“Thế nào?” Phong Hàn Bích hỏi, giọng điệu lo lắng.
Đào Như Lý sững sờ, trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên: “Có chút phiền toái, huyết quản bị thương, yết hầu chảy máu, hoàn toàn mất tiếng, dù dùng Quỳnh Ngọc Lộ, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới có thể phát ra tiếng, hơn nữa dược vào cổ hắn, sẽ rất đau.”
“Vậy không cần Quỳnh Ngọc Lộ, dùng dược khác, quan trọng nhất là không để hắn đau đớn!” Ngữ khí của Phong Hàn Bích có chút phẫn nộ, y hối hận vì không giết cẩu nô tài kia!
“……” Chung Như Thủy bắt lấy ống tay áo của y, muốn nói nhưng nói không được, yết hầu vừa động liền đau đớn. Giấy bút! Chung Như Thủy ra dấu, Phong Hàn Bích hiểu y, lập tức phân phó Lâm công công đi lấy.
“Không được nói chuyện!” Hiển nhiên Phong Hàn Bích rất tức giận, y không nên đáp ứng Chung Như Thủy, nếu y giữ nguyên kế hoạch, Chung Như Thủy đã không bị thương!
Chung Như Thủy nhìn liền biết Phong Hàn Bích nghĩ cái gì, vội vàng kéo y ngồi bên cạnh mình, vỗ lưng y, bớt giận bớt giận, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ đại nghịch bất đạo!
Thấy vẻ mặt lo lắng của Chung Như Thủy, vỗ lưng y nịnh nọt, trong lòng Phong Hàn Bích không biết là tư vị gì. Sợ y trở thành tội nhân thiên cổ lưu tiếng xấu muôn đời sao? Phần quan tâm của Chung Như Thủy đối với y, rốt cuộc là gì? Chủ tớ? Cho tới giờ hắn chưa từng xem y là chủ nhân. Bằng hữu? Càng không thể, có bằng hữu thân mật đến mức, mỗi ngày ngủ chung một giường? Tình huynh đệ….. Giống sao?
Chung Như Thủy thấy Phong Hàn Bích dần dần bình tĩnh lại, len lén thở phào một cái, may mắn may mắn!
Đào Như Lý nhìn hết thảy, đè xuống khổ sáp trong lòng, nói với Phong Hàn Bích: “Tiểu Thương đã xử lý chuyện ngoài thành thỏa đáng, nhưng chỉ cần điện hạ cần, bọn họ đều sẵn sàng. Tiểu Thương đang vội vàng trở về, phỏng chừng tối sẽ đến nơi.”
“Ân, khiến cữu cữu và biểu ca một chuyến tay không. Vũ nhi đâu?” Phong Hàn Bích cũng không kiêng kị Chung Như Thủy ở đây, dù thế nào đi nữa, chuyện hắn không nên biết cũng đã biết , không cần lảng tránh….
“Bẩm điện hạ, đã đưa tiểu công chúa đến đây, ở tại đông sương, cùng nhũ mẫu.” Lâm công công trả lời.
“Ân, phái mười tử sĩ bảo vệ nàng, nàng mất một sợi tóc, bảo bọn họ mang đầu tới gặp bổn vương.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói.
“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Lâm công công lĩnh mệnh mà đi. Chung Như Thủy lắc đầu, Phong Hàn Bích động một chút là muốn người chết, phải sửa!
Đột nhiên cái cằm tê rần, Chung Như Thủy bị Phong Hàn Bích nắm cằm quay sang nhìn y, “Lại nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì.” Phong Hàn Bích lành lạnh nói, nở nụ cười tà.
“……” Đáng thương Chung Như Thủy ngay cả âm “Ân” đều không thể phát ra, tay chân lộn xộn giãy dụa, ánh mắt liếc về phía Đào Như Lý, cứu mạng a!
Đào Như Lý bật cười lắc đầu, cứu không được!
Đúng lúc Sắc nhi đưa giấy bút tới, Chung Như Thủy vươn tay cầm lấy, nhanh chóng chấm mực, rồng bay phượng múa.
“Buông tay! Còn có, cho ta dùng Lộ gì đó!” Chung Như Thủy giơ tờ giấy trước mặt Phong Hàn Bích, để y xem rõ.
Phong Hàn Bích nhìn, buông tay ra, dứt khoát nói: “Không được.”
“Tại sao?” Chung Như Thủy nhanh chóng viết, lại giơ trước mặt y.
“Không tại sao, ta nói không được là không được.”
