Chung Như Thủy nằm trên xích đu trong hậu hoa viên, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm, mắt hạnh xinh đẹp ảm đạm không ánh sáng, như phủ kín một tầng tro bụi. Ngày đã vào hạ, ve sầu thoát xác, tạo nên bản nhạc đặc trưng của riêng mình.
Sau vụ án hạ độc hơn nửa tháng, Chung Như Thủy vẫn không quên được bi thương. Nghe Lâm công công nói, Thanh quý nhân bị biếm làm thứ dân, mang theo Tam hoàng tử lưu vong biên thuỳ, trọn đời không được trở lại kinh thành. Đây đã là kết quả tốt nhất, Chiêu quý phi và Phong Hàn Bích dùng không ít bản lĩnh mới bảo vệ được tính mạng của nàng, còn để nàng mang theo Tam hoàng tử, không đến mức mẫu tử chia lìa. Chiêu quý phi…… Nàng ở lại lãnh cung, Hoàng thượng tự mình đến đón nhưng bị cự tuyệt, nàng muốn vĩnh viễn ở đó tụng kinh niệm phật, không hỏi thế sự, siêu độ cho những oan hồn uổng mạng kia. Tiểu Lan cắn lưỡi tự sát tại ngục giam, Sắc nhi thắt cổ trong phòng. Còn Phong Hàn Bích, sau khi mọi chuyện kết thúc, y vội vàng thu thập tàn cuộc, hắn cũng không muốn đối mặt với y nhanh như vậy, do đó đã nhiều ngày hai người chỉ gặp nhau vài lần. Mỗi đêm ngủ, lại khôi phục trạng thái như trước kia.
Đây là lần đầu tiên Chung Như Thủy cảm thấy, mạng người không đáng giá, bất lực trước mọi việc. Cho dù từ nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, bị bạn học mưu sát, dùng thân thể của người khác để sống ở thế giới này, hắn cũng có thể thích ứng rất tốt, hơn nữa cố gắng vui vẻ mà sống. Hắn biết mình là chỗ dựa của bà ngoại, là học trò thầy cô tin tưởng nhất, hắn sống thực tự tin. Nhưng lần này, hắn lại phát hiện mình không làm được gì, dù hắn tìm được hung thủ, cũng không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
Lần đầu tiên, hắn có ý nghĩ muốn trở về. Rất muốn rất muốn, rời khỏi nơi này. Cẩn thẩn vuốt ve mảnh ngọc bên hông, Chung Như Thủy lâm vào trầm tư.
Phong Hàn Bích đứng xa xa nhìn thân hình nhỏ bé mảnh mai kia, đã rất lâu, y không thấy nụ cười kiêu ngạo đầy tự tin của hắn? Đã rất lâu, không thấy đôi mắt sáng ngời linh động của hắn? Những ngày này y cố ý không xuất hiện trước mặt hắn, là vì muốn hắn tỉnh táo, tự mình nghĩ thông suốt những chuyện kia. Nhưng xem ra, không thể để chuyện này tiếp tục như vậy.
Phong Hàn Bích chậm rãi đi đến trước mặt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy vẫn nhìn bầu trời, chưa phác giác ra y.
“Bây giờ là đầu tháng.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói.
“Ừm.” Chung Như Thủy vô thức đáp lời.
“Lương bổng của ngươi.” Phong Hàn Bích đưa cho hắn một túi tiền thêu ngân tuyến, y cảm thấy Chung Như Thủy sẽ thích.
“Ừm.” Chung Như Thủy không vươn tay tiếp nhận, vẫn đang ngẩn người.
“Tháng này chỉ có một lượng.” Phong Hàn Bích đặt túi tiền vào ngực hắn.
“Ừm.” Chung Như Thủy vẫn vô thức đáp lời, đột nhiên cau mày, “Gì?”
Phong Hàn Bích nhếch môi.
“Một lượng?” Chung Như Thủy nhảy dựng lên, mở túi tiền ra, thực sự chỉ có một lượng bạc vụn nho nhỏ. “Ngươi còn độc ác hơn nhà tư bản! Làm gì mà cắt xén tiền công của ta!” Tiền, là một vấn đề vô cùng nhạy cảm của Chung Như Thủy ngoài ăn uống, Phong Hàn Bích đã sớm hiểu rõ. Mắt hạnh lóe lên hai ngọn lửa, phẫn nộ trừng Phong Hàn Bích đang cười đầy gian trá, đây là bóc lột sức lao động!
Phong Hàn Bích nhếch môi, tự tiếu phi tiếu, thỏa mãn nhìn Chung Như Thủy lửa giận ngút trời, rốt cục là người sống, trong mắt y, Chung Như Thủy gần đây chỉ giống búp bê biết đi đường biết dùng cơm.
