vụ Tạp Nhĩ Tư chúc phúc. Ma lực thiêu đốt và thiên thần ma lực là hai phần thưởng sau khi hoàn thành hai trong số sáu chuỗi nhiệm vụ liên hòa ấy. Nghe nói độ khó rất cao. Kiếp trước có thể làm được hai chuỗi đã hết sức hiếm thấy rồi.
Thiên thần ma lực có thể làm cho một pháp sư tại thời gian nhất định có được vô tận mana, ngoài ra còn có thể chỉ định ba ma pháp không phải cao cấp ma pháp trở thành thuấn phát, cooldown giảm xuống một mảng lớn. Đương nhiên, thi triển skill này cũng sẽ bị tác dụng phụ rất lớn.
Trên bầu trời, từng đạo ma pháp quang mang kịch liệt cọ sát, tạo ra rung động cộng minh.
Nguyên tố ma pháp trong không khí, hướng cơ thể Dạ Phá Thần Côn chảy về, thân thể Dạ Phá Thần Côn tựa như một cái xoáy nước, nhanh chóng hút lấy giá trị ma pháp xung quanh.
Dạ Phá Thần Côn huy động pháp trượng. Bạo Phong Tuyết!
Bầu trời đột nhiên trở lên âm trầm, gió lạnh giận dữ gào rít. Băng tuyết phô thiên cái địa ầm ầm đập xuống.
Tsb nhà nó, đem Bạo Phong Tuyết, cái loại ma pháp phạm vi này biến thành thuấn phát, quả là ngoan độc
Thấy Bạo Phong Tuyết cuồng bạo đánh tới. Nhiếp Ngôn từ trên cành cây nhảy xuống, tiến vào trạng thái tiềm hành, thân thể biến mất. Sau đó lập tức sử dụng tử vong vũ bộ, chạy như điên ra ngoài.
Bạo Phong Tuyết quét qua sau lưng Nhiếp Ngôn, đại thụ mà hắn vừa đứng lập tức đị đông cứng thành tượng băng.
Không nghĩ tới Dạ Phá Thần Côn thậm chí có loại ma pháp bưu hãn như thiên thần ma lực, Nhiếp Ngôn thầm lo lắng. Liệu có nên hay không sử dụng thiên thần trọng tài, chỉ có thiên thần trọng tài mới có thể khắc chế công kích ma pháp cuồng bạo của Dạ Phá Thần Côn. Biết thế, sớm bỏ ra chút thời gian, mở ra một ít kỹ năng cao cấp trong ám chi lược ảnh, đúng là kỹ năng bao nhiêu cũng không đủ dùng a.
Công kích ma pháp của Dạ Phá Thần Côn không hề đình chỉ, vô số ma pháp không ngừng phóng xuống. Băng đống chi xúc!
Hắn không có cách nào cảm giác được vị trí của Nhiếp Ngôn, chỉ có thể dùng ý thức cường đại phán đoán phương hướng để công kích.
Một đôi Hàn băng chi thủ hướng về phía Nhiếp Ngôn đang chạy trốn bắn qua, Nhiếp Ngôn vội vàng trở mình, lăn ra ngoài né tránh. Bành một tiếng, băng đống chi xúc nổ tung thành từng mảnh hoa tuyết, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Giống như một đóa băng tuyết liên hoa khổng nổ đang nở trên mặt đất, bao trùm phạm vu 5x5 thước xung quanh.
May mắn, vi trí băng đống chi xúc công kích vẫn lệch một chút, Dạ Phá Thần Côn hiển nhiên còn đánh giá thấp Nhiếp Ngôn. Chỉ thiếu một chút thôi là đã tảng được vỡ mặt Nhiếp Ngôn rồi.
Trong Lúc Dạ Phá Thần Côn và Nhiếp Ngôn giao thủ, trong một khắc lúc Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tiềm hành. Cừu hận Hoàng Kim Địa Long lại một lần nữa rời đi.
