May mắn ở đây đơn giản không có một người!
Dương Trừng chỉ là lười biết mà đánh ngáp, sau đó liền ngây thơ nắm ngón tay của mình chơi, tầm mắt quang minh chính đại ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui, trên mặt không lộ nửa điểm dị thường.
Ninh Kính Hiền phản ứng cũng rất nhanh, hai tay hắn ôm quyền, trên mặt có ba phần sợ hãi, ba phần kích động, lại có chứa vài phần luống cuống, “Gặp Hoàng thượng xem trọng, bất quá Tiểu nhị không khỏe, muôn vàn không dám cùng Hoàng tử so sánh.” Tiếp theo hắn lại ra vẻ bối rối nói, “Tiểu hài tử này càng lớn càng giống hệt nương hắn, mỗi lần nhìn đến hắn dung mạo này, vi thần…Vi thần…”
Văn Chân vừa mở miệng cũng có chút hối hận, một đứa con nhà thần tử dù quý giá thì làm sao có thể so được với Hoàng tử, mình cho dù muốn lung lạc Ninh gia cũng không nhất định vội vã như thế, ngược lại rơi xuống kém cỏi. Bất quá biểu tình Ninh Kính Hiền vừa rồi lại làm cho hắn hết sức vừa lòng, mình khen ngợi tiểu tử nhà hắn giống Hoàng tử vừa là ân điển vừa là khích lệ, hắn kích động hưng phấn là một chuyện, nhưng nếu không có tâm sợ hãi thì lại là cuồng ngạo.
Đợi cho thấy Ninh Kính Hiền có chút nghẹn ngào, tựa hồ bi thống đến một câu cũng nói không xong, hắn lại không khỏi nhớ tới chính thê Ninh Kính Hiền cùng Hoàng hậu là tỷ muội, nếu nói tiểu hài tử bộ dáng giống nương cùng Hoàng tử giống nhau cũng không ngạc nhiên.
Nghĩ đến mình cùng Ninh Kính Hiền không sai biệt lắm trải qua góa vợ, Văn Chân ánh mắt cũng nhu hòa một chút, “Dịch Thành cần tiêu sầu, đừng vì quá buồn mà thương thân thể mình. Trẫm nhớ rõ kỳ tang của ngươi cũng sắp qua, con nhà ngươi hiểu chuyện, bên trong không người không thể được, sang năm đại tuyển không bằng tái giá nhất phòng. Trẫm chỉ hôn cho ngươi.”
“Ta Hoàng thượng ân điển.” Ninh Kính Hiền thần tình cảm kích, vội vàng dập đầu tạ ơn, trong lòng lại khổ như ăn hoàng liên như nhau. Hắn nguyên bản kế hoạch chờ Trưởng tử lại lớn hơn một chút sau lại tái giá thê, khi đó Ninh Vân Đình ở trong phủ địa vị đã muốn xác định, cho dù tái giá thê sinh hạ Đích tử cũng sẽ không trong nhà huyên náo không yên, Hoàng thượng này đột nhiên vừa hành động mặc dù là thêm ân, lại quấy rầy tính toán của mình, chỉ hy vọng sang năm chỉ hôn nàng kia không phải một người tâm lớn.
“Dịch Thành không cần câu nệ, trẫm chính là ở nhà ngươi làm khách.” Văn Chân tiến lên từng bước, vươn tay ở khuỷu tay hạ nâng hư không một cái.
Ninh Kính Hiền nào dám thật để cho hắn dùng lực, vội vàng đứng dậy, trong miệng ngay thẳng nói “Đa tạ Hoàng thượng nâng đỡ.”
Vân Chân thấy hắn câu nệ, như trước có nề nếp, sợ mất nửa điểm quy củ, chỉ đành cười cười, nhưng trong lòng vô cùng hưởng thụ. Hắn quay đầu nhìn Lý Đức Minh một cái, phân phó nói, “Đem ấn chương (con dấu) huyết kê mang tới.”
Lý Đức Minh sửng sốt một chút, “Hoàng thượng, đây không phải là ngài lưu cho Đại hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai…” Hắn là một người khôn khéo, nói chỉ chậm rãi nói một nửa. Quả nhiên Ninh Kính Hiền đã muốn kích động lại cảm động nhìn hắn một cái, tiếp theo Văn Chân đã muốn cười khoát tay, “Vô phương. Hôm nay đã mượn lễ trảo chu của Tiểu nhị Ninh gia đến Ninh phủ, trẫm cũng không thể tay không mà đến.”
Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.
Dương Trừng trong lòng oán thầm, cũng không hiểu được Văn Chân vội vã như vậy mà lung lạc Ninh gia là vì cái gì, vừa tứ hôn vừa tặng lễ, tuy rằng phía sau Ninh gia đứng một Thân vương phủ, nhưng chỉ là quan hệ thông gia cách đời, cũng không cần hắn như thế ra sức ân sủng đi!