“Vì sao? Ta nghĩ ngươi biết rõ.”
“Ta biết rõ? Ta biết cái đếch gì! Ngươi không giải thích, hôm nay, đừng mong ra khỏi hoa viên này!” Dám bớt tiền công của hắn, hắn liều mạng với y!
Phong Hàn Bích khiêu mi, thản nhiên nói: “Y phục mới, năm bộ tổng cộng một trăm linh hai lượng. Một bình Quỳnh Ngọc Lộ của Như Lý, thuộc về ngự dược hoàng cung, mười lượng bạc. Cộng lại tổng cộng một trăm mười hai lượng, nể tình ngươi làm nhiều việc giúp bổn vương, mười hai lượng coi như là phúc lợi cho ngươi. Còn lại, đều là phòng thu chi ứng trước, một hào cũng không sót. Bạc này trực tiếp trừ trong lương tháng, nên từ nay về sau, ngươi phải làm không công cho bổn vương, hơn nữa muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó. Vốn tháng này ngươi không được nhận bạc, nhưng gia tâm tình tốt, thưởng ngươi tiêu vặt.” Điển hình của địa chủ ác bá, câu cuối cùng còn học giọng điệu của Chung Như Thủy, Chung Như Thủy bị chọc giận, run lên một cái, trong lòng buồn bực, phẫn nộ chỉ vào mũi Phong Hàn Bích: “Ngươi tự cấp y phục cho ta! Gia không bức ngươi, bây giờ ngươi tính tiền với ta, ngươi lừa bịp! Ngươi gạt ta! Hơn nữa, ta gặp tai nạn lao động, tiền dược liệu đều do Thái Tử cung chi trả! Ngươi còn lên mặt đòi ta sao? Ngươi hãm hại ta! Ta không có mắt mới làm không công cho ngươi!”
“A? Ngươi muốn tính toán? Quy củ của Thái tử cung, thái giám và cung nữ đều dùng y phục thống nhất của hoàng cung, còn ngươi mặc y phục này, đều làm riêng, muốn trả lại cũng không được, ngươi phải bỏ tiền ra. Hơn nữa, tai nạn lao động, bổn vương mới nghe lần đầu, quốc pháp của Qủy Tà không đề cập đến. Nếu ngươi không muốn trả tiền, cũng có thể, thay đổi thân phận, mà thân phận này được hưởng thụ mọi đãi ngộ.” Vẻ mặt Phong Hàn Bích như lưu manh nhìn Chung Như Thủy, nói xong, còn không hảo ý đánh giá hắn.
Chung Như Thủy phát lạnh, kiên trì hỏi: “Thân phận gì?” Hắn đã quên nơi này là xã hội phong kiến, mọi thứ đều dựa vào quy củ của giai cấp địa chủ, huống hồ người trước mắt còn là địa chủ cao cấp – Phong lột da! Y không vui một cái, trực tiếp đem hắn lột da chưng thang cũng không ai dám quản!
Phong Hàn Bích đột nhiên cúi đầu xuống, tới gần tai Chung Như Thủy, giọng điệu tà ác, trầm giọng nói: “Nam sủng của ta.”
Ực! Chung Như Thủy đẩy mạnh y ra, chống nạnh cười to, trong mắt không che dấu được bối rối: “Ha ha ha! Trả thì trả! Gia không thiếu tiền!” Cùng lắm thì ở đây làm công cả đời! Dù sao cũng bao ăn bao ở, không có tiền công thì sao, không tin y bắt hắn nhịn đói!
Phong Hàn Bích nhếch môi, nhìn Chung Như Thủy khôi phục sức sống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cách này thực hiệu quả, hơn nữa trêu chọc hắn cũng rất thú vị. “Được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi cố gắng trả nợ. Đầu tiên, theo ta ra cung một chuyến.” Y biết rõ Chung Như Thủy thích cuộc sống tự do bên ngoài, lần này để hắn ra cung hít thở không khí một chút.
Đại địa chủ độc ác Phong lột da nói xong, cũng không chờ Chung Như Thủy phản ứng, xoay người rời đi.