Dạ Phá Thần Côn tăng nhanh tần suất công kịch, băng hệ ma pháp công kích liên tiếp không nhừng nghỉ, làm cho mọi người hoa cả mắt.
Đám hội trưởng công hội, một bên để ý Hoàng Kim Địa Long, một bên quan sát cuộc chiến. Vẻ mặc ai nấy đều ngốc trệ. Bọn hắn trước tới giờ, mấy người đã từng thấy Dạ Phá Thần Côn xuất thủ, hiện giờ thấy hắn bùng nổ, thật không ngờ lại dữ dội đến vậy.
Dưới công kích cuồng bạo như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có thể sống đến giờ.
Hàn băng chi lang!
Miệng Dạ Phá Thần Côn phun ra mấy âm tiết trầm trọng. Băng nguyên tốt xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại, huyễn hóa thành một đầu soi băng khổng lồ, toàn thân do hàn băng tạo thành, cao tới hai thước, toàn thân óng ánh, tiếng hống trầm muộn vang lên để lộ ra hai cái răng nanh sắc bén.
Sói băng khổng lồ hướng phía Nhiếp Ngôn đánh tới. Một cỗ hàn khí lạnh lẽo đập vào mặt Nhiếp Ngôn.
Sưu sưu sưu, từng đạo bạch sắc quang cầu bay lên không trung, đạo bạch quang truyền đi danh tính của Nhiếp Ngôn. Sau đó rơi lên người sói băng. Chiết xạ xuất ra đạo đạo thất thải quang mang, ánh sáng tán xạ mê ly.
Hoàng Kim Địa Long cừu hận đã không còn trên người Nhiếp Ngôn nữa. Đang ở bên cạnh tàn sát đám người của Tung Hoành Thiên Hạ và Hắc Ám Sát Lục.
Kề bên là khu vực bị Hoàng Kim Địa Long thanh lý sạch sẽ, chính là chiến trường của Nhiếp Ngôn.
Chứng kiến đầu sói băng khổng lồ nhào về phía trước, Nhiếp Ngôn nhanh chóng lui lại, đầu sói băng này huyết lượng tổng cộng khoảng 600. Hơn nữa còn có hàn băng hộ giáp, có khả năng phòng ngự vật lý cực cao. Nhiếp Ngôn cũng không giám khinh thường.
Dạ Phá Thần Côn lại cẩn thận, ko có đi đến gần đây. Đã thế còn có rất nhiều ma pháp cường hãn, so với đám pháp hệ trong công hội của Nhiếp Ngôn còn trâu bò hơn nhiều lắm. Đúng là bất ngờ vì kiếp trước, chưa có ai thấy hắn thi triển qua. Có thể thấy được, tâm tư của hắn thâm trầm thế nào
“Hôm nay, nơi đây sẽ là mồ chôn cuồng tặc Niết Viêm” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Phá Thần Côn vang lên, như tiếng vọng từ địa ngục.
Nếu như hôm nay cuồng tặc Niết Viêm bỏ mạng ở chỗ này, hắn còn có thể là cuồng tặc sao?
Một cái thần thoại ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể để lại đoạn bích tàn viên (cảnh tượng đổ nát)
Đầu sói băng nhảy lên, chụp một cái xuống đầu Nhiếp Ngôn, một cỗ hàn sương chi khí tràn đến.
Lợi trảo của nó lóng lánh khiếp người, làm ai nấy trong lòng rét lạnh. Lợi trảo hướng phía cổ họng Nhiếp Ngôn quét qua, nhanh như thiểm điện, nháy mắt, dường như Nhiếp Ngôn tại đương trường, máu tươi văng tung tóe.
Một trận ấy, Nhiếp Ngôn trước mặt vô số người, đập chết Hắc Trác rồi nghênh ngang rời đi.
Danh xưng Cuồng tặc từ đây mà có.