Hắn đang ở trong hoài nghi, Lý Đức Minh đã muốn tay bê một cái khay đi tới trước mặt hai người.
“Dịch Thành đến xem.” Văn Chân cười nói, “Ấn chương này phủ nội vụ mới vừa dâng lên, phẩm chất rất tốt, hôm nay tiểu tử nhà ngươi trảo chu, đúng lúc có thể sử dụng.”
Hoàng đế ban cho nào dám chối từ, Ninh Kính Hiền đành phải tiếp nhận khay, lại dập đầu bái tạ.
Dương Trừng mặc dù hiếu kỳ hình dáng ấn chương kia, nhưng nếu chỉ rõ trên trảo chu phải dùng, tự nhiên không thể để cho hắn nhìn thấy trước, Ninh Kính Hiền đứng dậy Lý Đứng Minh thì cầm một tấm lụa vàng đem khay phủ lên.
Một loạt thêm ân làm xong, Văn Chân cũng không có tâm tình nói nữa, “Sắp gần ngọ, trẫm liền không chậm trễ canh giờ tốt của Tiểu nhị nhà ngươi. Ngươi trước đi bận việc đi!”
Ninh Kính Hiền đang sợ lỡ nghi thức trảo chu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau tạ an thì để cho nhũ mẫu ôm Dương Trừng đến trước tiền viện.
Trảo chu bình thường phải ở trước giữa trưa ăn mì trường thọ, hai gia bọn hắn lúc đi vào đại đường, thân bằng hảo hữu Ninh gia cũng đã tụ bên nhau.
Dương Trừng nhìn lướt qua bài trì đại đường, chính giữa bày một đại án, mặt trên trải đệm giường bông thật dày, phần đầu dựa vào đại môn đặc ấn chương, kinh thư, văn phòng tứ bảo, bàn tính, tiền tệ, sổ sách, thức ăn, cung tiễn, đao kiếm, mấy đồ chơi, tầm mắt hắn cư nhiên còn ở một góc phát hiện một hộp son phấn, cũng không biết là ai bỏ vào.
Ninh Kính Hiền đi phía trước, đem khối ấn chương điền hoàng (ngọc vàng) mình tự chuẩn bị kia đổi thành cái vừa mới ngự ban, trong lòng lại thở dài, không biết đây có tính là âm dương sai lầm hay không. Ấn chương ở trảo chu thì xem như là một vật quan trọng nhất, đại biểu số làm quan, bình thường đều là người thân phân tôn quý nhất trong nhà hoặc là bậc cha chú tự mình chuẩn bị, Hoàng thượng này đến là đều chiếm toàn bộ.
Thấy hắn đổi đồ vật, cũng không ai nghi ngờ, sau khi cùng thân hữu thấy hành lễ, Ninh Kính Hiền đã để cho Chân Văn Tú đem Dương Trừng đặt ở trên đại án, tuyên bố trảo chu bắt đầu.
Lác đác mấy chục tầm mắt người đều tụ tập ở trên người mình, Dương Trừng nhưng thật ra vô cùng bình tĩnh, bất quá nhìn đống đồ vật trước mặt kia, hắn lại chính là ngồi không nhúc nhích.
Nhóm đại nhân thật đều nhẫn nhịn được, Ninh Vân Đình lại nóng nảy, hắn tiến đến bên cạnh đại án nhỏ tiếng nói, “Tiểu đệ, ngươi hãy nhanh bắt đi, ngươi xem đồ chơi tốt nhiều như thế, mau thừa dịp lấy một loại!”
Dương Trừng hướng hắn cười khúc khích, tùy tay bắt lên một cán kiếm nhỏ bên cạnh, Ninh Vân Đình hưng phấn mà nói, “Hảo, nam nhi xem như luyện hảo võ nghệ bảo vệ quốc gia…”
Không đợi hắn nói xong, Dương Trừng đã tùy tay một ném đem kiếm nhỏ ném qua một bên. Hắn đời trước mệt mỏi một đời, hiện tại mắt thấy có thể qua ngày lành, hắn cũng không muốn đến trong quân chịu đựng tư lịch (tư cách và trải nghiệm)!”
Hắn chọn chọn lựa lựa mà đen đồ trên đại án biến thành loạn một đống, tuy rằng làm trảo chu không được chuẩn, lại có thể ảnh hưởng nhất định phương hướng bồi dưỡng trong nhà đối với mình. Mấy ngày nay lúc hắn nhàm chán, trong lòng đã muốn tính toán phương hướng tương lai của mình, đầu tiên quan là nhất định phải làm, đầu năm nay không tước vị quan lại quả thật nửa bước khó đi, gặp người đều phải thấp một bậc, chính là nếu thân rỗng hắn cũng không chịu nổi.