“Ta không sợ đau!” Trước kia hắn chịu đả thương còn đau đớn hơn bây giờ nhiều!
“Không được!” Phong Hàn Bích nhìn hắn một cái, không muốn tiếp tục vấn đề này, đứng dậy nói với Chung Như Thủy: “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này ngươi không cần để ý. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện cực đoan, ai khả nghi nhất, trong lòng ta đã có tính toán. Rất nhanh có thể bắt được hung thủ thật sự.” Sau đó xoay người rời đi.
Chung Như Thủy ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong Hàn Bích, y đã biết hung thủ? Chẳng lẽ y thật sự hoài nghi Phượng quý phi?
Đào Như Lý thấy Phong Hàn Bích hướng đến thư phòng, xoay người xoa đầu Chung Như Thủy, ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đúng giờ uống dược, sẽ lành.”
Chung Như Thủy tính kế, vươn tay ôm eo Đào Như Lý, mắt to lóe sáng, cầu khẩn nhìn hắn. Đào Như Lý sững sờ, lập tức hiểu được, “Ngươi muốn gạt điện hạ dùng Quỳnh Ngọc Lộ?”
Chung Như Thủy mãnh liệt gật đầu, Đào Như Lý không chút nghĩ ngợi lắc đầu. Chung Như Thủy gắt gao ôm eo của hắn, trong mắt tràn đầy kiên quyết, rất có bộ dáng ‘Ngươi không đưa cho ta, cả đời ta không buông tay’.
“Ngươi!” Đào Như Lý bị hắn làm dở khóc dở cười, “Loại dược này rất tốt, nhưng ảnh hưởng quá lớn, ngươi sẽ chịu không nổi.” Quỳnh Ngọc Lộ không phải dược chỉ dùng trị yết hầu, mà có thể làm tất cả vết thương nhanh chóng khép lại, hiệu quả thần kỳ, nhưng dược thẩm thấu vết thương, sẽ khiến đại nam nhân đều đau đớn tới mức ngất đi.
Ta làm được! Chung Như Thủy dùng ánh mắt truyền đạt quyết tâm của mình, mười hai tuổi hắn ngã gãy chân, lúc đưa tới bệnh viện thì thuốc tê vừa hết, hắn không cần tiêm liền lên bàn giải phẫu, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều thanh tỉnh, không vì đau đớn mà ngất đi, ngay cả bác sĩ cũng bội phục sự dũng cảm của hắn!
Đào Như Lý khẽ chấn động, ánh mắt quật cường như vậy…… Bảo hắn làm sao cự tuyệt? Chung Như Thủy dùng mắt hạnh đen láy nhìn thẳng Đào Như Lý, cuối cùng, Đào Như Lý thở dài, hắn thua, thua bởi ánh mắt kia.
“Một ngày hai lần, phân sáng tối, mỗi lần một chút, đây là dược cho hai ngày. Nhớ rõ, đau đớn không chịu được thì không cần miễn cưỡng! Sau đó lập tức cho ta biết, được không?” Đào Như Lý đưa ra bình ngọc nhỏ tinh xảo, Chung Như Thủy lập tức giật lấy. Hắn kiên trì như vậy, muốn giúp Phong Hàn Bích là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là – muốn hắn một tháng không nói chuyện, chi bằng giết hắn cho rồi!
Đào Như Lý có chút lo lắng nhìn Chung Như Thủy đang cao hứng khi cầm lấy dược, còn định nói gì đó, Chung Như Thủy lại phất phất tay, nhanh đi nhanh đi, Phong Hàn Bích đang chờ ngươi!
Đào Như Lý có chút do dự ly khai, Chung Như Thủy cầm lấy giấy bút viết vài thứ, bảo Sắc nhi giao cho Phong Hàn Bích, Đào Như Lý đi quá nhanh, Chung Như Thủy không kịp nói cho hắn biết. Sắc nhi cất kỹ giấy, ngay lập tức đi tìm Phong Hàn Bích. Ân, làm rõ những chuyện này, liền biết chủ mưu phía sau có phải Phượng quý phi hay không.
Chung Như Thủy nhìn bình ngọc trong tay, sau khi mở ra liền ngửi được mùi hương thơm ngát hợp lòng người, chắc chắn dễ uống, vì sao Tiểu Đào Nhi nói dược này rất lợi hại? Chung Như Thủy để sát miệng bình, nhấp một chút. Nước thuốc lướt qua đầu lưỡi, rơi vào cổ họng, Chung Như Thủy chấn động, đau đớn đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đổ cả bình dược. Vội vàng nắp lại, Chung Như Thủy che yết hầu, thống khổ cuộn người, nước mắt khống chế không nổi mà chảy xuống.