Bẵng đi một khoảng thời gian khá lâu, Nhiếp Ngôn lại lần nữa làm ra tiêu chí này, ý tứ là thế nào, chẳng lẽ hắn muốn giết Dạ Phá Thần Côn?
Hơn mười công hội xung quanh đều đang theo dõi. Bọn hắn tận mắt thấy Nhiếp Ngôn dẫn động Hoàng Kim Địa Long, mang theo cừu hận của Hoàng Kim Địa Long mà hoành tảo cả Quang Minh Thánh Diễm, để cho Quang Minh THánh Diễm cả đám lâm vào hỗn loạn. Đồng thời, bọn hắn cũng tận mắt thấy Nhiếp Ngôn làm ra động tác kia với Dạ Phá Thần Côn.
Đây là đang tuyên chiến, đang khiêu khích trắng trợn!
Nhiếp Ngôn muốn trình diễn màn nấu chảy Dong hỏa sâm lâm lần nữa sao?
Quang Minh Thánh Diễm không phải Tung Hoành Thiên Hạ, Dạ Phá Thần Côn cũng không phải Hắc Trác.
Thời điểm Nhiếp Ngôn còn đang nghịch bừa bãi, vô danh vô tính, Dạ Phá Thần Côn đã là người thanh danh hiển hách, được mọi người công nhận là cao thủ, bất quá bản thân hắn cực ít ra tay mà thôi. Trong trạng thái ma lực thiêu đốt, Dạ Phá Thần Côn thể hiện thực lực bữu hãn trước mắt mọi người. Nhiếp Ngôn dưới công kích sắc bén của hắn nãy giờ luôn chật vật né tránh, mấy lần thiếu chút nữa thì bị Dạ Phá Thần Côn xử lý.
Tuy rằng bên phía Quang Minh Thánh Diễm tổn thất thảm trọng, nhưng dù sao bên người Dạ Phá Thần Côn vẫn còn nhiều người lắm, trong đó không thiếu chiến sĩ, thánh kỵ sĩ. Có nhiều người bảo vệ như vậy. Dạ Phá Thần Côn có thể nói là yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Nhiếp Ngôn hiện tại rõ ràng đang ở thế yếu, chẳng lẽ còn có thể chuyển bại thành thắng?
Muốn xử lý Dạ Phá Thần Côn, nói thì có vẻ quá dễ dàng a.
Tất cả mọi người đều không tin, khuôn mặt Dạ Phá Thần Côn lại càng âm trầm như nước. Con ngươi sâm lãnh nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngôn.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ nộ hỏa, rốt cục đã bị Nhiếp Ngôn chọc giận triệt để.
Toàn thân hắn ma lực lưu động, khí tức ma pháp cường đại lan ra bốn phía, thân thể chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung khoảng nửa thước, mọi người xung quanh cảm giác được áp lực trầm trọng.
Vài bên chiến sĩ và thánh kỵ sĩ ở gần đấy không tự chủ mà bước lui về sau mấy bước, trong lòng sinh ra một cỗ sợ hãi đối với ma pháp kia. Không một ai trong bọn hắn biết đó là kỹ năng trạng thái gì?
“Cuồng tặc Niết Viêm, muốn giết ta sao? Vậy thì đến đây đi thôi” Dạ Phá Thần Côn quát khẽ, âm thanh cuồn cuộn như sấm sét. Lúc này Dạ Phá Thần Côn tựa như thiên thần cao cao tại thượng. Từ trên cao nhìn xuống đại địa muôn dân trăm họ.
Thiên thần ma lực!