Nghĩ hắn đã không chút do dự bắt lên ấn chương đá huyết kê cực phẩm Văn Chân ban cho kia.
“Hảo!” Ninh Vân Đình tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng hiểu được ấn chương đại biểu cái gì, hưng phấn vỗ tay một cái.
Một bên nhóm thân bằng hảo hữu thì lại bắt đầu chúc mừng Ninh Kính Hiền, đều nói trước bắt ấn chương ngày sau nhất định thiên ân tổ đức, số làm quan.
Ninh Kính Hiền trong lòng tự nhiên vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới thân phận chân chính, ngày khác cho dù Tiểu nhị có thể làm quan nhất phẩm cũng bất quá là nô tài hoàng gia, thần tử Đại Hạ, chung quy mất đi thân phận tôn quý nhất trên đời này, không nhịn được lại nhiều vài phần thương hại.
Trảo chu là có thể bắt hai lần, thấy tiểu đệ lấy một kiện bắt được trong tay sau đó thì lại chọn lựa lấy nửa ngày không hạ thủ, Ninh Vân Đình cúi thân để cho mình cùng hắn nhìn thẳng, nhỏ tiếng cổ động nói, “Tiếp, tiểu đệ lại lấy một kiện.”
Dương Trừng thấy hắn méo miệng cười, trong lòng lại nói thầm, nghe nói vị Đại thiếu gia Ninh gia này trên công khóa có chút trở ngại, ghét văn ưa võ, xem ra về sau là đi lối cũ của Ninh Kính Hiền, mưu cầu thị vệ ít đi lộ tuyến võ tướng khả năng tính khá lớn.
Nếu để Dương Trừng tự mình tuyển thêm thị vệ thiếu đương nhiên tốt nhất, đặc biệt thị vệ nội ban, chẳng những ít việc nhiều tiền, còn là ở trước ngự đảo quanh dễ lên chức, chịu đựng đến nhất đẳng thì có thể chuẩn bị phóng ra ngoài, một chức vị cực kỳ tôn vinh. Có điều đệ tử trong Kỳ vẫn không đảm đương được, đáng tiếc cố tình trong triều có quy định, tổ tôn đích thân, phụ tử, thúc bá, huynh đệ đều không được đồng thời ở cùng nha môn sắp xếp nhiệm vụ.
Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình tuổi tác hoàn hảo, chờ lúc Ninh Vân Đình bổ khuyết, Ninh Kính Hiên hẳn là đã muốn phóng ra ngoài hoặc là chuyển vào lục bộ. Nhưng mình lúc trưởng thành lại vừa lúc Ninh Vân Đình đâm vào, nếu vào không được nội ban, mãi ở ngoại ban chịu khổ cũng không có ý tứ gì, gió thổi mưa dầm vì Văn Chân gác hắn cũng không hứng thú tự mình chuốc lấy khổ!
Nghĩ nghĩ hắn liền quyết định bắt giữ một cây bút lông trong tay, để mình lập xuống chí nguyện to lớn nhập vào trong tiến sĩ hàn lâm!
Ở trong một vùng tiếng khen tặng ngày sau đỗ đạt tam nguyên, làm đến văn vẻ gấm vóc, Dương Trừng được ôm tới hậu viện, kế tiếp lễ trảo chu này hắn cũng không còn chuyện gì!
Đến ngày hôm sau, Dương Trừng mới biết được, Văn Chân cư nhiên chưa trở về cung, ngược lại ở Ninh phủ ở lại. Bọn hạ nhân tựa hồ phần lớn cũng không biết phủ dư một người, chớ nói chi là thân phận của hắn, vẫn là Dương Trừng buổi chiều nghe được Thúy Hương cùng Chân Văn Tú chuyện phiếm, nói là vị khách quý kia hình như ở lại trong phủ, thế mới biết có chuyện như vậy.
Bất quá hai người này đều là cẩn thận, lại biết thân phận của Văn Chân, nói hai câu đã lại đem đề tài dời chỗ khác.
Nhưng thật ra Dương Trừng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ trong đầu lướt lướt, vua một nước cư nhiên phải trách sang nhà thần tử, tình trạng trong cung rốt cuộc khẩn trương thành bộ dáng gì nữa!?
Dựa vào trí nhớ trước kia, trong khoảng thời gian này hậu cung Văn Chân trống không, lại không có Hoàng hậu cầm giữ cung vụ, lão nương hắn tuy rằng là Thái hậu địa vị cao quý cố tình thân thể không tốt, ba ngày một bệnh nhẹ, mười ngày một bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh căn bản không được việc, mấy Thái phi cùng hai sủng phi có con đem hậu cung quấy nhiễu đến đến cùng cái rây giống nhau, loạn thành một đống thật sự là ai cũng có.
