Một tiếng hống giận dữ kinh thiên vang lên, cả đại điện chấn động kịch liệt. Tiếng hống này như muốn chấn sập cả tòa thành Hoàng Kim.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía lối vào đại điện, chỉ thấy phía xa, pho tượng Cách Lâm đã tỉnh lại, nó chậm rãi bước về phía trước một bước, từng mảnh bột đá trên người rào rào rơi xuống, đập xuống đất làm mặt đất chấn động. Trong mắt nó phát ra một tia yêu dị, khóa chặt lấy Nhiếp Ngôn.
“Nhân loại đáng chết, dám xâm phạm lãnh địa của ta.” Quáng nô Y Cách Lâm dùng cổ ngữ, phát ra tiếng rống giận.
Hình như Quáng nô Y Cách Lâm này đã là một loại quái có trí tuệ nhất định. Boss như vậy là loại khó đối phó nhất!
Chỉ trong chốc lát, hành động của nó từng cương cứng dần trở lên linh hoạt hẳn lên, nó cất bước, vọt thẳng tới chỗ Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn thấy Quáng nô Y Cách Lâm vừa tỉnh lại, hắn giật mình, vội vàng chỉ huy bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lao lên, cố gắng ngăn cản nó đôi chút.
Mặc dù bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn này, tên nào tên nấy vô cùng cao to lực lưỡng, nhưng đứng trước Quáng nô Y Cách Lâm thì chẳng khác nào mấy đứa trẻ con đứng cạnh một gã khổng lồ. Chỉ thấy cánh tay thô to tráng kiện của Quáng nô Y Cách Lâm giơ lên, quơ lưỡi hái trong tay chém về phía bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đang lao tới. Bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lập tức dính đòn, bị chém văng ra ngoài.
Lảo đảo ngã xuống mặt đất, trên đầu phiêu khởi một đám giá trị thương tổn tới bảy tám ngàn. Công kích thật cao a!
Công kích như vậy, ở thời điểm hiện tại là thừa đủ để miểu sát toàn bộ Thuẫn chiến sĩ trong Tín Ngưỡng. Không một ai đủ phòng ngự và huyết lượng để đỡ nổi một kích của Cách Lâm. Thuẫn chiến sĩ đã thế, càng không phải nói đến một tên đạo tặc như Nhiếp Ngôn.
Bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lồm cồm bò dậy, muốn tiếp tục lao đến công kích Quáng nô Y Cách Lâm. Trí tuệ của bọn chúng cực thấp, căn bản không hề biết đây là đi tìm chết.
Cách Lâm sải bước, nện trên mặt đất. Một cước đạp toàn bộ đám Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn bay ra ngoài.
Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, dù là tinh anh thì căn bản cũng không phải đối thủ của Cách Lâm. Thấy Y Cách Lâm mạnh mẽ như thế, Nhiếp Ngôn vội triệu hồi Hoàng Kim Địa Long, sau đó thi triển skill của trường bào Âm Ảnh Hành Giả, Hắc Ám Vũ Giả, thân thể từ từ tan biến trong bóng tối.
Y Cách Lâm không ngừng dùng sáu cánh tay khổng lồ của nó huy động vũ khí, lần lượt chém giết đám Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn. Chỉ một lát, toàn bộ bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đã nằm xuống, biến thành bốn cỗ thi thể.
Y Cách Lâm quét ánh mắt về bốn phía. Trong đại điện lúc này vắng tanh, nào còn thấy tung tích Nhiếp Ngôn đâu nữa? Nó phát ra tiếng hống giận dữ, cuồng bạo đi tới đi lui, tìm tung tích Nhiếp Ngôn.
Lúc này, khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Y Cách Lâm đại khái khoảng hơn mười mét, thấy nó đang bước về phía này, hắn nhanh chóng thối lui.
Nhìn qua đại điện phía trước, trên bức tường đối diện có một cách cửa hoàng kim đóng chặt. Nơi đó chính là thông đạo đi vào bảo khố Cách Lâm.
Nhiếp Ngôn cẩn thận, luôn duy trì khoảng cách an toàn với Y Cách Lâm đang trong trạng thái cuồng bạo. Một lát sau, Cách Lâm đột nhiên có động tác, nó lao thẳng về phía Nhiếp Ngôn đang đứng.