“Di?” Ra cung? Chung Như Thủy chớp chớp đôi mắt to đã khô phục thần thái như trước, nhìn tấm lưng dày rộng của Phong Hàn Bích, lại cúi đầu nhìn túi tiền thêu ngân tuyến bằng giá tiền lương hai tháng của hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng cong lên, ngu ngốc, muốn an ủi hắn, đáng nhẽ phải dùng hai rương vàng bạc châu báu đủ để thưởng thức mỹ thực cả đời, cách ngu ngốc như vậy…… Nhưng, tâm tình của hắn thật sự thoải mái rất nhiều, cảm giác nặng nề không thở nổi đã biến mất…… Rất hữu hiệu nha! Chung Như Thủy vội vàng đuổi theo, “Này, chúng ta đi công tác ở đâu? Có công tác phí không?…… Ta chỉ muốn hỏi thôi, dù sao cũng không đến được tay của ta……”
“Đi Đồng Châu, cách nơi này rất xa, phụ hoàng phái ta đến đó thị sát dân tình.”
“Oa! Có thể đi ra ngoài chơi bao lâu?”
“Cả đi cả về mất một tháng, hơn nữa, chúng ta không đi chơi, là thị sát dân tình.”
“Biết biết, giống nhau cả thôi, lấy việc công làm việc tư! Một tháng a ~ ta muốn thưởng thức tất cả mỹ thực Đồng Châu!”
“Ngươi có tiền không?”
“…… Ngươi có mà! Chi phí ăn uống ngươi tiếc cái gì chứ!”
Sau lưng, có hai bóng người luôn quan sát bọn họ, nhưng bọn họ đều không phát hiện.
“Tiểu Thương, ngươi, cũng yêu mến Thủy Thủy sao?” Đào Như Lý cười nhạt, nhìn qua bóng lưng người nọ, trong mắt có một tia bi thương.
“Yêu mến, thì thế nào? Hắn không thích ta, ngay cả một cái ôm của ta cũng bài xích.” Thương Giác Trưng đau khổ. Nhìn Chung Như Thủy ôm lấy cánh tay Phong Hàn Bích, bất mãn nói gì đó, trên mặt lại hiện lên vui vẻ, trong lòng Thương Giác Trưng chua xót. Nửa tháng nay, hắn nghĩ rất nhiều cách, hy vọng Chung Như Thủy có thể thoát khỏi bi thương, nhưng Chung Như Thủy không phản ứng với bất kì ai, mỗi ngày nhìn trời ngẩn người. Hắn, ngoại trừ đau lòng, thật sự bất lực. Hắn vẫn cho rằng, Chung Như Thủy sẽ không cười với ai, ánh mắt cũng không vì ai mà tràn ngập ánh sáng. Hóa ra không phải, Phong Hàn Bích chỉ nói dăm ba câu, còn hơn người khác nói ngàn vạn câu. Lần đầu tiên Thương Giác Trưng có cảm giác đau lòng, có phải Chung Như Thủy vĩnh viễn không nhìn hắn?
Đào Như Lý thở dài, vỗ vỗ vai của hắn: “Có một số việc, nếu ngươi không nói, vĩnh viễn không ai biết rõ. Có một số việc, nếu ngươi không làm, vĩnh viễn không có hi vọng.”
Thương Giác Trưng sững sờ, cười khổ: “Đúng vậy, có lẽ ta nên thử xem, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời.” Đào Như Lý cười cười, đúng vậy, có một số việc mình không nói, thì vĩnh viễn không ai biết rõ. Vậy hắn, cũng nên thử xem?
Lúc Chung Như Thủy dùng bữa sáng thứ sáu trên sông Đông, “Du thuyền tư nhân” xa hoa đỗ bờ. Con thuyền có hai tầng lâu, tương tự thuyền thời Hán, nhưng nhỏ nhắn tinh xảo hơn. Phong Hàn Bích cải trang vi hành, không thể nghênh ngang dùng thuyền quan đến tất cả châu huyện thị sát, nghe Lâm công công nói, khi tiên hoàng còn tại thế đã tự mình chế tạo thuyền này cho Phong Hàn Bích. Có thể thấy được, tiên hoàng có bao nhiêu sủng ái y. Cũng đúng, tại thời cổ, trưởng tử trưởng tôn là trời, dù chỉ có một manh chiếu rách cũng phải truyền cho trưởng tử trưởng tôn.
Nhà giàu chết tiệt! Chung Như Thủy mang tay nải theo sau Phong Hàn Bích, trong lòng không ngừng phỉ báng, có nhiều tiền như vậy còn muốn bóc lột ba lượng tiền lương của hắn!
“Lại nghĩ cái gì?” Phong Hàn Bích phe phẩy cẩm phiến ngà voi, tranh hoa điểu trên mặt quạt đều dùng ngân tuyến thêu thành, cánh quạt chạm trổ tường vân tinh mỹ, một thân cẩm y tuyết trắng, ngoại sam minh hoàng, bộ dáng công tử thế gia, vừa lên bờ liền nhận được ánh mắt ái mộ của phần đông lão phụ thiếu phụ tiểu cô nương chưa chồng. Chung Như Thủy bĩu môi, giật nhẹ bố sam hoàng sắc trên người, vừa nhìn liền biết hắn là người hầu.