Thời kỳ này đúng là thời điểm tiền triều đấu tranh kịch liệt nhất, Văn Chân chưa kịp tự mình chấp chính sự tình cùng Phu Mông Trác Minh càng đấu chết đi sống lại, nào có tinh lực quản hậu cung! Tại trước khi xác định lập Thái tử, hắn đúng là nguy hiểm nhất, không biết có bao nhiêu người muốn hắn chết, ở trong cung lúc nào cũng phải gặp phải ám sát.
Dương Trừng trong lòng suy nghĩ rồi lại đột nhiên cảm thấy được không đúng, Văn Chân tính tình rất cứng rắn, làm sao sẽ vì tránh đi ám sát mà tránh ở trong nhà thần tử! Suy nghĩ như thế hắn chung quy thấy được mình tựa hồ quên cái gì, cố tình lại càng gấp càng muốn không nghĩ ra.
Trong phủ hơn một Hoàng đế vào ở, Ninh Kính Hiền tựa hồ lập tức bận rộn rất nhiều, ban ngày phải đến trong cung làm nhiệm vụ, buổi tối cho dù về nhà cũng không thấy được bóng người, Dương Trừng liên tục ba ngày cũng không nhìn thấy hắn, sau lại mới nghe nhũ mẫu nói, Ninh Kính Hiền lúc lại đây nhìn hắn, hắn đã muốn đi vào giấc ngủ.
Thẳng đến sinh nhật chân chính của mình – buổi tối trước ngày năm tháng mười hai một ngày, Dương Trừng lại nhìn thấy Ninh Kính Hiền.
Hắn lúc này đã sắp có thể hàm hàm hồ hồ nói mấy câu, vừa nhìn thấy Ninh Kính Hiền ngồi vào trên kháng đã hơi hơi run run đứng lên nhào tới trong lồng ngực của hắn, ngửa đầu giọng non hơi sữa hô một câu, “Đa (cha)!”
Ninh Kính Hiền vội vàng một tay ôm hắn vào trong ngực, làm bộ vỗ vỗ mông hắn, “Nghịch ngợm, nếu ngã xuống kháng mà nếu còn tốt thì lạ đó!”
“Đa…Đa đa…” Dương Trừng vội vàng bán manh, hắn cười khanh khách, trán chống lên ngực Ninh Kính Hiền cọ cọ.
Ninh Kính Hiền bị hắn cọ đến ngứa, ngửi mùi sửa của oa nhi trong lòng trong tâm phát ấm, mấy ngày nay mệt mỏi tựa hồ cũng trở thành hư không. Hắn đem Dương Trừng đặt ở trên kháng, xoa xoa hai má phấn nộn kia, ánh mắt lại trở nên thâm trầm.
Dương Trừng nhìn dưới mắt hắn một vòng xanh đen, làn da chẳng những đen cũng thô ráp hơn nhiều. Xúc cảm trên mặt nói cho hắn biết, vết chai dày trên bụng ngón tay của Ninh Kính Hiền so với đoạn thời gian trước dày hơn một tầng, da trên tay còn thấy được một số vết thương nhỏ, mấy tình tiết nhỏ này Dương Trừng cũng không xa lạ, hẳn là huấn luyện gấp gáp lưu lại.
Mùa đông dài ai lại vào thời điểm này luyện binh!? Dương Trừng đang nói thầm, lại nghe được Ninh Kính Hiền phân phó nhũ mẫu cho mình lên một bộ quần áo dày.
Lại lần nữa bị ôm vào đông viện, Dương Trừng vừa vặn nhìn thấy mười một người đang quỳ gối trong viện đối với Văn Chân dập đầu, sau khi nhóm bọn hắn đến gần, những người này đã lập tức được Văn Chân vẫy lui. Mấy người đó đi vào một gian phòng bên cạnh, chỉ chừa cho bọn hắn một bóng dáng.
Dáng người mạnh mẽ, nện bước ngay ngắn, trong cử chỉ mang theo cảnh giác cùng phối hợp, tuy rằng không thấy được diện mạo của những người này, nhìn hết bóng lưng cùng bước chân trầm ổn cũng có thể nhìn ra những người này đều là cao thủ.
Dương Trừng đang nhìn phương hướng bọn họ biến mất ngẩn người, Ninh Kính Hiền đã tiến lên dẫn đầu hướng Văn Chân hành lễ.
Hắn được nhũ mẫu ôm đi theo phía sau Ninh Kính Hiền, đột nhiên phát hiện Ninh Kính Hiền thân hình cùng mười một người cũng kém không nhiều lắm.
Mười hai, thị vệ, cao thủ…Dương Trừng trên mặt sáng tỏ, rốt cuộc hiểu được mình đã quên điều gì.
Ngày năm tháng mười hai Thiên Thụ năm thứ bảy, Tuyên đế lập Thái Tử, bắt quyền thần Phu Mông Trác Minh!