Nhiếp Ngôn nín thở, núp trong góc tối, đang không biết làm thế nào mới mở được đại môn bảo khố mà không bị Cách Lâm phát hiện. Mắt thấy Cách Lâm càng ngày càng tới gần, tâm thần Nhiếp Ngôn ngày càng khẩn trương. Nếu như bị nó phát hiện ra, vậy kế hoạch mở ra bảo khố của hắn sẽ phá sản hoàn toàn.
Y Cách Lâm dần tới gần, tâm trạng Nhiếp Ngôn trở nên căng thẳng cực độ. Hắc Ám Vũ Giả chỉ có thể tăng cường hiệu quả ẩn nấp của Nhiếp Ngôn chứ không cách nào khiến hắn hoàn toàn tránh né được cảm giác của Y Cách Lâm. Mà cảm giác của nó thì lại vô cùng cao, cấp bậc song phương chênh lệch nhiều như vậy, tiến thêm đoạn nữa là nó có thể dễ dàng cảm giác ra Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lui về góc đại điện, không còn chỗ để lùi nữa rồi. Khoảng cách giữa Cách Lâm và hắn ngày càng ngắn lại, mười mét, tám mét, bảy mét...
Nhiếp Ngôn nắm chặt một quyển tùy cơ truyền tống trong tay, một khi bị phát hiện, hắn đành phải sử dụng tùy cơ truyền tống để thoát đi.
Theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn, một khi sử dụng truyền tống, vậy cái chìa khóa mở bảo khố hắn vừa lấy được sẽ mất hiệu quả. Y Cách Lâm sẽ thay chìa bảo khố, hơn nữa còn đem chìa khóa giấu ở một nơi khác.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể liều mạng.
Cách Lâm càng ngày càng gần rồi, Nhiếp Ngôn cắn răng một cái, lao sang bên cạnh, lướt qua bên cạnh Cách Lâm.
Thời điểm khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Cách Lâm gần nhau nhất, khoảng năm mét, gần như vậy làm tim hắn đập thình thịch. Cho dù là lúc PK, gần như thế có khi còn bị phát hiện, huống chi đây là lĩnh chủ cấp chín mươi.
Cách Lâm vẫn tiến tới, lúc nó cách góc tường khoảng năm mét liền ngừng lại, nó nhìn xung quanh một chút, ánh mắt vẫn mờ mịt, sau đó quay người, đi tới một góc khác.
Y Cách Lâm di chuyển, khoảng cách của nó với tường đại điện cũng chỉ là năm sáu mét, không xê xích. Nguyên lai không phải nó biết Nhiếp Ngôn ở đấy, mà là tuần tra theo lập trình của máy chủ.
Nhiếp Ngôn kinh ngạc, bị một con lĩnh chủ cấp chín mươi tiến sát tới gần năm mét, thế nhưng vẫn không bị phát hiện. Thật là kỳ diệu a. Nghĩ nghĩ một chút, chuyện này có thể liên quan đến năng lực ẩn nấp cực cao của hắn. Thuộc tính ẩn nấp của Nhiếp Ngôn hiện tại có thể nói là kinh người. So với top 10 đạo tặc kiếp trước cũng cao hơn không ít. Hơn nữa Hắc Ám Vũ Giả còn gia tăng 300% khả năng ẩn nấp nữa, nên toàn bộ chuyện này thực ra cũng là tự nhiên mà thôi.
Qua việc này, Nhiếp Ngôn có thể xác định, chỉ cần khoảng cách giữa hắn và Y Cách Lâm giữ vững ở năm mét trở lên, hắn sẽ an toàn, không bị phát hiện.
Nhiếp Ngôn an tâm, mò mẫm đi về phía cửa bảo khố.
Y Cách Lâm vẫn đang trong trạng thái cuồng bạo, đi khắp nơi quanh đại điện lùng sục vị trí Nhiếp Ngôn. Do đó, Nhiếp Ngôn có thể rất thoải mái, đến gần cửa vào bảo khố. Tới trước cánh cửa, Nhiếp Ngôn nhìn qua một chút cấu tạo cánh cửa vào bảo khố.