Đau quá! Thật sự đau quá! So với không gây tê làm giải phẫu còn đau đớn hơn! Hóa ra thật sự đau như vậy, khó trách Phong Hàn Bích không cho hắn dùng, là muốn tốt cho hắn…… Chung Như Thủy đau đớn thở gấp, mồ hôi lạnh làm ướt xiêm y đơn bạc, thân thể khẽ co rút, trước mắt dần dần mơ hồ, thần a, hắn sắp chết sao, không muốn, vì đau mà chết, rất mất mặt a……
“Như nhi!”
Phong Hàn Bích? Chung Như Thủy thống khổ nghĩ, vì sao ngay cả ảo giác cũng thấy y chứ? Thân thể bỗng nhẹ nhàng, Chung Như Thủy gần như ngất đi bị người bế lên, ngay sau đó toàn thân xiết chặt, hắn được ôm.
A…… Không phải ảo giác, thật là Phong Hàn Bích, sao y lại đến đây? Ý nghĩ cuối cùng của Chung Như Thủy trước khi ngất đi.
Phong Hàn Bích ôm thật chặt Chung Như Thủy, trong lòng hận không thể đem kẻ khiến Chung Như Thủy chịu thống khổ bầm thây vạn đoạn! Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, khí tức của Chung Như Thủy có chút suy yếu, Phong Hàn Bích không chút nghĩ ngợi liền cầm tay hắn, truyền chân khí. Chân khí có tác dụng, vẻ mặt thống khổ của Chung Như Thủy hòa hoãn chút ít. Phong Hàn Bích nhìn khuôn mặt tái nhợt, không tự chủ được, tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, một tiếng thở dài không thể phát giác đã tán đi trên phần môi của Phong Hàn Bích.
Ngoài cửa, Đào Như Lý dựa vào tường, ngơ ngác nhìn bầu trời. Hắn không hối hận vì đem chuyện này nói cho Phong Hàn Bích, nhưng nhìn y hoảng hốt lao ra, trong lòng lại khó chịu như thế. Chỉ có Chung Như Thủy, mới khiến Thái tử Qủy Tà quốc lãnh khốc vô tình, luống cuống đến vậy.
Đào Như Lý sững sờ, trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên: “Có chút phiền toái, huyết quản bị thương, yết hầu chảy máu, hoàn toàn mất tiếng, dù dùng Quỳnh Ngọc Lộ, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới có thể phát ra tiếng, hơn nữa dược vào cổ hắn, sẽ rất đau.”
“Vậy không cần Quỳnh Ngọc Lộ, dùng dược khác, quan trọng nhất là không để hắn đau đớn!” Ngữ khí của Phong Hàn Bích có chút phẫn nộ, y hối hận vì không giết cẩu nô tài kia!
“……” Chung Như Thủy bắt lấy ống tay áo của y, muốn nói nhưng nói không được, yết hầu vừa động liền đau đớn. Giấy bút! Chung Như Thủy ra dấu, Phong Hàn Bích hiểu y, lập tức phân phó Lâm công công đi lấy.
“Không được nói chuyện!” Hiển nhiên Phong Hàn Bích rất tức giận, y không nên đáp ứng Chung Như Thủy, nếu y giữ nguyên kế hoạch, Chung Như Thủy đã không bị thương!
Chung Như Thủy nhìn liền biết Phong Hàn Bích nghĩ cái gì, vội vàng kéo y ngồi bên cạnh mình, vỗ lưng y, bớt giận bớt giận, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ đại nghịch bất đạo!
Thấy vẻ mặt lo lắng của Chung Như Thủy, vỗ lưng y nịnh nọt, trong lòng Phong Hàn Bích không biết là tư vị gì. Sợ y trở thành tội nhân thiên cổ lưu tiếng xấu muôn đời sao? Phần quan tâm của Chung Như Thủy đối với y, rốt cuộc là gì? Chủ tớ? Cho tới giờ hắn chưa từng xem y là chủ nhân. Bằng hữu? Càng không thể, có bằng hữu thân mật đến mức, mỗi ngày ngủ chung một giường? Tình huynh đệ….. Giống sao?
Chung Như Thủy thấy Phong Hàn Bích dần dần bình tĩnh lại, len lén thở phào một cái, may mắn may mắn!