Dương Trừng chỉ là lười biết mà đánh ngáp, sau đó liền ngây thơ nắm ngón tay của mình chơi, tầm mắt quang minh chính đại ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui, trên mặt không lộ nửa điểm dị thường.
Ninh Kính Hiền phản ứng cũng rất nhanh, hai tay hắn ôm quyền, trên mặt có ba phần sợ hãi, ba phần kích động, lại có chứa vài phần luống cuống, “Gặp Hoàng thượng xem trọng, bất quá Tiểu nhị không khỏe, muôn vàn không dám cùng Hoàng tử so sánh.” Tiếp theo hắn lại ra vẻ bối rối nói, “Tiểu hài tử này càng lớn càng giống hệt nương hắn, mỗi lần nhìn đến hắn dung mạo này, vi thần…Vi thần…”
Văn Chân vừa mở miệng cũng có chút hối hận, một đứa con nhà thần tử dù quý giá thì làm sao có thể so được với Hoàng tử, mình cho dù muốn lung lạc Ninh gia cũng không nhất định vội vã như thế, ngược lại rơi xuống kém cỏi. Bất quá biểu tình Ninh Kính Hiền vừa rồi lại làm cho hắn hết sức vừa lòng, mình khen ngợi tiểu tử nhà hắn giống Hoàng tử vừa là ân điển vừa là khích lệ, hắn kích động hưng phấn là một chuyện, nhưng nếu không có tâm sợ hãi thì lại là cuồng ngạo.
Đợi cho thấy Ninh Kính Hiền có chút nghẹn ngào, tựa hồ bi thống đến một câu cũng nói không xong, hắn lại không khỏi nhớ tới chính thê Ninh Kính Hiền cùng Hoàng hậu là tỷ muội, nếu nói tiểu hài tử bộ dáng giống nương cùng Hoàng tử giống nhau cũng không ngạc nhiên.
Nghĩ đến mình cùng Ninh Kính Hiền không sai biệt lắm trải qua góa vợ, Văn Chân ánh mắt cũng nhu hòa một chút, “Dịch Thành cần tiêu sầu, đừng vì quá buồn mà thương thân thể mình. Trẫm nhớ rõ kỳ tang của ngươi cũng sắp qua, con nhà ngươi hiểu chuyện, bên trong không người không thể được, sang năm đại tuyển không bằng tái giá nhất phòng. Trẫm chỉ hôn cho ngươi.”
“Ta Hoàng thượng ân điển.” Ninh Kính Hiền thần tình cảm kích, vội vàng dập đầu tạ ơn, trong lòng lại khổ như ăn hoàng liên như nhau. Hắn nguyên bản kế hoạch chờ Trưởng tử lại lớn hơn một chút sau lại tái giá thê, khi đó Ninh Vân Đình ở trong phủ địa vị đã muốn xác định, cho dù tái giá thê sinh hạ Đích tử cũng sẽ không trong nhà huyên náo không yên, Hoàng thượng này đột nhiên vừa hành động mặc dù là thêm ân, lại quấy rầy tính toán của mình, chỉ hy vọng sang năm chỉ hôn nàng kia không phải một người tâm lớn.
“Dịch Thành không cần câu nệ, trẫm chính là ở nhà ngươi làm khách.” Văn Chân tiến lên từng bước, vươn tay ở khuỷu tay hạ nâng hư không một cái.
Ninh Kính Hiền nào dám thật để cho hắn dùng lực, vội vàng đứng dậy, trong miệng ngay thẳng nói “Đa tạ Hoàng thượng nâng đỡ.”
Vân Chân thấy hắn câu nệ, như trước có nề nếp, sợ mất nửa điểm quy củ, chỉ đành cười cười, nhưng trong lòng vô cùng hưởng thụ. Hắn quay đầu nhìn Lý Đức Minh một cái, phân phó nói, “Đem ấn chương (con dấu) huyết kê mang tới.”
Lý Đức Minh sửng sốt một chút, “Hoàng thượng, đây không phải là ngài lưu cho Đại hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai…” Hắn là một người khôn khéo, nói chỉ chậm rãi nói một nửa. Quả nhiên Ninh Kính Hiền đã muốn kích động lại cảm động nhìn hắn một cái, tiếp theo Văn Chân đã muốn cười khoát tay, “Vô phương. Hôm nay đã mượn lễ trảo chu của Tiểu nhị Ninh gia đến Ninh phủ, trẫm cũng không thể tay không mà đến.”
Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.
Dương Trừng trong lòng oán thầm, cũng không hiểu được Văn Chân vội vã như vậy mà lung lạc Ninh gia là vì cái gì, vừa tứ hôn vừa tặng lễ, tuy rằng phía sau Ninh gia đứng một Thân vương phủ, nhưng chỉ là quan hệ thông gia cách đời, cũng không cần hắn như thế ra sức ân sủng đi!