Cổ họng Dạ Phá Thần công liên tiếp nhổ ra một đám âm tiết hùng hậu. Trong phạm vi trăm thước xung quanh đều bị bao trùm bởi ma lực. Mặt đất chấn động kịch liệt
Nhiếp Ngôn chứng kiến trạng thái của Dạ Phá Thần Côn, rốt cuộc có chút biến sắc, người này không ngờ học được thiên thần ma lực. Thiêu đốt ma lực và thiên thần ma lực là hai kỹ năng được ban thưởng từ một nhiệm vụ liên hoàn, tổng cộng có sáu chuỗi. Có chút tương tự với nhiệm vụ Tạp Nhĩ Tư chúc phúc. Ma lực thiêu đốt và thiên thần ma lực là hai phần thưởng sau khi hoàn thành hai trong số sáu chuỗi nhiệm vụ liên hòa ấy. Nghe nói độ khó rất cao. Kiếp trước có thể làm được hai chuỗi đã hết sức hiếm thấy rồi.
Thiên thần ma lực có thể làm cho một pháp sư tại thời gian nhất định có được vô tận mana, ngoài ra còn có thể chỉ định ba ma pháp không phải cao cấp ma pháp trở thành thuấn phát, cooldown giảm xuống một mảng lớn. Đương nhiên, thi triển skill này cũng sẽ bị tác dụng phụ rất lớn.
Trên bầu trời, từng đạo ma pháp quang mang kịch liệt cọ sát, tạo ra rung động cộng minh.
Nguyên tố ma pháp trong không khí, hướng cơ thể Dạ Phá Thần Côn chảy về, thân thể Dạ Phá Thần Côn tựa như một cái xoáy nước, nhanh chóng hút lấy giá trị ma pháp xung quanh.
Dạ Phá Thần Côn huy động pháp trượng. Bạo Phong Tuyết!
Bầu trời đột nhiên trở lên âm trầm, gió lạnh giận dữ gào rít. Băng tuyết phô thiên cái địa ầm ầm đập xuống.
Tsb nhà nó, đem Bạo Phong Tuyết, cái loại ma pháp phạm vi này biến thành thuấn phát, quả là ngoan độc
Thấy Bạo Phong Tuyết cuồng bạo đánh tới. Nhiếp Ngôn từ trên cành cây nhảy xuống, tiến vào trạng thái tiềm hành, thân thể biến mất. Sau đó lập tức sử dụng tử vong vũ bộ, chạy như điên ra ngoài.
Bạo Phong Tuyết quét qua sau lưng Nhiếp Ngôn, đại thụ mà hắn vừa đứng lập tức đị đông cứng thành tượng băng.
Không nghĩ tới Dạ Phá Thần Côn thậm chí có loại ma pháp bưu hãn như thiên thần ma lực, Nhiếp Ngôn thầm lo lắng. Liệu có nên hay không sử dụng thiên thần trọng tài, chỉ có thiên thần trọng tài mới có thể khắc chế công kích ma pháp cuồng bạo của Dạ Phá Thần Côn. Biết thế, sớm bỏ ra chút thời gian, mở ra một ít kỹ năng cao cấp trong ám chi lược ảnh, đúng là kỹ năng bao nhiêu cũng không đủ dùng a.
Công kích ma pháp của Dạ Phá Thần Côn không hề đình chỉ, vô số ma pháp không ngừng phóng xuống. Băng đống chi xúc!
Hắn không có cách nào cảm giác được vị trí của Nhiếp Ngôn, chỉ có thể dùng ý thức cường đại phán đoán phương hướng để công kích.
Một đôi Hàn băng chi thủ hướng về phía Nhiếp Ngôn đang chạy trốn bắn qua, Nhiếp Ngôn vội vàng trở mình, lăn ra ngoài né tránh. Bành một tiếng, băng đống chi xúc nổ tung thành từng mảnh hoa tuyết, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Giống như một đóa băng tuyết liên hoa khổng nổ đang nở trên mặt đất, bao trùm phạm vu 5x5 thước xung quanh.
May mắn, vi trí băng đống chi xúc công kích vẫn lệch một chút, Dạ Phá Thần Côn hiển nhiên còn đánh giá thấp Nhiếp Ngôn. Chỉ thiếu một chút thôi là đã tảng được vỡ mặt Nhiếp Ngôn rồi.