“Không có gì, cảm thấy ở đây mát hơn đô thành rất nhiều.” Chung Như Thủy sờ sờ cái mũi. Phong Hàn Bích biết hắn nói dối, cười cười: “Muốn nghỉ một chút không? Trước khi tới đã có người chuẩn bị tốt, chúng ta trực tiếp đến khách điếm là được.”
“Ừm, chúng ta thả hành lý, đi chơi!” Chung Như Thủy nói, lại lén lút kề sát tai y, nhỏ giọng: “Cắt đuôi những kẻ phiền phức này!” Phong Hàn Bích bật cười, nếu bị Lâm công công trung thành và tận tâm cùng tám tử sĩ biết Chung Như Thủy đánh giá bọn họ như vậy, chỉ sợ hắn có chín cái mạng cũng không đủ chết. “Tùy ngươi, ngươi không thích có người đi theo, tự mình dạo chơi, đừng gây chuyện rắc rối là được.”
“Ngươi không đi với ta?” Chung Như Thủy có chút bất ngờ.
“Ngươi tới, là chơi. Ta đến, là có chuyện quan trọng cần làm. Chờ làm xong, ta sẽ đi chơi với ngươi.” Phong Hàn Bích xoa xoa đầu hắn, an ủi tiểu hài tử, “Bổn vương biết ngươi không nỡ rời khỏi ta.”
“Hứ!” Chung Như Thủy gạt tay y, “Ai không nỡ chứ! Cút đi, cút nhanh lên, đừng làm trở ngại gia ngắm cảnh!” Phất phất tay như đuổi ruồi.
“Ngươi ngứa miệng?” Phong Hàn Bích tà tà hỏi. Chung Như Thủy ngạc nhiên, vội vàng che miệng, liều mạng lắc đầu! Ngứa miệng – lúc ở trên thuyền, Phong Hàn Bích đã trừng phạt hắn. Khuyết điểm lớn nhất của Chung Như Thủy là nói không suy nghĩ, trước kia thầy cô và bạn học đều yêu mến diện mạo anh tuấn tính cách cởi mở thành tích xuất sắc của hắn, khuyết điểm nho nhỏ bọn họ không để ý, còn cảm thấy Chung Như Thủy như vậy rất đáng yêu! Cho nên khuyết điểm bị người dung túng càng trở nên nghiêm trọng, kiếp này, Phong Hàn Bích cũng không so đo, khiến hắn chẳng phân biệt tôn ti, thậm chí leo lên đầu y làm mưa làm gió, nhiều lắm y cũng chỉ thấy hắn có chút bướng bỉnh. Nhưng ngày đó, vừa mới lên thuyền, Chung Như Thủy đông sờ tây sờ, cuối cùng xác định thuyền này của Phong Hàn Bích, trước mặt một đám hạ nhân thị vệ giậm chân chỉ tay vào y, mắng to: “Ngươi là địa chủ độc ác Phong lột da, có nhiều tiền như vậy còn cắt xén chút bạc vụn của ta! Quỷ keo kiệt! Vắt cổ chày ra nước!” Khóe miệng Phong Hàn Bích run rẩy, cố nén xúc động muốn bóp chết hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi ngứa miệng sao?” Sau đó, Chung Như Thủy còn chưa hiểu vì sao y nói thế, Phong Hàn Bích đã bước lên một bước, tay trái ôm eo hắn, tay phải nâng cằm hắn, trước mắt mọi người, cúi đầu, tất cả động tác đều lưu loát, hôn lên môi hắn, Chung Như Thủy bỗng nhiên thanh tỉnh! Phản ứng đầu tiên là, có phải Phong Hàn Bích đã mưu tính từ trước mới có thể làm thuần thục như thế, phản ứng thứ hai là, nhìn mọi người chung quanh, không có ai kinh ngạc, tất cả đều cúi thấp đầu, phản ứng thứ ba là, Phong Hàn Bích lại chiếm tiện nghi gia! Sau, Chung Như Thủy lại bị “Ngứa miệng” nhiều lượt. Từ đó, chỉ cần Chung Như Thủy nói bậy hay Phong Hàn Bích không thích nghe hắn nói, một câu “Ngươi ngứa miệng” liền hôn hắn……
Chung Như Thủy nhụt chí theo sau Phong Hàn Bích đến khách điếm, trong lòng chửi rủa tiểu nhân Phong Hàn Bích, đâm chết ngươi, Phong lột da! Tại nơi hắn nhìn không tới, Phong Hàn Bích có thể đoán được suy nghĩ của hắn, buồn cười khẽ nhếch khóe môi, khiến các nhữ nhân ái mộ y té xỉu cả đoàn……