Hắn đang ở trong hoài nghi, Lý Đức Minh đã muốn tay bê một cái khay đi tới trước mặt hai người.
“Dịch Thành đến xem.” Văn Chân cười nói, “Ấn chương này phủ nội vụ mới vừa dâng lên, phẩm chất rất tốt, hôm nay tiểu tử nhà ngươi trảo chu, đúng lúc có thể sử dụng.”
Hoàng đế ban cho nào dám chối từ, Ninh Kính Hiền đành phải tiếp nhận khay, lại dập đầu bái tạ.
Dương Trừng mặc dù hiếu kỳ hình dáng ấn chương kia, nhưng nếu chỉ rõ trên trảo chu phải dùng, tự nhiên không thể để cho hắn nhìn thấy trước, Ninh Kính Hiền đứng dậy Lý Đứng Minh thì cầm một tấm lụa vàng đem khay phủ lên.
Một loạt thêm ân làm xong, Văn Chân cũng không có tâm tình nói nữa, “Sắp gần ngọ, trẫm liền không chậm trễ canh giờ tốt của Tiểu nhị nhà ngươi. Ngươi trước đi bận việc đi!”
Ninh Kính Hiền đang sợ lỡ nghi thức trảo chu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau tạ an thì để cho nhũ mẫu ôm Dương Trừng đến trước tiền viện.
Trảo chu bình thường phải ở trước giữa trưa ăn mì trường thọ, hai gia bọn hắn lúc đi vào đại đường, thân bằng hảo hữu Ninh gia cũng đã tụ bên nhau.
Dương Trừng nhìn lướt qua bài trì đại đường, chính giữa bày một đại án, mặt trên trải đệm giường bông thật dày, phần đầu dựa vào đại môn đặc ấn chương, kinh thư, văn phòng tứ bảo, bàn tính, tiền tệ, sổ sách, thức ăn, cung tiễn, đao kiếm, mấy đồ chơi, tầm mắt hắn cư nhiên còn ở một góc phát hiện một hộp son phấn, cũng không biết là ai bỏ vào.
Ninh Kính Hiền đi phía trước, đem khối ấn chương điền hoàng (ngọc vàng) mình tự chuẩn bị kia đổi thành cái vừa mới ngự ban, trong lòng lại thở dài, không biết đây có tính là âm dương sai lầm hay không. Ấn chương ở trảo chu thì xem như là một vật quan trọng nhất, đại biểu số làm quan, bình thường đều là người thân phân tôn quý nhất trong nhà hoặc là bậc cha chú tự mình chuẩn bị, Hoàng thượng này đến là đều chiếm toàn bộ.
Thấy hắn đổi đồ vật, cũng không ai nghi ngờ, sau khi cùng thân hữu thấy hành lễ, Ninh Kính Hiền đã để cho Chân Văn Tú đem Dương Trừng đặt ở trên đại án, tuyên bố trảo chu bắt đầu.
Lác đác mấy chục tầm mắt người đều tụ tập ở trên người mình, Dương Trừng nhưng thật ra vô cùng bình tĩnh, bất quá nhìn đống đồ vật trước mặt kia, hắn lại chính là ngồi không nhúc nhích.
Nhóm đại nhân thật đều nhẫn nhịn được, Ninh Vân Đình lại nóng nảy, hắn tiến đến bên cạnh đại án nhỏ tiếng nói, “Tiểu đệ, ngươi hãy nhanh bắt đi, ngươi xem đồ chơi tốt nhiều như thế, mau thừa dịp lấy một loại!”
Dương Trừng hướng hắn cười khúc khích, tùy tay bắt lên một cán kiếm nhỏ bên cạnh, Ninh Vân Đình hưng phấn mà nói, “Hảo, nam nhi xem như luyện hảo võ nghệ bảo vệ quốc gia…”
Không đợi hắn nói xong, Dương Trừng đã tùy tay một ném đem kiếm nhỏ ném qua một bên. Hắn đời trước mệt mỏi một đời, hiện tại mắt thấy có thể qua ngày lành, hắn cũng không muốn đến trong quân chịu đựng tư lịch (tư cách và trải nghiệm)!”
Hắn chọn chọn lựa lựa mà đen đồ trên đại án biến thành loạn một đống, tuy rằng làm trảo chu không được chuẩn, lại có thể ảnh hưởng nhất định phương hướng bồi dưỡng trong nhà đối với mình. Mấy ngày nay lúc hắn nhàm chán, trong lòng đã muốn tính toán phương hướng tương lai của mình, đầu tiên quan là nhất định phải làm, đầu năm nay không tước vị quan lại quả thật nửa bước khó đi, gặp người đều phải thấp một bậc, chính là nếu thân rỗng hắn cũng không chịu nổi.