Đào Như Lý nhìn hết thảy, đè xuống khổ sáp trong lòng, nói với Phong Hàn Bích: “Tiểu Thương đã xử lý chuyện ngoài thành thỏa đáng, nhưng chỉ cần điện hạ cần, bọn họ đều sẵn sàng. Tiểu Thương đang vội vàng trở về, phỏng chừng tối sẽ đến nơi.”
“Ân, khiến cữu cữu và biểu ca một chuyến tay không. Vũ nhi đâu?” Phong Hàn Bích cũng không kiêng kị Chung Như Thủy ở đây, dù thế nào đi nữa, chuyện hắn không nên biết cũng đã biết , không cần lảng tránh….
“Bẩm điện hạ, đã đưa tiểu công chúa đến đây, ở tại đông sương, cùng nhũ mẫu.” Lâm công công trả lời.
“Ân, phái mười tử sĩ bảo vệ nàng, nàng mất một sợi tóc, bảo bọn họ mang đầu tới gặp bổn vương.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói.
“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Lâm công công lĩnh mệnh mà đi. Chung Như Thủy lắc đầu, Phong Hàn Bích động một chút là muốn người chết, phải sửa!
Đột nhiên cái cằm tê rần, Chung Như Thủy bị Phong Hàn Bích nắm cằm quay sang nhìn y, “Lại nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì.” Phong Hàn Bích lành lạnh nói, nở nụ cười tà.
“……” Đáng thương Chung Như Thủy ngay cả âm “Ân” đều không thể phát ra, tay chân lộn xộn giãy dụa, ánh mắt liếc về phía Đào Như Lý, cứu mạng a!
Đào Như Lý bật cười lắc đầu, cứu không được!
Đúng lúc Sắc nhi đưa giấy bút tới, Chung Như Thủy vươn tay cầm lấy, nhanh chóng chấm mực, rồng bay phượng múa.
“Buông tay! Còn có, cho ta dùng Lộ gì đó!” Chung Như Thủy giơ tờ giấy trước mặt Phong Hàn Bích, để y xem rõ.
Phong Hàn Bích nhìn, buông tay ra, dứt khoát nói: “Không được.”
“Tại sao?” Chung Như Thủy nhanh chóng viết, lại giơ trước mặt y.
“Không tại sao, ta nói không được là không được.”
“Ta không sợ đau!” Trước kia hắn chịu đả thương còn đau đớn hơn bây giờ nhiều!
“Không được!” Phong Hàn Bích nhìn hắn một cái, không muốn tiếp tục vấn đề này, đứng dậy nói với Chung Như Thủy: “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này ngươi không cần để ý. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện cực đoan, ai khả nghi nhất, trong lòng ta đã có tính toán. Rất nhanh có thể bắt được hung thủ thật sự.” Sau đó xoay người rời đi.
Chung Như Thủy ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong Hàn Bích, y đã biết hung thủ? Chẳng lẽ y thật sự hoài nghi Phượng quý phi?
Đào Như Lý thấy Phong Hàn Bích hướng đến thư phòng, xoay người xoa đầu Chung Như Thủy, ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đúng giờ uống dược, sẽ lành.”
Chung Như Thủy tính kế, vươn tay ôm eo Đào Như Lý, mắt to lóe sáng, cầu khẩn nhìn hắn. Đào Như Lý sững sờ, lập tức hiểu được, “Ngươi muốn gạt điện hạ dùng Quỳnh Ngọc Lộ?”
Chung Như Thủy mãnh liệt gật đầu, Đào Như Lý không chút nghĩ ngợi lắc đầu. Chung Như Thủy gắt gao ôm eo của hắn, trong mắt tràn đầy kiên quyết, rất có bộ dáng ‘Ngươi không đưa cho ta, cả đời ta không buông tay’.
“Ngươi!” Đào Như Lý bị hắn làm dở khóc dở cười, “Loại dược này rất tốt, nhưng ảnh hưởng quá lớn, ngươi sẽ chịu không nổi.” Quỳnh Ngọc Lộ không phải dược chỉ dùng trị yết hầu, mà có thể làm tất cả vết thương nhanh chóng khép lại, hiệu quả thần kỳ, nhưng dược thẩm thấu vết thương, sẽ khiến đại nam nhân đều đau đớn tới mức ngất đi.
Ta làm được! Chung Như Thủy dùng ánh mắt truyền đạt quyết tâm của mình, mười hai tuổi hắn ngã gãy chân, lúc đưa tới bệnh viện thì thuốc tê vừa hết, hắn không cần tiêm liền lên bàn giải phẫu, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều thanh tỉnh, không vì đau đớn mà ngất đi, ngay cả bác sĩ cũng bội phục sự dũng cảm của hắn!