Trong Lúc Dạ Phá Thần Côn và Nhiếp Ngôn giao thủ, trong một khắc lúc Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tiềm hành. Cừu hận Hoàng Kim Địa Long lại một lần nữa rời đi.
Dạ Phá Thần Côn tăng nhanh tần suất công kịch, băng hệ ma pháp công kích liên tiếp không nhừng nghỉ, làm cho mọi người hoa cả mắt.
Đám hội trưởng công hội, một bên để ý Hoàng Kim Địa Long, một bên quan sát cuộc chiến. Vẻ mặc ai nấy đều ngốc trệ. Bọn hắn trước tới giờ, mấy người đã từng thấy Dạ Phá Thần Côn xuất thủ, hiện giờ thấy hắn bùng nổ, thật không ngờ lại dữ dội đến vậy.
Dưới công kích cuồng bạo như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có thể sống đến giờ.
Hàn băng chi lang!
Miệng Dạ Phá Thần Côn phun ra mấy âm tiết trầm trọng. Băng nguyên tốt xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại, huyễn hóa thành một đầu soi băng khổng lồ, toàn thân do hàn băng tạo thành, cao tới hai thước, toàn thân óng ánh, tiếng hống trầm muộn vang lên để lộ ra hai cái răng nanh sắc bén.
Sói băng khổng lồ hướng phía Nhiếp Ngôn đánh tới. Một cỗ hàn khí lạnh lẽo đập vào mặt Nhiếp Ngôn.
Sưu sưu sưu, từng đạo bạch sắc quang cầu bay lên không trung, đạo bạch quang truyền đi danh tính của Nhiếp Ngôn. Sau đó rơi lên người sói băng. Chiết xạ xuất ra đạo đạo thất thải quang mang, ánh sáng tán xạ mê ly.
Hoàng Kim Địa Long cừu hận đã không còn trên người Nhiếp Ngôn nữa. Đang ở bên cạnh tàn sát đám người của Tung Hoành Thiên Hạ và Hắc Ám Sát Lục.
Kề bên là khu vực bị Hoàng Kim Địa Long thanh lý sạch sẽ, chính là chiến trường của Nhiếp Ngôn.
Chứng kiến đầu sói băng khổng lồ nhào về phía trước, Nhiếp Ngôn nhanh chóng lui lại, đầu sói băng này huyết lượng tổng cộng khoảng 600. Hơn nữa còn có hàn băng hộ giáp, có khả năng phòng ngự vật lý cực cao. Nhiếp Ngôn cũng không giám khinh thường.
Dạ Phá Thần Côn lại cẩn thận, ko có đi đến gần đây. Đã thế còn có rất nhiều ma pháp cường hãn, so với đám pháp hệ trong công hội của Nhiếp Ngôn còn trâu bò hơn nhiều lắm. Đúng là bất ngờ vì kiếp trước, chưa có ai thấy hắn thi triển qua. Có thể thấy được, tâm tư của hắn thâm trầm thế nào
“Hôm nay, nơi đây sẽ là mồ chôn cuồng tặc Niết Viêm” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Phá Thần Côn vang lên, như tiếng vọng từ địa ngục.
Nếu như hôm nay cuồng tặc Niết Viêm bỏ mạng ở chỗ này, hắn còn có thể là cuồng tặc sao?
Một cái thần thoại ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể để lại đoạn bích tàn viên (cảnh tượng đổ nát)
Đầu sói băng nhảy lên, chụp một cái xuống đầu Nhiếp Ngôn, một cỗ hàn sương chi khí tràn đến.
Lợi trảo của nó lóng lánh khiếp người, làm ai nấy trong lòng rét lạnh. Lợi trảo hướng phía cổ họng Nhiếp Ngôn quét qua, nhanh như thiểm điện, nháy mắt, dường như Nhiếp Ngôn tại đương trường, máu tươi văng tung tóe.
/554
|