Nghĩ hắn đã không chút do dự bắt lên ấn chương đá huyết kê cực phẩm Văn Chân ban cho kia.
“Hảo!” Ninh Vân Đình tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng hiểu được ấn chương đại biểu cái gì, hưng phấn vỗ tay một cái.
Một bên nhóm thân bằng hảo hữu thì lại bắt đầu chúc mừng Ninh Kính Hiền, đều nói trước bắt ấn chương ngày sau nhất định thiên ân tổ đức, số làm quan.
Ninh Kính Hiền trong lòng tự nhiên vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới thân phận chân chính, ngày khác cho dù Tiểu nhị có thể làm quan nhất phẩm cũng bất quá là nô tài hoàng gia, thần tử Đại Hạ, chung quy mất đi thân phận tôn quý nhất trên đời này, không nhịn được lại nhiều vài phần thương hại.
Trảo chu là có thể bắt hai lần, thấy tiểu đệ lấy một kiện bắt được trong tay sau đó thì lại chọn lựa lấy nửa ngày không hạ thủ, Ninh Vân Đình cúi thân để cho mình cùng hắn nhìn thẳng, nhỏ tiếng cổ động nói, “Tiếp, tiểu đệ lại lấy một kiện.”
Dương Trừng thấy hắn méo miệng cười, trong lòng lại nói thầm, nghe nói vị Đại thiếu gia Ninh gia này trên công khóa có chút trở ngại, ghét văn ưa võ, xem ra về sau là đi lối cũ của Ninh Kính Hiền, mưu cầu thị vệ ít đi lộ tuyến võ tướng khả năng tính khá lớn.
Nếu để Dương Trừng tự mình tuyển thêm thị vệ thiếu đương nhiên tốt nhất, đặc biệt thị vệ nội ban, chẳng những ít việc nhiều tiền, còn là ở trước ngự đảo quanh dễ lên chức, chịu đựng đến nhất đẳng thì có thể chuẩn bị phóng ra ngoài, một chức vị cực kỳ tôn vinh. Có điều đệ tử trong Kỳ vẫn không đảm đương được, đáng tiếc cố tình trong triều có quy định, tổ tôn đích thân, phụ tử, thúc bá, huynh đệ đều không được đồng thời ở cùng nha môn sắp xếp nhiệm vụ.
Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình tuổi tác hoàn hảo, chờ lúc Ninh Vân Đình bổ khuyết, Ninh Kính Hiên hẳn là đã muốn phóng ra ngoài hoặc là chuyển vào lục bộ. Nhưng mình lúc trưởng thành lại vừa lúc Ninh Vân Đình đâm vào, nếu vào không được nội ban, mãi ở ngoại ban chịu khổ cũng không có ý tứ gì, gió thổi mưa dầm vì Văn Chân gác hắn cũng không hứng thú tự mình chuốc lấy khổ!
Nghĩ nghĩ hắn liền quyết định bắt giữ một cây bút lông trong tay, để mình lập xuống chí nguyện to lớn nhập vào trong tiến sĩ hàn lâm!
Ở trong một vùng tiếng khen tặng ngày sau đỗ đạt tam nguyên, làm đến văn vẻ gấm vóc, Dương Trừng được ôm tới hậu viện, kế tiếp lễ trảo chu này hắn cũng không còn chuyện gì!
Đến ngày hôm sau, Dương Trừng mới biết được, Văn Chân cư nhiên chưa trở về cung, ngược lại ở Ninh phủ ở lại. Bọn hạ nhân tựa hồ phần lớn cũng không biết phủ dư một người, chớ nói chi là thân phận của hắn, vẫn là Dương Trừng buổi chiều nghe được Thúy Hương cùng Chân Văn Tú chuyện phiếm, nói là vị khách quý kia hình như ở lại trong phủ, thế mới biết có chuyện như vậy.
Bất quá hai người này đều là cẩn thận, lại biết thân phận của Văn Chân, nói hai câu đã lại đem đề tài dời chỗ khác.
Nhưng thật ra Dương Trừng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ trong đầu lướt lướt, vua một nước cư nhiên phải trách sang nhà thần tử, tình trạng trong cung rốt cuộc khẩn trương thành bộ dáng gì nữa!?
Dựa vào trí nhớ trước kia, trong khoảng thời gian này hậu cung Văn Chân trống không, lại không có Hoàng hậu cầm giữ cung vụ, lão nương hắn tuy rằng là Thái hậu địa vị cao quý cố tình thân thể không tốt, ba ngày một bệnh nhẹ, mười ngày một bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh căn bản không được việc, mấy Thái phi cùng hai sủng phi có con đem hậu cung quấy nhiễu đến đến cùng cái rây giống nhau, loạn thành một đống thật sự là ai cũng có.