Sau vụ án hạ độc hơn nửa tháng, Chung Như Thủy vẫn không quên được bi thương. Nghe Lâm công công nói, Thanh quý nhân bị biếm làm thứ dân, mang theo Tam hoàng tử lưu vong biên thuỳ, trọn đời không được trở lại kinh thành. Đây đã là kết quả tốt nhất, Chiêu quý phi và Phong Hàn Bích dùng không ít bản lĩnh mới bảo vệ được tính mạng của nàng, còn để nàng mang theo Tam hoàng tử, không đến mức mẫu tử chia lìa. Chiêu quý phi…… Nàng ở lại lãnh cung, Hoàng thượng tự mình đến đón nhưng bị cự tuyệt, nàng muốn vĩnh viễn ở đó tụng kinh niệm phật, không hỏi thế sự, siêu độ cho những oan hồn uổng mạng kia. Tiểu Lan cắn lưỡi tự sát tại ngục giam, Sắc nhi thắt cổ trong phòng. Còn Phong Hàn Bích, sau khi mọi chuyện kết thúc, y vội vàng thu thập tàn cuộc, hắn cũng không muốn đối mặt với y nhanh như vậy, do đó đã nhiều ngày hai người chỉ gặp nhau vài lần. Mỗi đêm ngủ, lại khôi phục trạng thái như trước kia.
Đây là lần đầu tiên Chung Như Thủy cảm thấy, mạng người không đáng giá, bất lực trước mọi việc. Cho dù từ nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, bị bạn học mưu sát, dùng thân thể của người khác để sống ở thế giới này, hắn cũng có thể thích ứng rất tốt, hơn nữa cố gắng vui vẻ mà sống. Hắn biết mình là chỗ dựa của bà ngoại, là học trò thầy cô tin tưởng nhất, hắn sống thực tự tin. Nhưng lần này, hắn lại phát hiện mình không làm được gì, dù hắn tìm được hung thủ, cũng không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
Lần đầu tiên, hắn có ý nghĩ muốn trở về. Rất muốn rất muốn, rời khỏi nơi này. Cẩn thẩn vuốt ve mảnh ngọc bên hông, Chung Như Thủy lâm vào trầm tư.
Phong Hàn Bích đứng xa xa nhìn thân hình nhỏ bé mảnh mai kia, đã rất lâu, y không thấy nụ cười kiêu ngạo đầy tự tin của hắn? Đã rất lâu, không thấy đôi mắt sáng ngời linh động của hắn? Những ngày này y cố ý không xuất hiện trước mặt hắn, là vì muốn hắn tỉnh táo, tự mình nghĩ thông suốt những chuyện kia. Nhưng xem ra, không thể để chuyện này tiếp tục như vậy.
Phong Hàn Bích chậm rãi đi đến trước mặt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy vẫn nhìn bầu trời, chưa phác giác ra y.
“Bây giờ là đầu tháng.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói.
“Ừm.” Chung Như Thủy vô thức đáp lời.
“Lương bổng của ngươi.” Phong Hàn Bích đưa cho hắn một túi tiền thêu ngân tuyến, y cảm thấy Chung Như Thủy sẽ thích.
“Ừm.” Chung Như Thủy không vươn tay tiếp nhận, vẫn đang ngẩn người.
“Tháng này chỉ có một lượng.” Phong Hàn Bích đặt túi tiền vào ngực hắn.
“Ừm.” Chung Như Thủy vẫn vô thức đáp lời, đột nhiên cau mày, “Gì?”
Phong Hàn Bích nhếch môi.
“Một lượng?” Chung Như Thủy nhảy dựng lên, mở túi tiền ra, thực sự chỉ có một lượng bạc vụn nho nhỏ. “Ngươi còn độc ác hơn nhà tư bản! Làm gì mà cắt xén tiền công của ta!” Tiền, là một vấn đề vô cùng nhạy cảm của Chung Như Thủy ngoài ăn uống, Phong Hàn Bích đã sớm hiểu rõ. Mắt hạnh lóe lên hai ngọn lửa, phẫn nộ trừng Phong Hàn Bích đang cười đầy gian trá, đây là bóc lột sức lao động!
Phong Hàn Bích nhếch môi, tự tiếu phi tiếu, thỏa mãn nhìn Chung Như Thủy lửa giận ngút trời, rốt cục là người sống, trong mắt y, Chung Như Thủy gần đây chỉ giống búp bê biết đi đường biết dùng cơm.
“Vì sao? Ta nghĩ ngươi biết rõ.”