Cái cánh cửa này hết sức kỳ lạ, được chế tạo bằng hoàng kim, phía bên trên là chi chít các khe hẹp dài, nhìn giống như là được rất nhiều tấm gỗ ghép lại tạo thành. Ở giữa có một ổ khóa, độ lớn vừa vặn bằng với chìa khóa trong tay Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn quay đầu, nhìn về phía Y Cách Lâm, nó vẫn đang đi qua đi lại tuần tra, khoảng cách tới chỗ Nhiếp Ngôn còn tương đối xa, đại khái cũng phải hơn trăm mét. Vừa khéo quay lưng về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn thử đưa chìa khóa vào trong ổ thăm dò. Hắn cũng không trông cậy vào việc cứ đơn giản thế là mở được cửa bảo khố. Chỉ là muốn thử xem thời gian cần để mở bảo khố là bao nhiêu. Sau đó mới từ từ tìm biện pháp.
Thế nhưng, đời không như mơ, Nhiếp Ngôn vừa cắm chìa khóa vào trong ổ, chìa khóa lập tức bị ổ khóa nuốt chửng, biến mất không tung tích. Đồng thời, cánh cửa bảo khố cũng từ từ tự động xoáy tròn vào tâm, dần lộ ra một hành lang sâu thẳm, không sai biệt lắm một người có thể tiến vào.
Trong lúc cửa vào đang không ngừng được mở ra, lối vào càng ngày càng lớn thì bên này, Cách Lâm bị tiếng vang làm kinh động, nó thấy cửa bảo khố đang dần mở ra, gầm lên một tiếng giận giữ, lao tới đánh về phía này.
Nhiếp Ngôn nhìn Cách Lâm đang ngày càng đến gần, lại quay qua bên lối vào đang không ngừng trở lên rộng hơn kia… Nếu chần chờ thêm chút nữa mà nói… Để Cách Lâm đuổi đến, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Trong bảo khố không biết có gì nguy hiểm không?
Mặc kệ, Nhiếp Ngôn cắn răng, uốn người vọt qua lỗ nhỏ lao vào bảo khố.
Cửa bảo khố chưa mở hết hoàn toàn, thân thể khổng lồ của Cách Lâm căn bản không cách nào đuổi theo. Nó đứng bên ngoài, liên tục gào thét rống giận. Nhiếp Ngôn tranh thủ thời gian vội vàng chạy vào sâu bên trong bảo khố. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc. Vì chỉ lát nữa thôi, Cách Lâm nhất định sẽ lao đến đây.
Nhiếp Ngôn lấy Thánh Quang chi thạch trong ba lô ra cầm trên tay. Thánh Quang chi thạch lập lòe, phát ra quang mang lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng về phía xa dẫn đường.
Hủy Diệt Phi phong của A Ba Khắc chỉ ở gần đây thôi, càng tiến vào sâu, Nhiếp Ngôn càng cảm nhận được ba động năng lượng kịch liệt từ Thánh Quang chi thạch.
Nhìn xung quanh, nơi này là một hành lang hẹp dài, tầm hai trăm mét, bên cạnh là từng dãy thạch thất. Trong những thạch thất này chất đầy các loại đồ quý hiếm, nào là từng rương chứa đầy vàng, từng đống bảo thạch… làm người ta phải động tâm không dứt. Bất quá Nhiếp Ngôn nhạy cảm phát giác được, số vàng và bảo thạch này đang tản ra một cỗ hơi thở âm u mà cường đại.
Dựa vào độ mẫn tuệ của Nhiếp Ngôn với nhiệm vụ, hắn lập tức làm ra phán đoán, số vàng và bảo thạch này là tuyệt đối không thể đụng đến.
Lịch sử đã lưu truyền một câu nói: Tham lam là nguồn gốc của tội lỗi và bất hạnh!
Nếu là người chơi khác mở ra bảo khố, không để ý nguy hiểm, muốn đem toàn bộ tài sản ở đây đi mà nói… hắn nhất định sẽ không cách nào nhận được tài phú, còn có thể mất mạng. Nhiếp Ngôn nhìn đống vàng và bảo thạch chạy qua trước mắt. Nếu là kiếp trước, có thể hắn sẽ điên cuồng vì mấy cái thứ này. Nhưng kiếp này, cái nhìn của Nhiếp Ngôn đã khác xưa nhiều lắm.
Trọng sinh một lần, tâm cảnh hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Vì tiền mà bỏ cả mạng là cách làm phi thường ngu xuẩn.