Thời kỳ này đúng là thời điểm tiền triều đấu tranh kịch liệt nhất, Văn Chân chưa kịp tự mình chấp chính sự tình cùng Phu Mông Trác Minh càng đấu chết đi sống lại, nào có tinh lực quản hậu cung! Tại trước khi xác định lập Thái tử, hắn đúng là nguy hiểm nhất, không biết có bao nhiêu người muốn hắn chết, ở trong cung lúc nào cũng phải gặp phải ám sát.
Dương Trừng trong lòng suy nghĩ rồi lại đột nhiên cảm thấy được không đúng, Văn Chân tính tình rất cứng rắn, làm sao sẽ vì tránh đi ám sát mà tránh ở trong nhà thần tử! Suy nghĩ như thế hắn chung quy thấy được mình tựa hồ quên cái gì, cố tình lại càng gấp càng muốn không nghĩ ra.
Trong phủ hơn một Hoàng đế vào ở, Ninh Kính Hiền tựa hồ lập tức bận rộn rất nhiều, ban ngày phải đến trong cung làm nhiệm vụ, buổi tối cho dù về nhà cũng không thấy được bóng người, Dương Trừng liên tục ba ngày cũng không nhìn thấy hắn, sau lại mới nghe nhũ mẫu nói, Ninh Kính Hiền lúc lại đây nhìn hắn, hắn đã muốn đi vào giấc ngủ.
Thẳng đến sinh nhật chân chính của mình – buổi tối trước ngày năm tháng mười hai một ngày, Dương Trừng lại nhìn thấy Ninh Kính Hiền.
Hắn lúc này đã sắp có thể hàm hàm hồ hồ nói mấy câu, vừa nhìn thấy Ninh Kính Hiền ngồi vào trên kháng đã hơi hơi run run đứng lên nhào tới trong lồng ngực của hắn, ngửa đầu giọng non hơi sữa hô một câu, “Đa (cha)!”
Ninh Kính Hiền vội vàng một tay ôm hắn vào trong ngực, làm bộ vỗ vỗ mông hắn, “Nghịch ngợm, nếu ngã xuống kháng mà nếu còn tốt thì lạ đó!”
“Đa…Đa đa…” Dương Trừng vội vàng bán manh, hắn cười khanh khách, trán chống lên ngực Ninh Kính Hiền cọ cọ.
Ninh Kính Hiền bị hắn cọ đến ngứa, ngửi mùi sửa của oa nhi trong lòng trong tâm phát ấm, mấy ngày nay mệt mỏi tựa hồ cũng trở thành hư không. Hắn đem Dương Trừng đặt ở trên kháng, xoa xoa hai má phấn nộn kia, ánh mắt lại trở nên thâm trầm.
Dương Trừng nhìn dưới mắt hắn một vòng xanh đen, làn da chẳng những đen cũng thô ráp hơn nhiều. Xúc cảm trên mặt nói cho hắn biết, vết chai dày trên bụng ngón tay của Ninh Kính Hiền so với đoạn thời gian trước dày hơn một tầng, da trên tay còn thấy được một số vết thương nhỏ, mấy tình tiết nhỏ này Dương Trừng cũng không xa lạ, hẳn là huấn luyện gấp gáp lưu lại.
Mùa đông dài ai lại vào thời điểm này luyện binh!? Dương Trừng đang nói thầm, lại nghe được Ninh Kính Hiền phân phó nhũ mẫu cho mình lên một bộ quần áo dày.
Lại lần nữa bị ôm vào đông viện, Dương Trừng vừa vặn nhìn thấy mười một người đang quỳ gối trong viện đối với Văn Chân dập đầu, sau khi nhóm bọn hắn đến gần, những người này đã lập tức được Văn Chân vẫy lui. Mấy người đó đi vào một gian phòng bên cạnh, chỉ chừa cho bọn hắn một bóng dáng.
Dáng người mạnh mẽ, nện bước ngay ngắn, trong cử chỉ mang theo cảnh giác cùng phối hợp, tuy rằng không thấy được diện mạo của những người này, nhìn hết bóng lưng cùng bước chân trầm ổn cũng có thể nhìn ra những người này đều là cao thủ.
Dương Trừng đang nhìn phương hướng bọn họ biến mất ngẩn người, Ninh Kính Hiền đã tiến lên dẫn đầu hướng Văn Chân hành lễ.
Hắn được nhũ mẫu ôm đi theo phía sau Ninh Kính Hiền, đột nhiên phát hiện Ninh Kính Hiền thân hình cùng mười một người cũng kém không nhiều lắm.
Mười hai, thị vệ, cao thủ…Dương Trừng trên mặt sáng tỏ, rốt cuộc hiểu được mình đã quên điều gì.
Ngày năm tháng mười hai Thiên Thụ năm thứ bảy, Tuyên đế lập Thái Tử, bắt quyền thần Phu Mông Trác Minh!
/176
|