“Ta biết rõ? Ta biết cái đếch gì! Ngươi không giải thích, hôm nay, đừng mong ra khỏi hoa viên này!” Dám bớt tiền công của hắn, hắn liều mạng với y!
Phong Hàn Bích khiêu mi, thản nhiên nói: “Y phục mới, năm bộ tổng cộng một trăm linh hai lượng. Một bình Quỳnh Ngọc Lộ của Như Lý, thuộc về ngự dược hoàng cung, mười lượng bạc. Cộng lại tổng cộng một trăm mười hai lượng, nể tình ngươi làm nhiều việc giúp bổn vương, mười hai lượng coi như là phúc lợi cho ngươi. Còn lại, đều là phòng thu chi ứng trước, một hào cũng không sót. Bạc này trực tiếp trừ trong lương tháng, nên từ nay về sau, ngươi phải làm không công cho bổn vương, hơn nữa muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó. Vốn tháng này ngươi không được nhận bạc, nhưng gia tâm tình tốt, thưởng ngươi tiêu vặt.” Điển hình của địa chủ ác bá, câu cuối cùng còn học giọng điệu của Chung Như Thủy, Chung Như Thủy bị chọc giận, run lên một cái, trong lòng buồn bực, phẫn nộ chỉ vào mũi Phong Hàn Bích: “Ngươi tự cấp y phục cho ta! Gia không bức ngươi, bây giờ ngươi tính tiền với ta, ngươi lừa bịp! Ngươi gạt ta! Hơn nữa, ta gặp tai nạn lao động, tiền dược liệu đều do Thái Tử cung chi trả! Ngươi còn lên mặt đòi ta sao? Ngươi hãm hại ta! Ta không có mắt mới làm không công cho ngươi!”
“A? Ngươi muốn tính toán? Quy củ của Thái tử cung, thái giám và cung nữ đều dùng y phục thống nhất của hoàng cung, còn ngươi mặc y phục này, đều làm riêng, muốn trả lại cũng không được, ngươi phải bỏ tiền ra. Hơn nữa, tai nạn lao động, bổn vương mới nghe lần đầu, quốc pháp của Qủy Tà không đề cập đến. Nếu ngươi không muốn trả tiền, cũng có thể, thay đổi thân phận, mà thân phận này được hưởng thụ mọi đãi ngộ.” Vẻ mặt Phong Hàn Bích như lưu manh nhìn Chung Như Thủy, nói xong, còn không hảo ý đánh giá hắn.
Chung Như Thủy phát lạnh, kiên trì hỏi: “Thân phận gì?” Hắn đã quên nơi này là xã hội phong kiến, mọi thứ đều dựa vào quy củ của giai cấp địa chủ, huống hồ người trước mắt còn là địa chủ cao cấp – Phong lột da! Y không vui một cái, trực tiếp đem hắn lột da chưng thang cũng không ai dám quản!
Phong Hàn Bích đột nhiên cúi đầu xuống, tới gần tai Chung Như Thủy, giọng điệu tà ác, trầm giọng nói: “Nam sủng của ta.”
Ực! Chung Như Thủy đẩy mạnh y ra, chống nạnh cười to, trong mắt không che dấu được bối rối: “Ha ha ha! Trả thì trả! Gia không thiếu tiền!” Cùng lắm thì ở đây làm công cả đời! Dù sao cũng bao ăn bao ở, không có tiền công thì sao, không tin y bắt hắn nhịn đói!
Phong Hàn Bích nhếch môi, nhìn Chung Như Thủy khôi phục sức sống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cách này thực hiệu quả, hơn nữa trêu chọc hắn cũng rất thú vị. “Được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi cố gắng trả nợ. Đầu tiên, theo ta ra cung một chuyến.” Y biết rõ Chung Như Thủy thích cuộc sống tự do bên ngoài, lần này để hắn ra cung hít thở không khí một chút.
Đại địa chủ độc ác Phong lột da nói xong, cũng không chờ Chung Như Thủy phản ứng, xoay người rời đi.
“Di?” Ra cung? Chung Như Thủy chớp chớp đôi mắt to đã khô phục thần thái như trước, nhìn tấm lưng dày rộng của Phong Hàn Bích, lại cúi đầu nhìn túi tiền thêu ngân tuyến bằng giá tiền lương hai tháng của hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng cong lên, ngu ngốc, muốn an ủi hắn, đáng nhẽ phải dùng hai rương vàng bạc châu báu đủ để thưởng thức mỹ thực cả đời, cách ngu ngốc như vậy…… Nhưng, tâm tình của hắn thật sự thoải mái rất nhiều, cảm giác nặng nề không thở nổi đã biến mất…… Rất hữu hiệu nha! Chung Như Thủy vội vàng đuổi theo, “Này, chúng ta đi công tác ở đâu? Có công tác phí không?…… Ta chỉ muốn hỏi thôi, dù sao cũng không đến được tay của ta……”
“Đi Đồng Châu, cách nơi này rất xa, phụ hoàng phái ta đến đó thị sát dân tình.”