Hắn không tham lam tiền tài phi nghĩa từ trên trời rớt xuống. Lấy kinh nghiệm từ kiếp trước, lấy được đồ cuối trong nhiệm vụ này mới là quan trọng nhất. Cần gì vì chút tiền này mà nhảy xuống bẫy rập do máy chủ thiết kế sẵn?
Dưới sự chỉ dẫn của Thạch Quang chi thạch, Nhiếp Ngôn chạy tới một gian thạch thất ở cuối hành lang. Diện tích gian thạch thất này khoảng hai mươi lăm mét vuông, bên trong vô cùng trống trải. Góc trong cùng có đặt một bảo rương không lớn.
Phía ngoài bảo rương được điêu khắc đồ án ác ma vô cùng tinh xảo. Cả bảo rương phát ra quang mang ba màu hồng, lam, lục, hơn nữa còn không ngừng biến ảo. Lúc thì sáng lạng chói mắt, khi lại ảm đạm vô quang.
Thấy bảo rương như vậy, tâm tình Nhiếp Ngôn trở lên vô cùng kích động. Là bảo rương cấp á truyền kỳ a!
Kiếp trước, đối với bảo rương á truyền kỳ, hắn chẳng qua mới chỉ được nghe nói chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt. Hắn cũng biết bảo rương phát ra quang mang ba màu hồng lam lục là bảo rương cấp á truyền kỳ, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Đối với việc bảo rương như vậy có tồn tại hay không hắn trước giờ vẫn giữ thái độ hoài nghi. Dù sao không mắt thấy tay sờ, ai biết đâu là giả, đâu là thật.
Không nghĩ tới kiếp này lại gặp một cái rương cấp á truyền kỳ!
Trong rương, ngoài Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc, nhất định còn có các món đồ khác nữa. Về phần là đồ gì, dĩ nhiên phải mở rương ra mới biết được.
Nhiếp Ngôn ngồi chồm hổm xuống, phát hiện bảo rương này đã bị khóa. Hoàn hảo, cấp bậc mở khóa của hắn vậy là đủ rồi. Phải nắm chắc thời gian mới được!
Hệ thống: Bảo rương đang mở, tiến độ... 3%... 5%.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía lối vào đại điện, chỉ thấy phía xa, pho tượng Cách Lâm đã tỉnh lại, nó chậm rãi bước về phía trước một bước, từng mảnh bột đá trên người rào rào rơi xuống, đập xuống đất làm mặt đất chấn động. Trong mắt nó phát ra một tia yêu dị, khóa chặt lấy Nhiếp Ngôn.
“Nhân loại đáng chết, dám xâm phạm lãnh địa của ta.” Quáng nô Y Cách Lâm dùng cổ ngữ, phát ra tiếng rống giận.
Hình như Quáng nô Y Cách Lâm này đã là một loại quái có trí tuệ nhất định. Boss như vậy là loại khó đối phó nhất!
Chỉ trong chốc lát, hành động của nó từng cương cứng dần trở lên linh hoạt hẳn lên, nó cất bước, vọt thẳng tới chỗ Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn thấy Quáng nô Y Cách Lâm vừa tỉnh lại, hắn giật mình, vội vàng chỉ huy bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lao lên, cố gắng ngăn cản nó đôi chút.
Mặc dù bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn này, tên nào tên nấy vô cùng cao to lực lưỡng, nhưng đứng trước Quáng nô Y Cách Lâm thì chẳng khác nào mấy đứa trẻ con đứng cạnh một gã khổng lồ. Chỉ thấy cánh tay thô to tráng kiện của Quáng nô Y Cách Lâm giơ lên, quơ lưỡi hái trong tay chém về phía bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đang lao tới. Bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lập tức dính đòn, bị chém văng ra ngoài.
Lảo đảo ngã xuống mặt đất, trên đầu phiêu khởi một đám giá trị thương tổn tới bảy tám ngàn. Công kích thật cao a!
Công kích như vậy, ở thời điểm hiện tại là thừa đủ để miểu sát toàn bộ Thuẫn chiến sĩ trong Tín Ngưỡng. Không một ai đủ phòng ngự và huyết lượng để đỡ nổi một kích của Cách Lâm. Thuẫn chiến sĩ đã thế, càng không phải nói đến một tên đạo tặc như Nhiếp Ngôn.
Bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn lồm cồm bò dậy, muốn tiếp tục lao đến công kích Quáng nô Y Cách Lâm. Trí tuệ của bọn chúng cực thấp, căn bản không hề biết đây là đi tìm chết.
Cách Lâm sải bước, nện trên mặt đất. Một cước đạp toàn bộ đám Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn bay ra ngoài.
Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, dù là tinh anh thì căn bản cũng không phải đối thủ của Cách Lâm. Thấy Y Cách Lâm mạnh mẽ như thế, Nhiếp Ngôn vội triệu hồi Hoàng Kim Địa Long, sau đó thi triển skill của trường bào Âm Ảnh Hành Giả, Hắc Ám Vũ Giả, thân thể từ từ tan biến trong bóng tối.
Y Cách Lâm không ngừng dùng sáu cánh tay khổng lồ của nó huy động vũ khí, lần lượt chém giết đám Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn. Chỉ một lát, toàn bộ bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đã nằm xuống, biến thành bốn cỗ thi thể.
Y Cách Lâm quét ánh mắt về bốn phía. Trong đại điện lúc này vắng tanh, nào còn thấy tung tích Nhiếp Ngôn đâu nữa? Nó phát ra tiếng hống giận dữ, cuồng bạo đi tới đi lui, tìm tung tích Nhiếp Ngôn.
Lúc này, khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Y Cách Lâm đại khái khoảng hơn mười mét, thấy nó đang bước về phía này, hắn nhanh chóng thối lui.
Nhìn qua đại điện phía trước, trên bức tường đối diện có một cách cửa hoàng kim đóng chặt. Nơi đó chính là thông đạo đi vào bảo khố Cách Lâm.
Nhiếp Ngôn cẩn thận, luôn duy trì khoảng cách an toàn với Y Cách Lâm đang trong trạng thái cuồng bạo. Một lát sau, Cách Lâm đột nhiên có động tác, nó lao thẳng về phía Nhiếp Ngôn đang đứng.
Nhiếp Ngôn nín thở, núp trong góc tối, đang không biết làm thế nào mới mở được đại môn bảo khố mà không bị Cách Lâm phát hiện. Mắt thấy Cách Lâm càng ngày càng tới gần, tâm thần Nhiếp Ngôn ngày càng khẩn trương. Nếu như bị nó phát hiện ra, vậy kế hoạch mở ra bảo khố của hắn sẽ phá sản hoàn toàn.
Y Cách Lâm dần tới gần, tâm trạng Nhiếp Ngôn trở nên căng thẳng cực độ. Hắc Ám Vũ Giả chỉ có thể tăng cường hiệu quả ẩn nấp của Nhiếp Ngôn chứ không cách nào khiến hắn hoàn toàn tránh né được cảm giác của Y Cách Lâm. Mà cảm giác của nó thì lại vô cùng cao, cấp bậc song phương chênh lệch nhiều như vậy, tiến thêm đoạn nữa là nó có thể dễ dàng cảm giác ra Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lui về góc đại điện, không còn chỗ để lùi nữa rồi. Khoảng cách giữa Cách Lâm và hắn ngày càng ngắn lại, mười mét, tám mét, bảy mét...
Nhiếp Ngôn nắm chặt một quyển tùy cơ truyền tống trong tay, một khi bị phát hiện, hắn đành phải sử dụng tùy cơ truyền tống để thoát đi.
Theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn, một khi sử dụng truyền tống, vậy cái chìa khóa mở bảo khố hắn vừa lấy được sẽ mất hiệu quả. Y Cách Lâm sẽ thay chìa bảo khố, hơn nữa còn đem chìa khóa giấu ở một nơi khác.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể liều mạng.
Cách Lâm càng ngày càng gần rồi, Nhiếp Ngôn cắn răng một cái, lao sang bên cạnh, lướt qua bên cạnh Cách Lâm.
Thời điểm khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Cách Lâm gần nhau nhất, khoảng năm mét, gần như vậy làm tim hắn đập thình thịch. Cho dù là lúc PK, gần như thế có khi còn bị phát hiện, huống chi đây là lĩnh chủ cấp chín mươi.