Đào Như Lý khẽ chấn động, ánh mắt quật cường như vậy…… Bảo hắn làm sao cự tuyệt? Chung Như Thủy dùng mắt hạnh đen láy nhìn thẳng Đào Như Lý, cuối cùng, Đào Như Lý thở dài, hắn thua, thua bởi ánh mắt kia.
“Một ngày hai lần, phân sáng tối, mỗi lần một chút, đây là dược cho hai ngày. Nhớ rõ, đau đớn không chịu được thì không cần miễn cưỡng! Sau đó lập tức cho ta biết, được không?” Đào Như Lý đưa ra bình ngọc nhỏ tinh xảo, Chung Như Thủy lập tức giật lấy. Hắn kiên trì như vậy, muốn giúp Phong Hàn Bích là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là – muốn hắn một tháng không nói chuyện, chi bằng giết hắn cho rồi!
Đào Như Lý có chút lo lắng nhìn Chung Như Thủy đang cao hứng khi cầm lấy dược, còn định nói gì đó, Chung Như Thủy lại phất phất tay, nhanh đi nhanh đi, Phong Hàn Bích đang chờ ngươi!
Đào Như Lý có chút do dự ly khai, Chung Như Thủy cầm lấy giấy bút viết vài thứ, bảo Sắc nhi giao cho Phong Hàn Bích, Đào Như Lý đi quá nhanh, Chung Như Thủy không kịp nói cho hắn biết. Sắc nhi cất kỹ giấy, ngay lập tức đi tìm Phong Hàn Bích. Ân, làm rõ những chuyện này, liền biết chủ mưu phía sau có phải Phượng quý phi hay không.
Chung Như Thủy nhìn bình ngọc trong tay, sau khi mở ra liền ngửi được mùi hương thơm ngát hợp lòng người, chắc chắn dễ uống, vì sao Tiểu Đào Nhi nói dược này rất lợi hại? Chung Như Thủy để sát miệng bình, nhấp một chút. Nước thuốc lướt qua đầu lưỡi, rơi vào cổ họng, Chung Như Thủy chấn động, đau đớn đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đổ cả bình dược. Vội vàng nắp lại, Chung Như Thủy che yết hầu, thống khổ cuộn người, nước mắt khống chế không nổi mà chảy xuống.
Đau quá! Thật sự đau quá! So với không gây tê làm giải phẫu còn đau đớn hơn! Hóa ra thật sự đau như vậy, khó trách Phong Hàn Bích không cho hắn dùng, là muốn tốt cho hắn…… Chung Như Thủy đau đớn thở gấp, mồ hôi lạnh làm ướt xiêm y đơn bạc, thân thể khẽ co rút, trước mắt dần dần mơ hồ, thần a, hắn sắp chết sao, không muốn, vì đau mà chết, rất mất mặt a……
“Như nhi!”
Phong Hàn Bích? Chung Như Thủy thống khổ nghĩ, vì sao ngay cả ảo giác cũng thấy y chứ? Thân thể bỗng nhẹ nhàng, Chung Như Thủy gần như ngất đi bị người bế lên, ngay sau đó toàn thân xiết chặt, hắn được ôm.
A…… Không phải ảo giác, thật là Phong Hàn Bích, sao y lại đến đây? Ý nghĩ cuối cùng của Chung Như Thủy trước khi ngất đi.
Phong Hàn Bích ôm thật chặt Chung Như Thủy, trong lòng hận không thể đem kẻ khiến Chung Như Thủy chịu thống khổ bầm thây vạn đoạn! Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, khí tức của Chung Như Thủy có chút suy yếu, Phong Hàn Bích không chút nghĩ ngợi liền cầm tay hắn, truyền chân khí. Chân khí có tác dụng, vẻ mặt thống khổ của Chung Như Thủy hòa hoãn chút ít. Phong Hàn Bích nhìn khuôn mặt tái nhợt, không tự chủ được, tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, một tiếng thở dài không thể phát giác đã tán đi trên phần môi của Phong Hàn Bích.
Ngoài cửa, Đào Như Lý dựa vào tường, ngơ ngác nhìn bầu trời. Hắn không hối hận vì đem chuyện này nói cho Phong Hàn Bích, nhưng nhìn y hoảng hốt lao ra, trong lòng lại khó chịu như thế. Chỉ có Chung Như Thủy, mới khiến Thái tử Qủy Tà quốc lãnh khốc vô tình, luống cuống đến vậy.
/81
|