“Oa! Có thể đi ra ngoài chơi bao lâu?”
“Cả đi cả về mất một tháng, hơn nữa, chúng ta không đi chơi, là thị sát dân tình.”
“Biết biết, giống nhau cả thôi, lấy việc công làm việc tư! Một tháng a ~ ta muốn thưởng thức tất cả mỹ thực Đồng Châu!”
“Ngươi có tiền không?”
“…… Ngươi có mà! Chi phí ăn uống ngươi tiếc cái gì chứ!”
Sau lưng, có hai bóng người luôn quan sát bọn họ, nhưng bọn họ đều không phát hiện.
“Tiểu Thương, ngươi, cũng yêu mến Thủy Thủy sao?” Đào Như Lý cười nhạt, nhìn qua bóng lưng người nọ, trong mắt có một tia bi thương.
“Yêu mến, thì thế nào? Hắn không thích ta, ngay cả một cái ôm của ta cũng bài xích.” Thương Giác Trưng đau khổ. Nhìn Chung Như Thủy ôm lấy cánh tay Phong Hàn Bích, bất mãn nói gì đó, trên mặt lại hiện lên vui vẻ, trong lòng Thương Giác Trưng chua xót. Nửa tháng nay, hắn nghĩ rất nhiều cách, hy vọng Chung Như Thủy có thể thoát khỏi bi thương, nhưng Chung Như Thủy không phản ứng với bất kì ai, mỗi ngày nhìn trời ngẩn người. Hắn, ngoại trừ đau lòng, thật sự bất lực. Hắn vẫn cho rằng, Chung Như Thủy sẽ không cười với ai, ánh mắt cũng không vì ai mà tràn ngập ánh sáng. Hóa ra không phải, Phong Hàn Bích chỉ nói dăm ba câu, còn hơn người khác nói ngàn vạn câu. Lần đầu tiên Thương Giác Trưng có cảm giác đau lòng, có phải Chung Như Thủy vĩnh viễn không nhìn hắn?
Đào Như Lý thở dài, vỗ vỗ vai của hắn: “Có một số việc, nếu ngươi không nói, vĩnh viễn không ai biết rõ. Có một số việc, nếu ngươi không làm, vĩnh viễn không có hi vọng.”
Thương Giác Trưng sững sờ, cười khổ: “Đúng vậy, có lẽ ta nên thử xem, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời.” Đào Như Lý cười cười, đúng vậy, có một số việc mình không nói, thì vĩnh viễn không ai biết rõ. Vậy hắn, cũng nên thử xem?
Lúc Chung Như Thủy dùng bữa sáng thứ sáu trên sông Đông, “Du thuyền tư nhân” xa hoa đỗ bờ. Con thuyền có hai tầng lâu, tương tự thuyền thời Hán, nhưng nhỏ nhắn tinh xảo hơn. Phong Hàn Bích cải trang vi hành, không thể nghênh ngang dùng thuyền quan đến tất cả châu huyện thị sát, nghe Lâm công công nói, khi tiên hoàng còn tại thế đã tự mình chế tạo thuyền này cho Phong Hàn Bích. Có thể thấy được, tiên hoàng có bao nhiêu sủng ái y. Cũng đúng, tại thời cổ, trưởng tử trưởng tôn là trời, dù chỉ có một manh chiếu rách cũng phải truyền cho trưởng tử trưởng tôn.
Nhà giàu chết tiệt! Chung Như Thủy mang tay nải theo sau Phong Hàn Bích, trong lòng không ngừng phỉ báng, có nhiều tiền như vậy còn muốn bóc lột ba lượng tiền lương của hắn!
“Lại nghĩ cái gì?” Phong Hàn Bích phe phẩy cẩm phiến ngà voi, tranh hoa điểu trên mặt quạt đều dùng ngân tuyến thêu thành, cánh quạt chạm trổ tường vân tinh mỹ, một thân cẩm y tuyết trắng, ngoại sam minh hoàng, bộ dáng công tử thế gia, vừa lên bờ liền nhận được ánh mắt ái mộ của phần đông lão phụ thiếu phụ tiểu cô nương chưa chồng. Chung Như Thủy bĩu môi, giật nhẹ bố sam hoàng sắc trên người, vừa nhìn liền biết hắn là người hầu.