Cách Lâm vẫn tiến tới, lúc nó cách góc tường khoảng năm mét liền ngừng lại, nó nhìn xung quanh một chút, ánh mắt vẫn mờ mịt, sau đó quay người, đi tới một góc khác.
Y Cách Lâm di chuyển, khoảng cách của nó với tường đại điện cũng chỉ là năm sáu mét, không xê xích. Nguyên lai không phải nó biết Nhiếp Ngôn ở đấy, mà là tuần tra theo lập trình của máy chủ.
Nhiếp Ngôn kinh ngạc, bị một con lĩnh chủ cấp chín mươi tiến sát tới gần năm mét, thế nhưng vẫn không bị phát hiện. Thật là kỳ diệu a. Nghĩ nghĩ một chút, chuyện này có thể liên quan đến năng lực ẩn nấp cực cao của hắn. Thuộc tính ẩn nấp của Nhiếp Ngôn hiện tại có thể nói là kinh người. So với top 10 đạo tặc kiếp trước cũng cao hơn không ít. Hơn nữa Hắc Ám Vũ Giả còn gia tăng 300% khả năng ẩn nấp nữa, nên toàn bộ chuyện này thực ra cũng là tự nhiên mà thôi.
Qua việc này, Nhiếp Ngôn có thể xác định, chỉ cần khoảng cách giữa hắn và Y Cách Lâm giữ vững ở năm mét trở lên, hắn sẽ an toàn, không bị phát hiện.
Nhiếp Ngôn an tâm, mò mẫm đi về phía cửa bảo khố.
Y Cách Lâm vẫn đang trong trạng thái cuồng bạo, đi khắp nơi quanh đại điện lùng sục vị trí Nhiếp Ngôn. Do đó, Nhiếp Ngôn có thể rất thoải mái, đến gần cửa vào bảo khố. Tới trước cánh cửa, Nhiếp Ngôn nhìn qua một chút cấu tạo cánh cửa vào bảo khố.
Cái cánh cửa này hết sức kỳ lạ, được chế tạo bằng hoàng kim, phía bên trên là chi chít các khe hẹp dài, nhìn giống như là được rất nhiều tấm gỗ ghép lại tạo thành. Ở giữa có một ổ khóa, độ lớn vừa vặn bằng với chìa khóa trong tay Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn quay đầu, nhìn về phía Y Cách Lâm, nó vẫn đang đi qua đi lại tuần tra, khoảng cách tới chỗ Nhiếp Ngôn còn tương đối xa, đại khái cũng phải hơn trăm mét. Vừa khéo quay lưng về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn thử đưa chìa khóa vào trong ổ thăm dò. Hắn cũng không trông cậy vào việc cứ đơn giản thế là mở được cửa bảo khố. Chỉ là muốn thử xem thời gian cần để mở bảo khố là bao nhiêu. Sau đó mới từ từ tìm biện pháp.
Thế nhưng, đời không như mơ, Nhiếp Ngôn vừa cắm chìa khóa vào trong ổ, chìa khóa lập tức bị ổ khóa nuốt chửng, biến mất không tung tích. Đồng thời, cánh cửa bảo khố cũng từ từ tự động xoáy tròn vào tâm, dần lộ ra một hành lang sâu thẳm, không sai biệt lắm một người có thể tiến vào.
Trong lúc cửa vào đang không ngừng được mở ra, lối vào càng ngày càng lớn thì bên này, Cách Lâm bị tiếng vang làm kinh động, nó thấy cửa bảo khố đang dần mở ra, gầm lên một tiếng giận giữ, lao tới đánh về phía này.
Nhiếp Ngôn nhìn Cách Lâm đang ngày càng đến gần, lại quay qua bên lối vào đang không ngừng trở lên rộng hơn kia… Nếu chần chờ thêm chút nữa mà nói… Để Cách Lâm đuổi đến, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Trong bảo khố không biết có gì nguy hiểm không?
Mặc kệ, Nhiếp Ngôn cắn răng, uốn người vọt qua lỗ nhỏ lao vào bảo khố.
Cửa bảo khố chưa mở hết hoàn toàn, thân thể khổng lồ của Cách Lâm căn bản không cách nào đuổi theo. Nó đứng bên ngoài, liên tục gào thét rống giận. Nhiếp Ngôn tranh thủ thời gian vội vàng chạy vào sâu bên trong bảo khố. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc. Vì chỉ lát nữa thôi, Cách Lâm nhất định sẽ lao đến đây.