“Không có gì, cảm thấy ở đây mát hơn đô thành rất nhiều.” Chung Như Thủy sờ sờ cái mũi. Phong Hàn Bích biết hắn nói dối, cười cười: “Muốn nghỉ một chút không? Trước khi tới đã có người chuẩn bị tốt, chúng ta trực tiếp đến khách điếm là được.”
“Ừm, chúng ta thả hành lý, đi chơi!” Chung Như Thủy nói, lại lén lút kề sát tai y, nhỏ giọng: “Cắt đuôi những kẻ phiền phức này!” Phong Hàn Bích bật cười, nếu bị Lâm công công trung thành và tận tâm cùng tám tử sĩ biết Chung Như Thủy đánh giá bọn họ như vậy, chỉ sợ hắn có chín cái mạng cũng không đủ chết. “Tùy ngươi, ngươi không thích có người đi theo, tự mình dạo chơi, đừng gây chuyện rắc rối là được.”
“Ngươi không đi với ta?” Chung Như Thủy có chút bất ngờ.
“Ngươi tới, là chơi. Ta đến, là có chuyện quan trọng cần làm. Chờ làm xong, ta sẽ đi chơi với ngươi.” Phong Hàn Bích xoa xoa đầu hắn, an ủi tiểu hài tử, “Bổn vương biết ngươi không nỡ rời khỏi ta.”
“Hứ!” Chung Như Thủy gạt tay y, “Ai không nỡ chứ! Cút đi, cút nhanh lên, đừng làm trở ngại gia ngắm cảnh!” Phất phất tay như đuổi ruồi.
“Ngươi ngứa miệng?” Phong Hàn Bích tà tà hỏi. Chung Như Thủy ngạc nhiên, vội vàng che miệng, liều mạng lắc đầu! Ngứa miệng – lúc ở trên thuyền, Phong Hàn Bích đã trừng phạt hắn. Khuyết điểm lớn nhất của Chung Như Thủy là nói không suy nghĩ, trước kia thầy cô và bạn học đều yêu mến diện mạo anh tuấn tính cách cởi mở thành tích xuất sắc của hắn, khuyết điểm nho nhỏ bọn họ không để ý, còn cảm thấy Chung Như Thủy như vậy rất đáng yêu! Cho nên khuyết điểm bị người dung túng càng trở nên nghiêm trọng, kiếp này, Phong Hàn Bích cũng không so đo, khiến hắn chẳng phân biệt tôn ti, thậm chí leo lên đầu y làm mưa làm gió, nhiều lắm y cũng chỉ thấy hắn có chút bướng bỉnh. Nhưng ngày đó, vừa mới lên thuyền, Chung Như Thủy đông sờ tây sờ, cuối cùng xác định thuyền này của Phong Hàn Bích, trước mặt một đám hạ nhân thị vệ giậm chân chỉ tay vào y, mắng to: “Ngươi là địa chủ độc ác Phong lột da, có nhiều tiền như vậy còn cắt xén chút bạc vụn của ta! Quỷ keo kiệt! Vắt cổ chày ra nước!” Khóe miệng Phong Hàn Bích run rẩy, cố nén xúc động muốn bóp chết hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi ngứa miệng sao?” Sau đó, Chung Như Thủy còn chưa hiểu vì sao y nói thế, Phong Hàn Bích đã bước lên một bước, tay trái ôm eo hắn, tay phải nâng cằm hắn, trước mắt mọi người, cúi đầu, tất cả động tác đều lưu loát, hôn lên môi hắn, Chung Như Thủy bỗng nhiên thanh tỉnh! Phản ứng đầu tiên là, có phải Phong Hàn Bích đã mưu tính từ trước mới có thể làm thuần thục như thế, phản ứng thứ hai là, nhìn mọi người chung quanh, không có ai kinh ngạc, tất cả đều cúi thấp đầu, phản ứng thứ ba là, Phong Hàn Bích lại chiếm tiện nghi gia! Sau, Chung Như Thủy lại bị “Ngứa miệng” nhiều lượt. Từ đó, chỉ cần Chung Như Thủy nói bậy hay Phong Hàn Bích không thích nghe hắn nói, một câu “Ngươi ngứa miệng” liền hôn hắn……
Chung Như Thủy nhụt chí theo sau Phong Hàn Bích đến khách điếm, trong lòng chửi rủa tiểu nhân Phong Hàn Bích, đâm chết ngươi, Phong lột da! Tại nơi hắn nhìn không tới, Phong Hàn Bích có thể đoán được suy nghĩ của hắn, buồn cười khẽ nhếch khóe môi, khiến các nhữ nhân ái mộ y té xỉu cả đoàn……
/81
|