Nhiếp Ngôn lấy Thánh Quang chi thạch trong ba lô ra cầm trên tay. Thánh Quang chi thạch lập lòe, phát ra quang mang lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng về phía xa dẫn đường.
Hủy Diệt Phi phong của A Ba Khắc chỉ ở gần đây thôi, càng tiến vào sâu, Nhiếp Ngôn càng cảm nhận được ba động năng lượng kịch liệt từ Thánh Quang chi thạch.
Nhìn xung quanh, nơi này là một hành lang hẹp dài, tầm hai trăm mét, bên cạnh là từng dãy thạch thất. Trong những thạch thất này chất đầy các loại đồ quý hiếm, nào là từng rương chứa đầy vàng, từng đống bảo thạch… làm người ta phải động tâm không dứt. Bất quá Nhiếp Ngôn nhạy cảm phát giác được, số vàng và bảo thạch này đang tản ra một cỗ hơi thở âm u mà cường đại.
Dựa vào độ mẫn tuệ của Nhiếp Ngôn với nhiệm vụ, hắn lập tức làm ra phán đoán, số vàng và bảo thạch này là tuyệt đối không thể đụng đến.
Lịch sử đã lưu truyền một câu nói: Tham lam là nguồn gốc của tội lỗi và bất hạnh!
Nếu là người chơi khác mở ra bảo khố, không để ý nguy hiểm, muốn đem toàn bộ tài sản ở đây đi mà nói… hắn nhất định sẽ không cách nào nhận được tài phú, còn có thể mất mạng. Nhiếp Ngôn nhìn đống vàng và bảo thạch chạy qua trước mắt. Nếu là kiếp trước, có thể hắn sẽ điên cuồng vì mấy cái thứ này. Nhưng kiếp này, cái nhìn của Nhiếp Ngôn đã khác xưa nhiều lắm.
Trọng sinh một lần, tâm cảnh hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Vì tiền mà bỏ cả mạng là cách làm phi thường ngu xuẩn.
Hắn không tham lam tiền tài phi nghĩa từ trên trời rớt xuống. Lấy kinh nghiệm từ kiếp trước, lấy được đồ cuối trong nhiệm vụ này mới là quan trọng nhất. Cần gì vì chút tiền này mà nhảy xuống bẫy rập do máy chủ thiết kế sẵn?
Dưới sự chỉ dẫn của Thạch Quang chi thạch, Nhiếp Ngôn chạy tới một gian thạch thất ở cuối hành lang. Diện tích gian thạch thất này khoảng hai mươi lăm mét vuông, bên trong vô cùng trống trải. Góc trong cùng có đặt một bảo rương không lớn.
Phía ngoài bảo rương được điêu khắc đồ án ác ma vô cùng tinh xảo. Cả bảo rương phát ra quang mang ba màu hồng, lam, lục, hơn nữa còn không ngừng biến ảo. Lúc thì sáng lạng chói mắt, khi lại ảm đạm vô quang.
Thấy bảo rương như vậy, tâm tình Nhiếp Ngôn trở lên vô cùng kích động. Là bảo rương cấp á truyền kỳ a!
Kiếp trước, đối với bảo rương á truyền kỳ, hắn chẳng qua mới chỉ được nghe nói chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt. Hắn cũng biết bảo rương phát ra quang mang ba màu hồng lam lục là bảo rương cấp á truyền kỳ, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Đối với việc bảo rương như vậy có tồn tại hay không hắn trước giờ vẫn giữ thái độ hoài nghi. Dù sao không mắt thấy tay sờ, ai biết đâu là giả, đâu là thật.
Không nghĩ tới kiếp này lại gặp một cái rương cấp á truyền kỳ!
Trong rương, ngoài Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc, nhất định còn có các món đồ khác nữa. Về phần là đồ gì, dĩ nhiên phải mở rương ra mới biết được.
Nhiếp Ngôn ngồi chồm hổm xuống, phát hiện bảo rương này đã bị khóa. Hoàn hảo, cấp bậc mở khóa của hắn vậy là đủ rồi. Phải nắm chắc thời gian mới được!
Hệ thống: Bảo rương đang mở, tiến độ... 3%... 5%.
/554
|